Chap 3 Anh 70 tôi 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đã đến nơi sau 3 tiếng "phóng" xe

Đây trông có vẻ giống đường đua, mấy tên thiếu gia choai choai đều đứng chờ ở đó, khép nép sau lưng đều là những nàng tiểu thư đắp trên mình toàn đồ hiệu.

Giai Quỳnh cũng không bất ngờ lắm.

Nãy trên xe cũng nghe qua loa về thể lệ cuộc thi, cái gì mà 4 trong 8 xe không phanh, cô đứng tại vạch, nếu mà không rời đi thì sẽ thắng.

Hắn ta kéo cô lại chỗ quan sát, đôi đầu tiên lên. Chiếc xe họ chọn không có phanh nên rẽ qua đâm thẳng vào cây xăng bên cạnh rồi phát nổ, LOẠI !

Đôi thứ 2 khá hơn, chiếc xe có phanh nhưng bạn nữ lại sợ quá mức nên đã sảy chân ra ngoài vạch, LOẠI !

Rồi cũng đến đôi 8, gọi to tên Vũ Hoàng Nguyên Khang.

Chỉ còn lại 1 chiếc xe, bất đắc dĩ chọn. Giai Quỳnh đứng tại vạch mà mặt không chút cảm xúc lo sợ. Tiếng gầm xe của hắn ngày càng to, lao như điên về phía cô, đến lúc chỉ còn 5m mới có ý định kiểm tra phanh. Giai Quỳnh nhắm mắt thầm cầu nguyện, ...đã nghe thấy tiếng phanh!!

Đầu xe chỉ còn đúng 5cm là chạm vào đầu gối cô.

Người thắng cuộc vẫn gọi tên Vũ Hoàng Nguyên Khang.

Hắn ta sướng ra mặt, tiền thưởng chuyển hết vào tài khoản. Có lẽ vì vui sướng nên hắn suýt quên bên cạnh mình còn có 1 người tên Giai Quỳnh.

Bên trong chiếc xe ấm áp, cô dựa mình vào cửa sổ nhắm mắt nói vọng lại.

- Tôi không nhận tiền mặt, chuyển khoản đi.

Hắn chỉ hừ lạnh, vì đang vui nên hắn chuyển cho cô hẳn 30% tiền thưởng, cô nói thật thì khá cảm kích.

Cô lười biếng hỏi, mắt vẫn nhắm chặt;

- Sao anh lại chọn tôi ?

Hắn thấy rất phiền vì cô nói nhiều, nhưng thấy cô đào này còn có ích nên vẫn muốn lợi dụng thêm. Nguyên Khang lạnh nhạt:

- Vị lạ.

Nói thật thì nãy anh tia thấy ánh mắt Má ở Bích Keo vô cùng sợ sệt cô, tay chân thì liên tục bấn loạn. Nên chắc chắn cô không phải loại đào bình thường.

Hắn liếc nhìn cô gái bên cạnh, cũng có chút ý tứ trêu đùa nổi lên. Hắn đưa tay đến gần bộ ngực của cô, véo thật mạnh.

Cô bất ngờ trừng mắt, gạt mạnh tay hắn ta:

- Tôi không phải đào.

Hắn cười khẩy, ở trong Bích Keo, không là đào thì là gì?

- Tôi trả gấp đôi số tiền nãy cô nhận.

Cô dừng lại suy nghĩ, thật ra số tiền rất lớn, nhưng cô nói 1 là 1, 2 là 2.

Thấy cô im lặng, anh bụng làm luôn ngay trên xe để có thể thử cảm giác mới.

- Tôi trả anh lại số tiền lúc nãy, đừng động vào tôi.

-

Nguyên Khang phá lên cười, tiếng cười vô cùng châm biếm. Làm đào nhưng lại sĩ diện à? Hão thôi. Nhưng anh vốn không bao giờ ép buộc đàn bà lên giường, thường thì sẽ là tự nguyện dâng hiến. Nên là đành bỏ qua chú thỏ con này.

- Được thôi, nhưng lần sau hãy cùng hợp tác lần nữa.

................

Giai Quỳnh mệt mỏi ngã lên giường, việc học tập và quản lý Bích Keo khiến cô vô cùng mệt mỏi. Ngày nào cũng gặp khách hàng như mấy cậu ấm kia như muốn đưa cô đi gặp diêm vương sớm.

Cô mới quản lý Bích Keo được 3 năm, mà từ lúc "công ty" vào tay cô, thì phất lên rõ ràng, đây được là nơi mơ ước của mấy cánh đàn ông trên thành phố.

Việc quản lý một khu vực lớn như vậy, thật là 1 bài kiểm tra khó với 1 cô gái 22 tuổi như cô.

Dạo gần đây, vì có mấy cậu ấm thường lui tới, nên doanh thu vượt bậc, cũng là nơi nổi tiếng duy nhất hoạt động về ban đêm. Vì để được làm quen với mấy cậu ấm đó, các em gái xin vào đây càng lúc càng nhiều, nhưng xin vào đây thật sự không dễ.

Lượng khách càng nhiều, thì tỉ lệ mắc lỗi trong lúc làm việc càng tăng lên. Việc Má Viên thường xuyên bỏ đói các cô gái ở Bích Keo khiến cô rất không hài lòng, Giai Quỳnh đã nhiều lần nhắm mắt cho qua nhưng Má đã chạm đến giới hạn chịu đựng của cô.

Tối hôm ấy, cô đích thân đến là để kiểm điểm lại Má, thấy Má cứ một mực chối thì cô vô cùng tức giận, định doạ trừ lương tháng này, nhưng chưa kịp nói thì cô đã bị tên kia dắt đi.

Giai Quỳnh cô không phải làm gái, cũng không phải là thiếu tiền. Nhưng vẻ mặt thèm thuồng của Nguyên Khang lúc đó lại khiến cô không nỡ từ chối, cũng nhờ những lần hắn vung tiền mà Bích Keo được sống theo đúng tên gọi của nó.

Bích, Ngọc Bích, vẫn luôn toả sáng khi đứng một mình, kể cả khi trong bóng tối mù mịt!
Keo không phải là keo kiệt, mà là 1 chất keo, một khi đã dính phải thì khó mà thoát ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro