Chương 6 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới giờ rồi!

TỚI GIỜ RỒI!!!

Thậm chí đã hơn 5 phút!

Tạch...

Tôi ngủ quên mất rồi!!!!!!!!

" Bác Lý! Khẩn cấp, mau lên ạ! "

Ấy thế mà cái khu vui chơi nó lại xa nhà tôi cơ! :>

.
.
.

Tôi cắm đầu chạy về phía cổng...

Mọi người đều đã đông đủ cả rồi! Chắc là đang đợi tôi!

" Hộc...hộc... "

Tôi đứng trước mặt họ, tay ôm ngực vì mệt.

Tại sao nó lại xa đến vậy chứ? Biết vậy tôi kêu bác Lý chạy vào luôn cho rồi!

" Thở từ từ thôi! "

Tiểu Hạ vỗ vỗ lưng tôi.

Còn lại làm khán giả xem tôi thở!

" Cậu lại ngủ đúng không? "

Tiểu Tống khoanh tay hỏi tôi.

" Đã trễ 15 phút rồi đó thưa Đinh thiếu gia! "

Nghiêm Hạo Tường nói.

Tôi lườm bọn họ, chợt nhận ra thằng nhóc kia đang nhìn tôi bằng nửa con mắt.

Gì? Muốn kiếm chuyện à? Lại đây, anh chấp mày! Thằng ranh con!

" Được rồi được rồi! Chúng ta vào thôi! "

...

" Tớ muốn chơi nhà ma! "

Nghiêm Hạo Tường phấn khởi nói.

" Hả? "

Tiểu Tống lộ rõ vẻ sợ sệt.

Ấy! Sao tiểu Hạ lại như bị đóng băng ấy nhỉ?

" Tiểu Hạ! "

Tôi chọc chọc vào sườn Hạ Tuấn Lâm.

" Hạ Tuấn Lâm! "

Tôi lại chọc vào má cậu ấy.

Ách...

Không ổn! Tiểu Hạ của tôi bị sao vậy?

" Huhuhu! Tiểu Hạ cậu đừng làm tớ sợ mà! Cậu mau nói gì đi tiểu Hạ! "

Tôi lay lay người Hạ Tuấn Lâm, mếu máo nói.

" Cậu ấy không bị gì đâu! Chỉ là sợ quá nên vậy thôi! "

Nghiêm Hạo Tường mặt bình thản, giải thích cho tôi.

" Sợ? Cậu ấy sợ tới như vậy sao? "

" Hạ Tuấn Lâm từ nhỏ đã rất sợ những thứ như này! Có lần cậu ấy xem phim ma với tớ mà sợ đến mức khóc bụp cả mắt! "

Này! Sao cậu có thể nói với vẻ mặt bình thản vậy hả, tiểu Tường Tường?

" Vậy thì lại càng phải giúp cậu ấy vượt qua nổi sợ! Hạ Tuấn Lâm không cần sợ, tớ bảo vệ cậu! Đi! Chúng ta đi nhà ma! "

Hình như tôi vừa nghe tiếng tim vỡ???

( ╹▽╹ )
...

" Hạ Tuấn Lâm! Cậu buông lỏng chút, tớ sắp ngạt chết rồi! "

Thật là, tiểu Hạ! Chưa vào trong mà cậu ấy đã ôm tôi chặt tới mức muốn xẹp luôn.

" Tớ sợ! "

Tiểu Hạ mếu máo nói.

" Không sao mà! Cậu nhìn đi, người nhát gan như Tống Á Hiên còn bình thản như vậy! Cậu làm gì phải sợ? "

Tôi hất cằm về phía Á Hiên.

Thằng nhóc thiếu đánh vừa nhìn tôi. :)) Không hiểu sao cứ nhìn thấy nó là tôi lại ngứa tay?

" Đừng sợ! Đều là giả đấy, cậu cũng không phải không biết! "

Tiểu Tường vỗ vai tiểu Hạ an ủi.

" Nhưng mà tớ... "

" Không sao! Tớ bảo vệ cậu! "

Tiểu Tường nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm, còn cười dịu dàng một cái.

Sao tôi cứ có cảm giác mình là kẻ dư thừa? Hay tôi rút lui đi về được không? Ai cũng có đôi có cặp, sao mỗi mình tôi cô đơn thế? Tiểu Hạ cũng như vậy mà bị Nghiêm Hạo Tường cướp đi!

Nghiêm Hạo Tường thật quá đáng! Rõ ràng người nhận vai trò gánh tiểu Hạ là Đinh Trình Hâm tớ mà! Cậu lại hiên ngang dám cướp người của tớ.

Xin lên án gay gắt hành động cướp người của Nghiêm Hạo Tường!!!

(•'O´•)9

Ấy mà tiểu Hạ vậy mà cũng không ôm tôi nữa, còn đi về phía Nghiêm Hạo Tường.

Tôi hiện tại rất giống một vật...có thể phát sáng.

💡💡💡

Thôi! Tôi mặc mấy người! Ế là tự do!!!

Năm người chúng tôi cùng nhau đi vào trong.

Tôi cư nhiên lại đứng ngay giữa! Nghĩ thử xem, hai bên là hai cặp đôi, còn tôi...

" A! "

Mịa! Bộ xương đâu ra rớt xuống vậy?

Sao nó lại ngay chỗ tôi đứng chứ?

Tay ôm tim, cố trấn tỉnh bản thân vậy!

'-'

Chọc mù mắt tôi đi! Tiểu Hạ đang trong vòng tay của Nghiêm Hạo Tường, tiểu Hiên thì dựa vào thằng nhóc thiếu đánh.

Xin lỗi! Tôi mới là người chịu đả kích trực tiếp đấy! ( ಠ ಠ )

Nhìn cảnh này thôi cũng hết sợ! Thặc là chỉ muốn xiên mỗi đứa một phát! :>

Đinh Trình Hâm tôi đơn thân độc mã bước tiếp, không cần quan tâm sự đời. Mặc kệ cuộc sống cho dù hai bên đều đang rắc " đồ ăn " cho tôi.

Nhưng mà cũng thật vui nha! Lúc sau tôi khá ít bị dọa đấy, đa số là bọn họ thôi. Thật ra vậy cũng tốt! Giúp cho mấy lão công có cơ hội thể hiện mình là chỗ dựa vững vàng cho các tiểu mỹ thụ.

Còn tôi? Không sao, chỉ cần sau này tôi tìm được một cô bạn gái theo tiêu chuẩn " mông cong ngực bự " của mình là được. Đến lúc đó thì cuộc đời vạn phần viên mãn, xem xem đám các người còn dám tình tứ trước mặt lão tử không?

Hahahaha!!!!

" Tạm biệt mọi người! "

Tiểu Tống vẫy tay với chúng tôi, sau đó chạy đến phía chiếc xe đằng kia.

Tôi không gọi bác Lý, vì muốn đi dạo một chút.

" Vậy bọn tớ cũng về luôn đây! Hai người ở lại mạnh giỏi! "

Gì cơ? Tôi và cậu ta ở lại mạnh giỏi? Không bao giờ, lão tử thà chết còn hơn.

Tôi lườm Tiểu Hạ một cái, chỉ thấy sau đó cậu ấy cùng Nghiêm Hạo Tường rời đi rồi họ cũng dần khuất bóng.

Hay tôi sẵn tiện tra hỏi một chút.

" Nè! Cậu có bạn gái chưa? "

" Anh hỏi làm gì? "

" Thì...hỏi thôi! "

" Không có! "

" Ừm! ...Vậy hôm nay đi với tiểu Tống của chúng tôi cậu thấy như nào? Có phải rất dễ thương không? "

" Tôi không quan tâm! "

Đại nam chính vừa dứt lời, lập tức quay lưng rời đi.

Tôi ngơ ngác...

Không quan tâm?

Không thể nào! Còn lâu lão tử mới tin nhá! Cậu ta ít nhất cũng phải động tâm một chút rồi. (´ε` )

Tiểu Tống! Cậu yên tâm, Đinh Trình Hâm tôi đây nhất định sẽ giúp cậu cưa đổ thằng nhóc khó ưa này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro