Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8 

Nguồn :  www.hatiencu3.tk

Edit : Himari_chan14092000

Beta: Pehalovely

Kiều mỹ nam đưa họ đi sâu vào trong rừng, ở chỗ này hơn chỗ lúc nãy, vì chỗ này âm u, ẩm ướt hơn. Miêu Bảo Bối nhìn xung quanh, thấy hầu như là toàn thực vật ưa tối , hoa Chi Lan rõ ràng là thực vật ưa sáng, sao có thể  sinh trưởng ở đây được? Miêu Bảo Bối mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Kiều mỹ nam. Nhan Ngọc Bạch nhẹ nhàng nắm bàn tay của Miêu Bảo Bối, mắt phượng của hắn hơi nheo lại, cười nói: "Bảo Bảo, nàng nên nhìn vào ta nha." 

Miêu Bảo Bối sửng sốt một lúc, nước mắt lưng tròng sáng long lanh nhìn Nhan Ngọc Bạch, "Nhưng mà tướng công, chàng đang ở bên cạnh ta, ta không thể nghiêng đầu sang nhìn chàng, đúng không? "

"Vậy nàng nhìn nơi khác,  không được nhìn chằm chằm vào cái ót (phía sau đầu)của hắn."

Vẻ mặt Miêu Bảo Bối  ủy khuất, nàng nào có "Nhìn chằm chằm" ? Nàng chỉ là "Ngẫu nhiên không cẩn thận nhìn " mà thôi. Kiều mỹ nam đằng trước nàng, nàng chỉ là vô tình nhìn về phía trước(nhìn thẳng), không phải cố ý nhìn mà.

Bọn họ đi được không xa, liền nhìn thấy một đại kỳ quan(1), chỉ thấy phía trước có một chỗ trống ở trong bụi cây um tùm , ánh mặt trời chiếu vào, lóe ánh sáng vàng rực rỡ , ánh sáng đang chiếu xuống, có một vài cọng hoa Chi Lan có nụ vàng, sức sống sinh trưởng dồi dào  . Chung quanh vài cọng hoa Chi Lan có một loài khác thuộc loại thảo mộc, sinh trưởng một mình ở nơi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, có vẻ rất đặc biệt.

(1)đại kì quan : hiện tượng lớn

Việc này... Thật sự rất cổ quái. Nhan Ngọc Bạch vỗ chán, đôi mắt hơi nheo lại, trong đôi mắt xinh đẹp kia lóe lên ý giảo hoạt.Thâm lâm(rừng sâu) này càng đi vào sâu càng thấy cổ quái hơn ,không nói đến không có ánh sáng mặt trời, ngay cả động thực vật cũng không có,gần như là bóng râm và ẩm ướt của thực vật. Thế mà trong chỗ sâu này, lại có một khoảng không, nó lại tình cờ đúng ở chỗ hoa Chi Lan.

Miêu Bảo Bối nhìn thấy phía trước có thực vật tươi tốt và đáng yêu, vẻ mặt liền hưng phấn(vui mừng), vỗ vỗ vai của Kiều mỹ nam, "Kiều mỹ nam, nơi này thật hay , sao ngươi tìm được chỗ này?"

"Tình cờ đi ngang qua."

Nhan Ngọc Bạch thăm dò khuân mặt bình thản của hắn, các cơ ở khóe miệng hơi run lên, hắn luôn cảm thấy nơi này có chút quái dị, nhất là có một khoảng không(cho ánh sáng chiếu vào) để  hoa Chi Lan sinh trưởng . Trong mắt Miêu Bảo Bối  chỉ có cây hoa Chi Lan kia , để làm hương liệu cho vào túi thơm của nàng làm cho tướng công. Nàng liền tiến lên phía trước muốn hái một gốc hoa, Nhan Ngọc Bạch ngăn cản, hắn nói: "Để ta hái cho."

Miêu Bảo Bối không nghe theo, nói  :"Lão cha nói,  phần tâm ý của một lễ vật ,  chính là phải tự tay mình làm, để người khác làm giúp , thì là không có tâm ý của mình nữa rồi ."

Nhan Ngọc Bạch sửng sốt, ngày thường nàng thường tùy tiện, vô tâm vô phế (không có trái tim không có phổi) hôm nay Miêu Bảo Bối  lại nói ra lời nói có đạo lý không giống lúc trước , hắn cười ngượng, để cho nàng đi hái, Miêu Bảo Bối liền chạy tới, ngồi xổm xuống hái ba cây hoa Chi Lan ôm vào trong ngực, đang chuẩn bị đứng dậy, Đột nhiên cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình bị một trận lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền đi khắp cơ thể. Nhưng sau một thời gian, tất cả đều như thường. Miêu Bảo Bối lại khôi phục lại trạng thái bình thường , làm như dạng của con thỏ nhỏ chạy đến bên người Nhan Ngọc Bạch, "Được rồi."

Nàng tách hai gốc cây trong 3 gốc cây hoa Chi Lan, " Một gốc cây là cho lão cha , một gốc cây là cho tướng công , còn có một gốc cây là cho Kiều mỹ nam ."

Kiều mỹ nam liền sửng sốt, đem ánh mắt phóng đến trên mặt của Miêu Bảo Bối, giống như là đang nghi ngờ, vì sao phải làm một cái cho hắn?

Miêu Bảo Bối cười ngọt ngào, "Hà tỷ tỷ nói, túi hương là tặng cho những nam nhân mà mình thích. Ta thích lão cha, thích tướng công, cũng thích Kiều mỹ nam.Ừm, trước mắt ta thích ba nam nhân này, nên tất nhiên phải làm ba cái rồi ."

Hai vị mỹ nam trước mặt dường như không thích loại "Thích" này của Miêu Bảo Bối . Đặc biệt là Kiều mỹ nam, hắn xoay người đi, biểu hiện ra khuân mặt lạnh, không nhẹ không nặng nói: "Không cần làm cái kia cho ta ."

Nhan Ngọc Bạch cầm tay Miêu Bảo Bối, cười khẽ: "Ta nghĩ ta sẽ thích túi hương của nàng làm." Dứt lời, liền  kéo Miêu Bảo Bối  đến trước con ngựa , lên ngựa đi ra Thâm Lâm(rừng sâu). [Hà : ta nghĩ Thâm Lâm là tên của khu rừng này nên mún để nguyên tên Hán Việt]

Ngựa của Kiều mỹ nam đứng cách đó không xa, lúc Nhan Ngọc Bạch đem ngựa đi thong thả đến bên người Kiều mỹ nam thì mắt Kiều mỹ nam dường như lóe lên một ý,có vài phần khiêu khích, nói: "Nhan công tử trước tiên nên đưa Bảo Bối trở về đi, Baỏ Bối là nữ nhi(con gái) của sư phụ ta, thấy ngươi đi lâu như vậy mà chưa về, chắc chắn sư phụ sẽ đi tìm, lúc đó mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ không tốt."

Nhan Ngọc Bạch nắm dây cương, thắt chặt lực kéo, để cho tốc độ của con ngựa chậm lại một ít, mỉm cười, "Được, chúng ta đi trước một bước ."

Miêu Bảo Bối dễ dàng làm tổ ở trong ngực của Nhan Ngọc Bạch, vẫy tay với Kiều mỹ nam, "Ngày mai đến nhà ngươi chơi."

"Được." Kiều mỹ nam cười nhẹ.

Nhan Ngọc Bạch cho ngựa chạy đi, tuy tốc độ có chút chậm, nhưng ít ra có thể coi như bước đi bình thường. Nhan Ngọc Bạch vẫn chú ý đến nhất cử nhất động(mỗi bước di chuyển) của Kiều mỹ nam , từ nhỏ hắn đã lớn lên trong Nhan gia ,được luyện một phen nhĩ tị thông tâm (2), nên có một đôi tai linh mẫn(nhạy bén), khoảng cách trăm bước cũng có thể nghe rõ ràng. Hắn đã đi hơn trăm bước, mà Kiều mỹ nam cũng không có ý định cử động.

(2)nhĩ tị thông tâm : nhĩ - tai, tị - mũi , thông - thông thạo, tâm - lòng... =>được luyên một phen nhĩ tị thông tâm = được luyện (học) thành thạo về tai và mũi.

Hắn không thể không mỉm cười, không nhịn được nói chuyện xưa cho Miêu Bảo Bối, " Bảo Bảo, nàng đã nghe nói về một câu chuyện xưa nào chưa?"

"Hử? Chuyện xưa gì?"

"Ngày xưa có người nông phu(người làm ruộng), đã dùng hơi ấm cơ thể của mình để cứu sống một con độc xà sắp bị chết lạnh, nhưng khi con độc xà vừa sống lại được, nó đã cắn chết người nông phu kia."

Miêu Bảo Bối  ngước đôi mắt lên nhìn Nhan Ngọc Bạch, " Sau đó thì sao?"

"Sau đó? Không có sau đó."

"Sao lại không có sau đó? Nông phu kia chắc chắn có vợ con , ta nghĩ con của nông phu nhất định sẽ cầm đao chém chết con độc xà kia."

Nhan Ngọc Bạch không nói gì, nhưng mà lông mày khẽ nhướn lên, đôi mắt phượng nhìn rất xa xăm, kéo miệng cười, "Bảo Bảo, nếu trong nhà nông phu có một con độc xà, khi có thời cơ đến nó giết con của người nông phu, vậy thì phải làm sao?"

"Cái này, như này đi, chuyển nhà. Không bao giờ về đó nữa, không phải độc xà kia sẽ không tìm được nữa sao?" Đáp án của Miêu Bảo Bối rất hợp tình lý , nhưng sắc mặt của Nhan Ngọc Bạch có chút trắng bệch , hắn ôm chặt thân thể của Miêu Bảo Bối , nhẹ nhàng nhưng kiên định mà nói :"Con độc xà kia sẽ dây dưa với bọn họ cả đời."

 [Hà : Có ai nghĩ đến Nhan ca mún ám chỉ : độc xà là Nhan ca còn gia đình kia là gia đình của Miêu tỷ không? - mún bít thì đọc típ đi , phần hay còn ở những chương sau cơ.*hắc hắc*]

"..." Miêu Bảo Bối nghĩ : đó là một chuyện xưa thôi, vì sao ngữ khí  của tướng công nàng kiên định (4)như vậy?

(4)kiên định: kiên quyết,giữ vững, kiên quyết .

***

***

Tính cách của Miêu Bảo Bối  chính là quyết định rất nhanh, bất luận  là làm việc gì, miễn là nàng muốn, nàng sẽ lập tức làm việc đó, mã bất đìn (5)mà đi làm. Nàng vừa có được hoa Chi Lan liền chạy vào trong tân phòng của mình, lấy cây kim và vải rồi chạy đến chỗ của Hà tỷ tỷ học làm. Ngay cả bữa tối cũng quên ăn, một lòng một dạ chui đầu vào thêu thùa .

(5) mã bất đình đề : ý là -không dừng lại để tiến về phía trước.

Miêu lão đầu thấy nữ nhi có lòng như vậy, một mặt vui mừng một mặt lo lắng. Vui mừng là, sau này Bảo Bối của hắn sẽ có thể làm hiền thê lương mẫu,  lo lắng là tân hôn cũng được hơn nửa tháng rồi, sau này phải làm gì để đi tiếp con đường này?

"Lão cha, lão cha." Miêu Bảo Bối  mất hai canh giờ để làm xong cái túi hương thứ nhất, tất nhiên là ở trong mắt của Miêu Bảo Bối, lão cha của nàng là quan trọng nhất,  nên tất nhiên cái túi hương đầu tiên phải cho lão cha nàng rồi.

Miêu Bảo Bối cầm cái túi hương mình tự làm chạy vào phòng của Miêu lão đầu lão đầu, giống như hiến vật quý đưa cho Miêu lão đầu. Ánh đèn nến chập chờn , Miêu lão đầu  kinh ngạc mà tiếp nhận món quà đầu tiên nữ nhi tặng cho mình, mà không cần nhìn, như là bảo bối để trong lòng bàn tay, nước mắt lão lã trã mà nói: "Không uổng công lão cha thương ngươi , người ngươi nghĩ đến đầu tiên đúng là lão cha ngươi,ta thấy tục ngữ nói rằng "Giá tương công vong đa(6)", nhưng Bảo Bối của nhà ta chưa có quên ta."

(6) giá  tương công vong  đa : nữ nhi đã gả đi cho nhà người ta(tướng công) rồi là liền quên đi cha của mình.

Miêu Bảo Bối  bị nước mắt giăng khắp nơi của Miêu lão đầu lão đầu dọa cho không biết nên làm gì ,nên ngay lập tức tại chỗ, hỏi: "Lão cha, ngươi làm sao vậy?"

Miêu lão đầu lau nước mắt, vuốt ve nữ nhi mình đã lớn của mình, "Bảo Bối, tục ngữ nói 'lấy chồng theo chồng lấy cẩu(chó) theo cẩu', ngươi gả cho Nhan Ngọc Bạch, nhất định là Nhan Bá Nhân rất tự hào về con trai mình, không thể ở trong Thanh Sơn nhỏ bé của Nam Chiếu này nữa. Ngươi chuyện gì cũng không hiểu, lại là người đơn thuần, ra khỏi Thanh Sơn khẳng định sẽ chịu thiệt. Nhớ kỹ một câu nói của lão cha, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, không cần làm con chim đi đầu, sức mạnh ra đầu, không cần xen vào việc của người khác. Còn có..." Miêu lão đầu đi đến trước hộp nữ trang của mình, lấy ra một đống này nọ, đầu tiên là lấy ra một lệnh bài, đem bàn tay của Miêu Bảo Bối mở ra, "Đây là vật nương ngươi để lại cho ngươi để sau này, nếu có một ngày ngươi gặp chuyện phiền phức, cầm lệnh bài này đến cửa hiệu cầm đồ lâu đời ở Giang thành ,  sẽ có người tìm và giúp ngươi."

Miêu Bảo Bối một mảnh mờ mịt, không biết lão cha nàng đang làm gì? Nàng chỉ là đến đưa tâm ý của chính mình nha .

Miêu lão đầu  lại đem bình sứ tử màu trắng đưa cho Miêu Bảo Bối, "Đây là hai viên Thủy Tiên Ngọc Lộ Hoàn còn lại, dùng để khởi tử hồi sinh(chết đi sống lại). Đừng tùy ý lấy nó ra, cũng không thể tuỳ ý cho người khác ăn."

Miêu lão đầu  lại lấy một Bả Đoản Miêu Đao(một con dao ngắn của người Miêu) từ trong hộp ra, "Võ công của lão cha ngươi không được giỏi, chỉ biết hạ cổ, thật ra rất sợ chết, cái chuôi Đoản Miêu Đao này đã vào sinh ra tử cùng lão ch lâu rồi, nó không chỉ chém sắt như chém bùn, còn được đúc từ hàn tuyết thiết (sắt trắng lạnh), loại sắt này được tạo từ bảy loài độc trùng bảy loài hoa độc mà thành, bản thân nó có độc tính. Đây còn là binh khí đứng thứ ba trên bảng xếp hạng vũ khí."

Miêu Bảo Bối  sửng sốt ngạc nhiên một lúc, Miêu lão đầu hỏi: "Lão cha hỏi ngươi, ngươi sợ độc gì nhất?"

"Ta bách độc bất xâm, chỉ có một loại độc sẽ làm ta trúng độc, là Xuân Dược , lão cha hạ cổ trùng để khắc tinh cho ta đi ."

Nói đến thân thể phức tạp này của Miêu Bảo Bối, thật đúng là làm cho Miêu lão đầu rối rắm. Cổ sư bình thường sẽ thi cổ cho chính mình, để chính mình bách độc bất xâm. Nguyên nhân là cổ là một loại sinh vật vô cùng độc, khi cổ sư thao tác khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc phải vào nó, cho nên làm cổ sư đầu tiên là phải hạ cổ cho chính mình. Nhưng mà loại cổ trùng này có một "kẻ địch", đó là Xuân Dược thành phần trong cây Thanh Mộc Hương. Rất ít người pha chế Thanh Mộc Hương để dùng làm thuốc, trước mắt chỉ có Xuân Dược.

Nếu Miêu Bảo Bối ăn Xuân Dược, rất là thảm a, có nghĩa là không làm"điều đó" nàng sẽ chết, mà người giúp cô làm "điều đó" sẽ chết . Tóm lại, nàng không thể ăn Xuân Dược.

[ Hà : Tác dụng của Xuân Dược là gì chắc các nàng biết rùi nhì? Ừm, nếu nàng nàng chưa biết có thể tham khảo dưới đây: (Xuân Dược - là người ăn phải nó sẽ bị thúc dục dâm, thúc dục tình ý,tăng cường tính năng lực(tráng dương), chứa một lượng tố kích thích hooc môn sinh dục , trong người thấy nóng và phải "abcxyz" với người khác giới thì mới giải được Xuân Dược.) ]

Đây là bí mật của Miêu lão đầu và Miêu Bảo Bối, không thể nói cho ai.

Miêu Bảo Bối bỗng nhiên hỏi: "Lão cha, có phải ý ngươi là muốn đuổi ta đi không ?"

"Nói bậy, ai muốn đuổi ngươi đi , là ngươi muốn đi trung nguyên cùng tướng công ngươi. Nơi đó sẽ có các đạo lý đối nhân xử thế mà ngươi chưa bao giờ thấy qua, tóm lại, ngươi không được tin tưởng bất kì ai, chỉ cần tin tưởng tướng công ngươi cũng được, hắn sẽ đối tốt với ngươi."

Kỳ thật Miêu lão đầu không muốn cho Miêu Bảo Bối  đi, ở Bách Hoa Cốc này con người chất phác,tinh khiết,không khí trong lành, không lừa gạt lẫn nhau này là thích hợp nhất với nàng. Sáng ngày hôm nay, Nhan Ngọc Bạch nói chuyện với hắn.

"Nhạc phụ đại nhân, ta nghĩ ta phải đi."

"A? Ngươi thành thân cùng Bảo Bối của ta đã nhiều ngày, chẳng lẽ không có ý nghĩa gì sao? Tuy rằng ta đã giải  'Danh tiết cổ ' cho ngươi, nhưng trên người ngươi còn có 'Độc tình cổ', trừ Bảo Bối của ta, ngươi không thể chạm vào nữ nhân nào, nếu không sẽ chết ngay tại chỗ." Hắn thử uy hiếp Nhan Ngọc Bạch.

Nhan Ngọc Bạch cười nhưng không nói, cuối cùng, hắn nhướn mày nhìn, "Trước khi đến đây Ngọc Bạch đã đắc tội  giáo giáo chủ, hôm nay hắn đã cho tìm ta khắp nơi, nếu như ta mà không đi, thí Bách Hoa Trại sẽ bị liên lụy, ta nghĩ  chắc nhạc phụ đại nhân cũng không muốn có người ở trong Bách Hoa Trại bị thương vong."

Đúng vậy, cho dù Miêu lão đầu yêu thương nữ nhi của hắn, cũng không thể để người dân của Bách Hoa Trại bị liên lụy vì chuyện này được, tân hôn chưa lâu, hai người bọn họ lại phải xa nhau, mà Nhan Ngọc Bạch này dường như rất lạnh nhạt với nữ nhi hắn, nếu có đi mà không có về,  khiến cho tuổi xuân tươi đẹp của nữ nhi hắn phải chờ đợi , nếu vậy thì phải làm sao bây giờ?

Hắn suy nghĩ cả đêm, vẫn là chuẩn bị đem thả con gà con(Miêu Bảo Bối) mà con gà trống là hắn đang che trở , để nàng đi theo tướng công nàng, say này tất cả đều phải thuận theo số mệnh, hắn cũng đã hoàn thành di ngôn của nương tử hắn, là đem Miêu Bảo Bối gả cho Tam công tử Nhan gia rồi .

Hôm nay, Miêu Bảo Bối  lại đem tặng hắn một túi hương khiến Miêu lão đầu vốn lưu luyến không rứt thành lệ rơi đầy mặt. Hắn rất luyến tiếc Bảo Bối, nhưng đã đáp ứng với nương tử hắn, trong vòng hai mươi năm, không được bước vào Trung Nguyên nửa bước, đã mười bảy năm rồi giờ chỉ còn có ba năm nữa.

Miêu Bảo Bối thấy mặt lão cha nàng rối rắm như vậy, thật là không đành lòng, vỗ vỗ bả vai của Miêu lão đầu, thật là săn sóc mà  nói: "Bảo Bối sẽ tự chiếu cố bản thân thật tốt. Sẽ không để lão cha phải lo lắng."

Miêu Bảo Bối  thích nhất lão cha nàng, lão cha mà buồn, nàng sẽ là người đau khổ hơn ai hết.

Miêu Bảo Bối  đem những đồ mà Miêu lão đầu đưa nàng cất thật đi, quay về gian phòng của mình, chỉ thấy Nhan Ngọc Bạch đang lật xem mười tám thức xuân cung đồ của Miêu Bảo Bối ở trên giường . Hắn thấy Miêu Bảo Bối , liền  buông " sách" xuống, đi đến bên cạnh nàng, tay cọ xát bàn tay của nàng," Thời tiết hôm nay ấm áp, sao tay nàng lạnh như vậy?"

"Tướng công, sau này ta sẽ cùng chàng đến Giang Nam, chàng sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với ta chứ? Lão cha ta nói ta không được tin bất kì ai, chỉ cần tin ngươi là được rồi."

Nhan Ngọc Bạch hơi do dự, ban đầu định làm ấm tay cho Miêu Bảo Bối nhưng lại thôi, cuối cùng hắn gật nhẹ đầu, " Đương nhiên phải đối tốt với nàng rồi, nàng là nương tử cả ta mà."

Miêu Bảo Bối cảm giác có được sự đảm bảo, nàng thoáng cái nhảy lên trên người của Nhan Ngọc Bạch , hai chân vòng qua bám vào thắt lưng hắn, cười nhạo mà nhìn vào mười tám thức Xuân Cung đồ đang trên bàn, mặt trên vừa vặn là thức " Ngư tường thiển để ", vẻ mặt nàng cười híp mắt ,"Tướng công , hôm nay chúng ta làm 'ngư tường thiển để' đi."

Nhan Ngọc Bạch nhíu mày, khá khó khăn cười mà nói :" Được, hôm nay làm nhất thức đi , ngày mai còn dậy sớm để lên đường."

" Được a." Miêu Bảo Bối đáp ứng rồi thoáng một cái lập tức nâng mặt của Nhan Ngọc Bạch lên, hôn mãnh liệt. Nhan Ngọc Bạch ôm lấy Miêu Bảo Bối hướng đi về phía giường, rồi ngã xuống , song tu chi (abcxyz)............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro