Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Nguồn : www.hatiencu3.tk

 Edit & Beta : Pehalovely

Thâm lâm của Thanh sơn luôn luôn là một điều cấm kỵ của Miêu tộc. Đã từng có một số người dân đi vào, nhưng luôn luôn không bao giờ có người trở lại, nhiều người bị chết, cho nên thâm lâm được coi là cấm địa(đất cấm). Chỉ có một số cổ sư tìm kiếm hoá thạch cổ mà đến đây, nhưng đại đa số là không thành công.

Miêu Bảo Bối luôn luôn sống một cuộc sống vô ưu vô lự(không buồn không lo lắng), những tin đồn kia đương nhiên không đến tai nàng, nếu như người giang hồ biết  , nàng chỉ vì một cây hoa Chi Lan mà đi vào Thâm lâm, khẳng định tất cả đều ngã xuống đất không dậy nổi.

Miêu Bảo Bối vốn là muốn cưỡi tiểu lư tử (con lừa nhỏ)vào Thâm lâm, nhưng mà mỹ nam - tướng công nhà nàng  không hợp với con lừa, cần phải thay đổi một con tuấn mã(ngựa đẹp). Miêu Bảo Bối chưa bao giờ cưỡi qua ngựa, đây là không có cách a, dù sao bây giờ nàng đang trong ngực của tướng công. Nàng ngẩng đầu lên, dựa vào người của Nhan Ngọc Bạch, nhìn phong cảnh đi qua với một nhịp ngựa. Thâm sơn(núi sâu) cây mọc xum xuê, thỉnh thoảng ánh sáng mặt trời mới chỉ có thể lọt qua lá cây,phá tan sự âm u trong rừng rậm.

" Tướng công,sao ở đây không có động vật nào?Toàn là các loài côn trùng." Miêu Bảo Bối nhìn qua dọc đường, chỉ nhìn thấy một ít sâu nhỏ, không nhìn thấy mấy động vật lớn, nhưng mà trên đường lại có rất nhiều dược liệu trân quý( quý giá), khiến Miêu Bảo Bối muốn hái để đưa cho Kiều mỹ nam.

Nói đến Kiều mỹ nam, thì Miêu Bảo Bối là một bụng tức giận,Kể từ khi thành thân, lâu rồi không thấy Kiều mỹ nam đến, nếu bình thường, một ngày hắn đến ba đến năm lần, dậy cách bố trí thuốc, còn tiện thể cho nàng thử thuốc chưa chắc chắn, không quên công cụ thử thuốc là nàng. Bây giờ lại rất tốt, đừng nói không có thuốc đến, nàng như là tay sai công cụ thử thuốc, hắn đều không cần, thật là kỳ lạ.

Nhan Ngọc Bạch nhìn bốn phía,lắc lắc đầu mà nói :" Nơi này khí độc tương đối nặng, nên các loài động vật đều dời đi."

Miêu Bảo Bối gật đầu, nhìn xung quanh, có thể nhìn xem ở đâu có Chi lan. Bây giờ bọn họ đang trong rừng thâm sơn, cây cối tươi tốt không thấy một tia ánh sáng mặt trời, một bầu không khí kỳ lạ thổi đến, Miêu Bảo Bối không khỏi run run đứng lên. Nàng lui vào trong ngực của Nhan Ngọc Bạch, kéo kéo cổ áo của Nhan Ngọc Bạch," Tướng công, vì sao ta cảm thấy âm u vậy."

"Là do độ ẩm." Nhan Ngọc Bạch có một cơ thể tốt, ôm Miêu Bảo Bối sát vào trong ngực,rất là quan tâm.

Ngay lúc đó, một con tê tê chạy từ một bụi cây đi ra, đứng ở phía trước của con ngựa, thân thể dựng thẳng dùng một đôi mắt nhỏ như đỗ xanh nhìn Miêu Bảo Bối.Do chặn đột ngột, Nhan Ngọc Bạch đã phải kéo dây cương, cho ngựa dừng lại.

Miêu Bảo Bối cúi đầu nhìn con tê tê, sửng sốt ngạc nhiên một lúc, cũng không quay lại nhìn Nhan Ngọc Bạch, trực tiếp xuống ngựa, ngồi xổm xuống gần với thân thể con tê tê nói :" Người qua đường giáp,vì sao ngươi ở đây? Kiều mỹ nam đâu?"

Con tê tê này là sủng vật của Kiều mỹ nam nuôi, thực ra mà nói, là Miêu Bảo Bối tặng cho Kiều mỹ nam làm sủng vật. Lời này phải nhắc lại ba năm trước đây là lễ vật khi Kiều mỹ nam được hai mươi tuổi. Các Miêu nữ chưa thành thân ở Bách Hoa trại đều là yêu Kiều mỹ nam, tặng rất nhiều lễ vật. Kiều mỹ nam thấy phiền phức, hết sức giận dữ, liên lụy đến Miêu Bảo Bối. Hắn không bắt Miêu Bảo Bối tặng hắn lễ vật gì, Miêu Bảo Bối nào có tâm tư chuẩn bị lễ vật a, đúng lúc đó có người dắt con tê tê con tê tê đi qua, nàng lại bắt đến đưa cho Kiều mỹ. Vẻ mặt Kiều mỹ nam không thích mà nhìn con tê tê , rất là không tình nguyện mà nhận.

Sau đó, Kiều mỹ nam đặt tên cho con tê tê là "Người qua đường giáp", trở thành sủng vật của hắn. Cô nương trong trại nhìn thấy len lén lau lệ, thấy Miêu Bảo Bối luôn luôn vỗ vỗ vai của Miêu Bảo Bối, ý vị thâm trường mà nói :" Bảo Bối, ngươi là thần y mà chúng ta quý trọng a!"

"A?" Miêu Bảo Bối gãi đầu gãi tai khó hiểu, chỉ có thể gật đầu qua loa.

Sủng vật của Kiều mỹ nam sao lại xuất hiện ở trong Thâm lâm này? Miêu Bảo Bối liền nhíu mày, nghĩ thầm : cái tên kia không muốn sống, nên sẽ không là vì ở đây có thảo dược quý ,chạy đến nơi cây cối  âm u này hái thuốc chứ?

Bình thường người qua đường giáp sẽ không rời khỏi Kiều mỹ nam , hôm nay một mình xuất hiện, không phải là có điều gì xảy ra chứ? Miêu Bảo Bối lập tức ôm lấy người qua đường giáp, chạy đến bên ngựa, ngửa đầu nhìn về phía Nhan Ngọc Bạch ở trên ngựa.

Nàng sẽ không cưỡi ngựa cao như thế, từ nhỏ đến lớn đều là cưỡi con lừa, ngay cả tiểu Mã(ngựa nhỏ) cũng chưa cưỡi qua. Nàng chỉ có thể dùng đôi mắt mong đợi mà nhìn tướng công của nhà mình, hy vọng hắn có thể hiểu được ánh mắt mong đợi của nàng.

Nhan Ngọc Bạch thở dài một tiếng, vươn tay đến, ý bảo kéo nàng. Miêu Bảo Bối cười hắc hắc, bắt lấy tay của hắn . Nhan Ngọc Bạch dùng một chút lực, Miêu Bảo Bối đã trên lưng ngựa rồi, ngồi ở phía trước Nhan Ngọc Bạch.

" Tướng công, chàng dẫn ta đi tìm Kiều mỹ nam, hắn ở chỗ này."

" Kiều mỹ nam?" Nhan Ngọc Bạch nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm, lại có một bộ dạng không vui.

Miêu Bảo Bối chớp hai mắt," Hắn lớn lên đối với người rất tốt, thực sự."

Nhan Ngọc Bạch ngờ vực nhìn, ngữ khí nhẹ nhàng," Nàng có quan hệ gì với hắn?"

" Hắn là đồ đệ của lão ta."

"A? Sao ta chưa thấy qua?"

" Lão cha nói cô nam quả nữ cùng ở một chỗ, có thể nảy sinh tình cảm, kết quả là một ngày nào đó, thực sự xảy ra, lão cha  đuổi Kiều mỹ nam ra khỏi nhà, sống một mình."

Nhan Ngọc Bạch vừa nghe" Thực sự xảy ra" Sắc mặt khẽ động, khóe miệng kéo ra một nụ cười," Hắn cũng vào Thâm lâm này rồi?"

" Đúng vậy đúng vậy, cũng không biết có thể xảy ra việc gì ngoài ý muốn." Vẻ mặt Miêu Bảo Bối lo lắng mà nhìn người qua đường giáp đang trong lòng mình, chỉ thấy con tê tê này rất là ngoan ngoãn ở trong lòng nàng.

"Ừm, nên tìm một chút." Nhan Ngọc Bạch gió khinh vân đạm mà kéo dây cương , bước đi thong thả trong Thâm lâm.

Rất là kỳ lạ, trong Thâm lâm  vô cùng hoang vắng, thậm chí động vật lớn cũng rất rất ít lui tới, vẫn cứ một con đường đi tới,sẽ có một lối đi, hình như là vì bọn họ mà chuẩn bị tốt như vậy.

Đột nhiên, con tê tê trong lòng của Miêu Bảo Bối vội vàng đứng lên, thoát khỏi Miêu Bảo Bối đi phía trái một bụi cỏ mọc lan tràn vừa chạy vừa đi. Miêu Bảo Bối vội vã kéo ống tay áo của Nhan Ngọc Bạch," Nhanh lên , đuổi theo nó đi."

Không chờ  phản ứng của Miêu Bảo Bối, chỉ cảm thấy bản thân liền nhẹ nhàng, bay lên cao, bản thân đang trong lòng của Nhan Ngọc Bạch, bị hắn ôm lấy bay qua mấy  rừng cây nhỏ,hạ cánh xuống một chỗ trống.

Một chân Nhan Ngọc Bạch chấm đất, và đặt Miêu Bảo Bối xuống, hắn nhìn xem miếng vá của bụi cỏ rậm rạp, lông mày đẹp  nhíu lại, hắn nói :" Chẳng lẽ nàng không nhận ra cây cỏ kia sao?"

Miêu Bảo Bối nhìn lại, cố gắng nhìn kỹ, đầu lưỡi liền thắt lại. Nàng dĩ nhiên không chú ý đến các bản vá của cỏ được bao phủ bởi cỏ mà thành. Loại cây cỏ này tên là trùng thảo, tên như nghĩa, Sự kết hợp của các loài côn trùng và cỏ, Cỏ này được trồng chủ yếu ở các đầm lầy,để tạo ra một ảo tưởng, khiến người lầm vào trong đó, do đó lún xuống,nó ăn những gì chạm vào nó. Nếu như vừa nãy nàng chạy vào đó, chẳng phải là cũng không đứng lên được nữa rồi?

" A, người qua đường giáp vừa..." Miêu Bảo Bối vừa định khóc than việc người qua đường giáp chết non, đột nhiên từ một bản vá của cỏ đi ra.

" Con tê tê này đã mặc chiến giáp ." Nhan Ngọc Bạch vén tay áo rộng của mình, cười nói :" Trên da nó được bôi một loại dược, không thu hút Trùng thảo, hơn nữa người con tê tê lại nhẹ ,Không dễ dàng để rơi vào cái bẫy."

" Tướng công, chàng hiểu biết được thật nhiều thứ." Từ nhỏ Miêu Bảo Bối đã theo lão cha và Kiều mỹ nam, nên biết về cổ trùng và y dược là chuyện bình thường, nhưng mà tướng công của nàng so ra lại hiểu biết(thông thạo) nhiều hơn nàng?

Nhan Ngọc Bạch cười, thấy con tê tê lại bắt đầu chạy,liền dắt tay nàng," Sau này nàng cũng sẽ hiểu biết nhiều."

Miêu Bảo Bối bị Nhan Ngọc Bạch kéo đi ,đột nhiên cảm thấy có một cảm giác an toàn, từ nhỏ nàng đã bị lão cha kéo đi thu thập cổ trùng cũng cảm thấy đáy lòng bình yên như bây giờ . Miêu Bảo Bối nhịn không được nói:" Tướng công,chàng cũng tốt như lão cha ta."

"..." Nhan Ngọc Bạch ngừng lại một chút,lông mày nhíu lại,sau đó dở khóc dở cười, nhéo nhéo khuôn mặt của nàng," Ta có thể làm gì cho nàng để tốt hơn lão cha của nàng."

Miêu Bảo Bối chà xát lên bên người hắn," Cái này ta biết , chàng có thể ngủ cùng ta."            [Hà : haha :)) ]

Mặt Nhan Ngọc Bạch cứng đờ, nhìn chằm chằm vào Miêu Bảo Bối, định không nói, Miêu Bảo Bối trưởng thành sớm ,sau này hắn sẽ từ từ làm quen với nó.

Hai người mới đi được mấy bước, côn trùng lớn và nhỏ xung quanh đột nhiên bắt đầu xuất hiện, đủ loại kiểu dáng, làm cho người ta không kịp phản ứng. Dường như là đã bị cái gì hấp dẫn mà đến. Lông mày của Nhan Ngọc Bạch nhíu lại, bởi vì hắn đã nhìn thấy nhiều loài côn trùng trong truyền thuyết, có thể làm thuốc có thể hạ cổ.

" A! Băng cổ trùng. Lão cha vẫn tìm loại cổ trùng này." Miêu Bảo Bối bỏ tay khỏi Nhan Ngọc Bạch, đang chuẩn bị cúi người ngồi xổm xuống, đem cổ trùng kia cho vào ống trong ống trúc , bỗng nhiên một bóng người  lướt nhẹ đến trước mặt nàng. Miêu Bảo Bối vừa ngẩng đầu lên nhìn, thấy một bóng trắng," Kiều mỹ nam."

Kiều mỹ nam nhẹ nhàng khéo léo mà đem thu hồi ống trúc,vốn tưởng bản thân bắt con sâu này, trăm triệu lần không nghĩ tới, ống trúc lại bị một người đoạt đi, chính là Nhan Ngọc Bạch, hắn lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của mình," Chuyện của nương tử nhà ta,ta làm là được rồi, không cần phiền phức tới ngươi."   [ Hà : mùi giấm chua a .]

Kiều mỹ nam nhún nhún vai," Tay ta xoa loại cao chống lạnh, nên sẽ không bị tổn thương do giá rét, ngươi không sợ sao?"

" Không sợ." Nhan Ngọc Bạch dùng đoạn trúc để gắp Băng cổ trùng,đang gắp lấy thì ngừng lại, một trận tê dại truyền đến tay phải,hai cái kẹp không ổn rồi. Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại,truyền nội lực đến lòng bàn tay,để giảm khí lạnh. Cho vào trong ống trúc, đưa cho Miêu Bảo Bối. Vẻ mặt Miêu Bảo Bối vui sướng," Lão cha chờ cái này lâu rồi, dốt cuộc ngày hôm nay đã đến."

Kiều mỹ nam cười mà không đáp, Nhan Ngọc Bạch thâm ý mà nhìn Kiều mỹ nam, xuất hiện đúng vào thời điểm này, rất khó để có sự trùng hợp ngẫu nhiên này.

Thì ra, Miêu Bảo Bối cũng hậu tri hậu giác(sau khi biết sau khi cảm thấy) nhớ tới cái gì, đem cất ống trúc đi, nhìn về phía Kiều mỹ nam hỏi :" Kiều mỹ nam, sao ngươi ở chỗ này?"

Lúc này mới chú ý, trên lưng Kiều mỹ nam có mang theo một cái giỏ bằng trúc, bên trong có để một ít thảo dược, đó là thảo dược trân quý mà Miêu Bảo Bối thấy dọc theo đường đi. Mặt của Miêu Bảo Bối đột nhiên tối lại đứng lên," Ở đây nguy hiểm như thế, lão cha cũng không cho người dân vào, ngươi không sợ chết à?"

Nghe khẩu khí của Miêu Bảo Bối, Kiều mỹ nam như là người không có võ công, nhưng xem thân thủ vừa rồi, Kiều mỹ nam kỳ thực là người có võ công giỏi, hơn nữa công lực rất cao. Kiều mỹ nam vẫn duy trì nụ cười ôn hòa(dịu dàng) của mình," Gần đây đang thử giải độc dược trên Thiết Sở ám khí (1)của giáo chủ ma giáo trên giang hồ. Thiếu mồi,nên phải đến đây."

(1)Thiết : sắt, đao... ; Sở :đau đớn,khổ sở... => thiết sở ám khí ám khí - ám khí bằng sắt gây đau đớn .

"A." Miêu Bảo Bối hiểu được liền gật đầu.

Chỉ có Nhan Ngọc Bạch mới chú ý tới trong giỏ trúc có một nắm cỏ long viêm. Vừa vặn côn trùng có thể ngửi thấy mà cùng đến, rõ ràng là đã bị cái gì thu hút, mà khi đốt cỏ long viêm sẽ có mùi tản ra, mùi này đặc biệt hấp dẫn đối với nhiều loại côn trùng. Hơn nữa cách đó không xa ,đất đen như mực, hẳn là dấu vết bị cháy, nói vậy hắn đã suy đoán không sai.

Kiều mỹ nam cũng dùng ánh mắt giống vậy nhìn chăm chú vào nhìn chăm chú vào nhìn chăm chú vào Nhan Ngọc Bạch, cười cười mà nói :" Nghe nói Tam công tử Nhan gia độc nhất vô nhị, hôm nay vừa gặp, đã được lĩnh giáo."

Nhan Ngọc Bạch mỉm cười," Ngọc Bạch đến được đây, vì đường đi bằng phẳng, cũng không biết là chuyện gì xảy ra?Tưởng là không có đường, vậy mà lại đi được đến tặn đây."

Sắc mặt Kiều mỹ nam chìm xuống,chuyển chủ đề, nói với Miêu Bảo Bối :" Các ngươi tới đây gì?"

" Tìm Hoa chi lan."

 "Hoa chi lan?" Kiều mỹ nam dở khóc dở cười," Các thâm lâm(rừng sâu) khác đều có hoa chi lan, sao phải tìm ở nơi nghuy hiểm như này?"

" Bởi vì Bảo Bảo thích."         [Hà : Bảo Bảo - Cục Cưng -em bé."

Miêu Bảo Bối vừa nghe" Bảo Bảo" liền đỏ mặt, mọi người đều gọi nàng là Bảo Bối, chỉ có mỗi Nhan Ngọc Bạch gọi nàng " Bảo Bảo", mỗi lần khi hoan ái, hắn đều nhẹ nhàng vào bên tai nàng,một bên liếm vành tai nàng, một bên nỉ non gọi "Bảo Bảo".

Sau đó Miêu Bảo Bối sẽ không kìm lòng được mà run rẩy, nước cuộn trào mãnh liệt cuộn trào càng nhiều càng tốt...........        [ Hà : không bít các nàng đọc đoạn này có nghĩ như ta không nhề? :D ]

Miêu Bảo Bối kéo tay của Nhan Ngọc Bạch, nói với Kiều mỹ nam:" Kiều mỹ nam, ngươi có thể đến đó được không?"

Kiều mỹ nam mân vào môi, không đáp lại. Suy nghĩ một hồi," Đi theo ta."

Miêu Bảo Bối cùng Nhan Ngọc Bạch hai mặt nhìn nhau. Bỗng nhiên, hai người có suy nghĩ khác nhau. Miêu Bảo Bối thì cảm thấy khó hiểu, Khi nàng yêu cầu, Kiều mỹ nam luôn luôn đáp ứng, không bao giờ nói chữ "không", ngay cả hơi chần chờ cũng chưa từng có.

Còn Nhan Ngọc Bạch thì nghĩ, chỉ là một gốc cây hoa Chi Lan, sao phải gian nan như thế? Hơn nữa,  biểu hiện của Kiều mỹ nam,dường như là rất quen thuộc con đường này.

                                             ~HẾT CHƯƠNG 7~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro