Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: http://hatiencu3.tk

Ta sẽ post ở nhà ta trước - sau 2 ngày mới post lên đây(wattpad)

Edit & beta : Pehalovely

Chương 4 

 Miêu Bảo Bối phát hiện, mỹ nam nổi giận , cũng có một phen tư vị(1), càng thở gấp khuôn mặt càng đỏ lên, giọt mồ hôi trên trán ướt át làm cho người khác rung động, trượt đến gò má, nhỏ xuống mặt đất.

(1)tư vị : mùi vị ,tiếp thụ ,cảm thụ ,mùi.

Nhan Ngọc Bạch có một đôi mắt phượng dài mảnh cảm động lòng người , tuy rằng ánh mắt bất thiện(2), nhưng do kích thích mạnh mẽ của xuân dược, nên lộ ra phong tình vạn chủng. Hắn định túm Miêu Bảo Bối, giết nàng ngay tại chỗ, nhưng khi chạm vào da thịt kia, tay lại không kiểm soát được mà run lên.

(2) bất thiện: không lành, không tốt, không giỏi, không khéo, không thể coi thường.....( Hà : có thể hiểu ở đây là ánh mắt không có thiện chí, cảm tình.)

Miêu Bảo Bối thầm nghĩ , phản ứng của mỹ nam này có chút kỳ quái. Chẳng lẽ là phát bệnh? Trong hiểu biết vế y học của Miêu Bảo Bối , rất ít độc cổ trùng cùng các vị thuốc có tương khắc, vừa rồi cho hắn ăn chắc không có việc gì a? Sao đầu đổ mồ hôi, hơi thở không ổn định, tay chân run?

Miêu Bảo Bối định bắt mạch cho hắn,nhưng hai tay bị trói, căn bản không di chuyển được. Nàng vừa định mở miệng, Nhan Ngọc Bạch bỗng nhiên tấn công, khiến nàng ngã xuống đống cỏ trong chuồng ngựa.

" Ngươi..." Nhan Ngọc Bạch nghiến răng nghiến lợi, hạ phúc phản ứng quá mức mạnh mẽ, hắn muốn dựa vào nội lực nhịn xuống,nhưng trên người nội lực đã mất hết, nên ngay cả kéo y phục của yêu nữ trước mắt này, đều có chút khó khắn.

Miêu Bảo Bối chớp hai mắt, chẳng lẽ lại muốn bóp chết nàng?Không được không được........

Chỉ là nàng còn đang nghĩ bản thân mình sẽ bị bóp chết , thì y phục trên người của nàng đã bị cởi ra, Miêu Bảo Bối mở to hai mắt nhìn dục vọng lên cao của mỹ nam này, tâm trạng hiểu ra, nguyên lai không muốn bóp chết nàng, là muốn nàng.

Vẻ mặt Miêu Bảo Bối bình tĩnh mà nói :" Lão cha nói ngươi ngay cả nữ nhân cũng chưa chạm qua,việc này phải dựa vào ta."

Nhan Ngọc Bạch đem tay của Miêu Bảo Bối đưa lên cao....., thở dốc kịch liệt, gắt gao cắn răng để khống chế được bản thân, có thể dục vọng của bản thân mạnh mẽ khiến toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, lại cúi đầu nhìn nữ nhân dưới thân mình, tức giận đến nghiến răng.

Bị người cường gian rồi, còn nói việc này phải dựa vào nàng? Sao lại có nữ nhân không biết xấu hổ như thế?

Nhan Ngọc Bạch nắm chặt tay, nắm rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm,lập lại vài lần, do dự không biết thế nào, cuối cùng vung tay lên, váy của Miêu Bảo Bối bị hắn xé ra. Miêu Bảo Bối sợ hãi kêu,"A, váy của ta ."

Chuông bên hông của Miêu Bảo Bối" Đinh linh đinh linh" Tiếng chuông liên tục  vang lên.

" A.... Thiếu chủ, thiếu chủ... Không được, không được....."

Thanh thúc vốn định qua nhà xí, trong lúc mơ mơ màng màng nghe được Miêu Bảo Bối sợ hãi kêu "Thê thảm", theo tiếng chuông tìm đến đây, này không tốt, vừa nhìn thấy sợ đến chết khiếp. Chỉ thấy thiếu chủ nhà hắn đang ấn  Miêu Bảo Bối  ngã vào trong chuồng ngựa, đem buộc hai tay Miêu Bảo Bối lên, chuẩn bị thi bạo(3)? Sao thiếu chủ nhà hắn sốt ruột "yêu"(4) nương tử tương lai của bản thân như vậy ? Đêm mai chính là người của hắn, như vậy, còn thể thống gì a, nhưng mà thiếu chủ ngày thường lạnh nhạt tuyệt thế , đối với nữ nhân đều là không thèm a. Thanh thúc vội vã đem Nhan Ngọc Bạch kéo lên, bà khẩu phật tâm địa (5)nói:"Thiếu chủ, bình tĩnh bình tĩnh, sau này có rất nhiều cơ hội, đêm mai lại có thể, bây giờ không vội."

(3) thi bạo: thi - thi hành , bạo - hung bạo; tàn khốc ......( Hà : nôm na là thi hành cưỡng bức người ta.)

(4) từ gốc là nhúng chàm: Tranh giành quyền lợi, dây máu ăn phần, chấm mút, chấm mút xà xẻo...... Nhưng ta thấy để từ "yêu" hay hơn a.

(5) bà khẩu phật tâm địa :

Mắt phượng dài nhỏ của  Nhan Ngọc Bạch nheo lại, lạnh lùng vung tay, lại đem Thanh thúc đẩy ra, Miêu Bảo Bối đã bò lên, mặc dù hai tay bị trói, nhưng vẫn dùng hai tay ôm cổ của Nhan Ngọc Bạch, cười meo meo," Đến đến,việc này phải dựa vào ta." Nàng định ôm hắn, không ngờ thoáng cái hắn hôn mê bất tỉnh, mềm nhũn ngã vào trong lòng của Miêu Bảo Bối. Miêu Bảo Bối cả kinh sợ hãi, chỉ thấy Miêu lão đầu thần không biết quỷ không hay đã đứng ở phía sau của Nhan Ngọc Bạch,đánh hắn một chưởng, hắn liền hôn mê.

" Bảo Bối !" Miêu lão đầu cắm thắt lưng, giả vờ tức giận," Đã nói, không cho phép động phòng, ngươi.........."

" Lão cha, không phải ta muốn, là hắn muốn. Không phải lần trước lão cho ta một quyển cấm thư(sách cấm), nói cho phép ta học theo sách mà hầu hạ tướng công sao?Trong sách nói rằng tướng công muốn, nhất định phải biểu hiện hết sức phối hợp." Miêu Bảo Bối ngẩng đầu lên, biểu hiện ra nàng là người nghiên cứu học tri thức.

Miêu lão đầu nhìn Nhan Ngọc Bạch trong lòng của Miêu Bảo Bối, không khỏi ngẩn người, ngửi ngửi trên người hắn, kinh hãi," Mùi của tình dục rất cao, ông trời a." Đột nhiên hắn có chút lo lắng, hắn tuyển tướng công cho Miêu Bảo Bối, chức năng thận tốt như vậy, tình dục lại cao như vậy, Bảo Bối nhà hắn có chịu được không?

Bấy giờ Thanh thúc đã đứng lên rồi, hướng Miêu khom người chào hai lần, lại cúi đầu," Miêu lão tiền bối, có thể là thiếu chủ nhà ta quá yêu thích thiếu chủ phu nhân, nên không khống chế được bản thân, xin thứ lỗi."

Miêu lão liền nhíu mày," Đem hắn mang về trong phòng, ngày mai thành thân đi."

"Vâng vâng ." Thanh thúc dìu Nhan Ngọc Bạch, chuẩn bị đi về. Bỗng nhiên Miêu lão đầu lại nghĩ đến cái gì, vung tay lên, từ trong tay áo móc ra một  viên thuốc nhét vào trong miệng Nhan Ngọc Bạch," Có thể đi."

" Vâng vâng...." Thanh thúc rất muốn hỏi hắn cho thiếu chủ ăn cái gì, đáng tiếc không có cái can đảm này. Chuẩn bị dìu Nhan Ngọc Bạch quay về phòng.

Miêu Bảo Bối cũng ngạc nhiên , nàng liền hỏi," Lão cha, ngươi cho hắn ăn cái gì?"

" Tư âm bổ dược(6), nam nhân dùng, làm giảm chức năng thận." (Hà : hắc hắc , Miêu lão đầu thấy thận anh NNB khỏe quá nên muốn giảm nó xuống, vì sợ Bảo Bối của ông không chịu được * hắc hắc*.)

"......."

(6) "Tư âm bổ dược : tư - sinh sản; âm - bộ phận sinh dục , bổ dược - thuốc bổ => Là thuốc dùng cho bộ phận sinh dục 

Thanh thúc đi được mấy bước, thiếu chút nữa không cẩn thận mà té ngã. Thương xót thiếu chủ, gặp người đố kỵ chức năng thận mạnh mẽ............

***

Hôm nay nắng ở Thanh sơn Bách Hoa cốc sáng rỡ, dương quang sáng rực chiếu khắp vùng, lộ ra vẻ mê người. Tinh thần của các trại dân ở Bách Hoa trại phấn chấn, chuyện trò vui vẻ. Đúng vậy, ngày hôm nay là một ngày đại hỉ, đại lực Bảo Bối( biệt danh của trại dân ở đây dành cho Miêu Bảo Bối) lấy chồng lập gia đình.

Mặc dù có trong lòng những người này không đau khổ, nhìn Miêu Bảo Bối từ một đứa bé lớn tiểu cô nương có đường cong, hơn nữa tiểu cô nương này quá mức xinh đẹp, mỗi lần đều giúp cô nhi quả phụ trong trại làm việc nặng, nhưng hôm nay phải lập gia đình rồi. Cái gọi là lấy chồng theo chồng lấy cẩu theo cẩu, nghe khẩu khí của Miêu lão đầu, tân lang này không ở rể ở Bách Hoa trại.

Người sống ở Thanh sơn đều là người Miêu tộc thật thà chất phác, người trong Bách Hoa trại gần như đều hái trà, hái thuốc mà sống. Về phần quà mừng của bọn họ, gần như đều là thuốc và trà. Nào là thuốc tráng dương a, tư âm dược, trà , vân vân........

Trại dân truyền miệng nhau, nói tân lang này gầy yếu , nếu phối trên đại lực Bảo Bối, có thể ăn không tiêu, kết quả là.... Tất cả đều cùng nhau, tặng tráng dương bổ bổ gì đó. Miêu lão đầu nhận lấy  quà mừng này chỉ có thể ngoài mặt cười, trong lòng lau một bả mồ hôi ,chức năng thận của con rể hắn đã bổ, lại ăn thêm cái này nữa sẽ tai nạn chết người a. ( Hà : *hắc hắc* , Aizzz khổ anh NNB , thận khỏe quá mà cũng bị Miêu lđ không thích. )

Bị chết là nữ nhi Bảo Bối của là hắn a.

Miêu Bảo Bối nhìn chằm chằm vào cái gương trước mặt, nàng không có mang mũ phượng mặc hà phi (7) ,chỉ mặc một thân y phục gọn gàng của cô nương Miêu tộc, y phục phía trên là vải bố,dưới váy  là vải bố được in hoa nhuộm bằng sáp. Trên người đeo trang sức khác với ngày thường, trên đầu cũng mang khăn chùm đầu, đôi mắt to thoạt nhìn rất linh động . Miêu Bảo Bối rất thích y phục của Bách Hoa trại đưa cho nàng, mặc dù có chút lập lại , nhưng không phải quan trọng là tấm lòng sao?

(7) hà phi : là trang phục của các tân nương mặc khi lấy chồng thời xưa của TQ - chính là các bộ màu đỏ đỏ trong các phim cổ trang của TQ ý.

Hôn lễ cực kỳ đơn giản, nhất bái thiên địa nhị bái cao đường phu thê giao bái, đưa vào động phòng, tuy rằng đưa tân lang vào động phòng, nhưng chính là Miêu Bảo Bối uống rượu cúi chào ....... Đơn giản như vậy đó. Miêu Bảo Bối không thấy Kiều mỹ nam đến, hỏi lão cha nàng, Miêu lão đầu chỉ nói," Tiểu tử kia nói đi lên núi hái thuốc rồi, không đến được."

Miêu Bảo Bối vừa nghe, trừng mắt, Kiều mỹ nam này dám không để cho nàng mặt mũi, ngày hôm nay là đại hôn của nàng, lại lấy lý do đi hái thuốc, không tới được? Buồn cười. Tuy rằng lòng tràn đầy oán giận, nhưng thấy lão cha đứng ở bên cạnh, khuân mặt những người khác đều tươi cười dịu dàng, ngày đại hỉ không nên tức giận.

Lại nói tiếp, biểu tình hôm nay của Nhan Ngọc Bạch thoạt nhìn rất bình thản, dường như rất thuận theo. Miêu Bảo Bối cho rằng hắn sẽ lại dữ tợn như một con mỹ miêu ( mèo đẹp), hắn tỏa ra móng vuốt cong người, không nghĩ tới hôm nay quá ngoan a.

Tửu lượng của Miêu Bảo Bối đích thực không thể khinh thường, có thể nói là nghìn chén không say, thái sơn không ngã. Một người lại đem chén rượu đến bất ngờ ngã xuống đất, sau đó còn vui tươi hớn hở mà liên tục cười khanh khách. Trận  kính rượu này, trực tiếp tới tận canh hai, Miêu lão đầu thầm kêu không tốt, hắn hạ cổ, thời gian sắp đến rồi, nếu để chậm lại, Nhan Ngọc Bạch kia sẽ tỉnh lại, không động phòng được a.

Miêu lão đầu kéo kéo Miêu Bảo Bối, kéo tới một bên," Đừng uống nữa , động phòng đi."

" Lão cha, ta còn có thể hát, coi......." Ánh mắt Nàng liếc đến giữa  bàn tiệc xiêu xiêu vẹo vẹo hát say không còn biết gì ," Còn có không ngã ."

" Ngươi quên trong sách có một câu nói sao?" Thần sắc Miêu lão đầu giả vờ tức giận, trong lòng bấm đốt ngón tay tính thời gian, không được không được ... Thời gian sắp đến rồi, nếu như lùi lại thời gian cổ độc, đối với thân thể không tốt, hắn bất lực để chậm lại.

" Đêm tân hôn, đêm xuân đáng giá nghìn vàng." Miêu Bảo Bối nói nhỏ vừa nói liền thông suốt,thấu hiểu ra, lập tức nhấc chân hướng tân phòng đi đến," Ta đi đêm xuân đáng giá nghìn vàng đây."

" Đợi một chút." Miêu lão đầu mỉm cười ," Mang xuân dược không? Nhớ kỹ cho hắn ăn, hắn cái gì cũng đều không hiểu, phải..."

" Phải dựa vào ta." Miêu Bảo Bối khoát khoát tay, một bộ hiểu rõ chuyện này, nhấc chân đi đến tân phòng.

Ánh mắt Miêu lão đầu vẫn theo Miêu Bảo Bối, cho đến khi nàng hoàn toàn vào tân phòng, đột nhiên Miêu lão đầu vui tươi hớn hở mà chà xát tay, nhìn khoảng không  trời vẻ mặt vui mừng mà cười nói," Nương tử, ta đáp ứng chuyện của ngươi muốn rồi, trải qua các loại thủ đoạn, Bảo Bối đã  gả cho hài tử của Nhan gia."

Không sai, tướng công này trải qua đấu loại kịch liệt, cuối cùng vẫn phải do nương tử của Miêu lão đầu đồng ý. Ba năm trước đây, nương tử của Miêu lão đầu qua đời, đã đề cử hài tử tuyệt đại tao nhã của Nhan gia rồi.

Còn nhớ rõ nương tử của  Miêu lão đầu nói một câu cuối cùng," Hài tử Nhan gia kia, rất thích hợp với Bảo Bối."

"Vì sao?" Miêu lão đầu không giải thích được, dung mạo  hai người còn lại cũng hơn người, danh vọng ồn ào.

"Bởi vì thời gian lúc trước ta đi chọn tướng công cho Bảo Bối, ta cùng bọn chúng nói, mặc dù những người khác bận tâm đến cổ độc trên người, nhưng chính thử nói với ta, chỉ có hắn không thèm nhìn một mỹ nhân như ta, bỏ lại một câu nói, khiến ta rơi lệ ròng ròng."

" Nói cái gì?"

" Bác gái, ngươi nháy mắt như thế để làm gì?bụi vào mắt sao?"

"....."

Nương tử của Miêu lão đầu cảm thán," Nhìn mắt ta phóng điện mà nói là bụi vào mắt, thật là một hài tử tốt a."

Miêu lão đầu nâng trán, thở dài," Hài tử này thực sự có thể tâm đầu hợp ý cùng Bảo Bối của chúng ta , chắc chắn sẽ phù hợp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro