13-21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13. Sự hổ thẹn (1)

[Kiểm tra cửa sổ trạng thái và tiềm năng của người chơi Lee Jihye.]

[Tên: Lee Jihye]

[Danh hiệu: Không có. Bạn nên cố gắng hơn chút.]

[Tuổi: 29]

[Thiên tính: Kẻ Tham vọng Ích kỷ]

[Chức nghiệp: Không có]

[Chỉ số]

[Sức mạnh: 05/Tiềm năng phát triển: Thường hoặc thấp hơn]

[Nhanh nhẹn: 09/Tiềm năng phát triển: Thường hoặc thấp hơn]

[Thể lực: 10/Tiềm năng phát triển: Thường hoặc thấp hơn]

[Trí tuệ: 20/Tiềm năng phát triển: Hiếm hoặc cao hơn]

[Sức chịu đựng: 08/Tiềm năng phát triển: Thường hoặc thấp hơn]

[May mắn: 15/Tiềm năng phát triển: Thường hoặc thấp hơn]

[Ma thuật: 00/Tiềm năng phát triển: Thường hoặc thấp hơn]

[Đánh giá: Xin chúc mừng, người chơi Lee Kiyoung. Bạn cuối cùng cũng đã gặp bất hạnh của cuộc đời mình. Một cặp đôi hoàn hảo, một sự kết hợp giữa chỉ số thấp kém và tiềm năng rác rưởi, đã hình thành. Nhớ dùng biện pháp ngừa thai. Nếu 2 bạn thật sự quyết định có con cùng với nhau, tôi sẽ cảm thấy rất tiếc cho thế hệ thứ 2 được sinh ra từ cuộc gặp gỡ của 2 người.]

"Cặp đôi cái gì."

Người phụ nữ này thông minh hơn tôi tưởng. Không, nói chính xác hơn đó là khả năng đọc tình huống, sự quyết đoán, và bản lĩnh của cô ấy, chứ không phải là do cô ấy đặc biệt thông minh.

Tôi đã hiểu tại sao Kim Hyunsung lại giao nhóm người kia cho cô quản lý.

Cô ấy khá nhanh trí và biết cách xử lí mọi việc một cách hợp lý.

Jung Hayan là người mà cô ấy đã để mắt tới mấy ngày vừa rồi. Việc cô ấy ném em ấy qua cho tôi đã khiến tôi hiểu đại khái được điều mà cô ấy muốn.

Rất có thể cô ấy muốn bám lấy gốc rễ chính của vấn đề trong khi cắt bỏ đi những phần không đáng có.

Tất nhiên, có thể cô ấy còn có động cơ khác, nhưng tôi không muốn biết về nó.

Tôi nuốt nước bọt và kiểm tra lại chỉ số của Lee Jihye lần nữa.

Tốc độ phát triển của cô ấy không tệ. So với lần trước tôi kiểm tra, thể lực của cô ấy đã tăng thêm 1 điểm, 2 điểm trí tuệ, và 3 điểm may mắn.

'Cô ấy làm kiểu gì hay thế?'

Câu hỏi là cô ấy đã làm cách nào để tăng những chỉ số kia.

Về khoản trí tuệ, tôi có thể rút ra kết luận là chỉ số này không nhất thiết phải dựa trên khả năng tư duy phản biện hoặc kiến thức hiện có của 1 người.

Lấy ví dụ, Jung Hayan, mặc dù có chỉ số trí tuệ khá cao, lại bị thiếu hụt ở vài điểm.

Mặt khác, Lee Jihye lại ngược lại. Cô ấy rất khôn ngoan mặc dù chỉ số trí tuệ của cô ấy thấp hơn của Jung Hayan.

Có khi năng khiếu ma pháp hoặc khả năng tương thông với ma thuật mới là bản chất của chỉ số trí tuệ.

Sự gia tăng trong chỉ số may mắn cũng khá là kì lạ. Lần gần nhất tôi kiểm tra, chỉ số may mắn của cô ấy mới có 12.

Tôi không hiểu nổi tại sao may mắn của cô ấy đã tăng lên chỉ trong 1 đêm.

Tôi linh cảm chuyện đó có liên quan đến tôi nữa, nhưng đấy chỉ là đoán thôi.

Tôi phải hiểu rõ hơn về cách mà các chỉ số này vận hành.

"Anh dậy sớm thế."

"Tại vì anh có nhiều thứ cần suy nghĩ."

Lee Jihye đứng cạnh tôi và tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Hôm nay cô ấy trông có vẻ tươi tỉnh hơn ngày hôm qua.

"Giải quyết vụ Yoo Seokwoo và để mắt đến Jung Hayan. Nếu như có gì bất thường xảy đến cô ấy, hãy báo với anh ngay lập tức."

"Anh có nên nói vậy với người phụ nữ mà anh đã hôn không..."

"Đừng có nói nhảm nhí..."

"Chà, em sẽ lo vụ này vậy. Em nghĩ là em có thể hiểu được kế hoạch của anh một chút, nhưng cô gái đó có gì đặc biệt vậy?"

'Đúng là một con điếm sắc bén.'

"Noona không cần biết đâu."

"Anh!"

Tôi có thể thấy mặt cô ấy đỏ như gấc khi tôi gọi cổ là noona.

Có vẻ như tuổi tác của cô ấy là 1 chủ đề cấm kỵ.

Lee Jihye cắn nhẹ môi.

Không phải tự dưng mà chúng tôi biến thành 1 cặp đôi tình tứ hay là những người đồng đội bảo vệ lưng của nhau chỉ trong 1 ngày.

Theo 1 nghĩa nào đó, đây chỉ là 1 mối quan hệ dựa trên hợp đồng.

Không có điều khoản nào được liệt ra, nhưng chúng tôi đều ngầm đồng ý là sẽ lợi dụng lẫn nhau và đã đi đến thỏa thuận đó.

Đó là 1 hợp đồng có thể bị vi phạm bất cứ lúc nào, nhưng ít ra trong khoảng thời gian này, nó sẽ cho phép chúng tôi tin tưởng nhau hơn 1 chút.

Câu hỏi đặt ra là mối quan hệ này sẽ kéo dài bao lâu.

Sẽ không có vấn đề gì nếu chúng tôi tôn trọng lẫn nhau và giữ mọi chuyện ở 1 ranh giới vừa phải, nhưng không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Tôi thở dài nhẹ và hỏi.

"Cơ mà, tại sao Jihye-ssi lại chọn anh?"

"Em đã bảo rồi mà, Kiyoung oppa. Em thích những người đàn ông tham vọng."

Cô ấy không phải là người duy nhất cố gắng đáp ứng được kì vọng của tôi.

Giống như tôi có thể rời bỏ cô ấy bất cứ lúc nào, cô ấy cũng có thể dễ dàng làm điều tương tự.

Điều quan trọng bây giờ là sự phát triển của bản thân tôi và Jung Hayan.

Lee Jihye cũng sẽ không đi khoe về 'mối quan hệ' của chúng tôi bừa bãi đâu.

Bởi vì việc này cũng có lợi cho cô ấy.

Nhưng cô ấy có thể sẽ nói bóng gió về nó khi cô ấy có tâm trạng.

Quan trọng là nó sẽ ảnh hưởng đến Jung Hayan như thế nào.

Kĩ năng giao tiếp xã hội kém nghĩa là em ấy chắc hẳn sẽ gặp khó khăn trong việc diễn đạt từ ngữ và cũng nhạy cảm với những cảm xúc tiêu cực.

Em ấy không có cha mẹ, và đã mất liên lạc với 2 người chị gái từ rất lâu về trước.

Nói cách khác, Jung Hayan không những không thể làm quen với những người khác, mà còn rất khao khát tình cảm.

Tôi phải khiến em ấy gắn bó với tôi hơn và đồng thời, dựa dẫm vào tôi nữa.

Lee Jihye sẽ là người giúp tôi trong việc đó.

***

Việc này được xử lí nhanh hơn tôi dự kiến. Không có sự kết án nào hay mấy thứ tương tự dành cho Yoo Seokwoo.

Tôi không chắc là anh ta đã biết là Lee Jihye về phe của tôi hay chưa, nhưng Yoo Seokwoo nhanh chóng thừa nhận lỗi của anh ấy và chấp nhận một hình phạt thích đáng.

Tất nhiên, sức ảnh hưởng của Lee Jihye đã đóng vai trò 1 phần trong kết quả lần này. Điều thú vị đó là cô ấy cho thấy 1 thái độ giống như kiểu 'Tôi bất lực trong trường hợp này'.

Thêm vào việc chuyển hướng sự phẫn nộ của nhóm người sang tôi, cô ấy bắt đầu lén lút thao túng dư luận tin rằng một phần lỗi là nằm ở Jung Hayan.

'Tôi không thể giúp được gì vì Lee Kiyoung.'

'Anh ấy thiên vị Jung Hayan.'

Đó là những dụng ý có thể ngầm hiểu từ cách cư xử của cô ấy.

Vì thế, Jung Hayan bị ép phải hứng chịu sự thù ghét của mọi người khác. Khi đang quan sát quá trình thao túng của Lee Jihye, tôi không ngừng cảm thấy kinh ngạc bởi sự xấu xa của Lee Jihye vượt xa hơn tôi tưởng tượng.

'Người phụ nữ này giỏi bắt nạt thật.'

Nếu tôi có thể diễn tả nó với chỉ số, thì có khi nó còn vượt xa hơn cả mức độ huyền thoại rồi ấy chứ.

Tôi không hề ngăn cô ấy lại.

Cuối cùng, kế hoạch này đã thành công trong việc tạo ra một môi trường lí tưởng cho Jung Hayan bị cô lập hoàn toàn và bị tấn công bởi những người xung quanh cô ấy.

Trong tình huống mà mọi người đều ghét Jung Hayan, em ấy không thể làm gì để bào chữa cho bản thân mình.

Rốt cục, chỉ có duy nhất 1 nơi mà em ấy có thể dựa vào.

Nhờ đó mà tôi đã lắng nghe Jung Hayan khóc lóc suốt mấy ngày qua.

"V-Vậy...hic..."

"Em có ổn không?"

"Vâng... Em ổn... Cảm ơn anh. O-o-oppa. Em thật là... Em biết là anh rất bận..."

"Không, không hề. Cảm ơn em vì đã kể cho anh điều này. Nếu như em làm việc chăm chỉ lâu hơn chút nữa, những người khác chắc chắn sẽ nhận ra nỗ lực của em thôi. Tất nhiên, anh đã biết là Hayan* đang cố gắng hết sức rồi."

Sự thật là, đóng giả làm 1 người tốt bụng không hề dễ dàng gì.

"Nhưng..."

"Việc này sẽ ổn thôi. Từ giờ chúng ta sẽ đi săn cùng nhau. Anh cũng đã bàn việc này với Hyunsung-ssi rồi..."

"C-chỉ là một người như em... Liệu điều đó có ổn không?"

"Tất nhiên."

Tôi mỉm cười nhẹ và xoa đầu em ấy.

Những thứ tôi đã đạt được cho đến nay có thể được coi như là 1 thành tựu lớn rồi.

Có vẻ như thời gian tôi dành ra không hề vô nghĩa, xét đến sự thật là em ấy rất sợ giao tiếp với những người khác.

Tôi muốn chụp 1 bức ảnh làm kỉ niệm trước khi rời đi.

Nhưng tôi biết là tôi không nên đẩy nhanh tiến độ...

'Chậm rãi thôi.'

Tôi không muốn 1 mối quan hệ có thể dễ dàng sụp đổ như 1 lâu đài cát.

Mối liên hệ giữa chúng tôi cần phải trở nên mạnh hơn.

"O-oppa, em rất vui vì có anh ở đây. N-nếu như em một mình..."

"Không, em không biết là anh thấy nhẹ nhõm như thế nào khi có Hayan ở bên cạnh đâu. Vòng tuần hoàn mana của em như thế nào rồi? Có tiến triển gì chưa?"

"Vâng. Có vẻ như nó đang hoạt động rất tốt. Em nghĩ là em có thể cảm thấy nó ở bên trong em. Nếu như em có thể gửi nó truyền qua tay em, em có thể kéo dài thêm..."

"Thế còn về việc thi triển ma pháp?"

"E-em vẫn chưa chắc."

Thật ra, cải thiện mối quan hệ với Jung Hayan không phải là mục đích duy nhất của những cuộc trò chuyện này.

Giống như Park Deokgu, người đang vất vả luyện tập dùng khiên và làm quen với chức nghiệp mới của cậu ta, tôi cũng cần thời gian để thuần thục bản thân với chức nghiệp [Pháp sư].

Những chuyến đi săn một mình của Kim Hyunsung dạo gần đây có thể là ý định để trao cho chúng tôi khoảng thời gian làm quen với nó.

'Trí tưởng tượng.'

Ma pháp là kết quả của sự hình dung những gì mình muốn làm với mana.

Quá trình của việc thi triển phép thuật là một sự hỗ trợ cần thiết cho việc hình dung.

Tôi cũng có một khoảng thời gian khó khăn trong việc ứng dụng ma pháp lần đầu tiên. Kiến thức cơ bản thì có ở trong đầu tôi, nhưng tôi thấy để đạt được kết quả mà tôi muốn vẫn rất khó.

Tôi cần phải xây 1 tòa tháp mana. Một tòa tháp kiên cố, không có lỗ hổng hay không khí ở bên trong.

Cùng lúc đó, tôi nghĩ đến hiện tượng mà tôi muốn xảy ra ở trong đầu.

Tôi tưởng tượng cảnh một ngọn lửa hiện ra từ ngón tay của tôi.

"Hãy lắng nghe và đáp lại ý chí của ta. Ngọn lửa."

Dứt câu xong, một ngọn lửa nhỏ hiện ra trên ngón tay của tôi.

Jung Hayan quan sát nó với 1 biểu cảm bất ngờ trên mặt.

"Wow..."

"Anh nghĩ yếu tố quan trọng là phải tưởng tượng rõ hình ảnh em muốn nó xảy ra trong đầu của mình. Sẽ tiện lợi hơn nếu có 1 câu thần chú đơn giản, nhưng anh nghĩ là nó dài hơn chút cũng chả sao đâu... Mấu chốt là nó phải ăn khớp với suy nghĩ của em."

Có điều bất lợi ở đây là đa số những câu niệm phép dễ hình dung đều vô dụng.

Nghĩ về việc tôi chỉ có thể niệm phép dùng những câu nghe cực kì chuuni, tôi đỏ mặt vì xấu hổ.

"Em hiểu rồi."

"Trong trường hợp của anh, thay vì thi triển phép thuật ra bên ngoài, anh cô đặc mana để cường hóa bản thân... Em có thể cũng sẽ tìm ra phương pháp phù hợp hơn cho bản thân mình. Ý anh là, nghe có vẻ hơi phức tạp bây giờ, nhưng nó sẽ dễ hiểu hơn chút nếu như em lấy được chức nghiệp."

"Ra là vậy... Em hiểu rồi."

Có thể việc sử dụng ma pháp sẽ bất khả thi trừ phi có được một chức nghiệp phù hợp.

Cho rằng Kim Hyunsung, người cũng có khá nhiều mana, vẫn không thể sử dụng ma pháp, có vẻ như phá vỡ giới hạn của chức nghiệp bản thân là điều không thể.

Bất kể sự thật đó, lí do tôi dạy cho Jung Hayan toàn bộ số kiến thức này khá là hiển nhiên.

'Tôi quý trọng em ấy.'

Không có cách nào để làm thân với 1 người dễ hơn là việc học hay dạy học cho họ.

Thậm chí nếu tôi bảo em ấy trước là em sẽ được học sau này, tôi vẫn sẽ không bị thua thiệt.

"Em có thể sẽ không thi triển được ma pháp cho tới khi em có được chức nghiệp. Nhưng em vẫn nên tập xây dựng mana của em từng bước một trước."

"Vâng. C-cứ để đó cho em. O-oppa, em sẽ cố gắng hết sức."

Tôi gật đầu một cách tự nhiên.

[Mana đã tăng thêm 1 điểm.]

[Trí tuệ đã tăng thêm 1 điểm.]

'Tốt.'

"Có khi nếu em càng tập luyện và tiêu hao mana, lượng mana mà em chứa được sẽ càng tăng trong tương lai. Cá nhân mà nói, anh đang mong chờ điều đó đấy."

"Vâ-vâng."

"Vậy thì, hôm nay chúng ta dừng ở đây nhé?"

"T-t-thực ra là, có thứ em chưa hiểu rõ..."

"Oh?"

"Ừm. Ý của em là gần đây, e-em có gặp vấn đề về sự bùng nổ mana..."

Khi nghe em ấy giải thích, tôi kiểm tra cửa sổ trạng thái của Jung Hayan.

Tôi khá tò mò về những tiến triển mà em ấy đã đạt được cho đến giờ.

[Kiểm tra cửa sổ trạng thái và tiềm năng của người chơi Jung Hayan.]

[Tên: Jung Hayan.]

[Danh hiệu: Không. Bạn nên cố gắng hơn chút.]

[Tuổi: 21]

[Thiên tính: Con người Thuần khiết]

[Chức nghiệp: Pháp sư (Thường)]

[Chỉ số]

[Sức mạnh: 11/Tiềm năng phát triển: Hiếm hoặc thấp hơn]

[Nhanh nhẹn: 11/Tiềm năng phát triển: Hiếm hoặc thấp hơn]

[Thể lực: 14/Tiềm năng phát triển: Anh hùng hoặc thấp hơn]

[Trí tuệ: 22/Tiềm năng phát triển: Anh hùng hoặc cao hơn]

[Sức chịu đựng: 14/Tiềm năng phát triển: Hiếm hoặc thấp hơn]

[May mắn: 23/Tiềm năng phát triển: Anh hùng hoặc cao hơn]

[Mana: 15/Tiềm năng phát triển: Huyền thoại hoặc cao hơn]

[Trang bị: Không có]

[Thuộc tính: Làm sao Để trở thành một Pháp sư - Cấp độ: Anh hùng]

'Gì cơ? Pháp sư?'

Thứ nổi bật là danh hiệu chức nghiệp Pháp sư.

"Tại vì mana của em lưu thông chưa được tốt lắm."

Khuôn mặt cười rạng rỡ của Jung Hayan lọt vào tầm mắt tôi.

'Em đang nói cái...'

Tôi tự dưng cảm thấy có điều gì đó không ổn. 

Chương 14. Sự hổ thẹn (2)

"Tại vì mana của em lưu thông chưa được tốt lắm."

'Cái quái gì..'

Tôi liếc nhìn biểu cảm của em ấy lần nữa, nhưng không có gì lạ cả.

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt em ấy trái ngược hoàn toàn với biểu cảm đáng thương lúc trước.

Tôi kiểm tra lại cửa sổ trạng thái, nhưng không có gì thay đổi.

Tôi không hề nhìn nhầm.

[Chức nghiệp: Pháp sư (Thường)]

Jung Hayan đã lấy được chức nghiệp rồi.

'Từ khi nào?'

Lần cuối tôi kiểm tra cửa sổ trạng thái của Jung Hayan là vào khoảng 3 ngày trước.

Thời điểm đó trùng với ngày đầu tiên tôi bắt đầu dạy em ấy về ma pháp.

Hayan đã giấu kín việc này, nhưng rất có thể em ấy đã có được chức nghiệp ngay từ khi tôi bắt đầu nói chuyện về ma pháp với em ấy.

[Thuộc tính: Làm sao Để trở thành một Pháp sư - Cấp Anh hùng]

[Lĩnh hội toàn bộ kiến thức cơ bản về ma pháp nguyên tố. Mana vĩnh viễn tăng thêm 2 điểm. Tiềm năng phát triển ma pháp tăng mạnh.]

'Cái quái gì thế này...'

Thậm chí cả thuộc tính của em ấy cũng vượt hàng top. Ngay tại thời điểm em ấy biết được quy luật cơ bản của ma pháp, em ấy đã nhận được một thuộc tính Anh hùng gắn liền với nó luôn.

Nó giống như 1 cú tát vào mặt tôi vậy.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó, ngay sau khi hiểu được mỗi cơ bản của pháp thuật, đã nhận được không chỉ chức nghiệp mà cả 1 thuộc tính mới nữa.

Nếu như điều này mà khả thi với những người khác thì Kim Hyunsung đã chọn phương pháp này rồi.

Jung Hayan chắc chắn là một trường hợp đặc biệt.

Khi tôi đắm chìm trong suy nghĩ 1 lúc lâu, Jung Hayan bắt đầu nhìn tôi với 1 chút lo lắng.

"Ừm... O-oppa?"

"Ah, anh xin lỗi. Anh chỉ đang suy nghĩ 1 chút... Em hỏi anh về vòng tuần hoàn mana đúng không?"

"V-vâng! Em đã thử theo như oppa nói, nhưng nó vẫn còn khá khó..."

Nó không thể khó như vậy được.

"Có khi là do lượng mana em dùng nhiều quá mức bình thường... Lạ thật đấy."

Em ấy đưa tay ra, tôi nắm lấy đôi bàn tay đó của Jung Hayan và bắt đầu truyền lượng mana ít ỏi của tôi vào.

Tôi cố gắng đẩy chúng vào và di chuyển mana của em ấy, nhưng mana của Jung Hayan thậm chí còn không động đậy.

Trường hợp này không đơn thuần là do tôi thiếu mana.

'Em ấy đang chặn tôi.'

Em ấy cố tình kháng cự lại mana của tôi.

Chỉ khi tôi bắt đầu nhíu mày, mana của Jung Hayan mới chảy theo hướng mà tôi muốn.

"N-như em nghĩ, anh tuyệt vời thật đấy, Oppa."

'Thật tình...'

"Cố gắng tưởng tượng xem."

"Em xin lỗi?"

"Tưởng tượng phép gì xem. Thứ gì như ngọn lửa từ tay của em ấy... Em có thể làm được giống như anh mà, đúng không?"

"Ah! V-vâng!"

Lượng mana cần thiết để thi triển phép này đã vừa đủ.

Sau khi đã đến bước này rồi thì việc cuối cùng của em ấy chỉ là tưởng tượng 1 ngọn lửa nhỏ thôi.

Việc này rất dễ dàng, đến cả 1 đứa trẻ cũng làm được.

Nhưng rồi mana của em ấy bất chợt sụp đổ. Đó không phải là vì em ấy mất quá nhiều thời gian để niệm phép hay là thi triển thất bại. Jung Hayan, chính bản thân em ấy, đã cố tình phá vỡ nó.

"V-việc này vẫn còn khó quá. T-Tại sao em lại như thế này...? Oppa đang cố gắng dạy em thế mà..."

Thậm chí cả hình ảnh đáng thương của em ấy cũng là 1 cảnh tượng đáng để đời.

'Chuyện gì đang xảy ra thế?'

"Không, có thể nó là do em vẫn chưa có chức nghiệp thôi, thế nên thất bại là chuyện bình thường. Nếu như chúng ta đi săn, em chắc chắn sẽ cải thiện hơn. Ok?"

Em ấy không hề có phản ứng gì trước từ "chức nghiệp" mà tôi đã cố tình cài vào.

"C-chúng ta có thể thử lại không?"

"Không, giờ cũng đã muộn rồi. Dừng ở đây thôi. Anh cũng có việc cần phải làm."

"A-anh có kế hoạch gì khác hay là... H-hôm nay anh cũng phải gặp mặt... Hyae-Hyaeyoung-ssi?"

(TL Note: Hayan ơi em đừng nói lắp nữa :)). )

Park Hyaeyoung là người phụ nữ mà Lee Jihye đã giao cho tôi.

(Đây là hình minh họa Park Hyaeyoung theo art manhwa.)

Sau sự việc ngày hôm đó, Lee Jihye đã gửi cho tôi 1 người để có thể làm cầu nối liên lạc giữa chúng tôi.

Cô ấy bảo tôi là cô ta ít nhiều sẽ hữu dụng đối với tôi, nhưng đó là điều tôi chưa kiểm chứng.

Cho đến giờ, tất cả những gì tôi nghe được từ Park Hyaeyoung là những việc liên quan đến tình hình trong nhóm và những chi tiết về công việc nội bộ.

Khi tôi đang nghĩ xem nên trả lời Hayan như thế nào, tôi nghe thấy 1 giọng nói khác.

"Kiyoung-ssi? Anh có thời gian rảnh không?"

"Ah. Được rồi, xin hãy đợi tôi 1 chút."

'Park Hyaeyoung.'

Tôi không hiểu tại sao cô ta lại xuất hiện đúng thời điểm thế.

Tuy nhiên, tôi để ý thấy Jung Hayan lại phản ứng khá bình thường với điều đó.

"Ah! A-anh đã có hẹn sẵn rồi. E-em không biết..."

"Không phải, anh không có hẹn sẵn với Hyaeyoung-ssi. Chắc có chuyện gì đó đã xảy ra. Em thứ lỗi cho tụi anh được không?"

"Ah... Vâng."

Jung Hayan chậm rãi rút lui khỏi chỗ của em ấy và Park Hyaeyoung đi đến.

Tôi không nhớ là đã gọi cho cô ấy, vậy nên tôi có thắc mắc lí do cô ấy lại tìm tới tôi.

Tôi có thể thấy Jung Hayan đang lườm Park Hyaeyoung. Tôi cũng muốn lợi dụng sự ghen tị của em ấy, nhưng không phải trong trường hợp này.

"Hayan-ah, gặp lại em vào ngày mai."

"Ah! Vâng ạ!"

Sau khi Jung Hayan đã biến mất khỏi tầm nhìn, Park Hyaeyoung lặng lẽ ngồi xuống.

"Có chuyện gì không?"

"Tôi đã nghe được một điều thú vị."

"Như là?"

"Như là việc các anh sẽ mang theo 1 vài người ở đây để đi cùng trong chuyến đi săn sắp tới."

"Đúng vậy."

"Nếu anh không phiền, tôi có thể đi cùng không?"

Cô ta thẳng thắn phết.

Tôi quét Park Hyaeyoung với Tâm nhãn, nhưng khả năng của cô ấy không có gì đặc sắc.

[Kiểm tra cửa sổ trạng thái và tiềm năng của người chơi Park Hyaeyoung.]

[Tên: Park Hyaeyoung.]

[Danh hiệu: Không có. Bạn nên cố gắng hơn chút.]

[Tuổi: 27]

[Thiên tính: Nhà ngoại giao Tính toán]

[Chức nghiệp: Không]

[Chỉ số]

[Sức mạnh: 10/Tiềm năng phát triển: Anh hùng hoặc thấp hơn]

[Nhanh nhẹn: 11/Tiềm năng phát triển: Hiểm hoặc cao hơn]

[Thể lực: 20/Tiềm năng phát triển: Hiểm hoặc cao hơn]

[Trí tuệ: 10/Tiềm năng phát triển: Hiểm hoặc cao hơn]

[Sức chịu đựng: 10/Tiềm năng phát triển: Thường hoặc thấp hơn]

[May mắn: 09/Tiềm năng phát triển: Thường hoặc thấp hơn]

[Mana: 00/Tiềm năng phát triển: Hiểm hoặc thấp hơn]

[Đánh giá: Đừng cảm thấy thất vọng chỉ vì vài người không có chỉ số nổi bật hay tài năng đặc biệt. Nhìn chung, người này khá là cân bằng. Họ có thể phát triển tốt nếu làm một chiến binh cận chiến hoặc theo một chức nghiệp tầm xa, như [Cung thủ].]

Thiên tính của cô ta là 'Nhà ngoại giao Tính toán'.

Kể cả khi tôi không đọc trạng thái của cô ấy, tôi vẫn có thể đoán ra được những dạng người như thế này.

Tôi quan sát cô ấy 1 lúc rồi nói, "Tôi không biết. Tôi đã giới thiệu Hayan-ssi trước, nhưng..."

"Anh có phải là loại người chuộng những người phụ nữ trẻ tuổi hơn không? Tôi thậm chí có thể làm tốt hơn. Không phải chơi với cô ta chán lắm sao?"

"Bất kể điều gì cô đang nghĩ thì nó không hề đúng đâu."

"Thế anh cho tôi 1 cơ hội có được không? Tôi nghĩ là mối quan hệ của chúng ta có thể sẽ trở nên có ích hơn..."

Tôi không hiểu nổi mối quan hệ mà cô ta đang nói tới là gì.

Trông có vẻ như cô ấy đã nghe lén được cuộc trò chuyện của chúng tôi vừa nãy.

Park Hyaeyoung có vẻ hiểu lầm rằng tôi có hứng thú với phụ nữ.

Khả năng của cô ấy cũng khá khẩm, và tiềm năng phát triển cũng không tệ đến mức vậy.

Nếu cô ấy có thể phát triển mạnh hơn, cô ấy chắc chắn sẽ có hữu dụng, nhưng tôi không ưa thích cái thiên tính 'Tính toán' của cô ấy lắm.

Tuy nhiên, ít nhất cô ta cũng phải hiểu là mọi thỏa thuận đều phải mang lại lợi ích cho cả 2 bên.

"Vì lí do gì?"

"Sau cùng thì anh vẫn cần ai đó có thể chiến đấu đúng không? Nhờ Deokgu-ssi và Kiyoung-ssi... Không khí ở đây đã thay đổi đôi chút kể từ khi 2 anh đến. Chỉ còn một số người vẫn còn ỷ lại vào Hyunsung-ssi chờ giúp đỡ thôi. Đây là 1 nơi mà phụ nữ có thể trở nên khỏe mạnh như đàn ông, và chúng ta cũng có thể dùng hệ thống để tăng cường khả năng thể chất."

"Đúng vậy."

"Ai cũng có nỗi sợ riêng, nhưng dần dần nhiều người bắt đầu nghĩ là họ có thể làm được gì đó. Họ lập đội với nhau và lập kế hoạch để chuẩn bị đi ra ngoài. Từ quan điểm của Kiyoung-ssi, có thêm nhiều đồng minh biết chiến đấu cũng không có hại. Nếu như mọi người thấy được một ví dụ điển hình như Hayan-ssi trở nên mạnh hơn, thì tình hình này sẽ càng được cải thiện.

"Cô nói cứ như là tôi đang cố gắng chia rẽ mọi người vậy."

"Tôi nói trúng tim đen à?"

"Không phải vậy. Tôi thực sự không quan tâm về mấy thứ như thế. Jihye-ssi có biết là cô ở đây không?"

"Có thể? Ai biết được trong đầu Jihye-ssi đang nghĩ gì?"

"Và lí do cô nói chuyện này với tôi là..."

"Tôi chỉ nghĩ là nói ra cũng không tệ. Tôi không thích lắm việc anh thiên vị với cô gái Jung Hayan đó, và nếu như anh từ chối thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi đến lượt..."

"Tôi hiểu ý cô rồi."

"Những gì anh nói đến giờ cũng đều rất hợp lý."

"Tôi nghĩ là tôi có thể sắp xếp được việc này một khi Hyunsung-ssi trở lại. Tôi sẽ cố gắng nói chuyện với anh ấy. Tuy nhiên, Hyunsung-ssi có thể sẽ từ chối đề xuất này, thế nên đừng có hi vọng quá nhiều."

"Chỉ nghe anh nói vậy thôi là quá đủ cho tôi rồi."

"Vậy tôi mong được hợp tác với cô trong tương lai."

"Đây cũng thế."

***

"Thật nực cười."

"Suỵt. Nói nhỏ thôi. Này"

Có nhiều giọng nói xung quanh cô ấy, nhưng cô không nghe rõ.

Thay vào đó, cô lo lắng hơn cho Kiyoung oppa.

"Hayan-ssi! Cô đang nghĩ cái gì vậy?"

"Ah, ah! Ý tôi là. Không có gì..."

"Cô có thể xin nghỉ nếu cô cảm thấy mệt. Cô chắc hẳn phải có 1 khoảng thời gian khó khăn với cơ thể đó lắm... Phù. Không phải làm việc ở đây là quá sức với cô à?"

"X-xin lỗi?"

"Cô còn giả bộ không hiểu nữa hả."

"Tôi không..."

Cô không hiểu rõ lắm ẩn ý sau những câu nói của họ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự thù địch của họ.

Nó không rõ ràng. Tuy nhiên, cô đã quá quen với điều này rồi.

Chuyện luôn là như vậy kể từ khi cô còn nhỏ. So với 2 người chị của cô, cô là đứa ngu ngốc, chậm chạp và bất tài.

Chị cả của cô đã luôn chăm sóc cô và chị hai của cô cũng cực kì thông minh. Sau nhiều năm phải chăm lo cho cô, lí do họ tự dưng cắt đứt liên lạc với cô có thể là vì cô quá ngốc nghếch.

"Ugh... có thứ gì đó bốc mùi."

"Anh ta có khẩu vị độc đáo đấy. Cô ta còn chả xinh đến vậy... Giả bộ không biết gì cả... Cuối cùng cô ta chỉ là 1 con cáo già thôi."

"Suỵt. Dừng lại đi. Ổng sẽ nghe thấy đấy. Mày sẽ làm gì nếu ổng qua đây?"

"Tsk, để xem anh ta có dám không. Chắc anh ta chơi chán cô ta rồi. Không phải đó là sự thật à?"

Bàn tay cô ấy chợt run rẩy trước những lời đó.

'Kiyoung oppa'.

Anh ấy là người duy nhất mà cô có thể dựa vào ở chốn này.

Nhớ lại cảnh lúc nãy họ đã nắm tay nhau, toàn thân cô run lên.

Chán cô ư?

Oppa sẽ không đối xử với cô như vậy.

Anh ấy khác hoàn toàn.

'Tim mình đang đập thình thịch.'

Trái tim cô đập nhanh đến nỗi nó sắp nổ tung.

'Em gợi anh nhớ về đứa em gái của anh.'

Nhớ lại câu nói đó đem lại cho cô một niềm vui sướng khó tả.

Đó là 1 cảm giác kì lạ. Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy trong cuộc đời mình.

Trái tim trong lồng ngực cô đập thình thịch và chân của cô thì rụng rời.

Cô không thể kiềm chế được cảm xúc này.

'Hẹn gặp lại em vào ngày mai.'

Họ có thể gặp lại nhau vào ngày mai.

Chỉ có 2 người ở với nhau; Họ có thể trò chuyện, và cô có thể giả vờ dễ thương trước mặt anh ấy.

Cô cảm thấy một sự ấm áp như cô đã từng ở cùng với gia đình của cô ngày xưa.

Nó mê hoặc cô, giống như 1 liều thuốc nghiện.

Lí do cô giấu chức nghiệp và sức mạnh của cô là vì cô muốn dành thời gian cùng với Kiyoung oppa lâu hơn nữa.

Trái tim cô thắt lại vì nói dối, nhưng cô ấy cũng rất sợ khi nghĩ về hậu quả nếu như anh ấy tìm ra.

Khi cô đưa mắt nhìn về hướng Kiyoung oppa ở vừa nãy và phớt lờ những giọng nói xung quanh cô,

"Chao ôi, cô đang đợi ai à?"

Park Hyaeyoung, người vừa ở cùng với oppa của cô 1 lúc trước, xuất hiện. 

Chương 15. Thức tỉnh

"Sao trông bồn chồn thế?"

"Đ-đó..."

"Mày là 1 con nhóc khá buồn cười đấy. Xem mày diễn kịch kìa. Mày đang thấy bực bội vì tao đã gặp với Kiyoung-ssi."

"T-Tôi không có như vậy, Hyaeyoung-ssi. Chuyện của o-oppa... Không có liên quan gì tới tôi..."

"Nhưng biểu cảm của mày thì nói ngược lại..."

"T-Tôi đang nói sự thật."

"Thật tình. Đừng có làm tao cười, con điếm. Mày tưởng không ai biết mày đang nghĩ gì à? Mày có thể chậm hiểu và ngu ngốc, nhưng ít ra mày vẫn có não... Ai biết là mày lại câu được 1 con cá lớn như vậy trước khi mày tới đây? Nhìn cái mặt của mày, kỹ năng mày chắc hẳn tốt hơn tao tưởng... Tao không thể hiểu nổi. Không, có khi anh ta mới là người có khẩu vị kì lạ.... Mày biết đấy, những dạng người mà chỉ có hứng thú với những thể loại bất tài và khờ dại như mày. Hầy."

Cô không thể hiểu nổi những gì Park Hyaeyoung đang nói.

"Mày lại làm cái bộ mặt đấy. Thật sự, tao rất ghét nó."

"T-t-tôi xin lỗi..."

"Mày xin lỗi vì điều gì? Mày đang biến tất cả mọi người ở đây thành trò hề đấy..."

"Kh-Không phải thế. Tôi chỉ..."

"Mày thật sự nghĩ là Kiyoung-ssi thích mày à? Mày nghĩ là anh ta quan tâm tới mày?"

"Đ-đó..."

"Đừng có hiểu lầm, con điếm ngu xuẩn. Mày chỉ ăn may thôi. Mày chỉ xuất hiện ở đúng nơi và vào đúng thời điểm gặp anh ta thôi. Mày có thể chưa nhận ra, nhưng tao biết chính xác cái hạng người như anh ta. Những người như Kiyoung-ssi ngay từ đầu không hề tin tưởng người khác. Họ rất nhanh chán, và họ sẽ vứt những người khác đi khi chúng không còn hữu dụng nữa."

"O-oppa không như thế. Và..."

"Đó chỉ là những gì mày muốn tin vào thôi, vì mày thích như thế. Nhưng tao có thể nói được gì khi mày cứ giữ khư khư cái ý nghĩ ngu xuẩn đó? Cho đến giờ mọi thứ vẫn ổn, nhưng rồi chuyện sẽ sớm thay đổi thôi. Từ cái cách tao để ý, mày khá là buồn tẻ, cái kiểu mà dễ bị chán ghét ấy. Hầy. Chưa ai nói cho mày biết điều đó à?"

Jung Hayan cắn chặt môi.

Cô cảm thấy vô cùng bối rối.

Mặt cô nóng ran. Cô muốn hét lên 'Cô đang nói cái quái gì vậy' và cãi lại Park Hyaeyoung, nhưng không có câu nào thoát khỏi miệng cô.

Thay vào đó, toàn thân cô run rẩy.

"Tao chưa thấy mày làm mặt như vậy bao giờ. Mày nổi điên rồi đúng không? Chắc tao nói trúng tim đen rồi à. Mày luôn bị những người xung quanh bỏ rơi, đúng không?"

"K-k-k-k-không phải."

"Không ư? Nó viết hết lên trên mặt mày kìa. Nếu không thì mày cũng có những thứ bị cướp đi khỏi mày đúng không? Dù sao thì, mày đúng là thảm hại. Mày thật sự nghĩ mày sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu của anh ta à? Mày nghĩ chuyện gì đang xảy ra ngoài kia khi mày không để ý?"

Khuôn mặt của Park Hyaeyoung kéo lại gần hơn. Một lúc sau, Jung Hayan nghe được 1 tiếng thì thầm gần tai cô.

"Kiyoung-ssi... tốt hơn tao tưởng nhiều."

"Đ-đừng có nói điêu với tôi!"

"Oh, mày thực sự tin nó à."

Khuôn mặt Jung Hayan tràn ngập nước mắt.

Cô muốn nói gì đó để phản bác Park Hyaeyoung, nhưng cô cảm thấy nghẹt thở.

Người phụ nữ này nói đúng.

Cô đã bị cha mẹ và những người chị của cô bỏ rơi.

Tất cả những người cô yêu quý và bạn bè ở bên cạnh cô đều tránh xa cô.

Có khi cô thực sự là kiểu người mà người khác dễ chán ghét.

Cô luôn phạm sai lầm và gặp vấn đề trong giao tiếp.

Bình thường cô luôn là một đối tượng của việc bắt nạt, vậy nên sẽ tốt hơn nếu cô chỉ có 1 mình.

Nhưng vẫn.

'Không phải Oppa.'

Oppa của cô không hề giống như vậy.

Anh ấy không giống những kẻ khác 1 chút nào cả. Bản chất của anh ấy khác hoàn toàn so với mọi người mà cô đã gặp.

Anh ấy đã nói cô giống như một thành viên trong gia đình của anh ấy. Nói cô gợi anh ấy nhớ đến em gái anh, và anh ấy muốn chăm sóc cô.

Anh ấy luôn nghĩ cho cô và quan tâm tới cô mỗi ngày. Deokgu-ssi cũng đã bảo cô như vậy.

Mỗi ngày, Oppa của cô đều nói là anh lo lắng cho cô.

Anh ấy luôn giúp đỡ và khuyến khích cô, nói rằng cô có thể làm tốt hơn, kể cả khi cô có mắc lỗi.

Thậm chí nếu cô hỏi những câu hỏi ngu ngốc, anh ấy vẫn sẽ mỉm cười và kiên nhẫn trả lời cô.

"Đ-điều đó không hề đúng."

"Tao đoán đó là những gì mày hi vọng sẽ xảy ra? Tao sẽ thật lòng với mày, những gì tao nói rất có thể là sự thật. Tao sẽ cho mày 1 lời khuyên, dongsaeng*. Nếu như mày muốn có gì đó từ mối quan hệ hiện tại, mày nên làm nhanh lên trước khi mày bị vứt bỏ. Nếu không, hắn ta sẽ bị cướp khỏi tay mày đấy."

"D-d-dừng lại. O-oppa sẽ không..."

"Thật phiền phức."

Miệng Park Hyaeyoung cong lên thành 1 nụ cười đểu, và cùng lúc đó, Jung Hayan thấy vai cô bị huých nhẹ.

Jung Hayan bị đẩy ngã bệt xuống dưới đất. Cô nhìn lên nhưng tất cả những gì cô thấy là lưng của Park Hyaeyoung đang rời đi.

Nhiều giọng nói đổ vào từ mọi hướng.

"Đáng đời cô ta."

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Có vẻ như cái con điếm giả nai đó sẽ bị bỏ rơi sớm thôi."

"Dừng lại đi. Này, cô ta nghe thấy đấy."

"Dừng gì? Mày không nghe thấy chuyện vừa xảy ra à? Sớm thôi, cô ta sẽ chỉ lại có 1 mình. Cô ta còn bám vào ai được nữa? Ah! Tao không nghĩ là có ai lại muốn cô ta đâu. Đáng nhẽ cô ta nên yên phận ở bên cạnh Seokwoo-ssi mới phải... Cô ta cũng phải biết điều đó rõ hơn. Đó là lí do cô ta lúc nào cũng ở 1 mình."

"Giờ cô ta sẽ làm gì đây nếu như bị bỏ rơi?"

Điều đó không hề đúng.

'Điều đó không thể xảy ra.'

Không đời nào Oppa lại bỏ rơi cô.

Không đời nào Oppa của cô, người đã nói là anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh cô, lại bỏ rơi cô như thế.

Không đời nào Oppa của cô, người đã nói là cô giống như gia đình đối với anh ấy, lại bỏ rơi cô.

'Hầy, điều đó có thật sự đúng không?'

Nhưng giọng của Park Hyaeyoung tiếp tục vang vảng bên tai cô.

"Điều đó không hề đúng!"

"Vừa rồi là cái gì vậy?"

"Cô ta vừa hét lên à? Chắc cô ta nổi điên rồi..."

"Đến lúc cô ta lộ bản chất thật rồi. Tsk."

Không thể như vậy được. Oppa sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.

Oppa khác với những người khác. Anh ấy luôn luôn ấm áp và tốt bụng.

'Chị gái của mày cũng bỏ rơi mày nữa.'

"K-không."

'Cả cha mẹ của mày cũng đã bỏ rơi mày.'

"Anh ấy không như thế. Oppa khác biệt. Oppa là người khác biệt."

Chắc chắn anh ấy khác biệt.

Cô không thể trấn tĩnh bản thân mình. Cô tưởng như mình không thể thở được.

Cô cảm thấy khó thở và tâm trí cô trở nên trống rỗng. Nước mắt đọng lại trên đôi mắt cô, nhưng chúng không hề chảy xuống.

Cô nghe thấy những người khác đang cười cô.

Những âm thanh đó không còn làm phiền cô nữa. Nó phải là điều gì đó tệ hơn mới có thể lung lay được cô.

Bước chân cô hướng đến nơi ở của Oppa.

'Đợi 1 lúc nhé? Anh bận việc khác một chút, vậy nên anh sẽ gặp lại em sau.'

Cô chắc chắn là anh ấy sẽ gặp cô.

Jung Hayan nghĩ rằng cô phải gặp mặt anh ấy để trấn tĩnh bản thân.

Khi cô đang tìm anh ấy 1 cách tuyệt vọng, cô nghe được 1 giọng nói ở xa.

Đó là của Lee Jihye.

"Mọi người, xin hãy tập trung 1 lúc."

"Vâng."

"Khi Hyunsung-ssi, Deokgu-ssi và Kiyoung-ssi rời đi vào ngày mai, họ tính sẽ tuyển thêm người để đi cùng. Hyunsung-ssi sẽ thông báo chi tiết hơn, và những người được đề cử ngày hôm nay cũng sẽ phải chuẩn bị tinh thần."

Giờ cô mới nhớ ra, cô được nghe là họ sẽ cùng nhau đi ra ngoài.

Việc này có nghĩa là cô sẽ được ở cùng với anh ấy lâu hơn chút nữa.

Jung Hayan không hiểu tại sao cô lại quên được điều đó. Giờ thì cô có thêm thời gian để ở bên cạnh Kiyoung oppa.

'May quá.'

Khi cô quay ra nhìn, cô thấy Kim Hyunsung, Park Deokgu, và Kiyoung oppa cùng nhau đi sau Lee Jihye.

'Oppa.'

Anh ấy đeo 1 biểu cảm nghiêm túc khác với phong thái thường ngày, nhưng nhìn thấy anh đã giúp cô bình tĩnh lại đôi chút.

Tim cô đập thình thịch, nhưng cô không hề cảm thấy đau đầu hay chóng mặt.

Cái cảm giác khó chịu còn vương vấn vừa nãy đã tan biến chỉ từ cái chạm mắt với anh ấy.

Cô không hiểu tại sao cô lại đỏ mặt.

'Anh ấy nhìn thấy mình.'

Anh ấy chắc chắn là vừa nhìn về phía cô.

Khi đám đông ổn định, Kim Hyunsung bắt đầu phát biểu.

"Tôi xin lỗi vì đã mang mọi người tới đây trong thời điểm bận rộn như thế này. Tôi chắc chắn các bạn đều biết là tình hình sinh sống ở đây đang ngày càng trở nên khó khăn. Lượng lương thực đang giảm dần ngày qua ngày, và số người sống sót gia nhập chúng ta tiếp tục gia tăng. Chúng ta có đồ ăn và nước uống nhặt được từ những điểm xuất phát, nhưng nó không hề đủ. Tôi tin rằng chúng ta cần phải mở rộng khu vực hoạt động."

"Ah..."

"Chúng tôi cần thêm người có thể chiến đấu. Tất nhiên tôi biết là các bạn sẽ lưỡng lự. Một vài người không quen với việc chiến đấu, một vài thì không muốn rời khỏi nơi này. Nhưng bây giờ chúng ta phải bắt đầu hành động. Tôi không muốn nói gở gì, nhưng nếu không làm, về lâu dài tất cả chúng ta đều sẽ phải chịu đau khổ. Vậy nên, chúng tôi đã quyết định cách tốt nhất là đưa từng người 1 trong số các bạn đi cùng ra ngoài."

Sau khi Kim Hyunsung phát biểu xong, Kiyoung oppa bước lên phía trước.

"Kiyoung-ssi."

"Ừ. Tôi hiểu là các bạn cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên, có những thứ chỉ có thể đạt được bằng cách chiến đấu. Như các bạn đã biết, nơi này không phải là Trái đất mà chúng ta biết. Tôi chắc chắn là các bạn đều đã nhận ra những thứ như cửa sổ trạng thái, chỉ số hệ thống, và chức nghiệp nghĩa là gì. Lửa."

Một ngọn lửa xuất hiện trên lòng bàn tay của anh ấy.

Những đôi mắt xung quanh Jung Hayan mở to trong kinh ngạc.

"Tôi không biết chính xác việc đã xảy ra, nhưng cửa sổ trạng thái cho biết chức nghiệp của tôi là một Pháp sư. Tôi chưa biết nhiều lắm về phép thuật, nhưng tôi cũng không khác gì các bạn. Tôi cũng từng rất sợ quái vật, nên tôi đã chạy trốn vì tôi không muốn gặp chúng. Lần đầu chỉ là nhờ may mắn, nhưng các bạn cũng có thể thành công như tôi nếu các bạn bỏ qua nỗi sợ hãi và chiến đấu. Khi cả nhóm trở nên mạnh hơn, tất cả chúng ta cũng đều sẽ trở nên mạnh hơn, và cuối cùng chúng ta sẽ có thể rời khỏi nơi này. Chúng ta phải chủ động tiến về phía trước."

"Ohhhh..."

"Giờ chúng tôi sẽ chọn ra vài người để bắt đầu kế hoạch. Hayan-ssi."

"Ah..."

"Và Hyaeyoung-ssi.

"Rõ. Tôi rất mong được làm việc cùng anh."

"Hiện tại tôi sẽ chỉ đem theo 2 người này đi cùng. Một khi họ đạt được đến một trình độ nhất định, bọn tôi sẽ tập hợp lại và đem thêm người tiếp theo. Có ai có câu hỏi gì không?"

"Anh có thể giải thích tiêu chuẩn cho việc lựa chọn này là gì không?"

"Để giải quyết thắc mắc của các bạn, tiêu chuẩn lựa chọn của chúng tôi là ngẫu nhiên."

"Chúng tôi có thể tự đi săn một mình không..."

"Tôi sẽ không ngăn cản mọi người làm vậy, nhưng tôi khuyên là không nên."

Đám đông trở nên ồn ào, nhưng Jung Hayan hề không để ý đến họ.

Thay vào đó, cô quan sát Park Hyaeyoung.

Cô biết là sẽ có người khác đi cùng với cô, nhưng cô không hề nghĩ đó lại là người phụ nữ đó.

"Xin chúc mừng, Unnie."

"Nhớ cẩn thận đấy."

"Hyunsung-ssi, Kiyoung-ssi, và Deokgu-ssi sẽ đi cùng với chị, nên mọi chuyện chắc sẽ ổn thôi. Có hơi đáng sợ chút, nhưng chúng ta phải vượt qua chuyện này. Sẽ tốt hơn nếu ta có thêm nhiều người có thể chiến đấu."

Jung Hayan không ghen tị với việc Park Hyaeyoung được những người khác vây quanh chúc mừng. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy kì quặc vì lí do nào đó.

'Đừng đem theo cô ta.'

Khi cô liếc nhìn lên bục đứng một lần nữa, cô thấy Oppa đang nhìn về phía Park Hyaeyoung.

Có một nụ cười nhạt trên môi của anh ấy.

Giọng nói mà cô đã nghe lúc trước lại vang lên bên tai cô, và hơi thở của cô trở nên ngắt quãng.

'Anh ta là người rất nhanh chán người khác.'

Park Hyaeyoung nhanh chóng đi lên bục và bắt tay với những người khác.

'Mày sẽ bị vứt đi thôi.'

'Anh ấy sẽ bị cướp khỏi mày.'

'Chị của mày đã rời bỏ mày.'

'Cha mẹ mày cũng vậy.'

'Dừng lại đi. Dừng lại đi. Dừng lại đi.'

'Mày sẽ bị...'

'Dừng lại....'

'Vứt bỏ...'

'Bị chán ghét.'

Vào khoảnh khắc Kiyoung oppa bắt tay với Park Hyaeyoung.

Thứ gì đó bên trong Jung Hayan đã sụp đổ. 

Chương 16. Cứ mỗi năm người là lại có một gánh nặng (1)

Không tệ.'

Biểu diễn ma pháp cho họ xem là một lựa chọn đúng đắn.

Kim Hyunsung và Park Deokgu cũng rất khỏe. Tuy nhiên, ranh giới giữa sức mạnh từ hệ thống và sức mạnh từ thể chất vốn có của họ không được rõ ràng cho lắm.

Khi lấy ví dụ về một sức mạnh mới, đơn thuần cầm khiên thôi tất nhiên sẽ không đủ làm họ có hứng thú.

Tuy nhiên, ma pháp thì khác biệt một chút.

Một quả cầu lửa xuất hiện từ hư vô.

Đó là 1 cảnh tượng hoàn toàn dị thường, đủ để khiến mọi người nghi ngờ những gì đang diễn ra trước mắt.

Đây là cách tốt nhất để khiến họ ngưng chui lủi ở lại chỗ này.

Khi Kim Hyunsung thấy đám đông đang dần dần trở nên hăng hái, anh ấy lẩm bẩm,

"Thành công rồi."

"Vẫn còn có nhiều khó khăn nằm ở phía trước. Những người phản đối việc chiến đấu vẫn sẽ run rẩy trong sợ hãi... Những người ảo tưởng sẽ nghĩ rằng họ sẽ dễ dàng đạt được sức mạnh mới."

"Nhưng điều đó vẫn tốt hơn là để họ tụt lại phía sau và chết đói, Hyung-nim."

"Ừ. Điều đó cũng đúng."

Park Hyaeyoung tiến tới bục đứng, với mỗi bước chân cô ấy đi, những lời chúc mừng lại vang lên.

"Nếu Hyaeyoung-ssi và Hayan-ssi thành công quay trở về, có lẽ tình trạng sẽ cải thiện nhanh hơn dự tính."

Kết quả của cuộc chinh phạt này cực kì quan trọng đối với Kim Hyunsung.

Tôi không chắc là cuộc chinh phạt hầm ngục lần này có thành công hay không, nhưng Kim Hyunsung đã đúng khi nghĩ rằng một mình anh ấy sẽ không đủ.

Trước tiên về mặt sức mạnh, anh ấy chỉ khỏe hơn Park Deokgu có một chút.

Mana của anh ấy khá mạnh, nhưng nó không mạnh đến mức giúp anh ấy có thể cùng một lúc xử lí hàng tá con quái vật.

Cho dù anh ấy muốn tự mình giải quyết những vấn đề này, thì việc trông lo nơi trú ẩn vẫn nên là trách nhiệm của những người sống trong đó.

'Đúng là một gánh nặng không cần thiết.'

Nếu không phải vì thiên tính của anh ấy, Kim Hyunsung đã có thể tiến xa hơn.

Khi tôi đắm chìm trong suy nghĩ, Park Hyaeyoung đã lên tới nơi và bắt tay với từng người chúng tôi.

"Rất vui được gặp anh."

"Tôi cũng thế."

Tôi phải công nhận là khoản giao tiếp của cô ta khá tốt. Tôi nở một nụ cười tỏ vẻ thân thiện và Park Hyaeyoung ra hiệu bằng cách bắt tay tôi.

Jung Hayan vẫn đáng giá hơn so với cô ta.

Khi tôi quay đầu sang tìm em ấy, tôi thấy Jung Hayan đang lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía này.

'Cái gì.'

Biểu cảm của em ấy có chút khác biệt so với tất cả những biểu cảm mà tôi đã thấy cho đến giờ.

Đôi mắt trong veo của em ấy khi nhìn Park Hyaeyoung khiến tôi ớn lạnh cả xương sống.

'Chết tiệt.'

Toàn thân tôi nổi da gà.

'Cái gì. Vừa rồi là gì vậy?'

"Hyung-nim, có chuyện gì vậy? Anh nhìn toát mồ hôi lạnh như vừa thấy ma vậy..."

"Anh chỉ cảm thấy không được khỏe cho lắm thôi..."

"Chậc, mai là ngày bắt đầu cuộc chinh phạt rồi, anh nên đi nghỉ đi. Anh không nhất thiết phải học ma pháp ở đây mỗi ngày đâu."

"Anh hiểu rồi."

"Tsk. Cái gì mà anh không phải là mọt sách chứ... Anh ấy dạo này ăn uống không đủ à? K-không phải là mình đang lo lắng cho hyung-nim đâu nhưng mà... Chậc, phần của mình không nhiều lắm nhưng nó còn tốt hơn là không có gì..."

Tôi phớt lờ những lời lẩm bẩm của Park Deokgu.

Tôi nhanh chóng quay sang nhìn Jung Hayan một lần nữa.

Em ấy nhìn vẫn giống như mọi khi.

Tôi tự hỏi bản thân là có phải vừa rồi tôi nhìn nhầm không, nhưng chắc chắn là thị giác của tôi không có vấn đề. Tôi có thể thấy em ấy nhìn tôi và ngây thơ mỉm cười.

'Quái lạ.'

Có điều gì đó sai sai.

Tôi chưa thể chỉ rõ nó được, nhưng tôi nuốt nước bọt với một cảm giác bất an.

***

"Cùng kiểm lại lần nữa nào. Deokgu-ssi sẽ ở tuyến đầu, theo sau đó là Hyunsung-ssi và Hyaeyoung-ssi. Hayan-ssi và tôi sẽ di chuyển cuối cùng. Đội hình tiến đánh của chúng ta rất đơn giản. Deokgu-ssi sẽ dùng khiên chặn chúng ở phía trước, và ta sẽ xử lí chúng từ phía sau. Xung quanh chỗ trú ẩn bây giờ không có nhiều quái vật lắm, thế nên chúng ta sẽ tiến vào sâu hơn chút nữa để đi săn. Có câu hỏi gì không?"

"Nope."

"Không."

"Không có."

"O-okay..."

Bọn tôi đã xác nhận lại kế hoạch tác chiến vài lần.

Lần này khác với lần đầu tiên mà Park Deokgu, Kim Hyunsung và tôi đã đi săn.

Việc này cho biết sự quan trọng của cuộc chinh phạt lần này đối với Kim Hyunsung.

Nó không chỉ đơn thuần là đem theo 2 người mới gia nhập để làm quen.

Sự thành công của cuộc đi săn lần này sẽ ảnh hưởng đến tình hình hiện tại của nơi trú ẩn.

Nếu như tất cả mọi người đều toàn vẹn trở về, những người trong nơi trú ẩn sẽ có thêm chút tự tin, và như một kết quả, họ sẽ có thể ứng phó với những tình huống bất ngờ hơn trong tương lai.

Anh ấy cũng sẽ thành công trong việc tuyển thêm người đứng về phe của anh ấy.

'Anh ta muốn cân bằng tỉ số.'

Mục tiêu của Kim Hyunsung cũng khá giống với tôi.

Đưa Jung Hayan về phe mình.

Tất nhiên, theo logic mà nói, anh ấy không thực sự theo một mình em ấy. Mục đích của anh ta là gây dựng mối quan hệ lâu dài với tất cả những người mà anh biết là sẽ trở nên mạnh mẽ trong tương lai.

'Jung Hayan.'

Tóm lại là có 2 mục tiêu: nhóm chinh phạt an toàn trở về và trở nên gần gũi hơn với một pháp sư có tiềm năng cấp Huyền thoại.

Không có lí do gì để phản đổi kế hoạch hiện tại hoặc là hành động bất cẩn.

'Tôi phải theo dõi tình hình một cách cẩn thận.'

Ánh mắt khi đó của Jung Hayan vẫn khiến tôi cảm thấy rùng mình.

Tôi hi vọng rằng đó chỉ là một hiểu lầm thôi, nhưng tôi vẫn cần phải cẩn trọng hơn và quan sát Jung Hayan.

"Không phải sẽ tốt hơn nếu Hayan noonim đứng ở giữa sao? Vị trí bên cạnh cùng với Hyung-nim là tốt nhất..."

"Không, chúng ta sẽ giữ nguyên như thế này. Đấy là vị trí tốt nhất dành cho em ấy."

"Chậc, nếu Hyung-nim đã nói vậy thì..."

"Hyunsung-ssi thật ra rất mạnh. Ngay từ đầu, chúng ta sẽ đối đầu trực diện với tụi quái vật ở tuyến phía trước. Nếu Hayan ở tuyến sau cùng, em ấy sẽ được Hyunsung-ssi bảo vệ phòng khi có quái vật vượt tuyến đầu. Miễn là chúng ta không bị bao vây thì đội hình thế này chính là hiệu quả nhất."

"Đúng vậy."

Kim Hyunsung gật đầu đồng ý với tôi.

Tôi không rõ là anh ấy có nghĩ ngược lại hay không, nhưng tôi không quan tâm.

Kim Hyunsung nhíu mày nhìn Jung Hayan, rồi lặng lẽ nói.

"Không cần phải lo đâu."

"Xin lỗi? Ah... Vâng."

"Vậy tôi chỉ cần đứng cùng với Kiyoung-ssi à?"

"Hyaeyoung-ssi, xin hãy trợ giúp Kiyoung-ssi. Chắc là dùng thương sẽ hợp với cô hơn."

"Đã rõ."

"Vậy khởi hành nào. Như tôi đã nói trước..."

"Đ-đi hướng nào vậy..."

"Rồi sẽ biết."

Tôi đã ghi nhớ sẵn địa điểm cần đến và bố cục của nơi này trong đầu tôi.

Park Deokgu nhìn tôi một cách biết ơn.

Tôi không biết là do cậu ta không để ý mọi chuyện xung quanh hay là quá phụ thuộc vào tôi đi nữa, nhưng cậu ta quá lười ghi nhớ rồi.

Dù vậy, cậu ta nhìn vẫn rất đáng tin cậy khi đứng chắn với một cái khiên gỗ lớn.

Về mặt ngoại hình, tôi sẽ chấm điểm cho Park Deokgu cao hơn Kim Hyunsung.

Trang bị của cậu ta chỉ bao gồm cái áo giáp vải mà tôi đã làm vụng về và tấm khiên tôi nhặt được từ điểm xuất phát, nhưng cậu ta nhìn cũng không tồi.

"Rồi giờ thì bắt đầu nào."

"Cùng cố gắng hết sức nào."

Mọi người đều gật nhẹ.

Cả Park Hyaeyoung và Jung Hayan đều trông có vẻ hơi lo lắng.

Đương nhiên là họ sẽ thấy sợ khi phải gặp lại những con quái vật mà họ đã đối mặt ở điểm xuất phát.

Tôi nói vài lời động viên Park Hyaeyoung, người đang đứng bên cạnh tôi.

"Không cần lo lắng quá đâu."

"Nó lộ hết ra mặt tôi rồi à?"

"Chúng sẽ không áp đảo chúng ta như lúc ở điểm xuất phát đâu. Bọn tôi đã dọn dẹp qua khu vực này rồi, vậy nên tất cả những gì cô chỉ cần làm là giữ bình tĩnh và dùng thương đâm những con quái vật mà Deokgu đang chặn rồi xong. Tôi biết là việc này rất đáng sợ nhưng chúng ta có thể vượt qua một cách ổn thỏa thôi."

"Anh tốt bụng hơn tôi nghĩ đấy."

Tất nhiên, tôi phải vậy rồi.

'Nếu như cô hoảng loạn, tôi sẽ là người chết mà.'

Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra giữa trận chiến. Có khi cô ta có thể đâm phải tôi khi đang múa cây thương lung tung một cách mù quáng ấy chứ.

Liếc ra sau, tôi có thể nhìn thấy Kim Hyunsung đang trò chuyện với Jung Hayan.

Có vẻ như anh ấy hỏi chuyện khá nhiều, nhưng Jung Hayan nhìn không hề có chút hứng thú nào với Kim Hyunsung.

Em ấy đang gặp khó khăn trong khi giao tiếp; em ấy tiếp tục cúi thấp đầu và trả lời anh ấy một cách cụt lủn.

Nó khiến tôi nhớ lại công sức mà tôi đã bỏ ra chỉ để trở nên gần gũi hơn với Jung Hayan.

Tôi mỉm cười khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau và Jung Hayan gật đầu cùng với một biểu cảm hạnh phúc.

Ít nhất điều đó làm tôi cảm thấy tốt hơn khi nghĩ rằng mối quan hệ với em ấy của tôi tốt hơn so với Kim Hyunsung.

"Oh, anh nhìn đi đâu đấy?"

"Tôi chỉ đang kiểm tra lại đội hình một chút thôi. Với cả, đừng có nói chuyện quá nhiều khi chúng ta đang di chuyển..."

"Rồi rồi, biết rồi."

Vào lúc đó.

"Một kẻ địch. Chuẩn bị đi."

"Huh, đã hiểu."

Giọng của Kim Hyunsung tới từ cánh sau và Park Deokgu phản hồi ở phía trước.

Park Deokgu chuyển sang trạng thái chiến đấu.

"Khi Deokgu-ssi đang giữ chân nó, Hyaeyoung-ssi sẽ xử lí nó. Kiyoung-ssi, chuẩn bị sẵn sàng đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra."

Chúng tôi gật đầu.

Dù Park Hyaeyoung trông điềm tĩnh, cô ta vẫn có dấu hiệu của sự sợ hãi và căng thẳng.

Chúng tôi cũng có ở đó, nhưng Park Hyaeyoung mới là người phải kết liễu nó.

Cô ta không thấy sợ mới lạ.

Tôi nghe thấy âm thanh tới từ phía bên trái.

"Deokgu-yah, nó đang tới từ phía bên trái."

"Em hiểu rồi, Hyung-nim."

Park Deokgu ngay lập tức ép góc và đẩy nó lại với tấm khiên của cậu ta.

Gwajik!

Khi âm thanh vừa vang lên, con quái vật đã bị kẹp giữa ngõ cụt và tấm khiên.

Park Hyaeyoung bối rối tiến lại gần.

"Gaaaaeeeeeek!"

"Chết tiệt... Bộ mặt của nó vẫn kinh tởm như thế."

"Cô đang làm cái gì vậy?"

Tay và đôi chân cô ta đang run rẩy.

Tôi chỉ cần nhìn qua cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Thậm chí một con chó không biết tè dầm thôi cũng hữu dụng hơn cô ta trong tình cảnh này.

"L-làm thế nào."

"Đâm nó đi."

"Này, xử lí nó nhanh lên. Giữ nó lại như thế này khó lắm."

"Ah..."

Sự điềm tĩnh mà cô ta thể hiện vừa nãy đã không còn nữa.

Đôi mắt cô ta vẫn còn hoạt động, nhưng cơ thể cô ta có vẻ không cử động nổi.

Trong trường hợp này, bất kể ai ngay cả khi họ biết rằng họ không hề di chuyển, cơ thể họ vẫn sẽ từ chối nghe theo lý trí.

'Con ngốc... Cô chỉ tỏ vẻ mạnh mẽ thôi.'

Tôi nắm lấy tay của cô ta từ phía sau. Khi tôi nắm đôi tay đang cầm thương của Park Hyaeyoung, cơ thể cô ta bắt đầu ổn định lại.

Tôi quyết định là giao tiếp một cách im lặng sẽ hiệu quả hơn là la hét trong tình huống như thế này, thế nên tôi thì thầm vào tai cô ấy.

"Nếu lần sau cô còn như vậy nữa, tất cả chúng ta sẽ chết đấy. Rõ chưa?"

"Vâng."

"Giữ chặt vào."

"......"

Tôi nắm chặt tay của cô ta...

Mũi của cây thương từ từ tiến về phía người con quái vật mà Park Deokgu đang chặn.

Tôi là người dùng lực đẩy nó về phía trước, nhưng cảm giác đó chắc hẳn cũng đã truyền tới tay cô ta.

Puuuk!

Theo sau âm thanh đó là những chất lỏng kì lạ bắt đầu phun ra ngoài.

Park Hyaeyoung giật mình và cố thả cây thương ra, nhưng tôi nắm chặt tay cô ta một lần nữa.

"Nó chưa chết đâu. Đừng có lơ là."

"Gaaaaaaeeeeeeek!"

Cảm thấy đau hoặc do nổi điên, con quái vật đó vật lộn và cố gắng phản kháng lại Park Deokgu khi cậu ta vẫn đang ép chặt nó.

Tôi nắm chặt tay Park Hyaeyoung lần nữa và đâm cây thương lên từ phía dưới.

Một cảm giác kinh tởm.

"Nghĩ về nó giống như thịt vậy."

"V-Vâng."

Puuk!

Gwajik!

Tôi tiếp tục đâm cây thương về phía trước.

Nó đã ngừng co giật từ lâu nhưng cách này sẽ hiệu quả trong việc bắt cô ta phải làm quen với việc này.

Sau một hồi, Park Deokgu hạ thấp khiên và rút lui khỏi con quái vật.

Tôi cũng đã thả tay tôi ra khỏi tay của Park Hyaeyoung.

Con quái vật đã ngã xuống. Nhưng cô ta vẫn tiếp tục xiên cây thương vào người nó.

Không rõ có phải là vì cô ta muốn giải tỏa nỗi sợ hãi hay không, nhưng cô ta mím chặt môi và bàn tay nắm chặt cây thương thì trắng bệch.

'Tôi hiểu.'

Ngay từ đầu, hành động cướp đi một mạng sống khác đã là một khái niệm xa vời.

Kể cả khi tôi tự nhủ với bản thân rằng đối thủ chỉ là một con quái vật, điều đó vẫn không hề thay đổi.

Sau một chuỗi những âm thanh kinh khủng là một tiếng thở hổn hển vì kiệt sức.

Chắc là cô ta đang nghĩ về đủ thứ ở trong đầu.

Tôi lại gần Park Hyaeyoung, người đã đổ gục xuống mặt đất, và nhẹ nhàng nói.

"Làm tốt lắm."

Cô ấy không hề trả lời. 

Chương 17. Cứ mỗi năm người là lại có một gánh nặng (2)

TL Note: Cảnh báo là chương này có chứa yếu tố 18+ nhẹ (Không có 69 đâu)

____________________________________________________________________

"Oh, có phải mỗi mình em để ý rằng ngày hôm nay có rất ít quái vật không, Hyung-nim?"

"Có thể là do Hyunsung-ssi đã dọn dẹp khu vực quanh đây từ trước. Không thì có khả năng là chúng nó đã bị lùa đi chỗ khác."

"Ý anh là có một nhóm người khác à?"

"Hừm...."

Park Deokgu lẩm bẩm một cách lo lắng.

Dù chỉ là đoán thôi, nhưng nó vẫn có cơ sở.

Cho rằng khu vực xung quanh chúng tôi khá vắng vẻ, rất có thể chúng đã nghe thấy tiếng ồn ở đâu đó và bị dụ tới đó.

Có vẻ như Kim Hyunsung cũng có kết luận tương tự, nhưng anh ấy không thể đem theo Park Hyaeyoung và Jung Hayan cùng với bọn tôi để đi kiểm tra tình hình.

Anh ấy đã quyết định rằng vội vã di chuyển khi còn thiếu sót thông tin về số lượng kẻ địch tụ tập hay vị trí của chúng là quá nguy hiểm.

Cuối cùng, Kim Hyunsung gật nhẹ và nói,

"Tôi nghĩ là tốt nhất chúng ta nên cắm trại ở đây ngày hôm nay."

"Ừ. Ta nên làm vậy."

Chúng tôi nhanh chóng tìm được một chỗ lí tưởng để cắm trại và nghỉ ngơi.

Tất nhiên là chúng tôi không hề đem theo lều, nhưng chúng tôi đã tìm thấy một hang động kín làm bằng đá nhìn khá an toàn.

"Chúng ta sẽ chia nhau ra để canh gác. Hyaeyoung-ssi và Kiyoung-ssi sẽ canh gác đợt đầu tiên, sau đó tới Hayan-ssi và tôi. Cuối cùng, tôi cũng sẽ canh gác đợt cuối với Deokgu-ssi."

"Anh ổn với điều đó chứ?"

"Ừ. Tôi sẽ ổn thôi."

Không có lí do gì để ngăn cản anh ấy nếu như anh đã tự quyết định như vậy.

'Canh gác lượt đầu cũng không tệ lắm.'

Không như những người có thể chất khỏe mạnh, tôi với khả năng vận động kém, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Với sức khỏe và mana của Kim Hyunsung, ngồi canh gác qua đêm là một chuyện nhỏ đối với anh ấy.

"Vậy các cậu đi nghỉ đi."

"Hyung-nim, vất vả cho anh rồi, cảm ơn anh trước."

"B-bảo trọng."

Tôi gật đầu trả lời họ.

Khi mọi người, bao gồm cả Jung Hayan, đã vào căn phòng làm bằng đá, Park Hyaeyoung bắt đầu chửi rủa.

Cô ta nhìn như mất trí rồi ấy.

Cô ta tỏ vẻ bình thường, nhưng tôi nghĩ đó hẳn là một cú sốc lớn đối với cô ta.

Tiếng rống của tụi quái vật, nỗi sợ của việc giết chóc, sát thương của một cây thương, và cái cảm giác rùng mình đó khi đâm nó bằng chính đôi tay của cô ta.

Cô ta suy sụp là điều dễ hiểu.

Có thể cô ta đang nhớ lại quãng thời gian ở điểm xuất phát, hoặc là cảnh tượng của máu và ruột thịt phun ra từ con quái vật.

Vẫn còn chút thời gian trước khi chúng tôi bắt đầu canh gác.

Tôi nghĩ là bỏ ra vài lời để an ủi cô ta cũng không có hại lắm.

"Đừng nghĩ quá nhiều về nó."

"Xin lỗi?"

"Giờ chúng ta đã ở đây rồi, mọi người đều sẽ phải trải qua nó thôi. Sẽ tốt hơn nếu như cô nghĩ đó là một kinh nghiệm quý báu mà cô đã có trước tất cả những người khác.

"Ừm."

So với lúc chúng tôi bắt đầu khởi hành, giờ cô ta trông có vẻ đã mất hết sức sống.

"Trước đó, tôi đã nghĩ là tôi có thể làm gì đó..."

"Điều này cũng xảy ra với tất cả mọi người thôi. Cô chắc sẽ cảm thấy tốt hơn một khi cô làm quen với nó."

"Trải nghiệm lần đầu của Kiyoung-ssi thì như thế nào?"

"Tôi thực sự không nhớ rõ lắm. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ trong đầu khi đó là nếu tôi không làm gì đó, tôi sẽ chết, thế nên tôi đã hạ con quái vật đó bằng một cục đá. Điều đó thật sự rất đáng sợ... Nhưng nhìn lại, tôi nhận ra đó là điều tôi phải làm. Cho dù tay tôi và cả người tôi đều dính đầy dịch não và ruột thịt của nó, và mùi đó làm tôi buồn nôn..."

Nếu là chuyện liên quan đến vấn đề sống còn, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.

Khi mạng sống tôi đang bị đe dọa, hành động lưỡng lự là một canh bạc đầy rủi ro tôi không hề muốn xảy ra.

Tôi nghĩ là Park Deokgu không thể chạy trốn nếu không có tôi, thế nên tôi muốn truyền cảm hứng cho cậu ta để đứng lên chiến đấu.

Khi đó, tôi đã để cho máu dồn nhanh lên não.

"Ah... buồn cười thật. Tôi còn tưởng là anh không cảm thấy gì chứ."

"Chậc, vì cô đã gia nhập bọn tôi, sự thật mà tôi đang muốn nói là cô không còn lựa chọn nào khác."

Như tôi nghĩ, tâm trạng cô ta trông có vẻ đã xuống dốc.

"Tôi không hề nói dối, tôi đã nghĩ là tôi có thể làm tốt như kì vọng của anh..."

Tôi cũng đã nghĩ như vậy.

Thiên tính của cô ta không tệ và cô ta làm những gì có thể trong khả năng của mình. Tôi đã nghĩ là sẽ có vài lợi ích nếu tôi đối tốt với cô ta, thế nên tôi đã ép thêm 1 người nữa vào nhóm. Tuy nhiên, sự thật tàn khốc hơn tôi tưởng.

Khi thấy Park Deokgu, Kim Hyunsung, và tôi ra vào bên ngoài một cách tự nhiên, những gì chúng tôi phải ra ngoài làm trông có vẻ đơn giản trong mắt của những người bên trong.

Theo quan điểm của tôi, Park Hyaeyoung cũng không đáng để đầu tư vào cho lắm.

Tôi có Park Deokgu, một anh chàng khỏe mạnh. Dù đôi khi hơi nhút nhát, cậu ta vẫn có thể trụ được tốt.

Tôi chỉ cố tình giúp Park Hyaeyoung để đề phòng thôi.

Tuy nhiên, nếu cô ta cứ trở nên thỏ đế như thế này, thì cô ta cũng không giúp ích được gì cho tôi nhiều lắm.

"Tôi có hơi vui khi lúc trước anh giữ tôi từ đằng sau đấy."

Nghĩ lại thì, tôi cũng nhớ là cô ta đã run rẩy như một con ngốc.

Khi đó, tôi cũng đã ngầm chửi rủa cô ta trong đầu mình.

Nhưng tôi không kể ra và gật đầu nói với cô ta.

"Tôi có hơi nóng khi đó, thế nên có thể tôi đã quá đà... Tôi mong là cô hiểu cho."

"Ừ. T-tất nhiên."

"Với cả, đó sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi giúp cô. Lần tới cô phải tự lực cánh sinh đấy."

"Ừm..."

Tôi có thể thấy Park Hyaeyoung đang nhìn tôi chằm chằm.

Chậc, tôi không biết là cô ta có muốn một trận đọ mắt hay không nữa.

Sự im lặng kéo dài. Sau một khoảng thời gian, khi tôi chuẩn bị bắt chuyện tiếp, có một giọng nói sau lưng chúng tôi.

"O-oppa..."

"Kiyoung-ssi, Hyaeyoung-ssi. Đến giờ đổi lượt rồi."

Kim Hyunsung và Jung Hayan ra ngoài. Tôi không ngờ là thời gian lại trôi nhanh đến vậy.

"Anh dậy sớm vậy. Anh nên ngủ thêm chút nữa chứ."

"Không, tôi ổn mà. Tôi vừa mới dậy thôi... Tôi sẽ đánh thức anh vào sáng sớm."

"Cảm ơn anh nhiều, Hyunsung-ssi."

Tôi lại gần Jung Hayan, người đang đứng cách Kim Hyunsung một khoảng cách, và xoa đầu em ấy. Em ấy rúc đầu xuống và đỏ mặt.

Jung Hayan đã trở lại bình thường.

Khi thấy ánh mắt nhìn Park Hyaeyoung của em ấy không có gì bất thường, có lẽ những gì tôi đã thấy lần trước chỉ là ảo giác thôi.

"Cảm ơn em trước nhé, Hayan-ah."

"Dạ? Vâng... Vâng ạ, Oppa!"

Câu cuối của em ấy hơi to tiếng quá. Em ấy giật mình và lấy tay che miệng lại. Điều đó trông cũng dễ thương đấy chứ.

Tôi gật đầu nhẹ và đi vào trong. Nhìn thoáng qua, tôi có thể thấy Park Deokgu đang ngáy ngủ.

'Cậu ngủ say thật đấy.'

Cậu ta đúng là may mắn khi có thể ngủ say được như thế ở trường hợp này.

Park Hyaeyoung ra chỗ mà cô ấy đã chọn và nằm xuống, tôi cũng chọn một chỗ cách Park Deokgu một tí và nằm xuống.

Đầu tôi suy nghĩ về đủ thứ.

Tôi tự hỏi rằng sau chuyến đi săn này, nhóm người ở nơi trú ẩn có dám đi theo chúng tôi hay không.

Kim Hyunsung đang nghĩ về những gì.

Thật sự có một lối thoát khỏi nơi này không.

Khi đến thời điểm của cuộc chinh phạt cuối cùng tại nơi này, chúng ta sẽ làm gì và kết quả sẽ ra sao?

Jung Hayan, người đã đạt được chức nghiệp; Sự thật về việc hồi quy của Kim Hyunsung, điều gì đã xảy ra trong quá khứ; Mối quan hệ mà tôi có với Lee Jihye sẽ ra sao sau phần hướng dẫn...

Tôi tự hỏi bản thân là nên làm gì nếu tôi không thể ngủ được, nhưng tôi đã lo lắng vô nghĩa rồi.

Chúng tôi đã đi bộ một quãng đường dài, và về mặt tinh thần, tôi cũng khá mệt mỏi, thế nên đôi mắt lim dim của tôi cuối cùng đã nhắm lại.

***

'Giờ là mấy giờ rồi.'

Có thể là do chỗ tôi nằm hơi khó chịu, tôi chợt tỉnh giấc vào nửa đêm.

Tôi có thể thấy Park Deokgu đang chậm rãi ngồi dậy. Có khi cậu ta đang chuẩn bị ra ngoài để canh gác cùng với Kim Hyunsung.

Có tiếng Park Hyaeyoung trằn trọc khi đang ngủ, và tiếng Jung Hayan quay trở về phòng một lần nữa.

"Chúc ngủ ngon, Noonim."

"Deok-Deokgu-ssi, vất vả rồi, cảm ơn cậu trước."

Tôi nghe thấy bọn họ đang trò chuyện thêm một lúc, nhưng tôi đã từ từ nhắm mắt lại lần nữa.

Ý thức của tôi mờ dần và giọng của họ trở nên nhỏ hơn.

Thứ khiến tôi tỉnh giấc lần nữa là một cảm giác lạ trên môi tôi.

Tôi cảm thấy có gì đó đang nắm chặt tay tôi, tôi cố gắng ngồi dậy ngay lập tức, nhưng tôi không thể di chuyển cơ thể của mình. Hơn thế nữa, tôi cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nghe thấy một giọng nói cực nhỏ của Jung Hayan.

"Mm...... Ahn......."

Tôi không nghe rõ được em ấy đang nói gì vì tôi chưa hoàn toàn tỉnh giấc.

Tất nhiên, tại thời điểm đó tôi đã nhận ra là ai đang quan sát tôi.

Tâm trí mơ hồ của tôi trở nên rõ ràng hơn.

Cơn buồn ngủ cũng đã biến mất ngay lập tức.

Khi mở hờ mắt phía bên trái và liếc lên nhìn, tôi có thể thấy một bóng đen đang nhìn xuống phía tôi.

Tôi chưa biết đó là cái gì, nhưng tôi không ngu đến nỗi mà tỉnh dậy ở trong tình huống này.

Rồi tôi nhận ra là tiếng thì thầm vừa rồi của Jung Hayan không phải là em ấy đang nói chuyện với tôi.

'Chuyện gì đang xảy ra vậy?'

Sau khi tôi đã nhắm chặt mắt, tôi vẫn tiếp tục nghe thấy vài tiếng động.

Có tiếng sột soạt của quần áo, cảm giác của một cơ thể khác đang chà lên người tôi, thậm chí cả cảm giác của đôi môi chạm nhau.

"Haa... Haa..."

'Cái gì thế này.'

Tôi chưa bao giờ cảm thấy bối rối như vậy.

Tôi không chắc là do em ấy có những tư tưởng lệch lạc hay đây là một tác dụng phụ từ việc làm việc quá sức gần đây, nhưng có một điều chắc chắn là em ấy đang tận hưởng một khoảng thời gian vui vẻ.

"Haa...."

Chỉ là, quá nhiều khoảng thời gian vui vẻ rồi.

Tạm thời thì cách tốt nhất là kệ để em ấy xong đã.

Đây cũng là một việc không quá tệ, vì ưu tiên hàng đầu của tôi là xây dựng một mối quan hệ gần gũi với Jung Hayan.

Tuy nhiên, mối quan hệ lí tưởng mà tôi muốn có là của Oppa-và-Dongsaeng cơ.

Tôi chưa bao giờ muốn ở trong một tình trạng như thế này cả.

Phải mất một lúc sau Jung Hayan mới nằm xuống cách tôi một chỗ.

Cứ có một vài âm thanh sột soạt giữ tôi thức giấc.

Không biết đây có phải là ý hay không, nhưng vì tính tò mò, tôi mở hờ mắt để kiểm tra.

Tôi có thể thấy lưng của Jung Hayan đang lặng lẽ nhìn xuống Park Hyaeyoung.

"......"

Em ấy quan sát Park Hyaeyoung ngủ khá lâu.

Em ấy chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào cô ấy, mà không di chuyển lấy một bước.

'Em ấy bị mộng du à, hay sao.'

Tôi không chắc là mọi chuyện đã đi quá xa từ bao giờ, nhưng rõ ràng là có gì đó không ổn.

Đầu tiên là sự thật về việc em ấy giấu chức nghiệp của mình. Ánh mắt trên gương mặt em ấy khi Park Hyaeyoung được chọn để tham gia cuộc chinh phạt cũng ở trong đầu tôi.

Vào khoảnh khắc đó...

Tôi nhận ra rằng có nguyên do cho những hành vi bất thường này.

Bất chợt, đầu của Jung Hayan quay về phía tôi.

Dù chỉ là một giây thôi, nhưng mắt chúng tôi đã chạm nhau.

Tôi nhớ lại một cảm giác quen thuộc.

Cảm giác kinh hoàng khiến tôi ớn lạnh xương sống.

'Gah....'

Tôi theo phản xạ nhắm chặt mắt ngay lập tức, nhưng tôi không biết là đã bị bắt hay chưa.

Khoan đã, tại sao tôi lại phải giả vờ?

'Tại sao mình lại thấy sợ nhỉ?'

(TL Note: Yan thì chả sợ. )

Tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi rùng mình.

Có phải là sự ảnh hưởng của mana không? Nếu không phải, liệu đây có phải là thứ gì đó giống như sát khí được viết trong manhwa không?

Tâm trí tôi tiếp tục chiếu lại cái biểu cảm của Jung Hayan lúc trước.

Vì em ấy không nói gì cả, nên có vẻ như em ấy chưa nhận ra và nghĩ rằng tôi vẫn đang ngủ. Nhưng vẫn có gì đó kì lạ ở cái bầu không khí im lặng đến đáng sợ này.

'Chết tiệt...'

Tôi không hiểu nổi sao mọi sự lại thành như thế này.

Tôi không nghe thấy tiếng sột soạt, hơi thở, tiếng rên hay chuyển động mà tôi đã nghe thấy như lúc trước nữa.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng thở đều của Park Hyaeyoung, không có tiếng động nào của Jung Hayan.

Tôi cố gắng ngủ, nhưng cứ có thứ gì đó khiến tôi không thể ngủ được.

Cách không xa tôi, tôi có thể cảm thấy ai đó lặng lẽ nằm xuống.

"....."

"....."

Có khi đó là Jung Hayan.

Một giây trôi qua cảm tưởng như một phút.

Sau một khoảng thời gian chả biết là bao lâu, một giọng nói vọng tới từ bên ngoài, không biết là báo hiệu cho sự may mắn hay thảm họa.

"Đến giờ dậy rồi." 

Chương 18. Cứ mỗi năm người là lại có một gánh nặng (3)

Chưa bao giờ tôi thấy một giọng gọi tôi dậy lại ngọt ngào như thế này.

"Biết rồi."

Người đầu tiên dậy là Park Hyaeyoung.

Sau đó, tôi có thể nghe thấy Jung Hayan trở mình và ngồi dậy.

Khi tôi đang đắn đo nên dậy vào lúc nào, tôi cảm thấy có người lay vai tôi.

"Hyung-nim."

'Hay lắm, Park Deokgu!'

Cậu ta đến cứu tôi rất đúng lúc.

Do tôi ngủ không được ngon lắm, tôi tự dưng cảm thấy một sự mệt mỏi ập đến người tôi. Kể cả vậy, tôi vẫn cố gắng nheo mắt mở ra và ngồi dậy.

"Đã đến giờ rồi à?"

"Hôm nay ta sẽ chuẩn bị khởi hành sớm hơn một chút. Bọn em đã quyết định là sẽ mạo hiểm đi xa hơn nữa để săn trước khi quay trở về nơi trú ẩn."

"Thế cũng được."

Tôi cố gắng không quay mặt ra chỗ khác lảng tránh Jung Hayan. Tôi biết là việc đó sẽ rất khó xử.

Khi tôi liếc nhìn em ấy, tôi có thể thấy em ấy đang mỉm cười rạng rỡ lại về phía tôi.

Em ấy trông khác biệt hoàn toàn so với hôm qua.

Tôi không thể tin được hai hình ảnh đó đều là cùng một người. Cứ như thể em ấy là một người khác vậy.

'Ai mới là thật?'

Tôi không rõ là nụ cười đó có chân thành hay không, hay là hình ảnh tôi thấy ngày hôm qua mới là con người thật của em ấy.

Hiện giờ thì tốt nhất là nên làm nguội cái đầu của tôi trước đã, sau khi mỉm cười lại với em ấy, tôi bắt đầu sửa soạn chuẩn bị.

'Mệt thật.'

Vì tối qua tôi không thể ngủ ngon, giờ đầu óc tôi khá mụ mị.

Khi tôi ra ngoài, Kim Hyunsung nhìn tôi và nói.

"Anh nhìn có vẻ hơi mệt."

"Chỉ một chút thôi, tôi sẽ ổn thôi."

"Chúng ta sẽ tiếp tục đi xa hơn ngày hôm nay. Anh ổn với điều đó chứ?"

"Tôi thì không vấn đề gì. Có vẻ như bây giờ không có nhiều quái vật ở gần đây cho lắm. Tôi có chút lo lắng cho những người ở lại nơi trú ẩn, nhưng tôi nghĩ là không có chuyện gì xảy ra với họ vào thời điểm hiện tại đâu. Tuy nhiên, nếu như chúng ta biết được có chuyện gì đó..."

"Ừ. Tất nhiên là chúng ta chắc chắn sẽ quay trở về ngay lập tức."

Đó là một kế hoạch hợp lý.

"Cơ mà, đường nào..."

"Tôi đã kiểm tra qua con đường phía bên trái tối qua, và nó cũng không khác gì mấy."

Anh ấy không những đã canh gác cả 2 đợt, mà thậm chí còn đi trinh sát trước đường đi nữa cơ.

"Anh đã vất vả rồi."

Nếu như có những người công nhân cần cù như thế này, thì người như tôi sẽ có số hưởng hơn hẳn.

Tôi nghĩ là có thể sẽ có gì đó nằm ở đường đi phía bên phải, nhưng vẫn còn quá sớm để kết luận.

"Hyaeyoung-ssi và Hayan-ssi..."

"Tôi cũng chuẩn bị xong rồi."

"Về bố trí đội hình, nếu chúng ta tìm được những con quái vật giống như ngày hôm qua, thì Hayan-ssi sẽ lên trước và thế chỗ với Hyaeyoung-ssi nhé. Được rồi, khởi hành nào."

"Ok."

Có vẻ như đây sẽ là một chặng đường dài sắp tới đây.

Điều khiến tôi lo lắng nhất là Jung Hayan.

Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng những hành vi gần đây của Jung Hayan chắc chắn là bất thường.

Nó bất bình thường đến nỗi mà ai cũng sẽ nhận ra.

Hình ảnh của em ấy hoàn toàn trái ngược với ấn tượng của tôi.

Giờ tôi phải xác định được nguyên nhân gốc rễ của vấn đề. Tôi đã ngờ ngợ đoán được nguyên do rồi, nhưng tôi cảm thấy nó không thuyết phục cho lắm.

'Ghen tuông à?'

Vấn đề là Jung Hayan và tôi chưa hề dành đủ nhiều thời gian bên cạnh nhau để nhảy đến kết luận đó.

Một mối quan hệ đậm sâu không phải lúc nào cũng dựa trên thời gian ở bên cạnh nhau, nhưng không thể phủ nhận đó cũng là một yếu tố quan trọng.

Tất nhiên, tình huống cả 2 chúng tôi đều gặp phải cũng mang một ý nghĩa đặc biệt theo khía cạnh nào đó.

Nơi này không phải là một quán cà phê hay là một nhà hàng.

Trong mấy bộ phim hạng B kinh điển, ví dụ, một người đàn ông và một người phụ nữ cùng phải trải qua một tình cảnh hiểm nghèo, sẽ phát triển cảm xúc như tình yêu trong một khoảng thời gian ngắn.

Có vẻ như trường hợp của em ấy cũng tương tự.

Quá khứ của Jung Hayan tái hiện trong đầu tôi.

Dựa vào quá khứ của em ấy, tôi có thể đưa ra một vài suy luận hợp lý.

Cha mẹ em ấy đã mất, và em ấy cũng đã mất liên lạc với chị gái của mình từ rất lâu về trước.

Cho rằng em ấy đã bị gia đình bỏ rơi, tôi hiểu lí do tại sao em ấy lại muốn dựa dẫm vào tôi thêm chút nữa.

Em ấy chắc hẳn đã lớn lên trong một môi trường không tốt.

'Đây là một kết luận loại trừ đơn giản.'

Tuy nhiên, vì lí do nào đó, tôi đã trở thành con đường sống duy nhất của em ấy.

Tôi đã trở thành một người tốt bụng mà em ấy có thể tin tưởng và phụ thuộc vào.

Có vẻ như những cảm xúc thông thường đó đã tiến hóa thành sự ám ảnh.

Ban đầu, mục tiêu của tôi cũng chỉ là trở thành một người bạn tâm giao của em ấy thôi.

Những người có vết thương trong lòng thì càng dễ bị dụ dỗ.

'Có nên thử kiểm tra xem không nhỉ?'

Đây là một mô típ quen thuộc và kinh điển, nhưng cũng rất đáng để thử.

Khi đang đi bộ bên cạnh Park Hyaeyoung, tôi túm vai cô ấy kéo nhẹ về phía tôi và nhắc nhở.

"Cẩn thận."

"Ah... Ừ."

Cô ấy trông có chút bối rối.

Cô ấy nghĩ rằng tôi đã ngăn cô ấy khỏi vấp phải một viên đá.

Cô ấy có vẻ như đang cố gắng cảm ơn tôi vì điều đó, nhưng thứ tôi muốn không phải là phản ứng của cô ấy.

Tôi liếc về phía Jung Hayan ở một góc mắt tôi.

Em ấy đang nhìn chằm chằm như đục một lỗ trên người Park Hyaeyoung vậy.

Có vẻ như Kim Hyunsung và Park Deokgu không hề để ý, nhưng nhờ hiệu ứng thuộc tính của tôi, tôi có thể thấy nó một cách rõ ràng.

Mắt của Jung Hayan chứa đầy những cảm xúc tôi không thể nào diễn tả được.

'Tôi có thể lợi dụng điều này.'

Sự thù địch của em ấy không hướng tới tôi.

Tôi nghĩ là có hơi quá khi chỉ gọi đó là ghen tuông thông thường, nhưng nếu nghĩ về tính cách thật thà và tốt bụng của Jung Hayan, thì nó vẫn ở trong phạm vi chấp nhận được.

Nếu như tôi cho em ấy cây gậy và củ cà rốt trong chừng mực, Jung Hayan có khi sẽ trở thành một thành viên gia đình tận tụy, người sẽ hi sinh mọi thứ vì tôi.

Trên hành trình, đầu tôi đều lấp đầy những suy nghĩ. Trước khi tôi kịp nhận ra, bọn tôi đã đi được một quãng đường khá xa.

"Tôi nghĩ là có vài con ở gần đây. Từ giờ, chúng ta phải đề cao cảnh giác."

"Ahem. Đã rõ, Hyung-ssi."

Có khi Kim Hyunsung đã biết trước mọi thứ bắt đầu từ đoạn này.

Chắc chắn là có mùi gì đó khác lúc nãy.

Tôi có thể ngửi thấy mùi hôi thối tỏa ra từ những con quái vật đó ở khắp mọi nơi.

Có một thứ mà tôi đã bắt được, tôi có thể cảm thấy một dấu vết mana khá mờ nhạt cách đây một đoạn.

Tôi không biết nó là gì, nhưng đích thị là nó có gì đó rất đặc biệt.

Có khi đây là điều mà Kim Hyunsung muốn cả nhóm tìm ra.

"Tôi nghĩ là tôi phát hiện được thứ gì đó."

"Anh đang nói gì vậy? Hyung-nim. Anh có thấy chúng không?"

"Anh có thể cảm nhận được một nguồn mana khá yếu ở phía trước chúng ta. Anh không chắc nó là gì... Dù sao..."

"Không có ma thuật cũng khổ thật. Hyung-ssi, anh có cảm thấy nó không?"

"Tôi không chắc, nhưng vì Kiyoung-ssi là một pháp sư, cậu ấy có thể cảm nhận được những điểm bất thường mà chúng ta không biết. Bây giờ cứ thử kiểm tra nó cũng không tệ. Có khi nó sẽ chứa manh mối giúp chúng ta chinh phạt nơi này."

Tài năng diễn xuất của Kim Hyunsung tệ thật đấy.

Lượng mana kì lạ ở phía trước chúng tôi có thể có liên quan đến nhiệm vụ của hầm ngục này.

"Chậc, đằng nào chúng ta cũng đi về hướng đó, nhưng cẩn trọng hơn cũng không mất gì, thế nên tôi sẽ dẫn đầu."

"Cẩn thận đấy."

Không cần phải cẩn trọng đâu.

Nếu như Kim Hyunsung đã cảm thấy có gì đó không ổn với nơi này, chúng ta đã không tới đây rồi.

Khi tôi cẩn thận bước lên phía trước, tôi có thể thấy nguồn mana này là gì.

'Cầu thang.'

"Những cái cầu thang đó dẫn xuống."

Chúng chỉ đơn thuần là những cầu thang dẫn xuống tầng thấp hơn. Khi đó tôi mới nhận ra là hầm ngục này có nhiều tầng khác nhau.

Nhìn Kim Hyunsung gật đầu, có vẻ như anh ấy tin rằng cái bối cảnh anh ta dàn dựng đã có hiệu nghiệm.

Trông buồn cười thật đấy, nhưng giả vờ diễn theo nó cũng không tệ.

"Đây là một mô típ quen thuộc, nhưng điều này cũng có nghĩa là càng đi sâu xuống thì càng khó à? Tôi nghĩ là ở đây có thể sẽ có một vài manh mối để chinh phạt hầm ngục này."

"Um, anh nghĩ vậy à? Hyung-nim."

"Anh vẫn chưa chắc lắm, nhưng chúng ta chưa tìm thấy manh mối nào khác ở tầng này, nơi có những điểm xuất phát. Ném chúng ta vào một nơi rộng lớn như thế này chỉ để chiến đấu với đám quái vật trong khi bọn họ bảo chúng ta phải chinh phạt hầm ngục nghe có vẻ bất hợp lý. Rất có thể là đi xuống đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Anh không biết là chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng ít nhất nó có thể có nhiều manh mối hơn những gì chúng ta biết hiện tại."

Kim Hyunsung lắng nghe tôi giải thích và gật đầu.

"Tôi cũng nghĩ tương tự."

'Chỉ là.'

"Giờ việc này vẫn nằm quá khả năng của chúng ta, thế nên trước hết hãy ghi nhớ chỗ này và đi xuống lần sau. Chúng ta không tới đây ngày hôm nay để hoàn thành hầm ngục. Ta có thể sẽ tìm được thứ giúp chúng ta ở dưới đó. Cũng có khả năng là có những chủng loài quái vật khác ở tầng dưới."

"Tôi cũng ghét phải gặp mấy con khó chịu hơn lắm."

Tôi cũng vậy.

Dù sao thì Kim Hyunsung đã thành công trong việc cảnh báo chúng tôi về sự hiện diện của một lối vào dưới lòng đất mà không hành xử bất thường.

Với một người như anh ta, đây giống như một thành tựu lớn vậy.

Tuy nhiên, tiến triển của Jung Hayan và Park Hyaeyoung quan trọng hơn. Chỉ khi chúng tôi gom được một số lượng người có thể chiến đấu mới có thể đi xuống.

"Đường đi thì..."

"Tôi đã ghi nhớ nó rồi."

"Vậy giờ chúng ta săn quái vật ở quanh đây à?"

"Tôi nghĩ chúng ta nên làm vậy. Bắt đầu từ điểm này."

"Okay, Hyung-ssi."

Như hôm qua, bọn tôi tìm kiếm những con quái vật đó, và thấy có một vài con ở khu vực lân cận gần với chúng tôi.

Có khi những con quái vật đều được triệu hồi từ nơi này và từ đó chúng di chuyển tỏa ra nhiều chỗ khác nhau.

Có 3 con quái vật.

Tôi liếc nhìn Kim Hyunsung và thấy anh ấy gật đầu.

"Deokgu-ssi sẽ giữ chân 2 đứa, Kiyoung-ssi sẽ nhanh chóng xử lí một trong số chúng và tôi sẽ xử lí đứa còn lại. Chúng ta sẽ dùng đứa cuối cùng để làm bia tập. Hyaeyoung-ssi và Hayan-ssi có thể bắt chước vị trí của Kiyoung-ssi."

"Hiểu rồi."

"Okay."

Park Deokgu và tôi nghiến chặt răng và xông lên phía trước.

Park Deokgu dẫn đầu để cố gắng thu hút sự chú ý của chúng.

Tôi cũng chạy lên trước, để lại 2 người trông khá lo lắng là Park Hyaeyoung và Jung Hayan.

Tôi quan sát từ phía sau và thấy Park Deokgu đẩy một đứa lại với khiên của cậu ta và dùng tay mặc giáp vải chống đỡ đòn của đứa còn lại.

Kim Hyunsung trông rất thản nhiên khi anh ấy chạy về phía một trong số chúng và thành công cắt phăng tay của nó.

'Anh ta nhanh thật đấy.'

Tôi biết là anh ấy khá nhanh vì chỉ số nhanh nhẹn cao ngất trời đó, nhưng tốc độ thế này thì vượt xa tưởng tượng của tôi rồi.

Cùng lúc đó, tôi niệm một chút mana lên đầu cây thương và phi nó về hướng của đứa mà Park Deokgu đang giữ lại.

Puuk! Một âm thanh vang lên và máu nó phun ra, nhưng tôi chưa thể lơ là được.

'Nó vẫn chưa chết.'

Khi tôi chạy lại gần để đâm nó với cây thương của tôi lần nữa, Park Hyaeyoung có vẻ như muốn làm gì đó, cô ấy nắm chặt cây thương và bắt đầu chạy bên cạnh tôi.

'Không tệ.'

Hiện tại, điều quan trọng nhất là cô ấy có ý chí chiến đấu.

Không cần phải kiểm tra phía bên Kim Hyunsung.

Có khi anh ta đang cố gắng hạ nó với một sức mạnh chừng mực để không tỏ ra quá kì lạ.

Cuối cùng chỉ còn lại đứa mà chúng tôi sẽ dùng để làm bia tập.

Park Hyaeyoung trở nên hấp tấp và đã đâm cây thương của cô ta trước khi Park Deokgu có thể kịp di chuyển để bắt giữ nó.

'Đồ ngu.'

Cô ta thật sự ngu ngốc.

Như tôi nghĩ, con quái vật đã ở ngoài tầm với của Park Deokgu khi cây thương đâm trật hướng.

"Ack! T-Tôi xin lỗi..."

"Hự."

Cứ mỗi năm người là lại có một gánh nặng.

"Deokgu-yah."

Câu nói mà tôi đã nghe đâu đó giờ lại đang xảy ra ngay trước mắt tôi.

"Kyaaaaaaaaaaak!!"

'Con điếm ngu xuẩn!' 

Chương 19. Cứ mỗi năm người là lại có một gánh nặng (4)

"Kyaaaaaaaaaaak!!"

Cô ta thấy sợ là phải. Con quái vật lao về phía cô ta và mở to miệng như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Nếu như cô ta không tự dưng cầm thương chạy lên trước, cô ta đã không thu hút sự chú ý của nó rồi.

Chúng không phải là những sinh vật có trí thông minh nên Park Deokgu hoàn toàn có thể khiêu khích và chống đỡ những đòn đánh của con quái vật đó.

Tuy nhiên, thay vì giữ cái đầu lạnh và hành động cẩn trọng, Park Hyaeyoung, con điếm khốn nạn này lại chọn xông lên rồi la hét vì sợ hãi.

"Con mẹ nó!"

Park Hyaeyoung đã hoàn toàn đảo lộn tình huống. Theo chiều hướng tồi tệ nhất có thể.

Những thứ đó nhạy cảm với âm thanh.

Một cuộc trò chuyện bình thường thì không sao, nhưng một tiếng hét to như vậy chắc chắn sẽ báo động chúng biết sự hiện diện của bọn tôi ở đây.

Tất cả những con quái vật ở xung quanh khu vực lân cận có khi đang điên cuồng chạy về hướng này.

Có vẻ như Kim Hyunsung cũng nghĩ tương tự. Anh ấy nhanh chóng chém đầu con quái vật ở trước mặt và rồi đâm vào giữa ngực con mà Park Deokgu đang giữ chân.

Tốc độ đó hình như đã vượt xa khả năng bình thường của loài người rồi, nhưng Kim Hyunsung không có thời gian để mà quan tâm đến chuyện đó khi tình huống đã nhanh chóng trở nên xấu đi.

Tôi có thể thấy thứ quái dị đó vẫn còn sống nhưng hiện giờ điều đó không quan trọng.

"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay bây giờ."

"Chết tiệt..."

"X-xin lỗi..."

"Kiyoung-ssi, Hyaeyoung-ssi, Hayan-ssi... Nếu như có chuyện gì xảy ra, Deokgu-ssi sẽ chạy trước mở đường."

"Thế còn Hyung-ssi thì sao?"

"Tôi sẽ cố gắng dụ bọn quái vật ra xa chỗ khác. Nếu như cậu để lại dấu hiệu chỉ đường, tôi sẽ theo sau cậu sau. Kiyoung-ssi, tốt nhất là cậu nên đi đường vòng thay vì chạy thẳng đến nơi trú ẩn."

Tôi gật đầu một cách dứt khoát.

Chúng tôi mà dẫn tụi quái vật đuổi theo tới nơi trú ẩn thì chả khác gì mời chúng xơi một bữa tiệc buffet thịnh soạn cả.

Có vẻ như Kim Hyunsung đang cố gắng tự mình giải quyết vấn đề này nhưng biểu cảm của anh ấy không được tốt cho lắm.

Kể cả khi Kim Hyunsung là một người hồi quy, anh ấy vẫn là một tân binh tại thời điểm này.

Anh ấy có thể xử lí được tụi quái vật đến một mức nhất định, nhưng nếu như chúng áp đảo anh ấy với số lượng thì sẽ cực kì khó khăn để cận chiến với chúng.

"Hyung-nim, đường nào..."

"Chúng ta sẽ đi đường vòng một chút rồi mới quay trở về."

"Đ-được rồi."

Có vẻ như cô ta đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Park Hyaeyoung đang nhìn tôi với gương mặt trắng bệch.

Cô ta có thể đã nhận ra rằng nếu như còn tiếp tục phạm sai lầm, chắc chắn sẽ đến một thời điểm cô ta phải trả giá bằng mạng sống của mình.

"Đứng dậy."

"V-vâng..."

"Nhớ theo sát bọn tôi và chạy nhanh nhất có thể."

"T-Tôi hiểu rồi."

Jung Hayan đang im lặng.

Em ấy thờ ơ nhìn xung quanh, với một biểu cảm cứ như em ấy đang suy nghĩ về điều gì đó.

"Hayan-ah."

"Ah... Vâng! Oppa."

Biểu cảm đó như nói rằng em ấy không hề thấy sợ hãi.

Nhìn thấy em ấy như vậy, tôi lại nhớ là Jung Hayan sẽ trở thành một Pháp sư tài ba trong tương lai.

Jung Hayan cũng là một pháp sư, thế nên nếu tình huống trở nên quá sức đối phó với chúng tôi, em ấy có thể sẽ quyết định trợ giúp.

'Cơ hội sống sót của chúng ta khá cao.'

Chúng ta có thể vượt qua chuyện này.

"Vậy thì, chúc cậu thành công."

"Chậc, bảo trọng, Hyung-ssi."

"Tôi sẽ ổn thôi."

Park Deokgu ngay lập tức cầm khiên lên và bắt đầu chạy.

Park Hyaeyoung cũng chạy theo chúng tôi với khuôn mặt sợ hãi.

Tôi vẫn rất cáu, nhưng đây không phải là thời gian cho việc cãi nhau.

Thay vào đó, tôi bắt đầu thi triển ma pháp.

Tập trung xây dựng một tòa tháp mana. Tôi có rất ít mana, nhưng nó có thể sẽ là phao cứu sinh cho bọn tôi nếu như tình hình chuyển biến tệ hơn.

"Anh có thể vừa chạy vừa thi triển à? Hyung-nim."

"Đừng có nói chuyện với anh. Đau đầu lắm."

Tập trung thi triển ma pháp khó đến mức vậy đấy.

Bất cứ ai cũng sẽ thấy rất khó khi cố gắng di chuyển cả tay và chân làm một việc trong khi đầu thì hoàn toàn nghĩ về việc khác.

'Khó thật...'

"Ý chí, của tôi..."

Tòa tháp mana mà tôi đang cố gắng xây dựng cứ bị sụp đổ. Tôi không thể hoàn toàn tập trung được. Tôi cảm thấy như đầu tôi sắp nổ tung; não của tôi đang bị quá tải.

'Từ từ thôi...'

Có khi sẽ khả thi hơn nếu như tôi không nghĩ đến bất cứ thứ gì khác xung quanh khi đang thi triển phép này. Tôi tưởng tượng một thế giới đen kịt mà chỉ có duy nhất một mình tôi ở trong đó.

Tôi chậm rãi xây lại tòa tháp một lần nữa.

Đằng nào bọn tôi cũng chưa đụng độ mấy con quái vật chết tiệt kia nên tôi có khá nhiều thời gian để xây dựng phép này.

"Xin Chúa, ý chí, của con, hãy trả lời, lời cầu khẩn của con, xin hãy cho con, sức mạnh, để đốt cháy kẻ thù."

Tôi không thể làm được nếu không kéo dài câu niệm phép. Nó cực kì khó chịu nhưng phép thuật được khắc sâu trong đầu tôi đã dần dần hình thành trên tay tôi.

Một quả cầu lửa. Quả cầu lửa, chỉ với kích thước của một đầu lâu hình người, đang hiện hữu trên tay tôi.

"Oh, tuyệt thật đấy! Anh học được thứ đó từ khi nào vậy?"

"Đừng có nói chuyện với anh, Deokgu-yah. Khó tập trung lắm."

Kể cả khi đã thi triển xong, duy trì cho ma pháp tồn tại cũng rất khó.

Tôi phải liên tục cân bằng và sửa chữa tòa tháp mana đang chao đảo để ngăn nó không sụp đổ.

'Việc này thật sự rất phức tạp.'

Trong mấy thứ như manhwa, anime, hay tiểu thuyết, cái kiểu ma thuật này lúc nào cũng trông như thứ mà người ta có thể thi triển một cách dễ dàng.

Nhưng trên thực tế, đầu tôi như sắp bị chẻ ra làm đôi.

Nó khiến tôi tự hỏi rằng chỉ số trí tuệ có thực chất là một điều kiện quan trọng hơn chỉ số mana khi trở thành một Pháp sư hay không.

"Đâu tiếp?"

"Trái."

Tôi cảm thấy cực kì khó chịu, thậm chí tôi vẫn phải dẫn đường cho Park Deokgu vào cái tình huống như thế này.

"Gaeeeeeeeek!"

Tôi có thể nghe thấy tiếng rống của tụi quái vật ở phía trước. Chúng nó vẫn còn khá xa thế nên tôi không thể xác định được chính xác số lượng.

"Bao nhiêu?"

"Khoảng 2 đứa."

"Tự xử đi."

"Em sẽ cố, Hyung-nim."

"Em không cần giết chúng đâu, không quan trọng; chỉ cần mở đường là được."

"Để đó cho em."

Kwajik! Puuk! Hàng loạt âm thanh vang lên.

Lưng của Park Deokgu nhìn rất đáng tin cậy khi cậu ta tiếp tục chạy về phía trước.

Cậu ta gần giống như một chiếc xe tăng vậy.

"Tiếp theo!"

"Được rồi."

"Gaaaaaaeeeeeek!"

"Bao nhiêu?"

"Nhiều đến mức không đếm được..."

Tôi giơ tay ra ngay lập tức.

"Hỏa cầu."

Quả cầu lửa mà tôi đã giữ trên tay giờ bắt đầu bay thẳng về phía trước.

Tôi không ngờ là phản lực của nó lại mạnh đến vậy.

Cộng với cả áp lực của gió, tay của tôi bị giật lại và bay lên trời. Kể cả khi phép thuật đã bay về phía trước, tôi vẫn không quên tiếp tục niệm phép.

Tôi không muốn phép thuật mà tôi đã cực nhọc thi triển lại bay chệch sang hướng kì lạ khác.

Baang!

Quả cầu lửa đã bay trúng một con quái vật chết tiệt và rồi hỏa lực bắt đầu tỏa ra mọi hướng.

Kwajik!

Tụi quái vật bị thổi bay lên trời bởi ngọn lửa.

Gió thổi mạnh về phía chúng tôi sau vụ nổ.

Park Deokgu nhanh chóng dùng khiên để chặn áp lực từ vụ nổ.

Sau khi thấy đa số tụi quái vật đã đâm sầm vào tường, rống lên vì bắt phải lửa, hay là hoàn toàn mất khả năng di chuyển, cậu ta nhìn tôi với một biểu cảm kinh ngạc.

Cũng phải thôi. Đó là một đường đi khá chật hẹp, và may thay chúng cũng tụm hết vào cùng một chỗ, nhưng tôi vẫn thấy bất ngờ với hỏa lực từ đòn ma pháp vừa rồi.

"Woah.... Hyung-nim."

"Haaa... Haaa..."

Chân tôi bắt đầu run rẩy vì bị cạn kiệt mana.

Ít ra, chúng tôi bằng cách nào đó đã dọn được đường thoát thân.

"Lại lần nữa."

Đó là khi tôi cảm thấy có gì đó kì lạ.

"Ah!"

Park Deokgu cũng theo linh cảm ngoái đầu lại kiểm tra, rồi nhìn tôi sốc nặng.

'Jung Hayan, Park Hyaeyoung.'

Hai người bọn họ không còn ở bên cạnh chúng tôi nữa.

"Lúc nào... Là lần cuối em nhìn thấy họ?"

"C-chỉ mới một lúc trước e-em nghĩ là họ vẫn đang chạy theo chúng ta..."

"CẬU..."

Tôi kiềm chế cơn nóng giận đang dâng trào và nuốt lại lời chửi thề suýt nữa lọt ra khỏi mồm tôi.

Đây là lỗi của tôi.

Tôi không hề để ý lúc mà cả 2 người họ đã lạc mất chúng tôi vì tôi đang mải thi triển phép thuật trong đầu.

Thậm chí Park Deokgu cũng không hề để ý thì có hơi bất ngờ, nhưng tôi chắc là bọn họ chưa bị tụt lại quá xa đâu.

Vấn đề ở đây là họ có biết đường hay không.

Có thể Jung Hayan sẽ nhớ đường, nhưng tôi không chắc lắm về Park Hyaeyoung; Tôi cảm thấy một tên vô dụng như cô ta chắc sẽ không thể ghi nhớ nổi đường đi.

Chỉ chạy theo sát chúng tôi thôi cũng đã khó cho cô ta rồi.

"S-sao lại có thể... E-em xin lỗi..."

"Đó không phải là lỗi của em, Deokgu-yah. Đáng nhẽ anh phải chú ý hơn. Mẹ*."

"Chúng ta nên l-làm gì đây?"

Đó là một câu hỏi tôi cũng muốn tự hỏi bản thân lắm.

Nếu như Park Hyaeyoung là người duy nhất lạc mất chúng tôi, tất nhiên là tôi sẽ bỏ rơi cô ta rồi.

Vấn đề là Jung Hayan cũng ở cùng với cô ta.

Em ấy là một vé xổ số chắc chắn sẽ trúng giải độc đắc. Mất em ấy ở một nơi như thế này ngớ ngẩn đến nỗi tôi cũng chẳng thể cười nổi.

Tôi không thích đánh cược.

Nhưng nếu cần thiết, tôi phải quyết định và hành động.

"Anh chắc chắn là bọn họ vẫn còn sống."

"V-vậy thì."

"Nếu như họ còn suy nghĩ sáng suốt, họ sẽ để lại dấu hiệu để cho chúng ta tìm kiếm. Giờ thì hãy quay lại tìm họ trước."

"Anh nhạy bén thật đấy, Hyung-nim."

Có khả năng cao là Kim Hyunsung đã xử lí những con quái vật bám đuôi chúng tôi từ nãy.

Thứ chúng tôi phải cảnh giác bây giờ là cái đám quái vật quanh đây có thể bao vây chúng tôi từ mọi hướng.

Thi triển lại phép thuật gần như bất khả thi.

Lượng mana của tôi đã chạm đáy rồi, nhưng tôi nghĩ là tôi vẫn có thể làm được gì đó nếu như tôi vắt kiệt hết toàn bộ những gì mình có lần này.

"Em có thể nhớ lại lần cuối em thấy họ không?"

"L-lần gần nhất em nhớ là họ bắt đầu chạy thoát cùng với chúng ta. E-em thấy... Em không nghe thấy tiếng hét nào cả..."

Tôi cũng không nhớ rõ lắm.

Tôi nhớ là cả 2 người họ đã chạy theo tôi khi tôi đang bắt đầu thi triển phép thuật.

Có khả năng là họ đã biến mất khi tôi đang duy trì phép thuật.

"Trước tiên thì cứ đi tìm đã."

"Okay."

Ban đầu tôi cảm thấy cực kì áy náy, nhưng khi tôi càng nghĩ kĩ hơn về nó, tôi càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Park Deokgu có thể hơi đần độn, nhưng cậu ta không hề ngốc tới nỗi mà không nhận ra 2 người đang chạy theo chúng tôi đột ngột biến mất như vậy.

Tôi cũng vậy.

Ngay từ đầu, chỉ số nhanh nhẹn của Park Deokgu cũng không cao đến vậy. Tôi không rõ về Jung Hayan lắm, nhưng chắc chắn là không đến độ mà Park Hyaeyoung lại không bắt kịp được.

Cũng làm gì có chuyện có con quái vật nào mọc tay lên mặt đất và tóm mắt cá chân của họ.

Họ có thể đã sập bẫy trong hầm ngục, nhưng khả năng điều đó xảy ra rất thấp.

Đây là con đường mà chúng tôi đã từng đi qua.

Nếu như có bẫy ở đây, Kim Hyunsung cũng đã cảnh báo chúng tôi một tiếng rồi.

Đột nhiên, tôi nhớ về ánh mắt của Jung Hayan nhìn Park Hyaeyoung.

'Không thể nào.'

Vẫn còn quá vội vàng để kết luận, nhưng nếu như Jung Hayan muốn khiến cho cô ta biến khuất mắt tôi, thì tình hình này cũng được giải thích phần nào.

Em ấy không biết về phép mà tôi đã thi triển, nhưng có khả năng là tôi cũng không hề để ý đến em ấy thi triển một phép khác khi tôi đang tập trung thi triển phép vừa nãy.

Vào thời điểm đó, tôi không hề chú ý đến bất cứ thứ gì khác ngoài việc cố gắng duy trì phép thuật.

Park Deokgu, người không có tí mana nào, cũng sẽ không nhận ra được Jung Hayan đang làm gì.

Kim Hyunsung, người đang ở cách xa chúng tôi, cũng bị loại.

Tôi ghét phải nghĩ về nó, nhưng tôi có thể ngờ ngợ đoán ra được thủ phạm, người muốn tạo ra một tình huống mà chỉ có Jung Hayan ở một mình với Park Hyaeyoung.

'Vấn đề là tại sao.'

Tôi không muốn nghĩ đến trường hợp tồi tệ nhất, nhưng tôi không thể không thấy bất an.

Khi tôi đang chạy cùng với Park Deokgu, tôi bắt đầu cảm thấy một vết mana mờ nhạt giống như lúc tôi tìm thấy đường xuống hầm ngục.

'Con điếm...'

"Deokgu-yah, nhanh lên."

"Sao vậy?"

Chỉ là phỏng đoán thôi.

Nhưng mà, dấu vết mana này lại càng củng cố giả thuyết của tôi. 

Chương 20. Sự cố

"Hyaeyoung-ssi?"

"Vâng, Jihye-ssi. Xin hãy nghe tôi nói trước đã."

"Đi với Kiyoung-ssi đi."

"Sao cơ?"

"Tôi tin là giúp đỡ những người như Kiyoung-ssi sẽ có ích lợi hơn theo nhiều cách. Theo anh ấy đi, không chỉ ngày hôm nay, mà còn là từ giờ trở đi nữa."

"Tôi không hiểu ý cô muốn nói là gì..."

"Quyết định vẫn nằm ở cô, Hyaeyoung-ssi. Cô nên làm bất cứ việc gì cô nghĩ là có thể làm được. Tôi không quan tâm đâu, kể cả khi cô có làm một người vác hành lí đi chăng nữa... Ah! Làm hầu gái cũng không tệ đâu."

"......"

"Câu vừa rồi là đùa thôi. Nhưng suy nghĩ nghiêm túc về nó đi nhé... Tình hình gần đây không được tốt cho lắm. Chúng ta không chỉ thiếu lương thực, mà còn thiếu nhân lực có thể đi săn nữa. Hyunsung-ssi đã thường xuyên giúp chúng ta tiêu diệt những con quái vật xung quanh đây, nhưng ai biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Sự thật là chúng ta không có kế hoạch dự định nào trong tương lai. Chúng ta phải nghĩ đến cả khả năng là những người đàn ông đi săn có thể sẽ chết và không bao giờ quay trở về nữa, tôi tự hỏi bản thân là sau đó chúng ta nên làm gì."

"......"

"Quen với một người đàn ông có năng lực như vậy cũng không tệ đâu. Cô không nghĩ là sẽ tốt hơn cho những người như chúng ta nếu như có thêm kế hoạch dự phòng à? Cô sẽ không bao giờ biết trước được chuyện gì, nhỡ đâu mọi chuyện lại biến chuyển tốt thì sao. Có thể cô sẽ được đối xử đặc biệt giống như Jung Hayan-ssi vậy..."

"Tôi hiểu ý của cô rồi."

"Ah! Có tin đồn là họ sẽ đem theo Hayan-ssi đi cùng ở cuộc đi săn sắp tới đấy. Hyaeyoung-ssi thử xem, có khi nó lại là một cơ hội khá tốt đấy."

"Cảm ơn vì đã cho tôi lời khuyên như vậy, nhưng... có lí do nào mà cô lại đối xử tốt với tôi như vậy không?"

"Chà. Chỉ là ngẫu hứng thôi. Nhưng nếu như chuyện tiến triển tốt, nhớ đừng quên tôi đấy nhé. Tôi không phải là kiểu người thích đánh cược đâu."

***

'Con điếm chết tiệt.'

Lee Jihye, con điếm khốn nạn đó.

Cô tiếp tục chửi rủa Lee Jihye trong lòng, nhưng nó chẳng thể thay đổi được điều gì cả.

Sau cùng thì, cô mới là người đã phạm sai lầm. Tất cả mọi chuyện xảy ra cho đến giờ là do quyết định của cô.

Cả việc đồng ý với lời khuyên của Lee Jihye và đi theo phục vụ Lee Kiyoung như một con chuột bạch, cô đã làm mọi thứ với hi vọng là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Ngay từ đầu cô đã phạm phải những lỗi lầm cực kì ngu xuẩn, cả cái lúc cô đã quyết tâm sửa sai nữa.

Cố gượng ép bản thân phải cầm thương lên chiến đấu để tỏ vẻ hữu dụng chính là sai lầm lớn nhất của cô.

Cô không ngờ rằng, tiếng la hét vừa nãy của cô sẽ trở thành một sai lầm thậm chí còn chí mạng hơn.

Cô có thể thấy Lee Kiyoung và Park Deokgu đang tiếp tục chạy ở trước mặt cô.

Lee Kiyoung liên tục lớn tiếng niệm phép thuật và Park Deokgu không ngừng đẩy những con quái vật ra với cái khiên lớn của anh ta.

Có khi vì sợ hãi, chân của cô run lẩy bẩy, nhưng cô không thể từ bỏ được.

'Mình sẽ chết.'

Cô biết rằng cô sẽ chết nếu như cô dừng lại.

Liếc sang bên cạnh, cô có thể thấy Jung Hayan cũng đang chạy ngay sau cô, lặng lẽ lẩm bẩm cái gì đó.

'Thứ đần độn...'

Cô ta may mắn đến nỗi lọt được vào tầm mắt của Lee Kiyoung, và vị trí hiện tại của cô ta trong nhóm cũng là nhờ ăn may.

Không có người phụ nữ nào khác lại có thể vớ được vàng như cô ta.

Sau khi phạm phải một sai lầm lớn đến vậy, nếu như tất cả sống sót trở về, thì chắc chắn là cô sẽ bị đuổi khỏi nhóm này.

Khi Park Hyaeyoung nhận ra rằng cô sẽ chỉ là một bài học cho Jung Hayan, cô thấy cay đắng trong lòng.

Ngay từ đầu... Cô không biết tại sao Jung Hayan lại có thể điềm tĩnh đến như vậy.

Kim Hyunsung, Lee Kiyoung và Park Deokgu, họ sử dụng kiếm với thương và liên tục chiến đấu trước mặt bọn quái vật mà không hề nao núng, cũng rất phi thường.

So với cô, Park Hyaeyoung thậm chí còn không thể vượt qua được nỗi sợ cái chết và cảm giác giết chóc.

Đúng là nực cười khi cô đã nghĩ là mọi chuyện sẽ dễ như ăn kẹo.

Tuy nhiên, trường hợp của Jung Hayan thì hơi kì lạ chút.

Đây là lần đầu tiên của cô ta, giống như Park Hyaeyoung, và cũng là lần đầu tiên cô ta trực tiếp đối mặt với quái vật.

Tuy nhiên, đôi mắt tĩnh lặng đó không chứa bất kì nỗi sợ hãi nào cả.

Park Hyaeyoung bắt đầu nghi là Jung Hayan đã bị điên khi cô thấy cô ta cứ tiếp tục nói chuyện một mình, nhưng cô ta có vẻ như chưa mất trí.

'Mình không thể gục ngã ở đây được.'

Trong cái thực tại gọi là vòng hướng dẫn này, họ phải tích cóp sức mạnh để sinh tồn. Cô đã lợi dụng Lee Kiyoung và Kim Hyunsung vì cô biết là một mình cô sẽ bất khả thi.

Khi cô nghĩ kĩ hơn về nó, bất cứ ai không thể đi săn chắc chắn sẽ không thể có được quyền lực mà 2 người họ đang nắm giữ, và rồi dần dần, sẽ chỉ trở thành đồ bỏ đi mà thôi.

Chỉ còn lại duy nhất một lựa chọn.

'Bằng cách nào đó mình phải trở nên gần gũi hơn với họ.'

Nếu như cô sống sót trở về, cô phải có được một mối quan hệ với Lee Kiyoung bằng mọi giá.

Cô phải bám dính lấy anh ta bằng bất cứ cách nào đi nữa.

Tất nhiên, sự hiện diện của Jung Hayan ở bên cạnh anh ta cũng khá phiền phức, nhưng rồi dần dần anh ta sẽ nhận ra giá trị của cô thôi.

Hiển nhiên là cô tốt hơn nhiều so với ả đàn bà ngu ngốc đó.

Park Deokgu và Lee Kiyoung, 2 người vẫn đang gồng sức và không ngừng chạy, vừa rẽ sang bên trái.

Vào khoảnh khắc đó, cô nhận ra là cô đã mất dấu họ.

'Huh?'

Cô cảm thấy như vừa bị ma ám vậy. Cô không hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

'Chuyện xảy ra khi nào vậy?'

Rõ ràng là cô đang theo sát bọn họ.

Tình huống kiểu này không khác gì va phải một bức tường ma vậy.

Cô không thể nhớ được từ lúc nào hay lí do tại sao họ lại biến mất.

Jung Hayan cũng dừng lại và lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bức tường đang đứng chặn đường đi.

"Mày có biết Kiyoung-ssi và Deokgu-ssi chạy đi đâu không?"

Cô cẩn thận hỏi chuyện với người phụ nữ còn lại nhưng không thấy có phản hồi.

Đáng nhẽ không nên hỏi cô ta ngay từ đầu mới đúng.

'Cô ta ngu như bò vậy...'

Đến Park Hyaeyoung còn mất dấu bọn họ trong một khắc.

Nếu như cô không biết họ đã chạy đi đâu, không đời nào con phò bị đui bên cạnh cô lại biết được.

Chắc nó nãy giờ cũng chỉ chạy theo cô thôi.

"Gaaaeeeek."

Tiếng của một con quái vật vang lên từ đâu đó.

Toàn thân cô bắt đầu run rẩy theo bản năng.

Cô biết rằng cô phải thoát khỏi đây nhưng chân của cô không chịu di chuyển.

Bởi vì cô không biết phải đi đâu.

Có khi bây giờ Kiyoung-ssi cũng đã nhận ra vấn đề.

Nếu như cô đứng đợi ở đây thêm một lúc nữa, 2 người bọn họ chắc chắn sẽ quay lại tìm bọn cô.

Cô chắc chắn là họ sẽ làm vậy.

Nhìn cảnh tượng trớ trêu của Jung Hayan khi đang lẩm bẩm mấy câu nhảm nhí ở trong cái tình huống này khiến Park Hyaeyoung khó mà nhịn được cười.

"Sức mạnh, để bảo vệ tôi, khỏi kẻ thù của mình, kẻ muốn cướp đoạt từ tôi."

Có vẻ như đó là một lời cầu nguyện tới ai đó, nhưng cô lại không thể hiểu nổi hành động của cô ta.

Có vẻ như Lee Kiyoung cũng đã mất trí rồi khi có hứng thú với một người phụ nữ như thế này.

"Phong trảm."

Ríttt-

Cô nghe thấy một âm thanh xé toạc qua không khí.

"Câm mồm, đồ ngu. Mày không nghe thấy tiếng bọn quái vật à?"

Đó là khi cô cố bước lên một bước.

'Huh?'

Tự dưng người cô mất thăng bằng.

Trái với ý cô muốn, cơ thể cô ngã xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, cô cảm thấy một cơn đau kinh khủng ở bên chân trái cô.

Một dòng máu đỏ tươi bắt đầu phun ra từ chân của cô và nhuộm đỏ mặt đất.

Cô có thể thấy chiếc chân bên trái của cô đã đứt lìa khỏi cơ thể và đang nằm cách xa chỗ cô.

'Chuyện gì... Đã xảy ra...'

Một tiếng hét xé ra từ cổ họng cô trước khi cô có thể nghĩ về việc gì khác.

"Gyaaaaaaaaaaaaa! A-ai đó! Ai cũng được, làm ơn... X-xin hãy cứu tôi. C-cứu!"

"V-v-vô dụng thôi. Hyae-Hyaeyoung-ssi."

"C-Chân của tôi... Chân tôi..."

"T-Tôi đã c-cách âm xung quanh bằng mana rồi. Tôi không chắc là cô có thể nghe thấy tôi nói không. N-nhưng cô không cần lo về việc quái vật chạy tới đây đâu. Yên tâm."

"Xin h-hãy cứu tôi, làm ơn..."

"C-Cô ngốc h-hơn tôi tưởng đấy. Hyaeyoung-ssi... C-Cô đã gây rắc rối cho Oppa... Và c-cô còn phá hỏng buổi hẹn hò của tôi nữa."

"Im mẹ đi. Đ*t mẹ! Đau... Đau quá! Mày không thấy chân của tao à? Nhanh chóng dẫn Kiyoung-ssi tới đây hoặc..."

Park Hyaeyoung vẫn đang ôm vết cắt tại chân của cô.

Cô mất bình tĩnh vì máu vẫn đang tiếp tục chảy xối xả.

Cô cởi áo khoác ra và buộc chặt quanh chỗ cắt để cầm máu, nhưng cô không biết sơ cứu như thế này đã đủ hay chưa.

Toàn thân cô run rẩy. Từ đầu cô không thể hiểu tại sao chân của cô lại bị cắt lìa khỏi cơ thể.

Cô thậm chí cũng không muốn biết đây là ác mộng hay sự thật.

Tuy nhiên, còn có một vấn đề khẩn cấp hơn.

Cơn đau vẫn đang hành xác khiến cô cảm thấy toàn cơ thể cô nóng rực như đang bốc cháy vậy.

Tầm nhìn của cô nhạt nhòa cùng với nước mắt vì đau đớn.

Khi Park Hyaeyoung ngẩng lên nhìn, cô thấy Jung Hayan đang mỉm cười rạng rỡ với cô.

'Huh?'

Cô ta đang giữ thứ gì đó trên tay làm từ nguyên liệu kì lạ gì đó.

'Phong trảm.'

Đột nhiên cái từ đó thoáng qua tâm trí cô.

Park Hyaeyoung không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt, trên tay Jung Hayan là một lốc xoáy nhỏ màu ngọc lục bảo.

'Vì lí do gì? Tại sao? Sao cô ta có thể?' Ngay cả trước khi những suy nghĩ đó lướt qua tâm trí cô, bản năng sợ hãi đã chiếm lấy cô.

"Ah... Ha-Hayan-ssi...."

"Vâng. Hyaeyoung-ssi."

"T-Tại sao tự dưng cô lại làm việc này?"

"T-Tôi không m-muốn làm đâu. C-Chỉ là tôi không còn cách nào khác. Tại vì cô cứ muốn c-cướp lấy Oppa của tôi ấy. T-Thật sự không còn cách nào khác. Không phải là tôi l-làm việc này vì tôi thích đâu."

"C-Cô đang nói về cái gì vậy?"

"Tôi ghét nhất khi cô cứ giả vờ ngây ngô như thế đấy...Hyaeyoung-ssi, c-cô nên biết là cô đang t-tán tỉnh Oppa của tôi đấy, đúng không? C-c-cô đáng nhẽ phải nhận ra là cô đang cố gắng cướp anh ấy từ tôi chứ, đúng không? Cô đã nói là cô sẽ cướp anh ấy mà, đúng không?"

'Điên... rồ...'

Cô ta bị điên cmnr.

Park Hyaeyoung không thể tin được là cô lại không để ý đến chuyện này từ trước.

Người phụ nữ đang đứng trước mặt cô chắc chắn là mất trí rồi. Khóe miệng cô ta nhếch lên thành hình lưỡi liềm và đôi mắt cô ta chứa đầy sự điên dại.

"Đó chỉ... Đó chỉ là mấy câu nói đùa vô nghĩa thôi."

"Nói dối."

"Thật mà..."

"Cô đang nói dối. C-Cô có biết là cô đã làm tổn thương tôi như thế nào không? T-Tôi cảm thấy trái tim mình như tan vỡ khi cô nói chuyện với Oppa, nắm tay với O-oppa, và thậm chí còn dựa lên người O-oppa nữa. Có khi c-cô còn chẳng thể hiểu nổi cảm xúc của tôi."

"T-Tôi hiểu mà. Uhuhu... T-Tôi có thể hiểu. Nên hãy t-tha cho tôi. T-Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt O-oppa của cô nữa."

"X-Xin lỗi. Nghĩ như thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể chịu được cô. Hyaeyoung-ssi, cô nên trải nghiệm sự đau đớn mà tôi đã từng trải qua. Tôi thật sự không thể tha thứ cho cô tội cố gắng cướp Oppa của tôi. Và nếu như cô còn sống trên cõi đời này, t-tôi sẽ lại thấy lo lắng..."

"Gyaaaaaaaaaaaaaa!"

Một âm thanh ghê rợn vang lên khi một cánh tay khác của cô lại bị cắt phăng.

Một cơn đau không tài nào diễn tả được ập đến.

Cô quằn quại, nhưng không có gì thay đổi cả. Tất cả những gì cô chỉ nghĩ đến là bằng cách nào đó cô phải thoát ra khỏi nơi này.

Cô cố gắng bò đi, nhưng điều đó là không thể với từng này cơn đau đớn và nỗi sợ hãi.

"C-Cứu tôi. Xin hãy... Làm ơn, tôi sai rồi. Hãy tha cho tôi. Làm ơn mà... Ahhhhhhhh."

"Nào, nào, đừng làm vậy. Nó chỉ k-khiến cô đau hơn thôi."

"Xin cô, tôi sai rồi. Tất cả đều là lỗi của tôi! Chỉ vì tôi đã phạm sai lầm. Ưm! Ưm!"

"M-Ma thuật cũng có thể làm được việc này. Tốt hơn hết là cô nên ngậm miệng lại vì cô ồn ào quá."

Giọng của cô không thể thoát ra ngoài.

Cảm giác cứ như có thứ gì đó đang bóp cổ cô. Nước mắt cô bắt đầu chảy lã chã. Cô tiếp tục vùng vẫy bởi vì cơn đau vẫn đang hoành hành cơ thể cô, nhưng điều đó cũng vô ích.

"Ưm... Ưm! ƯM!"

"V-Vậy thì, t-tôi xin lỗi."

Khi cô vẫn đang vùng vẫy, cô có thể nghe thấy một giọng nói đâu đó từ bên ngoài tầm mắt cô.

"Hayan-ah?"

"O-oppa."

Đó chính là người đàn ông chịu trách nhiệm cho tất cả việc này, Lee Kiyoung.

Chương 21. An tâm

"Hayan-ah?"

"O-oppa."

'Tôi có linh cảm là chuyện sẽ biến thành như thế này mà...'

Cảnh tượng trước mặt còn kinh dị hơn tôi đã tưởng tượng.

Jung Hayan đang mỉm cười thanh thản trong khi Park Hyaeyoung đang quằn quại trên mặt đất cùng với tay và chân của cô ấy ở một chỗ.

Tôi tự dưng muốn nôn mửa, nhưng tôi cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn lại.

Tôi có thể thấy ánh mắt của Jung Hayan dao động mạnh.

Khi tôi nhìn thấy bức tường làm bằng mana, tôi càng hiểu rõ mọi chuyện hơn.

'Tôi nên... làm gì đây?'

Tôi không biết phải phản ứng như thế nào.

Trước khi mọi chuyện vụt mất ngoài tầm kiểm soát, tôi cố gắng vắt não ra nghĩ một giải pháp nhanh nhất có thể, nhưng tôi không tài nào nghĩ được gì khác ngoài Jung Hayan.

'Có thể Park Deokgu sẽ không chịu nổi tình huống này, nhưng ước gì cậu ta ở đây thay vì tôi.'

Cậu ấy không thể cảm nhận được mana.

Bảo cậu ta đi kiểm tra đường bên trái còn mình đến đây chính là sai lầm của tôi.

"Ưmm.... Ưm!"

Tôi bị mắc kẹt trong cái tình huống phải chứng kiến những gì còn lại của Park Hyaeyoung khi cô ấy đang cầu cứu tôi cho dù bị bịt miệng bởi phép kì lạ nào đó.

Tôi không biết Jung Hayan sẽ phản ứng với sự hiện diện của tôi như nào.

Khi tôi liếc sang nhìn Jung Hayan, em ấy có một biểu cảm cứ như hồn đã lìa khỏi xác.

Em ấy đã đông cứng người vì bất ngờ trước sự cố nằm ngoài kế hoạch.

Sự thật là, tôi cũng không khác gì em ấy. Tôi đang phải vật lộn giữa 2 lựa chọn.

'Liệu sẽ ổn không nếu mình bỏ chạy?'

Nếu không.

'Hay mình nên giả vờ như không biết gì cả?'

Tôi phải cẩn thận cân nhắc vấn đề này.

Cơ thể tôi như cảm nhận được nguy hiểm tiềm tàng và la hét bảo tôi chạy đi, nhưng lý trí của tôi từ chối nghe theo.

Tôi bắt đầu đặt những lợi ích và tổn thất lên cân để so sánh.

Tôi chắc chắn là Jung Hayan có thiện ý với tôi.

Với cả, tôi cũng không hề phóng đại khi nói rằng, theo thời gian tình cảm của em ấy đã phát triển quá mức bình thường.

Động cơ sau hành vi sát hại Park Hyaeyoung rất có thể cũng có liên quan tới tôi.

Không, chắc chắn là có liên quan.

Có khi trước đây giữa em ấy và Park Hyaeyoung cũng có hiềm khích nào đó, nhưng dựa trên hành vi của em ấy hiện tại, tôi rút ra được một kết luận tới toàn bộ sự việc này.

Nếu tôi lưỡng lự trước mặt Jung Hayan ngay tại đây.

Có thể lưỡi gươm của em ấy cũng sẽ nhắm tới tôi.

Tôi từ chối đánh nhau với một người phụ nữ điên cuồng có thể liên tục thi triển những ma pháp tôi không hề biết cứ như không có gì cả vậy.

Nếu tôi đứng quẩn quanh trong suy nghĩ quá lâu, nó sẽ trông đáng ngờ mất. Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác và cẩn thận mở mồm hỏi.

Đây là lựa chọn hợp lý nhất.

"Hyae-Hyaeyoung-ssi sao... sao chuyện này lại xảy ra?"

"Eh?"

Xin đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá mà anh đã trao cho em.

Xin em, hãy trả lời anh đi.

Anh không thể giúp em xa hơn mức này được đâu.

"Tại sao tay và chân cô ấy lại... Chuyện gì đã xảy ra?"

Đừng có quên dùng tay che miệng lại và ra vẻ bất ngờ. Làm như em không thể tin nổi điều gì đang xảy ra ấy.

Ngay lúc đó, biểu cảm của Jung Hayan trở nên thư giãn hơn một chút. Trái ngược với tưởng tượng của em ấy, có thể em ấy đang nghĩ là tình huống tồi tệ nhất chưa xảy ra.

Em ấy chắc chắn đang nghĩ rằng tôi chưa biết em ấy là thủ phạm của việc này.

Đến lúc này, câu trả lời đã trở nên rõ ràng.

Em ấy cũng sẽ dễ dàng nhận ra nó.

"Em không biết chi tiết lắm. Oppa... T-Tự dưng..."

Đôi tay và chân run lẩy bẩy, cùng với đôi môi run rẩy và một giọng nói rời rạc như sốc nặng.

Tuy nhiên, em ấy trông như không sợ hãi chút nào cả.

Em ấy chỉ không muốn tôi biết rằng em ấy là thủ phạm thôi.

Có khi là do em ấy không quen nói dối cho lắm. Kể cả vậy, Jung Hayan tiếp tục dãi bày.

"Khi em mở mắt ra, em đã không thấy mọi người rồi. E-Em không biết tại sao em lại bị lạc. Khi em tới đây, em đã tìm thấy Hyaeyoung-ssi... b-bị như thế này..."

'Không tệ.'

Cái cớ cũng không tệ đâu. Tôi nắm tay của Jung Hayan bằng đôi tay đang run rẩy của mình và kéo em ấy vào lòng.

"Em không bị thương ở đâu chứ?"

"O-oppa."

Tôi mới là người phải lo về việc bị thương.

Tim của tôi đang đập loạn nhịp.

Tôi không chỉ liên tục cảnh giác xem em ấy có đang thi triển phép nào hay không, mà còn nắm chặt cây thương của tôi để đề phòng bất trấc nữa.

Khi tôi làm vậy, Park Hyaeyoung nhìn Jung Hayan với sự kinh hoàng hiện rõ trên gương mặt.

"Ưm! Ưmm! ƯMM! Ưhm! Ưmn!"

Tôi có thể mạnh dạn đoán được ý cô ấy đang cố gắng nói cho tôi biết.

'Chạy đi.'

Hoặc.

'Cứu tôi.'

Có khả năng cao là vế sau, nhưng tiếc thay, tôi hoàn toàn bất lực.

Chống lại hay đối địch với Jung Hayan ở đây không khác gì tự sát.

Tâm trí của em ấy bị tổn thương và lệch lạc hơn tôi nghĩ.

Em ấy thích tôi, nhưng vì cảm xúc ám ảnh đó đã châm ngòi cho sự thù địch và án mạng, tôi không biết em ấy sẽ phản ứng như thế nào nếu tôi nói là tôi không tin em ấy.

Có khi cơn thịnh nộ đó sẽ hướng tới tôi.

Trên tay tôi hiện tại là một quả bom hẹn giờ, nhưng nếu hỏi giữa một tài năng hiếm có hữu dụng và một cục rác không có giá trị gì cả, tôi sẽ chọn cái gì?

Câu trả lời quá hiển nhiên rồi.

Bất cứ ai có não cũng biết đứng về phe Jung Hayan là hợp lý nhất.

Đó không phải là lí do duy nhất.

'Tôi không cứu nổi cô ấy.'

Tôi đã tới quá muộn. Tôi không có khả năng cứu được Park Hyaeyoung khi cô ấy đã trở nên tàn tạ như vậy.

Kể cả khi cô ấy có là một lá bài thực sự hữu dụng đi nữa, tôi cũng không còn cách nào khác ngoài từ bỏ nó.

Tôi cảm thấy tội cho cô ấy, nhưng tôi cũng có tình cảnh của riêng mình nữa.

"Ưm! Ưhm! ƯMMMM! Ưhmm!"

Tôi vẫn không thể làm ngơ một người phụ nữ đang tuyệt vọng cầu cứu tôi và cầu xin đừng bỏ rơi cô ấy được.

Tôi chạy về phía cô ấy và xé quần áo của tôi ra để băng bó vết thương.

Khuôn mặt Jung Hayan ánh lên sự bất an và sợ hãi thấy rõ, nhưng tôi nghĩ là em ấy cũng đã biết.

'Park Hyaeyoung đang chết dần. Cô ấy không thể cứu được.'

Cô ấy đã chảy máu quá nhiều. Cô ấy đang dần dần mất đi ý thức và đôi mắt cô ấy không còn được tỉnh táo nữa.

"Có khả năng cao là một cạm bẫy nào đó trong hầm ngục đã bị kích hoạt. Có thể em không nhận ra nó bởi vì chúng ta vừa đi qua một bức tường mana."

Jung Hayan là người đã tạo ra bức tường đó.

"......."

"Khi anh nhớ đến mana mà anh đã cảm thấy ở gần lối đi xuống tầng dưới hầm ngục, anh nghĩ có thể sẽ có một vài cạm bẫy rải rác xung quanh chúng ta. Anh chưa hề tính tới điều đó."

Không hề có bẫy nào như thế ở tầng đầu cả. Tôi chắc chắn về điều đó.

"Có khi cái bẫy đã kích hoạt khi anh cố gắng thi triển ma pháp. Có khả năng cao là cái phép kì lạ đang bịt miệng cô ấy cũng là từ một cạm bẫy không xác định nào đó.... May thay, anh không cảm thấy bất kì mana nào khác xung quanh chúng ta bây giờ, nhưng..."

Jung Hayan là người đã thi triển những phép đó.

"Ừm... Chắc anh nói đúng..."

"ƯMM! ưMnn!"

Tôi đã vạch sẵn trong đầu một câu chuyện để bào chữa cho Jung Hayan.

Câu hỏi đặt ra là liệu Kim Hyunsung có tin cái thứ nhảm nhí này không.

Anh ấy đã từng đi qua chỗ này trước đây rồi, vậy nên anh ấy biết rõ là tầng đầu không hề có bẫy nào cả.

Phun ra mấy giả thuyết nhảm nhí này sẽ chỉ bồi thêm sự nghi ngờ thôi.

Tôi không biết phải làm gì với Park Hyaeyoung nếu cứ để như thế này.

Anh ấy sẽ phản ứng như thế nào khi tìm thấy Hyaeyoung-ssi?

Sập bẫy?

Ngay từ đầu không hề có cái bẫy nào cả, và anh ấy đã biết rõ điều đó rồi.

Bị quái vật bắt được?

Vết cắt quá sạch sẽ. Bất kì ai khám xét cô ấy cũng biết được Park Hyaeyoung không bị quái vật tấn công.

Dấu vết mana vẫn còn ở trên người cô ấy, cùng với một ma pháp bí ẩn vẫn đang bịt miệng cô, là dấu hiệu cho việc Park Hyaeyoung đích thị bị giết bởi thứ gì khác không phải quái vật.

Kim Hyunsung chắc chắn, chắc chắn sẽ nhận ra.

Tôi tiếp tục cố gắng buộc chặt vết thương, nhưng nó còn vụng về hơn cả sơ cứu thật sự.

Tôi chưa bao giờ học cách cầm máu hay sơ cứu cơ bản cả.

Điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là giả vờ như đang làm gì đó thôi.

'Con mẹ nó...'

Cuối cùng, tôi thấy chuyển động của Park Hyaeyoung khi đang vùng vẫy và co giật yếu dần.

'Chỉ cần không để phát hiện ra là được.'

Kim Hyunsung không được phép tìm ra cô ấy.

Viễn cảnh đẹp nhất là để cho quái vật tìm được xác cô ấy, nhưng đó là điều tôi không hề muốn nghĩ đến chút nào cả.

Trên hết.

'Tôi không muốn làm vậy.'

Tôi không muốn chuyện đó xảy ra tí nào.

Cũng có thể đây chính là một chút lương tâm còn sót lại trong tôi.

Tôi có thể thấy cô ấy thở hổn hển.

Tôi bắt đầu niệm phép một cách lặng lẽ.

"Xin Chúa. Hãy cho con, sức mạnh, để ngăn chặn, với ngọn lửa cháy rực."

Jung Hayan nhìn tôi với một biểu cảm bứt rứt.

"Hỏa bích." (Tường lửa)

Đó là ma pháp đã được thi triển với cái giá phải trả là rút cạn lượng mana còn sót lại.

Cơn chóng mặt ập đến tôi trong một khoảnh khắc, nhưng tôi cắn chặt môi và tập trung duy trì ma thuật.

"O-oppa."

"Cố gắng vác theo cô ấy từ đây là bất khả thi. Cô ấy đã chảy máu quá nhiều rồi. Nếu như tất cả chúng ta đều cố gắng mang theo một gánh nặng là cô ấy, chúng ta sẽ chết. Anh không thể mất cả em nữa... Thế nên bây giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây nhanh nhất có thể. Ta không thể đem theo xác cô ấy được. Ít nhất, bằng cách này, ta có thể làm gì đó cho cô ấy để ra đi tử tế hơn. Ừm, đây là việc phải làm."

Park Hyaeyoung đã tắt hơi thở cuối cùng ngay trước khi ngọn lửa lan đến và nuốt chửng cô ấy.

Ngọn lửa cháy bùng lên giống như một đại tiệc vậy.

Tôi đứng nhìn một cách trống rỗng trước cảnh tượng đó.

'Cách này là tốt nhất.'

Đây là lựa chọn logic nhất.

Liếc nhìn mặt của Jung Hayan, tôi có cảm giác như em ấy đang cố gắng kiềm chế nhịn cười. Cơn buồn nôn lại trào lên từ bụng của tôi, nhưng em ấy không phải người duy nhất đã trở thành một con quái vật.

Tôi cũng giống như em ấy vậy.

Tôi tự dưng cảm thấy áy náy vì lí do nào đó.

Tôi muốn theo dõi ngọn lửa lâu hơn chút nữa, nhưng ở lại đây không khác gì tự sát.

Có khi vì ngọn lửa tôi thi triển, bức tường ma pháp của Jung Hayan đã sụp đổ.

***

Khi tôi quay trở về, tôi có thể thấy Park Deokgu đang đứng đợi tôi.

"Hyaeyoung-ssi đâu rồi? Có vẻ như noonim không bị thương..."

Khi tôi lặng lẽ lắc đầu mà không nói gì cả, cậu ta gật đầu như đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Cậu ta mỉm cười an tâm khi nhìn thấy Jung Hayan, nhưng khi tôi ám chỉ rằng Park Hyaeyoung đã chết, khuôn mặt của cậu ta nghiêm lại.

"Mấy con quái vật xung quanh đây thì sao?"

"Em không thấy nhiều lắm, nên có lẽ Kim Hyunsung hyung-ssi đã dụ bọn chúng đi xa rồi... Với khả năng và tốc độ của anh ấy, anh ấy có thể sẽ vượt qua thôi."

"Được rồi."

Cảm ơn trời. Thật may vì anh ta không có ở gần đây.

"Cơ mà, c-chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Chuyện dài lắm. Anh sẽ giải thích cho em sau. Giờ có hơi khó để kể, và..."

"E-Em hiểu rồi, Hyung-nim."

Với Park Deokgu, giải thích tóm gọn qua loa thôi cũng được rồi.

Tôi nghĩ tốt hơn hết là không nên nhắc lại chuyện của Jung Hayan nếu có thể. Khi tôi tiếp tục chạy, tôi thấy một vài con quái vật lao thẳng đến chúng tôi.

"Hyung-nim, anh có ổn không?"

"Anh cạn kiệt mana rồi."

"Đừng gắng sức quá đấy."

Park Deokgu đẩy chúng ra khỏi đường đi nên nhóm bọn tôi có thể chạy thoát an toàn.

Tôi cảm thấy khó thở và lồng ngực tôi tức tối.

Park Deokgu và Jung Hayan cũng tương tự. Tất cả chúng tôi đều đã kiệt sức.

Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy như sắp ngất đi.

Nhưng tôi chưa thể bất tỉnh được.

Tôi phải nhìn chuyện này tới cùng.

Jung Hayan nhìn tôi ủ rũ, em ấy hỏi nhẹ tôi.

"N-Như em nghĩ... A-Anh vẫn còn buồn à?"

Biểu cảm của em ấy u sầu cùng với một chút lo lắng trên đó.

Tất nhiên, tôi biết rất rõ câu trả lời chính xác cho câu hỏi đó.

"Anh mừng vì em không bị thương."

Khóe miệng của em ấy cong lên khi nghe tôi nói. Em ấy tươi cười.

"O-o-oppa."

"Anh thật sự mừng vì em vẫn ổn."

Tuy nhiên, trong lòng tôi chỉ mừng một nửa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro