Chương 3: Lời Sáo Rỗng Trẻ Con (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lần này em đã đánh nhau với ai?"

Cô y tá xinh đẹp của trường hỏi.

Ngay cả qua bộ đồ đó, ta cũng có thể nhìn thấy bộ ngực lớn của cô ấy.

Nó đủ lớn để thắt chặt áo. Tôi muốn paizuri quá đi.

"Em đã đánh một kẻ phản diện đang phá hoại xã hội."

"Điều đó không hề buồn cười chút nào. Hãy kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra trước khi cô nói với giáo sư."

"Hỏi Hanazawa đi."

"Hanazawa biết à? Em đã đánh nhau với ai vậy?"

"Đúng. Cậu ấy đã trực tiếp nhìn thấy nó."

"Thật kỳ lạ... Hanazawa lập tức chạy đi nói với giáo sư là em đang đánh nhau với ai đó. Tại sao cô chưa nghe nói gì về chuyện này?"

"Hắn không đánh trả, chẳng phải chứng minh rằng em đánh kẻ xấu sao? Nhìn em nè, cơ thể này không bị thương gì nặng cả."

"Cô sẽ chỉ nói rằng em có thể đúng."

Tôi luôn cảm thấy như vậy, nhưng danh tiếng của tôi ở đây quá tệ.

Với tốc độ này tôi có thể bị đuổi khỏi trường.

Matsuda Ken đồ ngốc... Ít nhất đừng gây rối với các giáo sư chứ.

Mặc dù tôi là người bị mọi người ghét, nhưng y tá vẫn chăm sóc bàn tay phải của tôi chu đáo, có lẽ vì ý thức trách nhiệm.

Tôi, người đang nhìn vào bàn tay được băng bó chặt chẽ của mình, ngẩng lên khi y tá bắt đầu nói.

"Em biết rằng nếu em uống rượu hoặc hút thuốc thì thời gian phục hồi sẽ lâu hơn phải không? Tránh làm điều đó nếu có thể."

"Em sẽ không làm thế."

"Ý cô là ngay cả bên ngoài Học viện luôn. Cô thấy em và bạn bè hút thuốc khi uống rượu trong quán bar. Mặc dù nội quy của trường không áp dụng ở bên ngoài..."

"Nếu em muốn hồi phục nhanh hơn thì phải nghỉ ngơi một thời gian à?"

"Đúng rồi."

"Cảm ơn cô rất nhiều."

"...? Em vừa nói cảm ơn phải không?"

Cô y tá tỏ vẻ ngạc nhiên bằng đôi mắt mở to.

Tôi mỉm cười, lặng lẽ giơ một tay lên rồi rời khỏi phòng y tá.

Ta có thể nói tình huống đã kết thúc tốt đẹp... Nhưng vẫn còn một số điểm cần hoàn thiện.

Khi Tetsuya trải qua sự kiện này, không có nhiều người có nhiều điều để nói, dù ở trong hay ngoài Học viện.

Kẻ biến thái đã được xử lý khá thụ động, cùng với thực tế là hình ảnh của Tetsuya trong Học viện rất tốt.

Tuy nhiên, điều này sẽ không xảy ra với tôi.

Tôi đã làm cho khuôn mặt của tên khốn đó trở thành một mớ hỗn độn đẫm máu.

Tôi nghĩ tên biến thái đó sẽ trả thù tôi bằng cách này hay cách khác...

Tôi đang nghĩ về điều này điều kia trong khi đi dạo trong hành lang thì,

"Matsuda-kun!"

Tôi nhếch khóe miệng khi nghe giọng nói khẩn thiết của Miyuki vang lên từ phía sau.

Tôi hỏi khi xoay người lại.

"Gì nữa đây?"

"H-Hiệu trưởng bảo tôi đưa Matsuda-kun đến văn phòng của ông ấy... Tên biến thái đó đã báo cáo Matsuda-kun!"

Tôi đã mong đợi điều gì đó như thế này xảy ra.

Tôi làm vẻ mặt khó chịu khi nói.

"Cứ để nguyên như vậy đi."

"Cái gì...? Cậu điên à? Cậu có biết chuyện này quan trọng thế nào không...? D-Dù sao thì chúng ta đi nhanh thôi."

Miyuki túm lấy quần áo tôi và làm ầm ĩ.

Tôi muốn cô ít nhất nắm lấy cổ tay tôi. Điều đó quá tệ.

Mím môi như thể đang thất vọng, tôi tỏ ra vô cùng miễn cưỡng khi đi cùng Miyuki đến văn phòng Hiệu trưởng.


✦✧✦✧


"Người đó là một kẻ biến thái... Hắn là một kẻ nhếch nhác đã sờ soạng đùi em... Matsuda-kun đã giúp em... Em đã nói với thầy điều này rồi mà...!"

Miyuki đang cố gắng hết sức để bảo vệ tôi.

Aaaa... Đây là lý do tại sao tôi không muốn bỏ lỡ sự kiện này.

Thật tốt khi hôm qua được ngủ sớm.

Vị giáo sư khoảng 60 tuổi, đeo kính trên sống mũi và lặng lẽ lắng nghe lời Miyuki nói, mỉm cười tử tế.

"Đừng lo lắng quá nhiều. Sau khi cảnh sát điều tra thì phát hiện ra người này đã có nhiều vụ việc trong quá khứ. Thủ phạm đã bị bắt quả tang là kẻ quấy rối nhiều lần trước đó. Báo cáo sẽ không đi đến đâu cả."

Miyuki thở phào nhẹ nhõm vì điều này.

"T-Thật sao ạ...? Vậy thì nhẹ nhõm rồi... Nhưng tại sao Matsuya-kun lại phải chịu hình phạt...?"

"Trò ấy đã đánh thủ phạm quá nặng. Năm chiếc răng đã rụng. Một nhân chứng đã kể cho thầy nghe tình hình... Và trò đã ngăn Matsuda-kun lại phải không? Trò có nghĩ rằng đó là mức độ bạo lực quá mức không?"

"... Ờ thì em cũng nghĩ thế..."

"Đó là ở mức độ mà người bị quấy rối đã nghĩ như vậy. Trò nghĩ người khác nghĩ gì? Có lẽ họ nghĩ trò ấy sắp giết người luôn đấy. Họ sẽ nghĩ thật đáng sợ khi có một học sinh như vậy trong số chúng ta."

"K-Không thể nào...! Thầy sẽ trừng phạt Matsuda-kun để giữ gìn hình ảnh của trường à?"

Miyuki vẫn tiếp tục phản đối.

Tôi làm vẻ mặt chán nản và ngăn Miyuki lại.

"Vậy thì em phải làm gì?"

"Trong 15 ngày tới, dọn dẹp phòng vệ sinh của học sinh năm nhất. Đối với trò, người luôn gây rắc rối, trò không thấy biết ơn vì đây chỉ là nhiệm vụ dọn dẹp sao? Đây không phải là trường hợp có chủ đích nhưng cảnh sát đã tìm thấy tên tội phạm mà họ đang tìm kiếm, và trò đã cứu Hanazawa-chan, người đến từ Học viện này, vì vậy thầy sẽ đưa ra hình phạt nhẹ hơn."

15 ngày nữa là nghỉ hè phải không?

Tôi thực sự không muốn ngửi mùi phân và dọn dẹp nhà vệ sinh cho đến lúc đó... Nhưng tôi không thể làm được gì nhiều về việc này.

Như giáo sư đã nói, tôi đã được buông tha khá nhẹ nhàng.

Tôi gật đầu rồi hỏi một câu.

"Báo cáo chắc chắn sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Thầy đảm bảo điều đó."

"Vậy thì em ổn thôi."

"Như thầy đã cảnh báo trước đây, nếu trò không thực hiện hình phạt của mình hoặc trốn học trong thời gian bị trừng phạt, trò sẽ bị đuổi học. Ngay cả khi ý định của trò là tốt... Nó quá bạo lực. Trò đang ở một nơi rất nguy hiểm. Và nên hiểu hoàn cảnh của mình ở Học viện phải không?"

"Em hiểu ý chính rồi. Em sẽ rời đi. Tạm biệt."

Tôi nhún vai rồi rời khỏi văn phòng.

Miyuki ngay lập tức đi theo tôi và hét vào mặt tôi.

"Matsuda-kun! Đợi đã!"

"Cậu có thể ngừng la hét được không? Nó làm tai tôi đau quá."

Khi nghe điều này, cơ thể của Miyuki sụp xuống.

Cô định phàn nàn nhưng cô dừng lại và hít một hơi thật sâu.

Cô ổn định lại khá nhanh.

Cô đã thành công trong việc bình tĩnh lại và nói một cách bình tĩnh.

"Cậu biết đuổi học nghĩa là gì phải không? Nếu cậu trốn học một lần, cậu sẽ sa thải khỏi trường."

"Tôi biết."

"Vậy tại sao cậu lại đồng ý làm thế? Cậu định ép buộc bạn học của chúng ta làm thay mình sao?"

Sẽ rất vui nếu bắt Tetsuya làm điều đó.

"Cậu nghĩ tôi chắc chắn sẽ cúp học phải không?"

"...Đúng vậy. Vì cậu thường xuyên làm thế mà."

"Hả... Vì đó là sự thật nên tôi sẽ bỏ qua. Tuy nhiên..."

Khi tôi nhìn cô với ánh mắt mơ màng, cô lùi lại nửa bước.

"C-Cái gì vậy? Cái nhìn đó là sao? Thật là kinh tởm.."

"Cậu sẽ không vui nếu tôi bị đuổi học sao? Tôi không muốn thấy cậu vui mừng đến mức phải đứng dậy hoan hô..."

"...Ai nói tôi sẽ vui chứ..."

"Không phải sao? Cậu nóng lòng muốn thấy tôi bị đuổi mà."

"K-Không đến mức nóng lòng... Tôi ước gì cậu không suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó..."

"Nhưng cậu đã muốn tôi bị đuổi học."

"...T-Thật ra tôi cũng nghĩ như vậy..."

Trong tình huống này, cô không thể nói dối một chút sao? Tôi đau lòng lắm.

"Giờ còn nghĩ theo cách đó không?"

"Không còn nữa... Tình hình này quá bất công... Vậy nên trong 15 ngày tới, hãy đến trường mỗi ngày... Đừng trốn học... Khi đó, các giáo sư có thể nhìn nhận cậu tốt hơn... Cậu cũng muốn tốt nghiệp Học viện này mà ha."

"Tôi muốn á? Cậu có thấy nó giống như vậy không?"

"Matsuda-kun, nếu có ai lo lắng cho cậu như thế này thì đừng cười nữa và ít nhất hãy giả vờ lắng nghe đi."

Miyuki đột nhiên làm ra vẻ mặt nghiêm túc.

Chúng ta hãy lùi lại một bước.

Tôi, người đang im lặng, trả lời như thể bị đánh bại bởi thái độ mạnh mẽ của Miyuki.

"Được rồi."

Liệu cô có ngạc nhiên khi tôi lắng nghe cô khi tôi chẳng là gì ngoài việc nổi loạn không?

Đôi mắt to của Miyuki mở to gấp đôi.

"Thật chứ."

"Thật mà."

"Cậu không nói dối vì quá mệt mỏi khi phải nghe những lời cằn nhằn của tôi phải không?"

Ngay từ đầu tôi đã không có ý định trốn học.

"Không đâu. Tôi sẽ đến trường đều đặn. Đó là tất cả à?"

"...Những bình luận không cần thiết thật đáng nghi ngờ... Tuy nhiên... tôi sẽ tin vào cậu."

Cô có biết câu nói đó có động lực như thế nào không?

Bây giờ mong muốn giành cô từ tay Tetsuya càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Chúng ta hãy cùng nhau dọn dẹp liên tục trong 15 ngày.

Để Miyuki có thể nhìn tôi và nghĩ "có lẽ việc thay đổi là có thể...?"


✦✧✦✧


Tiết học cuối cùng vừa kết thúc, tôi đóng sầm cửa lớp rồi bỏ đi.

Tôi cố tình nhìn Miyuki lần cuối để làm ra vẻ như tôi sắp bỏ chạy khi có người nhìn thấy.

Tôi đi vào phòng vệ sinh nam nằm ở cuối hành lang và nhìn thấy một nhóm học sinh năm nhất đang túm tụm lại bóc cá Nogari. Tôi bước tới chỗ họ và nói với giọng trầm. <Eng: Nogari là món cá ăn vặt.>

"Tất cả tụi bây ở lộn chỗ rồi. Tao phải đi dọn dẹp nên đi chơi ở phòng bên kia hành lang hay gì đó đi."

"X-Xin lỗi... Chúng tôi sẽ rời khỏi ngay... Hả...? Dọn dẹp?"

Tai họ dựng lên như thể họ nghe nhầm.

Tôi tỏ vẻ khó chịu và lấy một cái vòi từ tủ của người gác cổng.

"Bắt đầu từ hôm nay, nếu bồn cầu bị tắc, tao sẽ tìm và chém đôi tất cả tụi bây."

"..."

"Nếu nghĩ tao đang đùa thì hãy thử xem."

"V-Vậy nếu không phải chúng tôi làm tắc bồn cầu thì sao?"

"Tao vẫn sẽ giết tụi bây. Vì vậy hãy đi bảo mọi người giữ gìn phòng tắm này sạch sẽ nếu không muốn chết. Phòng tắm nên được sử dụng sạch sẽ. Để người tiếp theo sử dụng cũng không cảm thấy chán ghét. Tụi mày đã rửa tay chưa?"

"...Hả...? Vâng...? Nói gì cơ...?"

"Cứ nhanh chóng biến đi."

Sau khi đuổi mấy thằng nhóc bối rối ra ngoài, tôi đặt vòi nước vào vòi và bắt đầu rửa bồn tiểu.

Sau đó, tôi lấy cây lau nhà và khi đang lau sàn phòng tắm một cách nghiêm túc,

"...Cậu đang làm khá tốt ha?"

Tôi nghe thấy giọng nói của Miyuki từ phía sau.

Tôi tin vào Miyuki mà. Tôi biết cô ấy sẽ đến.

Đó là lý do tại sao tôi hành động như thế trước khi rời khỏi lớp học.

Tôi nói mà không hề quay lại.

"Cậu đến đây để quan sát tôi à?"

"Chỉ vì... Cậu hành động như thể cậu muốn bỏ trốn..."

"Tôi giữ lời hứa của mình mà."

"...Thật nhẹ nhõm... Nhưng Matsuda-kun, chẳng phải cậu nên lau sàn sau cùng sao?"

"Là vậy sao?"

"Bình thường thì như vậy phải không?"

"Vậy thì... Tôi phải dọn nhà vệ sinh trước à?"

"Ừm. Tôi nghĩ điều đó sẽ đúng."

Tôi quyết định nghe theo lời khuyên của Miyuki và lấy ra một chiếc pit tông.

"Cậu có biết đây là nhà vệ sinh nam không?"

"Tôi biết. Ở đây không có ai cả."

"Đừng làm phiền tôi nữa và đi đi."

"Hôm nay tôi sẽ trông Matsuda-kun. Tôi cần đảm bảo cậu dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ."

"Miura sẽ lo lắng chờ đợi phải không? Không phải bình thường hai người sẽ về nhà cùng nhau sao?"

"Bình thường thì có... Nhưng tôi nên kiểm tra với tư cách là lớp trưởng... Và tôi cũng nợ cậu một lần hôm nay..."

"Vậy là cậu cảm ơn à? Vậy thì dọn dẹp cho tôi đi."

Thay vì trả lời, Miyuki chỉ khoanh tay.

Tuyệt đối từ chối.

Tôi bật cười và đi đến góc xa nhất của nhà vệ sinh.

Sau khi nhìn thấy cái thứ cứt chó bẩn thỉu đó xuất hiện một cách hoành tráng, tôi hét lên vì tức giận.

"ĐỤ MÁ!!"

Đây không phải là diễn xuất mà là cảm xúc chân thật của tôi.

Tại sao họ không xả nước? Những tên khốn hư hỏng này.

Tôi sẽ tìm ra thằng khốn đó và giết chết nó.

Tôi khó khăn lắm mới đẩy được tay nắm cửa xuống và mất hết lòng tự trọng, tôi loạng choạng bước ra khỏi phòng.

"Lũ khốn nạn bẩn thỉu..."

Và sau đó, Miyuki cười lớn và lấy tay che miệng, như thể cô thấy hành động của tôi thật buồn cười.

Sau khi làm như vậy một lúc, cô quay lại và hỏi.

"Liệu cậu có thể hoàn thành nó vào hôm nay không?"

"Tại sao không nhìn kỹ hơn. Xem sau này cậu còn nói được điều đó với tôi không."

"Tôi không muốn. Và với một người... *Hàa*... Cậu không thể nói như vậy. Cậu không nghĩ nó quá đáng sao?"

"Đó là lỗi của tên khốn đó vì đã hào phóng... Aaa... Mẹ nó... Tôi giống như một kẻ ăn xin vậy."

"Đừng chửi thề nhiều thế. Nó khiến cậu trông tệ hại hơn."

Chắc chắn. Nếu sau này cô ấy nói lại với tôi một lần nữa thì tôi sẽ nỗ lực sửa chữa nó.

Sau khi làm trò móc tai, tôi lấy khăn giấy bịt mũi và đi sang bồn bên cạnh.

Một nắp bồn cầu đóng chặt. Bằng cách nào đó nó khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Nghĩ đến việc tôi phải làm thế này trong 15 ngày... Con đường phía trước của tôi đã chìm trong bóng tối.

Ít nhất thì hôm nay tôi cũng có Miyuki... Tôi nên ngừng phàn nàn và làm việc chăm chỉ.

Để giải cứu Miyuki khỏi Tetsuya, tôi phải xây dựng hình ảnh tốt.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro