Phần 1-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi sợ của tôi là có cơ sở, vì từ đó trở đi, tôi cảm giác mộng mị cứ triền miên mỗi khi đêm về. Mặc dù tôi đã cố thức, nhưng cuối cùng vẫn thiếp đi. Châm kim vào ngón tay, cắn đầu lưỡi, thậm chí đứng lên và đi lại quanh phòng, tất cả đều vô dụng. Đêm này qua đêm khác, tôi thấy mình lọt vào thế giới kỳ dị, nơi có Lim Tian Ching. Có khi tôi thấy mình là khách mời duy nhất trong một buổi đại tiệc, ngồi bên chiếc bàn dài chất hàng đống cam, từng thố cơm, gà luộc chặt làm bốn và hàng tá xoài bày biện như đồ cúng, trông đã thấy không nuốt được, dù đẹp mắt.

Lần khác tôi thấy mình đang ở trong một tàu ngựa đông đúc, vài con lốm đốm, vài con trắng, đen, nâu. Và dù đủ màu sắc, chúng chỉ có một kích cỡ, tai và đuôi giống nhau như đúc. Từng con một đứng ngoan ngoãn trong ngăn chuồng của mình, tai vểnh về phía trước, đôi mắt đăm đăm nhìn thẳng. Khi chúng cử động, chẳng có âm thanh nào thoát ra ngoài tiếng lạo xạo của giấy bị vò nhàu. Khi tôi tiến sâu hơn vào tòa phủ đệ tối tăm, có hàng dàn xe ngựa, xe kéo và những cỗ kiệu sáng loáng sơn son thếp vàng. Nhưng điều kinh hoàng nhất là khi tôi nhìn thấy một cỗ xe kéo sang trọng cùng người phu xe đứng sẵn giữa hai tay kéo, đôi tay ông nắm chặt càng xe không nhúc nhích, cặp mắt vô hồn nhìn về phía trước. Khi tôi huơ tay trước mặt, ông không hề có phản ứng gì, dù chỉ là một cái chớp mắt. Tôi vội bước lùi lại, sợ ông tự dưng chộp lấy cổ tay mình. Từ tư thế sẵn sàng của ông, tôi đoán ông chỉ nghe theo mệnh lệnh. Cả những con ngựa cũng sẽ tuyệt đối nghe lời nếu tôi dám cưỡi thử, nhưng thật tình, tôi chẳng dám. Thế giới tăm tôi ấy làm tôi ghê sợ, da tôi rấm rứt, những tưởng tượng kinh dị hiện đầy trong tâm trí, tinh thần tôi yếu ớt đến độ chẳng còn sức lực để bước đi.

Ân huệ lớn nhất là Lim Tian Ching không hề xuất hiện trong những giấc mộng ấy. Tôi chỉ có một mình, đơn độc đi qua những đại sảnh mênh mông, những khoảnh sân thênh thang và những khu vườn bài trí đẹp mắt. Có cả một gian bếp rộng lớn với đầy đủ nồi niêu xoong chảo cùng hàng đống thực phẩm được chất đống trên bàn, thậm chí cả một thư phòng với nhiều chồng giấy và bút lông sói để viết chữ. Thế nhưng khi tôi đến xem thì thấy sách và quyển trục trắng trơn. Mọi thứ được dựng lên như một sân khấu, sẵn sàng cho một vở diễn sẽ không bao giờ xảy ra. Ruột gan tôi quặn thắt vì căng thẳng.

Đôi khi, tôi bắt gặp vài người hầu bộ dáng y hệt người phu xe tôi từng thấy. Họ đi đi lại lại với âm thanh loạt soạt khiến tôi giật mình. Mọi thứ ở đây trông u ám nặng nề, mặc dù đều rất đẹp đẽ, và những người hầu khác chẳng khác gì những con rối vô hồn đáng sợ. Tôi cảm thấy may mắn khi chưa phải chạm mặt Lim Tian Ching, dù tôi vẫn nghi y đang lẩn khuất đâu đây. Đôi khi tôi cảm nhận được sự có mặt của y trong phòng kế bên, hoặc đằng sau những tàng cây. Khi đến gần những chỗ đó, tim tôi lại đập thình thịch, nỗi sợ hãi quá lớn khiến bản năng thôi thúc tôi tỉnh dậy.

Tôi chưa từng kể với ai về những giấc mộng của mình, mặc dù nhiều lần đã dợm bước đến thư phòng của cha để trải nỗi lòng. Thêm nữa, tôi nhận ra rằng, có lẽ ông sẽ chẳng đời nào tin những điều kỳ quặc ấy. Ông sẽ xem đó là nỗi sợ hãi kiểu trẻ con và dỗ dành tôi đừng nên tin vào chúng. Xét cho cùng, đến ông với nỗi nhớ khôn nguôi dành cho người vợ đã khuất mà còn chẳng thể gặp lại bà trong mộng, hay cảm nhận được linh hồn bà hiện hữu quanh mình, thì hiển nhiên sẽ coi cõi âm không hề tồn tại, mà chỉ đơn thuần là tín ngưỡng cổ xưa. Ông là một nhà Nho khắc kỷ, và Nho giáo không chấp nhận những câu chuyện ly kì như vậy. Tôi quá hiểu cha mình, ông sẽ không vì vài giấc mơ vô căn cứ mà thay đổi quan điểm tâm linh của bản thân. Chắc hẳn ông sẽ dằn vặt mình vì đã nhắc đến lời cầu hôn đen đủi nọ.

Còn nếu kể với vú, tôi lại gặp phải vấn đề trái ngược. Vú sẽ tin sái cổ. Sẽ tìm mọi cách trừ tà, đốt lông gà bắt tôi uống hoặc vẩy máu chó quanh phòng để ép con ma lộ diện. Thậm chí bà còn tha tôi đi gặp đồng cốt. Chắc chắn bà sẽ hoảng loạn vì quá sợ hãi.

Đôi khi tôi băn khoăn việc mơ thấy thế giới người chết liệu có đơn thuần chỉ là dấu hiệu của sự mất trí hay không. Tôi thử trí nhớ của mình và kiểm tra xem đồng tử xem có giống của người điên không, nhưng lại không thích nhìn vào gương lâu, trong gương có quá nhiều cái bóng. Điều duy nhất an ủi tôi là chiếc đồng hồ của Tian Bai, nhưng tôi không biết liên lạc với anh bằng cách nào. Tôi tính gửi một bức thư cho Yan Hong, cảm ơn chị vì món quà và tôi tự hỏi liệu chị có biết gì về chiếc đồng hồ. Chẳng hiểu sao tôi nghĩ chị không biết. Nhưng nếu tôi gửi thư cho chị, có lẽ anh cũng sẽ đọc được.

Suy đi tính lại, tôi chỉ viết một tấm thiệp đơn giản.

Cảm ơn chị rất nhiều vì món quà tuyệt đẹp.

Thật quá bất ngờ, em sẽ trân trọng nó và sử dụng thật cẩn thận để lâu bền với thời gian.

Nghe thật kỳ cục, nhưng đó là câu hay nhất mà tôi nghĩ ra được. Hay quả thật ai đó đã vô tình làm rớt chiếc đồng hồ vào súc vải? Có khi là một đứa nhóc. Tôi sụt cân thấy rõ vì những cơn ác mộng khi ngủ và nỗi thấp thỏm khi thức. Ngày qua ngày tôi khép mình trầm lặng. Tất nhiên là vú nhận ra điều này.

"Cô làm sao vậy?" Bà hỏi. "Ốm à?"

Khi tôi thú nhận là không được khỏe, bà cho nấu một loạt canh bổ dưỡng. Củ cải đỏ hầm xương lợn để thải độc. Chè đậu xanh đường vàng giúp thanh lọc cơ thể. Súp gà nấu với đông trùng hạ thảo trị chứng mất ngủ. Những bát canh của bà đã giúp tôi khỏi ốm không biết bao nhiêu lần ngày nhỏ, nhưng nay lại không thấy hiệu nghiệm. Một buổi chiều, khi đang nằm dài trên chõng tre dưới nhà, tôi đùa rằng mình như Lâm Đại Ngọc, nhân vật nữ chính đầy bi kịch trong Hồng Lâu Mộng. Một tiểu thư mang trong mình căn bệnh lao phổi, cả ngày vừa ho ra máu vừa đọc sách, trông yếu ớt nhưng lại xinh đẹp.

"Nói vớ nói vẩn!" Phản ứng gay gắt của vú làm tôi giật mình.

"Con chỉ đùa thôi mà."

"Không được mang bệnh tật ra làm trò đùa."

Lúc bà lo lắng, tôi không nên thử sức chịu đựng của bà. Quả thật những giấc mơ đã làm tôi kiệt sức, nhưng tôi vẫn hi vọng mình có thể vượt qua chúng bằng ý chí. Chẳng phải hằng đêm tôi vẫn tự bứt mình khỏi mộng mị đấy sao? Nhưng không lâu sau, tôi đã hiểu được rằng mình chỉ đang hão huyền.

Từ sau lễ Thất tịch ở nhà họ Lim, tôi hiếm khi thấy bóng dáng cha. Ông ra khỏi nhà nhiều đến bất thường, quay về lại lập tức giam mình cùng đống sách vở. Mỗi lần xuất hiện để dùng bữa, trông ông xanh xao vàng vọt, đôi đồng tử giãn nở. Nếu là bình thường, hẳn tôi đã quan tâm đến tình trạng của ông hơn, nhưng giờ tôi chỉ mải ưu tư về Tian Bai và những cơn ác mộng dai dẳng. Thế nên tôi rất bất ngờ khi một chiều nọ được ông gọi vào thư phòng.

"Chuyện gì vậy cha?" Tôi hỏi ông. Đó là một ngày nóng nực. Rèm tre đã hạ xuống hết để chắn nắng, còn dấp thêm nước để hạ nhiệt, nhưng thư phòng vẫn ngột ngạt vô cùng.

Ông phẩy tay. "Li Lan, cha nhận ra mình đã không hoàn thành nghĩa vụ của một người cha đối với con gái."

"Sao cha lại nói vậy?"

"Con sắp 18 tuổi rồi. Đa phần các cô gái bằng tuổi con đã thành gia thất, hoặc ít nhất cũng đã đính ước."

Tôi im lặng. Hồi nhỏ tôi vẫn đùa cha rằng sẽ thế nào khi tôi lấy chồng. Ông luôn đáp tôi chẳng có gì phải lo, chắc chắn tôi sẽ mãn nguyện. Chẳng hiểu sao tôi luôn tin rằng ông sẽ để tôi tự do lựa chọn người bạn đời vì dù gì, cuộc hôn nhân của cha mẹ cũng đã vô cùng hạnh phúc. Có lẽ còn hơi hạnh phúc quá mức... ấy là nói trước kia.

"Như con biết đấy, hoàn cảnh nhà ta gần đây không tốt lắm. Cha từng nghĩ chi tiêu dè sẻn thì chắc vẫn đủ để dành cho con, ngay cả khi ngộ nhỡ cha có mệnh hệ gì. Nhưng giờ chúng ta càng lúc càng thê thảm. Thêm nữa, gia đình cha nhắm cho con từ khi con còn nhỏ lại đang trục trặc."

"Gia đình nào cơ ạ? Sao chưa bao giờ cha nói với con?"

"Cha không muốn con phải bận tâm việc hôn nhân. Và cha cũng hy vọng, có lẽ chỉ là suy nghĩ lãng mạn của cha thôi, rằng sẽ ưng chàng trai nào đó, hai đứa tự nguyện đến với nhau mà không chịu bất kỳ sức ép hay chờ đợi gì. Như cách cha và mẹ đã đến với nhau vậy." Ông thở dài. "Nếu ai có lỗi trong chuyện này thì người đó chính là cha. Cha đã giấu kín tất cả đến tận bây giờ. Cha đã mong..."

"Cha định gả con vào nhà nào ạ?"

"Thật ra chưa danh chính ngôn thuận, nhưng cha và một người bằng hữu đã từng có giao ước. Hai nhà chúng ta, xét về cách biệt tiền tài thì không hề môn đăng hộ đối." Ông cười cay đắng. "Bằng hữu của cha có một người cháu, một chàng trai trẻ tuổi mồ côi cha mẹ. Nhiều năm trước khi con còn nhỏ và gia đình ta còn có thanh danh có thu nhập nhất định, ông ta đã ướm hỏi con cho cháu mình. Cha từng gặp chàng trai ấy và thấy vô cùng hài lòng. Anh ta sẽ hợp với con. Thật ra còn hợp hơn cả chính con trai ruột của ông ta, vì như thế con sẽ đỡ chịu áp lực hơn."

Đột nhiên tôi thấy vừa tò mò vừa bực tức. Các chi tiết nghe quen tai một cách đáng sợ.

"Rồi sao ạ?"

"Con trai ông ta qua đời, cháu trai trở thành người thừa kế duy nhất. Cha bỗng nghĩ hứa hẹn năm xưa may ra vẫn còn giá trị. Thật ra cho đến gần đây cha vẫn nghĩ thế..." Giọng ông tắt dần.

"Tên gia đình đó là gì ạ?" Tôi chỉ muốn nắm lấy vai ông mà lắc.

"Nhà họ Lim."

Máu nóng dồn lên hai tai tôi. Tôi hít từng hơi ngắn, xây xẩm mặt mày. Cha tiếp lời, "Cho đến gần đây, cha vẫn nghĩ lời cầu thân năm xưa chưa hề thay đổi. Vì họ đã mời con đến nhà và tỏ ra quý mến con. Thế nhưng Lim phu nhân lại đưa ra đề nghị kỳ quặc."

"Lời cầu hôn cho người chết." Trái tim tôi chùng xuống.

"Một hôm bà ấy tiếp cận cha. Cha không biết bà ấy nghiêm túc hay lầm lẫn giữa lời hứa hôn dành cho cháu trai và con trai mình."

Tình hình bắt đầu sáng tỏ, tôi đã hiểu những lời Lim Tian Ching từng nói, rằng y bắt mẹ mình hỏi tôi cho y. "Bây giờ thì sao hả cha?"

"Tuần trước bằng hữu Lim Teck Kiong có nói chuyện với cha. Ông bảo rằng cháu trai đã có thân phận mới, là người thừa kế nhà họ Lim, cậu ta không thể lấy một cô gái tay trắng. Và một lần nữa, ông ta đề cập tới việc muốn con trở thành con dâu ông ta, vợ của đứa con đã mất."

"Cha trả lời thế nào?"

"Cha nói sẽ suy nghĩ và hỏi ý kiến con." Cha ngăn lại trước khi tôi kịp nói. "Nghe này! Cha biết con rất khó chịu, nhưng ít ra con nên biết rằng như thế có nghĩa là con sẽ được bao bọc đến hết đời, sống sung túc hơn rất nhiều so với tình cảnh hiện giờ. Chúng ta đã tiêu tán gần hết gia sản rồi và thật không may, người nắm phần lớn các khoản nợ của nhà ta không ai khác chính là Lim lão gia. Ông ấy hứa sẽ xóa bỏ nợ nần, và cha nghĩ ông ấy đang muốn giúp nhà mình."

"Con không đồng ý! Con sẽ không bao giờ lấy người đã chết đâu!"

"Con à, con đừng vội lo. Dù là kẻ thất bại, cha cũng không bao giờ ép con vào cuộc hôn nhân với người chết. Cha nghĩ cách tốt nhất bây giờ là tìm cho con một mối khác. Như thế thì mọi người đều giữ được thể diện. Cha đã kín đáo dò hỏi xung quanh, nhưng chưa thấy tin tức khả quan nào. Lỗi của cha. Từ ngày mẹ con đi, cha chẳng thiết gặp gỡ bạn bè mới hay duy trì các mối quen biết cũ. Cha thử liên lạc với các bằng hữu ngày xưa, thì ai cũng đã biết tin, hẳn là thông qua nhà họ Lim, rằng con sẽ lấy con trai ông ta. Nhưng con yên tâm, chúng ta sẽ có cách."

Lệ dâng đầy trong mắt tôi. Nếu để nước mắt chảy ra, tôi sẽ không kìm lại được nữa. Cha nhìn đăm đăm vào chiếc bàn, sự xấu hổ và dằn vặt hiện rõ trên gương mặt. Rồi ông vô tình liếc sang tẩu thuốc phiện. Tôi chỉ chực bất ra những lời trách móc. Bảo sao vú cứ cằn nhằn về ông. Tôi luôn bảo vệ cha, luôn tin rằng cha vẫn âm thầm thương yêu và lo lắng cho tôi. Nhưng giờ tôi mới rõ cái giá mình phải trả cho những thất bại của đấng sinh thành. Tôi cắn môi đến bật máu. Hằng ngày, hằng giờ, cha đốt thuốc bên bàn đèn, và tôi phải trả giá bằng cả tương lai. Ông đã thờ ơ, đã đánh mất cơ hội để con mình đến với hạnh phúc. Nước mắt cứ trào ra không cách nào ngăn lại được, tôi chạy ào ra khỏi thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#reup