Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: http:/hatiencu3.tk

Ta sẽ post ở nhà ta trước - sau 2 ngày mới post lên đây(wattpad)

Edit & beta : Pehalovely

Chương 3

Miêu Bảo Bối đi ra gian nhà trúc của Kiều mỹ nam, suy nghĩ có chút choáng choáng. Nàng chỉ cảm thấy đầu mình muốn rơi xuống đất, nàng ra sức mà lắc vào đầu, xoay người nói với Kiều mỹ nam phía sau," Kiều mỹ nam, lần này ngươi cho ta thử dược sao phản ứng lớn như vậy?"

Kiều mỹ nam vuốt tay áo đẹp ẹp của mình, thờ ơ mà nói : " Việc này ta cũng không biết, nếu như ngươi khó chịu, hôm nay không cần đi về, sáng sớm ngày mai ta đưa ngươi về?"

Miêu Bảo Bối lắc đầu nhíu mày, lầm bầm nói," Không được lão cha sẽ lại nói ta không biết liêm sỉ, mà kề cận ngươi. Ta phải đi về chứng minh mình, thiên tài hiếm lạ kề cận của ngươi." Đi đến hai bước, "ùm" một tiếng, trực tiếp ngã  xuống đất không dậy nổi......

Kiều mỹ nam nở nụ cười  nghẹn ngào , lần này hắn cho nàng ăn  không phải độc dược, mà là thuốc mê. Hắn tiến lên hai bước, vừa mới chuẩn bị ôm lấy nàng, một mảnh rừng trúc trước mặt một thanh âm "ào ào" vang lên, cành điểu vỗ cánh bay lên. Một con quạ đen to lớn trong đó kêu lên "Cạc cạc", bay càng lúc càng xa.

Kiều mỹ nam hơi nheo con mắt lại, kế sách không này không được. Con quạ đen kia là  săn cổ ăn, Miêu lão đầu tuyệt hảo phủi đương, sinh tử chi giao(1). Xem ra, cái gì Miêu lão đầu cũng đều biết, chỉ sợ lần này hắn phản đối thành thân, nên phá hư. Nhìn một cái, phái con quạ đen đến cảnh cáo hắn, tốt nhất  nên ngoan ngoãn nghe theo.

(1) sinh tử chi giao : bạn sinh tử , bạn chí cốt , bạn sống chết .

Kiều mỹ nam là người hiểu thời thế, hắn lập tức lấy một viên thuốc trong bình bạch bên hông đút vào trong miệng Miêu Bảo Bối. Giây lát, Miêu Bảo Bối mở mắt ra, nhìn Kiều mỹ nam trước mắt," Ta khoẻ rồi."

" Đúng vậy, cho nên ngươi có thể đi về." Bỗng nhiên Kiều mỹ nam nắm lấy tay nàng, đứng thẳng. Bởi vì đã không còn sức lực, Miêu Bảo Bối trực tiếp ngã sấp xuống trên mặt đất,  bị ủy khuất a. Nàng vỗ vỗ bùn đất trên người, nhảy lên trên lưng  con lừa của nàng của nàng, dắt dây cương nói với Kiều mỹ nam :" Ngây ngốc cái gì? ngươi nhanh đem rượu thanh mai đến đây, đây là điều kiện trao đổi ta làm thuốc thí nghiệm."

Kiều mỹ nam phất tay áo vào nhà, ném một câu nói," Muốn thì tự  đi mà lấy."

Mũi Miêu Bảo Bối lại to ra, tức giận sôi máu. Nàng đành phải quay trở lại, bỏ hai cái  vại rượu to trên lưng con lừa, khi treo hai vại rượu này , chân con lừa kia ưu mỹ(1) run rẩy, có thể thấy được trọng lượng của vại rượu này.

(1) ưu mỹ: đẹp hơn, tốt đẹp, đẹp đẽ ,tươi đẹp...

Miêu Bảo Bối không đi lên, nàng thương cảm con lừa của nàng . Lúc Miêu Bảo Bối trở lại nhà mình, liền nhìn thấy Thanh thúc đang nhìn về phía trước chờ đợi cái gì đó. Nàng đến gần, Thanh thúc tiến lên nói:" Thiếu phu nhân, cuối cùng ngươi cũng đã trở về, Miêu lão tiền bối đợi ngươi đã lâu."

" như vậy ...." Miêu Bảo Bối nhìn rượu ở hai bên trái phải của con lừa, có chút khó sử. Thanh Thư thấy vật bèn nói:" Cái này để ta xử lý, Thiếu phu nhân đi vào trước đi."

Miêu Bảo Bối gật đầu, ba bước cũng hai bước chạy đi. Thân Nàng nhẹ như yến(2), thoạt nhìn rất linh hoạt. Thanh thúc giương mắt nhìn mà nhìn, cô nương này thật rất linh hoạt đáng yêu, so với Mai Anh Tư kia không biết thế nào? Chí ít khi hắn tuyển Thiếu phu nhân, hắn khẳng định tuyển Miêu Bảo Bối, so với nữ nhân âm dương quái khí  kia mạnh hơn nhiều.

(2) yến: chim yến

"Bảo Bối, đến đây."

Miêu Bảo Bối vừa vào phòng, thì Miêu lão đầu đã gọi nàng, sau đó vui mừng lấy ra một cái kim tráp(3). Miêu Bảo Bối cầm lấy kim tráp, bên trong nuôi cổ mẫu của "độc tình cổ".

(3)kim tráp : kim - màu vàng  , tráp - hộp (vuông) - Cái hộp -> kim tráp là cái hộp vuồn màu vàng.

Cả người Miêu Bảo Bối run run," Lão cha, ta ghét bị hạ cổ."

" Độc tình cổ này không giống với cổ của hắn, cái khác cổ hạ cổ là lúc cả người phải đau khổ khó khăn, nhưng cổ này khác nhau, bởi vì a.........." Miêu lão đầu cười hắc hắc mà đem mở kim tráp ra, con cổ mẫu bên trong đã chết rồi.

" A ,lão cha,sao ngươi làm cho nó chết? Vậy sau này làm sao mà giải cổ độc ?"

" Vì sao muốn giải? Lúc trước Ta nghiên cứu ra độc tình cổ này chính là vì muốn ngươi có tướng công một lòng trung trinh. Hôm nay đã hạ cổ cho Tam công tử Nhan gia, cả đời hắn chỉ có thể có một nữ nhân là ngươi, độc này vĩnh viễn không giải được ~" Miêu lão đầu vô cùng thoả mãn, đưa cho Miêu Bảo Bối thủy tinh cầu trạng khỏa lạp(4) lóng lánh trong sáng," Đây là cổ độc cho con gái ăn, mau mau ăn."

(4) thủy tinh cầu trạng khỏa lạp : một bình thủy tinh bên trong đựng viên thuốc hình tròn.

"A"

Chỉ cần cổ mẫu đã chết, sau đó ăn cổ mẫu sẽ không bị cảm ứng, nếm thử đến đau lòng tê buốt rồi. Miêu Bảo Bối khẩn cấp nuốt vào trong, bình tĩnh hỏi :" Lão cha...." Miêu Bảo Bối lấy túi màu hồng ra," Lão cha, chuẩn bị  xuân dược rồi, khi nào bái đường thành thân?"

"Ồ, Bảo Bối đã nóng ruột như vậy rồi?" thiếu chút nữa Miêu lão đầu đã phìa cười ra.

Miêu Bảo Bối lắc đầu," không phải, ta sợ ta vừa mới ôn tập mười tám thức đã quên."

" Vậy ngay ngày mai, dù sao vẫn không thể thí nghiệm động phòng được?" Vẻ mặt  Miêu lão đầu có vẻ yêu thương," Quay về phòng treo đèn đọc sách đi, đêm mai sẽ thực hành."

Miêu Bảo Bối rất ngoan, nàng nhu thuận mà gật đầu , đem sách vào, mặt mỉm cười quay về đi về phòng của mình. khi đi tới gian phòng của mình, nhìn bóng đêm , hôm nay không có ánh trăng, tháng hắc gió cao ban đêm. Đột nhiên Nàng thay đổi ý định, xoay người hướng  chuồng ngựa chạy đi. Nàng giống như một tiểu tặc , nhìn xung quanh, tìm được tiểu con lừa của mình, ôm lấy rượu thanh mai trên lưng con lừa, cười đến rất vui sướng. Miêu Bảo Bối thích nhất rượu thanh mai này , tiếc là thế gian chỉ có truyền nhân của Kiều gia mới có thể ủ ra được. Nhưng còn lại một mình Kiều Hoài, lúc ấy hắn đi, chỉ biết keo kiệt mà cho một chén nhỏ, căn bản uống không đã rồi. Hôm nay đầy một vò trong ngực, không uống trộm nàng sẽ không phải là Miêu Bảo Bối.

Miêu Bảo Bối vội vã mà mở bình rượu, mùi thơm ngát của thanh mai (5)còn có vị rượu tinh khiết và thơm hỗn cùng một chỗ, không uống thực sự là một loại sai lầm a! Miêu Bảo Bối ôm phi thường hào sảng mà ừng ực ừng ực uống .

Liên tiếp vài hụm, làm cho Miêu Bảo Bối sặc, Nàng rất muốn ho khan, nhưng sợ bị lão cha nàng biết, chỉ có thể im miệng, cố hết sức khống chế . Khi Cổ họng Miêu Bảo Bối Còn đang đau quấn quýt , tự nhiên trước mặt có một bóng trắng đi qua, khiến nàng chỉ chốc lát kinh hãi si ngốc ra.

Cẩn thận suy nghĩ lại, nhà nàng có vẻ như  là không có y phục trắng? Lão cha Nàng thích xanh đen, nàng thích đỏ rực, tạm tính Kiều mỹ nam là một phần tử trong nhà, hắn thích chính là màu đen.

Trong óc Miêu Bảo Bối liền nghĩ tới tuyệt sắc mỹ nam bên cạnh Thanh thúc — — sau này là tướng công của nàng.

Không tốt, chẳng lẽ tướng công tương lai của nàng mắc chứng dạ du (1)? Nửa đêm đi xuống giường dạ du? Miêu Bảo Bối nghĩ như thế, liền nhớ tới Kiều mỹ nam đã từng nói qua một câu nói," Người dạ du, không được nghịch vào hắn, nhất định phải nghe theo, hơn nữa không được lớn tiếng kêu to.... Để tránh đánh thức hắn dạ du ."

(1)Dạ du : đi chơi đêm.

   Miêu Bảo Bối cười như vậy, tâm tình  bất ổn. Nàng nghĩ  hắn dạ du tới trong rừng trúc này làm sao bây giờ? Rừng trúc này là lão cha cố ý dùng kỳ môn thuẫn thuật trông coi , người bình thường rất khó đi tới.

Không được, tướng công nàng đâu rồi. Miêu Bảo Bối vừa định đuổi theo, chân còn chưa bước được một bước, đột nhiên có người từ phía sau bịt miệng của nàng lại, kéo hướng vào trong chuồng ngựa . Miêu Bảo Bối  "ô ô" Vài tiếng, bị người vứt vào chuồng ngựa.

Bỗng nhiên, trước mắt hiện lên một bóng ma không rõ, Miêu Bảo Bối sợ đến mức đưa rựa lên trên. Nàng ngước mắt lên, thật vất vả mới thấy rõ người hắn, người bóp cái cổ của nàng, là tướng công tương lai của nàng a!

" Nói, cha ngươi đã cho ta ăn kì độc gì?" Hình như Nhan Ngọc Bạch đã chịu đến cực hạn, hắn muốn dùng võ công, đáng tiếc nội lực hoàn toàn biến mất, căn bản không được, ngay cả khí lực của người thường cũng không có. Hắn đánh Miêu Bảo Bối, gần như là phải lấy nửa thể lực của hắn để đánh.

" Này...." Miêu Bảo Bối nấc cục một cái, trố mắt mà nhìn vị tướng công" Dạ du" này.Không thể gây gổ với hắn, nàng lại không biết lão cha cho hắn ăn cái gì, nàng rối rắm rồi.

Nhan Ngọc Bạch hừ lạnh," Yêu nữ, đừng giả bộ hồ đồ, nếu không ta giết."

Miêu Bảo Bối rất đau đầu, không thể gây gổ với hắn, thế nhưng cổ bị nàng giết rồi?Này cũng không được, nàng rất yêu quý sinh mệnh của bản thân. Nàng vốn định sờ sờ mạch tượng của hắn, xem có phải là cổ độc không, không nhớ mỹ nam lại không cảm kích, trực tiếp nắm tay không an phận của nàng, giơ lên trên cao......., một đôi mắt phượng đẹp linh hoạt giận trừng," Đừng thử thách mức độ nhẫn nại của ta."

Miêu Bảo Bối suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ đến bên hông mình có xuân dược tương tự dược hoàn. Không phải nói nội lực của Nhan Ngọc Bạch hơn người, nếu cho  ăn sẽ không có hiệu quả sao? Như vậy giả mạo giải dược thử xem, chắc là không có việc gì chứ? Sau đó nhân cơ hội chuồn đi?

" Ta cho ngươi giải dược, ngươi buông tay ngươi ra, xê người ra."

Nhan Ngọc Bạch nheo mắt phượng lại," Yêu nữ lại có lòng tốt như thế sao?"

" Tin hay không tùy ngươi."

Nhan Ngọc Bạch không buông ra, hay là hắn nghĩ,thuốc đem ngựa chết thành ngựa sống rồi. Miêu Bảo Bối mở túi vải đỏ,lấy bình hồng ra ,lấy ra một viên thuốc cho hắn," Công hiệu của thuốc này là phát huy chậm rãi, ngươi phải chờ một chút."

Nhan Ngọc Bạch hoài nghi mà nhìn viên thuốc này, hắn rất cẩn thận mà nhìn kĩ viên thuốc này, cuối cùng vẫn nuốt vào. Miêu Bảo Bối vốn định lừa dối như thế đi, vừa định đứng dậy, nhưng Nhan Ngọc Bạch kéo tay nàng lại ," Ngươi ở lại đây."

Miêu Bảo Bối tiếp tục lừa dối," Ngươi trúng chính là cổ độc, độc này không được tức giận, nếu không rất khó giết chết cổ trứng trong thân thể ngươi."

Khuôn mặt lạnh của Nhan Ngọc Bạch hé ra," Vậy ngươi ở lại góc chuồng kia đi."

Ánh mắt của Miêu Bảo Bối sáng lên, duy trì khoảng cách, nàng liền có khoảng không khả toản, có thể chuồn đi rồi. Nàng vừa mới chuẩn bị nói tiếng " Được", không ngờ, Nhan Ngọc Bạch này quả nhiên là tiểu nhân gian xảo, lấy sợi dây từ trên yên ngựa, đem hai tay của Miêu Bảo Bối buộc chặt lại, buộc một tử kết Miêu Bảo Bối chưa thấy qua," Sợi dây này đủ thô, ngươi  không có đồ sắc nhọn, không cắt được, còn nữa cái nút thắt này chính là cửu hoàn tử kết nổi danh nhất  võ lâm (3), ngươi  cởi cũng không ra."

(3) cửu hoàn tử kết: cửu là chín, hoàn là vòng, tử kết là nút chết- hoặc cụt  => cửu hoàn tử kết là nút thắt cụt chín vòng.

Miêu Bảo Bối tức giận đến nghiến răng, buồn bực không nói tiếng gì mà ngồi xổm xuống mọi nơi trong chuồng ngựa, trong lòng thầm nguyền rủa hắn. Miêu Bảo Bối còn chưa nguyền rủa xong, cơ thể đã bị người túm lên , chỉ thấy cái trán của Nhan Ngọc Bạch đều là mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi thở hồng hộc mà hỏi nàng," Ngươi cho ta ăn cái gì?"

" Dược a....."

" Cái gì dược?"

" Xuân dược...."

P/s : Từ bây giờ ta sẽ cố gắng duy trì mỗi tuần post "nguyên" một chương.

Aizz, đợt này ta lại chuẩn bị để ktra rùi, kg bít có post đúng hẹn được cho các nàng không  |o-.-| .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro