Phần 1-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở thành vợ Tian Bai! Trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ ấy. Hóa ra từ đầu tôi đã được hứa gả cho anh. Tôi khóa mình trong phòng, khóc sướt mướt. Rành rành một tấn bi kịch, nhưng lại ẩn chứa một sự thật nực cười. Tôi nghe vú đập cửa rầm rầm, rồi nghe cả tiếng cha. Tôi ước mình chưa bao giờ gặp anh. Tôi ước cha sớm gả tôi cho Tian Bai trước khi Lim Tian Ching kịp chết. Và dù âu sầu không tả xiết, tôi vẫn phải thừa nhận cha mình rất có mắt nhìn người. Ông nói đúng, tôi sẽ thích - tôi đã thích - Tian Bai. Rất nhiều.

Tian Bai có hay biết gì về giao ước này không? Có phải vì thế mà anh gửi cho tôi chiếc đồng hồ? Nếu đúng vậy, có lẽ anh chưa hay biết lời hứa hôn giữa chúng tôi đã bị hủy bỏ. Tôi tự hỏi liệu những cử chỉ của anh có phải chỉ thuần túy là phép lịch sự, dù anh nhìn tôi lâu hơn bình thường. Hồi tưởng lại ánh mắt đăm đắm của Tian Bai, tôi thấy mình thật yếu đuối. Liệu đó có phải là tình yêu? Nó giống như một ngọn lửa đỏ, chậm rãi liếm đi từng lớp vỏ bọc của tôi.

Cha thật sắc sảo khi tính toán hứa hôn tôi cho một người khác. Nhưng đó là cha, dù khôn ngoan nhưng thiếu ý chí, cũng chẳng có khả năng và quyết tâm theo đuổi một việc đến cùng, nên kế hoạch của ông chẳng mấy khả quan. Xét đến nhóm nhỏ bằng hữu của ông, chẳng ai muốn, hoặc có khả năng xúc tiến một cuộc hôn nhân vội vã đến vậy, mà nói thật tôi cũng khó lòng trách họ. Nhưng có lẽ cha mới chỉ xem xét những gia đình danh giá. Nếu tôi thực sự muốn kết hôn, thì tìm một chàng rể hàn vi cũng chẳng có gì là khó. Nhưng tôi chắc chắn mình không muốn lấy ai khác. Tôi cố nén cơn rùng mình khi nghĩ đến Lim Tian Ching. Mọi việc đều do y, tôi chắc chắn như vậy. Thế nên, tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước y. Tôi thà trốn chạy. Thà cắt phăng mái tóc để trở thành một bà sơ, hay một bà vú. Gì cũng được, còn tốt hơn là làm vợ của hồn ma ấy.

Đôi mắt tôi đỏ quạch nhức nhối. Đang chằm chằm nhìn mặt mình qua tấm gương mẹ để lại, tôi thoáng thấy một bóng hình lờ mờ đứng sau lưng. Trong cơn cuồng nộ, tôi vớ lấy vật gần nhất ném thẳng vào chiếc bóng. Quá trễ, ngay khi vật rời khỏi tay, tôi nhận ra đó là chiếc đồng hồ của Tian Bai. Thế nhưng đâu còn ý nghĩa gì nữa? Tôi lại bật khóc nức nở, và chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức.

Nhưng giấc ngủ chẳng giúp ích được gì. Đến giờ phút này, lẽ ra tôi phải biết điều đó. Một phần trong tôi cố trở lại thế giới thực, một phần khác thấy bản thân đang trượt sâu xuống cơn mộng mị, như thể bị lôi đi bằng một dải lụa hay một sợi dây. Sương mù tan nhường chỗ cho ánh sáng lóa mắt. Tôi đang đứng trên một hành lang mênh mông thắp sáng bởi hàng trăm ngọn nến đỏ. Những tấm lụa điều trải dài trên bàn ăn, và ruy băng to bản cùng màu kết thành nơ buông xuống từ trần cao. Tôi ghê sợ nhìn quanh. Chỉ có hành lang được thắp sáng, ngoài kia màn đêm vẫn mịt mùng. Một điều nữa làm tôi cực kỳ khó chịu là, đây rõ ràng là kiểu trang hoàng cho đại tiệc. Màu đỏ đặc trưng cho những dịp đại hỉ, ví như ngày đầu năm. Hay lễ cưới.

Vẫn như mọi lần ở thế giới này, cả hành lang vắng tanh. Một không gian đủ sức chứa mấy đoàn người, nhưng chỉ bày vài hàng ghế trống. Thậm chí không có đến một hơi thở. Im lìm như nghĩa địa. Tôi nổi da gà khi nghĩ rằng người nào đó, hay thứ gì đó, rất có thể đang nhìn mình từ bên ngoài những khung cửa sổ to rộng tối tăm kia. Và ngay khi ý nghĩ này loáng nên trong tâm trí, các dải ruy băng đỏ bắt đầu rung rinh. Ai đó đang đến. Tôi cuống cuồng, cố gắng tỉnh lại, cố gắng làm thế giới tan biến như vô số lần trước đây. Trong lúc tôi đang tập trung, thì Lim Tian Ching bước ra từ đằng sau một bức màn. Y xuất hiện khẽ khàng đến nỗi như thể đang chờ sẵn ở đó. Tôi phát hoảng.

"Em đến rồi, Li Lan."

Tôi vô thức giật lùi từng bước.

"Em yêu, ta phải nói thật rằng ta thất vọng về em."

Y thở dài, phe phẩy chiếc quạt giấy. "Ta nghĩ mình sẽ thật kiên nhẫn, sẽ cho em thấy những gì chúng ta có thể chia sẻ cùng nhau. Em thích chúng mà, phải không?" Thấy tôi câm lặng, y cười nhạt. "Ở đây t không thiếu thứ gì. Nhà, ngựa, người hầu. Nói thật nhé, ta chẳng thấy có lý do gì để bất kỳ cô gái nào cảm thấy không sung sướng khi ở đây. Thế nhưng ta lại thấy gì nào?" Ánh mắt y trở nên mờ đục. "Ta thấy em mơ tưởng đến người đàn ông khác! Và người đó là ai?"

Tôi cố gom góp sức lực, trong khi y càng lúc càng đến gần.

"Chính là anh họ của ta! Khi ta còn sống, hắn làm ta chưa đủ mất mặt hay sao, mà đến khi ta chết..." Lúc Lim Tian Ching nói chữ chết, tôi nhận thấy một điều kỳ lạ. Hình dáng y hơi mờ đi trong tích tắc, rồi rõ nét trở lại. "Tian Bai luôn cố cạnh tranh với ta. Đừng tưởng ta không biết em được hứa hôn với hắn! Đó là một trong những điều đầu tiên ta phát hiện ra sau khi thấy em ở hội thuyền rồng. Thử tưởng tượng xem cảm xúc của ta lúc đó thế nào khi biết hắn có một lời hứa hôn tốt đẹp như vậy." Một nét kinh tởm thoáng hiện trên gương mặt y.

"Giữa bao nhiêu người, sao lại là hắn? Mẹ ta nói cha sắp đặt như vậy vì nhà em rất nghèo, và cuộc hôn nhân ấy không thể sáng sủa bằng cuộc hôn nhân của ta được. Sau đó ta căn vặn mẹ ta tại sao lại cho hắn cưới một cô gái như em? Bà bảo rằng bà không biết gì về em, chưa ai từng gặp em." Gương mặt y đỏ bừng như một đứa trẻ béo ị kêu la vì bị giành mất đồ ăn vặt.

"Anh hãy quên tôi đi." Tôi đáp. "Tôi chẳng xứng với gia đình anh đâu."

"Xứng hay không là do ta quyết định. Tuy nhiên ta khen ngợi sự khiêm tốn của em." Y lại cười với tôi. "Em yêu, ta bằng lòng tha thứ cho sự yếu mềm nhất thời của em. Vì rốt cuộc em đã ném nó đi."

"Ném cái gì đi cơ?"

"Cái đồng hồ ấy. Ta ghét những thứ như thế." Y lầm bầm. "Nhìn thấy cảnh đó, ta biết rằng em không còn hứng thú với hắn nữa. Li Lan, giờ cùng uống mừng sự đoàn tụ của chúng ta chứ nhỉ?" Lim Tian Ching nâng một ly rượu lên, theo cung cách giao bôi trong hôn lễ.

"Không đời nào! Dù sao anh cũng chết rồi mà!"

Y co rúm lại. "Đừng nhắc đến điều đó. Nhưng ta nghĩ em có quyền được biết. Ta đã căn dặn cha kỹ lưỡng về cách thức tiến hành rồi. Em sẽ có một hôn lễ long trọng, với tất cả những gì các cô gái thường mong ước. Sẽ có đầy đủ sính lễ cho cô dâu, đồ trang sức, thậm chí cả mấn đội đầu bằng lông chim bói cá nếu em thích. Nhà ta sẽ đưa kiệu và dàn nhạc tới nhà em, chỉ có điều em sẽ đi cùng một con gà trống, chứ không phải với ta."

Tôi rùng mình trước viễn cảnh đó, nhưng y cứ thao thao bất tuyệt, rõ ràng đang vô cùng thỏa mãn. "Lúc làm lễ, em sẽ uống rượu giao bôi với bài vị của ta trước mộ phần. Sau hôn lễ chính thức, em sẽ bước chân vào nhà họ Lim với tư cách phu nhân của ta. Em sẽ được hưởng mọi vinh hoa phú quý. Mẹ ta sẽ lo liệu chuyện đó cho em. Và hằng đêm chúng ta có thể ở bên nhau." Y ngừng lại và mỉm cười gian xảo.

Dù sợ hãi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cơn giận bừng bừng thiêu đốt khắp cơ thể. Sao tôi phải lấy thằng hề độc tài này, dù còn sống hay đã chết?

"Tôi không muốn."

"Cái gì?"

"Tôi nói, tôi không muốn như thế. Tôi không muốn lấy anh!"

Mắt Lim Tian Ching nheo lại. Dù tuyên bố hùng hồn là thế, nhưng thực ra tim tôi đang run rẩy. "Em không có quyền lựa chọn. Ta sẽ hủy hoại cha em."

"Thế thì tôi sẽ làm ni cô."

"Em không biết ta có thể làm những gì đâu! Ta sẽ ám em, ám cha em, và cả bà vú lắm điều của em." Y nổi điên. "Các công sai âm giới đều theo phe ta rồi, chúng nói ta muốn làm gì em cũng được!"

"Anh chết rồi! Chết rồi! Chết rồi!" Tôi gào lên.

Mỗi lần từ chết lặp lại, hình bóng y mờ đi và rung giật. Hành lang mênh mông trống trải với hàng trăm ngọn nến đỏ chao đảo rồi từ từ biến mất, hình dáng y dần nhòe nhoẹt như thể đang bị một bàn tay to lớn vô hình xóa đi.

Tôi như một cái xác không hồn sau giấc mơ đêm ấy. Vú tìm thấy tôi nằm trên sàn nhà, cuộn người như một con tôm lột. Thầy thuốc tới kiểm tra lưỡi, bắt mạch rồi lắc đầu ngán ngẩm. Ông nói hiếm có bệnh nhân trẻ tuổi nào lại thiếu dương khí đến vậy. Như thể đã có ai hút mất phân nửa sự sống khỏi cơ thể tôi. Sau đó ông kê một bài thuốc gồm các vị tính nhiệt như nhân sâm, rượu, long nhãn và gừng. Đến ngày thứ ba tôi đã có thể ngồi dậy được, vú mang cho tôi một bát canh gà hầm với dầu mè, tốt cho tim mạch và hệ thần kinh. Trong ánh sáng ban ngày, vú trông quắt lại, như thể một cơn gió cũng có thể cuốn bà đi mất.

Tôi khẽ gượng cười. "Con đỡ rồi, vú à."

"Vú không biết chuyện gì đã xảy ra với cô nữa. Thầy thuốc nói cô bị suy nhược thần kinh. Cha cô đang tự đổ lỗi cho mình."

"Cha con đâu ạ?"

"Ông ấy kè kè bên giường cô mấy ngày nay. Vú vừa bắt ông ấy đi nghỉ. Cả nhà cùng đổ bệnh thì còn ra thể thống gì."

Tôi húp thứ canh nóng phỏng lưỡi. Vú có cả một danh sách các loại canh, nhưng bà nói tôi nên bắt đầu với canh gà vì hãy còn yếu. Mấy hôm nữa sẽ ăn sang canh sâm.

"Thứ này đắt lắm vú à." Tôi nói.

"Tới giờ này còn tiết kiệm để làm gì? Cô đừng lo chuyện tiền bạc."

Bà tỏ vẻ giận dữ, quay ngoắt sang hướng khác. Tôi quá mệt mỏi để tranh cãi với bà. Thầy thuốc tới khám thêm lần nữa, kê đơn thuốc để xông hơi và thêm nhiều thảo dược nhằm bồi bổ khí huyết cho tôi. Ông có vẻ hài lòng với tiến triển của tôi, nhưng tôi biết lý do thực sự là gì. Cả tuần vừa rồi tôi chẳng hề mộng mị.

Tôi cũng không nhìn thấy ảo giác nào kể từ ấy. Nếu là do tôi phát điên, thì mọi sự sẽ trở nên vô vọng. Còn nếu thật là linh hồn Lim Tian Ching đang theo ám tôi, tôi còn có thể làm gì đó tự cứu mình. Từ việc y cứ nằng nặc đòi tổ chức hôn lễ, có lẽ lễ nghi này cần phải được sự chấp thuận của tôi. Khi tức giận, y có nhắc đến những công sai âm giới, và rằng y muốn làm gì tôi cũng được. Điều này nghe thật kỳ quái, thậm chí kinh dị. Tôi ước mình vẫn giữ chiếc đồng hồ của Tian Bai. Khi tôi ném, nó bay ra sau bàn phấn, giờ ốm yếu thế này, tôi chẳng thể dịch được cái bàn ra để lấy lại nó. Tôi nhờ vú tìm giúp chiếc đồng hồ nhưng bà gạt đi, vì vẫn ác cảm với những món quà bà cho là đen đủi. Tôi quyết định không đả động gì thêm đến chiếc đồng hồ, kẻo bà sẽ đi tìm và mang nó đi mất.

Vài ngày sau, nhà tôi xảy ra một chuyện. Tôi nghe tiếng huyên náo dưới nhà và tiếng cửa sập mạnh ngoài sân. Tôi ra khỏi phòng và hỏi cô hầu Ah Chun. Ngoài vú, cô và lão Wong đầu bếp là những người hầu duy nhất ở lại ngôi nhà rộng rãi và trống huếch này.

"Thưa cô, lão gia có khách ạ!" Ah Chun đáp.

Cha thỉnh thoảng cũng có người đến thăm, nhưng đa phần là những ông già nhàn tản giống ông, đến và đi không mấy ồn áo.

"Ai đến vậy?" Tôi hỏi cô hầu.

"Một anh chàng đẹp trai lắm ạ!"

Đây rõ ràng là sự kiện thú vị nhất xảy ra ở nhà tôi trong nhiều năm trở lại đây, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Ah Chun nép mình vào hàng rào để buôn chuyện với mấy cô hầu gái nhà bên. Tim tôi đập thình thịch, hy vọng dâng tràn trong lồng ngực khiến tôi thấy nghẹt thở.

Tôi bước chầm chậm xuống nhà. Cầu thang chính được xây từ thời ông nội, làm bằng gỗ dầu, chạm trổ vô cùng tinh xảo. Khách đến nhà luôn trầm trồ trước những đường nét công phu tinh tế này, nhưng không hiểu sao cả vú và lão Wong đều không thích cầu thang ấy. Họ chẳng bao giờ nói ra, nhưng luôn chọn đi lại trên chiếc cầu thang mối mọt phía sau. Khi tôi lần bước xuống bậc thang cuối cùng thì bị vú bắt gặp.

"Cô làm gì ở đây?" Bà kêu lên, xua phất trần vào tôi. "Về phòng ngay!"

"Ai đến vậy vú?"

"Vú không biết, nhưng cô đừng có đứng đây. Coi chừng cảm lạnh!"

Vú chẳng thèm quan tâm đó là một buổi chiều nắng ấm. Bà luôn lẩm bẩm về chuyện chắn nắng và làm mát. Tôi chầm chậm quay ngược lên phòng thì đúng lúc cửa thư phòng cha bật mở, Tian Bai bước ra. Anh đứng dưới sân chào từ biệt cha trong lúc tôi bám cứng vào tay vịn cầu thang. Tôi ước gì trông mình tươm tất hơn, chứ không đầu bù tóc rối thế này. Nhưng tôi vẫn tha thiết mong anh nhìn thấy mình. Còn đang lưỡng lự liệu có nên gọi anh không, thì anh đã nói xong với cha và quay gót.

Khi vú tưởng tôi đã ngoan ngoãn về phòng, thì tôi lại vội vàng chạy ra cổng trước. Tôi muốn nhìn thấy bóng hình anh, dù chỉ trong giây lát. Xưa kia có một người gác cổng làm nhiệm vụ coi giữ và báo lên nhà chính mỗi khi có khách tới, nhưng giờ chẳng còn ai làm công việc ấy nữa. Không ai ngăn cản khi tôi đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch. Thật bất ngờ, Tian Bai vẫn ở đó, đứng ngập ngừng dưới mái hiên trước cổng. Anh giật mình khi nghe tiếng bản lề cót két.

"Li Lan!" Anh gọi.

Người tôi run lên vì sung sướng. Trong thoáng chốc, tôi chẳng thể nào thốt nên lời.

"Tôi mang cho em ít thuốc từ chỗ Yan Hong. Cô ấy nghe nói em bị ốm." Ánh mắt ấm áp của anh như xuyên qua da thịt tôi.

"Cảm ơn anh." Tôi đáp, lòng thôi thúc được chạm vào anh, đặt tay lên ngực và dựa vào anh, nhưng tôi không thể làm gì cả.

 Sau một thoáng ngập ngừng, anh nói, "Em có nhận được chiếc đồng hồ tôi tặng em không?"

"Có ạ."

"Tôi sợ rằng đó không phải là một món quà thích hợp cho lắm."

"Bà vú của em không thích đâu. Bà bảo tặng đồng hồ là không may mắn."

"Em có thể nói với bà rằng tôi không tin vào mấy điều mê tín ấy." Khi anh mỉm cười, một lúm đồng tiền nhỏ thoáng hiện nơi má trái.

"Tại sao?"

"Yan Hong không kể với em sao? Tôi là người Công giáo."

"Em tưởng người Anh chỉ theo Anh giáo thôi." Tôi nghĩ đến thời gian học y ở Hong Kong của anh.

"Đúng vậy. Nhưng khi còn nhỏ tôi có gia sư là một cha xứ người Bồ Đào Nha."

Có hàng trăm điều tôi muốn nói, và hàng trăm câu muốn hỏi anh. Nhưng thời gian là thứ chúng tôi thiếu. Tian Bai giơ tay lên chạm vào mặt tôi. Tôi nín thở khi ngón tay anh lướt trên má mình. Ánh mắt anh nghiêm túc, gần như mãnh liệt. Mặt tôi nóng bừng. Tôi bỗng khát khao chạm môi mình vào lòng bàn tay anh, cắn lấy đầu ngón tay anh, nhưng tôi chỉ có thể ngượng ngùng cụp mắt xuống.

Tian Bai khẽ cười. "Chắc giờ không thích hợp để nói chuyện tôn giáo. Thật ra tôi đến để xin lỗi."

"Vì điều gì ạ?"

Anh định trả lời thì có tiếng nói vang lên đằng sau. Tôi kêu khẽ "Vú đến!" và quay lui. Sắp đóng cửa thì một ý nghĩ thoáng hiện trong tâm trí, tôi liền gỡ một thứ trên tóc xuống. Chỉ là chiếc lược sừng trâu giản dị, nhưng tôi ấn nó vào tay anh. "Anh nhận lấy. Coi như em trả cho chiếc đồng hồ."

Đợi lúc thuận tiện, tôi chặn cha lại để hỏi về cuộc viếng thăm của Tian Bai. Từ ngày đập nát hy vọng về hôn nhân của tôi, cha có vẻ già đi trông thấy. Tình hình tài chính bi đát cộng thêm bệnh tật của tôi đã làm ông héo mòn, những nếp nhăn như lúa cày mới xới thi nhau xuất hiện trên mặt ông. Trông cha tiều tụy đến mức tôi chẳng nỡ trách móc dù chỉ một lời.

"Anh ấy tới làm gì ạ?" Tôi hỏi ông.

"Cậu ta mang thuốc men từ nhà họ Lim tới cho con." Cha bối rối, không biết liệu có nên nhắc tên Tian Bai hay không.

"Con biết người đó là ai, cha à. Con đã gặp anh ấy ở nhà họ Lim từ trước rồi. Anh ấy có nhắn gì cho con không cha?"

Cha cúi đầu. "Cậu ta bảo ông chú có cho biết lời hứa hôn trước đây đã bị hủy bỏ. Cậu ta đến để xin lỗi, nhưng nói thêm là cậu ta vẫn có thể làm cho chú mình thay đổi quyết định."

"Ôi." Tim tôi hẫng một nhịp.

"Nhưng đừng vội hy vọng, Li Lan. Tian Bai không phải là người quyết định. Gia tộc rất có tiếng nói trong những chuyện đại sự thế này, và Lim Teck Kiong, cha không lạ gì ông ta, một khi đã quyết thì khó lòng lay chuyển."

Tôi gật đầu nhưng lời cha hầu như chẳng lọt vào tai. Tôi bồi hồi nhớ lại cảm giác ngón tay Tian Bai đặt trên má mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#reup