chương 148: Cố tổng truy thê!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Mị lại lần nữa cảm nhận được sức lực đàn ông và phụ nữ trời sinh chênh lệch rất lớn. Bị Cố gia hôn đến như lọt vào trong sương mù, cô mấy lần chụp đánh lồng ngực hắn đều không có kết quả, cuối cùng từ bỏ. Cố Lệnh Thâm ôm eo, tay cũng không có hành vi xấu mà lộn xộn, nhưng hôn lại càng ngày càng sâu, đầu lưỡi cơ hồ xâm nhập yết hầu, mười ngón tay bắt cùng mười ngón tay hắn đan vào nhau.
"Ohhh..... Không cần."

Cả người Thi Mị tê dại mềm mại, ngửa đầu thừa nhận Cố Lệnh Thâm hôn thật sâu, cả người nằm ở trong lòng ngực hắn, vô lực mềm xuống dưới.

"Cố Lệnh Thâm!"

Hắn hôn càng sâu, mặc kệ cô kháng nghị đánh sau lưng mình như thế nào, chỉ biết càng ngày càng sâu, cùng như si ngốc triền miên lâm li, không quan tâm. Đến cuối cùng, Thi Mị cúi đầu nhìn mũi chân mình  đã không dám hồi tưởng mình vừa mới rồi đã cùng chồng dây dưa như thế nào, mặt lại hồng lại nóng, nơi này còn có nhiều người nhìn họ như vậy.

"Đang nhìn cái gì? trên mũi giày em có vàng sao?"
Cố Lệnh Thâm nhìn Thi Mị đang nhìn chằm chằm mũi giày, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng.

"Chú tới làm gì?"
Thi thoảng làn da thực trắng, nhưng vừa mới bị hắn hôn một hồi, trên má hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng.
"Ai cho chú tới đây ?"
"Giận cái gì. Hiện tại em cùng anh trở về."

Thi Mị nghe được lời nam nhân đầy bá đạo nói, nhìn mình bị hắn bắt lấy, đại não có chút trống rỗng, cuối cùng lắc lắc đầu.
"Em cùng chú trở về làm gì, vé máy bay đều đã đặt xong, buổi chiều đi nước Pháp. Hiện tại là sao đây, ngay cả việc em muốn di du học chú cũng muốn quản?"
Nghe Thi Mị nói như vậy, thần sắc Cố Lệnh Thâm  trở nên mềm mại chút, nắm tay nhỏ mảnh khảnh  ngón cái không tự giác mà vuốt ve mặt đồng hồ.
"Đi du lịch ở đâu?"

"Paris."

"Đi du lịch, vì sao không đề cập trước với anh?"
Cố Lệnh Thâm nhẹ nhàng ho khan, nói.
"Anh sẽ cho người an bài"
"Một mình em không thể đi sao?"
Thi Mị tránh thoát hắn tay, nói,.
" chú nói cho em thời gian suy nghĩ, em cũng không phải trẻ con tùy hứng, cũng biết mình đang làm gì. Chẳng lẽ chút tín nhiệm này chú cũng không chịu cho em sao?"
Hắn sẽ không cho rằng, cô là muốn mang theo đứa trẻ vô thanh vô tức mà biến mất. Cố Lệnh Thâm nhìn Thi Mị, lần thứ hai thấp thấp khai khang:
"Cho dù là như vậy, em cũng nên nhắn với anh một tin, không một tiếng động liền xuất ngoại, anh sẽ nhớ em. có phải không?"
Thi Mị không trả lời, đôi mắt nhìn về phía khác. Nhìn thấy bộ dáng cô hơi chột dạ, Cố Lệnh Thâm cũng không muốn vạch trần, hỏi:
"Lần này tính đi chơi bao lâu, khi nào về?"
"Đi rồi nói sau."
Nữ nhân có chút uể oải, cảm xúc không cao lắm. Cố Lệnh Thâm đối với Thi Mị sức ảnh hưởng quá lớn, hắn hôm nay mới lại gần cô đã dịch bất động bước chân, không muốn rời đi, hắn hôm nay nếu là không tới, có lẽ cô vẫn còn có thể làm một người phụ nữ kiên cường bước ra cửa, không giống hiện tại chỉ có thể ăn vạ trong lòng ngực hắn, chỗ nào cũng không đi.

"Nếu muốn đi chơi, phải chơi thật vui vẻ"

Hắn nhéo lòng bàn tay nhỏ, vuốt ve, cuối cùng nói:
"Hình phạt em dành cho anh trước đó.  Nhưng nói thế nào thì anh vẫn là chồng em, em đang mang thai con anh, anh có quyền lợi cùng tư cách biết em đi đâu, anh cũng không phải muốn hạn chế tự do của em"
Thi Mị có chút chột dạ, cô xác thật muốn tránh hắn, đây là sự thật, Thi Mị từ nhỏ đến lớn đều không có tùy hứng như vậy, nhưng ở trước mặt hắn, cô luôn theo bản năng làm ra loại hành vi tùy hứng,  không quan tâm.

"Ừm."
Thật lâu sau, Cố Lệnh Thâm mới nghe được tiếng trả lời này, trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ thở dài, lại có mấy cái hôn dừng ở trên đỉnh đầu, thực ấm áp.
"Tới Paris rồi, thế nào cũng nhớ gọi điện cho anh, để anh biết em an toàn tới rồi."
Vốn dĩ giữa vợ chồng, bà xã gọi điện thoại báo bình an cho ông xã báo bình an, nhưng đến lượt Cố Lệnh Thâm có một phần dụng tâm trẻ con.
"Ừ."
Hốc mắt Thi Mị không biết vì sao nóng một chút, rũ xuống mắt, sợ hắn nhìn thấy mình rơi lệ, nhưng vẫn không tránh được đôi mắt hắn, trên đỉnh đầu vang lên tiếng hắn thở dài.
"Khóc cái gì? Ngoan, đã xảy ra loại chuyện này, hiện tại em không để ý tới con sao. Theo lý người nên khóc là anh mới đúng, có phải vậy không?"
Cố Lệnh Thâm nâng lên cằm Thi Mị, trấn an hôn  dừng ở trên dôi mắt, ôn nhu mà đem những giọt nước mắt liếm sạch sẽ, trong lòng một mảnh mềm mại, nữ nhân quẫn bách muốn rời đi, lại bị hắn lần thứ hai kéo vào trong ngực.
"Đừng để  anh chờ lâu, biết không?"
Cân nhắc thật lâu, Cố Lệnh Thâm rốt cuộc nói ra miệng ,trầm trầm nói: .
"Không được gọi điện thoại cho Lục Diễn, không được đi chơi thì nam nhân khác. Anh là đàn ông, anh sẽ ghen".
Một câu cuối cùng, lại khôi phục bản tính bá đạo
"Ừ"
Thi Mị sớm đã là tâm loạn như ma, lung tung gật gật đầu, trong lòng ẩn ẩn vừa muốn khóc, cô ở trước mặt hắn luôn không có cách, sự kiên cường đều hóa thành yếu ớt.

"Nghe lời."

Giữa trưa một chút, Thi Mị khống chế được tâm tình mình, không muốn để bảo bảo cảm nhận được cảm xúc mình quá mức dao động. Cố lão gia đã biết chuyện cháu trai đến sân bay truy đuổi vợ, cũng chỉ là hừ hừ cười, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
"Tác phong của tiểu tử kia ta chẳng lẽ còn khó biết sao?? Ta sớm đoán được, tiểu tử này khẳng định sẽ ở trước mặt nha đầu kia tỏ ra đáng thương, nói không chừng nột, hắn còn sẽ cố ý nói ra chuyện quá khứ. Lợi dụng nó như một chiêu bài khơi gợi sự đồng cảm, đây là thủ đoạn Lệnh Thâm hay dùng ."
"Nữ nhân này,  chính là mềm lòng, thường xuyên qua lại đã tha thứ."

Thi Mị và Cố Lệnh Thâm có mâu thuẫn sự, Cố lão gia cũng sớm biết, nguyên nhân gây ra là Cố Lệnh Thâm dùng hết thủ đoạn cùng tâm tư, dọa lui Thi Mị.
"Ba tính làm như thế nào làm?"
Ba Cố cũng không đáp lại, chỉ hỏi một câu.
"Còn có thể như thế nào làm? Ta đã lớn tuổi,  quản không được nó nửa ."
Cố lão gia hiện tại cũng không dành tâm tư  quản ai, trước kia cảm thấy Thi Mị nhiều tâm nhã, hiện tại ngược lại là đồng tình cách sống của cô. Nhìn không đơn thuần, tâm nhãn cũng nhiều, kỳ thật trong xương cốt một cây gân mà ngốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro