Chương 21: Rung động (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đó là lần đầu tiên, tôi chứng kiến một trận đánh ác liệt như vậy. Tuy nhiên, tôi đã không biết rằng đấy chẳng phải là lần sau cùng, dù đã nhiều lần ước nguyện như vậy.

Những nhát chém vun vút, lưỡi kiếm hiện lên thoáng chốc tựa như ánh trăng cong, vụt sáng vụt tắt tựa như gió xua mây đen che đi ánh sáng. Có điều bộ giáp cứng nhắc đầy gai nhọn kia không dễ dàng xuyên phá. Nắm chặt tay lại, tôi thầm cầu nguyện cho người đang chiến đấu được bình an. Không một dấu hiệu nào cho thấy anh ta có thể áp chế được con quỷ đó, tôi cũng chẳng thể phán đoán được điều gì qua lớp giáp bạc lạnh lùng.

- Saravika arazaba kazukikara suvikirisuruzu booruukuu. – Giọng nói khàn đặc thoát ra từ hố miệng đen ngòm cũng làn khói đen hắc ám, nồng nặc mùi thối rữa của địa ngục.

Tôi khẽ lẩm bẩm những gì con quỷ vừa đe dọa: "Vô dụng, tao sẽ nhai nát mày ngay bây giờ, thằng yếu ớt." Liếc nhìn Ma giới hộ thần toàn thân sáng lóa ánh bạc, tôi không cảm nhận được sự run sợ nào từ phía anh. Đó thực sự là một người đang bế tắc sao? Không, không đúng. Tôi chưa bao giờ thấy một ai tự tin đến vậy. Chưa bao giờ thấy một ai khí chất tự tin toát ra từ dáng vẻ đến nỗi dù toàn thân che kín vẫn có thể hình dung ra một nụ cười nhếch nhẹ đầy kiêu bạc.

- Maa kiauakaban!! (Được, đến đây!)

Tiếng nổ ầm vang lên khi luống khói đen tụ lại phóng về phía người kị sĩ giáp bạc. Đột ngột, hai lá bùa đen từ trên cao ném xuống bám chặt lấy lớp vảy sừng gớm ghiếc, đồng loạt tỏa sáng khiến nó rú lên đau đớn. Vết thương lõm xuống, sâu hoắm tựa acid bào mòn lớp sắt thép, mùi hôi thối cùng làn khói đen tím vởn đục tỏa ra.

Tôi há hốc ngạc nhiên. Bùa chú cao cấp. Một Ma giới hộ thần có thể triển khai được hắc linh thuật chú, điều mà cả một Thiên giới đạo nhân thượng thừa cũng phải thấy gian truân. Hơn thế, còn là thi triển hai đạo bùa cùng một lúc.

Người này có thể trực tiếp nói Quỷ ngữ một cách thành thạo. Và... cả cách chiến đấu vừa mạnh mẽ nhưng không kém sự tinh tế, tao nhã.

Tôi cúi mặt khẽ cắn răng: Quả thực trên đời này có kẻ xuất chúng đến vậy sao?

Tuy nhiên, kẻ thù thực sự mạnh hơn suy tính. Nó gào lên những tiếng gầm phẫn nộ, tấn công điên cuồng. Cho dù bị chém liên tiếp, chỉ thấy tóe lên những tia lửa điện, lưỡi kiếm bạc như muốn hao mòn dần trong khi lớp vảy giáp không hề suy chuyển.

Nắm tay thật chặt, tôi suy tính phải làm gì đó. Nhất định phải có cách mà tôi có thể giúp được.

Đến nước này thì liều ăn nhiều, tôi trải rộng tờ giấy bản trên mặt đất, bút lông nhuộm đẫm mực lân tinh. Trận pháp này tiêu tốn nhiều linh lực và cần phải chuẩn bị rất cẩn thận, nhưng giờ thì không còn thời gian cho các bước kiểm tra lằng nhằng đó nữa rồi.

Vẽ xong trận pháp và chuỗi định chú, tay phải nắm chặt thân cán, tay trái tì đón đuôi bút, truyền toàn bộ linh lực của bản thân vào trận đồ vừa vẽ. Ngay khi tờ giấy rung lên bần bật, tôi biết, mọi thứ đã sẵn sàng. Triển thi thể thuật, đây là lần đầu tôi áp dụng. Mỗi trận pháp cần những vũ điệu triệu hồi riêng để kích hoạt. Gọi là vũ điệu, nhưng nó không quá khó và đòi hỏi nhiều kỹ thuật. Thực chất mỗi động tác đều là mô phỏng lại một mật ngôn kết nối với các Phúc thần theo Giao ước được truyền lại từ thời tổ tiên. Triển khai những mật ngôn đó bằng chính cơ thể mình liên tiếp sẽ tạo nên một chuỗi động tác tựa như đang nhảy múa. Vì vậy, kỹ thuật này chúng tôi đã gọi là "Chân âm vũ".

Hai mu bàn tay áp lại, đưa từ trong ra ngoài, kết thúc thủ ấn của chân âm cuối, toàn bộ tờ giấy uốn lượn dữ dội như mặt biển dậy sóng. Tôi dứt khoát hành động, đưa bút lông về phía trước, di mạnh một mệnh lệnh, kéo toàn bộ hình vẽ hất thẳng về phía trước. Trận pháp vụt trôi khỏi tờ giấy, lướt nhanh trên mặt đất, rồi dừng lại ngay dưới chân của hai đối thủ đang gầm ghè nhau.

- Mau tránh ra! – Tôi hét lên cảnh báo. Người thanh niên nhanh chóng nhảy lùi lại trước khi ánh sáng của trận pháp tỏa rực bao lấy không gian xung quanh.

Mặt trăng tròn đột ngột như bị di chuyển tới đỉnh đầu của cột sáng trắng, như thể bầu trời bị bẻ gập. Cả người tôi bị lôi đi theo nếu không phải được người thanh niên kia giữ lại.

- Đóng đinh không gian như vậy! Cô thực sự muốn chết sao? – Anh nhìn tôi hỏi. Bản thân quá đau đớn, tôi chẳng thể nào trả lời, chỉ cười nhăn nhó lấy lệ. Tiếng thở dài rất rõ, anh khẽ lắc đầu và nói:

- Dù sao thì... cảm ơn!

Hơi thở gấp gáp của tôi cho thấy bản thân không thể duy trì được lâu hơn nữa. Từ lúc đó đến giờ mới chỉ 30 giây. Quả nhiên... không chuẩn bị đầy đủ về sức khỏe và tinh thần là không thể được. Tôi lại thêm được bài học kinh nghiệm cho việc cãi lời thầy cô nữa rồi.

Ánh sáng mặt trăng hợp cùng vòng tròn trận pháp dưới đất thiêu rụi lớp giáp vảy, khiến nó bong tróc từng mảng lớn. Trận pháp thanh tẩy này đủ mạnh để tiêu diệt bất cứ ma quỷ nào, miễn mà người thi triển đủ sức chống đỡ nỗi đau bị ngàn vạn mũi đinh xuyên thấu.

Tôi chỉ kịp mờ ảo nhìn thấy lưỡi sáng bạc lướt lên phía trước và tiếng gào rú thê thảm. Rồi mặt trăng quay về vị trí ban đầu, ánh sáng dưới đất cũng dần tắt, tiếng rền rĩ quái gở những âm thanh hỗn loạn của Quỷ ngữ mà tôi không nghe ra, chỉ hiểu đó là tiếng nguyền rủa của một kẻ sắp chết.

Xác quỷ đen đúa vỡ tan thành luồng ám khí nồng nặc, nó cuộn lại thành vòi rồng rồi bùng tan ra không trung. Ngay lúc cơn gió thổi tan luồng khí độc đó xộc qua người, toàn thân tôi lạnh buốt, ngã gục không thể gượng nổi. Không gian bị rút cạn dưỡng khí và cái lạnh tựa muốn đóng băng mỗi tế bào. Mùi tử thi thối rữa kinh tởm làm tôi bụm miệng lại muốn nôn và ho sằng sặc. Rùng người ớn lạnh, đồng tử mờ hẳn đi, chỉ thấy một loạt những ký ức đau đớn đập vào đầu giống như bị hàng chục người vây đánh.

...................................................

--------FLASH BACK-----------

- Tiểu thư, xin hãy cho tôi cơ hội phục vụ bữa tiệc lần này. Đây thực sự là cơ hội duy nhất để tôi có thể cứu được cửa hàng của mình!!

- Tiểu thư, tôi cầu xin cô! Xin cô hãy giúp tôi...

Tiếng khẩn nài van vỉ chỉ để đối lại ánh nhìn thờ ơ, lạnh lùng. Vị tiểu thư kiêu kỳ cười nhạt và gạt mạnh nữ đầu bếp đang bám lấy gấu váy mình đầy tủi nhục kia, cao ngạo nói:

- Không được! Bữa tiệc này là cơ hội để ta thể hiện bản thân với các vị khách của cha. Đâu dễ dàng gì xin một dịp như vậy. Mau biến đi!!

- Ông chủ đã chấp nhận ý tưởng của tôi rồi mà! – Nữ đầu bếp khóc lóc: – Ông chủ trước đó cũng đã đồng ý nhận để tôi làm việc này. Đây là cơ hội duy nhất để chúng tôi thoát khỏi món nợ. Tôi cầu xin cô, tiểu thư, xin cô... xin cô hãy mở đường sống cho chúng tôi!!

- Lằng nhằng! – Vị tiểu thư kia đạp mạnh nữ đầu bếp va vào cạnh bàn khiến cô gái tội nghiệp đau điếng. Tủi nhục, khốn khổ, phẫn uất... Nước mắt như nuốt vào trong khiến đôi mắt đỏ ngầu lên giận dữ.

"Bọn nhà giàu vô lương tâm đó, bọn chúng cần gì phải tranh giành với những người khốn khổ như vậy. Đấy là cơ hội duy nhất cứu thoát nhà hàng của gia đình khỏi món nợ kia. Phải, cô ta không hề giỏi giang gì cả. Nhìn những đống lộn nhộn kinh tởm của con nhỏ kênh kiệu kia... Không là gì, không là gì với tay nghề của cô cả." – Tiếng nói vang lên trong đầu khi nhìn cái lườm nguýt không chút xót xa nào của kẻ kênh kệu. Bàn tiệc mô hình của cô đầu bếp mang tới bị xô đổ thành một mớ lộn xộn. Con dao từ trên bàn rơi xuống phát tiếng "keng" lạnh lẽo trên nền sàn hoa cương cứng nhắc, tỏa làn khói đen xám xịt. Đôi mắt đỏ ngầu của thiếu nữ liếc về phía tiếng đống, được đáp lại bằng một ánh mắt đầy khuyến khích phản chiếu lại: "Nhặt ta lên! Nhặt ta lên đi!".

Một con dao đâm xuyên lưng con nhỏ vênh váo khi nó vừa quay người. Bàn tay kia huơ lên trong không trung, bắt lấy hai con dao khác đâm xuyên tiếp một lần nữa. Cô tiểu thư hét lên ghê rợn, vừa đau đớn, vừa sợ hãi. Tiếp đến, mười mũi xiên xuất hiện từ trên cao đâm liên tiếp xuống khiến khi nạn nhân vẫn còn thoi thóp ý thức. Tiếng hét gào lên của cô ta khiến ai nghe cũng phải rùng mình. Gương mặt của kẻ thủ ác dần biến đổi. Đôi mắt đỏ au trở nên đặc quánh lại, từng mảng thịt bong tróc dần. Luồng khí tà ác từ con dao đầu tiên đang thành dòng kết nối với thân xác rũ rượi đó.

- Ghina auka? (Kinh tởm tao lắm à?) – Giọng nói khèn khẹt vang lên từ khuôn miệng đang rơi rụng dần những mảng thịt.

Từ hai bàn tay của cô ta xuất hiện hai cây kéo, chầm chậm tiến dần tới ấn mạnh vào hai hốc mắt. Tiếng thét vang trời dù nạn nhân vốn không còn sức lực để phản kháng được nữa. Máu chảy lênh láng hai gò má tựa dòng huyết lệ ầng ậc nức nở.

-----------END FLASH BACK--------------

Tôi giật mình mừng mở mắt sau cảm giác lạnh người đó. Ra đấy chính là nạn nhân đầu tiên. Đó là lý do vì sao tất cả những người bị hại đều là các vị tiểu thư thích nấu nướng, đó là lý do vì sao nơi đây thu hút những bữa tiệc của giới thượng lưu. Quan trọng hơn, tôi đã nhớ ra vì sao mình biết cách thanh tẩy oan hồn của các thiếu nữ bị hóa ma kia. Trong giấc mơ, lời nhắc nhở bí ẩn của những dòng bụi vàng về nghi thức tiêu diệt hồn ma chính là nói về chuyện cô gái đầu tiên đã bị giết như thế nào.

Lưỡi dao xám xịt tỏa làn khói đen nằm chỏng chơ trên mặt sàn. Ma giới hộ thần giáp bạc dẫm nát khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh.

- Vậy ra đây chính là Vật kết nối?

Anh ta lại gần kéo tôi dậy lo lắng hỏi:

- Cô có sao không?

Lắc đầu nhẹ theo phản xạ, tuy nhiên, tôi không thể đứng vững vì chóng mặt. Mất một lượng lớn linh lực như vậy cùng giống như vừa cho máu xong, cơ thể yếu xìu không còn sức.

Luồng gió lạnh khác lại thổi tới, không ý thức, tôi nép sát lại gần người kị sỹ còn vận giáp kia, hoảng hốt hỏi:

- Anh có nghe thấy tiếng gì không?

Trong lòng tôi lo sợ, tôi nhớ lại giấc mơ của mình. Nếu như mọi chuyện trải qua khiến tôi thêm khẳng định những gì mình thấy trong mơ là chính xác thì rõ ràng giết chết con quỷ kia mới chỉ là sự bắt đầu của vấn đề.

Đột ngột, cả tòa biệt thự rung chuyển, cánh cửa di chuyển đóng mở liên tục, tiếng rầm rì vang lên cùng những âm thanh lách cách của các vật dụng va vào nhau bới một sức mạnh vô hình nào đó. Mọi thứ trong nơi này đang trỗi dậy bởi sức sống vô hình ma quái.

Hết chương 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro