Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: http://hatiencu3.tk

Ta sẽ post ở nhà ta trước - sau 2 ngày mới post lên đây(wattpad)

Edit & beta : Pehalovely

Chương 6

Miêu Bảo Bối cảm thấy, Nhan Ngọc Bạch thay đổi nhanh chóng.Kết hôn mới mấy ngày, hắn chăm sóc ôn nhu với nàng, giọng nói êm dịu,không giống như lần đầu tiên vừa đến là giống như mèo hoang.Lão cha trông rất kỳ quái, thỉnh thoảng thất thần. ( Hà : Miêu tỷ nói Nhan ca là mèo hoang, chắc ý là giương nanh vuốt như mèo hoang : hung ác, luôn lạnh nhạt ...)

Ngày bình minh, ánh nắng còn chưa lộ ra, vẫn còn một mảnh mờ nhạt. Miêu Bảo Bối di chuyển cơ thể,nâng đôi mắt lên, thấy tướng công nằm ngủ bên cạnh. Khuôn mặt hắn rất đẹp, hô hấp từng cái, lông mi thật dài chiếu trong đáy mắt, có vẻ rất bình tĩnh.

Miêu Bảo Bối cọ cọ đến bên người hắn, ngửi thấy mùi hương trên người hắn,cảm thấy rất thoải mái. Không biết từ nhỏ tướng công nàng dùng cái gì tắm, trên người có một mùi vị thơm ngát, nàng rất thích a.

Nhan Ngọc Bạch luôn ngủ rất ít, thứ nhất là nhân sĩ giang hồ khó tránh khỏi bị kẻ thù ám sát, phải đề cao cảnh giác ; thứ hai, từ nhỏ Nhan Ngọc Bạch đã ngủ ít, cho dù rất mệt, khi có tiếng động nhỏ phải tỉnh dậy ngay. Đột nhiên Miêu Bảo Bối đến gần, làm cho hắn tỉnh lại. Hắn mở mi mắt ,Mắt phượng xinh đẹp của hắn hướng tới trên người của Miêu Bảo Bối," Sao còn không ngủ?" 

Miêu Bảo Bối ôm lấy thắt lưng của hắn,bĩu môi , làm nũng nói:" Tướng công, mấy ngày nay chàng cùng lão cha làm gì thế? Hai ngươi quăng ta ở nhà một mình rất là buồn chán, ngày mai chàng đi theo ta."

Nhan Ngọc Bạch gật đầu,"Tất nhiên là được, chẳng lẽ nàng không ngủ được là vì chuyện này?"

" Không phải, ta thích ngửi mùi trên người của tướng công, không biết là loại hương gì."

Nhan Ngọc Bạch sửng sốt ngạc nhiên một lúc, đôi mắt phượng thâm thúy nheo lại , bật cười :" Chắc là phát ra từ cái túi hương trên người của ta."

Miêu Bảo Bối đưa tay tìm túi hương trên người của Nhan Ngọc Bạch, nàng  không biết là túi hương treo ở đâu, chỉ biết sờ lung tung lên. Nhan Ngọc Bạch ho nhẹ một tiếng ," Là một túi hương mà thôi, không cần phải nhìn."

" Nếu là một túi hương,thì tại sao không cho nhìn một cái?" Miêu Bảo Bối trừng mắt một đôi mắt to trong veo như nước ,một cái nhìn vô tội(ngây thơ). Nhan Ngọc Bạch thở dài, từ ngực trái chỗ cửa áo lấy ra túi hương màu tím. Miêu Bảo Bối tiếp nhận rồi nhìn, mặt trên thêu chữ "Bạch" màu trắng rất đẹp,kỹ thuật thêu tinh xảo,dường như rất tận tâm để thêu.

Điều này khiến Miêu Bảo Bối nhớ tới việc thành thân của Hà tỷ tỷ đầu mấy tháng trước ở Bách Hoa trại. Khi đó nàng buồn chán tìm đến nhà nhà Hà tỷ tỷ chơi, khi  vào nhà lại nhìn thấy Hà tỷ tỷ đang thêu cái túi hương, nàng liền hỏi:" Thêu cái này làm gì?"

" Cho tướng công tương lai a, chỉ cần hắn thấy túi hương này sẽ nhớ tới ta." Bộ dáng mỉm cười hạnh phúc  của Hà tỷ tỷ vẫn như cũ hiện lên trong đầu Miêu Bảo Bối.

" Tướng công,có phải chàng đã có nương tử rồi? Sao lại có túi hương này?" Miêu Bảo Bối tinh tế mà nhìn hắn, dường như muốn nhìn ra một nguyên do từ trong vẻ mặt của hắn, ánh mắt Nhan Ngọc Bạch vẫn thản nhiên, trên mặt không có quá nhiều tâm tình hiện ra," Không phải nàng là nương tử của ta sao?"

"Thế túi hương này......" Miêu Bảo Bối nghi hoặc mà nhìn Nhan Ngọc Bạch. Nhan Ngọc Bạch cầm lấy túi hương màu tím kia, một lần nữa cất vào người, đem đặt Miêu Bảo Bối ở dưới thân, phì cười nói: " Một nữ nhân đã tặng, nhưng là quá khứ rồi."

Miêu Bảo Bối nhíu mày, từ nhỏ lão cha nàng đã dạy dỗ nàng, ngày nay là chế độ chồng chung, không muốn cho nàng chịu thiệt, lão cha cố ý pha chế một loại cổ, cả đời này chỉ có thể có một nữ nhân, làm cho nàng có một tướng công một lòng. Hôm nay thăm dò trong lòng tướng công nhà mình có một nữ nhân khác, thật là khó chịu. Miêu Bảo Bối nhìn lên trên người Nhan Ngọc Bạch, không vui vẻ  kéo cái cổ của hắn xuống , hung hăng mà hôn tới.

" Tướng công."

"Ừm?" Hai người đang gần gũi dung hòa với nhau, thì thầm nói nhỏ đứng lên. Hướng về phía giường chuyện nam nữ, Miêu Bảo Bối tự cho là thông thạo mọi thứ, rất thông thạo. Nhưng mà kỳ thực là lý luận suông, nhìn và làm là hai chuyện khác nhau. Nhưng thật ra Nhan Ngọc Bạch luôn luôn thanh tâm quả dục(1), vô sự tự thông(2).

(1) thanh tâm quả dục: là cái tâm trong sạch và ít ham muốn.

(2)vô sự tự thông : không thầy cũng tự thông tỏ [Hà : chác cái này chỉ Nhan ca không có người dậy chuyện "phòng the" nhưng Nhan ca cũng biết và làm chuyện " phòng the" :)) ]

Miêu Bảo Bối vốn ở thế chủ động, triền miên một lúc, đảo thành Nhan Ngọc Bạch là người chủ động, hai người mây mưa một lúc, Miêu Bảo Bối thở dốc cười nói với Nhan Ngọc Bạch: "Ta cũng thêu một túi hương cho chàng, chàng dùng nó thay cho cái túi kia,được không?"

Nhan Ngọc Bạch cúi người hôn lên trán nàng," Vậy phải xem nàng làm thế nào để lấy lòng ta."

Miêu Bảo Bối liền kéo cổ áo của hắn xuống,nhiệt tình mà hôn, tay cũng không nhàn rỗi, cởi quần áo giúp hắn. Nhan Ngọc Bạch khẽ cười một tiếng , tùy ý nàng cởi, nhưng ngón tay khẽ vuốt ve thân thể thê tử của hắn,điêu luyện như gảy dàn vi cầm.

Miêu Bảo Bối nói :" Tướng công, còn chưa cho chàng ăn xuân dược mà."

Nhan Ngọc Bạch ngậm vành tai nàng, khẽ liếm vài cái," Không cần , chỉ cần nàng cũng đủ trêu người rồi."hắn thắt chặt cánh tay, ôm nàng vào lòng, giống như con sói đã đói bụng từ lâu, thật vất vả tìm đồ ăn thoả mãn được bản thân, là của mình.

"Vậy.....Ta thêu túi hương cho chàng, sau này chỉ mang túi ta đưa cho chàng a."

"Được." Nhan Ngọc Bạch nâng khuôn mặt nàng lên,nhìn thật lâu vào khuôn mặt hồng hào xinh đẹp của nàng, chần chờ một lúc, hôn lên khuân mặt xinh đẹp trước mặt, nàng gọi hắn một tiếng ngọt ngào," Tướng công, ta thích thấy người sang bắt quàng làm họ."

Hắn lại ôm nàng, một phen mây mưa qua đi, đương nhiên là đồng ý với nàng, thấy người sang bắt quàng làm họ.

***

Ngày thứ hai Miêu Bảo Bối liền bắt đầu hành động rồi, nàng muốn thêu túi hương cho tướng công nàng. Ở trong Bách Hoa cốc, thứ không thiếu đó là hoa,  muốn chọn một loại hương hoa để vào trong túi hương, Miêu Bảo Bối rất nghiêm túc suy nghĩ , sàng chọn rất nhiều, thậm chí còn tìm đọc thư tịch(1), xem hương hoa nào thích hợp với loại khí chất nào.

(1) thư tịch: bộ sách, sách vở.....

Miêu lão đầu thấy nữ nhi Bảo Bối của mình có lòng hiếu học như vậy, cảm thấy - lo sợ. Hắn vẫn hài lòng khi nữ nhi Bảo Bối của hắn không lanh lợi, yêu cái gì, sẽ không buồn bã như vậy. Tục ngữ nói, ai tiên ái rồi, ai thì thua(Hà : chỗ này chẳng biết nên edit thế nào nữa , theo ta hỉu thì chắc là : tình yêu đầu tiên của con người, làm cho người ta thay đổi.)

Hắn vẫn nghĩ sau này tướng công của nữ nhi Bảo Bối nhất định sẽ khuất phục Bảo Bối. Không phải hắn khoe khoang, gần như mọi người đều biết quá rõ ràng. Miêu Bảo Bối cực kỳ giống mẫu thân của nàng, khuôn mặt xinh đẹp , hắn vẫn thấy tiếc là do vậy. Năm đó mẫu thân nàng quay đầu lại nhìn  giang hồ cười, đừng nói trăm người bệnh, thì ngay cả bị chết cũng có thể sống lại. Bao nhiêu hào kiệt giang hồ nguyện ý quỳ gối xuống trước váy nàng, đương nhiên cũng có cả Miêu lão đầu.

( Hà : Miêu tỷ giống mẹ như thế thì => chắc chắn sẽ rất xinh đẹp rồi => thật xứng với Nhan ca : Đúng là một đôi Tiên đồng Ngọc Nữ.)

Bởi vì vừa ý rồi, liền mạnh mẽ đoạt lấy mẫu thân của Bảo Bối, gạo nấu thành cơm. Lúc trước Miêu lão đầu cho rằng, sau khi mình có được nàng , không bao giờ nghĩ đến sáng sớm ngày thứ hai, mẫu thân của Bảo Bối nũng nịu mà thân thể trần truồng nằm trên người hắn, hạnh phúc làm nũng," Miêu Miêu, ngươi thật đáng ghét. Ngươi sớm nói cho người nhà ngươi là thích ta, người nhà ngươi đã sớm đến rồi,sao phải giả bộ rụt rè mệt mỏi như thế."

"..." Miêu lão đầu im lặng tại chỗ. Sớm biết rằng là của hắn thì trực tiếp luôn, còn hao hết bao nhiêu tâm tư mà để "Bá vương ngạnh trên cung"(2)

(2) Bá vương ngạnh trên cung: cưỡng gian

Nhưng mà lúc trước mẫu thân của Bảo Bối cũng là rụt rè, hấp dẫn rất nhiều hiệp sĩ giang hồ, danh tiếng rất là vang dội, tiếng khen" Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân", cho hắn đủ mặt mũi rồi. Nhưng mà lúc trước mẫu thân của Bảo Bối là cung chủ của Thủy Tiên cung, cũng không có ai dám lấy .Ngoại trừ hắn : Miêu lão đầu .

Miêu Bảo Bối cảm thấy vừa lòng mà khép lại 《 Hoa cỏ tập 》(3), tung tăng mà ra phòng, kéo Nhan Ngọc Bạch đang chơi cờ cùng Thanh thúc ," Đi, chúng ta đi hái hoa."

(3) hoa cỏ tập : sách viết về các loại hoa và cỏ ....

Thanh Thư kỳ quái mà ngẩng đầu nhìn về phía Miêu Bảo Bối, đang nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của thiếu chủ. Aiz, thiếu chủ nhà hắn có bệnh mặt co quắp , lấy vợ, vẫn còn dáng điệu này. Điều này thật đáng buồn a.

( Hà: Thanh Thư là tên của Thanh thúc, trong đoạn Thanh thúc nói Nhan ca có chứng(bệnh) mặt co quấp- chắc ý là vẻ mặt của anh ý luôn ung dung chẳng bao giờ thay đổi dù có chuyện gì ạ.)

"A? Cuối cùng đã nghiên cứu ra cách phối hoa với túi hương rồi?"

 "Chi lan(4)." Miêu Bảo Bối nhảy nhót mà nói: " Chi Lan được sinh ra trong  Thâm Lâm(5),  nhưng mà vẫn có mùi rất thơm. Tựa như tướng công, cho dù tới nơi đông người,thì chàng chính là một vị mỹ nam tuyệt đại tao nhã."

(4)Chi lan: Cỏ chi và cỏ lan - thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.

(5)thâm lâm : rừng sâu.

Thanh thúc nghe xong vẻ mặt hắc tuyến. Vị thiếu chủ phu nhân này còn không biết danh vọng cùng uy hiếp của tướng công nàng trên giang hồ. Nếu như đã biết, khẳng định sẽ không nông cạn mà lấy sắc nhìn người. Nhưng mà, chi lan này thực sự rất hợp với thiếu chủ nhà hắn.

Nhan Ngọc Bạch cười nói: " Trong Bách Hoa cốc này, có chỗ có Chi Lan?"

" Thâm lâm." Miêu lão đầu bước đi thong thả đến, liếc mắt nhìn Nhan Ngọc Bạch," Chi Lan sinh ở Thâm lâm,nhưng mà vẫn có mùi rất thơm. Lời vô ích, trên sách đều nói như vậy, tất nhiên là ở Thâm lâm. Hơn nữa thâm lâm ở Bách Hoa cốc khác thâm lâm ở nơi khác. Thâm lâm của Bách Hoa cốc có một loại hoa đặc biệt, tên là hoa ăn thịt người. Tên như nghĩa, nhất định có thể ăn thịt người. Ta chưa bao giờ cho phép Bảo Bối đi Thâm Lâm, lần này cũng không ngoại lệ."

Miêu Bảo Bối lăc lắc cánh tay của Miêu lão đầu," Không phải lão cha nói tướng công của ta là thiên hạ đệ nhất lợi hại sao? Ta đã có hắn bảo hộ rồi."

Miêu lão đầu vẫn lắc đầu như trước.

Nhan Ngọc Bạch cười nói :" Ta nghe nói trong hoa ăn thịt người có một loại hoá thạch cổ , cái loại cổ này một nghìn bông hoa ăn thịt người khó tìm một cái,  hoá thạch cổ chỉ có trong hoa ăn thịt người, vì vậy cổ này rất quan trọng đối với cổ sư. Không biết nhạc phụ đại nhân có thích loại cổ này không?"

" Loại cổ này có rất nhiều tác dụng , có thể vô thanh vô tức đi vào xương tủy trong người, ăn một số xương, do đó có thể biến đổi dung nhan( vẻ mặt), thân hình, thậm chí có thể cho thân nam nhi biến thành nữ nhân, thân nữ nhân biến thành nam nhi." Vẻ mặt Miêu lão đầu buồn vô cớ .

" Ta còn nghe nói, nếu như pha chế sai hoá thạch cổ  , sẽ làm cho người thiếu niên thành tóc trắng?" Nhan Ngọc Bạch cười khẽ.

Miêu Bảo Bối sửng sốt, nhìn về phía tóc lão cha nàng đã sớm trắng, nghe mẫu thân nàng nói, cha là thiếu niên tóc bạc. Miêu lão đầu cười cười," Con rể, ngươi thật không đơn giản, hiểu rõ cổ thuật như vậy."

" A, lúc trước để giải ' Danh tiết cổ' trên người đã nghiên cứu mấy năm rồi." Nhan Ngọc Bạch cầm tay của Miêu Bảo Bối, nghiêng người với Miêu lão đầu nói : "Nhạc phụ đại nhân, ngươi yên tâm, ta sẽ mang Bảo Bảo an toàn trở về, nếu như nàng bị thương, ta cũng đau khổ không kém nhạc phụ đại nhân đâu."

Miêu lão đầu thở dài một tiếng, khoát khoát tay, để cho bọn họ vào Thâm lâm. Hắn tất nhiên là không sợ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, tam công tử của Nhan gia danh hiệu nghe nhiều nên thuộc, chính là hoa ăn thịt người căn bản không đủ sức đấu lại Nhan Ngọc Bạch.

Hắn lo lắng chính là sợ nữ nhi Bảo Bối của hắn nhìn thấy  hoá thạch cổ, không cẩn thận, để hoá thạch cổ tiến vào thân thể cũng không biết, vậy nên làm thế nào cho phải?

                                                                          HẾT CHƯƠNG 6

 P/s : Aizzz rất sorry những nàng đọc truyện trên điện thoại, từ giờ ta sẽ chỉ post truyện này bên nhà của ta (pehalovely.wordpress.com), còn bao giờ post truyện típ ở đây thì ta chưa quyết định. ~(o-_-)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro