Chương 2: Lời Sáo Rỗng Trẻ Con (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả Matsuda Ken lẫn tôi ngoài đời đều không thể học được ngay từ đầu.

Kết quả là tôi không hiểu giáo sư đang nói về điều gì.

Nhìn Miyuki, cô đang tập trung vào lớp và khéo léo viết gì đó vào vở.

Giống như một học sinh gương mẫu. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đó chính là Miyuki mà tôi biết.

Khi tôi cố gắng theo dõi lớp học của giáo sư nhiều nhất có thể, tôi cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm và quay mặt đi.

Tetsuya đang nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

Chắc là lạ lắm khi thấy tôi tham gia lớp học đàng hoàng.

Tôi khịt mũi và thì thầm nhẹ nhàng khi nhìn thẳng về phía trước.

"Đây là lần đầu tiên cậu thấy ai đó đang học phải không?"

"X, xin lỗi... nhưng trang này sai rồi... Cậu phải mở trang 32 chứ không phải trang 15..."

Cậu ấy rụt rè nói nhưng tôi vẫn làm theo lời nói đó. Chà, người này vốn dĩ là như vậy.

Ngoại trừ việc Miyuki thú nhận ở cuối.

"Ai hỏi mà nói? Bộ là chuyện của mình à?"

"À, vâng..."

Sau khi cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc, tôi thấy Miyuki đang liếc nhìn nơi này.

Vẫn là ánh mắt thù địch. Thật đau lòng.

Bực mình, tôi xé một phần cuốn sách giáo khoa, dò thành cục rồi ném vào một học sinh vô tội ngồi ở ghế trước.

Như thể đang khoe khoang với Miyuki vậy.

Bụp.

Cục giấy đập vào đầu cậu học sinh và khiến Miyuki mở to mắt.

Rõ ràng là cô sẽ nói với giáo sư nếu tôi không dừng lại ngay, nên tôi nhún vai và đưa mắt nhìn vào cuốn sách.

Sau đó, Miyuki không hề hay biết, tôi chọc vào học sinh ở hàng ghế đầu.

"Xin lỗi. Lỡ tay."

Sau đó, như đã quen với việc đó, cậu ấy chậm rãi gật đầu.

Chuyện này không được nhắc đến trong manga hay anime, nhưng tôi tin rằng cậu ấy đã bị bắt nạt rất nhiều.

Ding Dong! Ding Dong!

Ngay sau đó, tiếng chuông quen thuộc vang lên và buổi học kết thúc.

Tôi nhìn Miyuki và chuẩn bị về nhà...

Xoẹt!

"Ken! Ken!"

...khi cửa lớp mở ra và có ai đó gọi tên tôi. Tôi cau mày.

Bởi vì bạn bè của tôi đang đến.

Như người ta vẫn nói, những kẻ này cũng là những con cừu như tôi. Vì chúng tôi đi chơi với nhau nên tất nhiên những kẻ này cũng là những kẻ bắt nạt giống như tôi.

Du côn là một thói quen hàng ngày, và họ không ngần ngại uống rượu và thuốc lá, những thứ bị cấm trong học viện.

Tôi không muốn đi chơi với những người này.

Không phải vì họ vi phạm nội quy của học viện mà vì họ đã nói những điều tục tĩu với Miyuki đáng yêu của chúng ta.

Nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt nham hiểm là một phần thưởng, điều đó khiến nó càng khó chịu hơn.

Miyuki chỉ có thể nhìn tôi như thế.

Dù sao thì họ cũng là những người tôi muốn cắt đứt quan hệ, nhưng giữ khoảng cách hợp lý cũng không tệ.

Tại sao ư? Đó sẽ là một sự hy sinh lớn lao cho điểm tình cảm của Miyuki.

Nhưng tôi không biết tên họ và thậm chí tôi cũng không cần biết.

Tôi tựa lưng vào ghế và thở dài khi một người trông kém may mắn nhất trong số bạn bè của tôi tiến lại gần tôi.

"Gì thế."

"Hôm nay cậu có tới Ikebukuro không? Tôi đã tổ chức một bữa tiệc uống rượu."

"Tôi không đi."

"À ré? Tôi thậm chí còn đặt chỗ trước đó, sao thế?"

À ré... Tôi phải nói rằng phản ứng đó rất chi là Nhật Bản...

Nhưng không hề có sự miễn cưỡng nào cả.

Chắc mình tôi nghĩ thế... Có lẽ nó hoàn toàn phù hợp ở đây?

"Tôi mệt rồi, nên tôi đi nghỉ đây."

"Nghỉ? Cậu á? Cậu có bị bệnh không?"

"Ồn ào quá, tôi không đi đâu nên cút đi."

"Hả...? thế thì chịu vậy. Này! Hanazawa! Cậu hôm nay muốn đi không?"

Ngay khi cuộc trò chuyện kết thúc, anh chàng đã cố gắng trêu chọc Miyuki.

Miyuki, người đang thu dọn đồ đạc, nhướng mi và cố nói điều gì đó.

Tại thời điểm đó,

Bụp!

Tôi dùng lòng bàn tay đánh rất mạnh vào sau đầu tên đó.

"Aaaa!"

Tôi nói với giọng thờ ơ với người bạn đang đau đớn của mình.

"Luôn như thế này nhỉ. Cút ngay."

"Cái gì... Tại sao cậu đột nhiên đánh tôi?"

"Má nó...đừng gây ồn ào nữa và cút đi. Đau tai quá."

"Tôi không nói lớn đến thế..."

Càu nhàu, người bạn sớm biến mất cùng với những người còn lại.

Ngay cả với những điều này, tôi vẫn có thể xây dựng được sự yêu thích của mình với Miyuki.

Nhưng không phải bây giờ. Miyuki nghĩ tôi giống như những kẻ đó...Không, thậm chí còn tệ hơn họ.

'Nhưng điều đó đang dần thay đổi.'

Quyết định có hy vọng, tôi lập tức rời khỏi lớp học.

Miyuki không buồn nhìn.

Khi nhìn cô, tôi không nghĩ mình có thể dễ dàng rời mắt khỏi cô ấy.

Về đến nhà, tôi bật điều hòa rồi nằm dài trên đệm.

Đó là vì tôi lo mình sẽ ngủ quên và bỏ lỡ thời gian diễn ra sự kiện.

Khác với thực tế, ở đây rất yên tĩnh nên dù ngủ trên một tấm nệm xa lạ nhưng tôi rất dễ chìm vào giấc ngủ.

Nghĩ lại thì, tôi đã ngủ rất nhanh ngay cả trước khi đến đây.

Thông thường, ngay cả khi tôi nhắm mắt lại, tôi không thể ngủ được trong nhiều giờ và thỉnh thoảng tôi thức dậy vài lần.

'Khi tôi thức dậy, nó sẽ không trở lại thực tế nữa phải không?'

Mong điều đó không xảy ra, tôi trùm chăn kín người.


✦✧✦✧


Kẻ quấy rối trên tàu điện ngầm hoặc tàu hỏa sẽ 'Hả? Đó là một câu nói sáo rỗng và trẻ con như nó vốn có'.

Tuy nhiên, một khi được giải quyết, tác dụng của nó lớn đến mức ta có thể nhận được sự ưu ái trong tất cả các manga, anime và game mô phỏng hẹn hò.

'Mọi thứ được sử dụng đều có lý do.'

Và ở Tokiaka, điều sáo rỗng kinh điển đó đã xảy ra.

Khi nào? Ngay bây giờ nè.

Lạch cạch! Lạch cạch!

Một chuyến tàu đông đúc, đầy người đến nỗi khó di chuyển.

Đã chiếm chỗ trước của Miyuki, tôi tận dụng chiều cao của mình để nhìn xung quanh.

Tetsuya đã vô hình.

Đó là điều tự nhiên. Cậu nhận được tin nhắn từ Miyuki yêu cầu giúp đỡ và cậu ấy chạy từ cạnh của toa.

Và Miyuki...cô đang đọc sách, tựa lưng vào tàu cách đó không xa.

Cô trông xinh đẹp khi tập trung với tư thế đầu hơi cúi xuống, giống như một bức tranh.

Mặc dù kẻ biến thái ở phía sau đã phá vỡ bầu không khí đó.

Đằng sau Miyuki... người đàn ông có khuôn mặt hung ác như nói lên 'Tôi là tội phạm' nhanh chóng liếc nhìn xung quanh và bắt đầu ngọ nguậy cơ thể.

Hắn đang cố chạm vào đùi của Miyuki.

'Ờ......'

Nghĩ đến việc tôi phải nhường phần đùi mà tôi chưa chạm vào của Miyuki trước cho một kẻ quấy rối.

Sự khó chịu trào dâng trong tôi. Ban đầu, tôi định đợi cho đến khi hắn luồn tay vào trong váy đồng phục của cô, nhưng khi Miyuki nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, tôi quyết định lao vào ngay lập tức.

Khi tôi đang quan sát hai người họ với những suy nghĩ như vậy, nhưng không lâu sau cơ thể Miyuki nao núng.

"...?"

Cô mở to mắt nhìn xung quanh và phát hiện kẻ quấy rối đang ở ngay phía sau mình.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thờ ơ của hắn, cô lại hướng mắt về cuốn sách với vẻ mặt ủ rũ.

Có rất nhiều người nên cô dường như nghĩ rằng cơ thể của họ chỉ va vào nhau.

Và kẻ quấy rối càng táo bạo hơn khi thấy Miyuki vẫn đứng yên dù nhìn thấy hắn.

Qua một khoảng trống nhỏ giữa đám đông dày đặc, tôi có thể thấy bàn tay của kẻ quấy rối đang cố chạm vào mông Miyuki.

Đùi của cô vẫn đang được chạm vào bằng tay kia. Có vẻ như nó sẽ đi vào bên trong váy một lát nữa.

Chỉ khi đó, khuôn mặt Miyuki mới thoáng xấu hổ khi cô nhận ra rằng có điều gì đó tồi tệ đang xảy ra với mình.

Kinh tởm và sợ hãi.

Hai cảm xúc đó cùng tồn tại trong mắt Miyuki.

Tôi thấy đôi bàn tay run rẩy của cô đang lục lọi chiếc điện thoại trong túi xách.

"Này! Thằng chó đẻ!!"

Trong toa tàu chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, tôi hét lên yêu cầu hắn rời đi.

Ánh mắt tôi tập trung như lúc bước vào lớp ngày hôm qua.

Miyuki đang nghiến răng nghiến lợi cũng nhìn thấy tôi.

"Ma, Matsuda-kun...?" Miyuki gọi tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

Có sự pha trộn tuyệt vọng trong giọng nói run rẩy đó.

Thời điểm thật hoàn hảo. Ngay cả kẻ quấy rối cũng rút tay ra.

Mình rất vui vì đã chặn hắn trước khi hắn có thể tiến xa hơn.

Với sức mạnh của mình, tôi đẩy mọi người ra và tiến đến gần kẻ quấy rối, kẻ đang lưỡng lự vì xấu hổ.

Khi đã đủ gần với hắn, tôi ngửa đầu ra sau và lại đẩy về phía trước.

Rất mạnh mẽ, với sức mạnh tối đa.

Rắc!

Âm thanh của thứ gì đó bị vỡ.

"Bùm!"

Và cái kết ngắn ngủi của kẻ quấy rối.

Đó là một đòn hoàn hảo. Trong khoảnh khắc, thân hình to lớn của kẻ quấy rối mất thăng bằng và loạng choạng.

Tôi lập tức cúi người xuống và ném kẻ quấy rối xuống đất.

Sau đó, tôi phớt lờ sự hỗn loạn và đấm vào mặt hắn.

Bụp! Bùm!

Khi một âm thanh buồn tẻ vang lên, đầu của kẻ quấy rối quay vòng vòng. Bên thái dương của hắn có vài cục máu nhỏ.

Răng cũng đã bị sứt mẻ.

Nếu tôi chiến đấu đàng hoàng, tôi đã có cơ hội thua cuộc, nhưng tôi mừng vì mọi chuyện đã không diễn ra như vậy.

Bùm! Bụp!

Tôi cứ đánh những kẻ quấy rối như thế,

"Matsuda-kun...!"

Miyuki thận trọng gọi tôi.

Tôi cố tình giả vờ không nghe thấy, giả vờ phấn khích và liên tục đánh kẻ quấy rối.

Bùm! Bùm!

Khi khuôn mặt của kẻ quấy rối đầy máu, một số người lẩm bẩm đã lấy điện thoại ra.

Đó là một hành động để báo cáo với đồn cảnh sát.

Miyuki nhìn thấy điều này và lợi dụng khoảnh khắc tôi giơ nắm đấm lên, nắm lấy cánh tay tôi bằng cả hai tay và kéo mạnh nhất có thể.

"Matsuda-kun!! Hắn sẽ chết mất!! dừng lại!"

Cảm giác về bộ ngực gợi cảm của Miyuki trong vòng tay tôi thật mê hoặc.

Đúng lúc tàu dừng ở ga tiếp theo, tôi dừng nắm đấm lại.

Sau đó Miyuki nói với giọng khẩn cấp.

"Này, hãy ra khỏi đây thôi... cửa đang mở... chúng ta phải ra ngoài..."

"Tôi vẫn chưa xong."

"Matsuda-kun...! Hãy dừng lại và rời đi...! Mọi người đang sợ hãi... Nhanh lên...!"

"Okay, hiểu rồi."

Khi tôi miễn cưỡng đứng dậy, Miyuki nắm lấy cổ tay tôi và bước xuống tàu.

Hơi ấm tôi cảm nhận được trên cổ tay mình rất ấm áp. Giống như trái tim của cô vậy.


✦✧✦✧


"Lúc đó cậu nghĩ gì thế? Tại sao lại đánh người như vậy?"

Ngồi trên ghế nghe Miyuki nói, tôi nhăn mày như chết lặng.

"Không, sao cậu vẫn nói về chuyện đó dù bị quấy rối?"

"Ờm, dù khó chịu đến đâu, đánh người đã bất tỉnh cũng là chuyện lớn rồi..."

Thật dễ thương khi cô đột nhiên thay đổi thái độ.

Tôi khịt mũi và trả lời.

"Cậu mắng tôi khi tôi chỉ khiến một con lợn kêu ét ét, và bất tỉnh sau đó... Và nếu không có tôi thì quần lót của cậu đã bị tuột ra rồi đấy? Giờ cậu lại mắng và cằn nhằn tôi, nhưng tại sao lúc đó cậu lại im lặng? Đó có phải là sở thích của cậu không?"

"Cậu, cậu đang nói về cái gì...! Cậu nói nhiều quá rồi đấy...! Tôi rất hoang mang và sợ hãi..."

"Thật là điên mà..."

Nghe những lời đó, Miyuki tức giận mắng tôi.

"Giọng điệu rẻ tiền của Matsuda-kun mới có vấn đề đấy. Tại sao cậu cứ chửi rủa mọi người? Nó có vui không? Nó có lấp đầy lòng tự trọng của cậu không?"

Thật là buồn cười khi nhìn thấy nó bây giờ.

Cô đã trả lời từng câu hỏi nên tôi muốn làm nhiều hơn nữa.

"Không phải cậu nên cảm ơn tôi trước sao? Tại sao cậu cứ mắng tôi thế?"

"Hả, đây không phải là mắng... Hả...?"

Miyuki lại hạ giọng, ngạc nhiên nhìn vào tay tôi.

Nhìn thấy máu chảy qua ngón tay tôi, cô tiếp tục nói.

"Matsuda-kun, tay cậu chảy máu rồi..."

"Tôi đã quen rồi."

Đó không phải là việc lừa gạt dễ dàng.

"C-Cậu đã quen với nó hả... Lau nó bằng cái này đi..."

Miyuki nhắm mắt lại như thể nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra và đưa nó ra.

Chiếc khăn tay trắng tinh khiết như bông tuyết. Khi tôi nhìn thấy điều đó, tôi lắc đầu.

"Nếu dính máu thì khó mà giặt ra lắm phải không?"

"Bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa..."

"Không sao. Tôi có thể rửa trong phòng tắm, tàu sắp đến rồi, nhanh lên và đến học viện đi. Nếu cậu đến muộn, cậu sẽ bị mất điểm đấy. Đó có phải là điều mà lớp trưởng nên làm không?"

"Ừm, nhưng..."

"Nếu cậu thực sự muốn trả ơn, sau này hãy mua đồ uống hoặc thứ gì đó từ cửa hàng. Tôi đi đây. Chúc may mắn."

Vẫy tay một cách thô bạo, tôi đi vào phòng tắm mà không nhìn lại Miyuki.

Khi tôi vặn vòi và đặt tay lên, nó thực sự rất đau. Tôi cảm thấy muốn hét lên.

Tôi lau tay thật kỹ rồi bước ra khỏi phòng tắm,

"Matsuda-kun, cậu rửa xong chưa?"

Khi Miyuki gọi tên tôi từ xa, tôi giật mình. Vì tôi không ngờ cô vẫn còn ở đây.

"Chết tiệt con nhỏ này...! Hết hồn vãi!"

Ngạc nhiên, tôi buông ra những lời chửi rủa, và mọi người ở nhà ga đều nhìn chằm chằm vào tôi.

Thấy họ chú ý, Miyuki đưa ngón trỏ dài và gầy lên môi ra hiệu cho tôi im lặng.

"Cậu không thể hạ giọng xuống một chút được sao...? Mọi người ngạc nhiên kìa..."

Tôi càu nhàu, hít một hơi thật sâu trong khi uốn cong phần thân trên của mình.

"Haa...đừng làm tôi ngạc nhiên..."

Miyuki ngây người nhìn tôi một lúc trước khi khẽ nhếch khóe miệng và mỉm cười.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy nó, mắt tôi mở to.

Nó kém xa nụ cười sảng khoái mà cô dành cho Tetsuya, nhưng đó là một nụ cười đẹp làm bừng sáng khung cảnh xung quanh.

Đến mức tôi tự hỏi liệu có người xinh đẹp như vậy không.

Sau khi vừa xoa dịu được trái tim đang đập thình thịch của mình, tôi cố tình đối xử thẳng thắn với Miyuki.

"Gì, gì nữa...? Tại sao cậu còn ở đây và làm ầm lên?"

"Cảm ơn..."

"Gì cơ?"

"Cảm ơn vì đã cứu tôi..."

Tôi nghĩ tôi đã làm rất tốt việc cứu cô ấy. Không, tôi vui mừng được sinh ra.

Tôi vừa nói vừa gãi gãi đầu như thể đang xấu hổ.

"Đừng bận tâm. Tôi không làm điều đó để cảm ơn."

"Nhưng cậu bảo tôi nói lời cảm ơn trước đó mà?"

"Tôi không biết là cậu thực sự sẽ làm điều đó."

"Cậu nghĩ gì về tôi thế? Tôi là người biết ơn, không giống ai đó..."

"Ai hả?"

Miyuki không trả lời nên chuyển chủ đề.

"Và Matsuda-kun, tôi nghĩ cậu nên bớt chửi thề đi."

"Lúc trước cậu đã nói rằng giọng điệu của tôi rẻ tiền... Đừng cằn nhằn tôi, cứ đi đi."

"Matsuda-kun không đi à?"

"PC... Nó tương tự như một quán cà phê mạng, nhưng tôi sẽ dành chút thời gian ở đó."

"Tại sao cậu lại cố gắng vắng mặt khi thậm chí còn mặc đồng phục?"

"Tôi muốn vắng mặt vì tôi đang mặc đồng phục. Một khi đã nếm thử trò này, cậu sẽ không thể dừng lại được."

"Tôi không hiểu..."

Cách cô nghiêng đầu thật xinh đẹp... Tôi muốn tấn công cô ngay bây giờ.

"Tôi không yêu cầu cậu hiểu."

"Đừng làm vậy, đi thôi. Cậu cần bôi thuốc và băng bó, nếu để yên vết thương sẽ nặng hơn. Tôi sẽ nói với giáo sư, Matsuda-kun, cậu hãy đến bệnh xá ngay khi đến nơi. cậu có thể nghỉ ngơi ở đó khoảng 1 tiết."

Nhìn cô nói vậy, cô có vẻ thực sự biết ơn.

Ấn tượng tuyệt vời... hiểu đúng rồi đó.

"Gì đây? Tớ sẽ đi loanh quanh..."

"Điều trị và nghỉ ngơi mau. Thay vào đó hãy vào lớp từ tiết 2."

"Cậu là mẹ tôi à?"

Miyuki nhìn tôi với vẻ mặt mệt mỏi trong khi tôi tiếp tục chúa hề.

Cô thở dài một hơi rồi nói.

"Haa... okay, việc trốn học hay gì đó không quan trọng, nhưng trước tiên hãy đến bệnh xá đã."

"Nếu tôi không thích thì sao?"

"Vậy thì cứ làm theo ý cậu đi...!"

Cô nói vậy hơi cao giọng rồi quay người đi.

Cười khúc khích, tôi đi ngay cạnh Miyuki.

"Nhưng Hanazawa."

"Gì đây...! Sao nữa!"

"Cậu có biết trên người cậu cũng có máu không?"

"Tôi cũng vậy...? Ở đâu?"

"Nó dính ở đó."

Tôi đưa ngón trỏ ra và chỉ vào ngực cô, ánh mắt của Miyuki nhìn xuống.

Nhìn thấy gần ngực có máu, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Vội vàng che phía trước bằng chiếc túi của mình, cô nheo mày khi nhìn tôi.

"Thật đấy, cậu không phải là kẻ biến thái sao...?"

"Tôi nói điều đó hoàn toàn là vì lợi ích, nhưng tại sao cậu lại nhạy cảm? Cậu mới là biến thái phải không?"

"Cậu cứ tiếp tục..."

"Có lẽ cậu đã đến trường với vết máu trên ngực nếu tôi không nói với cậu. Cậu là một học sinh giỏi, nhưng cậu hơi... ngu ngốc về mặt này."

"Cậu đấy, tôi không muốn nghe điều đó từ cậu đâu..."

Những gì tôi nói với cô là sự thật. Tôi mỉm cười và đợi chuyến tàu tiếp theo trong khi tranh cãi với Miyuki.

Sự kiện hôm nay đã thành công tốt đẹp. Tôi thích nó rất nhiều.

Mặc dù tay tôi đau vãi.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro