Chương 4: Matsuda-kun, Cậu Đã Thay Đổi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai ngày kể từ khi tôi bắt đầu dọn dẹp nhà vệ sinh.

Sau ngày hôm đó, Miyuki không đến theo dõi tôi nữa.

Tôi đã nhận được rất nhiều tình cảm, nhưng chúng tôi vẫn ở xa nhau.

Dù vậy, tôi vẫn dọn dẹp nhà vệ sinh rất kỹ lưỡng.

Kể cả khi Miyuki không trực tiếp chứng kiến, cô cũng có thể nghe được tin đồn từ người khác rằng nhà vệ sinh gần đây đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trong lớp học, tôi vẫn tiếp tục hành động thiếu chín chắn.

Nhưng không phải trong giờ học.

Tôi đã cố gắng hết sức để theo kịp tốc độ của giáo sư bất kể thế nào.

Ngay cả lúc này, tôi vẫn đang phải vật lộn với cơn buồn ngủ để tập trung vào bài học.

"À, câu hỏi này là dành cho... hừm..."

Giáo sư trung niên đang vẽ các vòng tròn và bảng chữ cái trên bảng đen dừng lại khi kết thúc bài phát biểu của mình.

Tôi nao núng khi chạm mắt với ông ấy.

Tôi có cảm giác như thể ông ấy sắp yêu cầu tôi giải quyết câu này.

Có vẻ như ông ấy rất ngạc nhiên khi thấy tôi tập trung vào bài học...

"Matsuda-kun, em sẽ giải quyết câu này chứ?"

Đúng như tôi dự đoán, giáo sư đã chọn tôi để trả lời.

Ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.

Tôi có thể thấy đôi mắt Miyuki đầy tò mò.

Tôi thực sự muốn giải quyết nó một cách hoàn hảo và nhận được những tràng pháo tay, nhưng...

Tôi không hiểu cái quái gì được vẽ trên bảng đen cả.

Tôi vốn đã học rất tệ, nhưng trước khi sở hữu tên khốn này, tôi không nhớ nó tệ đến mức này...

Tôi cần được Miyuki chỉ dạy trong tương lai, nhưng cảnh tượng trước mắt tôi thật ảm đạm.

Tôi gãi đầu và nói với giọng mỉa mai.

"Em hoàn toàn không có ý tưởng nào để giải cả."

"A-À...? Được rồi. Miyuki-chan, lên bảng giải câu hỏi nào."

Miyuki đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt chán nản.

Miyuki cầm phấn khéo léo, khoe nét chữ thanh thoát.

Trông nó cũng ngầu đấy chứ.

Tôi liếc nhìn Tetsuya, người đang nhìn Miyuki giải quyết vấn đề với đôi mắt lấp lánh.

Một tên khốn thậm chí còn không có can đảm để chấp nhận lời tỏ tình...

Một người như vậy không xứng đáng nhìn Miyuki như thế.

Đó là giờ giải lao sau giờ học.

Tôi đang cố gắng nghỉ ngơi với hai tay đặt trên bàn thì thấy cô tiến đến gần tôi một cách hờ hững khiến tôi tỏ vẻ khó chịu.

"Gì nữa đây."

"Matsuda-kun."

"Cái gì."

"Nếu cậu không biết thì ít nhất hãy giả vờ giải hoặc hỏi giáo sư cách giải. Đó là cách cậu tiến bộ."

Tôi quay đầu về phía Tetsuya, phớt lờ lời khuyên của cô ấy.

"Miura. Mẹ cậu cứ cằn nhằn tôi mãi, nhưng tôi không làm gì sai cả, cậu nên ngăn mẹ lại đi nhá?"

Tetsuya tỏ ra bồn chồn trước thái độ đùa nghịch đó và nói bằng giọng rụt rè trong khi nhìn vào mắt Miyuki.

"M-Mẹ là sao... Miyuki là..."

"Tôi chỉ đùa thôi đồ khốn. Xem xét nó một cách nghiêm túc như thế..."

"Matsuda-kun."

Miyuki kết thúc cuộc trò chuyện với giọng điệu gay gắt.

Tôi giơ cả hai tay lên một cách khoa trương.

"Tôi hiểu rồi. Tôi thậm chí không thể đùa giỡn vì cậu quá đáng sợ."

"Đó không phải là trò đùa, cậu đang bắt nạt cậu ấy."

"Bắt nạt á? Yo, Miura. Tôi có bắt nạt cậu không?"

Khi tôi nói chuyện với Tetsuya với vẻ mặt đe dọa, Miyuki đã bước vào giữa chúng tôi.

"Ai sẽ nói sự thật nếu cậu hỏi theo cách đe dọa như vậy?"

"Đó chỉ là cách nói tự nhiên của tôi thôi, có gì to tát đâu?"

"Cậu có thể tử tế hơn. Ít nhất hãy cố gắng nỗ lực."

"Miura-kun rất tốt bụng của chúng ta, có phải tôi đã làm tổn thương cảm xúc của cậu không? Không phải chứ? Tốt tốt. Vậy sau khi giờ học kết thúc, cậu có thể dọn dẹp nhà vệ sinh giúp tôi không?"

"Matsuda-kun."

Sau vụ việc xàm sỡ, tôi nhận thấy có điều gì đó ở thái độ thường xuyên thay đổi của Miyuki.

Nếu tôi làm điều gì đó mà cô không thích, cô sẽ gọi họ tôi bằng giọng thì thầm.

Giống như một người chị hay một người mẹ đang cố gắng sửa dạy.

Tôi rời sự chú ý của mình khỏi Tetsuya và tựa lưng vào ghế.

Và sau đó tôi cố tình nói bằng giọng thô lỗ.

"Bộ cậu là mẹ vợ tôi hay gì à? Sao cậu lại xen vào chuyện này?"

"Matsuda-kun đã lôi kéo tôi vào chuyện này."

"Cậu thực sự không để bất kỳ bình luận nào lọt vào tai mình... Cứ đi đi. Hãy đưa chú chó của cậu đến cửa hàng hay gì đó đi."

"Chó?"

"Miura đang ở ngay phía sau cậu đấy."

"Hàa... Tôi sẽ dừng ở đây vì nếu chúng ta trò chuyện nữa tôi có cảm giác như mình sẽ nổi giận mất. Hôm nay cậu cũng phải dọn dẹp nhà vệ sinh thật kỹ phải không?"

Yep, tôi sẽ làm vậy.

"Tôi không biết rõ cậu nói gì nhưng tôi sẽ làm được."

"Tay cậu ổn chứ?"

"Cũng tàm tạm."

"Cẩn thận đừng để nước dính vào nhé."

Nói xong, Miyuki cùng Tetsuya rời đi.

Có vẻ như họ đang đi đến một cửa hàng như tôi đã nghĩ trước đó.

Tên khốn kiếp này... Tôi cũng muốn đến cửa hàng với Miyuki nhưng cậu ta đã độc quyền đối với cô ấy.

Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi lại phải nắm chặt tay lại.


✦✧✦✧


Trong mọi trò chơi mô phỏng hẹn hò, có nhiều sự kiện giúp nâng cao mức độ tình cảm.

Trong số đó, có những vấn đề quan trọng như vụ tàu hỏa mà tôi đã giải quyết, hoặc những sự kiện mà ta nhận được rất ít Điểm Tình Cảm, hoặc không nhận được chút Điểm Tình Cảm nào nhưng lại có một cảnh phục vụ người hâm mộ.

Lúc này tôi đang ở nơi diễn ra cảnh fan service.

Thông thường, sự kiện này chỉ đóng vai trò là cảnh phục vụ người hâm mộ và không có mục đích nào khác, nhưng giờ thì sẽ khác.

Tại sao? Bởi vì tôi biết tất cả về tính cách của Miyuki.

Miyuki là người hoàn toàn gắn bó với người bạn thuở nhỏ và cũng là mối tình đầu của cô.

Cô thực sự chân thành và có trái tim ấm áp.

Cô cũng là kiểu phụ nữ sẽ không bao giờ bỏ qua một sự kiện đáng thương nào đó.

Tại sao tôi lại nghĩ về điều này vào lúc này?

Đó là bởi vì ở gần vị trí hiện tại của Miyuki có một người ăn xin lang thang.

Người ăn xin bị mất một chân và phải di chuyển trên một chiếc xe đẩy hình vuông trong khi ăn xin.

Hắn xin tiền, thường dùng ngôn ngữ hung hãn và thô lỗ đối với người đi bộ đi ngang qua, túm lấy họ và đe dọa sẽ đánh họ nếu họ không cho quá giang qua đường khi có đèn giao thông. Hắn chính là một tên khốn điên khùng như vậy.

Thậm chí hắn còn được coi là nổi tiếng trong lĩnh vực này.

Ta sẽ từng thấy những loại NPC này nếu ta chơi một số game.

Nếu ta gặp phải trong khi chơi, loại NPC này sẽ cho ta một lượng lớn điểm miễn là ta bán đi một chút lương tâm của mình.

Ở Dokiaca, người ăn xin này chính xác là loại NPC đó.

Nếu ta cho hắn một đôi tất có mùi hôi, hắn sẽ đưa cho ta một ít tiền hắn kiếm được từ việc ăn xin.

'Khi mình chơi với góc nhìn Tetsuya, mình đã tận dụng rất tốt tên này.'

Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ sử dụng người ăn xin này thay thế.

Nói một cách đơn giản, hành động như thể tôi là một người tốt.

Miyuki sẽ vô tình nhìn thấy tôi tử tế với người ăn xin này.

Khi tôi lập kế hoạch xong, tôi bắt đầu đi về phía người ăn xin.

Tôi thấy người ăn xin càu nhàu và giận dữ với người đi đường.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đưa cho hắn đôi tất tôi đang đi hiện giờ?

Liệu hắn có cho tôi một số tiền như trong game không?

Khi tôi đang cân nhắc những điều này, cuối cùng tôi chỉ lắc đầu.

Matsuda Ken không thiếu tiền.

Chỉ có một điều tôi cần từ người ăn xin này.

Tình cảm của Miyuki hướng về tôi và thế thôi.

"Nhìn đây! Nhìn đây!"

Người ăn xin đang la hét với những người đi bộ tiếp tục phớt lờ hắn ta.

Tôi giả vờ đi ngang qua, đi ngang qua ngay dưới mũi hắn.

Và sau đó,

"Này! Tên kia!"

Đúng như tôi dự đoán, người ăn xin đã gọi tôi bằng giọng rất lớn.

Tôi quay đầu lại nửa chừng và nhìn xuống hắn khi tôi trả lời.

"Gì?"

Như thể bối rối trước cách nói chuyện không kính ngữ của tôi, khuôn mặt của người ăn xin nhăn nhó vì ngạc nhiên.

Hắn ngây người nhìn tôi một lúc rồi cau có với đôi môi dính đầy bụi bẩn.

"Loại người nào lại thiếu sự tôn trọng cơ bản này cơ chứ..! Mày đã sống được bao nhiêu năm rồi! Hả!?"

"20 năm."

"Nhóc con hỉ mũi chưa sạch...! Tao đã sống lâu hơn mày gấp ba lần rưỡi! Một tên khốn không bao giờ được giáo dục tử tế ở quê nhà...! Thế giới sẽ ra sao...!"

Cơn thịnh nộ dữ dội này chính xác là loại ăn xin mà tôi biết và nhớ.

"Vì tội không tôn trọng người lớn tuổi, mày phải trả giá! Mày phải cõng tao và đi qua ngã tư ngay lập tức!"

"Ừm? Tôi có thể làm được điều đấy ở mức độ đó."

Khi tôi chấp nhận yêu cầu của hắn mà không phàn nàn, đôi mắt của người ăn xin mở to.

"Hả...? Là vậy sao?"

"Ừm. Tôi cõng ông nhé?"

"Ừ, ừm... okay... nhanh lên. Mang theo xe của tao nữa."

Sau khi nói với hắn là tôi hiểu, tôi đứng cúi xuống trước mặt người ăn xin đang dang rộng cả hai tay.

Sau khi cõng hắn lên, tôi dùng một tay nắm lấy chiếc xe đẩy cũ kỹ, ọp ẹp của hắn ta.

Mùi hôi tỏa ra từ hắn không phải chuyện đùa. Với mùi của tên này và dọn dẹp nhà vệ sinh... cứ thế này mũi tôi sẽ tê dại mất.

"Hừmmmm... tao hiểu lầm mày rồi. Miệng mày hỗn nhưng tâm mày tịnh. Lưng mày rộng nên ngủ rất thoải mái. Tao sẽ ngủ một lát, mày qua ngã tư đánh thức tao dậy nhé."

Người ăn xin chỉ vào một nơi xa xăm.

Tôi lè lưỡi và giả vờ đi đến đó, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng thở đều đều của hắn qua vai, tôi dừng lại và quay lại.

Tôi bắt đầu bước về phía Miyuki.

Một con phố vắng vẻ cách xa trung tâm thành phố nhộn nhịp một chút.

Tôi đến một cửa hàng phụ kiện điện thoại di động nhỏ gần một con phố vắng vẻ với rất ít người xung quanh, và nhìn thấy Miyuki qua lớp kính của cửa hàng.

Cô đang xem những chiếc vòng chìa khóa với bạn bè của mình.

Khi Miyuki, người đang khom người và nhìn vào những món đồ, nhìn xuống bên dưới váy của cô, và bộ đồ lót màu trắng của cô lộ ra giữa đôi đùi hấp dẫn đó.

Nhờ chiếc quần lót được kéo chặt nên có thể nhìn thấy những đường cong dày dặn của cô.

Cảm giác như nếu tôi chọc thì nó sẽ đi sâu vào bên trong rồi bật ra ngoài vì nó có tính đàn hồi.

Nhìn thấy cảnh này thực sự khiến máu dồn về nửa thân dưới của tôi.

Tetsuya tên khốn đó chắc đang ở đâu đó quanh đây... Tội nghiệp.

Không giống như sự kiện ban đầu, ta sẽ không thể nhìn thấy cảnh này của Miyuki.

Tại sao vậy? Bởi vì sắp có một sự náo động lớn.

"Ông già. Chúng ta đến rồi."

Sau khi tôi thả tay khỏi xe và xua đuổi tên ăn xin, tên ăn xin nhìn quanh rồi đập vào đầu tôi mạnh đến nỗi phát ra tiếng BỐP! lớn.

"Đụ má! Sao ông lại đánh tôi và làm ầm ĩ thế!"

"Đồ khốn! Tao nhờ mày đưa tao đến nơi này khi nào thế! Tao vừa bảo băng qua đường mà!"

Đúng. Hắn đã nói vậy.

"Ông nói gì vậy? Ông chắc chắn đã nói là đưa ông đến một nơi yên tĩnh mà!"

"Giới trẻ bây giờ điếc hết rồi à...? Không có tác dụng gì đâu... Ờ... Chậc chậc... Làm sao tao có thể ăn xin ở đây khi không có ai chứ? Hôm nay lợi nhuận của tao giảm một nửa là lỗi của mày, mày phải chịu trách nhiệm đi!"

"Tại sao đó lại là trách nhiệm của tôi? Nếu ông không lầm bầm và nói rõ ràng ngay từ đầu thì điều này sẽ không xảy ra! Hãy rời khỏi tôi trước đã!"

Một trận huyên náo không cần thiết nổ ra, mọi người xung quanh đều chú ý đến. Cửa hàng điện thoại di động vẫn mở cửa và đang kinh doanh cũng vậy. Tất cả khách hàng đều nhìn thấy tôi và người ăn xin đang cãi nhau.

Tất nhiên, có cả Miyuki.

Mặc dù rất lo lắng, tôi vẫn cẩn thận đặt người ăn xin lên xe.

Và sau đó tôi vẫy tay để đuổi những con ruồi khó chịu đi.

"Tôi đã làm tất cả những gì tôi đã định làm, nên hãy biến đi."

"B-Biến đi...? THẰNG CHÓO!! Mày không biết cách đối xử với người già sao!?"

"Ông già, ông có quá đáng quá không? Tôi đã tốn rất nhiều công sức để đưa ông đến tận đây, vậy mà thay vì cảm ơn, ông lại tức giận?"

"Đó là vì mày không nghe kỹ lời tao nói!"

"Chết tiệt... Ông khó tính quá. Đây là thứ ông cần đúng không? Cầm lấy và biến đi."

Ngay khi tôi rút tờ tiền mặt trị giá 1.000 yên từ trong ví ra, người ăn xin đã nhanh chóng chộp lấy rồi bỏ đi.

Khi tôi nhìn hắn đẩy xe bằng tay, lê lết trên sàn, tôi không khỏi cảm thấy hơi khó chịu mặc dù đó là một phần trong kế hoạch của tôi.

Nhìn hắn, tôi thở dài và lẩm bẩm một mình.

"Tất cả là do mình không may mắn..."

"Matsuda-kun."

Giọng nói quyến rũ của Miyuki gọi tôi.

Tôi quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Hanazawa? Chuyện gì thế? Sao cậu lại ở đây? Sao cậu không học? Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi."

"Tôi chỉ nhanh chóng làm mát đầu mình thôi. Cậu đang làm gì thế?"

"Cậu không cần phải biết."

Khi tôi bắt đầu che đậy nó với giọng điệu khó chịu, đôi mắt của Miyuki chuyển sang hình bán nguyệt.

"Tôi thực sự đã nghe tất cả về nó. Tại sao cậu lại gây sự với ông ấy? Ông ấy nổi tiếng vì thái độ trịch thượng nhưng tôi đoán Matsuda-kun không biết điều đó nhỉ?"

"Sao cậu lại gọi một tên ăn mày trịnh trọng như thế?"

"Matsuda-kun. Ông ấy là người lớn. Cậu không thể nói chuyện với ông ấy theo cách đó. Cậu đã chửi ông ấy trước đó phải không? Tôi thực sự ghét phải nhìn thấy điều đó."

"Haa... Mẹ vợ tới rồi."

"Nếu cậu cứ nói như vậy, sẽ chẳng ai biết được ý định thực sự của cậu đâu Matsuda-kun. Hãy nhìn xung quanh đi. Mặc dù cậu đã lắng nghe yêu cầu của ông ấy và thậm chí còn đưa tiền, nhưng mọi người vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng. Bởi vì thái độ hung hăng của cậu, điều đó khiến người khác có ấn tượng không tốt về cậu đó."

Khi tôi nhìn xung quanh, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng đúng như Miyuki đã nói.

Có vẻ như họ không thích tôi làm ầm ĩ khi mặt trời đang lặn.

Tôi gãi đầu như thể tôi không quan tâm.

"Không quan trọng với tôi."

"Nếu thực sự không quan trọng với cậu, cậu đã không nhìn xung quanh. Đúng không?"

"...Cậu muốn nói gì với tôi thế?"

"Từ giờ trở đi, hãy hạn chế chửi thề đi. Đồng thời giải quyết vấn đề hay cáu bẩn của cậu."

Thế là cô ấy lại mắng tôi nghe à? Được rồi.

Bây giờ tôi sẽ dần dần được tái sinh thành một con người mới.

Bề ngoài tôi sẽ hành động như thể tôi không thích cô ấy mắng mỏ tôi.

Tuy nhiên, tôi sẽ nói bằng hành động của mình.

Và rồi khi cô ấy thấy tôi dần thay đổi, hãy biết rằng trong lòng tôi luôn ghi nhớ những lời khuyên của cô ấy. Chỉ cần nhận ra điều đó.

Vì cô ấy đang thay đổi tôi theo cách này, ít nhất hãy làm cho nó vui vẻ đi.

"Ở Học viện, và bây giờ cũng vậy... Cậu có bệnh gì mà nếu không can thiệp thì da cậu sẽ bị nổi gai ốc không? Tò mò chắc là vui lắm nhỉ?"

"Matsuda-kun."

Miyuki nói với tôi bằng giọng nghiêm khắc đó.

Tôi làm như bị chấn động một lúc rồi quay lưng lại với cô ấy.

"...Tôi đi đây. Tôi phải nhanh chóng đi tắm vì mùi hôi. Đó là vì tôi đã gặp phải tất cả những tên khốn kỳ lạ này... Một ngày tồi tệ... Tệ thật mà..."

Tôi cố tình lẩm bẩm một cách cường điệu khi rời khỏi Miyuki.

Nhưng tôi không hề chửi thề dù chỉ một lần.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro