Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tam Hoành ôm gối ngồi trên bãi cỏ, nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Thiên không trong suốt như gương, phong cảnh đẹp là vậy, Tô Tam Hoành lại buồn bực vô cùng.

Hiện nay, hắn đang ở cái nơi tên là "Thần tiên cốc", nghe nói nơi này ở chân trời góc biển, trong Thần tiên cốc có dược nhân. Trong tim dược nhân có linh huyết màu tím có thể khiến người sắp chết từ bạch cốt sinh thịt, còn có thể tăng thêm một thành công lực. Hắn từng nghe qua, đây là thuốc được hoàng gia nuôi dưỡng ngày trước vì muốn uống máu dược nhân, thậm chí còn có lời đồn uống tâm đầu huyết của một trăm lẻ tám dược nhân sẽ có thể bất lão bất tử, trở thành thần tiên.

Lúc sau Lan gia đứng đầu, kéo theo cả văn võ bá quan cùng nhau can gián Hoàng đế: "Ăn thịt dược nhân cũng là ăn thịt người, Hoàng thượng còn tiếp tục như vậy sẽ khiến trời nổi giận." Mà năm ấy, quả thực Giang Nam vỡ đê sông lớn, hại chết không ít bách tính, kinh thành gặp hạn hán, suốt một năm liền không có mưa.

Sau đó các đại thần không ngừng can gián, tất cả đều là thủ phụ nhiều triều, thế lực của Lan gia có gút mắc khó gỡ trong triều nhiều lần tạo áp lực, dân chúng vì thiếu lương thực mà tha hương khắp nơi rồi trở thành giặc cỏ, Hoàng đế không có cách nào đành phải đem dược nhân nuôi trong cung thả ra.

Nhưng Tô Tam Hoành không ngờ Lan gia lại đưa dược nhân tới một nơi tốt như vậy, cả một ngọn núi.

Nghe Bách Lý Huyền Hồ nói trong núi có mê tung trận, có thể khiến người ta lạc đường không thể tìm được đường ra, trong rừng trúc còn nuôi rất nhiều dược trệ, là những dược nhân được nuôi không thành công, chỉ biết giết người, bảo vệ nơi này.

Bách Lý Huyền Hồ còn nói, Thần tiên cốc lúc trước có rất nhiều người, về sau cứ dần dần chết đi, sau này chỉ còn lại một mình hắn.

Sau đó, chuyện nuôi dược nhân bị Lan gia hủy bỏ, những người biết rõ chuyện cũng đã qua đời gần hết, Bách Lý Huyền Hồ mới xuất cốc ra ngoài du ngoạn, cuối cùng ở kinh thành gặp lại Lan Hác, sau đó lại bị Lan Hác thuyết phục ra chiến trường làm quân y.

Lan gia cùng Tô gia quan hệ không tồi, tuy rằng không biết hai nhà văn võ có thể cùng giao du thế nào, bất quá Lan gia khi đó thực sự giúp hắn không ít.

Vẫn đang sầu muộn nhìn trời xanh, phía sau truyền tới tiếng A Nhị, gọi: "Tiểu Tam, sư phụ gọi ngươi về ăn cơm!"

Tô Tam Hoành chậm rãi đứng lên, theo A Nhị trở về trúc ốc.

Khi Tô Tam Hoành ngồi xuống, Bách Lý Huyền Hồ cùng kẻ nhũ danh Thạch Đầu, đại danh Lan Khánh kia đã yên vị, Bách Lý Huyền Hồ vừa thấy hắn bưng bát lên liền gắp một đũa măng non thả vào bát hắn, sau đó lại gỡ xương cá, đem thịt cá cho Tô Tam Hoành.

Bách Lý Huyền Hồ nói với ba người họ: "Ăn nhiều một chút, các ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút mới được."

Lan Khánh lúc này không rõ làm sao, cơ mặt giật giật, nhìn Tiểu Tam đang ngồi đối diện hắn, lúc sau "hừ" một tiếng, buông bát đũa, không ăn nữa.

"Làm sao thế?" Bách Lý Huyền Hồ không rõ xảy ra chuyện gì.

A Nhị nhả ra một câu: "Sư huynh giận, sư phụ người đối tốt với ngoại nhân, sư huynh mất hứng."

Bách Lý Huyền Hồ lúc này mới "A" một tiếng, vội vàng gắp chút đồ ăn cùng thịt cá cho Lan Khánh, buông đũa sờ sờ đầu hắn, mỉm cười nói: "Thạch Đầu, ngươi cũng muốn sư phụ gắp đồ ăn cho ngươi a. Thực xin lỗi a, sư phụ không biết."

Bách Lý Huyền Hồ gắp đồ ăn xong, Lan Khánh mới lại "hừ" một tiếng, bưng bát đũa lên ăn, Tô Tam Hoành liếc cái kẻ xinh đẹp đến nỗi giống yêu tinh không giống người kia, vừa nhai miếng măng, vừa nghĩ: "Tiểu tử này, ăn còn không thoải mái." Rồi lại mở miệng nói:

"Bách Lý, măng xào này ngươi không cho muối, chẳng có vị gì cả. Cá nấu lâu quá, thịt đều nát cả ra rồi." Tiếp theo cả một bàn đồ ăn, từng món từng món đều bị hắn nói thành thứ không thể ăn.

Kỳ thật lúc trước hắn đã muốn nói chuyện này, nhưng ngại Bách Lý Huyền Hồ dẫu sao cũng là sư phụ người ta, nói ra sẽ khiến Bách Lý Huyền Hồ mất mặt. Nhưng hôm nay vừa bị oa nhi kia ném cho ánh nhìn ghét bỏ, trong lòng hắn liền phát hỏa.

Lan Khánh nghe thấy Tô Tam Hoành nói sư phụ mình như thế, nhất thời ném đũa lên bàn, ngân kiếm vẫn dắt ở thắt lưng tuốt ra khỏi vỏ, đâm thẳng tắp lên cổ Tô Tam Hoành.

Lan Khánh cả giận nói: "Tiểu tử, ngươi thì tính là cái củ hành gì, ở Thần tiên cốc này ngươi có phần để lên tiếng sao?"

Cảm giác máu từ trên cổ chảy xuống, nhưng Tô Tam Hoành tuyệt không để ý, lạnh nhạt tiếp tục nhai cơm.

Tô Tam Hoành nói: "Tiểu Tử, lão tử so tuổi ra còn lớn hơn ngươi, ta cùng Bách Lý Huyền Hồ ngang hàng luận giao. Nếu ta là củ hành, sư phụ ngươi chính là củ tỏi. Sư phụ ngươi mà là củ tỏi, ngươi chính là cọng hoa tỏi non a!"

Lan Khánh quay đầu nhìn sư phụ nhà hắn chỉ thấy sư phụ cười khổ đẩy lưỡi kiếm của mình đang đặt trên cổ Tô Tam Hoành ra, nói: "Thạch Đầu đừng giận, ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cơm được không?"

Lan Khánh nhìn vẻ mặt Bách Lý Huyền Hồ vừa cầu khẩn vừa bối rối, lại vừa vô tội, bất đắc dĩ, sau đó, Lan Khánh bị biểu tình kia của sư phụ nhà hắn đánh bại, chậm rãi thu hồi kiếm, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm tiếp.

A Nhị không được ai gắp thức ăn cho lại đưa chút đồ ăn cho Bách Lý Huyền Hồ. "Sư phụ dùng bữa."

Một câu này khiến Bách Lý Huyền Hồ cảm thấy uất ức trong lòng trôi sạch.

A Nhị nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, ngươi phải bớt nóng tính đi một chút, nếu không đối với ngươi sau này sẽ không tốt."

Lan Khánh giương mắt phượng lên, nói: "Ta nóng tính hay không liên quan gì đến ngươi! Ngươi không phải sư phụ ta, sư phụ nói ta mới nghe!"

Bách Lý Huyền Hồ sờ sờ đầu Lan Khánh. "Thật ra Thạch Đầu nhà chúng ta thế này là tốt lắm rồi."

Lan Khánh được sờ đầu, khóe miệng liền nhếch lên, gương mặt ngây ngô non nớt toát lên vẻ yêu dị, muốn đẹp bao nhiêu có bấy nhiêu.

Bách Lý Huyền Hồ lại quay sang nói với nhị đồ đệ của hắn: "A Nhị cũng tốt lắm."

Sau đó Tô Tam Hoành thầy Lan Khánh trong nháy mắt sầm mặt xuống.

Tô Tam Hoành thấy có chút buồn cười, tên hài tử nói lớn không lớn nói nhỏ chẳng nhỏ này tại sao lại thích ăn giấm chua đến vậy? Nếu ngày nào đó Bách Lý Huyền Hồ cưới vợ, không phải hắn sẽ đem cả nóc động phòng xốc lên sao?

Nhưng mà... Tô Tam Hoành lại nghĩ, có vẻ Bách Lý Huyền Hồ sẽ không thành thân. Người như hắn, hợp với chuyện ngày ngày nhàn vân dã hạc, vô ưu vô lo hơn.

A Nhị này có lẽ thích hợp để đi theo Bách Lý Huyền Hồ, hài tử kia xem ra là người biết chiếu cố kẻ khác.

Tô Tam Hoành tuy ngại đồ ăn khó ăn, nhưng vẫn ngồi chén tỳ tỳ. Ngày trước hắn ở trên sa trường từng bị cướp quân lương, đói đến mức mười ngày chỉ được ăn một cái màn thầu. Đối với hắn mà nói, đồ ăn là vô cùng quý giá, lãng phí đồ ăn, kiếp sau trực tiếp đi đầu thai làm súc sinh đi.

Tô Tam Hoành vừa ăn vừa hỏi: "A Nhị, ngươi biết nấu cơm không?"

A Nhị nói: "Biết một chút, đã từng nhìn sư phụ nấu."

Tô đại tướng quân phát lệnh: "Từ ngày mai ngươi nấu đi, Bách Lý này còn tiếp tục xuống tay, thịt cá trên mâm cũng muốn khóc. Nấu ăn khó ăn không phải tội, nhưng làm ra được thứ người ta nuốt không trôi thì là không thể chấp nhận được."

Kết quả, sáng sớm hôm sau, A Nhị quả nhiên xuống bếp nấu ăn.

Nhưng Tô Tam Hoành vừa rời giường đã bị nhét cho một chén thuốc, Bách Lý Huyền Hồ lại còn quên không đút thêm cho hắn mứt hoa quả để áp vị đắng nghét trong miệng. Vì thế lúc hắn đang ôm tâm trạng không tốt lại nhìn thấy nồi cháo cháy đen thui, cùng màn thầu bị hấp thành nhão nhét, hắn giận không kìm nổi, vung tay lật luôn cái bàn.

Tô Tam Hoành rống to: "Lão tử chinh chiến sa trường, mỗi ngày chỉ được ăn màn thầu kèm dưa muối. Bây giờ muốn ăn chút đồ ăn có thể ăn được mà cũng khó vậy sao? Khó vậy sao?"

Sau khi hò hét rất kích động, Tô đại tướng quân chớp mắt, lại ngất đi.

***

Tô Tam Hoành phát hiện mình đã tỉnh lại, nhưng tình hình hiện tại rất kỳ quái. Hắn đang bay giữa không trung, còn có một dải ánh sáng lam nhạt nối hắn với hài tử quen mắt đang nằm trên giường. Tình cảnh lúc này, giống như lúc trước hắn bị buộc sau lưng Bách Lý Huyền Hồ vậy.

Mà đứa nhỏ nhìn có vẻ quen mắt kia, chính là thân thể hắn đang dùng, là của Tiểu Tam kia cho hắn. Tô Tam Hoành còn đang không hiểu tại sao lại như vậy, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng vang rầm rầm, hắn nghe thấy tiếng A Nhị nói: "Sư phụ, đi chậm một chút, đi nhanh quá ngươi sẽ ngã đó."

Đúng lúc đó Bách Lý Huyền Hồ vấp phải bậc cửa ngã nhào, A Nhị tức khắc đỡ hắn dậy.

Bách Lý Huyền Hồ chạy tới bên giường hắn lại đụng phải cái ghế, A Nhị không kịp kéo y lại.

Bách Lý nhìn cái xác không hồn của hắn, ngữ khí cực kì lo lắng: "A Nhị, ngươi nói xem đã ba ngày rồi, sao hắn vẫn chưa tỉnh lại?"

"A Nhị cũng không biết." A Nhị vẻ mặt khó hiểu. Hắn đưa tay vào trong ngực tìm miếng mai rùa luôn mang theo bên mình, nhưng chỉ chạm tới rồi lại rút tay ra. "Tiểu Tam số mệnh rất kỳ quái, ta tính thế nào cũng đều không ra."

Tô Tam Hoành cười khẩy nói: "Hồn phách lão tử đâu phải loại tầm thường, lại còn bị sửa thiên cơ, với chút đạo hạnh cỏn con của ngươi liệu có thể tính ra sao?"

Nhưng mà cho dù hắn như du hồn bay qua bay lại trong phòng, nhưng bởi vì sợi chỉ xanh lam kia mà không thể đi xa được. Ngay đến cả cửa cũng không thể bay qua.

Tô Tam Hoành lượn lờ một lúc cảm thấy thật là chán. Thân thể kia liệu có phải sẽ cứ nằm đờ ra như thế mà chết không?

Không phải hắn sẽ bị giam ở nơi này, cả đời không thể đi đâu chứ?

Nghĩ đến đây, Tô tướng quân muốn phát giận.

Đều tại Thiên Cơ môn, đều tại Thiên Cơ môn.

Nếu không phải tại A Nhị tiểu gia hỏa này, Tô Tam Hoành hắn hiện nay đã đánh giặc xong xuôi, về kinh thành thành thân, sinh hạ vài đứa con rồi.

Hồn phách Tô Tam Hoành bay tới trước mặt A Nhị, dùng ngón tay hung hăng chọc chọc cái trán y. Đáng tiếc, ngón tay hắn lại xuyên qua trán A Nhị, chẳng khiến đối phương đau chút nào.

Cứ như thế, ngày qua ngày, đợi trong phòng, Tô Tam Hoành cảm thấy chịu không nổi.

Bách Lý Huyền Hồ mỗi ngày hai canh giờ tự mình sắc thuốc đút cho hắn. A Nhị ở ngoài vườn hái thuốc mang cho sư phụ. Hắn nhìn hai người kia bộ dáng lo lắng cho mình, trong lòng có ít nhiều cảm xúc.

Thành thật mà nói, ba đời nhà họ Tô đều ở trên sa trường, đại gia gia nhà hắn có tiếng nghiêm khắc, với thuộc hạ nghiêm khắc, với hắn còn nghiêm khắc hơn.

Cho nên tới bây giờ Tô Tam Hoành cũng chưa từng được ai cẩn thận chiếu cố như vậy, cũng chưa từng được ai xem như đóa hoa mỏng manh có thể chết bất cứ lúc nào.

Hắn không biết tại sao, trong lòng có cả giác chua xót, rồi lúc sau lại cảm thấy thật ấm áp, ấm áp cùng chua xót lẫn lộn. Nhìn Bách Lý Huyền Hồ cùng A Nhị mấy đêm liền chiếu cố mình, hắn hiểu hai người này thật sự tốt với hắn biết bao.

Bách Lý Huyền Hồ hôm nay đút dược cho hắn xong, ngồi ngốc ngốc bên giường nhìn thân thể Niếp Tiểu Tam. Y nắm tay Niếp Tiểu Tam bắt mạch, có hơi run rẩy.

"Tiểu Tam, Tiểu Tam, ngươi tại sao vẫn còn chưa tỉnh? Nếu cứ như vậy, đầu trâu mặt ngựa sẽ tới bắt hồn ngươi đi đấy, ngươi nhanh tỉnh lại, nhanh tỉnh lại!"

Tô Tam Hoành nghe Bách Lý Huyền Hồ nói, cảm thấy người này thực sự coi mình như thân nhân. A Nhị bưng chậu nước từ bên ngoài bước vào, thấm ướt khăn mặt, chậm rãi giúp hắn lau mặt.

A Nhị hốc mắt còn hồng hồng, hình như ở bên ngoài vừa mới khóc.

Tô Tam Hoành không tin nổi, tiểu gia hỏa ngày vì cái gì mà khóc?

Không phải cũng như Bách Lý Huyền Hồ, từ ngày hắn tái sinh, liền cảm thấy nợ hắn, muốn bù đắp cho hắn, nên mới đưa hắn về Thần Tiên cốc, định nuôi hắn cả đởi đấy chứ?

Không, hình như còn có cái gì đó sâu sắc hơn nữa, hắn không rõ còn có tình cảm gì hàm chứa bên trong nữa.

Tô Tam Hoành không rõ chuyện này lắm, thậm chí hắn còn cảm thấy việc bản thân hắn đã chết, rồi lại tái sinh, cũng không có liên quan gì tới bọn họ.

Là hắn ở trên sa trường khinh suất mà bỏ mạng. Bách Lý Huyền Hồ cùng A Nhị không cần phải gánh trách nhiệm với hắn. Hắn chết thì cũng chết rồi, hắn không nợ ai, cũng không ai nợ hắn.

Bách Lý Huyền Hồ nắm tay hắn, lẳng lặng nhìn hắn. A Nhị sụt sùi, nước mắt lại chảy ra.

Tô Tam Hoành muốn nói với bọn họ hắn đang ở ngay bên cạnh, nhưng mà, hồn phách của hắn có muốn nói chuyện, hai người kia cũng không thể nghe thấy.

Tô Tam Hoành ở giữa không trung nhìn xuống, nhìn Bách Lý Huyền Hồ nói: "Thật ra ta chết ngươi cũng không cần phải thương tâm. Thiên Cơ môn nói ta có cơ duyên sống lại nhưng cũng không nói ta sẽ sống bao lâu. Nói không chừng ta chỉ có thể sống lại vài ngày sau đó sẽ lại chết! Bách Lý, ngươi đã chiếu cố ta, Tô Tam Hoành ta khắc ghi trong tâm khảm. Nếu thật sự có luân hồi, kiếp sau chúng ta gặp lại, làm bạn tri kỉ với nhau suốt đời suốt kiếp. Ngươi có hơi ngu ngu, họa đến ta sẽ chắn, ngươi có hơi ngốc ngốc, có ta bên cạnh sẽ không ai dám khi dễ ngươi. Chúng ta có duyên, kiếp sau nhất định ngươi sẽ cùng ta gặp lại..."

Nước mắt của A Nhị rơi xuống, Tô Tam Hoành nghe thấy tiếng giọt lệ rơi trên mặt đất, vang lên tiếng động mỏng manh.

Tuy rằng thanh âm rất khẽ, rất khẽ, nhưng lại khiến Tô Tam Hoành nở nụ cười.

Hắn nói với A Nhị: "Ngươi nghĩ gì ta không hiểu lắm, ta không oán ngươi, cũng không oán Thiên Cơ môn. Mấy ai có cơ hội chết rồi lại được tái sinh chứ. Tuy rằng không được bao lâu thì ta lại phải chết, nhưng bởi vì ngươi nên ta mới có cơ duyên này, đến được nơi này, hiểu được có người chiếu cố mình thật là tốt biết bao, kỳ thật, ta rất cao hứng."

Ngoài cửa bỗng nhiên có một thân ảnh mặc ô y, người nọ hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc tiến vào, thấp giọng hỏi A Nhị: "Sao vẫn chưa tỉnh?"

Nghe tiếng, Tô Tam Hoành quay lại, phát hiện vị đại đệ tử này của Bách Lý Huyền Hồ hai mắt lộ ra vẻ lo lắng.

"Ai, người đem lòng thương nhớ ta lại nhiều thêm một cái, xem ra bản lĩnh của đại tướng quân ta vẫn còn..."

Tô Tam Hoành còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên cảm thấy nơi bàn tay Bách Lý Huyền Hồ tiếp xúc với tay hắn truyền tới cảm xúc kỳ lạ. Cỗ thân thể kia cùng sợi chỉ phát ra lam quang chói lòa. Hắn cảm thấy mình bị một lực hút rất mạnh kéo đi, đầu óc choáng váng, trước mắt tối thui. Hắn giãy giụa hồi lâu, rồi mới thở dốc từ từ mở mắt.

"Tiểu Tam!" Bách Lý Huyền Hồ kích động ôm lấy Tô Tam Hoành.

Tô Tam Hoành nắm nắm thử bàn tay, cảm thấy lực đạo chân thật, nhéo nhéo mặt mình, cảm thấy đau, rồi mới cười khổ vỗ vỗ Bách Lý Huyền Hồ, nói: "Ta vừa nãy còn bị treo trên không trung nhìn các ngươi, sao lại đột nhiên chui vào trong thân thể này rồi?"

Lan Khánh lấy khuỷu tay huých A Nhị. "Sao lại thế này? Sư phụ không phải đã nói nếu hôm nay không tỉnh sẽ chết sao? Treo giữa không trung? Đi, ra ngoài nói cho rõ ràng."

A Nhị thở dài nhẹ nhõm, lau nước mắt trên mặt, đi theo Lan Khánh ra ngoài. Tô Tam Hoành vỗ vỗ lưng Bách Lý Huyền Hồ nói: "Trên người ngươi có gì quái lạ lắm."

"Quái lạ?" Bách Lý Huyền Hồ buông lỏng vòng tay đang ôm chặt Tô Tam Hoành, khó hiểu hỏi lại.

Tô Tam Hoành nghĩ nghĩ một chút, nói:

"Lần đầu tiên ta có thể nhìn thấy sự vật, chính là lúc ngươi vớt Niếp Tiểu Tam từ dưới sông lên. Khi đó có một sợi chỉ màu lam nhạt buộc ta ở sau lưng ngươi. Lần này không hiểu sao hồn phách lại ly thể, nhưng sợi chỉ là buộc ở thân thể Niếp Tiểu Tam. Sau đó lúc ngươi nắm lấy tay ta, có một cỗ lực kì quái truyền vào thân thể, ta thấy tay ngươi sáng lên màu lam nhạt. Rồi ta bị cỗ lực kì quái kia kéo vào trong thân thể này."

Nghe thấy thế, Bách Lý Huyền Hồ ngẩn người, hắn cũng không hiểu tại sao lại thế, hắn nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên "A" lên một tiếng, vội vàng lôi từ trong vạt áo một sợi dây đỏ có buộc hai hạt châu.

Hai hạt châu kia cực kỳ đẹp đẽ, ánh lên màu lam nhạt. Nhìn kỹ một chút, phát hiện trên hạt châu có đường vân hình lốc xoáy, mà những đường vân này dường như có thể chuyển động không ngừng.

Bách Lý Huyền Hồ ngượng ngùng gỡ ra một hạt châu, tự tay đeo lên cổ Tô Tam Hoành.

Bách Lý nói: "Đây là Trấn hồn châu, dùng để trấn định hồn phách cho ngươi. Uyên Uyên khi đó có nói, khi cơ duyên tới, ta sẽ biết nên làm thế nào. Uyên Uyên còn nói, ta là dược nhân, thân thể khác với người thường. Hạt châu này đeo trên người ta sẽ có...sẽ có... cái gì đó..., nói chung là ta quên mất rồi. Tóm lại lúc trước ngươi hồn phách ly thể, nay đeo cái này hồn sẽ vĩnh viễn không rời thân. Hạt châu này là một đôi, có thể cảm ứng lẫn nhau, chỉ cần ta bất tử, ngươi sẽ vĩnh viễn không sao."

Bách Lý Huyền Hồ xấu hổ biện bạch: "Lúc trước ngươi cứ ngẩn người có lẽ cũng là do hồn bất nhập thể. Nhưng ta lại quên mất lời Uyên Uyên nói, lần này nếu không phải ngươi nhắc ta nhớ lại, ta cũng sẽ quên mất tại sao ta lại đeo hai hạt châu này trên người."

Tô Tam Hoành sau khi nghe xong trầm mặc một lúc lâu. Lúc sau hắn rất nghiêm túc nhìn người trước mặt, dùng ngữ khí cũng vô cùng nghiêm túc hỏi hắn: "Bách Lý, ta đột nhiên bốc hỏa, hiện tại rất muốn đấm ngươi một phát, ngươi để ta đấm một phát được không?"

Bách Lý Huyền Hồ cam chịu mà gật đầu quả quyết, trực tiếp nhắm mắt lại, nói: "Được, ngươi đánh đi, không cần nể nang, ta không sao!"

Tô Tam Hoành vốn đang tức phát điên, hắn thiếu chút nữa đã nghĩ mình phải đi gặp Diêm Vương, vừa rồi còn đào ruột đào gan ra cùng hai kẻ kia nói lời cáo biệt (tuy rằng cả hai đều không nghe thấy). Ai ngờ Thiên Cơ môn đã sớm chuẩn bị đầy đủ để cứu hắn, lại bị người này quên mất tiêu.

Loại chuyện này cũng có thể quên, loại chuyện này cũng có thể quên?

Quên cái đầu ngươi! Quên cái đầu ngươi!

Tô Tam Hoành ngồi thẳng người, bẻ tay răng rắc, đang tính dùng nắm tay bé tý còn chưa được bao nhiêu thịt kia hung hăng đấm Bách Lý Huyền Hồ một phát. Đúng lúc muốn ra tay, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Bách Lý Huyền Hồ không kể ngày đêm chiếu cố hắn mấy ngày vừa rồi, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, cơn giận trong nháy mắt tiêu tan, nắm tay định đánh lên mặt Bách Lý đổi thành ngón tay chọc chọc hai cái má phúng phính kia, coi như hết nợ.

"Ân?" Bách Lý Huyền Hồ mở hai mắt, nghi hoặc nhìn Tô Tam Hoành.

Tô Tam Hoành xù lông, vác bộ mặt hung ác lên nói: "Đừng nghĩ là ta bỏ qua cho ngươi, ta chỉ tạm thời không thèm so đo với ngươi thôi. Nếu ngươi lần sau còn để hồn phách ta bay toán loạn lần nữa, ta sẽ kéo ngươi xuống cùng uống trà với Diêm Vương."

Bách Lý Huyền Hồ sửng sốt thoáng chốt, rồi lại nở nụ cười.

Tô Tam Hoành thấy Bách Lý Huyền Hồ cười như xuân quang sáng lạn, cảm thấy mình thì vừa kinh qua khổ nạn, người này lại còn vui vẻ mà cười, cả giận nói: "Ngươi cười cái kiểu gì vậy? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn cười như trẻ con thế? Cứ thế này sao có thể làm sư phụ người ta. Ta thấy A Nhị, thậm chí Thạch Đầu so với ngươi còn ổn trọng hơn. Thà ngươi bái hai tên đó làm sư phụ cho xong!"

Nhưng Tô Tam Hoành thấy Bách Lý Huyền Hồ có vẻ không nghe thấy hắn mắng chửi, ngồi một bên vừa bấm ngón tay, vừa lẩm bẩm đếm số.

Lúc sau Bách Lý Huyền Hồ hoang mang nói: "Không ổn, từ lâu rồi ta không tính tuổi, cho nên quên mất bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi..."

Tô Tam Hoành yên lặng nhìn Bách Lý Huyền Hồ, trong lòng nghĩ, tên này sao có thể chạy ra khỏi Thần tiên cốc, rồi lại chạy đông chạy tây, gặp lại người của Lan gia, rồi lại đi từ kinh thành đến tận biên quan, lại còn hoàn toàn vô sự....

Kỳ hoa, thật sự là kỳ hoa!

Giống như Tô Tam Hoành hắn, trời sinh đã là kỳ hoa!

Tô Tam Hoành lần này tỉnh lại, cái tình huống đi hai bước thở gấp, đi ba bước té xỉu, không đi thì thường xuyên ngẩn người có vẻ nhờ có Trấn hồn châu của Bách Lý Huyền Hồ đưa hắn mà đã cải thiện nhiều lắm.

Bách Lý Huyền Hồ vẫn tiếp tục thay hắn sắc thuốc, dưỡng thân thể. Tô Tam Hoành thấy người này sáng sớm đã cùng đại đồ đệ luyện võ công, buổi trưa sắc thuốc cho hắn uống, buổi chiều dạy nhị đồ đệ bói toán, cơ quan trận pháp cùng thuật số, còn xử lý chuyện ăn uống cho mọi người trong cốc, không khỏi cảm thấy hắn xoay còn nhanh hơn con quay, cả ngày bận rộn.

Hôm đó giữa trưa, Tô Tam Hoành ngồi trên thảm cỏ, giống như trước đây, nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng, phát ngốc.

Bách Lý Huyền Hồ cầm bát thuốc sắc đặc, đen ngòm đưa tới trước mặt Tô Tam Hoành.

Tô Tam Hoành không buồn hỏi đây là thứ gì, ngửa đầu uống một hơi hết sạch. Uống xong, trả lại cái bát rỗng cho Bách Lý Huyền Hồ, tiếp tục sự nghiệp phát ngốc của hắn.

"Nghĩ gì thế?" Bách Lý Huyền Hồ hỏi.

"Nghĩ xem sau mình sẽ phải làm gì? Cũng đã chết một lần rồi, một lần thì suýt chết, lão thiên gia muốn nhét ta vào thân thể rách nát này để làm gì không biết?" Tô Tam Hoành nói.

Bách Lý Huyền Hồ cười cười nói: "Nếu ngươi muốn, trước năm ngươi mười bốn tuổi ta có thể giúp ngươi thay căn đổi cốt, giúp ngươi trở lại sa trường, giống như kiếp trước, lại đứng ở vị trí đại tướng quân kia.

Tô Tam Hoành trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: "Bách Lý, ta đã từng nói, thực ra ta không thích giết người chưa?"

Bách Lý Huyền Hồ lắc lắc đầu.

"Bảo vệ quốc gia là rất quan trọng, nhưng ta không thích cảm giác giết người. Tuy rằng từ khi ta bắt đầu có ý thức thì đã giết người rồi." Tô Tam Hoành nói. "Ngươi vừa nói là kiếp trước. Đúng vậy, cái người tên Tô Tam Hoành đã mất rồi, đều là chuyện của kiếp trước rồi. Nực cười là ta vẫn còn nghĩ mình là tướng quân, không quên được cảm giác được người khác vây quanh, ngày nào cũng có cả đám người đến tìm ta hành lễ."

Tô Tam Hoành dừng lại một lúc, đem suy nghĩ của hắn từng chút từng chút tâm sự thành lời với vị bằng hữu từ kiếp trước.

Hắn nói: "Ta không muốn giết người, cũng không muốn trở lại chiến trường. Ngươi có biết Tô gia ở kinh thành có một quán ăn cực kì nổi tiếng, được thánh chủ khai quốc khâm phong "Tướng quân lâu" không?"

Bách Lý Huyền Hồ vẫn lắc đầu.

Tô Tam Hoành vẫn nói tiếp: "Vốn là ta định sau khi thu phục Nam Việt, chỉ muốn hồi kinh cưới vợ, thay cha ta tiếp quản Tướng quân lâu. Đại gia gia ta nói, tổ tiên Tô gia ngày trước có người từng thề, phải cả đời phải bảo vệ mảnh giang sơn này, lại có một người thề, nguyện làm cho thiên hạ này không còn người đói.

Có lẽ lão thiên gia thực sự nghe được, vì thế huyết mạch Tô gia bị phân làm đôi, mỗi thế hệ, sẽ có một ngươi lên chiến trường chém giết, chiếm danh hào tướng quân, lại có một người trời sinh rất giỏi trù nghệ, chưởng quản Tướng quân lâu.

Đại gia gia ta là tướng quân, cho nên hắn rất mong ta cũng có thể giống như hắn ra chiến trường lập công trạng.

Cha ta cũng muốn làm tướng quân, hắn không muốn cả đời ở Tướng quân lâu làm đầu bếp. Nhưng thiên phú hắn không đủ, đại gia gia sớm biết, cho nên trong mắt đại gia gia căn bản không có cha ta.

Ta đến giờ vẫn còn nhớ ánh mắt cha ta nhìn ta ngày đại gia gia mang ta rời kinh thành."

Tô Tam Hoành thoáng ngừng một chút, phát hiện Bách Lý Huyền Hồ đang chăm chú nhìn hắn. Bách Lý cười ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy dẫu đem bí mật từ tận đáy lòng đào ra cho y cũng không sao. Bởi vì y thật sự là người đáng để người ta tin tưởng.

Tô Tam Hoành hít sâu một hơi, nói tiếp: "Đời này ta không phải Tô Tam Hoành, cũng không phải chủ nhân ban đầu của thân thể này, Niếp Tiểu Tam. Ta chỉ là một du hồn, nhập vào cỗ thân thể này, sinh ra một người mới.

Cái tên Tô Tam Hoành này ta không muốn dùng, Niếp Tiểu Tam kia cũng không phải tên ta. Ta cũng không muốn làm tướng quân, ngươi đừng nhắc đến chuyện thay gân đổi cốt nữa."

Bách Lý Huyền Hồ động tâm, hỏi lại: "Vậy sau này ngươi muốn làm gì?"

Tô Tam Hoành nghĩ nghĩ, đáp một câu: "Không biết!"

Bách Lý Huyền Hồ nói: "Ta dạy Thạch Đầu võ công, dạy A Nhị kỳ môn độn giáp cùng thuật bói toán, vậy, ta cũng dạy võ công cho ngươi được không?"

Tô Tam Hoành lắc lắc đầu.

Bách Lý Huyền Hồ nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, cuối cùng lại hỏi: "Vậy hiện giờ ngươi muốn làm gì nhất?"

Tô Tam Hoành cau mày suy nghĩ, trầm ngâm hồi lâu, rồi mới phun ra một chữ: "Chơi!"

Bách Lý Huyền Hồ có chút kinh ngạc, miệng Tô Tam Hoành có thể nói ra chữ này sao?

Tô Tam Hoành ngả người ra sau, ngã lên mặt cỏ được hong khô dưới ánh nắng mặt trời, khua khua hai chân, hai tay gối sau đầu, nói: "Một kiếp này coi như thưởng cho ta, ta không có ý định gì cả, muốn gì làm nấy thôi, không cần phải đem chuyện của Tô gia gánh trên lưng nữa. Nếu có thể, ta muốn được như chim ưng nay lượn khắp biển cả thảo nguyên không gì trói buộc. Ta chỉ muốn là ta, muốn chơi thật vui vẻ, muốn đem tuổi thơ chưa từng một lần biết đến vui đùa là gì, sống lại một lần nữa, bắt đầu tất cả lại từ đầu."

Bách Lý Huyền Hồ nhìn vẻ mặt thoải mái dưới ánh nắng ấm áp, hai mắt nhắm nghiền của Tô Tam Hoành, cảm thấy dáng vẻ buồn bực trước kia của hắn đã tiêu tan hết.

Trấn hồn châu lộ ra trên cổ hắn trong nháy mắt sáng chói ánh hoàng kim, rồi sau đó lại khôi phục màu lam thiên nhu hòa xinh đẹp.

Hiện tại, hắn chính là hắn.

Bách Lý Huyền Hồ sờ tóc Tô Tam Hoành, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì chơi đi!"

***

Ăn đồ ăn Bách Lý Huyền Hồ nấu thêm vài ngày, Tiểu Tam sâu sắc cảm thấy, nếu không sửa đổi phương thức ăn uống, tìm cách nấu ra thứ gì đó chân chính có thể ăn được, thân thể hắn không đợi được Bách Lý Huyền Hồ dưỡng cho khỏe lại, sẽ trực tiếp chết yểu.

Mà, vì cái gì đại gia Tô Tam Hoành hắn lại biến thành Tiểu Tam? Bởi vì Tô Tam Hoành coi như đã chết, Niếp Tiểu Tam cũng vậy, mà Bách Lý Huyền Hồ cùng hai tên đệ tử của hắn đã quen gọi hắn là Tiểu Tam, vì thế hiện giờ hắn đã biến thành Tiểu Tam rồi.

Tiểu Tam đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Bách Lý Huyền Hồ xào rau. Lá rau kia được hái từ trong vườn dược thảo, nghe nói là một loại thảo dược rất quý giá có thể ăn được.

Tiểu Tam thấy Bách Lý Huyền Hồ đảo dầu...Ân... Nhiều dầu lắm...

Sau đấy thì thả lá rau vừa mới rửa sạch, còn đang nhỏ nước tong tongvào nồi.

Lập tức Bách Lý Huyền Hồ nhảy dựng lên.

Là bởi, lửa to, bếp nóng, dầu nóng, dầu lại gặp nước, nổ luôn rồi...

Tiểu Tam không nói gì...

Quăng cái vung nồi lên, che đi đám dầu đang nổ phốc phốc trên bếp, Bách Lý Huyền Hồ thoát khỏi tình huống nguy hiểm, quay sang mở vung nồi bên cạnh.

Kết quả, Bách Lý Huyền Hồ "a" một tiếng: "Sao lại biến thành cháo rồi?"

Xem ra thứ trong nồi này vốn là để nấu thành cơm.

Lúc sau nhìn hắn rán cá...Nát be nát bét...

Lại thêm món thịt kho tàu...Vô cùng thê thảm...

Liên tục mấy ngày như thế, một hôm, trong lúc mọi ngươi đang dùng bữa, Tiểu Tam ném đôi đũa lên bàn, quát: "Không được, lão tử nhịn không nổi nữa! Rõ ràng là mẻ cá vừa mới đánh, rau vừa mới hái, tùy tiện nấu thế nào cũng ngon. Bách Lý Huyền Hồ, vì sao ngươi lại có thể lãng phí đồ ăn, lãng phí đồ ăn như thế?"

Lan Khánh đang ngồi đối diện hắn tức giận đứng lên, ngân kiếm lại ra khỏi vỏ, đâm lên cổ Tiểu Tam, xuất ra một dòng máu.

"Đồ ăn sư phụ làm là ngon nhất, hắn vất vả cả ngày còn phải nấu cơm, ăn được cơm sư phụ nấu là phúc ngươi tu ba đời mới có được. Không thích thì tự đi mà nấu."

Bách Lý Huyền Hồ lo lắng nhìn hai đứa nhỏ trợn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho phải. A Nhị gắp miếng thịt bỏ vào bát Bách Lý Huyền Hồ, thần sắc không đổi nói: "Sư phụ ăn cơm đi, đừng để ý tới bọn hắn. Sư huynh không thích ngươi thương Tiểu Tam, hắn ghen đó!"

Lan Khánh liếc xéo A Nhị một cái, lại chuyển mắt trừng Tiểu Tam, cả giận nói: "Ngươi nghĩ nấu cơm đơn giản phải không? Vậy từ giờ chuyện cơm nước cho mọi người trong Thần tiên cốc cho ngươi quản, có dám không?"

Tiểu Tam gia không chịu được khiêu khích, hắn nhếch môi, vênh mặt, nói: "Tốt, dù sao lão tử cũng không có việc gì làm, ta sẽ nấu cho ngươi xem!"

Tiếp đó như đã có chuẩn bị trước, Tiểu Tam quay đầu nhìn Bách Lý hỏi: "Công phu của ngươi, cả y thuật với cái đống thất loạn bát tao ngươi học ở đâu ra?"

Bách Lý Huyền Hồ nói: "Có một phần là sư phụ ta dạy, phần còn lại là về sau sư phụ ta qua đời rồi, ta xem sách tự học."

"Là những sách gì?" Tiểu Tam hỏi.

"Ân...Nhiều lắm, sách gì cũng có." Bách Lý Huyền Hồ đáp.

"Có sách dạy nấu ăn không, hay công thức chế biến gì đó... tương tự thế cũng được!"

Bách Lý Huyền Hồ nghĩ nghĩ một lúc, nói: "Thư phòng trong trúc ốc có một bộ tên là "Thập toàn thái phổ". Ta đã từng xem qua, nhưng mà đọc suốt hai ngày hai đêm vẫn không hiểu, nên không xem lại nữa."

"Tốt, ta biết mà. Thần tiên cốc có quan hệ với hoàng gia, lại quen biết với Lan gia, dược nhân còn có công lực sâu như vậy, bí kíp nhất định sẽ rất nhiều!" Tiểu Tam nói với Bách Lý Huyền Hồ: "Lúc trước ngươi hỏi ta muốn học cái, bây giờ ta muốn học cái này. Cuốn "Thập toàn thái phổ" kia ngươi cho ta mượn xem được không?"

Bách Lý Huyền Hồ gật đầu. "Ngươi muốn thì ta sẽ tìm cho ngươi. Thư phòng rất nhiều sách, chắc là phải mất một lúc."

"Sư phụ!" Lan Khánh mất hứng gào lên: "Ngươi thiên vị ngoại nhân!"

Bách Lý Huyền Hồ tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Ngoan một chút, thu kiếm lại. Tiểu Tam không phải ngoại nhân, hắn là nội nhân."

A Nhị ho một tiếng, nói: "Sư phụ, nội nhân là để gọi thê tử."

Bách Lý Huyền Hồ a một tiếng, hỏi lại: "Tiểu Tam không phải nội nhân, vậy thì gọi là gì?"

A Nhị trả lời: "Là người một nhà."

Bách Lý Huyền Hồ ồ lên một tiếng, quay sang nói với Lan Khánh: "Tiểu Tam là người một nhà!"

Lan Khánh thu kiếm, gắt gao trừng mắt nhìn Tiểu Tam.

Tiểu Tam cũng trợn mắt lên nhìn lại.

"Chúng ta chờ xem!" Lan Khánh nói.

"Cứ ở đó mà nhìn đi!" Tiểu Tam dùng khí phách bá vương đáp.

***

Lấy được "Thập toàn thái phổ" từ trong tàng thư các ra, Tiểu Tam cả ngày ở trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa.

Có khi A Nhị đưa cơm qua cho Tiểu Tam có nghe được một chút động tĩnh.

Lúc Tiểu Tam "Ân?" một tiếng, âm điệu lên cao, tức là tỏ ý ngạc nhiên. Nếu là "ừm, ừm, ừm..." thanh âm hạ xuống, tức là tỏ ý đã hiểu.

Tiểu Tam cứ như vậy ở trong phòng xem sách, trừ lúc ăn cơm uống thuốc, không hề bước ra tới cửa phòng.

Bách Lý Huyền Hồ tới tìm hắn vài lần, hắn cũng không thèm để ý, khiến Bách Lý Huyền Hồ thương tâm trở về, A Nhị còn phải an ủi.

Cuốn "Thập toàn thái phổ" không biết từ đâu mà có, mở bìa sách ố vàng ra, trang đầu tiên chỉ viết: "Cái gọi là thập toàn tức là cực kỳ hoàn hảo, không thể chê vào đâu được. Nhưng mười người mười vị, trăm người có trăm cách thưởng thức. Người nấu ăn dùng được nhuần nhuyễn năm vị "Chua, ngọt, đắng, cay, mặn", thông qua tai, mắt, mũi, miệng, tâm khiến người ăn có thể động lòng, mới viết được hai chữ thập toàn."

Tiểu Tam cảm thấy vừa xem trang thứ nhất này, hắn đã hiểu ra.

Hóa ra nấu ăn ngon đến hoàn mỹ không chỉ là trù nghệ cao tay, mà còn phải nấu ra món ăn khiến người ăn tâm can rung động, mặc kệ là chua cay mặn ngọt đắng, chỉ cần có thể làm người khác động tâm chính là cảnh giới tốt cao của trù giả.

"Thập toàn thái phổ" có tất cả mười cuốn. Cuốn thứ nhất dạy người ta nhận biết ngũ vị, nắm được ngũ vị trong tay, cho dù là khẩu vị của mình hay của người khác.

Cuốn thứ hai luyện kiến thức căn bản, luyện đao pháo, còn dạy người ta cách nhóm lửa, sử dụng loại củi nào, dựng bếp thế nào, đợi trong bao lâu, chi tiết đến mức ngay đến Tiểu Tam chưa từng biết nấu ăn cũng cảm thấy thật kinh ngạc.

Cuốn thứ ba mới là sách dạy nấu ăn, đều là những món đơn giản nhất, để các đầu bếp mới có thể luyện trù nghệ.

Từ sách thứ tư đến sách thứ chín cũng đều dạy nấu các món ăn, mỗi quyển độ khó lại càng cao hơn.

Lúc Tiểu Tam nhìn thấy cuốn thứ chín viết ra nào là "pháo long cốt tủy" (tủy xương rồng xào), "hoại long cân" (gân rồng băm nhuyễn) thì hắn cũng muốn ngất luôn. Cho dù có thể học nấu nhưng biết chạy đi đâu mà kiếm long cốt tủy? Cũng đừng nghĩ đến chuyện bắt con rồng rồi rút gân.

Mà cuốn thứ mười đột nhiên lại viết về những món ăn thông thường. Có vẻ giống mấy món thường thấy ở các tửu lâu, nói chung là rất phổ thông.

Lúc sau Tiểu Tam cẩn thận nhìn từ đầu tới cuối, chỉ thấy còn một tờ, một tờ ghi bốn chữ, chính là "Phản phác quy chân!"

(Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực đạt, ví dụ như trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới "Tối thượng" trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.)

Tiểu Tam đóng mình trong phòng mười ngày, cuối cùng cũng bước ra tới cửa phòng. Lúc này vừa vặn là buồi chiều, vừa ăn cơm lúc trưa xong, bây giờ nói đói thì cũng chưa đói lắm, nói no thì cũng không no quá.

Hắn không đụng mặt ai, cho nên ba người kia cũng không biết hắn đã ra ngoài. Hắn đi thẳng vào vườn dược thảo hái vài lá rau cải, sau đấy bắt một con gà, rồi bước vào nhà bếp, nhóm lửa nấu ăn.

Hắn không nấu cơm, bởi vì ăn cơm rất no, chỉ thích hợp làm đồ ăn sáng.

Hắn dùng nước sạch rửa sạch lá rau để sang một bên, sau đó xử lý con gà, đem gà ướp với nước tương cho ngấm vị.

Đợi tương ngấm vào gà rồi, Tiểu Tam mang gà để lên lưới sắt, đặt vào nồi nước nóng, đậy nắp lại, chờ một lát.

Đợi thêm một lúc, hắn mở vung nồi, một làn hương thơm nức xông vào mũi.

Nhưng gà hình như đun hơi quá kĩ, thịt hơi dai rồi.

Tiểu Tam lấy cái nồi khác, đun sôi một ít nước, luộc chín rau, rồi vớt ra, để qua một bên cho nguội.

Tiếp đó, lấy một bát nước, thả thêm chút hành khô, gừng, tỏi, rưới lên con gà vừa chưng trên lưới sắt, tiếp tục hầm đến lúc gà chảy mỡ.

Lúc sau hắn định tay không xé gà, nhưng vì nóng quá, đành phải dùng đũa xé dần từng miếng thịt gà, rồi thả lại vào chảo.

Cuối cùng, hắn đảo nhanh thịt gà trên bếp, bắc nồi xuống, đưa lên mũi ngửi một hơi, rồi gật gật đầu hài lòng.

Bởi vì lần đầu nấu ăn, không biết hương vị thế nào, hắn nghĩ một lát, định mang cho Bách Lý Huyền Hồ thử xem, liền gắp gà ra đĩa, đem lá rau xanh biếc sắp xếp xung quanh thành một vòng.

"Tốt rồi, đại công cáo thành!" Tiểu Tam quệt mồ hôi đang nhỏ trên trán vì nhiệt khí trong nhà bếp, bưng chén đĩa xoay người một cái liền phát hiện, ha, thế nào mà ba kẻ còn lại trong Thần tiên cốc lại tụ tập hết ở cửa nhà bếp thế kia? Lại còn nhìn chằm chằm vào món gà xé phay trên tay hắn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Lan Khánh vốn vẫn không ưa Tiểu Tam liền nói: "Nấu cái gì thế kia, đen đen xanh xanh, có thể ăn được sao?"

A Nhị cùng Bách Lý Huyền Hồ thì gửi gửi mùi thơm, ròi nhìn Tiểu Tam.

Tiểu Tam cũng không nhiều lời, đưa cho bọn hắn mỗi người một đôi đũa, bảo: "Thử xem, lần đầu nấu ăn."

A Nhị cùng Bách Lý Huyền Hồ lập tức vươn đũa xâu xé đĩa gà, Lan Khánh sau đấy cũng không tình nguyện, gắp một miếng bỏ vào miệng.

Nhai nhai, rồi lại nhai nhai, Lan Khánh nhíu mày nói: "Thịt dai quá, cắn không đứt! Lại quá ngọt, ngươi cho cả hũ đường vào đúng không?"

Bách Lý Huyền Hồ thì lại vui vẻ ăn mấy miếng liền, không nói gì.

A Nhị mở miệng bênh vực: "Tuy rằng sư huynh nói đúng thật, nhưng so với tay nghề của sư phụ, Tiểu Tam thật sự lợi hại hơn, đọc sách mười ngày có thể xuống bếp, còn nấu ra thứ có thể ăn được, quả thực không tồi."

Lan Khánh mím môi mím lợi, vẻ mất hứng.

Tiểu Tam cũng ăn thử một miếng thịt gà mình nấu, cảm thấy quả thực, những điều Lan Khánh nói đều là thiếu sót trong món ăn của mình, nhưng mà, hắn vẫn vênh mặt nhìn Lan Khánh: "Sao nào, bây giờ là để ai chờ xem ai?"

Bách Lý Huyền Hồ một bên ăn thịt gà, một bên nhìn đại đồ đệ nhà mình.

Lan Khánh bị sư phụ nhà mình nhìn như vậy, không còn cách nào đành phải bực dọc nói một câu: "Biết rồi, biết rồi, lần này là ta thua, được chưa?"

Bách Lý Huyền Hồ nở nụ cười, dùng bàn tay sạch sẽ còn lại xoa đầu Lan Khánh: "Thạch Đầu ngoan nhất." Tiểu Tam lại nói tiếp: "Ngươi đã nhận thua, vậy thì ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."

"Chuyện gì?" Lan Khánh được Bách Lý Huyền Hồ xoa đầu liền ngoan ngoãn.

Tiểu Tam nghiêm túc nói: "Về sau vĩnh viễn không được lấy kiếm chọc vào người ta. Nếu còn chọc vào người ta làm ta chảy máu dù chỉ một lần, bất kể ngươi là đệ tử của ai, lão tử sẽ đâm ngươi một kích từ phía sau chết luôn."

Lan Khánh xoa cằm nói: "Không thể lấy kiếm, vậy lấy đao chọc ngươi được không?"

"Đao cũng không được!"

"Mũi tên được không?"

"Mũi tên cũng không được!" Tiểu Tam vẫn rất nghiêm túc.

Lan Khánh nhìn Tiểu Tam mặt bé bằng cái lòng bàn tay, lại bày ra bộ dạng nghiệm túc, nín cười nói: "Lưu tinh chuy thì sao?"

"Không được!"

"Lang nha bổng?"

"Không được!"

"Phi tiêu được không?"

"Ta thao, ngươi không muốn yên phận phải không?" Tiểu Tam gia vốn không có bao nhiêu nhẫn nại, lần này thực sự đã bị Lan Khánh chọc giận.

Hắn đem đĩa thịt gà ụp thẳng vào mặt Lan Khánh, Lan Khánh nhón chân, bay ra ngoài, cười ha ha.

Thịt gà xé phay vốn phải rơi xuống đất, không hiểu Bách Lý Huyền Hồ dùng thủ pháp gì, đĩa thịt gà lại trở về trên tay Bách Lý Huyền Hồ.

"Cãi nhau thì cãi nhau, thịt gà này không thể lãng phí. Ta cảm thấy ăn rất ngon mà, A Nhị, ngươi nói có đúng không a?" Bách Lý Huyền Hồ nói.

"Ân." A Nhị miệng còn đang nhai thịt gà, lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro