Chương 27: Ảo nguyệt (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đừng ở đại sảnh chờ nhận lệnh, sẵn tiện chờ đợi một người khác luôn. Đội 9 vừa mới họp tổ xong, kẻ tôi chờ cuối cùng cũng xuất hiện. Tóm cổ lấy Diệp, tôi hung bạo đẩy nó vô tường, nhìn trước ngó sau nghiêm mặt uy hiếp:

– Tên lừa thầy phản bạn nhà ngươi, có biết tội không hả?

Diệp trố mắt không hiểu tôi đang nói gì. Nó ẩn tôi ra và nói:

– Mi đang nói quàng xiên gì vậy hả?

– Lại còn quàng xiên. Thế chủ nhật vừa rồi mi đi đâu?

– Đi đâu là chuyện của anh. Mi quan tâm dữ dội như vậy từ khi nào thế?

– Từ khi mi chia tay lão Đạt không lý do chứ sao? – Tôi khều vai: – Mi thực sự không chia sẻ được cho anh nghe hả? Chủ nhật vừa rồi mi đi công viên giải trí đúng không?

Diệp nhìn tôi, vẻ mặt tỉnh bơ của nó lúc này dãn ra một chút và có vẻ dịu lại, nghiêm túc hơn.

– Vậy anh cũng không có nhìn nhầm. Thấy một đứa trông giống mi nhưng mặc váy, đi giày búp bê làm anh còn tưởng mình đeo lộn mắt chứ.

Tôi chột dạ, im lặng nhìn nó chờ đợi. Nếu nó đã nhìn ra tôi, hẳn sẽ nhận ra người đi cùng với tôi là một...

– Nếu như mi không muốn nói, anh không ép đâu. – Nó khoanh tay cười: – Bù lại, chuyện của ta cũng chưa tới lúc mi biết được.

Tôi chưng hửng. Diệp là đứa một khi chia sẻ sẽ chia sẻ rất nhiều, nhưng điều gì nó muốn giữ làm của riêng thì cho dù có cạy miệng cũng không chịu nói. Cứng đầu và cố chấp, thích làm theo ý của mình, đó thực ra mới là Diệp tôi quen biết. Tôi thầm thương cậu bạn lênh khênh của mình. Chí ít không phải lỗi của tôi mà chúng nó chia tay là được rồi.

Một bàn tay thò ra nắm lấy cổ tôi lắc lấy lắc để tưởng chừng muốn mang cho tôi vé một chiều tới gặp thẳng Phúc thần hộ mệnh. Tổ sư thằng nào dám thộp cổ người khác bất thình lình như vậy. Nhưng khi nhận ra kẻ đó là ai thì tôi ngậm ngay miệng lại. Sư tử Hà Đông hùng hùng hổ hổ nhìn tôi tra khảo:

– Nói!! Nói!! Nói ngay cho anh!!

– Nói cái gì chứ? – Tôi mếu máo, không lẽ đến cả Nga cũng biết chuyện hôm chủ nhật của tôi.

– Mi với tên đội trưởng cũ gây thù chuốc oán gì sâu nặng vậy hả? – Nga gầm lên phát sợ. Tôi đơ người như cây cơ. Đội trưởng? Tôi gây thù chuốc oán với anh ấy? Không phải vậy chứ?

– Làm gì có! – Tôi phủ nhận. Dù có vài lần không tuân thủ kỷ luật nhưng so ra cũng là chuyện cỏn con, đội trưởng không phải người nhớ lâu, thù dai, sẽ không có chuyện so đo với tôi vì những điều đó.

Nga lắc đầu không tin, nó nói tôi nghe một thông tin mà cả đời không bao giờ tôi ngờ được. Đội trưởng là một trong những người cực lực phản đối đưa tôi quay trở lại vị trí cũ, hơn nữa còn bỏ phiếu chống lại việc tôi tiếp tục hoạt động như Người hỗ trợ đặc biệt. Những người còn lại đều thuộc phe thủ cựu và các trưởng lão vốn ghét mối quan hệ dây mơ rễ má với Ma giới hộ thần. Việc lần này của tôi được xem xét đều nhờ hồ sơ đề cử và giấy cảm tạ từ phía Ma giới, thế nên mới có vài cuộc họp không đâu giữa hội đồng và các đội trưởng của các đội để đưa ra quyết định chính thức.

– Chuyện... chuyện đó là sao? – Tôi cắn răng. Trước đó, vào ngày khảo nghiệm, đội trưởng còn ủng hộ tôi, trước trước đó nữa, anh ấy còn tặng tôi bao nhiêu thứ đồ cho lễ tốt nghiệp, vậy tại sao...

– Dù sao theo như đội trưởng của anh nói, đội trưởng đội 11 có thái độ rất gay gắt với đội viên cũ của mình. Gần như cả hội đồng đã tin theo quyết định của anh ta. – Nga tựa lưng vào tường khoanh tay, rồi nhíu mày nhìn tôi: – Mi thực sự không gây thù chuốc oán gì với anh ta chứ, phải không?

Tôi ngậm tăm không nói gì, chính bản thân tôi cũng không giải thích tại vì sao được cơ mà.

– Vậy sao anh lại nhận được quyết định quay trở lại? – Tôi thở dài, có chút lo lắng. Có vẻ mọi chuyện không thực sự êm xuôi như tôi tưởng.

Nga đứng thẳng dậy, tặc lưỡi nhìn tôi:

– Mi quên gia thế của mi rồi à? Cho dù vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ. Hơn 2/3 đội trưởng là học trò của mẹ mi, cấp dưới cũ của ba mi, trong hội đồng thì người chịu ơn của ông nội, ông ngoại mi không có ít. Chẳng nhẽ thực sự để mi ngồi ở phía hậu trường mãi. Có điều... – Nga ngập ngừng một chút: – ... có vài chuyện... mi phải bình tĩnh đấy nhé!

Có lẽ "bình tĩnh" là hai từ quá xa xỉ với trường hợp này. Nga, mi nên học cách dùng từ cho đúng. Một người hỗ trợ đặc biệt nhưng chịu sự giám sát của một đội bất kỳ. Đó là thể thống kiểu cách làm việc quái quỷ gì vậy?

– Đội 1 sẽ là đội đầu tiên giám sát và giao nhiệm vụ trực tiếp cho mi. – Nga nói: – Chính vì vậy nên anh mới được biết chuyện.

Diệp nhìn tôi, rồi nhìn Nga:

– Giám sát bởi đội 1. Chẳng phải thế nghĩa là thực hiện những công việc tương đương với đội 1 sao? Nga, mi phải biết đặc trưng của mỗi đội...

– Anh biết, anh biết chứ! – Nga chép miệng: – Trước giờ đội 1 phụ trách những khu vực nhiều tà khí nhất như những nơi rừng thiêng nước độc. Độ an toàn của các đội tăng dần theo phân khu hoạt động. Theo đó, đội 11 là một trong những đội chỉ hoạt động trong phạm vi nội thành, nơi kết giới mạnh nhất, mức độ an toàn cao nhất.

– Chính vì thế, Lam trước giờ đều chỉ hoạt động trong nội thành. Mi nghĩ sao mà hội đồng lại điều nó đi tới nơi đội 1. Quá trình tuyển người vào đội 1... – Diệp định nói gì tiếp đó nhưng bị Nga cản lại, nó nói nó là người của đội, quy trình tuyển người ra sao, chẳng nhẽ còn phải nhắc nó.

Dĩ nhiên, cũng không phải nhắc tôi. Mẹ tôi là cựu đội trưởng đội 1, từ nhỏ tôi đã chứng kiến nhiều bài huấn luyện của mẹ với đội viên của mình. Các đội trưởng mỗi đội đa phần đều xuất thân từ đội 1 mà ra, kể cả đội trưởng cũ của tôi cũng vậy. Quy trình tuyển người, tôi không chỉ biết mà còn đem thân trải nghiệm. Tôi thực chất đã đạt tiêu chuẩn để trở thành đội viên đội 1, nhưng rồi chẳng hiểu vì sao khi giấy báo phân đội lại thêm một số 1 nữa, chẳng biết là thêm vào phía sau hay phía trước. Kết quả tôi trở thành đội viên của đội 11, hoạt động ở khu vực 3 nội thành từ đó đến khi nhận được quyết định tốt nghiệp giời đánh kia.

– Lam từng đạt tiêu chuẩn của một đội viên đội 1, anh nghĩ là không có vấn đề đâu. – Nga an ủi và vỗ vai tôi: – Phải vậy không?

Tôi cười nhạt, đẩy tay nó ra, chán nản nói:

– Mi đừng quên một tháng huấn luyện đặc biệt, hai tháng tu tập ngoại khóa, giống lần mi vào U Minh Hạ thì mới chính thức là thành viên thực sự của đội 1. Mi nghĩ một kẻ quanh quẩn thành phố như anh có thể đuổi kịp được người của đội 1 bây giờ không?

Diệp gật đầu tán đồng khiến Nga không cách nào phản bác. Tôi biết nó chỉ muốn an ủi để tôi bớt lo. Nhưng sự thật rành rành không chối cãi, tôi không đủ sức theo kịp đội 1, ít nhất là ở khoảng cách năng lực hiện giờ.

***

Rừng Thanh Hóa là nơi đầu tiên tôi đồng hành cùng đội 1. Mọi người đều được trang bị Tiên thủ bào cao cấp dù chưa phải là Thượng đẳng đạo nhân, dù sao cũng là tính chất đặc thù công việc. Lần này, nhiệm vụ của chúng tôi là diệt trừ Hổ tinh, một loài quỷ thường nuốt linh hồn những con hổ già và đội lốt nó để tác oai tác quái.

Bôi đất bùn lên người để triệt mùi, xác định chiều gió để đứng ngược hướng, chúng tôi phải làm sao đảm bảo cuộc vây bắt diễn ra nhanh gọn nhất có thể. Lũ quỷ này được ghi chép có thiên tư linh mẫn, nghe được mọi hướng, nhìn được mọi phương, nếu không cẩn thận, tự chúng tôi sẽ là mồi cho bọn chúng.

– Hổ tinh hoạt động từng vùng riêng lẻ, nên khó có chuyện chúng tập hợp một chỗ. Theo như trinh sát thông báo, nơi nay chỉ có dấu vết của một con Hổ tinh, lũ Hổ còn lại là bọn ma trành phục vụ thôi. Không có gì đáng sợ. Vào ngày rằm, bọn chúng sẽ tụ hội tại con sông phía trước, là nơi có oán khí thông với âm phủ mạnh nhất. Đó chính là cơ hội cho chúng ta giăng lưới tiêu diệt toàn bộ.

Đội trưởng diễn giải công tác, phân bố nhiệm vụ xong xuôi rồi mới nhìn về phía tôi với vẻ không an tâm. Chị ấy vốn từng là học trò ruột của mẹ nên thực ra không quá khó khăn hay xét nét với con của thầy dậy cũ. Tuy vậy, đội 1 vẫn là đội đặc mệnh quan trọng, không thể để tình riêng ảnh hưởng việc chung. Tự hiểu điều này, tôi cũng xác định bản thân phải cố gắng để không làm vướng tay chân mọi người trong đội.

Đúng đến nửa đêm, khi ánh trăng rọi xuống mặt sông, một đàn hổ xuất hiện, tiếng "à uôm" vang lên cùng mùi máu thịt tanh nồng. Những con hổ nhỏ lột xác trước, biến thành những thiếu nữ xinh đẹp, thân hình lõa lồ, chỉ khoác hờ tấm vải trắng mỏng, tóc dài rủ xuống tận bắp chân, mặt trắng bệch tựa sáp, mắt đen môi đỏ, xinh đẹp ma mị. Họ được gọi là ma trành, vốn là oan hồn không thể siêu thoát của các nạn nhân bị Hổ tinh làm hại. Hắn để lại ấn chú bằng vết cắn trên da thịt, nó sẽ đánh dấu kẻ bị cắn trở thành nô lệ của hắn kể cả khi đã chết. Họ chỉ thoát khỏi kiếp đó khi dâng lên Hổ tinh một kẻ khác thế mạng. Chính vì vậy, nơi nào Hổ tinh hoành hành, nơi đó không hết khỏi nạn bị hồ vồ.

Đến khi thấy con hổ già xuất hiện, Đội trưởng ra hiệu thả mồi. Mồi của chúng tôi là một "người" khỏe mạnh, mập mạp, nom rất hấp dẫn với đám ma quỷ này. Dĩ nhiên chỉ là giả thôi, hắn là hình nhân được tạo rất giống với người thường, từ khí tức tỏa ra cho tới mùi vị, thực ra nhiều lúc thấy cảnh hình nhân này bị xé xác, tôi cũng hơi ghê rợn vì cảm giác rất thật. Nếu kẻ nghĩ ra trò này không phải là Đạt, chắc chắn muôn đời tôi không tin có thể tạo được vật dẫn dụ thật đến như vậy, có khi còn thực sự nghĩ rằng phe mình dùng con người làm mồi thật cũng nên.

Lúc đám ma trành đang mon men dụ dỗ hình nhân kia để lôi kéo hắn tới phía Hổ tinh, Đội trưởng ra hiệu cho mọi người tản ra bao vây xung quanh. Năm người có linh lực mạnh đã bố trí thành trận pháp Ngũ hành chỉ chờ lệnh khởi động. Khi đám hổ đỏi cào cấu con mồi, lá bùa ở phía trong hình nhân bắt đầu sáng rực khi bị xé lộ. Bọn ma trành hét gào lên đau đớn và kinh hãi, tiếng gầm rú khiến rừng núi rung lên. Gió thổi một trận mang mùi máu tanh lòm, con Hổ tinh xuất hiện khi nghe tiếng những kẻ hầu cận kêu cứu. Tôi run người khi nhìn thấy ánh mắt tựa hai hòn than rực lửa. Dù cách xa cả trăm mét, tôi vẫn muốn nôn nao bởi mùi hôi thối mục ruỗng này, thân xác con hổ già mà hắn sử dụng dễ chừng cũng thọ quá mức rồi.

Thân thể dẻo dai uốn lượn, tiếng gầm hung hãn đáp lại lời cầu cứu khiến những con ma trành hân hoan. Chúng đứng thẳng người dậy, quay về lốt hổ lúc trước, đồng loạt nhảy chồm lên cố sức phá vỡ phong ấn.

– Tấn công! – Tiếng hét ra hiệu vang lên của Đội trưởng, những người còn lại của đội dần tiến lên thành từng lượt tạo ra những lớp vòng kết giới chắc chắn, mở rộng dần. Cùng lúc đó, nhóm đặc mệnh có nhiệm vụ phong ấn riêng Hổ tinh trước khi nó lao vào cứu hầu cận của mình. Nga là người nằm trong nhóm đó. Tôi nắm cán bút ở bên khu vực ngoài nhìn lo lắng. Hổ tinh là một trong những loại quỷ mạnh nhất, liệu phía bên đó có được an toàn không? Chiếc nhẫn trên tay tôi đột nhiên phát sáng, sao lại...

Hết chương 27

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro