Kẻ đi lạc số 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này! Ở đây mãi chán quá! Khi nào thì em mới được xuất viện đây?

Anh không trả lời. Anh thường rất kiệm lời, cũng có thể vì anh đã chán ngấy cái sự làm nũng phiền toái này của cô rồi.

- Haizzz. Khi nào mới cóthể nhìn thấy lại đây? Không nhìn thấy mọi thứ xung quanh thật khó chịu quá. Không nhìn thấy anh thật nhớ quá. Đầu em cũng đau, đau lắm, cứ như búa bổ vậy. Cơ thể chắc đã chạm tới cực hạn rồi. Muốn chết cho xong...

- Đừng nói gở! Đồ ngốc! Em không được chết, nhất định, nhất định...phải sống... Phải sống...cho thật tốt...

A! Anh trả lời cô rồi! Anh vẫn rất yêu cô nhỉ? Chỉ cần anh yêu cô, cô nhất định sẽ sống, để lại được nhìn thấy nụ cười của anh, vì nụ cười đó, sáng hơn bất cứ ngày hạ ngập nắng nào, là ánh sáng duy nhất trong một cuộc sống đầy bộn bề vây kín không lối thoát...

............................................................................................................

- Này! Khi nào em có thể nhìn lại đây? Cả người không còn đau nhức nữa. Hôm trước ấy hả, ngay cả một chút sức lực nhỏ cũng không còn, mệt mỏi cùng cực...

Anh lại không trả lời cô rồi. Thật là...

- Haizzz. Hay anh đi bảo bác sĩ mắt em đã không còn đau đi, ông ấy nhất định sẽ tháo băng cho em. Em thèm nhìn quá. Đi mà anh!

- Đừng nháo nữa! Đồ ngốc! Khi nào bác sĩ muốn tháo băng sẽ thông báo, còn việc của em là nằm đây và nghỉ ngơi thật tốt. Rồi sẽ được nhìn thấy lại thôi...

Được thôi. Cô sẽ nghỉ ngơi thật tốt, để khi tháo băng, đôi mắt cô sẽ ở trong tình trạng tốt nhất. Và nụ cười của anh, sẽ ngọt ngào hơn bất cứ đám mây mềm mại bồng bềnh nào trên bầu trời xanh ngắt tuyệt đẹp.

............................................................................................................

- Này! Bác sĩ bảo đã tháo băng rồi, nhưng thực ra là chưa phải không? Bởi vì tại sao em vẫn không thể nhìn thấy anh...  

Anh không trả lời. Nhưng lần này, những nỗi sợ hãi đã đánh hơi thấy mùi vị của cô đơn...

- Anh! Trả lời đi! Hãy trả lời em đi! Đừng im lặng nữa! Nói gì đi! Nói gì đi... Xin anh...

Cô gào lên, cố gào thật to, để anh có thể nghe thấy, để anh có thể đến bên vỗ về cô, để bản thân thôi sợ hãi. Nhưng ánh sáng của cô, bị cướp mất rồi...

- Này cô bé! Anh...anh...thích e...em!

- Này! Em mệt lắm rồi đúng không? Chúng ta đi đâu đó chơi đi. Để ngắm bầu trời ở một miền khác lạ. Để nghe phượng trổ hoa ở một nơi chẳng thân quen. Để cảm nhận một đời tuổi trẻ khắc sâu trên những mỏm đá nhìn ra biển. Để mỏi mệt vất ra sau những ô cửa kính xe...

- Này! Đừng sợ! Đừng sợ! Có anh ở đây rồi! Có anh ở đây. Anh sẽ không để bất cứ thứ gì cướp đi tương lai của em, cũng không cho phép thứ quý giá nhất đời anh bị cướp mất...

- Cô gái, tôi thực sự xin lỗi. Ngoài cô ra, chúng tôi không ghi nhận được trường hợp nào sống sót cả...

............................................................................................................

Cô đứng ở nơi cao nhất, nhìn những nhộn nhịp hòa vào tiếng nói cười bên dưới, nhìn những tấp nập giữa làn xe. Cô nở nụ cười, để ngọn gió chơi đùa trên mái tóc xoã dài chấm lưng. Từ đây mọi thứ thật nhỏ bé, con người cũng nhỏ bé, nỗi đau, cũng thật nhỏ bé. Cô quay đầu, chẳng có ai ở đó. Mặt Trời toả sáng rực rỡ, những sợi nắng nhảy nhót trên đôi vai gầy còn nguyên băng vải trắng, trong đôi mắt long lanh nhưng cạn nguồn hy vọng. 

Không nhìn thấy mọi thứ xung quanh thật khó chịu quá. Không nhìn thấy anh thật đau quá...

Cô quay đầu, chẳng còn ai phía sau. Nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, chỉ nghe được tiếng ồn ào náo loạn bên dưới, chỉ nghe tiếng lòng mình chùng xuống chạm đáy tịch liêu, cả tiếng nước mắt rơi xuyên qua màu nắng hanh hao. 

Cô nghiêng người, nghe tiếng gió sắc xé toạt không gian, lạnh lẽo. Mọi thứ nên chấm dứt tại đây rồi...

Không biết vì sao, đôi mắt cô lại mở ra. Cô...nhìn thấy anh, nhìn thấy ánh sáng của cô. Anh nở nụ cười ngập nắng và ngọt ngào như buổi bình minh hai người ngồi trên bãi cát trắng giữa những ngọn sóng lăn tăn bạc đầu, giữa tiếng vỗ về bên triền đá vươn lên khỏi biển khơi... Anh ôm cô vào lòng, bằng cái ôm rộng lớn như cánh đồng hoa tím biếc chẳng có tên nơi vùng cao Đắk Lắk, nơi có sắc tím buồn đến nao lòng nhưng hai người lại chỉ thấy niềm vui trải dài, vì nỗi buồn đã vất ra ngoài những ô cửa kính xe...Anh ôm cô, ghì chặt cô vào lòng. Hình như anh khóc...

- Anh yêu em... 

À... Anh vẫn yêu cô... Thì ra là vậy... 

Những giọt nước mắt tròn vo chảy ngược về phía bầu trời trong veo trước mắt. Cô hét lên át cả tiếng gió thổi phần phật bên tai, thật to, to như những yêu thương chôn giấu trong lòng:

- EM MUỐN SỐNG!!!

Chỉ cần anh vẫn yêu cô, cô nhất định sẽ sống...

Bên dưới thật êm. Liệu Địa ngục, có êm như vậy không? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro