Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: http://hatiencu3.tk

Ta sẽ post ở nhà ta trước - sau 2 ngày mới post lên đây(wattpad)

Edit & beta : Pehalovely

Chương 5

Nến đỏ chập chờn, ánh sáng trong phòng mờ mịt. Lúc Miêu Bảo Bối vào phòng, bên trong rất là yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân cũng nghe thấy chói tai. Nàng móc ra thập bát thức xuân cung đồ (1) từ ống tay áo,để trên bàn, tinh tế nghiên cứu, đầu tiên dùng nhất thức(2). Từng xem qua rất nhiều sách cấm, cũng không nhớ rõ đêm tân hôn thông thường như thế nào. Miêu Bảo Bối hướng ánh mắt về phía giường, chỉ thấy mí mắt của Nhan Ngọc Bạch rủ xuống , đôi mắt đẹp như nước hồ thu động lòng người. Miêu Bảo Bối đi lên phía trước,đẩy đẩy cơ thể của hắn , thấy hắn không có phản ứng , lại đưa tay chạm vào người của Nhan Ngọc Bạch . Chỉ thấy đôi mắt hắn thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm nàng .

(1) thập bát thức xuân cung đồ: tức là trong quyển xuân cung đồ có mười tám cách thức dùng để "ân ái".

(2)nhất thức: chiêu thứ nhất. 

Ơ? Vì sao ánh mắt hắn như muốn giết người như vậy, lại biểu hiện nghe theo như vậy? Miêu Bảo Bối không giải thích được, ngồi xuống bên cạnh hắn.Tinh tế hỏi:" Tướng công, ngươi làm sao vậy? Không phải là ngươi trách ta không cho ngươi đi ra ngoài uống rượu chứ?"

Nhan Ngọc Bạch bất động, dáng vẻ mặc kệ vẫn duy trì bộ dạng phục tùng như trước. Hôm nay hắn bị cổ thuật khống chế, như một con rối mặc cho người ta làm gì, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực mình như có cổ muốn chui ra, chỉ cần loại trừ vật này, có thể hắn sẽ không bị cổ thuật này khống chế nữa, bản thân có thể tự do một chút.

Miêu Bảo Bối trên đùi của Nhan Ngọc Bạch mở xuân cung đồ (3)ra, vừa rở một tờ lại lẩm nhẩm. Nhan Ngọc Bạch bị cổ thuật khống chế, chỉ có thể cúi đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy xuân cung đồ trên tay của Miêu Bảo Bối.

(3) Hà : à quên, nói cho các nàng  "chong xáng" mà chưa bít , xuân cung - khiêu dâm ,tục tĩu, tình dục,tình yêu; đồ - bức vẽ,bức tranh, ham muốn,toan tính => là tranh vẽ khiêu dâm.

Thế nhân(4) biết, từ nhỏ Nhan Ngọc Bạch cách biệt với nữ tử , không cùng tiếp xúc , gia giáo lại rất nghiêm , thứ ô uế như này, đương nhiên hắn kiên quyết không tiếp xúc , cũng không đáng để xem. Có thể tình huống hiện nay  khiến hắn phải nhìn,một mặt hắn thống khổ vì bị buộc nhìn tình dục loài người nguyên thủy, một mặt còn nghe được nữ nhân bên cạnh không biết xấu hổ đang nói:"Tướng công, đêm tân hôn chúng ta dùng nhất thức này nhá?"

(4) thế nhân : người trần, người đời, người phàm tục.

Nhan Ngọc Bạch muốn khép kín mắt không muốn nghe, hắn không phản ứng, đáng tiếc hắn thân bất do kỷ.....(5)

(5)thân bất do kỷ: không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.

"Du long hí phượng? Nhưng mà là ngươi đè ta, ngươi sẽ làm sao?" Thật ra Miêu Bảo Bối đã tự mình bỏ qua rồi, tiếp tục dở trang tiếp theo, lại lắc đầu. Nhan Ngọc Bạch nhìn hình ảnh hiện ra trước mắt, chỉ cảm thấy khí huyết phía dưới tăng lên , cảm giác rất khó chịu.

"Cái này được không? Rất phù hợp nha, ta trên ngươi dưới..."

Nhan Ngọc Bạch lơ đi, mặt không chút thay đổi. Chỉ thấy Miêu Bảo Bối bắt đầu cởi áo hắn ra. Miêu Bảo Bối cảm thấy, trên người nam nhân này có mùi thơm ngát nhàn nhạt, mùi hương rất dễ chịu. Nàng không khỏi như cẩu(chó) ngửi đông tây, hướng trên người hắn ngửi , cái mũi dán trên vai của Nhan Ngọc Bạch, ấm ấm áp áp, khiến cho cả người Nhan Ngọc Bạch phát run.

Hôm nay hắn đúng là sống không bằng chết, mặc cho người ta chà đạp. Cũng trong chớp mắt, hắn cảm thấy cổ trong ngực liền tiêu tan thành mây khói, hắn muốn cử động, phản ứng đầu tiên của hắn là đem đẩy Miêu Bảo Bối  ra, tuyệt đối nghĩ không ra, hắn  đẩy nàng, đúng là mềm nhũn như vậy, nàng căn bản là không nhúc nhích tí nào.

Nhan Ngọc Bạch nhất thời sững sờ, lập tức nghiến răng nghiến lợi, việc này so với mặc cho người ta làm gì còn thống khổ hơn, hôm nay bản thân hắn có trực giác ! Hắn tức giận đến khuôn mặt đều đỏ lên, hắn chỉ có thể hung hăng mà nói :" Yêu nữ, ngươi đừng hòng chạm vào ta."

Miêu Bảo Bối tưởng rằng hắn sẽ phối hợp, vừa nghe hắn mở miệng, liền nhíu mày, móc ra một lọ từ trong túi hồng,đổ ra một viên thuốc bỏ vào trong miệng hắn," Lão cha nói, ngươi mở miệng liền cho ngươi uống thuốc." ( Hà : *hắc hắc*, xuân dược đó Ngọc ca.)

Mùi thuốc này sao Nhan Ngọc Bạch không biết chứ? Đích tình cảnh hôm qua rõ ràng đang hiện ra, đập vào mắt kinh hãi. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nếu như ánh mắt có thể giết người, Miêu Bảo Bối trước mắt đã thiên đao vạn quả (6)rồi.

(6) thiên đao vạn quả: nghìn đao đâm qua.

Miêu Bảo Bối nâng khuôn mặt của hắn, hôn một cái. Mùi vị giống như một ly trà," Cảm giác không tệ."

Nàng không hiểu được, đối với một người chưa chạm qua nữ tử nào,đối với sự ngây thơ của Nhan Ngọc Bạch mà nói..... Hôn môi Như vậy, với hắn có bao nhiêu ảnh hưởng, hắn còn chưa có tỉnh lại, môi lại bị người hôn , được được thưởng thức một phen đi.

Tiếp theo, Nhan Ngọc Bạch liền cho phép bản thân bất ngờ, hắn ôm thân thể của Miêu Bảo Bối, thuận thế ngã xuống, hết thảy rành mạch như vậy, lại không thể tưởng tượng nổi.

" Ô......" Vốn là Miêu Bảo Bối ở thế chủ động, tay nhỏ bé dò xét trên người của Nhan Ngọc Bạch lưu luyến sờ, khiến Nhan Ngọc Bạch không thể nhịn được nữa mà rên rỉ một phen.

Đột nhiên Miêu Bảo Bối nhìn có chút hả hê đứng lên, cảm thấy  bản thân học được gì đó.

Nhan Ngọc Bạch cầm lấy cái tay không an phận kia của Miêu Bảo Bối, cố gắng để ý thức của bản thân quay về," Yêu nữ, đừng hòng....."

" Tướng công, động phòng ngươi không hiểu, phải dựa vào ta." Miêu Bảo Bối đem miệng hôn xuống, không cho hắn nói tiếp, lời nói trong lúc đó biến mất, Nhan Ngọc Bạch phát hỏa. Hắn biết thuốc đã có công hiệu rồi, hắn không cách nào mà tự kiềm chế xoa lưng của Miêu Bảo Bối, ở sâu trong ngực hắn, dường như muốn vây quanh trong thân thể hắn.

Thoáng cái nhiệt độ trong phòng lên cao, chỉ có thể nghe thấy tiếng Miêu Bảo Bối liên tục nũng nịu mà oán trách," Tư thế sai rồi, việc này phải dựa vào ta."

Cảnh xuân dào dạt, ôn nhu như nước.

....

Sáng sớm, sương ở Bách Hoa cốc rất nhiều, Miêu lão đầu đang thu thập sương làm thuốc, hắn đem ánh mắt liếc về phía một gian nhà,hơi lo lắng, cổ thuật đã hết tác dụng, dĩ nhiên công lực của Nhan Ngọc Bạch đã khôi phục, trễ như vậy còn chưa dậy, chẳng lẽ đã đem nữ nhi Bảo Bối răng rắc rồi? (Hà : răng rắc : chắc là đánh đó.)

Miêu lão đầu càng nghĩ càng sợ hãi, nhưng ngại thấy cảnh kiều diễm trong phòng tân hôn ,sẽ không tốt.

Hắn bối rối mà nhìn gian phòng kia, mong đợi nữ nhi Bảo Bối của hắn có thể đi ra.

Bên trong, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào. Trong phòng ngửi được mùi hương trúc thơm ngát  từ cây trúc. Miêu Bảo Bối cọ cọ thân thể, hai tay siết chặt lấy thắt lưng của Nhan Ngọc Bạch, ngủ thở vù vù.

Nhan Ngọc Bạch đã tỉnh , đôi mắt của hắn đen kịt không đáy hai tròng mắt hơi híp, nhìn nữ nhân trong lòng của mình, trên mặt không nhìn thấy lúc trước giết người dữ tợn, mà là  rất bình tĩnh nhìn kỹ nữ nhân nằm ở trong lòng của mình, có chút suy nghĩ một hồi, khẽ thở dài một cái, có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương chính mình.

Một lúc lâu sau, Miêu Bảo Bối mới yếu ớt mở mắt ra, ngửi được mùi hương đặc biệt của cơ thể tướng công nàng, không khỏi say. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt của Nhan Ngọc Bạch, ngẩn người,thật thà mà nói:" Tướng công sớm."

(Hà : Ở trung quốc hay có kiểu chào như thế ý mà. Cũng kiểu như người Việt mình : chào ông xã :D )

Nhan Ngọc Bạch mỉm cười," Sớm."

Miêu Bảo Bối ngồi dậy, không chú ý tới lạc hồng (7)của bản thân, khi cảnh xuân "rò rỉ " ra ngoài, chính Nhan Ngọc Bạch không nhanh không chậm mà phủ chăn lên người nàng,  trên mặt bình tĩnh lộ ra ngoài bộ dáng tươi cười,"Sáng sớm đã muốn câu dẫn ta?"

(7) lạc hồng : giọt máu biểu hiện của cô gái còn trinh khi lần đầu XOXO.

Miêu Bảo Bối nhào về phía trước,giảo hoạt mà cười hề hề nói:" Tướng công, tối hôm qua chúng ta đem mười tám thức thử một lần, sau này chúng ta chỉ dùng du long hí phượng(8) có được hay không?"

(8)du long hí phượng : du -bơi, long -rồng , hí - nô đùa,phượng - phượng hoàng : long phượng nô đùa trong nước ( Hà : cái này chắc ai đọc nhiều ngôn tình TQ mà có H là bít rùi đó : XOXO trong nhà tắm đó.)

" A? Vì sao"

" Chiêu này không mệt mỏi, ngươi nằm ở dưới rất thoải mái." Miêu Bảo Bối nghĩ đến ngày hôm qua chính mình mệt mỏi nửa chết nửa sống,đã sợ rồi. Nàng không thích động phòng, không thích làm gì kia, tuyệt không thích, thậm chí nghĩ mà  còn sợ . Nếu trên sách cấm không nói "Da thịt chi thân, nam nhân có thật vui hỉ." Để lấy lòng tướng công, nàng sẽ không liều mạng như vậy.

Mắt phượng của Nhan Ngọc Bạch nheo lại, nhìn xuống hình dạng xinh đẹp, một tay nâng lên, xoa mái tóc đen rối bù của Miêu Bảo Bối, giúp nàng vén rồi vén, từ từ mà nói : " Ngươi thích là được."

Miêu Bảo Bối lập tức hôn một cái lên khuôn mặt của hắn," Tướng công, bây giờ ngươi không ác nữa rồi, rất ôn nhu a."

"Tất nhiên, ta là tướng công ngươi, đương nhiên sẽ ôn nhu đối với nương tử." Nhan Ngọc Bạch đứng dậy mặc xiêm y, mặt không chút thay đổi nói xong đoạn tình cảm này sau đó kết thúc. Miêu Bảo Bối cũng không nhận thấy được hai tròng mắt trong suốt của hắn chợt thay đổi.

 Miêu Bảo Bối cũng rời giường theo, hai chân chột dạ,"A..."kêu một tiếng,đã muốn ngã xuống rồi.

Miêu lão đầu vừa nghe tiếng kêu thảm thiết của nữ nhi Bảo Bối, lập tức phá cửa mà vào,không nghĩ ngợi mà đi vào, lại nhìn thấy nữ nhi nhà mình ngã vào trong lòng của tuyệt sắc khuynh Nhan Ngọc Bạch.

Nhan Ngọc Bạch nhẹ nhàng đem Miêu Bảo Bối đặt lên giường,"Hôm qua khiến ngươi vất vả rồi, trước nên đi từ từ." Hắn ngẩng đầu, đối diện với Miêu lão đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà đi tới trước mặt hắn.

Miêu lão đầu cau mày. Nhan Ngọc Bạch đã khôi phục thái độ bình thường, quả nhiên là xinh đẹp thái độ lạnh nhạt, hạc lập độc đàn(9). Bây giờ hắn như vậy, có thể là hắn đã khôi phục được võ công rồi, ở lại không đi, còn thay đổi thái độ với Miêu Bảo Bối, có thể là đại cục đã định, vô lực sóng to. Nghe theo hoặc là có ý đồ riêng?

(9)hạc lập độc đàn : chắc đây là câu tục ngữ , theo Hà hỉu thì là hạc đây là con Hạc , con Hạc đứng độc lập một mình trong đàn.

" Con rể đến đây nói chuyện." Lẽ nào Miêu lão đầu làm nghiêm trọng hơn. Hắn phải hiểu được hắn đột nhiên muốn thỏa hiệp, rốt cuộc là có dụng ý gì.

Nhan Ngọc Bạch gật đầu, đi ra cùng Miêu lão đầu.

Miêu Bảo Bối nằm ở trên giường nghi hoặc mà nhìn hai người bọn họ, cảm thấy bọn họ rất kỳ quái.

" Con rể có thể là có bản lĩnh thay đổi sắc mặt nhanh chóng." Miêu lão đầu sờ sờ cằm," Đây là vì sao ?"

Nhan Ngọc Bạch nói:"Từ nhỏ Ngọc Bạch đã nghe nói đến danh tiếng của Miêu lão tiền bối, cũng biết Ngọc Bạch bị tuyển làm con rể của  ngươi. Miêu lão tiền bối với Ngọc Nam Kinh mặc dù rất mâu thuẫn, nhưng hôm qua ta cùng với lệnh ái mây mưa, điều này lý giải, cả đời này ta chỉ có thể cùng nàng,đã như vậy, thì Ngọc Bạch sẽ đối xử tốt với nàng, không phụ lòng yêu quí của Miêu lão tiền bối."

" Ngươi đúng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (10). Nói đi ngươi muốn cái gì ?" Miêu lão đầu là người thế nào? Đã lăn lộn trên giang hồ hơn hai mươi năm ,ý của lời nói này, hắn có thể hiểu.

(10)kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt : hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.

Nhan Ngọc Bạch hướng về phía Miêu Bảo Bối, nhưng là bị cổ thuật ép, muốn sau này hắn đối xử tử tế với Miêu Bảo Bối, hắn cần điều kiện.

Mặt Nhan Ngọc Bạch không chút thay đổi mà nói rằng :" Ta muốn thủy tiên ngọc lộ hoàn."

Miêu lão đầu có chút kinh ngạc, lập tức cười ha ha," Mất cả buổi, lần này ngươi đến đây là vì mục đích này, khiến ta ngạc nhiên rồi, đại danh đỉnh đỉnh của Tam công tử Nhan gia, sao bị công phu  gà mờ (11)của lão đầu  ta làm phí công rồi, nguyên lai chỉ là...Chậc chậc..." Miêu lão đầu lắc lắc, cảm thấy có chút buồn cười.

(11) Gà mờ: kẻ lơ mơ, người ba toác, kẻ làm ăn ẩu tả, người học đòi, người làm theo kiểu tài tử, người có kiến thức nông cạn...

Hắn thực sự là lão hồ đồ rồi.

Nhan Ngọc Bạch lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào Miêu lão đầu,không nói một lời.

" Vì thủy tiên Ngọc lộ hoàn,hao phí tâm tư như vậy, ngươi thấy có đáng không?" Miêu lão đầu quan sát nhìn chằm chằm đôi mắt tuyệt sắc hơn người của Ngọc Bạch.

Nhan Ngọc Bạch không nói gì, chỉ nói :" Nhất định Ngọc Bạch sẽ đáp ứng Miêu lão tiền bối,đối tốt với lệnh ái."

"Làm thế nào để đối tốt?" Miêu lão đầu cười nhạt. Hắn nghìn toán vạn toán,không thể tưởng tưởng, tuyển chọn con rể, lại tự chui đầu vào lưới dĩ thân phạm hiểm(12), là có mục đích khác.

(12) dĩ thân phạm hiểm : chắc là - bản thân đi vào nguy hiểm .

" Tất cả khả năng của tướng công, ta đều có thể  làm cho nàng."

Miêu lão đầu nhìn chằm chằm vào hắn một lúc. Lúc này, Miêu Bảo Bối xoa con mắt, còn buồn ngủ mà đi tới, hai người nam nhân nói chuyện thật vui nói :" Trò chuyện gì vậy?" Miêu Bảo Bối kéo Miêu lão đầu, vô cùng thân thiết mà nói:" Lão cha, Bảo Bối có tướng công rồi, sau này sinh cho ngươi ột hài tử cho ngươi chơi đùa."

"Được , được....." Miêu lão đầu sờ sờ đầu của Miêu Bảo Bối, sau đó ngước lên nhìn hướng Nhan Ngọc Bạch," Hy vọng ngươi có thể làm tốt điều đó."

Nhan Ngọc Bạch mỉm cười gật đầu, cầm lấy tay Miêu Bảo Bối, nói với Miêu lão đầu:" Ta sẽ."

Miêu Bảo Bối nhìn tay hắn đang nắm của tay mình, chớp chớp mắt mấy lần, tay hắn rất lạnh,tuyệt không sưởi ấm nàng, không thích. Nàng cau mày một cái, muốn bỏ ra, nhưng Nhan Ngọc Bạch nắm rất chặt. Dường như không phải nắm chặt tay nàng, mà là một người chết đuối bám vào được một khúc gỗ để thoát chết.(13) ( Hà : ta đoán khúc gỗ là tay Miêu Bảo Bối, còn người dưới nước kia chính là Nhan Ngọc Bạch .)

(13) nguyên văn là như này : nhi thị nịch thủy trung nhất khỏa cứu mệnh đích phù mộc.- Ta thay vào như kia cho các nàng dễ hỉu hơn.

P/s: Hôm nay ta rảnh có một tí , nên ta đã tranh thủ hế sức để edit típ chương 5 cho m.n cùng đọc. Ta cũng hỉu được suy nghĩ của một người đi đợi từng chương để đọc rùi - chính ta (đã) từng như vậy, ta rất thông cảm.

 Hai anh chị nam - nữ chính đã làm vợ chồng rùi nên từ chương sau ta sẽ thay đổi cách xung hô là  : chàng - nàng ( không như bây giờ là : ta - ngươi ) nữa. Các nàng xem có được không ? có ý kiến gì thì comment naz.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro