Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Nguồn : http://hatiencu3.tk

Edit & beta : Hà Tiên Cư (pehalovely)

Giữa đêm khuya, bầu trời của Thâm Lâm treo một mặt trăng lưỡi liềm, các đám mây đi ngang qua che khuất ánh trăng, nhìn có vẻ yên lặng. Nhan Ngọc Bạch vẫn chưa ngủ, mở to mắt nhìn trần nhà, một màu đỏ tươi, chăn được thêu màu vàng tượng trưng của hạnh phúc đôi lứa, đây là giường tân hôn của hắn.

Đột nhiên, người đang trong lòng của hắn cử động, càng đem thân thể mình chôn sâu vào trong lòng hắn, miệng chẹp chẹp, như đang ăn cái gì đó. Nhan Ngọc Bạch cúi đầu nhìn nàng , kéo chăn đắp cho nàng, chỉ nghe thấy Miêu Bảo Bối nói nhỏ :" Lão cha, ta đi Trung Nguyên làm nữ hiệp."

Nhan Ngọc Bạch ngạc nhiên một lúc , rồi cười lớn, Trung Nguyên của giang hồ, lòng người hiểm ác đáng sợ , chuyện gì cũng có âm mưu, nàng là nữ nhân không rành thế sự(sự đời) như vậy, đi giang hồ, đừng nói nữ hiệp, thậm chí không giữ được mạng mà quay về ý.

Miêu Bảo Bối đột nhiên mở mắt, nhíu mày, sau đó toàn bộ khuân mặt trắng bệch . Nhan Ngọc Bạch ngẩn người, ôm Miêu Bảo Bối vào lòng ," Nàng làm sao vậy?"

" Đau bụng." Vẻ mặt Miêu Bảo Bối đau đớn mà co mình lên, ôm bụng, cắn răng chịu đựng.

Nhan Ngọc Bạch lập tức đứng dậy, đang định đi gọi Miêu lão đầu, nhưng lại bị Miêu Bảo Bối kéo lại, nàng khó khăn mà nói :" đừng làm phiền lão cha, không lão cha lại làm lớn lên."

Nàng ôm bụng xuống giường, loạng choạng đi đến trước bàn ngồi xuống, uống mấy chén trà.

"Vậy làm sao để nàng không đau bụng bụng nữa?" Nhan Ngọc Bạch lo lắng, đang chuẩn bị bắt mạch cho nàng, không ngờ Miêu Bảo Bối trực tiếp phủi tay hắn, một tay uống trà một tay xoa bụng, hình dạng như thể vừa nãy chưa bị đau bụng, mà lại rất thoải mái.

Miêu Bảo Bối nói :" không có gì, có thể là ta ăn phải đồ bị hư, bây giờ đỡ hơn rồi."

Nhan Ngọc Bạch nhíu mày, lo lắng, nâng khuôn mặt của Miêu Bảo Bối, nhìn qua một lượt, xác định hỏi :" Thật sự không có việc gì rồi?"

" Tướng công lo lắng quá rồi, Miêu Bảo Bối ta nửa đêm luôn đau như vậy, đây là thứ tự của ngày." ( Hà : có lẽ là Miêu tỷ "đến tháng" a.)

Mặt Nhan Ngọc Bạch tối sầm lại, khóe miệng co giật. Miêu Bảo Bối nhảy lên người của Nhan Ngọc Bạch, hai tay vòng qua ôm cái cổ của Nhan Ngọc Bạch, ôm hắn gục xuống giường, cuối cùng, nàng còn nhìn hắn chớp chớp mắt, như kẻ trộm hề hề cười nói :" Tướng công, ngươi cũng biết vừa rồi ta nằm mộng gì?"

"Không phải là làm nữ hiệp chứ?" Nhan Ngọc Bạch thuận thế ôm thắt lưng của , khẽ cười.

" Tướng công thật là thông minh, ta mơ thấy ta có võ công cao cường, thân nhẹ như chim yến bay qua các nóc nhà lớn, sau đó đi tới một gian tiểu điếm bình dân, chọc thủng một lỗ trên cửa sổ, sau đó cho một cái ống vào, nhẹ nhàng thổi, người bên trong phòng ngửi được liền hôn mê, sau đó ta đi vào ... hắc hắc." Miêu Bảo Bối vẫn lén lén cười khúc khích, hình dạng bây giờ thoạt nhìn rất là dâm đãng . Nhan Ngọc Bạch nghe nàng nói, sao như là đi hái hoa tặc vậy ?

" Sau đó thì sao?" Nhan Ngọc Bạch nheo nheo mắt , thuận miệng hỏi.

" Sau đó..." Miêu Bảo Bối vuốt ve khuân mặt của Nhan Ngọc Bạch, đầu ngón tay xẹt qua cổ của hắn, nhẹ nhàng cởi xiêm y của hắn ra, lại gian giảo đi tới trong tiết khố của hắn. Nhan Ngọc Bạch run một lúc, cuối cùng bị Miêu Bảo Bối vuốt ve đò lót, khơi trào lên dục vọng của hắn, hắn chờ mong hành động tiếp theo của nàng. Nhưng đúng vào lúc này nàng lại đưa tay về, nằm lên trên người của Nhan Ngọc Bạch, " Sau đó cứ như này, đang định ... thì đột nhiên đau bụng, giấc mộng xuân bị chấm dứt."

"Nàng như này không phải nữ hiệp, là hái hoa tặc."

" A, nhưng mà võ công trên sách cấm của hái hoa tặc rất giỏi, hắn vừa ra chưởng, đều khiến mọi người thét chói tai." Vậy Miêu Bảo Bối tiếp xúc với các đại hiệp trên sách hái hoa tặc rồi.

Nhan Ngọc Bạch đem Miêu Bảo Bối ôm Miêu Bảo Bối xuống giường, đè lên người nàng, hôn mi tâm của nàng , cười khẽ :" Ta cũng khiến cho nàng thét chói tai, không phải ta đây cũng rất giỏi sao?" Dứt lời, lại hôn tiếp.

Miêu Bảo Bối ôm thắt lưng của hắn, cười khanh khách mà nói : "Tướng công cũng là hái hoa tặc."

"Ừm, chỉ hái có một đóa là nàng." cảnh mơ mơ hồ hồ, bên trong bỗng nhiên hiện lên một cảnh xuân rực rỡ kiều diễm, vô cùng đẹp.

***

Bọn họ khởi hành muộn. Nhan Ngọc Bạch vẫn dậy từ rất sớm, nhưng hắn không gọi Miêu Bảo Bối dậy, mà một mình đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh Thanh Sơn từ xa , không khí ở Thanh Sơn trong lành, đẹp như họa, rất động lòng người. Buổi sáng mặt trời còn chưa "dậy", trong không khí tràn ngập hương trúc từ phía rừng trúc, hương trúc nhẹ nhàng bay tới, như một loại hưởng thụ. Đây là buổi sáng cuối cùng ở nơi không khí trong lành của Thanh Sơn này, Nhan Ngọc Bạch lại có chút cảm giác lưu luyến . Trước khi tới đây, hắn vốn đã tính toán trước, có thể nói mọi chuyện không có vượt qua sự tính toán của hắn. Hắn không khỏi mỉm cười.

" Tướng công." Miêu Bảo Bối từ đằng sau ôm lấy Nhan Ngọc Bạch, lại cọ xát vào lưng của hắn, mơ mơ màng màng như muốn đứng ngủ.

Nhan Ngọc Bạch nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, xoay người, nàng cư nhiên lại ngã vào trong lòng hắn, hình dạng như là buồn ngủ, thoạt nhìn còn chưa tỉnh ngủ. Nhan Ngọc Bạch ôm nàng, cười nói : "Sao? Còn muốn đứng ngủ sao?"

" Rất buồn ngủ. Nhưng lão nói lúc gà gáy là phải rời giường không thì lão cha sẽ cầm gậy trúc đánh vào cái mông của ta." Miêu Bảo Bối cố hết sức mở hai tròng mắt của mình ra, cảm giác mí mắt nặng trĩu, không thể mở ra được.

Nhan Ngọc Bạch thấy hình dạng đau khổ này của Miêu Bảo Bối, nở nụ cười lớn, lấy một cây ngân trâm từ ống tay áo ra, rất nhanh liền đánh vào cái mông của Miêu Bảo Bối. Miêu Bảo Bối lập tức trừng lớn mắt, gắt gao nhìn thẳng vào Nhan Ngọc Bạch.

" Còn buồn ngủ nữa không?"

Miêu Bảo Bối lắc mạnh đầu.

" Vậy tỉnh ngủ chưa?"

Miêu Bảo Bối gật mạnh đầu.

"Vậy thì tốt." Nhan Ngọc Bạch sửa lại xiêm y cho nàng, hình dạng rất hài lòng mà nhìn nàng. Nhưng Miêu Bảo Bối lại khóc không ra nước mắt nói :" Tướng công, nếu cái mông của ta chảy máu thì sao?"

" Mau vào nhà, sẽ không chảy máu."

"Mà lúc trước khi động phòng, tướng công lại ' Nhất châm kiến huyết(một trâm thấy máu)' a."

Nhan Ngọc Bạch bỗng nhiên không nói gì. Miêu Bảo Bối vô sự tự thông(không ai nói nhưng cũng biết), bản thân tự suy nghĩ cẩn thận :" Động phòng tướng công dùng châm quá thô rồi, như bất lực ." Vẻ mặt Nhan Ngọc Bạch liền hiện lên hắc tuyến, dẫn Miêu Bảo Bối ra ngoài, trong miệng còn cảnh cáo nói :" Sau này , không được nói lại những lời như thế này."

[Hà : ý Miêu tỷ , cái châm này chính là * cái đó đó * của Nhan ca ý * hắc hắc*]

" Lão cha nói, động phòng là thời gian quan tọng nhất của nữ tử, nhất định phải nhớ thật kĩ."

"..." Nhan Ngọc Bạch bất lực, đành phải dừng lại , nói :" Đó là nhớ ở trong lòng."

" Ta đã nhớ  vào《 Miêu Bảo Bối sử ký 》  rồi."

" 《 Miêu Bảo Bối sử ký 》?"

Miêu Bảo Bối lập tức móc ra một quyển sách bằng bàn tay từ trong túi áo, như hiến vật quý mà đưa cho Nhan Ngọc Bạch. Nhan Ngọc Bạch nghi hoặc mà tiếp nhận, mở trang thứ nhất ra, mặt trên chỉ có bốn chữ : Mười lăm, đại hôn. Trang thứ hai cũng bốn chữ : Tướng công, mỹ nam. Không ngờ Trang thứ ba cũng bốn chữ : Động phòng, thấy huyết(máu) [ Hà : à à, chắc Miêu tỷ đang nói đến ' lạc hồng' ý mà] . Trang thứ tư lại chỉ có ba chữ : Tướng công, mãnh !(Hà : ừ ừ 'mãnh' trong việc gì chắc các nàng đều bít rùi nhề * hắc hắc* ) Nhan Ngọc Bạch nhìn dấu câu cảm thán phía sau từ " Mãnh". Trang thứ năm là trang đầu tiên nhiều hơn N từ : Lại thô rồi, hi vọng có một ngày " có công mà sắt có này nên kim" [ Hà : chỗ này làm ta bò lăn bò cười ra ý :)) , lại đi chê "tiểu đệ" của Nhan ca "thô(to)" chứ .]

Nhan Ngọc Bạch nhìn các chữ cuối cùng, trên trán đã đầy hắc tuyến. Thì ra nàng lại muốn " Có công mài sắt, có ngày nên kim" sao? Miệng hắn không ngừng giật giật, đem cuốn sách trả lại cho nàng, "Cho nàng lựa chọn, muốn sử ký hay là muốn ta, ta không thể cùng tồn tại cùng cuốn sử ký này."

Miêu Bảo Bối quấn quýt một lúc, nàng tưởng rằng tướng công sẽ thích cuốn sách này, không nghĩ tới cục diện sẽ thành ra như thế này, đúng là rất đau lòng. Nàng lau giọt lệ bên mắt, đi tới bên cạnh cái bàn, viết : "người còn, thư chết trước" vào 《 Miêu Bảo Bối sử ký 》. Sau đó Miêu Bảo Bối lại đem xé nó ra.

Nhan Ngọc Bạch thấy Miêu Bảo Bối đau lòng như vậy, tâm không đành lòng, đang định nói vài câu dỗ nàng, thì không ngờ đến Miêu Bảo Bối xé xong cuốn sử ký liền lập tức đến bên cạnh hắn, ôm thắt lưng của hắn, nũng nịu mà nói :"Vẫn là chọn tướng công ."

Chân mày của Nhan Ngọc Bạch nâng lên, hàm ý của nàng là chọn hắn không chọn 《 Miêu Bảo Bối sử ký 》sao? Tâm liền cảm thấy thoải mái.

Lúc ra khỏi phòng là lúc, mặt trời đã lên cao ba sào rồi, Miêu lão đầu sớm đã vì nữ nhi và con rể hắn mà chuẩn bị tốt cho bọc hành lý, hắn đang buộc yên ngựa. Thanh thúc đứng ở một bên ra sức giúp đỡ, thỉnh thoảng lén dò xét hai mắt của Miêu lão đầu, trong lòng thầm than, mọi người đều nói tính tình Miêu lão đầu rất độc ác, thâm độc gian xảo, là đồ chỉ biết lợi ích cá nhân, gần như đem tất cả từ xấu xa để miêu tả hắn rồi. Trước khi Thanh thúc đên đây, cũng đã ở trong lòng suy nghĩ xem phải tiếp xúc với nhân vật đại ma đầu trong truyền thuyết này như thế nào, nhưng mấy ngày nay đã tiếp xúc qua, phát hiện đại ma đầu này cũng không như lời đồn của nhân sĩ võ lâm, thái độ làm người của hắn coi như hiền hoà, cũng có lúc yêu thương con gái mình quá mức.

Đôi khi, lời nói trên giang hồ , cũng không phải sự thật, chỉ là lời đồn vô căn cứ thôi.

Miêu Bảo Bối đang kéo Nhan Ngọc Bạch đi ra, nhìn thấy lão cha, lại buông tay lẻn đến trong lòng lão cha, cười hì hì nói : Lão cha, ngươi làm cái gì vậy?"

" Tặng các ngươi để đi đường."

Miêu Bảo Bối sửng sốt, có chút một chút thất thần, miệng đang cười cứng lại. Lúc này Nhan Ngọc Bạch đã đi tới, hướng Miêu lão đầu cúi đầu một cái ," Cảm ơn nhạc phụ đại nhân."

Miêu lão đầu hé ra khuân mặt nghiêm túc, cũng không trả lời, mà lại kéo Miêu Bảo Bối sang một bên , nhỏ giọng nói thầm :" Lão cha đưa cho ngươi các thứ kia, ngươi đều mang theo rồi sao?"

"Nghe theo ngươi mang theo này." Miêu Bảo Bối đang muốn móc ra, Miêu lão đầu ngăn lại, hắn nói :" Ba năm sau , lão cha sẽ đi Giang thành tìm ngươi, trong ba năm này, ngươi phải an phận một chút."

"Lão cha, vì sao ngươi không đi cùng bọn ta?"

" Lão cha đã đáp ứng mẫu thân ngươi, trong vòng hai mươi năm không được bước vào Trung Nguyên, bất kể vì nguyên nhân gì."

Nhắc đến mẫu thân nàng, Miêu Bảo Bối thật là hiểu rõ. Người hiểu rõ lão cha nàng nhất là nàng và mẫu thân, mẫu thân rất mạnh mẽ, luôn luôn ức hiếp lão cha, nhưng lão cha vẫn luôn luôn phục tùng theo , không bao giờ có một chút phản kháng. Kể cả mẫu thân sai , lão cha cũng không cãi lại mà vẫn nghe theo. Trước khi mẫu thân mất, nói với Miêu Bảo Bối là, cả đời này nợ quá nhiều người, nợ nhiều nhất là lão cha, nương không thể báo đáp hết được.

Rất nhiều năm sau, Miêu Bảo Bối đã từng hỏi qua cha của nương những lời này, ông ngoại chỉ ngượng ngùng xua tay, ngây ngô mà cười nói, "Đều lấy thân báo đáp rồi, còn nói chưa báo, mẫu thân ngươi giả vờ ngớ ngẩn rồi."

Nếu là yêu cầu của mẫu thân, đương nhiên Miêu lão đầu sẽ phải nghe theo, nàng ngoan ngoãn mà gật đầu. Miêu lão đầu nhìn sắc trời một chút, nhìn Nhan Ngọc Bạch cách đó không xa bình thản chờ đợi, nói:" Bây giờ không còn sớm nữa, các ngươi mau đi đi, không lại tối, đang đi trên núi mà trời tối , thì sẽ đi không dễ." ( Hà : lời này là của Miêu lão đầu nói nhá, đừng nhầm lẫn.)

Nhan Ngọc Bạch gật đầu, Miêu lão đầu kéo nhẹ thân thể của Miêu Bảo Bối, muốn bỏ nàng ra khỏi vòng tay của mình, nhưng Miêu Bảo Bối lại cứ nắm lại, hai tay gắt gao cầm hai tay của Miêu lão đầu, nước mắt đã lưng tròng, khăng khăng mà ở trước mặt của Miêu lão đầu, :" Lão cha, Bảo Bối không đi, Bảo Bối ở lại cùng ngươi."

" Không được." Miêu lão đầu đưa tay mình về, như đinh đóng cột mà nói :" Nữ nhi gả ra ngoài, như bát nước hắt đi, ngươi đã quên cha từng nói với ngươi lời này sao?"

" Nhớ rõ, nhưng mà...." Miêu Bảo Bối nhấp miệng, không cho bản thân yếu đuối, sau đó ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt cố chấp của Miêu lão đầu, dường như không thể nói được nữa.

Miêu Bảo Bối khoát khoát tay," Được rồi, ta chờ ngươi ở Trung Nguyên."

"Như này còn tạm được." Miêu lão đầu lập tức nở nụ cười.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn cả, dù là nữ nhi, cũng không có ngoại lệ. Miêu Bảo Bối ngồi ở trong xe ngựa, vén mành lên một chút, đau buồn nhìn Miêu lão đầu. Miêu Bảo Bối cùng Miêu lão đầu nói xong, ngồi trở lại xe ngựa, thấy Nhan Ngọc Bạch cầm và nhìn chăm chú vào túi hương mà vừa rồi nàng lén đưa cho hắn, nhìn có phần chuyên tâm. Miêu Bảo Bối đoạt lại túi hương, không vừa lòng lắm mà nói :" Nhìn như vậy, chàng không thích sao?"

Nhan Ngọc Bạch cười lớn, năm lấy tay nàng, đem ban tay nhỏ bé của Miêu Bảo Bối vào lòng bàn tay mình," Có thể giải thích một đóa hoa cúc trên túi hương kia là có ý gì không?"

" Nói đến cây hoa cúc này, đây là một câu truyện dài a." Miêu Bảo Bối tự động tiến vào trong lòng của Nhan Ngọc Bạch, tìm một tư thế thoải mái để ngồi, còn cầm một tay của Nhan Ngọc Bạch đưa đến ôm hông của nàng, nàng mới nói  :" Khi ta còn bé nương mang ta đi bên ngoài Bách Hoa trại để chơi, đó là những gì ta nhớ, lần đầu tiên đi ra bên ngoài, mẫu thân nói chuyện cùng với một người, bảo ta đi ra chỗ khác chơi, ta chán đến chết , rồi ta thấy một vị đại ca và một vị tỷ tỷ đã cởi sạch y phục trong bụi hoa, nằm đè lên nhau......"

" Dừng" Nhan Ngọc Bạch lập tức kêu dừng, đương nhiên hắn biết nàng đã gặp chuyện gì, trên trán hắn toát ra hắc tuyến ," Nói vào trọng điểm."

" Trọng điểm đó là, động tác của bọn họ giống ta cùng với tướng công động phòng."

"..." Hắn thật không nên tự đào mộ mà nhảy vào. Hắn ho nhẹ hai tiếng, " Vậy việc này có liên quan gì tới đóa hoa cúc ?"

" Bụi hoa kia là bụi hoa cúc mà, ta nghe trộm thấy vị đại tỷ kia nói ,''Cúc hoa sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi? Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tư xuân(1)'. Ta muốn một ngày nào đó tướng công của ta nhìn thấy cây hoa cúc trên túi hương , có thể nghĩ đến tư xuân cùng ta một phen."

(1) : Cây hoa cúc sinh trưởng ở phía nam, mùa xuân đến cành cây sinh trưởng, Nguyện ý người túm lấy, chỗ này rất tư xuân.

Nhan Ngọc Bạch nở một nụ cười , bỗng nhiên cảm thấy vị tỷ tỷ kia là có chút tài văn chương, đem "tương tư hồng đậu chi thi" , chế lại thành "tư xuân cúc hoa chi thi( cây hoa cúc cây hoa cúc tư xuân)". Hắn cười rồi cười, cúi đầu khẽ liếm vành tai của Miêu Bảo Bối.

Miêu Bảo Bối giật mình, vội vàng né tránh, vừa lúc khiến túi hương chuẩn bị đưa cho Kiều mỹ nam rơi ra. Miêu Bảo Bối vừa thấy túi hương này, la hoảng lên," Ai nha, quên mất việc này rồi." Nàng vội vàng vén mành lên, nói với Thanh thúc :" Dừng xe dừng xe."

Thanh thúc lập tức dừng lại, có chút kỳ quái mà nhìn Miêu Bảo Bối đột nhiên cuống cuồng lên. Miêu Bảo Bối thấy xe dừng lại, vội vã nhảy xuống xe, đi về phía sau xe. Phía sau xe ngựa có buộc tiểu lư tử(con lừa nhỏ) của Miêu Bảo Bối. Miêu Bảo Bối luyến tiếc rời khỏi tiểu lư tử của bản thân, nói cái gì là cũng muốn mang nó đi vào Trung Nguyên. Vậy nên, Nhan Ngọc Bạch đành phải bảo Thanh thúc đem con tiểu lư tử này buộc vào phía sau xe ngựa.

Tốc độ của con tiểu lư tử này sao có thể đuổi kịp con ngựa, mà con ngựa này lại được Nhan gia mang đến từ Tây Vực là loài hãn huyết bảo mã chứ? Chỉ thấy tiểu lư tử giương miệng, thở dốc, xem ra nó đã mệt quá rồi.

Miêu Bảo Bối xoa nhẹ đầu tiểu lư tử, ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì đó, tiểu lư tử kia lại phấn chấn, đá cái chân rất ưu nhã(đẹp mắt). Miêu Bảo Bối vui vẻ đứng lên, cưỡi đi lên, đi đến trước xe ngựa, phong độ mà vẫy tay Nhan Ngọc Bạch ," Tướng công, chờ ta ở chỗ này, ta lập tức quay lại." Dứt lời, tiểu lư tử lại quay đầu lại hướng nhà của Kiều mỹ nam mà đi.

Vẻ mặt Nhan Ngọc Bạch yên lặng, nhìn không ra co biểu tình gì. Thanh thúc, có chút không hiểu gì hỏi :" Thiếu phu nhân còn quên mang theo vật gì sao?"

"Có thể." Tất nhiên là hắn biết vừa rồi túi hương rơi xuống trên mặt thêu chữ "Hoài" màu vàng, cũng cùng một loại chữ " Bạch" màu vàng của Miêu Bảo Bối tặng cho hắn.

[Hà : Nhan ca muốn túi hương của ảnh phải đặc biệt hơn người khác cơ, đằng này chữ " Bạch" và chữ "Hoài" lại thêu cùng một kiểu chữ , Nhan ca cũng bá đạo ra phết nhề.]

Hắn lạnh lùng xoay người, lên xe ngựa, bỏ lại một câu, " Chờ nàng quay lại rồi đi."

"Vâng." Thanh thúc không khỏi thở dài, hắn tưởng rằng sau đại hôn thiếu gia nhà hắn trở nên ôn hòa(dịu dàng) rồi, không nghĩ đến Thiếu phu nhân vừa đi, thì gió lạnh rét thấu xương lại đến, rất lạnh a .....

 P/s : mấy chương gần đây đều rất dài a * thở dài*.  Chương 10 sẽ ngắn hơn * may quá*. Nào mọi người hãy nghé vô nhà ta để ủng hộ ta nào : hatiencu3.tk

                                                    

                                                HẾT CHƯƠNG 9

                                     [Nguồn : http://hatiencu3.tk]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro