Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tài xế kia tắt máy, chạy tới trước mặt nàng.

Đưa tay ra.

"Cô gái, tiền thối của cô đây".

Tiffany ngẩn người.

Nàng nhìn một mấy trăm won trong tay người đàn ông trung niên.

Mặc dù không tính kỹ lắm, nàng ở bệnh viện ít nhất phải một tiếng đồng hồ. Thế mà người tài xế này còn chờ nàng.

Tiffany ngẩn đầu nhìn người đàn ông nọ.

Là một người đàn ông trung niên rất bình thường, khuôn mặt thật thà chất phác, làn da đen kịt, trên tay còn có vài vết chai.

Tiffany nhận lấy tiền thối, sau đó nhẹ nhàng nói với ông, "Cảm ơn".

Người tài xế kia gật đầu, nụ cười trên mặt vô cùng thật thà, "Cô gái, lúc nãy cô có hỏi tôi, cô có giống người tốt không?".

"Tôi cảm thấy, cô nhất định là một cô gái tốt".

Tiffany mơ hồ nhìn ông, nàng tốt sao mọi người ai cũng nói nàng độc ác?.

Tiffany cầm tiền thối trong tay, tâm trạng hơi phức tạp.Người tài xế này đúng là quá đàng hoàng rồi, người đơn giản thật thà như vậy rất dễ bị bắt nạt.

Người tài xế gãi đầu một cái, cười nói với Tiffany, "Cô gái, vậy,.. tôi đi đây".

Tiffany ngạc nhiên gật đầu, nhìn ông bước vào xe taxi, khởi động xe, chuẩn bị đón người khách tiếp theo.

Đúng là người nhàm chán.

Tiffany cười một tiếng, nắm chặt tiền trong tay.

Số tiền này đủ để ông có thể đón được nhiều khách, cứ lặng lẽ đi là được rồi, dù sao nàng cũng không thiếu tiền, việc gì phải trả lại nàng như vậy.

Giữ lại cho mình thì tốt hơn...

Tiffany cất tiền vào, sau đó xoay người rời đi.

Nàng phải đi tìm Jessica, nàng còn rất nhiều chuyện quan trọng để làm, không có thời gian để suy nghĩ những chuyện linh tinh thế này.

Không biết gần đây Jessica đang làm gì, mấy ngày rồi không thấy bóng dáng cô ấy đâu, ngay cả đi học cũng không tập trung.

Hôm nay là cuối tuần, không biết có phải lại đang ở nhà ngủ nướng không đây.

Tiffany gửi cho Taeyeon một tin nhắn, nói cho cậu biết nàng muốn đến nhà bạn, cậu đừng đến tìm cô.

Từ lúc cả hai chính thức yêu nhau, Taeyeon thường đạp xe đạp tới đón Tiffany đi học, chủ nhật sẽ chở nàng đi chơi khắp nơi. (Cái này thì bằng Pót chơ 911 nha).

Tuy hơi ngượng, nhưng khi Taeyeon nắm tay nàng đi trên đường, nàng thật sự rất thỏa mãn, hạnh phúc trong lòng làm nàng không thể không nhận.

Lần trước bọn họ đi tới khu vui chơi, thật ra Tiffany không muốn tới những nơi như vậy làm gì. Nhưng thấy Taeyeon kiên quyết như vậy, nàng cũng không tiện từ chối.

Mặc dù mang theo tâm trạng có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng nàng lại nhớ mãi không quên.

Nàng mới biết thì ra nàng cũng thích những cảm giác kích thích như vậy.

Nàng có thể mặt không đổi sắc đi tàu lượn siêu tốc ba lần, có thể mặt không đỏ tim không đập đi nhà ma, còn có thể yên lặng hưởng thụ cảm giác không trọng lượng trong thuyền hải tặc.

Được rồi, Tiffany rất thích nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Taeyeon, khi dẫn nàng đi chơi mà không đạt được mục đích.

Tiffany thừa nhận mình thật sự hơi ác. Nàng biết Taeyeon là một người yêu đúng nghĩa, nhưng hết cách rồi, ai bảo nàng không sợ.

Lúc về, nhìn thấy Taeyeon vẫn còn hơi buồn bực, Tiffany không nhịn được giơ khóe môi lên, đôi mắt hình trăng khuyết lại xuất hiện. Lúc đó thì cái tên cơ hội kia, sẽ kéo nàng lại hôn cho đến khi nàng mềm nhủn trong lòng mình mới chịu thả nàng ra.

Không biết vì sao, Taeyeon vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của nàng, Tiffany cũng không nhìn di động tiếp, mấp máy môi, nàng đi tới phía đối diện bắt xe đi tìm Jessica.

Đúng lúc muốn tới nhà Jessica, Tiffany đột nhiên nhận được điện thoại của cô ấy.

Nhìn đồng hồ một chút, đã 12 giờ rồi.

Không phải là mới ngủ dậy đó chứ, Tiffany thầm châm chọc, sau đó yên lặng nhấn nút trả lời.

"Chuyện gì..." Tiffany còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Fany, cậu thật không chịu suy nghĩ gì cả!" Giọng nói của Jessica hơi bất mãn, cách điện thoại, Tiffany vẫn cảm nhận được oán khí nồng nặc.

Tiffany không hiểu, hôm nay nàng mới bắt đầu theo dõi Han Ji Huyn mà, sao Jessica biết nhanh vậy? Không thể nào.

Hắng giọng một tiếng, Tiffany chậm rãi nói, "Chuyện này... Tớ cũng mới quyết định thôi".

Jessica hừ, "Cậu không chịu nói cho tớ biết trước... Bây giờ tớ rất giận".

Jessica lạnh lùng nói: "Tớ mặc kệ".

"Lần sau tớ nhất định sẽ không.." Tiffany thầm nói trong lòng, không phải giận thật rồi đó chứ.

"Tớ mặc kệ".

Tiffany nghẹn họng, tiếp tục nhẹ nhàng xin lỗi, "Tớ xin lỗi rồi mà cũng không được à?".

"Tớ mặc kệ".

"Cậu không biết đâu, dưới tình hình thế này tớ thật sự không có thời gian thông báo cho cậu biết" Nàng thật sự vì gấp quá nên mới quên thông báo cho Jessica biết.

"Hừ. Tớ... Không... Quan... Tâm...".

...

Tiffany im lặng, đầu dây bên kia cũng không lên tiếng.

"Tớ đến nhà cậu ngay đây" Nói xong, Tiffany liền cúp máy.

Trong lòng vội vàng vô cùng, mà hình như nàng nghe được giọng  nói của Jessica hơi bối rối thì phải.

Tiffany cũng không nghĩ nhiều, vừa xuống xe nàng liền đi thẳng vào nhà Jessica.

Đoán chắc nha đầu kia vẫn chưa chịu rời giường, sao chậm chạp vậy. Tiffany chán nản nhìn điện thoại, Taeyeon vẫn không trả lời lại cho mình.

Tiffany nhíu mày, nàng nhớ Taeyeon rất hay ăn cơm vào giờ này, hơn nữa bình thường cậu trả lời rất nhanh.

Nàng hơi buồn chán, muốn gọi cho Taeyeon một cuộc.

Đúng lúc nàng đang gọi điện, cánh cửa mở ra.

Tiffany theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy người ra mở cửa kèm theo tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

"Sao Tae lại ở đây vậy?.." Tiffany hơi ngạc nhiên.

Taeyeon lạnh nhạt nhìn nàng, "Đây là nhà cô của Tae".

Tiffany khiếp sợ nhìn Jessica từ sau lưng Taeyeon thò đầu ra.

Nàng lầm bầm, lầu bầu: "Cho nên Jessica là em họ của Tae, sao có thể như vậy được?".

Jessica thè lưỡi, "Fany, cậu thật chẳng chịu suy nghĩ gì cả, là người yêu của Unnie tớ cũng không thèm nói cho tớ biết".

Tiffany ngây ngốc nhìn hai người trước mặt. Nàng thật sự không biết Jessica và Taeyeon là chị em, kiếp trước, Jessica cũng chưa từng nói cho nàng biết.

Điều này trách nàng không quan tâm tới Jessica, mà Jessica cũng không hay nói chuyện nhà mình. Giống như Tiffany biết Jessica có một người em gái, nhưng lại sinh sống ở Mỹ, còn Umma cô thì ít khi nghe Sica nhắc tới.

Tiffany biết Jessica thực sự không giống như những gì cô ấy biểu hiện ra bên ngoài, nên nàng cũng tránh đề cập tới gia đình Jessica.

Hơn nữa, trong trí nhớ của nàng, Jessica và Taeyeon chưa từng xuất hiện cùng nhau. Mà đến năm tư đại học, Taeyeon cũng đi du học, nên nàng cũng không có ấn tượng nhiều với Taeyeon.

Ví như, hai người này là chị em, nhưng nàng lại không biết.

"Sao không vào?" Taeyeon nắm chặt tay Tiffany, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng dẫn vào nhà.

Tiffany đẩy Taeyeon ra, cắn răng hỏi, "Sao không chịu nói cho em biết hai người là chị em?".

Jessica nhỏ giọng lầm bầm nói, "Là vì cậu nói không muốn biết mà...".

Tiffany giật mình sửng sốt, "Tớ nói không muốn biết hồi nào?".

Jessica nhìn Taeyeon, không biết lấy dũng khí đâu ra, bất chấp khó khăn nói: "Lúc đó trong mắt cậu chỉ có Nickhun mà thôi, tớ muốn giới thiệu Unnie tớ cho cậu, cậu liền từ chối mà có chịu suy nghĩ gì đâu".

Tiffany nghĩ,  hình như Jessica đã từng nói với nàng thì phải, nhưng lúc đó trong lòng nàng chỉ có mỗi Nickhun, không thể biết được người chị không biết tên kia của Jessica.

Nhưng nàng không ngờ người chị kia lại là Kim Taeyeon .

Từ lúc Jessica nói xong câu kia, Taeyeon vẫn thản nhiên nhìn Tiffany, ý như muốn nói dù em có giải thích hay không tôi vẫn nhìn em như vậy.

Trong lòng Tiffany hơi trống rỗng, vậy là trước khi sống lại, nàng không tin Taeyeon không biết nàng từng mê luyến Nickhun.

Nghĩ là chỉ nghĩ vậy thôi, bây giờ cả hai đã yêu nhau rồi, hơn nữa bây giờ nàng cũng vô cảm với Nickhun, những chuyện hồ đồ trước kia, tại sao bây giờ lại lấy ra tính sổ.

"Chuyện này..." Tiffany cố tìm từ, "Tae cũng biết, em và Nickhun, a..., Buck Nickhun, đã là chuyện cũ rồi. Anh ta đâu có tốt như Tae".

Tuy trong lòng Taeyeon rất hài lòng, nhưng hiếm khi có cơ hội thế này, nên cậu kiếm đủ cho mình mới được.

"Không tốt sao em lại thích anh ta?" Taeyeon thấp giọng nói, bộ dáng hơi đáng thương.

Tiffany hoảng hốt, vội vàng nắm tay cậu, "Không phải đâu... Tại khi đó em vẫ chưa gặp Tae mà". (Sợ người ta giận ấy mà😉).

Taeyeon buồn bã, "Chúng ta đã gặp nhau lâu lắm rồi, nhưng em đã quên thôi".

Tuy Tiffany rất nghi ngờ, nhưng bây giờ dỗ người yêu là quan trọng nhất, nên nàng đành phụ họa theo, "Được rồi, là lỗi của em, em không nên quên Tae".

Jessica ở bên cạnh bĩu môi khinh thường, hai người này chỉ đơn thuần là ân ái thôi đấy. Nhìn thấy Tiffany và Taeyeon sắp ôm nhau tới nơi, Jessica ho khan một cái.

"Này này này, ở đây không có người à, sao, hai người đã quên người độc thân này rồi à?" Jessica trừng mắt chị mình, la hét tách hai người ra.

Tiffany đỏ mặt xấu hổ.

Jessica ngạc nhiên la lên, "Fany, biết cậu lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu đỏ mặt đó nha...".

Tiffany xấu hổ bịt miệng Jessica không cho cô nói tiếp.

Jessica ra sức giãy giụa, nàng dùng mắt ra hiệu cho Taeyeon giúp mình.

Taeyeon mỉm cười nhìn hai người chơi đùa, không để ý tới ánh mắt cầu cứu của Jessica. Cậu còn giúp Tiffany chế trụ hai tay của cô, cậu dùng hành động thực tế để Jessica biết, cậu không phải là một người chị gái yêu thương em gái mình. (Em hiểu anh nhà ha..).

Jessica lập tức không cảm nhận được tình yêu gì nữa, còn có cái gì tàn bạo hơn sao?.

Đây là chị của mình, ruột thịt đấy.

Đây là bạn của mình, thân đó.

Không ngờ hai người này dám bắt tay ức hiếp cô, người độc thân như cô đáng bị đối xử vậy sao? Cô hét lên, không công bằng!!!.

Nhưng miệng đã bị Tiffany bịt kín, nên cô chỉ có thể " ưm ưm" vài tiếng, sau đó cô liền bị Tiffany dùng vũ lực khống chế.

Quậy xong Jessica đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô thở hồng hộc kéo hai người kia đi lại sofa ngồi,  nhìn Tiffany, hỏi nói: "Vừa nãy cậu nói cậu không biết chuyện của tớ và chị tớ đúng không? Vậy cậu nói gì trong điện thoại vậy?".

Tiffany nghiêm túc, chậm rãi nói: "Hôm nay tớ theo dõi Han Ji Huyn".

Jessica ngạc nhiên nhìn Tiffany, "Cậu đi theo bà ta làm gì?".

Tiffany nhìn Taeyeon nghĩ một hồi, nàng lại nói tiếp: "Tớ nghi ngờ bà ta có liên quan tới cái chết của umma tớ".

Jessica khiếp sợ nhìn nàng, "Cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Chuyện này...".

Tiffany nói: "Cậu có biết Park Chan Seung không? Bác sĩ riêng của gia đình tớ".

Jessica nghĩ một chút, rồi nói: "Có chút ấn tượng".

"Hôm nay Han Ji Huyn đã đi tìm ông ta" Tiffany cầm ly nước trên vàn một hơi uống sạch, " Tớ nghi umma tớ chết, là do Han Ji Huyn bảo Park Chan Seung động tay động chân".

Taeyeon cau mày, "Park Chan Seung...".

Tiffany và Jessica cùng nhìn cậu, "Tae/ chị biết ông ta à?". Cả hai đồng thanh hỏi, xong rồi lại xoay qua nhìn nhau.

Taeyeon mấp máy môi, do dự nói: "Từng nghe nói, nhưng không biết có phải là một người hay không".

"Park Chan Seung là bác sĩ bệnh viện DaeSun, mấy năm trước ông ta là bác sĩ của gia đình em, hơn 40 tuổi rồi, bình thường hay đeo một cặp mắt kính gọng vàng, thân hình cao gầy".

Taeyeon gật đầu, "Chính là ông ta".

"Chẳng qua cái người này..." Taeyeon nhìn Tiffany, "Hình như có gì đó không bình thường".

Jessica nghi ngờ nhìn cậu, "Chị có ý gì?".

"Tae từng gặp ông ta trong một bữa tiệc, lúc đó có người nói cho Tae nghe một chút về ông ta, nên Tae chú ý tới một chút thôi".

Cậu xoay người nắm lấy tay nàng, nhìn nàng một lúc rồi nói tiếp: "Park Chan Seung chỉ là một bác sĩ ở bệnh viện tư nhân, cho dù có từng làm bác sĩ riêng của nhà em đi chăng nữa, nhưng tiền lương của ông ta không thể chịu nổi cái sở thích đó của ông ta".

"Sở thích gì" Tiffany nắm chặt tay cậu hơn, hồ hộp chờ đợi câu trả lời của cậu.

"SM".

...

End chap.

Chú thích đối với ai chưa biết "S&M".

-S (Sadium): Bạo dâm - thích gây đau đớn cho người tình.

-M (Máochism): Thống dâm - thích nhận đau đớn từ người tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro