chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất Khống Chế | H
(Vui lòng click back nếu bạn chưa đủ tuổi nhé. Mình không chịu trách nhiệm gì ở đây đâu vì bạn đã được cảnh báo)

/Lạch cạch/

Cửa phòng ngủ mở ra, người đến bước vào cũng không vội, đi đến trước giường bật đèn ngủ lên. Ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ ấm áp chiếu thẳng vào mặt người nằm trên giường.

Diệp Hạnh Tư bị ánh đèn làm cho chói mắt, bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, nheo mắt nhìn một hồi lâu mới nhận ra người đến là ai. Đến khi nhận ra rồi, người kia hai tay ôm lấy gáy hắn, còn hai tay của hắn thì bị đối phương nắm lấy, đặt lên tấm lưng lạnh buốt. Hắn nhắm nghiền đôi mắt đang ngủ, lẩm bẩm: "... Là Vĩnh Kiệt ..." Hắn nói xong thì muốn ngã xuống, nhưng tay hắn đã bị đối phương mạnh mẽ bắt được.

Phó Vĩnh Kiệt không trả lời, chỉ lặng lẽ hôn hắn.

Diệp Hạnh Tư theo bản năng liếm môi. Đầu lưỡi đưa ra không cho đối phương tiến vào. Giống như một con mèo đang say ngủ, đều đều thở nhẹ.

Âm thanh này rất có tác dụng trong việc làm dịu đi tình thế hiện tại của Phó Vĩnh Kiệt. Nhưng cậu lại không hề hài lòng, cậu vốn đang rất háo hức với đôi môi và cơ thể của Diệp Hạnh Tư. Vì vậy cậu tiếp tục dùng lưỡi liếm môi của hắn, cẩn thận mà mút.

Hành động này khiến Diệp Hạnh Tư cảm thấy miệng mình có vị chát, cổ họng truyền đến cảm giác không thoải mái. Đại não tỉnh lại, cơ thể hắn trước tiên hùa theo cử động của Phó Vĩnh Kiệt: môi và răng mở ra tạo điều kiện cho lưỡi đi vào. Hắn vẫn lười mở mắt, mặc cho đối phương gần như mất kiểm soát. Có khi là những nụ hôm rất bạo ngược, thỉnh thoảng còn cắn hắn rồi sau đó lại là những cái liếm láp đầy yêu thương.

Trong tình yêu, Phó Vĩnh Kiệt hiếm khi thô lỗ như vậy, cho nên chuyện xảy ra lần này nhất định là có gì đó khác thường. Diệp Hạnh Tư không hỏi, sẵn sàng dùng cơ thể hắn để em trai phát tiết. Vì vậy, ngoại trừ rên rỉ, hắn tuyệt đối không nói thêm lời nào.

Cuối cùng Phó Vĩnh Kiệt cũng buông tha môi hắn. Hắn xoa nắn cánh môi sưng tấy kia, nếm vị máu trên đó. Không biết là máu của hắn hay của Phó Vĩnh Kiệt nữa.

Nhưng hắn không kịp nghĩ về điều đó.

Nụ hôn lại rơi xuống. Đầu lưỡi cậu lướt dọc theo đôi môi tựa như một nét vẽ, rồi xuống cằm. Diệp Hạnh Tư chủ động nhấc cổ lên. Vài giây sau, truyền đến một cảm giác đau đớn.

"Đau......"

Phó Vĩnh Kiệt dời răng, chỉ liếm quả táo nhô cao của hắn và những vết cắn xung quanh với một biểu cảm vô cùng dịu dàng, gần như là đầy thành kính. Diệp Hạnh Tư từ từ ngồi dậy, cậu nắm lấy bàn tay đang cầm gối của đối phương và từ từ đưa về phía đũng quần của mình. Trong khi bàn tay đó đang cầm lấy phân thân của mình, cậu chồm đến, dán môi mình lên đôi cánh hoa anh đào kia.

Diệp Hạnh Tư toàn thân run rẩy, ngực trần nổi lên một lớp da gà mỏng. Từng cái một được vuốt ve bởi bàn tay của một người đàn ông. Hắn nâng đôi mắt đã bị phủ mờ của mình lên, chỉ thấy đầu của em trai đang ở trên ngực mình. Sau vài giây, hắn ngả đầu vào chiếc gối nằm.

Dù hai tay không trực tiếp chạm vào phân thân của Phó Vĩnh Kiệt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng và cương cứng qua lớp quần. Hắn không thể kiềm nén bản thân nữa đành phải bọc lộ rõ hơn cơn thèm khát của chính mình. Vành tai đã bị nhuộm đỏ màu dục vọng.

Hành động này đã khích lệ Phó Vĩnh kiệt. Cậu tháo bộ đồ ngủ rộng rãi của Diệp Hạnh Tư ra, lòng bàn tay áp chặt vào thắt lưng và bụng của hắn. Sau đó di chuyển xuống phía dưới đùi của hắn một chút, ngón tay thon dài linh hoạt gảy nhẹ lên phần da thịt ở phía đùi, rồi lại thu về. Cuối cùng di chuyển cho đến khi chạm đến cúc huyệt đang khép kia. Cậu nhìn về phía Diệp Hạnh Tư, như chờ đợi sự cho phép.

Động tác của Phó Vĩnh Kiệt chậm rãi, giống như là cố ý ép buộc Diệp Hạnh Tư phải ý thức từng cái vuốt ve của cậu. Như cậu mong muốn, cảm xúc của Diệp Hạnh Tư hoàn toàn dồn vào hạ thể, dục vọng hưng phấn nhưng lại không thể phát tiết. Hắn hy vọng Phó Vĩnh Kiệt có thể làm vì hắn. Vì vậy, khi Phó Vĩnh Kiệt dùng ngón tay thăm dò, hắn nháy mắt hoan nghênh, hậu huyệt không hề tỏ ý bài xích.

Trong một lúc, cái nhìn của Phó Vĩnh Kiệt đầy mê muội, ngón tay ở cạnh hậu huyệt cố ý gảy một lần để cho Diệp Hạnh Tư hít thở chuẩn bị trong khi cậu lấy ra chất bôi trơn và bao cao su đặt trong ngăn kéo ở bàn cạnh giường.

Một chút chất lỏng mát lạnh bị đưa vào trong cơ thể ngay lập tức tạo ra một cảm giác vô cùng khó chịu. Diệp Hạnh Tư cố gắng thả lỏng hậu huyệt. Dù chân đã hạ xuống nhưng các ngón chân vẫn dính lại với nhau, biểu thị cho việc có dị vật xâm nhập. Phó Vĩnh Kiệt một tay khuếch trương, một tay nâng bắp chân của người người kia lên để xoa nắn tránh chuột rút.

Phải mất nửa chai nhỏ dầu bôi trơn, nơi ấy mới nở ra. Nơi ấy khi đó đã mềm mại rồi. Tuy nhiên, khi những ngón tay rời khỏi, cúc huyệt vẫn miễn cưỡng muốn giữ nó lại, chất lỏng ẩm ướt dính cả nữa bàn tay.

Phó Vĩnh Kiệt nhẫn nhịn đến đau. Sau khi nhanh chóng cởi bỏ khóa quần bằng tay mình, phân thân to lớn không chờ kịp lập tức bắn ra một đường trước cửa huyệt đạo đang co rút của Diệp Hạnh Tư. Một lúc sau, phần đỉnh lại nhiễm một tầng nước. Mắt cậu tối sầm lại và cậu nhích người đến như bị mê hoặc.

Khoảnh khắc hơi thở hỗn loạn, Diệp Hạnh Tư dường như sợ hãi, phần đùi rung lên dữ dội. Khi Phó Vĩnh Kiệt nhìn sang, đôi mắt ướt át của Diệp Hạnh Tư nhìn cậu chằm chằm, có chút đáng thương, có chút tội lỗi.

Phó Vĩnh Kiệt chạm vào mặt hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mi của hắn. Diệp Hạnh Tư nâng cằm, hôn vào lòng bàn tay cậu.

"Vào đi."

Diệp Hạnh Tư cong chân, chủ động mở rộng phần hông, phô bày hậu huyệt đang co rút, thậm chí thắt lưng còn đung đưa trong tư thế mời gọi.

Đây là câu nói thứ hai mà hắn nói trong đêm này, ánh mắt hắn nhắm nghiền.

Phó Vĩnh Kiệt cố ý để Diệp Hạnh Tư mở bao cao su cho cậu nhưng đối phương lại quay đầu né tránh và ném nó đi.

Trong phút chốc, trái tim của Phó Vĩnh Kiệt trống rỗng, sự căng thẳng trên khuôn mặt giãn ra. Cậu ấn tay của Diệp Hạnh Tư, rất nghiêm túc lẫn chậm rãi chào đón cánh cổng Đào Nguyên đang mở rộng cửa kia. Tiếp đó, cậu đem phân thân to lớn, tiến vào.

Hai tay của Diệp Hạnh Tư trống rỗng và hắn bắt đầu quơ quào loạn xạ, hắn muốn dùng chúng che mắt của mình nhưngPhó Vĩnh Kiệt đã nắm lấy chúng. Người thanh niên này với hắn bằng một chất giọng cách khàn khàn.

"Mèo con, mở mắt ra nào, xem em làm anh này."

Giống như loài động vật đến kỳ động dục, những chiếc răng nanh nhọn lộ ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con mồi, che dấu tiếng gầm gừ trong màn đêm của thảo nguyên rộng lớn.

Phó Vĩnh Kiệt nhìn chằm chằm vào từng biểu hiện trên mặt của anh trai, phân thân siết chặt từng chút một tiến vào. Côn thịt vừa nóng vừa to lớn đi vào bên trong, ngay lập tức bị bao lại, quấn quýt nuốt trọn đến tận cùng. Phó Vĩnh Kiệt thở ra một cách mãn nguyện, sau đó chậm rãi đưa đẩy và để cho Diệp Hạnh Tư thích ứng.

Cảm giác bị lấp đầy truyền đến đại não, Diệp Hạnh Tư có chút không an lòng nắm lấy cánh tay cậu, đem thắt lưng nâng lên. Điều này chắc chắn tạo điều kiện thuận lợi cho cử động của cậu. Điểm mẫn cảm vì thế mà càng thêm kích thích trầm trọng.

"...... Vĩnh Kiệt ...... Chậm một chút ..."

Phó Vĩnh Kiệt nắm lấy tay hắn, hôn và liếm môi hắn, cậu cũng không ngừng đẩy nhanh tốc độ cũng như dùng lực.

Tiếng rên rỉ đứt quãng trở thành một bản concerto cuồng nhiệt, cơ thể lúc đầu lảng tránh dần dần phát ra tín hiệu chào mời. Diệp Hạnh Tư không nói nên lời, chỉ có thể để cho côn thịt kia phá nát cơ thể của chính mình, khiến cho ruột gan như muốn đảo lộn.

Phó Vĩnh Kiệt cắn môi dưới, mê hoặc nói: "Hạnh Tư, đưa cho em, đưa cho em ...... ".

Phân thân của cậu ở huyệt nhỏ ra vào nhưng không có dấu hiệu thỏa mãn, ngược lại càng thêm trướng. Rõ ràng đã chiếm được cơ thể của Diệp Hạnh Tư nhưng cậu vẫn không thấy đấy là đủ. Cậu liên tục ra vào, mỗi lần một sâu hơn, như muốn nghiền nát cơ thể của người kia, muốn lấp đầy mọi ngóc ngách của cơ thể ấy bằng tinh dịch của cậu. Như vậy, cậu mới chân chính có được cảm giác sở hữu.

Cổ họng ngập tràn mùi tanh của máu, Phó Vĩnh Kiệt nuốt xuống cùng với nước bọt của mình, thì thầm bên tai của Hạnh Tư, hơi thở nóng phả vào, khiến đối phương theo phản xạ muốn trốn chạy.

"Đừng trốn, Hạnh Tư, cho em đi, Hạnh Tư, cho em đi ..."

Niềm vui sướng tột độ gần như lấn át ý thức, bộ não của Diệp Hạnh Tư kêu gào muốn trốn chạy, nhưng giọng nói bên tai hắn dường như là một mệnh lệnh đáng nguyền rủa khiến hắn phải tuân theo, hoặc là phải sẵn sàng tuân theo. Đây em trai của hắn, người yêu của hắn.

"Vĩnh Kiệt, hôn anh đi ..." Hắn đã ngầm thừa nhận và tự giác dâng hiến bản thân, "Bắn vào đi ... anh muốn em."

Phó Vĩnh Kiệt vẫn nghe lời như ngày nào.

Diệp Hạnh Tư co người lại, toàn bộ tinh dịch của Phó Vĩnh Kiệt đều ở bên trong. Cả hai chen chúc nhau trên chiếc giường, chờ đợi cuộc ân ái tiếp theo.

<TOÀN VĂN HOÀN>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro