Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầm món quà Taeyeon chuẩn bị cho Nickhun, tâm trạng Tiffany hơi phức tạp, nàng thật sự muốn "tặng" những tấm hình này cho Nickhun sao?.

Đúng lúc Tiffany đang do dự, điện thoại của nàng đột nhiên vang lên.

Là Nickhun gọi.

Tiffany nghĩ một hồi, cuối cùng nàng cũng nhận.

"Alo!".

"Fany" Giọng nói của Nickhun hơi mờ ám.

"Sao?" Nàng đặt ảnh xuống, nhìn Taeyeon đang rửa chén trong bếp.

Bên kia điện thoại, hơi thở Nickhun hơi dồn dập, "Fany, em có rảnh không?".

Tiffany nghi ngờ, gần đây Nickhun rất ít tới tìm nàng, trước kia, nàng và Nickhun hẹn nhau cũng tương đối nhiều.

"Anh .... Anh có chuyện muốn nói với em" Giọng nói của Nickhun càng lúc càng nhỏ.

Tiffany tò mò hơn, "Có chuyện gì không nói qua điện thoại được à?".

Nickhun hơi do dự, "Chúng ta gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn".

Tiffany nghe anh ta cứ ấp úng như vậy, trong lòng phiền  chán không muốn đi, nhưng thấy Nickhun cứ kiên trì như vậy. Nàng không đi thì cũng không hay cho lắm, nàng muốn nghe xem, Nickhun có chuyện gì mà phải cần gặp mặt mới nói được.

Thấy Taeyeon rửa chén xong đi ra, Tiffany giơ tay lên gọi cậu.

"Mau tới đây đi".

Taeyeon đi tới.

"Nickhun bảo tôi ra ngoài một chuyến" Tiffany đưa di động cho Taeyeon xem, rồi nói.

Taeyeon rũ mắt xuống, "Em có muốn đi không?".

Tiffany cười, "Đương nhiên là có rồi. Hiếm lắm anh ta mới hẹn tôi một lần".

Ánh mắt Taeyeon hiện lên vẻ mất mát.

Không nói gì nữa.

Đôi mắt của Tiffany cong lên, vô cùng vui vẻ, "Nên chị có muốn đi cùng với tôi không?".

Taeyeon ngẩng đầu mạnh, hơi ngạc nhiên, nhưng vui nhiều hơn "Em muốn tôi đi cùng em sao?".

Tiffany bật cười nói, "Nhất định phải mang chị theo, tôi sợ không đánh lại anh ta".

Nói xong nàng chỉ vào đống ảnh.

Taeyeon cũng cười, "Anh ta sẽ không ra tay với em đâu".

Đây chỉ là ảnh hôn nhau thôi mà, có phải ảnh hạn chế độ tuổi gì đâu.

"Tôi mặc kệ, chị phải đi với tôi, tôi muốn xem anh ta định chơi trò gì nữa đây" Tiffany không tin Nickhun vô duyên vô cớ hẹn nàng ra ngoài như vậy được.

"Được" Taeyeon đương nhiên đồng ý rồi, dù Tiffany không bảo cậu đi, cậu cũng sẽ tìm cách đi theo.

Điểm hẹn là một quán cà phê bọn họ thường tới.

Lúc Tiffany và Taeyeon tới, Nickhun đã có mặt trong quán.

"Chúng tôi tới rồi" Tiffany kéo Taeyeon ngồi xuống, đối diện Nickhun.

Hình như vừa rồi Nichun mới ngẩn người, sửng sốt thật lâu vẫn chưa tỉnh lại, lúc bồi bàn mang thực đơn tới, anh ta mới phát hiện Tiffany đã tới.

Nhưng anh ta không ngờ, Taeyeon cũng tới đây.

Sắc mặt Nickhun hơi khó coi, chẳng lẽ từ trước tới nay Tiffany và Taeyeon vẫn ở cùng nhau sao?.

Tiffany nhấp một ít cà phê rồi nói: "Có chuyện gì sao?".

Nickhun không nói gì, nhìn Taeyeon ngồi cạnh Tiffany. Ý của anh ta rất rõ ràng, anh ta muốn Taeyeon tránh đi một chút.

Nếu là người bình thường, nhất định sẽ tránh đi, nhưng Taeyeon nào có phải người bình thường. Cậu thậm chí còn khong thèm ngẩn đầu nhìn Nickhun một cái, nên sao có thể nhận thấy được ám hiệu của anh ta cơ chứ.

Đương nhiên, dù có nhận được, cậu chắc chắn cũng không tránh đi đâu.

Nhìn thấy ánh mắt của Tiffany không còn kiên nhẫn được nữa, Nickhun mấp máy môi hơi khó nói: "Fany, anh và Eun Ji đang ở bên nhau".

Anh và Eun Ji đang ở bên nhau...

Đây là lần thứ hai Tiffany nghe được câu này, nàng vốn tưởng rằng dựa vào thời gian của kiếp trước, năm năm sau Nickhun mới nói cho nàng biết chứ.

Rốt cuộc là có chuyện gì đang thay đổi đây, sao lại nói cho nàng biết chuyện này trước năm năm.

Thì ra, Nickhun và Hwang Eun Ji đã ở bên nhau từ lâu rồi sao?.

Tiffany hơi hoảng hốt, dường như nàng lại nhìn thấy, Hwang Eun Ji đứng từ trên cao nhìn xuống nàng trong phòng bệnh.

Hwang Eun Ji dương dương đắc ý nói với nàng, Tiffany chị đáng thương thật đó.

Đột nhiên tay nàng trở nên ấm áp, hình như có người nào đó đang nắm lấy tay nàng thì phải.

Là Kim Taeyeon.

Tiffany sững sờ nhìn cậu, ánh mắt Taeyeon vô cùng dịu dàng, "Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cái cô Hwang Eun Ji kia là em gái của Fany thì phải".

Tiffany gật đầu.

Taeyeon quay qua nhìn Nickhun, "Tôi nhớ Hwang Eun Ji gọi anh là anh trai mà".

Nickhun hơi luống cuống, "Taeyeon...".

"Bạn trai của chị và em gái ở bên nhau, anh thấy chuyện này thế nào?" Taeyeon chậm rãi hỏi.

"Tôi và Fany không có cái quan hệ như cô nghĩ đâu" Dưới tình thế cấp bách, Nickhun vội vàng thốt ra.

"Hả?" Taeyeon ngạc nhiên, "Vậy quan hệ của anh và Fany là thế nào?".

"Ừm..." Nickhun không biết trả lời sao.

"Là anh em à?" Taeyeon tò mò hỏi, dường như muốn cho Nickhun một bậc thang.

Nickhun không nói gì.

Taeyeon như hiểu ra chuyện gì đó, cậu gật đầu, "Thì ra Fany và Hwang Eun Ji đều là em gái của anh, vậy đúng là không hay tí nào rồi".

Tiffany giễu cợt nhìn Nickhun không dám phản bác, trong lòng càng lúc càng coi thường cái tên này.

Ngay cả thừa nhận cũng không dám, người như vậy, trước kia nàng bị mù nên mới coi trọng anh ta.

Tiffany lấy một tắm ảnh từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt Nickhun.

"Chuyện này..." Nickhun không hiểu cầm tấm ảnh lên.

Khi thấy rõ hai người trong ảnh, anh ta sợ hãi nhìn Tiffany.

"Không cần anh phải nói cho tôi... Tôi đã biết lâu rồi" Tiffany lạnh lùng nhìn anh ta.

"Mấy người nghĩ tôi bị mù sao? Dám ở trước mặt tôi liếc mắt đưa tình. Tôi muốn biết cũng không khó".

Dường như Nickhun không ngờ Tiffany sẽ nói với mình như vậy, anh ta vội vàng kéo tay Tiffany, "Fany, anh không có, anh chỉ bất đắc dĩ...".

Bà nội không thích Tiffany anh ta đâu còn cách nào khác.

Tiffany chán ghét rút tay mình ra, cầm lấy tách cà phê uống sạch một hơi, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Nickhun.

"Nickhun, anh ghê tởm thật đó".

Từ những ngày đầu gặp lại Nickhun sau khi sống lại, nàng đã rất muốn nói với anh ta như vậy.

Nickhun là người như vậy, một bên anh ta hưởng thụ Tiffany say mê anh ta, bên kia lại không muốn bỏ Hwang Eun Ji.

Dù bây giờ nàng nói thẳng ra, anh ta cũng ra vẻ bất đắc dĩ mà thôi.

Đúng là quá ghê tởm.

Nickhun muốn giải thích, nhưng Tiffany hoàn toàn không cho anh ta một cơ hội. Nàng giành lấy ly cà phê trong tay Taeyeon, hất mạnh vào người Nickhun.

"Phục vụ, thanh toán với anh ta!".

Tiffany kéo Taeyeon chạy ra ngoài.

Ra khỏi quán cà phê, Tiffany cảm thấy mình giống như đã tháo được cái xiềng cổ xuống rồi.

Cả người vô cũng thoải mái.

Nàng nắm tay Taeyeon chậm rãi đi dạo trên phố, Taeyeon cứ nghĩ tâm trạng bây giờ của nàng không tốt, nên cũng không quấy rầy nàng, chỉ là, cậu lặng lẽ cầm ngược lại tay nàng.

Cả hai đi dọc trên phố, trên đường có rất nhiều người chỉ trỏ bọn họ.

Dù sao diện mạo của hai người cũng không tệ, nắm tay đi trên phố như vậy sẽ khiến người khác dừng lại nhìn một chút.

Tiffany chưa bao giờ để ý tới ánh mắt của người khác, nhưng hôm nay thì ngoại lệ. Thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nàng và Taeyeon, trong lòng nàng đột nhiên rất vui vẻ. (Ầy...)

Nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay của mình, nàng nghĩ - Dù thế nào đi chăng nữa, cái người này vẫn luôn ở bên mình.

Trong lòng nàng chợt mềm ra, vì vậy, nàng liền dừng bước.

Hai người đang đứng trên cầu bắc qua sông Hàn, dưới cầu là dòng sông của buổi đêm, vô cùng tỉnh lặng, hai bên bờ có rất nhiều người, nhiều cặp đôi đang đi dạo cùng nhau.

Taeyeon cứ nghĩ rằng Tiffany muốn ngắm cảnh đêm, nên cũng dừng theo.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua trên cầu, đã là mùa thu rồi, gió đêm vẫn mang theo một chút se lạnh.

Taeyeon thấy Tiffany chỉ mặc một chiếc áo phông phanh, cậu hơi đau lòng, vì vậy cậu cởi áo khoác mình ra, khoác lên người nàng.

Tiffany không phản kháng lại, nàng nhìn Taeyeon thành thật khoác áo cho mình, đôi mắt cong lên.

"Kim Taeyeon!".

"Ừm" Taeyeon sửa lại cổ áo cho nàng.

"Chị cũng thấy rồi đó, không ai muốn tôi nữa rồi".

Taeyeon nhíu mày, cậu không thích Tiffany nói mình như vậy.

Đang định mở miệng an ủi, cậu liền nghe được Tiffany nói tiếp.

"Cho nên, tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị'.

Hai tay Taeyeon vẫn nắm cổ áo Tiffany, cậu ngơ ngác nhìn nàng, quên mất phản ứng.

Tiffany nhíu mày, chẳng lẽ người này bị nàng dọa rồi.

Ngay lúc Tiffany chuẩn bị nói tiếp, Taeyeon đột nhiên ôm chằm lấy nàng.

"Fany, em không được đổi ý đâu đó" Cậu ôm chặt nàng, như sợ nàng chạy mất.

Tiffany cũng ôm lại cậu, "Không đâu, em thấy hết của Tae rồi, sao không chịu trách nhiệm được chứ?" (Đổi cách xưng hô luôn hen).

Nàng khẽ đẩy Taeyeon ra, thành thật nhìn cậu nói: "Con người của em, có lẽ cáu kỉnh, lòng dạ hẹp hòi, trong mắt không được dính một hạt cát nào, em như vậy, Tae biết hết không?".

Taeyeon im lặng, nhìn Tiffany hơi căng thẳng, cậu giơ môi nói: "Tae biết".

Nghe cậu nói vậy, Tiffany cảm thấy trong lòng nặng nề, nàng biết mình có rất nhiều khuyết điểm, nhưng Taeyeon trả lời chắc chắn như vậy khiến nàng hơi buồn.

"Vậy thì sao chứ, Tae vẫn thích em mà" Taeyeon dịu dàng nhìn Tiffany, rõ ràng chỉ là một câu nói ngắn ngủn, nhưng lại khiến người khác không thể nghi ngờ được.

Tiffany cho rằng, mình không thích nghe lời ngon tiếng ngọt. Taeyeon cũng không phải là người biết nói những câu như vậy, nhưng nàng chỉ cần một câu này là đủ rồi.

Chưa từng có người nói với nàng như vậy. Nickhun cũng chưa.

Tiffany biết tính mình không  đáng yêu lắm, nên kiếp trước nàng liều mạng lấy lòng Nickhun, chỉ cần Nickhun hơi đáp lại nàng một chút, là nàng lại hiểu sai ý.

Taeyeon là người đầu tiên thích nàng, nàng vốn không tin đây là sự thật, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, trái tim nàng không khỏi ngừng đập.

Tiffany không biết đây có phải là thích không, nhưng nàng cũng không ghét những hành động bất thường của mình.

Ở cùng với Kim Taeyeon.

Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng nàng cũng thấy ấm áp rồi. Cho nên, cứ thử một lần vậy, dù sao nàng cũng không ghét gì cậu.

Taeyeon đưa tay lên nâng mặt Tiffany, cảm nhận được thân nhiệt lạnh lẽo do bị gió thổi của nàng.

"Kim Taeyeon" Mặt Tiffany đỏ bừng lên vì hành động vô cùng thân mật của cậu.

"Hửm?" Taeyeon nói chuyện bằng hơi mũi, giọng nói hơi cao.

Tiffany cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi, ngay cả Taeyeon nàng cũng không dám nhìn, ánh mắt vội vàng lảng đi nơi khác chỉ vì không muốn nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Mau bỏ ra...".

Taeyeon nhìn thấy đôi mắt của Tiffany hơi long lanh nước, cậu tiếc nuối bỏ tay xuống, xem ra phải "dạy cho em biết tình yêu trong sáng" thật tốt rồi, nghĩ vậy cậu hơi buồn rầu.

Tiffany dụi mắt, trên mặt vẫn còn đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ.

"Chúng ta về thôi" Nói xong, Tiffany quay đầu lại, vội vã đi.

"Fany..." Giọng nói của Taeyeon vang lên sau lưng nàng, Tiffany đi quá nhanh, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.

Tiffany nghe thấy Taeyeon đang gọi mình, mặt càng đỏ hơn, bước chân cũng nhanh hơn.

"Fany...".

Đừng để ý!.

Tiffany lặp đi lặp câu này, sau đó vùi đầu đi tiếp.

Lát sau, nàng không nghe thấy gì nữa, Tiffany lo lắng quay đầu lại, nhưng lý trí nói nàng không thể quay qua nhìn, nên nàng đành đi chậm lại. Nghĩ, lát nữa cậu cũng theo kịp thôi.

Đi tiếp một đoạn, nàng nhìn xung quanh, Taeyeon vẫn chưa tới.

Trong lòng Tiffany hơi tủi thân, chẳng lẽ Taeyeon giận rồi? Nhưng nàng cũng đâu có nói là không chờ cậu đâu.

Tiffany khó chịu trong lòng, Taeyeon vừa nói thích nàng, nhưng bây giờ chả thấy bóng dáng đâu, đây là chuyện gì vậy?.

Nàng tức giận không có chỗ phát tiết, giận đùng đùng quay đầu lại, muốn tìm người kia đòi một câu trả lời hợp lý.

Nhưng vừa quay đầu lại nàng liền va vào lòng ngực ấm áp. (Fic này để anh nhà cao hơn chị nhà nha).

Đôi mắt Tiffany hơi chua xót, nàng dùng sức giãy giụa nhưng không được, đầu nàng đụng phải ngực của người kia.

"Fany" Giọng nói của Taeyeon mang theo một chút ý cười.

Tiffany buồn bã không nói chuyện, vừa nãy nàng còn muốn chỉ trích cậu, nhưng tình huống bây giờ làm nàng không kịp đề phòng.

"Sao Tae đi sau lưng mà không chịu nói gì vậy?" Tiffany thẹn quá hóa giận.

"Chẳng phải em đi nhanh như vậy là vì không muốn nói chuyện với Tae à?" Taeyeon không hiểu.

Tiffany nghẹn họng, không do dự nói: "Ai bảo Tae không có chuyện gì muốn nói mà cũng gọi em!".

Taeyeon ra vẻ vô tội, "Vừa nãy Tae muốn nói cho em biết... Em đi ngược hướng rồi".

...

Tiffany lúng túng không biết nên để tay ở đâu. Chẳng lẽ nàng phải nói vì lúc nãy xấu hổ quá nên nàng mới đi nhầm đường sao? Nằm mơ, nàng sẽ không bao giờ thừa nhận.

"Vậy sao Tae không chịu nói sớm một chút?" Tiffany đánh vào ngực Taeyeon, dùng hành động này giảm bớt cảm xúc lúng túng của mình.

Taeyeon tủi thân nói: "Tae còn chưa kịp nói em đã đi mất rồi".

Tay Tiffany cứng đờ, "Tại vì, em chỉ muốn mau mau về nhà thôi, ở ngoài lạnh quá".

Taeyeon ôm chặt Tiffany vào lòng, "Còn lạnh không? Lần sau nhớ mặc nhiều một chút".

Tiffany im lặng một chút, rồi buồn bã nói: "Em biết rồi...".

Dưới sự kiên trì của Taeyeon, Tiffany được cậu đưa về nhà.

Lúc hai người sắp tạm biệt nhau, đột nhiên Taeyeon gọi Tiffany lại.

Nàng buồn bực quay đầu lại.

Sau đó nàng cảm nhận được cái gì đó lành lạnh, mềm mại trên mặt mình.

Nàng bị Kim Taeyeon hôn trộm.

Tiffany mở to mắt nhìn, khó tin che gò má mình, ngơ ngác nhìn Taeyeon.

Taeyeon mấp máy môi, lộ ra một nụ cười trẻ con.

Tiffany đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết làm sao để nhìn cậu, muốn nổi giận với cậu, nhưng rõ ràng trong lòng nàng vô cùng ngọt ngào.

Cuối cùng, nàng đành lúng túng nói: "Em vào nhà đây...".

Ánh mắt Taeyeon lóe sáng lên, không nói gì lại hôn nàng thêm một cái, nhưng lần này là môi nàng.

Chỉ chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng rời đi.Trong đầu Tiffany "đùng" một tiếng.

Nụ hôn đầu tiên cuối cùng cũng mất rồi. Đây là phản ứng đầu tiên của nàng.

Sau dó, nội tâm nàng phản động liên tục - Bị hôn! Bị hôn! Là bị hôn đó! Mình muốn đánh chị ấy sao? Không được, đây là Kim Taeyeon, mình phải làm sao bây giờ? Hôn lại... Sai?.

Tiffany ngây ngốc nhìn Taeyeon, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào môi cậu, cái cảm giác mềm mại kia vẫn còn đọng lại trong lòng nàng.

"Nghe nói người yêu có thể làm vậy" Taeyeon xấu hổ nhìn nàng.

Tiffany ngạc nhiên gật đầu đồng ý với cậu, "Đúng vậy...".

Cái lý do này đúng là không chừa đường cho người ta phản bác lại mà, đúng là chỉ có Kim Taeyeon mởi tỉnh táo mà nói như vậy thôi.

...

End chap.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro