Chương 22: Rung động (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



- Hiểu rồi! – Người thanh niên đó quàng tay siết lấy vai tôi khi nhận ra sự run rẩy đó. Anh ta cúi nhìn tôi và nói: – Nó đã nói nơi này là âm địa phải không? Sự tồn tại âm khí của quỷ đã ngăn chặn được tà khí của âm địa này trỗi dậy. Nhưng giờ không còn vật cản uy hiếp nữa, nên tà khí của các âm ngã ở nơi này bắt đầu hoạt động.

- Chúng... chúng ta phải làm sao?

- Thoát khỏi nơi này trước đã! – Anh ta kéo tay tôi lao xuống cầu thang.

Tất cả căn phòng đều tối om không thể nhìn được gì, tôi buộc thi triển Quang linh thuật để tạo những đốm sáng dẫn đường.

- Sao lại thế này? – Tôi kinh ngạc khi thấy cầu thang bị kéo dài thêm vài đoạn, chạy mãi không thấy tới nơi, rồi một bức tường đột ngột chắn ngang, buộc chúng tôi phải đi men theo hành lang hẹp tới một cánh cửa.

Nơi đầu tiên là phòng bếp, rõ ràng nó nằm ở phía sau ngôi biệt thự và gần sát tầng hầm. Cánh cửa mở ra lập tức bị đóng lại, một loạt những vật sắc nhọn lao về phía chúng tôi tự động như đạn đạo tầm xa có cài sẵn mục tiêu định vị. Chạy từ đầu này sang đầu kia của căn bếp giống như thể vượt qua một bãi chiến trường với tên bay đạn lạc đủ kiểu, hoặc chính xác là các loại dao nấu, dao thái, dao tỉa, dạo gọt bay lung tung cùng nồi niêu xoong chảo rơi từ trên trời xuống không theo thứ tự nào cả.

Cánh cửa thứ hai bất mở, là phòng ngủ của cô tiểu thư kia. Quân áo trong tủ tường đột nhiên lao ra, bay vòng vòng tà quái rồi cuốn những ống tay áo cuốn chặt lấy cổ tôi như muốn siết chặt. Người thanh niên đi cùng nhanh chóng chém bay chúng thành những mảnh vải nát vụn, cơ mà những mảnh vụn đó vẫn cố muốn đứng dậy giết chúng tôi bằng được như một nhiệm vụ không được bỏ. Đồ trang điểm mới là thứ đáng sợ hơn cả. Những thứ nhỏ bé như kéo tỉa, kìm bấm, cho đến phụ kiện như bông tai, dây chuyền, đồng loạt bẻ thẳng thành những mũi phi tiêu, lao vào chúng tôi nhanh hết cỡ. Các cặp mi giả bay vòng vòng trợn to như những tròng mắt thật, đảo liên hồi tìm kiếm con mồi rồi rú lên những tiếng gào kêu gọi đồng bọn.

Cánh cửa thử ba bật mở, cả tôi và anh ta đều bị rơi xuống bể bơi ở phía sân sau, nhưng không sao ngoi lên nổi mặt nước. Cá mập, bạch tuộc khổng lồ, rồi cả đàn cá piranha chẳng hiểu thế quái nào xuất hiện trong bể nước mênh mông này. Chắc tôi sẽ rủa thật nếu như mình đang ở trong mơ, kiểu logic quá đáng gì đâu mà cá nước ngọt lẫn cá nước mặn cùng tung tăng bơi lội ở trong bể bơi như vậy. Nhưng không, tôi không có thời gian cho việc đó. Không thể ngoi lên mặt nước, nguồn oxi cũng dần kiệt. Người thanh niên bên cạnh nhận ra cánh cửa khá phía sâu dưới đáy bể bơi và kéo tôi ra hiệu. Không còn cách nào khác, tôi cũng phải cùng anh ta lao về phía đó dù cho một con cá mập trắng đang nhe nanh chầu chực sẵn sàng cho bữa ăn của nó.

"Tao không phải sợi cáp quang!! Tao không phải sợi cáp quang!!" – Tôi thầm nhủ trong đầu như vậy và cũng mong là nó nhận ra điều đó.

Căn nhà trở nên càng lúc càng quái dị, những đồ vật dần từ di chuyển tự do, bắt đầu có những sự sống quái thai hình thành khi bọn nó bắt đầu phát ra những âm thanh ghê rợn và những tiếng rít buốt người.

Vắt kiệt mái tóc ướt nhẹp, tôi hắt hơi vì lạnh. Nơi này âm khí quá nặng mà tôi không mặc Tiên thủ bào, lần này về nhất định sẽ lại nằm viện lần nữa cho coi.

Bỗng nhiên có thứ gì đó phủ gọn lên người tôi, nặng chịch và ướt át. Người thanh niên đi cùng đã tháo bỏ ngân giáp trên người, chiếc mặt nạ bao trùm lấy toàn gương mặt, đó chính là anh chàng đã giúp đeo lại chiếc giày bị tuột và mời tôi khiêu vũ trong suốt buổi tiệc.

Chiếc áo khoác ướt nhẹp của anh ấy sẽ chẳng giúp tôi ấm hơn được chút nào nhưng tôi nhanh chóng nhận ra vì sao người ta lại làm vậy.

Bộ váy chết tiệt vốn chỉ có cầu vai bồng trễ ôm lấy hai bên tay. Lớp voan mỏng gặp nước trở nên trong suốt bó sát lấy thân mình và... màu hồng đào chết tiệt đó loáng loáng tựa màu da người vậy. Tôi xấu hổ ôm chặt chiếc áo, mặt đỏ rực vì ngượng. Đến cả người ta còn chú ý điều đó, vậy mà tôi chút nữa cư nhiên nhìn anh chết trân không hiểu vì sao.

- Chúng ta mau đi thôi! – Anh khịt mũi và giục tôi.

- Phong! – Tôi đứng dậy và rụt rè nói: – Cảm ơn anh.

Người thanh niên khựng lại rồi quay người nhìn tôi chầm chậm hỏi:

- Nhận ra tôi sao? Dù là tôi đeo mặt nạ kín mít như vậy?

- Từ khi biết nhau, anh đã luôn mang mặt nạ rồi mà! – Tôi bật cười, rồi ấp úng: – chỉ là... chỉ là lúc anh cứu tôi, khi đó, tôi đã đoán chính là anh rồi.

- Chỉ là đoán thôi sao? – Anh tiến lại gần hơn và cúi thấp xuống gần phía tôi hơn. Giật mình, tôi lúng túng lùi lại một vài bước nói:

- Một phần là đoán... một phần... là tôi nghĩ như vậy.

Tôi nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ. Có phải nói như vậy quê lắm không? Tôi cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.

Cả hai im lặng một lúc cho đến khi Phong lên tiếng phá vỡ sự ngượng nghịu của tôi.

- Cứ chạy lòng vòng như vậy không phải là một cách hay. Nơi này đã bắt đầu trở thành một mê cung rồi.

"Mê cung?" – Tôi nhớ lại câu chuyện ở Lai Châu lần trước, và cả khái niệm "âm địa" kia nữa. Nó không hề xuất hiện chính thức trong bất cứ một văn bản hay sách vở nghiên cứu nào, cũng không có định nghĩa cụ thể gì về nơi đó cả. Với tôi, hai chữ đó gắn liên với rắc rối. Một lần là rắc rối khiến tôi bị mất việc, còn lần này sẽ là rắc rối gì đây? Không nhẽ là mất mạng?

- Chúng ta có thể phá vỡ nó không? – Tôi buột miệng nói: – Lần trước Vũ cũng đã làm như vậy.

- Vũ... phá vỡ âm địa? – Phong nhắc lại điều đó, giọng điệu có chút kinh ngạc. Rồi anh nhanh chóng lắc đầu: – Chúng ta không làm được điều đó. Nếu phá vỡ âm địa từ bên trong như vậy, chắc chỉ có thể là tên ngốc không biết nghĩ đó thôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta. Hình như đúng là hai người họ là bạn của nhau thật.

- Hai người hẳn là rất thân thiết! – Tôi lại không nghĩ mà nói thêm lần nữa. Mồm miệng trước đầu óc vốn dĩ là chuyện ngốc nhất trần đời. Phong cúi gần một lần nữa. Dù đã cách một lớp mặt nạ, cũng như hoàn toàn chưa biết mặt mũi anh ta làm sao, cơ mà thế nào tôi lại co rúm người ngại ngùng đến thế?

- Sao lại nghĩ vậy?

- Vì... vì... Vũ cũng đã nhắc đến anh. Tuy... tuy là với giọng không vui vẻ gì, nhưng mà đúng là anh ấy quan tâm đến anh thật. Cả chuyện gây rối để muốn vào ngục thăm anh nữa...

Tôi lắp bắp rồi quay ngoắt mặt đi không sao nói tiếp được nữa. Như thế này là gần quá mức cho phép rồi!

Phong bật cười nói:

- Cũng có thể coi là vậy! – Anh khựng lại, nhìn ra vẻ lúng túng của tôi nên cũng đứng thẳng người hơn và bắt đầu quay về chuyện nghiêm túc: – Quan trọng là lối nào để thoát ra khỏi nơi này.

Tôi liếc nhìn xung quanh, cảm thấy mỗi bước đi lúc này ngập tràn nguy hiểm. Nếu cứ nhắm mắt lao bừa, có khả năng chúng tôi càng bị mặc kẹt sâu hơn trong mê cung quái quỷ này.

- Tôi đã từng nằm mơ về nơi này! – Có lẽ... Phong sẽ không tin câu chuyện này, nhưng tôi nghĩ những dấu hiệu lúc đó có thể là gợi ý để thoát ra: – Khi cả căn biệt thự chìm trong bóng tối, nơi duy nhất phát sáng và những dòng bụi vàng di chuyển chính là phòng khách nơi đại sảnh. Vậy nên... chắc nơi đó sẽ là lối ra...

Tôi sững người nín lại trước vẻ im lặng của Phong. Quả nhiên là ai có thể tin được câu chuyện hoang đường kia chứ.  

Hết chương 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro