Chương 1: [Hanazawa Miyuki]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Arc 1: Hanazawa Miyuki


Chương 1: [Hanazawa Miyuki]


Tiếng kêu của những chú chim sẻ nghe thật chói tai.

Ánh nắng gay gắt xuyên qua hai mí mắt của tôi, làm gián đoạn giấc ngủ.

Nó thật lạ. Tôi luôn sử dụng rèm cản sáng để ngủ mà.

Tôi nâng phần thân trên lên, nhắm mắt lại rồi cau mày.

Chiếc chăn có một cảm giác kỳ kỳ xa lạ.

Không giống như những chiếc trước mềm và dày, thứ này có cảm giác như chạm vào một chiếc chăn bông.

Vùng quanh mông cũng nặng trĩu. Nó tương đương với việc ngủ trên sàn thay vì trên giường.

"Cái gì..."

Tôi buộc mình phải mở mắt và nhìn xung quanh.

Một căn phòng rộng, như thể được dệt bằng sữa trên sàn... Nó được bao quanh bởi nhiều tấm thảm màu xanh lá cây.

Có phải là chiếu tatami không? Lần trước đi du lịch ở ryokan Nhật Bản, tôi ngửi thấy mùi rượu đóng chai thoang thoảng.

Khi tôi đứng dậy với một tiếng rên rỉ, mọi thứ đều trầm lắng.

Nội thất, đồ đạc và kết cấu ngôi nhà tôi chưa từng thấy trước đây.

Tôi cảm thấy như thể tôi đang ở trong nhà của người khác.

'Cái gì vậy trời...'

Nghĩ về nó như một giấc mơ sáng suốt, tôi nhảy qua cửa sổ trượt đang mở.

Một khu vườn nhỏ thu hút sự chú ý của tôi khi tôi bước ra căn hộ màu nâu nối thẳng với phòng khách.

Có rất nhiều cây chết vì không được chăm sóc tốt.

Nhìn quanh, tôi nhận thấy một số ngôi nhà trông giống những ngôi nhà truyền thống của Nhật Bản, giống như ngôi nhà tôi đang ở bây giờ.

Tôi không biết gì cả. Tôi không thể hiểu nổi.

Tôi đang ở đâu?

Khi tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng cách nào đó, tôi quan sát một chàng trai trẻ đi ngang qua tôi.

Một chàng trai với miếng bánh mì trong miệng và một chiếc túi sau vai đang chạy đi đâu đó, làm cái bụi tung bay.

Nói những lời sáo rỗng về trường học. Để tránh bị trễ, nhân vật chính vừa chạy vừa ăn bánh mì.

Thấy đó là sự thật, tôi thả lỏng và mỉm cười, rồi quay đầu lại ngạc nhiên.

Bởi vì khuôn mặt của chàng trai này rất quen thuộc.

"Cái đó... Người này là..."

Tôi biết người đó rất rõ ràng.

"Là Tetsuya phải không?"

Miura Tetsuya.

Cậu ấy là nhân vật chính của Tokiaka mà tôi rất bực bội, vừa đi ngang qua tôi.

Cao ráo nhưng nhỏ con, tóc bù xù trông có vẻ ngột ngạt.

Chỉ cần nhìn phía sau, tất cả đều giống nhau. Anh chàng đó là Miura Tetsuya.

Tôi kinh ngạc chạy ra ngoài bằng chân trần và vội vã vượt qua bức tường nhà và nhìn chằm chằm vào Miura Tetsuya, người đang rời đi.

Jjak-!

Tôi chạm đất rất mạnh.

Nó đau quá. Nó thực sự đau đến mức tôi có thể nhìn thấy những vì sao trong mắt mình.

Tôi đang mơ, tại sao tôi lại cảm thấy đau?

Có phải là nói dối rằng sẽ không thể bị ốm trong giấc mơ à?

"Haa... Haa..."

Hơi thở của tôi trở nên khó khăn. Tôi không thể hiểu được tình hình chút nào.

Nuốt nước bọt khô khốc, tôi vừa di chuyển vừa nhìn thấy cánh cửa trước của ngôi nhà tôi vừa bước ra đã đóng chặt.

Và tấm bảng tên khắc cạnh cửa nổi bật.

Một ký tự Trung Quốc được khắc bằng chữ viết rất đẹp và bên cạnh đó là Kana, ký tự âm tiết được sử dụng ở Nhật Bản, được viết bằng chữ nhỏ.

Tôi không biết tiếng Nhật chút nào nhưng lạ thay cái tên ghi trên bảng tên lại đọc rất tự nhiên.

"Matsuda Ken...?"

Tôi biết cái tên này.

Matsuda Ken đã cố gắng làm điều này điều kia với nhân vật nữ chính Miyuki, và bị tẩy chay bởi Tetsuya, người đã nhận được buff sự kiện nữ chính... Hắn là nhân vật phản diện kết thúc ngay sau đó.

Một vật phẩm tiêu hao giúp củng cố mối quan hệ giữa Miura Tetsuya và Miyuki.

Là một đứa trẻ mồ côi không cha mẹ như tôi và được thừa kế một gia tài khá lớn, tôi có cảm giác đồng nhất kỳ lạ.

Đáng tiếc là những nhân vật có thể sử dụng nhiều hơn lại chỉ được sử dụng ở những vai phụ.

Vậy có phải tôi đang trải nghiệm Tokiaka qua góc nhìn của Matsuda này không?

Khoảnh khắc tôi nghĩ về điều đó,

"Kyom...! Argh!"

Một cơn đau khủng khiếp quét qua đầu tôi.

Và nó chảy vào một cách tự nhiên.

Ký ức của Matsuda Ken.

"Oohhhhh... Ôi, Chúa ơi..."

Tôi đang thở dốc và không hiểu sao đã bình tĩnh lại, một người phụ nữ trung niên đi bộ xuống phố nhận ra tôi và hỏi.

"Matsuda-kun? Cậu có ổn không?"

Không kịp trả lời, tôi lảo đảo trở về nhà, phớt lờ cô ấy.


✦✧✦✧


May mắn thay, cơn đau nhanh chóng giảm bớt.

Những ký ức sau khi nhanh chóng lắng xuống, như thể đồng bộ hóa với một chiếc điện thoại di động, đã cải thiện đáng kể khả năng thích ứng của tôi, người đã rơi vào một nơi xa lạ.

Kết quả là tôi đã có thể thích nghi với nơi này và nhìn vào gương trong phòng tắm với tâm trạng bình tĩnh.

Tóc ngắn, đầu bình thường, đường nét nổi bật.

Bờ vai rộng, thân hình cơ bắp vừa phải và làn da hơi rám nắng.

Sau khi kiểm tra vẻ ngoài, tôi không thể ngậm miệng vì ngạc nhiên.

'Có phải đây là...?'

Người đứng trước gương chính là tôi.

Không phải Matsuda Ken của Tokiaka mà là tôi thật.

Cơ bắp của tôi săn chắc hơn trước một chút, nhưng tôi chắc chắn.

"Aaa... Aaaa..."

Như thể một ca sĩ đang sưởi ấm cổ họng, giọng tôi nghe giống như thực tế.

Vậy Ken có trở thành tôi không?

Không, tôi là chủ thể của cơ thể mình, và tôi hiện đang ở Nhật Bản, sân khấu của Tokiaka... Đúng là tôi đã trở thành Matsuda Ken.

Ngoài ra, khi tôi đang ôm đầu đau đầu, một ai đó đã gọi tôi rõ ràng là "Matsuda-kun".

Có nghĩa là cô ấy đã nhận ra tôi là Matsuda Ken.

Nói tóm lại... tôi sở hữu Matsuda Ken như chính mình.

Không thể tin được.

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi bước ra phòng khách và mở cửa tủ lạnh.

Sau đó tôi lấy nước và nuốt nó xuống.

Tôi không biết tại sao điều này lại xảy ra với tôi.

Có lẽ người phát triển Tokiaka là một vị thần và ngài ấy đã tức giận với những gì tôi viết.

Đó là một ý tưởng vô lý, nhưng xét đến việc tôi đã đến đây thì điều đó không phải là không thể.

Nhưng họ có đủ can đảm để tức giận không?

Đó chỉ là game mà ai cũng có thể gọi là lãng phí và là một cảnh chửi bới người viết.

Dù sao thì ý nghĩ từ nay về sau phải sống như anh chàng này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

Đồng thời, nó rất đau lòng.

Tại sao à? Ở trong thế giới của Tokiaka có nghĩa là tôi có thể gặp Miyuki và các nữ chính khác, và điều đó có nghĩa là tôi có thể nhắm mục tiêu vào họ.

Ngắm nhìn những mỹ thiếu nữ và trân trọng cuộc sống học đường cùng những nữ sinh với nhiều tính cách khác nhau này, tôi có thể tận hưởng cuộc sống nhàm chán của mình.

Mặc dù tôi đã ăn rất nhiều khoai lang vì Tetsuya, người thiếu tinh tế.  <Eng: '고구마' hoặc 'Ăn khoai lang' được dùng như một danh từ để diễn tả cảm giác thất vọng hoặc thiếu kiên nhẫn của người nói về một tình huống hoặc một người nào đó.>

Nghĩ đến việc quay trở lại thực tế không á? Không đời nào.

Tôi không có ý định tìm đường quay lại.

Tôi sẽ sống hạnh phúc ở đây.

Với ai cơ á? Với các nữ chính chứ ai nữa.

Thành thật mà nói, thà thích tôi còn hơn phải khó khăn khi thích một kẻ ngu ngốc như Tetsuya.

Những cái kết buồn thảm đã khiến tôi tỉnh táo lại.

'Chúng ta hãy đến học viện.'

Ken... Không, tôi là một tên khốn luôn đi muộn hoặc vắng mặt.

Tôi cũng có hình ảnh xấu vì giao du với những học sinh xấu.

Tất nhiên, tôi có hình tượng xấu trong số các nữ chính rồi.

Điều may mắn là tôi đã đến đây trước khi kịp chạm vào Miyuki.

Điều này là đủ.

Miễn là tôi không ở trong bãi rác, tôi biết cách xây dựng mối quan hệ.

Trong tất cả các mô phỏng hẹn hò, một sự kiện thuận lợi sẽ diễn ra.

Và tôi biết tất cả những sự kiện xảy ra với Tetsuya và các nữ chính.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ can thiệp vào các sự kiện.

Và Renka và Hiyori, bao gồm cả Miyuki... Tôi sẽ biến trái tim của ba người đó thành của mình.

Tất nhiên, nếu tôi can thiệp thì tương lai sẽ thay đổi và khả năng cao sẽ xuất hiện những sự việc mới.

Tuy nhiên, nó không quan trọng. Tôi sẽ là chủ đề của các sự kiện mới.

Đương nhiên, khi tôi bước ra khỏi nhà với cái danh mới bằng cách mở cánh cửa trượt, con đường từ ngôi nhà này đến học viện được vẽ ra như thể đó là một con đường quen thuộc.

Tôi biết nơi để bắt xe buýt và ga tàu điện ngầm.

"Hô."

Tôi bước xuống phố với bước chân nhẹ nhàng, nở nụ cười hạnh phúc.

Ngay cả trong mùa hè, nó vẫn mát mẻ.

Tôi đã được sinh ra lần nữa.

Trong thế giới tốt nhất, với người mình thích.

Học viện trong bối cảnh Tokiaka là một chương trình giảng dạy bắt buộc.

Một nơi để đến ngay sau khi ta tốt nghiệp cao trung.

Một trình độ trên cao trung và dưới đại học.

Chính học viện ở đây mới có tình trạng mơ hồ như vậy.

Và tôi đang theo học tại một trường tư thục danh tiếng tên là Học viện Yeboni ở Tokyo.

Khi lục lại ký ức của mình, tôi biết ngay làm sao mình có thể vào được nơi này, mặc dù tôi không thể học được.

Điều khiến tôi thất vọng là tôi chỉ suýt soát để đậu.

Chà, việc thiết lập thế giới này không quan trọng, vì vậy hãy tiếp tục...

Đến đây, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ xem phải có thái độ như thế nào.

Có một cách khác để nhận được sự ưu ái của nữ chính là hành động giống Tetsuya.

Nhưng tôi không thích điều đó.

Tại sao à.... Chẳng lẽ phải bắt chước thằng ngốc tán tỉnh dù đã lâu những không dám nắm tay sao?

Thật đáng tiếc cho các nữ chính khi nghĩ đến Tetsuya, một người ngu dốt... nhưng việc bắt chước một động vật ăn cỏ như vậy là quá mức cần thiết.

Điều đó nói lên rằng, việc tán tỉnh họ như một tay chơi cũng là điều không thể. Chỉ có điểm tình cảm sẽ giảm xuống thôi.

Câu trả lời tôi nghĩ ra sau khi suy nghĩ rất sâu sắc... Tôi sẽ lấy hình ảnh của Matsuda Ken như hiện tại và sắp xếp nó một chút theo phong cách của riêng tôi.

Anh là một chàng trai không thành thật nhưng lại có một mặt rất ấm áp...

Anh thỉnh thoảng xuất hiện một cách bất ngờ và dần dần cải thiện theo câu chuyện của nữ chính...

Mục tiêu của tôi là hành động theo hướng đó.

Tất nhiên, tôi phải hành động theo cách khác tùy theo tình huống, nhưng khuôn khổ cơ bản như sau.

'Lớp 1-A... Lớp 1-A...'

Tôi tìm thấy lớp học nơi mình cần ở và mở cửa không chút do dự.

Bụp!

Nghe tiếng cửa gỗ cọt kẹt và đẩy ra, mọi ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía tôi.

Từ giáo sư đến học sinh... Mỗi người trong số họ đều đang nhìn tôi bằng cùng một đôi mắt.

Trong số đó, tôi có thể thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào tôi và mọi người đang cố tránh nhìn tôi vì sợ hãi.

Và... Trong số những người ở đó, có một người nhìn tôi chằm chằm nhất, như thể cô sắp giết tôi.

Mái tóc dài màu nâu nhạt kết hợp với đôi mắt cùng màu, chiếc mũi cao thanh tú và đường quai hàm góc cạnh.

Tôi muốn lao tới và chạm vào ngay vùng 『ngực khủng và vòng eo thon gọn...』 đó.

Đó là nữ sinh gương mẫu ngồi ở hàng ghế đầu của lớp học, như tôi biết.

Cô là Hanazawa Miyuki, lớp trưởng Lớp 1-A của Học viện Yeboni và là nữ chính của Tokiaka, đồng thời là bạn thuở nhỏ của Tetsuya.

Ấn tượng khi nhìn thấy cô ngoài đời thật hoàn hảo.

Thật là một ánh nhìn và cơ thể điên rồ.

Gần như không kiềm chế được mong muốn nhảy của mình, tôi chào Miyuki trong lòng và tránh ánh mắt của cô ấy.

Thật không dễ để bỏ qua Miyuki, người mà tôi hằng mong mỏi được gặp, nhưng... tôi phải chịu đựng điều đó vì tương lai.

"Matsuda-kun, hôm nay em đến lớp rồi."

Sau khi đồng ý một cách thô bạo với lời của Giáo sư Numsugrehan, tôi đi ra ghế sau và ngồi xuống.

Tôi nhìn sang bên và thấy Tetsuya đang tập trung vào lớp.

Thì ra anh chàng này học cùng lớp. Rất vô dụng.

Trong khi nhìn bóng lưng Miyuki trong tư thế ủ rũ, tôi cố gắng trấn tĩnh trái tim mình, nhưng không lâu sau, chuông reo.

Khi tôi thấy giáo sư rời đi và nhìn Tetsuya, cậu ấy đang gãi bút chì.

Cậu ấy thích vẽ nên thường vẽ cái này cái kia khi rảnh rỗi, nhưng việc nhìn thấy nó thực tế mang lại cho tôi một cảm giác mới mẻ.

Sau khi nhìn chằm chằm vào Miyuki suốt ba tiếng đồng hồ, tôi hất cằm về phía Tetsuya.

"Này, Miura. Cậu đang làm gì thế?"

"Ồ, làm gì à... không có gì đâu."

Tetsuya rụt rè lấy tay che cuốn sổ lại.

Tôi cố gắng rời khỏi chỗ ngồi để trêu chọc Tetsuya.

Đúng lúc đó, Miyuki kéo ghế và đến gần tôi.

Lý do Miyuki ghét tôi có thể là vì tôi là một tên khốn nạn, nhưng phần lớn là vì đôi khi tôi giở những trò tinh quái với Tetsuya.

Ví dụ như chụp một bức tranh cậu ấy đang vẽ và dán lên bảng, hay trêu chọc một cậu ấy đang cố gắng đi vệ sinh và nói rằng nó có mùi như cứt...

Những trò đùa trẻ con như vậy.

Bất cứ khi nào điều đó xảy ra, Tetsuya sẽ cười và bỏ qua, nhưng trong thâm tâm cậu ấy thực sự ghét tôi.

Dù sao đi nữa, có vẻ như Miyuki biết lần này tôi định làm gì với Tetsuya và đến ngăn tôi lại.

Tôi nghĩ thế và hướng mắt về phía cô khi cô sải bước về phía tôi.

'Gọi tên mình là gì đây... Mình đoán nó phù hợp với những gì mình biết nhỉ?'

Phần tôi quan tâm nhất lúc này là Yobisute. <Eng: Yobisute có nghĩa là hành động gọi tên một người mà không có hậu tố kính ngữ.>

Đây là một thuật ngữ dùng để gọi người dân ở Nhật Bản.

Tất nhiên là phải có tiêu chuẩn, nhưng thật rắc rối vì tiêu chuẩn được chấp nhận bởi mỗi hoàn cảnh và mỗi người là khác nhau.

Trong trường hợp của Miyuki, Tetsuya là bạn thuở nhỏ, nên cậu ấy là người duy nhất có thể gọi tên cô.

Nếu là bạn cùng lớp thân thiết, họ có thể gọi cô là 'Miyuki-chan', hoặc nếu chỉ là bạn cùng lớp, họ có thể gọi cô là 'Hanazawa'.

Và trong trường hợp còn lại, có lẽ là 'Hanazawa-chan' và 'Hanazawa-san'?

Theo quan điểm của cô, tôi là kẻ thua cuộc, nên gọi cô là Hanazawa-san hay Hanazawa-chan là đúng, nhưng...

Tôi không thể làm điều đó bởi vì 'san' dường như không có chút tình cảm nào, còn 'chan' thì quá đáng xấu hổ.

Hãy gọi cô là Hanazawa. Matsuda Ken cũng gọi Miyuki như vậy nên chắc không có vấn đề gì đâu.

Tôi nhanh chóng quay đầu lại và nói với Miyuki, người đang tiến đến bàn tôi.

"Gì thế, Hanazawa?"

Đúng như dự đoán, 'Miyuki' thì chưa gọi được lúc này.

Nhưng cô lại tỏ ra không thích.

Vẻ mặt khinh thường đó... Thật ngạc nhiên là nó không tệ.

"Matsuda-kun, nếu cậu đi muộn thì cậu có thể vào sau giờ học, vào giữa giờ để làm phiền học sinh chi vậy?"

Aaa... Giọng nói của cô đẹp đến mức tôi gần như mất trí trong giây lát.

Hãy kiên nhẫn. Tôi phải kiên nhẫn.

Tôi trả lời cộc lốc, xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình.

"Bởi vì vắng mặt sẽ nhận bị phạt nhiều điểm hơn là đến muộn, phải không? Tôi cũng nên bắt đầu tập trung vào việc học của mình thôi."

"Cậu không quan tâm đến điều đó mà. Cậu đã bỏ học."

"Tôi đau lòng khi cậu nói ra điều đó..."

"Tôi biết cậu không hiểu điều đó. Làm ơn đừng làm điều đó trong tương lai nữa."

Tôi rất muốn nói rằng tôi hiểu và tôi sẽ trung thành vô điều kiện.

"Cậu đang cằn nhằn với giọng điệu độc ác ghê, vì vậy tôi sẽ lắng nghe cậu. Được chưa."

"Tôi hy vọng cậu không chế giễu tôi và lắng nghe tôi một cách đàng hoàng."

"Đã hiểu."

Đáp lại câu trả lời có phần khó chịu của tôi, Miyuki trừng mắt nhìn tôi như khi tôi bước vào lớp và nói với Tetsuya.

"Tetsuya-kun, tớ muốn đến căng tin, cậu có muốn đi cùng không?"

"À....Vâng. Đi nào."

Câu trả lời nhanh chóng của Tetsuya, người đang theo dõi tình hình của chúng tôi.

Hai người nhanh chóng biến mất khỏi lớp học.

Bây giờ, có thể Miyuki sẽ nói xấu sau lưng tôi, và Tetsuya sẽ nói ừ, ừ và chấp nhận.

Khoảng cách giữa Miyuki và tôi thật dài và khó khăn.

Dù là lớp trưởng, phải chăm sóc chu đáo cho các bạn cùng lớp nhưng cô đã nói thẳng ra tất cả và có thái độ như vậy với tôi.

Tôi hiểu rõ bởi vì tôi đã có hình ảnh mà tôi đã tích lũy.

Nhưng nó ổn mà. Đúng như tôi nghĩ trước đây, tôi biết mọi chuyện xảy ra với Miyuki.

Điều đó có nghĩa là tôi tin tưởng rằng chúng tôi sẽ nhanh chóng thân thiết hơn.

Bây giờ là ngày 10 tháng 7. Thời điểm tôi đến đây thật hoàn hảo.

Tại sao ư? Bởi vì ngày mai những sự kiện của một tác phẩm romcom sẽ xảy ra.

Ban đầu, đó là một sự cố khiến tình cảm của Miyuki dành cho Tetsuya càng mạnh mẽ hơn... nhưng tôi đang định can thiệp vào việc đó.

Kể từ thời điểm đó, thái độ của Miyuki sẽ càng trở nên ôn hòa hơn.

Và Tetsuya... Tất nhiên, cậu ấy không được tham gia sự kiện thiên vị của chúng tôi.


<Trans Note>

Fan Art Hanazawa Miyuki

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro