Kẻ đi lạc số 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào em. Tôi có thể ngồi cùng em không?

- À...à vâng.

- Quán giờ này đông quá nhỉ? Mãi mới tìm được chỗ ngồi, thật cảm ơn em. Hy vọng em không phiền.

- A! Không sao đâu ạ.

.............................................................................................................................................

- Mưa rồi...

- Em sẽ chờ đến khi mưa tạnh chứ?

- Em nghĩ thế. Dù sao cũng không gấp. Một tuần có thể có được bao nhiêu ngày thứ 7.

- Vậy tôi và em cùng nhau chờ vậy. Em có muốn nghe một câu chuyện trong khi chờ không

- Chuyện ạ? Vâng.

- Chuyện kể thế này.. 

Vào thời Nguyễn, có một cô gái, nàng ấy xinh đẹp, thực sự rất xinh đẹp... Nàng ấy có một gương mặt trái xoan, với chiếc mũi nhỏ thanh tú. Ánh mắt của nàng trong veo như nước hồ Thanh Thuỷ mùa thu, một vẻ đẹp dịu ngọt như được họa ra từ đôi bàn tay của họa sĩ tài hoa nhất Kinh Thành Huế. Nàng ấy rất tài giỏi, rất hiền lành, rất thích giúp đỡ người khác. Khi tiết trời trở nên se lạnh, nàng tặng chăn cho những gia đình nghèo khó mà ngay cả căn nhà cũng không ngăn được gió lạnh len lỏi bủa vây bốn phía, tặng cả quần áo ấm cho mấy đứa nhỏ chân trần đi bán hàng rong với gương mặt đen nhẻm gầy yếu. Khi mất mùa, suốt huyện, chỉ có gia đình của Tri Huyện - phụ thân nàng là phát gạo cho người dân. Ngày hôm ấy, xuân về khắp huyện, tiếng hò reo vang dội ngay cả ở những con ngõ nhỏ nhất. Có lẽ vì vậy mà ai cũng yêu thương nàng ấy, cũng có những kẻ, thèm khát nàng, bởi nhan sắc và địa vị ở tầng trên xã hội. Nhưng nàng không đoái hoài tới, nàng trót say một nụ cười, trót đem lòng yêu một chàng sĩ tử nghèo, và hết lòng, hết sức để giúp đỡ chàng. Chỉ có kẻ mù mới không nhận ra tấm chân tình của nàng, nhưng chàng lại chưa bao giờ thừa nhận nó. Chàng xa cách, chàng lạnh nhạt, như thể trái tim chàng làm bằng sắt đá, cứng rắn và nghiệt ngã. Cho tới một ngày, gia đình nàng gặp phải biến cố lớn. Tri Phủ không vừa mắt người cha thanh liêm của nàng, rắp tăm hãm hại, ép uổng đủ điều. Gia đình nàng điêu đứng, phụ thân bị cách chức, nhà cửa bị tịch thu, riêng nàng bị Tri Phủ bắt làm vợ bé. Trước ngày thành hôn, nàng giấu hắn kêu nha hoàn thân cận nhất đem hết số nữ trang cùng vài bộ quần áo gấm quý đi bán. Vì ai cũng thương nàng, nên lúc bán, các cửa hàng đều biếu thêm chút tiến, được bốn lượng đem cho cha mẹ, 3 lượng còn lại đem hết cho chàng sĩ tử nọ...

- Nàng ấy thật sự làm vậy?

- Nghe tiếp nhé.

Cuộc sống của nàng ở Phủ so với nha hoàn còn tệ hơn. Vợ cả cùng các vợ lẻ thi nhau lấy việc hành hạ nàng làm thú vui. Nàng bắt đầu một ngày lúc gà còn chưa gáy, và làm việc như một nha hoàn thực thụ. Cơm hẩm ngày 3 chén, chỉ có rau cùng thức ăn thừa, mà đòn roi lại đều đặn ngày một chục cữ, vậy mà vẫn lén giúp đỡ chàng kia. Chỉ vài tháng mà nàng gầy đi trông thấy, ai nhìn thấy cũng phải đau lòng...

Một năm sau, ở huyện có lễ rước Quan Trạng, vô cùng long trọng và hoành tráng. Sau đó mấy tháng, phủ Tri Phủ có quân lính xông vào, giáo gươm sáng choang. Trạng Nguyên, bấy giờ đã là quan Tứ Phẩm, áo mão bệ vệ, hông giắt kiếm bước vào, đứng trước mặt Tri Phủ cùng gia quyến đang quỳ trên mặt đất, đọc lên tội trạng của hắn. Chàng liếc nhìn cô gái nhỏ gầy rộc, đau xót dâng lên, nhưng rồi lại dằn xuống, tự nhủ rằng nàng là một kẻ tham giàu phụ khó, không đáng quan tâm. Chàng thực sự rất yêu nàng, chỉ e rằng lúc đó nợ công danh chưa trả xong, canh cánh mãi lời yêu. Chàng còn nhớ, nàng đã hứa sẽ yêu chàng suốt kiếp, vậy mà cuối cùng lại vì giàu sang mà bỏ chàng, may mà còn người giúp đỡ nên chàng mới có ngày hôm nay.

- Nàng ấy giấu chàng sĩ tử?

- Nàng nghĩ mình đã trở nên nhơ nhớp, không còn xứng với chàng. Chỉ là, hy sinh nhiều như vậy, lại chỉ nhận về đắng cay. Lúc ánh mắt chàng nhìn nàng đầy phẫn hận và khinh thường, lúc chàng nói ra những lời chì chiết như mũi tên găm sâu vào tim nàng, thì cũng là lúc mà nàng lao đến, thanh kiếm trên tay cắm ngập vào cơ thể nhỏ bé. Nàng nở nụ cười mãn nguyện, đôi tay chai sần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người mà nàng yêu như sinh mệnh. Nàng khóc, giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rơi trên bàn tay đang ôm lấy nàng, hoà cùng máu tưới đỏ mặt đất. Nàng nhắm mắt, mặc chàng lay, nhỏ giọng nói yêu chàng. Tiếng gào lớn vang dội cả phủ, gộp cùng tiếng khóc đau đớn dậy khắp bốn phương. Gào đến khản giọng, khóc đến cạn tình...

- Kết thúc rồi sao...

- Không đâu. Em biết đấy, con người thực ra không hoàn toàn biến mất. Kiếp này rồi kiếp khác, luân hồi. Biết đâu được bây giờ họ đã có thể ngồi cùng nhau rồi...như tôi với em...

- Anh, câu chuyện, có thật không?

- Em đoán xem...

- A, tạnh mưa rồi. Em về đây. Hôm nay gặp được anh, có thể nghe chuyện như vậy, quả thực rất vui.

- Tôi cũng vậy. À, tôi tên Phong, hy vọng có thể gặp lại em, Yên.

- Sao, sao anh biết tên em?

- Đoán thôi.

........................................................................................................................................

Cô bé của tôi, đó mới là điều hay nhất. Vốn cô gái và chàng trai kia, một kiếp trước định sẵn có duyên mà không có nợ. Kết thúc một đời, bắt đầu một kiếp mới, đã đến lúc chàng sĩ tử phải trả món nợ ơn này rồi. Duyên nhiều như vậy, có lẽ tình yêu kiếp này của họ sẽ phải đến rung trời lở đất, Yên nhỉ? 

Tôi đang chờ cái rung trời lở đất đó đây...

Bởi vì, dây tơ hồng mà Nguyệt Lão cho, vẫn quấn...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro