Chương 20: Dạ Yến (Phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cô gái ủ rũ đứng trên gác cao, mái tóc xõa dài, gương mặt nhợt nhạt, mất hết sinh khí. Tôi dần tiến lại gần, sự quen thuộc khiến tôi không còn sợ nữa.

- Tôi chỉ muốn chính mình chuẩn bị cho ba thôi mà! – Cô gái bật khóc: – Tôi đã cố gắng rất nhiều, chuẩn bị rất nhiều, sao lại không cho tôi cơ hội?

Tôi nhìn về bên trái mình, một mặt bàn trắng được bày biện tinh tươm những món ngọt ngon mắt, trái cây được tỉa tót bắt mắt. Hẳn là cô ta đã phải đầu tư kỹ lắm. Nỗi thất vọng của người con gái đã mời gọi thứ tà khí này.

- Phiền não ra ma, ngũ ấm ra ma, tâm sinh ra ma! Tà khí nơi này dựa vào đó mà biến cô thành ma rồi! – Tôi khẽ lắc đầu. Không thể cứu được nữa, nhưng ít nhất, tôi có thể giúp thanh tẩy linh hồn cô ấy.

Năm mũi dùi phóng ra xuyên qua đầu và tứ chi, cô ta hét lên thống khổ và giãy giụa chống trả. Mái tóc xõa mọc nhanh lao về phía tôi như đàn rắn ngoằn nghèo nhưng không sao xuyên khỏi kết giới. Tay trái tôi đã dùng chỉ ngủ sắc kết ấn thành hàng rảo bảo vệ.

Tiếp tục, ba con dao đâm thẳng vào ngực trái. Lúc này, cô ta gào rú, gương mặt trắng nhợt nhăn nheo biến dạng, làn môi đỏ thẫm ma quái vang lên những âm thanh rền rĩ chết chóc.

Cố định thân thể bằng năm mũi dùi để an tĩnh, ba con dao xuyên qua tim dẹp tan chấp niệm. Bản chất của nhân loại sinh ra là đau khổ, là gây đau đớn và chịu đớn đau thế nên cách duy nhất chính là biến nỗi đau tinh thần của cô ta hiện hữu qua thể xác và hòa tan vào hư vô.

Tròng mắt đen đổi sang màu trắng đục, huyết lệ bật ra thành hai dòng đỏ thẫm nổi bật trên làn da trắng sáp. Chúng sắp đến rồi, sứ giả địa ngục. Đồng tử ngọ nguậy và dần hóa hình thành hai con quạ đen muốn đục thủng con ngươi để chui ra.

- Đừng hòng! – Tôi ném thẳng hai cây kéo xuyên qua hốc mắt. Tiếng "Cờ-ọa" vang lên thê thảm. Nếu không làm vậy, chúng sẽ mang linh hồn cô gái thoát khỏi cơ thể, nhập vào âm khí, cô ấy sẽ không bao giờ được siêu thoát nữa.

Nắm lấy mười xiên nhọn cuối cùng, tôi niệm ấn chú, khiến chúng bay lên thành một vòng tròn bao quanh đầu ma nữ. Một cái hất tay, mười mũi nhọn cùng lục đâm xuyên cơ thể gầy gò, mỏng tang. Tôi cắn chặt môi. Nghi lễ cuối cùng, phá hủy tâm ma, chém đứt âm ngã. Cô gái hét gào lên rùng rợn trước khi đổ gục.

Tôi khẽ thở dài. Kết thúc rồi sao?

Vợ chồng chủ nhà chạy tới, vẻ hốt hoảng nhìn xác con gái mình bị hành hạ như vậy. Họ nổi giận với tôi, oán hận tôi. Tôi đã biết trước và chuẩn bị cho điều này. Chỉ là...

- Đây là những gì cô ấy đã chuẩn bị. Con gái ông rất cố gắng muốn thể hiện tấm lòng chúc mừng ông lần này. Tại sao không cho cô ấy cơ hội?

Tôi chỉ vào bàn tiệc nhỏ với những mô hình dễ thương được bày sắp công phu. Vẫn không thể phủ nhận nó còn thua kém xa với bữa tiệc chính dưới nhà.

Nữ đầu bếp cũng chạy lên cùng ông bà chủ. Người đó nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện. Nước mắt tuôn rơi, người phụ nữ đó ôm mặt khóc:

- Tại sao... tại sao lại vậy? Chỉ đơn giản tôi muốn khẳng định năng lực của mình... tài năng của mình...

Tôi giật mình. Câu nói đó sao quen đến vậy. Gương mặt đó cũng thật thân quen. Nói mới nhớ, từ đầu đến giờ tại sao tôi cứ thấy kỳ lạ. Mọi người khách lẫn chủ tiệc đều lạ mặt, trang phục, bối cảnh đều không giống. Duy một điều gì đó rất mong manh khiến tôi có cảm giác liên quan, như đã gặp rồi. Chính là cô ta, chính là người đầu bếp này. Vẫn gương mặt đó, dáng vẻ đỏ, cả sự đau khổ lúc đó...

- Vậy ra... mọi điều là thật phải không? – Tôi cúi đầu, cười khẩy và nói một câu không liên quan. Người đầu bếp ngước lên nhìn tôi bằng ánh nhìn không hiểu.

- Vậy là không phải một lần. Cô gái kia cũng không phải nguyên nhân thực sự. Thứ biến nơi này thành căn biệt thự giết người... chính là ngươi, đúng không? – Thiên tiên bút vẽ thành vòng tròn sáng cố định trên đầu kẻ ngơ ngác. Tôi ra hiệu cho hai vợ chồng kia nói:

- Chạy khỏi đây đi! Giờ cánh cửa có thể mở ra được rồi, nhưng không lâu đâu. Bảo tất cả chạy ra khỏi đây, nhanh đi!

Họ không dễ dàng chấp nhận lời ra lệnh của kẻ đã giết con gái mình như vậy. Tôi biết bản thân không còn nhiều thời gian nữa. Hai người này cố chấp như vậy, hỏi tại sao con gái họ không hóa ma cho được.

- Cô làm gì vậy? – Người đầu bếp run rẩy: – Tôi có làm gì đâu? Tôi đã làm gì chứ?

- Vẫn chối sao? Hay không nhớ ra? Chấp niệm của ngươi: muốn thể hiện bản thân, muốn khẳng định tài năng, dẫm lên tấm lòng của người khác. Cô ấy chỉ mới là ma thôi, còn ngươi đã thành quỷ rồi!

Bật nắp lọ linh lộ, tôi chạm nhẹ ngón tay và vẩy về phía đó. Vòng tròn ánh sáng bắt đầu chói hơn, người chịu ánh sáng đó cúi gập, hơi thở khó khăn đau đớn.

- Đồ giết người, mày làm cái gì vậy? – Người đàn ông hét lên khi nhìn dáng vẻ quằn quại đáng thương kia. Ông ta lao tới định kéo cô đầu bếp ra khỏi thứ quỷ quái điên khùng kia.

- Khốn kiếp! – Giọng nữ đầu bếp chuyển sang khàn khàn quỷ dị: – Sao mày dám vạch trần tao? Tao đã giấu đi mọi thứ.... Sao mày dám??

- Nhớ ra bản thân rồi phải không? – Tôi trừng mắt và gạt người đàn ông đang sững sờ như tượng. Lừ mắt nhìn họ, tôi quát: – Còn không chạy đi!!

Bấy giờ, hai vợ chồng mới thoát trạng thái hóa đá, vội vàng bỏ chạy hốt hoảng đến vấp ngã tùm lum, dắt díu nhau hô hoán.

Người đầu bếp nhìn tôi bằng ánh mắt trắng dã, đồng tử co lại chỉ là một chấm đen nhỏ xíu, thân xác bắt đầu rữa nhanh để bộ khung trần trụi đen đúa gớm ghiếc.

Quỷ là loài ranh ma, xảo quyệt, hung dữ nhất trong các loại yêu tà. Nói ra chẳng qua chỉ để phân biệt chúng với những loại yếu kém hơn. Tuy nhiên, chúng lại hiếm khi xuất hiện, biết ẩn thân rất kỹ. Trước giờ, thứ tôi đối phó chỉ là yêu hoặc ma, chứ quỷ thì chưa từng. Nắm chặt cán bút, tay còn lại cầm tờ bùa liên lạc, tôi khựng người, liệu có ai nhận được liên lạc của tôi không?

- Tengiadajin ma? Hacap sihrahata? Fuuuu, raratara satattiri beccaru ma? (Thiên giới đạo nhân à? Chỉ là một đứa hạ cấp? Haha, mày nghĩ có thể tiêu diệt được tao sao?) – Nó cất tiếng yêu quỷ. Một khi từ bỏ hình dáng con người, sẽ không dùng nhân ngữ được nữa.

- Không! – Tôi nói: – Ta tự biết khả năng của mình. Ta chỉ giữ ngươi cho đến khi đồng đội của ta đến.

- Tematame? Ruvho Makaboshin setuachin maee tematame? (Đồng đội? Lũ khốn Ma giới hộ thần từ bao giờ là đồng đội của các ngươi thế?)

- Không cần phải nhiều lời với ngươi! – Tôi hét lên giận dữ. Lại là Ma giới hộ thần. Tại sao?? Tại sao chứ? Hơn nữa, vì sao chúng tôi không thể hòa thuận được với nhau?

Tôi tăng cường thêm hai vòng kết giới giam dữ, nhưng chỉ nhận được một nụ cười khinh mạn. Cái đầu tróc lốc bắt đầu mọc tóc lên tua tủa, xù xì và dài như một chiếc nơm bắt cá, đôi mắt trắng dã chuyển sang đỏ au, cùng hai răng nanh mọc dài nhe ra hăm dọa. Cơ thể đen đúa khô quắt bỗng nổi lên những mảnh xương cứng tựa đồng đen, đâm ra xung quanh như lớp giáp xù xì, xấu xí.

Tôi giật mình lùi lại. Sự sợ hãi bao trùm khiến cả người ớn lạnh. Một lớp phong ấn bị bóp nát rồi lớp thứ hai... Tôi hoảng hốt dựng thêm lũy giam giữ nhưng dường như càng về sau càng mỏng yếu hơn ban đầu.

- Tinih ra wichi soli chakva. Maee nae nahim kara sakete hujum aku madame. (Chỗ này là âm địa. Sự tấn công yếu ớt của ngươi làm sao tổn hại đến ta được.)

Nó bật cười khanh khách và tiến lại gần hơn. Chân tôi run rẩy không còn cất nổi bước, khi giật mình quay phía đằng sau, bắt gặp ngay mũi xiên nhọn trên xác thiếu nữ kia rũ rượi đang chọc vào mình.

- Nah, maee tematame jaham hayth?? (Nào, đồng đội của ngươi ở đâu?) – Nó cười nhạo tôi rất khó nghe: – Ikitea mae reangkay sava ma? (Chúng đến chỉ để dọn xác ngươi thôi à?)


- Lôi Điện thuật! – Tôi cắn răng, mặc kệ những lời dọa dẫm mà biết chắc khả năng cao sẽ thành hiện thực.

Đòn sét đánh rất chuẩn nhưng chỉ làm xèo khói lớp vảy giáp thô cứng. Tôi liên tục dùng hai đòn liên tiếp, vẫn vô dụng.

- Băng Phong tiễn! – Mũi tên băng xuyên thấu lớp giáp, khiến hắn rùng lên khựng lại, nhưng tôi biết vậy vẫn chưa đủ.

- Maee tametema doneid ikitae reangkay madame. (Lũ bạn ngươi không cần phải dọn xác nữa đâu.) – Giọng nói khàn đặc mang theo hàn khí lạnh người.

Năm móng vuốt nhọn đen sì gí ngay trước mắt, tôi ngã quỵ, nuối tiếc những điều bản thân chưa kịp làm. Trong sâu thật sâu suy nghĩ, cớ gì lóe lên một hy vọng nhỏ nhoi như chấm sáng bé xíu trong đêm tối. Sao tôi lại nhớ đến tên cà chớn đó chứ? Nói ra thì tôi mắc nợ hắn. Nói ra thì... hắn còn chưa chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Thanh kiếm bạc chặn ngay trước mặt, cản những móng vuốt vốn chỉ thiếu vài phân là chạm vô tròng mắt.

- Neang tametema nahim ojd kan basava keha tametema! (Đồng đội của cô ấy không vô dụng đến nỗi không cứu nổi bạn của anh ta đâu!)

Tiếng quỷ ngữ thành thạo vang lên bên tai khiến tôi kinh hãi, khóe môi giật nhẹ. Có lẽ nào... người đó lại là...

- Đừng lo! Tôi sẽ cứu cô! – Giọng nói đó ôn hòa, rất quan tâm. Bàn tay đang gồng lên giữ chặt cán bút của tôi thả lỏng, nhịp tim cũng dần chậm lại. Ranh giới hỗn độn của những cảm xúc này là gì? Giữa hy vọng và thất vọng, trong niềm vui lại thoáng nỗi buồn, giữa hồi hộp lại vô cùng bình lặng, hoang mang sợ hãi nhưng cũng rất an tĩnh, bình tâm. Sự hỗn loạn này, tôi không tài nào lý giải được chúng.

Hết chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro