Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Tam chưa bao giờ muốn làm người cơ hội, nếu Bách Lý Huyền Hồ mang hắn đến Thần Tiên cốc, còn tỏ vẻ nguyện ý nuôi hắn một đời, hắn tốt xấu gì cũng phải hỗ trợ làm chút chuyện mới đúng. Bằng không cả ngày đi ra đi vào cốc, rảnh đến mức hắn điên mất.

Bách Lý Huyền Hồ sẽ không nấu ăn, vừa vặn, hắn lập tức nhận lấy trách nhiệm này.

Mỗi ngày đều là "thập toàn thực đơn", món mới đa dạng đổi thay liên tục, tuy rằng bởi vì mới nhập môn nên đồ ăn nấu ra chưa thể gọi là ngon, nhưng Lan Khánh cùng A Nhị trước đây chỉ ăn một chén cơm, hiện nay mỗi bữa đều thêm ít nhất hai chén nữa, có thể thấy được trù nghệ của hắn cũng có tiến bộ.

Hừ hừ !

Cho dù không có tiến bộ, ít nhất cũng hơn được trù nghệ của Bách Lý Huyền Hồ rồi !

Tiểu Tam ban ngày cơ hồ là chôn mình trong trang sách, "Thập toàn thực đơn" tên này nghe vào tai tuy tục khí, nhưng lại ám muội khó tường minh.

Tiểu Tam sau đó cứ hễ nhìn đến rết đỏ, nhện đen, độc xà, cá nóc đều tưởng tượng theo lời sách viết "Giòn giòn mềm mềm, ăn vào sướng miệng", nước miếng liền chảy xuống.

Hắn càng xem Thực đơn, lại càng cảm giác ăn ngon, muốn ăn, làm cho nội tâm không thỏa mãn.

Vì thế hắn ra bãi suối phía sau Thần tiên cốc bắt cá trắm cỏ lại viễn vông mơ tưởng thành cá tầm long, vua của loài cá, trăm năm khó gặp. Đầu của cá tầm long, thịt cá, xương cá, đuôi cá toàn bộ đều có thể ăn được. Đặc biệt là cá tầm long cái, lấy trứng trong bụng nó ra, dùng rượu ướp sơ, mỹ vị đó chỉ cần cắn một miếng đã thấy mê người.

Khi hắn làm gà xé, lại nhớ ra trong Thần tiên cốc không có thịt heo. Trong sách có viết heo nấu mười món, da đầu heo giòn, lườn heo, giò heo tứ pháp, gân heo, bao tử heo, thịt ba chỉ, thịt sườn non, mỗi một bộ phận ăn đều rất ngon .

Còn có ba ba giống như con rùa, đem bỏ vào vò thuốc thập vị trân quý ướp trong mười canh giờ, chỉ cần mở vò, hương thơm bay xa mười dặm, ai ngửi thấy cũng đều thòm thèm.

Nghĩ nghĩ, tiểu Tam liền nhịn không được.

Hắn trực tiếp chạy đi tìm Bách Lý Huyền Hồ, nói: "Bách Lý, trong phòng bếp thiếu rất nhiều thứ, A Nhị nói không xa dưới chân núi có trấn nhỏ, chỗ đó có chợ, ta muốn đi mua nguyên liệu nấu ăn, nếu không ngày mai không nấu được gì nữa !"

Bách Lý Huyền Hồ đang uống trà, nghe tiểu Tam nói liền đáp: "Bên ngoài rất nguy hiểm, thân thể của ngươi còn chưa tốt, tạm thời đừng đi ra ngoài! Ngươi muốn mua cái gì viết thành danh sách đi, ta sai A Nhị đi mua."

Tiểu Tam trợn mắt. "Ta muốn ngày mai đi ra ngoài mua đồ rồi hít thở chút không khí cũng không được sao? Lão tử vào cái Thần Tiên cốc này cũng mấy tháng rồi chưa hề bước chân ra ngoài, ta lại không giống hai tên trẻ con tám tuổi kia, mua này nọ mà thôi, ngươi chẳng lẽ còn sợ ta bị người bắt đi bán sao?"

Bách Lý Huyền Hồ cười cười. "Đúng mà".

"Rừng trúc có dược vật? Ta có thể tự đi được." tiểu Tam nói.

Bách Lý Huyền Hồ nghĩ nghĩ, kêu thành tiếng: "Chờ một chút đã!" liền chạy ra sau hậu đường, sau đó một trận thanh âm lục lọi linh tinh truyền đến, tiếp đó Bách Lý Huyền Hồ cầm khối hắc bài tử đến gắn vào thắt lưng của tiểu Tam.

Bách Lý Huyền Hồ nói: "Thạch đầu cùng A Nhị đều có một khối, đây là bài tử khắc bằng ô mộc, dược vật ngửi được hương từ ô mộc sẽ không thương tổn ngươi, còn có thanh dao găm này cũng cho ngươi." hắn lại lấy một thanh chuỷ thủ bỏ vào ngực áo tiểu Tam. "Thứ này nghe nói rất vang danh , gặp phiền toái liền lấy ra, như vậy chắc là sẽ không có người hại ngươi !"

Bách Lý Huyền Hồ phiền toái nói một hồi, còn đưa cho tiểu Tam mấy tấm ngân phiếu, giống như là tiểu Tam sẽ đi đâu đó thật xa, nhiều chuyện đến mức cuối cùng tiểu Tam chịu không nổi, hét lên: "Biết rồi, ta mua xong lập tức trở về, sẽ chú ý, sẽ chú ý, chỉ cần ai tới gần ta liền lấy dao găm của ngươi ra chém chết !"

Căn dặn không biết qua bao lâu, Bách Lý Huyền Hồ mới đưa tiểu Tam đến cổng rừng trúc, sau đó lưu luyến không nỡ nhìn tiểu Tam rời đi.

Lúc tiểu Tam xuyên qua rừng trúc, mơ hồ thấy bóng đen trong rừng gọi tới gọi lui, thế nhưng nhãn lực hắn không tốt, không có võ công, cho nên không thấy rõ lắm thứ kia thật ra là cái gì.

Ra khỏi rừng trúc, nhắm mắt mà đi thẳng, liền đến chân núi. Bên ngoài Thần Tiên cốc này trận pháp rất dễ phá, chỉ cần đi về phía trước, không bị chướng ngại vật làm hoa mắt liền có thể hoàn hảo xuất sơn.

Dưới chân núi là một vùng thảo nguyên, mùa thu nhanh đến, nhưng hoa cỏ phương Nam vẫn xanh tươi một mảng, thoạt nhìn tựa như đậu xanh chưng tương vậy, a, không thể lại suy nghĩ, vừa nghĩ đã muốn chảy nước miếng !

Tiểu Tam cầm lấy lệnh bài ô mộc ngay eo lên nhìn lại, khối gỗ đen bóng treo trên một đoạn dây lam sắc, trên đó chỉ khắc một chữ 三 (tam).

Tiểu Tam buông lệnh bài, đi đến chỗ đông người phía xa kia, vừa đi vừa nghĩ, chính hắn thế nào mà lại hữu duyên cùng lam sắc như vậy, hồn phách của hắn tựa hồ là lam sắc, trấn hồn châu cũng lam sắc. Mà chữ tam cũng vậy, Tô Tam Hoành trong danh tự có chữ Tam, Nhiếp tiểu Tam danh tự cũng có chữ Tam, hiện nay ngay cả bọn Bách Lý cũng đều gọi hắn là tiểu Tam, còn cho hắn lệnh bài khắc chữ "tam".

Thật đúng là thú vị.

Tiểu Tam đến giữa trưa mới quay về, khi hắn đến gần trúc phòng thì thấy Bách Lý Huyền Hồ dựa vào lưng ghế ngủ gà ngủ gật, Lan Khánh nhàm chán chống cằm ngồi ở bàn vuông bên cạnh, A Nhị một tay phe phẩy một tay che bụng, nếu đến gần còn có thể nghe từ trong bụng hắn phát ra một loạt tiếng vang.

Tiểu Tam hô một tiếng: "Ta đã trở về !" sau đó mặc kệ bọn kia có nghe hắn nói gì không mà tiếp tục nói: "Ta đi nấu cơm đây!" sau đó mang theo từng gói lớn nhỏ, cùng thịt heo đã xả thịt thật gọn trong giỏ trúc trên lưng chạy nhanh vào trù phòng, tiếp tục đại nghiệp trù nghệ của hắn.

Tiểu trấn ngoài Thần Tiên cốc kia rất náo nhiệt , tiểu Tam muốn mua nguyên liệu nấu ăn nào cũng có, hắn thở hổn hển vài cái để nghỉ một chút, mới cầm lấy dao phay, bắt đầu quá trình nấu đồ ăn thật ngon như đã định.

Làm heo mệt nhất chính là xả thịt, tiểu Tam cầm dao phay muốn xẻ thịt heo, thế nhưng người còn nhỏ, sức cũng nhỏ, xẻ vài đường lại bắt đầu thở hổn hển.

Tiểu Tam ngừng trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới thanh dao găm Bách Lý đưa cho hắn kia nghe nói rất nổi danh, hắn lúc ấy nhìn con dao đó tuy nhỏ nhưng tinh tế, lưỡi dao sắc bén, nghĩ một hồi liền rút ra, dùng nó xẻ thịt heo.

Dao lia qua một đường, thịt heo nhẹ nhàng bị phân thành hai nửa.

Tiểu Tam hoảng sợ, kinh ngạc rằng Bách Lý như thế nào lại có thể đưa một cây chuỷ thủ sắc bén đến vậy cho hắn, sau đó lại tiếp tục dùng nó chém xương heo, cũng là y như lúc nãy, xương heo nhẹ nhàng gãy làm hai .

Tiểu Tam cười, "Thứ này thật đúng là phân kim đoạn ngọc, sắc bén vô thanh, so với dao phay thật tốt hơn nhiều."

Tiểu Tam liền bắt đầu thổi lửa làm nóng nồi, đem nguyên liệu nấu ăn xử lý tốt rồi tự mình ném vào trong.

Hắn muốn làm da heo xá xíu, trước đem da đầu cùng lỗ tai heo nấu qua với rượu trắng, hạt thông, hoa hồi, ngũ vị hương liệu, lại dùng nắp gỗ nhấn chìm đầu heo trong nước hầm, khiến cho hương liệu món ăn thẩm thấu tốt nhất.

Tiếp lại nhúng dầu, thêm đường, chiên thật kĩ như lúc hầm, sau đó lại nhấc đầu heo cùng lỗ tai lên nhúng nước lạnh, rồi ngâm với đậu tương pha mặn, hoàn thành món thứ nhất.

Món sau là giò heo cùng gân heo, hương liệu bỏ hết vào nồi, lại đến giò heo ném vào, hắn liền không quản nó nữa.

Món thứ ba là phục linh xào. Dạ dày heo làm sạch, cắt miếng, trước chiên qua cho xốp giòn, lại hầm trong gia vị thật lâu.

Món thứ năm cùng thứ sáu chính là thịt thăn ba chỉ non mềm luộc qua xào chung với tương đỏ cùng tỏi ớt thơm lừng.

Thứ bảy đem xương heo đập nát, dùng xương đó ninh với thịt gà, thêm thịt muối, rượu ủ, nấm rơm, tôm khô, hải sâm khô, cá muối, măng, mở to lửa bắc nồi lên hầm nhừ.

Món thứ tám, dùng cách cơm xào với trứng, đảo không ngừng tay, cho đến khi cơm cùng trứng hoà lẫn với nhau tạo thành màu vàng óng, từng hạt rời nhau, óng ánh sắc vàng. Cuối cùng để vào vài loại rau dưa màu sắc đa dạng, đảo qua lửa thêm vài lần, dọn lên bàn sẽ là một phần cơm chiên Cẩm Tú vui mắt.

Món thứ chín là đậu hủ cua, trước lọc thịt cua, tách cả gạch cua ra, lại đem đậu hủ non mềm lăn bột, chiên vàng bốn phía, xong rồi xếp vào nồi đất. Dùng gạch cua sao với tương, dùng thịt cua xào lấy nước, đổ vào nồi đậu hủ, chờ một chút khi nước cua sấp mặt đậu hủ, thơm mùi gạch cua liền bắc nồi ra.

Món thứ mười, canh hạt sen. Móc hết tâm sen đắng ra, nấu hạt sen một lát lại lôi lên đãi vỏ, thêm chút mật ong cùng đường phèn, hạt sen ngâm vào nước lạnh, đem tất cả nấu chung thành món chè sen vừa ngọt vừa thanh.

Tiểu Tam nấu xong bữa này, mệt muốn chết luôn, cũng không có sức lực đem thức ăn ra nữa, chỉ có thể nằm xuống ghế phòng bếp mà nghỉ ngơi.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập, tiểu Tam cũng đoán biết là ai, mở miệng nói: "Vào đi."

A Nhị mang cái bụng đang đói đến mức đánh trống bước vào. Hắn trước nhìn đồ ăn, sau nhìn tiểu Tam, cau mày: "Ngươi quá mệt mỏi rồi, thân thể không tốt."

Tiểu Tam hừ hừ nói: "Ta muốn luyện tập trù nghệ, hôm nay trước làm đơn giản, ngày sau còn làm nữa cho các ngươi xem." Rồi phất tay: "Ngươi đem đồ ăn mang sang đó đi, ta không còn đủ lực nữa."

A Nhị gật đầu, bưng đồ ăn ra đại sảnh.

Khi A Nhị trở về, hắn phát hiện đôi mắt tiểu Tam đã nhắm lại, liền bước đến gọi "tiểu Tam" , nhưng tiểu Tam cũng không đáp lại hắn. A Nhị nghĩ: Đây là mệt ngủ, hay là hôn mê ? Ừm...... Thôi cứ bế qua cho sư phụ xem sao.

Sư phụ sờ qua xương cốt tiểu Tam, nói hắn bây giờ cỡ chừng sáu tuổi, A Nhị đã lên chín tuổi, Thạch đầu sư huynh nhỏ hơn 1 chút, năm nay mới tám tuổi, nhưng mà lúc A Nhị ôm lấy tiểu Tam, hắn cau mày, tiểu Tam như thế nào lại gầy như vậy, rõ ràng lúc tức giận khí thế vẫn kinh người, nhưng khi hắn ngủ, lại như là tiểu hài tử, thật nhỏ bé, mong manh.

Lúc Tiểu Tam tỉnh lại, nhận ra hắn lại đang nằm trên ghế trong đại sảnh.

Bàn đồ ăn bên cạnh cơ hồ trống không như bão vừa cuốn qua, mà Lan Khánh lại đang xí miếng da heo cuối cùng, vừa nhét vào miệng vừa nhai, thì thào nói: "Cũng giòn cũng thơm, cắn mạnh sướng răng nhưng vẫn còn dai quá. Nêm hơi ngọt, tương xào không ngon, khuyết điểm một đống."

Tiểu Tam từ trên ghế bò lên, ngồi thẳng dậy giận dữ: "Đầy bàn đồ ăn của ta ngươi đều ăn sạch, một miếng cũng không chừa cho ta, còn bày đặt chê bai! Về sau dứt khoát đưa cho ngươi nấu, ngươi đó cái đồ lương tâm chó cắn !"

Lan Khánh nheo mắt, lộ ra chút khí tức nguy hiểm nhìn tiểu Tam, nhưng sau đó hắn lại thấy được ô mộc lệnh bài trên thắt lưng tiểu Tam liền kinh hoàng lật bàn. "Làm sao ngươi có ô mộc lệnh? Ăn trộm?"

Tiểu Tam liếc nhìn Lan Khánh. "Ai trộm, là sư phụ của ngươi đưa cho ta !" Tuy rằng lời này có điểm bóp méo sự thật, rõ ràng là hắn muốn ra khỏi cốc nên Bách Lý Huyền Hồ mới có thể cho hắn ô mộc lệnh, nhưng chủ yếu hắn cũng thích đối nghịch cùng Lan Khánh. Một thằng nhóc con kiêu ngạo như vậy, nếu không mài dũa, sau này trưởng thành, không biết sẽ có bao nhiêu người chịu tai ương.

Bách Lý Huyền Hồ lúc này lấy một chén canh hạt sen, đi đến bên tiểu Tam đút hắn từng ngụm: "Hạt sen giải nhiệt, đừng cãi nhau cùng Thạch đầu nữa, ngươi cũng chỉ muốn tu thân dưỡng tính, tâm thanh thản, bệnh mới có thể khỏi nhanh được mà."

Tiểu Tam vừa đắc ý liếc Lan Khánh, vừa hưởng thụ canh sen do Bách Lý Huyền Hồ tự tay đút, cực kỳ khiêu khích.

"Sư phụ, người hiểu rõ ô mộc lệnh rất trọng yếu, trừ đệ tử của Thần Tiên Cốc không thể đưa ai khác, việc này người quên rồi sao?" Lan Khánh hạ giọng.

Tay của Bách Lý Huyền Hồ dừng trong chốc lát, mỉm cười nói: "Ta cho hắn là vì hắn muốn xuất cốc mua nguyên liệu nấu ăn, Thạch đầu mới vừa rồi không phải cũng được ăn rất ngon sao, tiểu Tam sẽ không làm xằng bậy, ngươi yên tâm."

"Sư phụ !" Lan Khánh cả giận nói: "Thủ hạ ngầm của Lan gia thấy lệnh bài như thấy giáo chủ, đó là bảo mệnh của Lan gia! Trừ đệ tử Thần Tiên Cốc ra, ai cũng không thể tin được! Sư phụ đem ô mộc lệnh cho người khác, nếu để lộ chuyện, hoàng đế biết được cha ta không chỉ đặt tay sai trong triều mà còn câu kết giang hồ, vậy Lan gia thực sự sẽ gặp nguy hiểm !"

Bách Lý Huyền Hồ "A" một tiếng, động tác đút tiểu Tam ăn hạt sen liền ngừng.

Lan Khánh trừng tiểu Tam: "Thần Tiên Cốc quy củ, ô mộc lệnh chỉ truyền cho đệ tử, trừ phi bị trục xuất sư môn hoặc là chết, bằng không vĩnh viễn không thu hồi! Sư phụ tránh ra, ta muốn một kiếm giết hắn, lệnh bài đệ tử Thần Tiên Cốc không phải ai cũng có thể lấy !"

Tiểu Tam vừa nghe liền quên mất miệng còn ăn hạt sen, chửi ầm lên: "Ô mộc lệnh có gì đặc biệt hơn người, ngươi cho ta còn không muốn nhận! Thứ này trả ngươi, lão tử không cần, lão tử rời Thần Tiên Cốc đi tiêu dao! Ngươi ăn cơm lão tử làm không ít, bày đặt lên giọng cái gì!"

Nhắc tới đồ ăn của tiểu Tam, Lan Khánh đột nhiên dừng một lát.

Tiểu Tam phun hạt sen lên đầy mặt Bách Lý Huyền Hồ, thò tay giật ô mộc lệnh xuống. Ném về hướng Lan Khánh ném đi, đập trúng trán Lan Khánh.

Tiểu Tam dụng sức đứng lên, nhưng do mới tỉnh lại, lại thấy hoa mắt, hai chân mềm nhũn, té ngồi trên ghế.

"Sư phụ, lau mặt." A Nhị lấy ra một cái khăn trắng đưa cho Bách Lý Huyền Hồ, nhưng Bách Lý Huyền Hồ một tay cầm thìa một tay bưng bát, không thể nhận cái khăn kia, A Nhị liền nâng mặt Bách Lý Huyền Hồ lên, cẩn thận lau đi từng chút hạt sen.

Lan Khánh trán đỏ một vùng, tuy đầu váng mắt hoa vẫn ráng mở trừng trừng nhìn tiểu Tam đối diện.

A Nhị nhìn hai người, lại nhìn sư phụ đang rất khó xử, vì thế nói: "Có thể để tiểu Tam bái sư nhập môn, như vậy tiểu Tam cũng là đệ tử của Thần Tiên Cốc, sư huynh ngươi cũng không cần lo lắng !"

"Cái gì !" Lan Khánh tiểu Tam hai người đồng thời quay đầu lại nhìn A Nhị mà kêu.

Nhưng chỉ thấy sắc mặt A Nhị không đổi, vẫn bình tĩnh nói: "Tiểu Tam phải dưỡng đến mười bốn tuổi thì cơ thể mới phát triển tốt, hắn lúc này rời cốc chắc chắn sẽ chết, mệnh của tiểu Tam là do sư phụ dùng dược từng chút từng chút cứu về, tiểu Tam gặp chuyện, sư phụ sẽ không tha thứ cho chính mình! Sư huynh, ngươi chẳng lẽ thật muốn thấy sư phụ ngày đêm tự trách?"

Lan Khánh mím môi, im lặng.

A Nhị lại tiếp lời: "Mà tiểu Tam ngươi, vào Tàng Thư Các, lại lấy xem bí kíp của Thần Tiên Cốc, học trù nghệ từ đó mà ra. Sư phụ đối với ngươi như thế nào ngươi cũng biết, người luôn không coi ngươi là người ngoài, cho dù sư huynh ghen tị, mỗi ngày cũng đều chiếu cố ngươi. Sư phụ đối với ngươi tốt như vậy, chẳng lẽ ngươi thật muốn thấy hắn trơ mắt nhìn ngươi chết, rồi cứ thế buồn bực qua đời?"

Tiểu Tam nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: "Đứa nhỏ này đến tột cùng là mấy tuổi a, nhỏ như vậy mà có thể nói trúng yếu điểm của người khác !"

Tiểu Tam cùng Lan Khánh tuy rằng nhìn nhau không vừa mắt, nhưng hai người đối Bách Lý Huyền Hồ hiền lành đều là yêu mến.

Bách Lý Huyền Hồ thấy tiểu Tam không ăn, cũng đứng dậy cầm chén cùng thìa đặt lại trên bàn, ngồi trở lại ghế chủ vị giữa đại sảnh, ngẩng đầu nhìn lên mái trúc, thần tình u buồn như cái ngày tiểu Tam hồn lìa khỏi xác nơi sa trường năm đó, làm chính tiểu Tam cũng ngẩn người.

Lan Khánh thấy bộ dáng này của Bách Lý Huyền Hồ, tâm cũng nhói đau. Cuối cùng hắn chỉ có thể cắn răng, làm ra quyết định.

Lan Khánh đi đến trước mặt tiểu Tam, rút kiếm gác trên cổ hắn, vừa nhẹ lướt qua da thịt, máu nháy mắt liền đổ xuống.

Lan Khánh nâng cằm, dùng thần tình cao ngạo ra lệnh cho tiểu Tam: "Vì không để sư phụ khó xử, ta liền ngoại lệ cho phép ngươi trở thành sư đệ của ta! Nhanh đi bái sư, nhanh lên! Ngươi nếu không lập tức bái sư, ta lập tức giết!"

Tiểu Tam âm trầm nói: "Ai cho phép ngươi dùng kiếm uy hiếp ta?"

"Bái sư, nhanh lên !" Lan Khánh gần đến giới hạn, hiếm hoi nói thêm một lần nữa.

Tiểu Tam âm trầm nhìn về phía Bách Lý Huyền Hồ, Bách Lý Huyền Hồ bật cười, bất đắc dĩ nhìn hắn.

Bách Lý Huyền Hồ nói: "Tiểu Tam không muốn bái thì không cần, ngươi vốn là người làm chuyện lớn, Định Ba đại tướng quân nơi sa trường, bởi vì ta mới biến thành như vậy, không có việc gì."

Rồi sau đó hắn lại đối Lan Khánh nói: "Thạch đầu, đừng làm khó dễ tướng quân, hắn là rất người tốt, dùng chính sinh mệnh của mình bảo vệ Vương Triều này, cho dân chúng sống an ổn. Ngươi hẳn là nên kính trọng hắn, không nên dùng kiếm chỉ vào hắn."

Lúc Bách Lý Huyền Hồ nói đến Định Ba tướng quân, lòng tiểu Tam thình lình giật mình.

Đúng vậy, huy hoàng đã là quá khứ, hắn vốn dĩ muốn quên hết thảy để làm lại từ đầu, nhưng muốn thì muốn, đêm khuya mộng hồi vẫn là cảnh tượng hắn cưỡi ngựa khải hoàn, Tô Tam Hoành hào sảng cùng thân hữu uống rượu hô vang.

Hắn hẳn là nên quên mới đúng, nhưng mà hắn sớm quên mất việc phải quên .

Thần Tiên Cốc, là nơi hắn khởi đầu, cái tên tiểu Tam này, tên mới của hắn. Bách Lý Huyền Hồ không phải là một người tùy tiện nào, mà chính là người đời trước hắn đối đãi lễ nghi như bằng hữu, đời này lại lần nữa gặp được con người hiền lành ấy.

Người này đối với hắn thật sự không tệ, hết lòng hết dạ vì hắn.

Nếu hắn kiếp này thật sự định sống tự tại, vậy bái Bách Lý làm sư, ở lại Thần Tiên Cốc, lâu lâu lại ngẫu nhiên đi ra ngoài tiểu trấn mua đồ ăn đem về, có cái gì không được?

Tiểu Tam dùng đầu ngón tay dời đi lưỡi kiếm ánh sắc lạnh, bước xuống khỏi ghế.

Hắn đi đến trước mặt Bách Lý Huyền Hồ, nhìn kỹ bộ dáng người này.

Người này trong trí nhớ của hắn, hạc phát đồng nhan (tóc bạc, người vẫn thanh xuân), thanh tú tuấn lãng. Ngẫu nhiên có lúc ngốc nghếch, nhưng y thuật cao minh, là một vị nhân y.

Sau đó, hắn từng chút từng chút, xoá bỏ hết tất cả ký ức cũ, mọi thứ trống rỗng, một lần nữa nhìn kĩ người này, khắc lấy khuôn mặt bao dung từ tâm này vào đầu, mỗi một nét đều không để sót.

Tiểu Tam dần khuỵu gối, cho đến khi quỳ trên mặt đất. Hắn nói: "Xem ngươi đối với ta chưa bao giờ tệ bạc, ta nhận được từ ngươi rất nhiều, vậy thì cũng nhận ngươi là sư phụ. Nhưng ta đáp ứng bái ngươi làm sư phụ, không phải do tên Thạch đầu bảo bối của ngươi uy hiếp, mà là nguyện vọng của bản thân ta, là ta nguyện ý, ngươi nên biết điều đó!"

Dứt lời tiểu Tam trước Bách Lý Huyền Hồ dập đầu ba cái, sau đó A Nhị bưng một ly trà đến, tiểu Tam tiếp lấy, cung kính nâng cao quá trán, thỉnh: "Sư phụ uống trà."

Bách Lý Huyền Hồ bị hành động này của tiểu Tam làm động tâm, hốc mắt bỗng nhiên ướt, khịt mũi, uống trà do đồ đệ dâng, rồi đứng lên nâng tiểu Tam dậy.

Bách Lý Huyền Hồ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Tam, kiềm nước mắt mà nói: "Tiểu Tam, sư phụ cảm thấy thực vui mừng."

Tiểu Tam ngẩng đầu nhìn Bách Lý Huyền Hồ, gật gật đầu. "Khóc đi, lão tử tương lai sẽ là thần trù, bái ngươi làm sư, ngươi là nên vui mừng một chút."

Bách Lý Huyền Hồ nín khóc mỉm cười, vỗ vỗ bả vai tiểu Tam. "Tiểu Tam có chí hướng tốt."

A Nhị nói tiếp: "Sư phụ cần đặt tên."

Bách Lý Huyền Hồ nói: "Thạch đầu hai tuổi nhập môn, danh tự là do ta đặt. Bởi vì hắn luôn thích ta ôm hắn, muốn ta cụng trán hắn, còn vừa giỡn vừa cười. Sau này cha hắn không phản đối, cho nên Thạch đầu thành nhũ danh của đại sư huynh ngươi."

Tiểu Tam hoang mang nói: "Ta nhớ là A Nhị so với cái tên gia hỏa kia còn xuất hiện tại bên cạnh ngươi sớm hơn, hơn nữa A Nhị tuổi cũng lớn hơn, tại sao A Nhị không được là huynh trưởng?"

Lan Khánh nghe tiểu Tam thế mà gọi hắn là "tên kia", giận đến mức muốn lấy kiếm chém người, nhưng A Nhị lập tức ngăn cản.

Bách Lý Huyền Hồ nói: "Thu nhận Thạch đầu làm đồ đệ là ý tứ của cha hắn, khi đó A Nhị mới đi theo bên người ta, thuận tiện nhớ lại cha hắn cũng giao hắn cho ta, nên ta cũng cho hắn nhập môn, dạy hắn võ công, cho nên A Nhị bái sư sau Thạch đầu. Sau đó ta lại nhớ là không biết nhị vị kia họ gì, A Nhị liền theo họ ta, mà trong sư môn hắn đứng thứ hai, liền cho làm Bách Lý Nhị ."

"......" tiểu Tam chần chừ hỏi: "Vậy ta thì?"

"Ngươi muốn dùng tên cũ hay là tên mới ta đặt đây?" Bách Lý Huyền Hồ cười nói.

"Mới" tiểu Tam không hề nghĩ ngợi: "Bỏ hết mọi sự cũ đi."

Bách Lý Huyền Hồ nghiêm túc cúi đầu trầm tư hồi lâu, rồi sau đó ngẩng đầu nói: "Vậy, ta tính là, ngươi tại sư môn xếp hạng đệ tam, cho nên liền gọi Bách Lý Tam đi! Huống hồ trước đây chúng ta cũng đều gọi tiểu Tam tiểu Tam thành quen, dùng tên này thật sự là vừa tốt!"

"Vừa tốt cái đầu ngươi !" Từ nay về sau danh tự bị đặt thành Bách Lý Tam, tiểu Tam ném cho sư phụ của hắn một cái liếc mắt coi thường.

Tiểu Tam thầm nghĩ, kế tiếp thu nhận thêm vài người nữa thành đệ tứ đệ ngũ đệ lục ... , vậy không phải thành Bách Lý Tứ, Ngũ, Lục ... thật chứ !

"Bách Lý Huyền Hồ, tên ngươi đặt rất có vấn đề a !" tiểu Tam gia thầm chỉ trích .

Tiểu Tam là người mang thù, bất luận là ai đã đắc tội với hắn, bị hắn ghi nhớ sẽ không hề dễ chịu.

Nhập Thần Tiên Cốc, làm đồ đệ của Bách Lý Huyền Hồ, còn cải danh thành Bách Lý Tam, tính cách tiểu Tam vẫn giống như trước, ai làm lỗi với hắn cái gì, hắn sẽ hoàn lại cho đủ. Tuy rằng hắn hiện nay tuổi còn nhỏ khí lực lại không lớn, nhưng tiểu Tam chính là tiểu Tam, hắn nhớ kỹ một câu: Quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù từ sớm đến tối.

Bách Lý Huyền Hồ thấy cơ thể của tiểu Tam đã tốt lên, liền muốn dạy tiểu Tam một ít công phu cơ bản.

Tiểu Tam nguyên lai không định học, nhưng là suy xét một chút, vẫn học .

Bách Lý Huyền Hồ trước dạy tiểu Tam nhập môn tâm pháp cùng khinh công, tiểu Tam học có hơi vất vả, nhưng này đối với hắn mà nói hoàn toàn không đáng gì, cho nên hắn lại hỏi Bách Lý Huyền Hồ dạy hắn công phu trọng yếu để bảo mệnh, bế khí chi pháp.

Nghiêm túc luyện hai bộ công phu này đến thuần thục, chỉ cần hắn có thể chạy nhanh để trốn đi, kiềm chế hơi thở, sau này sẽ không ai có thể phát hiện ra hắn. Trừ phi là cao thủ, giống như kỳ nhân Bách Lý Huyền Hồ vậy.

Tiểu Tam đại khái luyện được nửa tháng, sau đó đi hỏi tân sư phụ rằng, hắn đã trốn được Lan Khánh chưa?

Ban đầu Bách Lý lắc đầu, đến nửa tháng sau, tiểu Tam hỏi lại, Bách Lý mới trước gật đầu, sau lại lắc đầu, nói: "Còn thiếu vài phần khí lực."

Không có biện pháp, ai kêu thân thể tiểu Tam yếu ớt chứ!

Hơn nữa cho dù tiểu Tam muốn luyện tập khắc khổ cũng không được, hắn một ngày ước chừng chỉ có thể luyện hai canh giờ, sau đó trước mắt bỗng tối sầm, lăn ra ngất trên đất, A Nhị hoặc Bách Lý Huyền Hồ đi qua thấy liền sẽ thuận đường ôm hắn trở về phòng, giúp hắn đắp chăn ngủ.

Về phần Lan Khánh, vẫn là bộ dáng cao ngạo ngang ngược, ngẫu nhiên có hứng còn có thể nhân lúc tiểu Tam té xỉu mà đạp lên mông hắn mấy cái.

Luyện a luyện a, đến đầu mùa đông, Bách Lý Huyền Hồ cao hứng gật đầu nói: "Nay ngươi chỉ cần ẩn thân tại chỗ cách Thạch đầu năm mươi bước, hắn sẽ không có cách nào phát hiện ra ngươi !"

Tiểu Tam suy sụp quỳ rạp trên mặt đất, nhưng một thoáng chốc lại đứng lên nói: "Bách Lý...... A, không, sư phụ ! Bên trong cốc của người không có thương hay côn, kích, binh khí linh tinh gì không? Có thể cho ta một cái để sử dụng?"

Tiểu Tam không phải là người khách khí, nhất là đối với người hắn đã nhận định, vật dụng của bọn họ là vật dụng của hắn, mà vật dụng của hắn...... Miễn cưỡng cũng có thể cho bọn họ mượn dùng mười ngày nửa tháng, nhưng trên cơ bản vẫn là thuộc sở hữu của hắn!

Bách Lý Huyền Hồ lại là người vốn dĩ không ích kỉ, lại có tiếng thương yêu đồ đệ, cho nên đồ đệ muốn làm cái gì, hắn chỉ biết nói: "Hảo, hảo hảo hảo !"

Bách Lý Huyền Hồ đem tiểu Tam đến phòng binh khí, tiểu Tam nhìn lướt qua một vòng, nhìn thấy chiến kích đen tuyền ánh màu lạnh lẽo trong góc phòng, mắt hắn sáng lên, chạy tới muốn cầm thử.

Nhưng thân kích không biết được đúc từ thứ gì, nặng vô cùng, làm cho tiểu Tam sau khi dùng hết sức lực lấy xuống khỏi giá đỡ liền phát sinh bi kịch.

Tiểu Tam không đỡ nổi sức nặng từ cây kích đúc nguyên khối này, lập tức ngã xuống rồi bị nó đè lên, nặng nề nằm trên mặt đất, trước mắt tối sầm, thậm chí ngay cả thở cũng không nổi.

Bách Lý Huyền Hồ lập tức chạy tới nhấc cây kích ra đặt về vị trí cũ, rồi đỡ tiểu Tam ngồi dậy, gỡ áo hắn ra kiểm tra xem ngực có bị thương không, lại bắt mạch tiểu Tam xem có nội thương không, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tam nhi ngươi thật sự là hù chết sư phụ mà!"

Tiểu Tam nhíu mày. "Ta hiện nay đến kích còn không cầm được, vậy dựa vào cái gì mà đánh người chứ?"

"Hả? Cùng ai đánh?" Bách Lý Huyền Hồ hỏi.

Tiểu Tam khoát tay nói: "Ngươi đừng quản, là ân oán cá nhân."

Sau đó tiểu Tam nhìn quanh một lượt, chọn ra thanh kiếm có vẻ nhẹ nhất, nhưng chỉ là một thanh kiếm cũng khiến hắn cảm thấy quá nặng, hắn không có cách nào khác đành phải trả thanh kiếm về chỗ cũ, ngửa đầu hỏi Bách Lý Huyền Hồ: "Sư phụ, có cái gì nhẹ, thuận tay, vừa công vừa thủ được, quan trọng là ta có thể dùng được hay không?"

Vấn đề này của Tiểu Tam khiến Bách Lý Huyền Hồ suy nghĩ cả buổi, sau đó hắn chỉ thấy sư phụ quay ba vòng quanh phòng, cứ cầm binh khí lên nâng thử, gõ thử, suy nghĩ một chút, lại ném đi.

Lúc tiểu Tam đã muốn bị Bách Lý Huyền Hồ làm cho chóng mặt, Bách Lý Huyền Hồ lại ngắm thấy thứ gì đó, lập tức vui mừng cầm đến, đưa cho tiểu Tam xem.

"Cái này !" Bách Lý Huyền Hồ nói.

"Một cọng dây thừng?" tiểu Tam hai tay khoang trước ngực, nghiêng đầu.

Bách Lý Huyền Hồ cảm giác tiểu Tam ngẫu nhiên lại hành động như tiểu hài tử, thật sự đáng yêu, vì thế sờ sờ tóc dài mềm của hắn.

Tiểu Tam ngẩng đầu thấy tân sư phụ dùng biểu cảm yêu thương nhìn hắn, nhịn không được đánh rùng mình, trong lòng thầm nghĩ: "lão tử năm nay đã bao nhiêu tuổi , Bách Lý Huyền Hồ mi đừng dùng cái ánh đó nhìn lão tử như nhìn thỏ con có được không đây?"

Bách Lý Huyền Hồ nói: "Này không phải dây thừng bình thường, mà là thế gian duy nhất có một cái, gân rồng ngâm mỡ rồi phơi nắng, cứ như vậy lặp lại một trăm lẻ tám ngày mới hoàn thành, gọi là Thí Long Tác."

Tiểu Tam khóe miệng giật giật, hỏi: "Long? Ngươi nói cái con vật bay trên trời, trên đầu có sừng, thân hình thật dài, móng vuốt ngắn , có thể hô phong hoán vũ đó sao?"

Bách Lý Huyền Hồ cười cười nói: "Đúng vậy, chính là cái loại long Tam nhi nói đó."

Tiểu Tam nghiêm túc nói: "Sư phụ à, ta nói cái này, long đó là linh thú chỉ có trong truyền thuyết thôi !"

Bách Lý Huyền Hồ cũng nghiêm túc nói: "Truyền thuyết khởi nguyên đều là bởi vì có căn cứ, từ đó tiền nhân mới truyền lại cho hậu bối. Sư phụ ta nói qua, thật lâu trước kia thật sự có long, chỉ là sau này không biết đã chạy đi đâu hết rồi."

Tiểu Tam nhớ đến mấy món ăn trong "Thập toàn thực đơn", nghĩ rằng: "có thể là vì có người đem này long, này phượng, ... linh thú quý hiếm viết vào sách trù nghệ, sau đó đều bị ăn sạch? Ừm, nhân sinh có ăn uống chi dục, điểm ấy cũng không phải không có khả năng."

Bách Lý Huyền Hồ nói: "Đây là nhẹ nhất, thủy hỏa bất xâm, thậm chí bất cứ đao kiếm nào cũng đều không thể chém đứt nó."

Tiểu Tam bán tín bán nghi tiếp nhận Thí Long Tác, trên tay vung vẩy, lại chém tả chém hữu, thật đúng là rất nhẹ, chỉ nhẹ như nhánh cỏ.

Bách Lý Huyền Hồ tiếp đó còn nói: "Chuỷ thủ lúc trước sư phụ cho ngươi đâu?"

Tiểu Tam lấy dao trong ngực áo ra thảy cho Bách Lý Huyền Hồ, chính hắn đang bận chơi đùa Thí Long Tác, vẫy nè vẫy nè, cách dùng như roi da.

Bách Lý Huyền Hồ chờ khi tiểu Tam vừa buông lơi Thí Long Tác, liền trực tiếp bắt lấy đầu ngọn roi, xuyên vào chuôi của chuỷ thủ buộc một vòng rồi dùng lực siết chặt, sau đó mới trả về cho tiểu Tam nói: "Như vậy là được! Thí Long Tác thêm Ngư Trường kiếm, bình thường có thể phòng thân, nấu giờ cơm còn có thể dùng băm gà mổ cá, khắp thiên hạ không có gì so được với hai kiện Thần Khí của Tam nhi!"

Bách Lý Huyền Hồ cao hứng cười.

Tiểu Tam bỗng nhiên lại run một chút khi nghe thấy những từ đó.

Nếu không phải hắn từng trải mấy chục năm qua, sớm biết rằng Thần Tiên Cốc không phải nơi đơn giản, võ công bí tập một đống, cất giấu không ai xem đến mức sinh bụi mù, lại có kho binh khí mỗi thứ đều là cực phẩm, hắn hiện tại sẽ tuyệt đối chịu không nổi kích động mà trực tiếp ngất đi.

Ngư Trường kiếm, Ngư Trường kiếm! Hắn bữa giờ cứ đem ra giết gà mổ heo làm cơm suốt ngày bằng thanh chuỷ thủ sắc bén đó, cư nhiên là Thượng Cổ thần kiếm Ngư Trường kiếm trong truyền thuyết đã thất lạc từ lâu!

Tiểu Tam cảm thấy ngực nặng trĩu, không thở nổi.

Bách Lý Huyền Hồ cảm thấy khác thường, lập tức ôm ngang người tiểu Tam, muốn bế hắn về phòng.

Tiểu Tam gia bị ôm ra khỏi kho binh khí như vậy có cảm giác thật sự mất mặt, hắn vừa vặn vẹo vừa kêu Bách Lý Huyền Hồ buông hắn ra, nhưng Bách Lý Huyền Hồ chỉ là cười nói: "Ngoan nào , ngươi hôm nay không thể lại tức giận đâu!"

Không có cách, tiểu Tam gia đành chịu bị đối đãi như hài tử, một đường ôm vào trong phòng .

Sau đó phòng truyền đến thanh âm: "Tân sư phụ xin thương xót, đừng lại gọi ta là Tam nhi !"

"Vậy muốn gọi cái gì? Tên Tam nhi này thân thiết lại dễ nghe a !"

"gọi là tiểu Tam, gọi tiểu Tam !"

"......"

"Ta đang nổi da gà nè, ngươi xem, ngươi xem !"

"...... Được rồi, tiểu Tam......" Bách Lý Huyền Hồ thanh âm có phần rất thất vọng .

Ngư Trường kiếm thêm Thí Long Tác liền biến thành Thằng Phiêu, Thằng Phiêu dùng rất nhẹ, kiếp trước hắn vẫn thường truy kích thảo nguyên lang khấu, vũ khí bọn chúng hay dùng là roi, hắn từng tốn rất nhiều tâm tư tìm chiêu pháp hóa giải, mấy thứ này hắn vẫn nhớ rõ, cho nên lúc Bách Lý Huyền Hồ dạy hắn tiên pháp, tiểu Tam chỉ cần nhẩm ba bốn lần đã thông thạo.

(Tiên pháp : thế võ dành cho vũ khí roi, dây xích, ...

Thảo nguyên lang khấu : thổ phỉ vùng đồng bằng, ngược với sơn tặc thảo khấu.

Thằng Phiêu : Dây thừng có buộc thêm lưỡi dao ngay ngọn roi)

Tiểu Tam phát giác Thằng Phiêu sử dụng thật sự là rất thuận tay, hắn mỗi ngày cầm dây thừng quật quật với chuỷ thủ, càng ngày càng tiến bộ, không bao lâu liền có thể xem Thằng Phiêu là một bộ phận trên người, muốn nó rẽ trái nó tuyệt sẽ không rẽ phải, muốn nó hướng lên trên, nó tuyệt sẽ không đi xuống.

Bách Lý Huyền Hồ đắc ý lắm, Tam đệ tử của hắn chẳng những có ngộ tính hơn người trong võ học, mà trọng yếu nhất vẫn là nấu đồ ăn quá ngon đi.

Có một ngày, khi mọi người ăn cơm no, rồi buồn ngủ.

Ngoài phòng tối đen, hôm nay chỉ có vài ngôi sao lấp ló phía chân trời, trăng đã lẫn trốn vào trong mây.

A Nhị thổi tắt mấy ngọn đèn, sư phụ đi ngủ, A Nhị sửa sang lại chén dĩa bàn ghế, tiểu Tam cầm thanh trúc nhỏ ngồi xỉa răng trước trúc phòng.

Lan Khánh ngáp một cái, tiếp lấy phối kiếm đi ra bên ngoài luyện công. Hắn đến Thần Tiên Cốc chỉ vì một chuyện, đó chính là tập võ, khi nhàn hạ liền cùng sư phụ trò chuyện, nếu sau đó vẫn còn dư thời gian, hắn mới có thể đi tìm tân sư đệ mà cãi nhau.

Đương lúc Lan Khánh đi lên thảm cỏ, lưu loát buông rơi vỏ kiếm bắt đầu luyện tập, hắn liền chuyên tâm nhất trí chìm đắm trong đó, không ngừng tìm các loại chiêu thức xuất kiếm, kiếm như du long, thân kiếm thét gào.

Lan Khánh dày công tôi luyện, từng chiêu một đều được luyện kĩ càng, từ chiêu thứ nhất chuyển thành nhất chiêu, lại từ nhất chiêu chuyển thành chiêu thứ nhất. Chuyển đổi chiêu thức, kiếm tùy ý động, chiêu thứ nhất tiếp tiếp chiêu thứ năm, từ chiêu thứ năm đã thành chiêu thứ bảy.

Kỳ tài như thế, trong thiên hạ đại khái cũng chỉ có Bách Lý Huyền Hồ mới đào tạo ra được.

Đèn trong đại sảnh bị thổi tắt, trên hành lang trúc chỉ lưu lại mấy ngọn đèn mờ.

Tiểu Tam tựa vào cạnh cửa sờ sờ thứ hắn ôm trong lòng, sau đó khóe miệng tà tà nhếch lên nở nụ cười.

Thừa dịp Lan Khánh luyện kiếm đến xuất hồn quên mình, tiểu Tam đạp khinh công nhanh chóng hướng Lan Khánh đáp tới, cho đến khi đạt khoảng cách vừa đủ lại tung ra chuỷ thủ gắn trên Thí Long Tác.

Lan Khánh bỗng nhiên cảm thấy mông đau một chút, giống bị cái gì đâm vào, hắn nhất thời rối loạn khí tức, sờ vào mông lại thấy có máu, liền quay đầu cả giận nói: "Tên gia hỏa nào lớn gan như vậy, dám đánh lén ta !"

Thanh âm Tiểu Tam từ xa xa truyền đến: "Lão tử từng nói qua ngươi lấy kiếm kề cổ ta, ta liền sẽ dùng kích đâm chết ngươi. Tuy rằng hiện tại lão tử đánh không lại ngươi, cũng không cầm nổi chiến kích, nhưng ngươi chờ đó, ta có mũi dao, đâm đâm chọt chọt, thể nào cũng có một ngày đâm chết ngươi!"

Lan Khánh dùng khinh công vùng dậy đuổi theo, theo hướng âm thanh vừa phát ra mà chạy đến, thế mà không thấy tiểu Tam đâu.

Lan Khánh vòng quanh bốn phía tìm một hồi lâu, phát hiện thật sự không thấy bóng dáng tiểu Tam, mới nổi giận đùng đùng quay trở về.

Tiểu Tam có vũ khí thuận tay lại bắt đầu đắc ý, hắn buổi sáng từ cửa sổ khép hờ mà nhẹ nhàng tiến vào phòng Lan Khánh, vừa lúc lúc này Lan Khánh xoay người nằm lỳ trên giường ngủ say, tiểu Tam vụt Thằng Phiêu vào giữa mông Lan Khánh, sau đó ngay lập tức bò ra khỏi phòng chạy trốn mất dạng.

Lan Khánh mơ màng bò dậy, sờ sờ cái mông nhói đau, sau đó mở cửa rống to: "Bách Lý Tam đồ hỗn trướng này! Lại dám chọt lủng mông ta! Ta không để ngươi yên đâu!"

Tiểu Tam đời trước đọc thuộc binh thư, cái gì binh bất yếm trá, dương đông kích tây hắn đã sớm thuộc lòng sử dụng thuần thục, lúc dùng để đối phó Lan Khánh cũng vừa.

Tiểu Tam luôn xuất quỷ nhập thần, bước chân thanh khinh của hắn cả Thần Tiên Cốc chỉ có Bách Lý Huyền Hồ nghe được, vì thế, hắn luôn tác oai tác quái, đến cả đại sư huynh Lan Khánh không ai dám chọc cũng bị ăn đau miết.

Tiểu Tam mỗi ngày luôn chỉ đâm một dao, không nhiều cũng không thiếu, dao này luôn nhằm mông Lan Khánh mà chọt.

Có khi buổi sáng thừa dịp Lan Khánh còn ngủ đâm một dao, có khi thừa dịp Lan Khánh luyện kiếm lại đâm một dao. Thậm chí mai phục tại nhà vệ sinh, Lan Khánh quần vừa cởi hắn liền phóng dao, còn thức chờ khuya khoắt lại mò vào giường Lan Khánh cho hắn một dao.

Lan Khánh cảm thấy hắn tức muốn điên rồi, nếu tiểu Tam vì báo thù mà không ăn không ngủ khiến thân thể càng gầy hơn, hốc mắt của Lan Khánh cũng vừa vặn in hai quầng thâm càng lúc càng đen hơn.

Thần Tiên Cốc cũng bị huyên náo gà bay chó sủa, A Nhị cùng Bách Lý Huyền Hồ đều cảm thấy đau đầu.

Bách Lý Huyền Hồ còn từng nói với A Nhị: "Có phải nếu ta không dạy tiểu Tam võ công, Thạch đầu cùng tiểu Tam sẽ không biến thành như vậy hay không?"

A Nhị không đáp lời.

Huynh trưởng của hắn cùng tiểu sư đệ kia, tính tình đều không tốt. Hai người đụng nhau sẽ ngay tức khắc nổi điên, căn bản là sư phụ dù có dạy hay không dạy tiểu Tam võ công cũng không dính dáng gì. Cho dù sư phụ không dạy, tiểu Tam vẫn có cách chọc điên đại sư huynh.

Một ngày, tiểu Tam vừa nấu xong bữa trưa rồi bưng ra bàn, hôm nay có Ngũ thái thang, ăn no, cũng ngon, không hề lãng phí bất cứ thứ gì hắn mua về nấu ăn trong cốc. Đối mặt với trù nghệ đang dần hoàn thiện của mình, tiểu Tam gia thực vừa lòng.

Nhưng lúc tiểu Tam xoay người muốn gọi tân sư phụ vào dùng cơm, một thanh ngân kiếm liền như vậy trên ngực hắn.

Tiểu Tam nhìn ngân kiếm, lại nhìn nhìn sắc mặt không tốt của Lan Khánh, bĩu môi cười nói: "Muốn giết ta? Sao lại không xoát kiếm lên cổ ta? Hay là sợ ta thành quỷ, ban đêm tiếp tục đâm vào cái mông của ngươi?"

"Ngươi câm miệng! Bách Lý Tam, nhập Thần Tiên Cốc liền phải tuân theo quy củ của Thần Tiên Cốc, bái sư sớm hơn ngươi, là đại sư huynh, ngươi dĩ hạ phạm thượng, ta có giết ngươi cũng chỉ là muốn giáo huấn !"

"Giáo huấn?" tiểu Tam hừ một tiếng.

"Ngươi muốn luận quy củ, chúng ta liền luận quy củ! Sư phụ nói nhập môn, sư huynh tại thượng liền phải chiếu cố tiểu sư đệ. Ta trồng rau, nuôi gà, chăn vịt, nấu đồ ăn cho ngươi, ngươi mỗi bữa đều tỏ ra ghét bỏ là ý gì? Ngươi nếu lợi hại vậy tự mình làm a ! Xem xem có thể không đốt cháy phòng bếp, đốt cả Thần Tiên Cốc hay không!

Còn nữa, ta đã nhiều lần nói, ai cho ngươi lấy kiếm kề cổ ta, khiến ta nhiều lần đổ máu. Người phá quy củ là ngươi, hơn nữa ta bất quá chỉ từng ngày nhẹ nhàng đâm ngươi một chút, vẫn còn nể mặt sư phụ, chiêu này coi như hô to đánh khẽ !"

"Ngươi !"

Ngân kiếm trên tay Lan Khánh lại đâm tới vài phần, tiểu Tam hừ một tiếng, kiềm khí, không giống bộ dáng cúi đầu của Lan Khánh.

Lúc kiếm của Lan Khánh càng lúc đâm càng sâu vào ngực tiểu Tam Tâm, bỗng nhiên "Tinh " một tiếng, một cây trâm bay đến, đánh rớt ngân kiếm của Lan Khánh lên sàn.

Lan Khánh ngẩng đầu, nhìn thấy Bách Lý Huyền Hồ từ rèm che hậu đường bước ra, A Nhị đi theo sau y.

Bách Lý Huyền Hồ sắc mặt có chút bạch, A Nhị lại đen mặt nhìn Lan Khánh cùng tiểu Tam.

Sư phụ ngồi ở trên chủ vị mím môi không nói một câu, A Nhị lúc này mở miệng : "Trong mắt các ngươi có còn coi trọng sư phụ hay không? Thân làm lớn lại muốn giết nhỏ, sư phụ dạy các ngươi võ công là để các ngươi đồng môn tương tàn sao?"

A Nhị ngữ khí nghiêm khắc, lại nói: "Sự tình ngay từ đầu các ngươi ai cũng sai, làm khó sư phụ còn phải suy nghĩ có phải người dạy dỗ đệ tử không nên, hàng đêm không ngủ yên."

"Còn nữa!" A Nhị liếc nhìn Lan Khánh, cũng nhìn qua tiểu Tam: "Thần Tiên Cốc tâm pháp tu luyện dễ dàng mà uy lực kinh người, nhưng nó có duy nhất một khuyết điểm,『 thất tình nội thương 』, phàm là hỉ nộ ưu tư bi thương quá mức đề dễ tẩu hoả nhập ma! Các ngươi là muốn sư phụ thương tâm bao nhiêu mới đủ? Chẳng lẽ đến khi sư phụ chết, hai người các ngươi mới bằng lòng dừng lại?"

"Sư phụ thương các ngươi thế nào, hai người đều biết, nhưng các ngươi lại quậy phá đến mức khiến người đau lòng!" A Nhị trước chuyển hướng tiểu Tam: "Tiểu Tam, đại sư huynh muốn giết ngươi, vậy hắn đã xin lỗi ngươi chưa? Ngươi muốn ngày ngày đêm đêm khiến hắn không thoải mái như vậy? Hắn hai năm trước tính tình không có tốt, nếu khi đó ngươi gặp hắn, một kiếm liền không toàn mệnh, đừng nói còn có thể đứng ở chỗ này !"

A Nhị lại chuyển hướng Lan Khánh. "Đại sư huynh, trong mắt sư phụ thì đệ tử chúng ta đều như nhau, chỉ có yêu mến, không có ghét bỏ. Mỗi người đều là bảo bối trong lòng sư phụ. Tiểu Tam vừa tới thì thân thể quá yếu, sư phụ có lúc thời gian tinh lực đều đặt vào tiểu Tam, nhưng có lúc chỉ sợ tiểu Tam sống không nổi.

Vậy mà tiểu Tam thân thể vừa tốt, sư phụ liền không phải mỗi ngày đều dạy ngươi luyện kiếm luyện tâm pháp sao? Ngươi là sư phụ nuôi dưỡng, cũng là đệ nhất đệ tử sư phụ thu nhận, sư phụ thương ngươi như vậy, nhưng ngươi lại chỉ khiến sư phụ thương tâm......"

Nhưng vào lúc này, Bách Lý Huyền Hồ khụ vài cái, sắc mặt tái nhợt, chuyện này làm cả Lan Khánh lẫn tiểu Tam đều ngộ ra đang có chuyện bất thường.

"Sư phụ...... Người làm sao vậy?" Lan Khánh thu liễm, giống làm như hài tử biết mình sai, thấp giọng mà lo lắng hỏi Bách Lý Huyền Hồ.

Bách Lý Huyền Hồ có chút khó khăn lau đi khóe miệng, trong ưu thương vẫn cố mỉm cười, nói với đệ tử yêu của mình: "...... Không có việc gì, sư phụ không có việc gì......" nói xong lời còn thở hổn hển, tiếp tục khụ hai tiếng.

Lan Khánh thấy Bách Lý Huyền Hồ như vậy, trong lòng run lên, lập tức nhìn phía A Nhị.

A Nhị ánh mắt tàn nhẫn nhìn Lan Khánh, cả giận nói: "Ta vừa nói qua, tu tập Thần Tiên Cốc tâm pháp sợ nhất là cái gì?"

"Thất tình nội thương !" Lan Khánh kinh ngạc không thôi, vội vàng chạy về bên chân Bách Lý Huyền Hồ. Hắn ngửa đầu nhìn sư phụ người này có lẽ còn yêu thương hắn hơn cả gia phụ thân sinh, khẩn trương hỏi: "Sư phụ tẩu hỏa nhập ma ?"

Tiểu Tam cả người chợt lạnh, ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn nhìn nhìn A Nhị, nhớ lại năm đó Bách Lý Huyền Hồ vì cứu A Nhị mà đem tâm hồn linh huyết đều cho A Nhị, tâm hồn linh huyết là hộ mạng của dược nhân, dược nhân vốn dĩ kiên cường dẻo dai, nhưng khi mất nó, tâm mạch liền sẽ bị hao tổn, thêm cái tâm pháp kia của Thần Tiên Cốc, người này rất có thể sẽ bị hắn cùng Lan Khánh chọc cho giận đến mức thăng thiên cũng không chừng.

Tiểu Tam chậm rãi đi đến bên người Bách Lý Huyền Hồ, suy suy, nghĩ nghĩ, bèn quỳ xuống, quỳ trước sư phụ kiếp này của hắn, quỳ trước người với hắn có ân cứu mạng.

Bách Lý Huyền Hồ một tay nắm lấy tay Lan Khánh, một tay nắm lấy tay tiểu Tam, thanh âm khẽ khàng căn dặn: "Các ngươi đều là đồ đệ ngoan của sư phụ, bị bất cứ thương tổn nào sư phụ cũng đều luyến tiếc, cho nên coi như là vì sư phụ, hai người các ngươi bắt tay thuận hảo được không? Coi như là vì sư phụ......"

Thanh âm của Bách Lý Huyền Hồ càng ngày càng mỏng manh, Lan Khánh nhìn sắc mặt Bách Lý Huyền Hồ, vội vàng thốt lên: "Giảng hòa, giảng hòa ! Sư phụ nói cái gì, Thạch đầu đều nghe !"

Bách Lý Huyền Hồ lại nhìn tiểu Tam, tiểu Tam nhìn Bách Lý Huyền Hồ yếu ớt đau lòng, không có cách nào khác, liền nói: "Giảng hòa thì giảng hòa, lão tử cầm được thì cũng buông được, không có gì không làm được!"

Tiếp đến trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiểu Tam quay sang Lan Khánh, trực tiếp dứt khoát nhận sai: "Đại sư huynh, lần này là ta không đúng, ta quá mức. Sư đệ vừa tới, còn không biết quy củ, thỉnh đại sư huynh bao dung."

Lan Khánh sửng sốt một chút, lại thấy Bách Lý Huyền Hồ cố tình khép tay bọn hắn vào nhau, mới ngốc ngốc nói: "Sư huynh cũng có chỗ không đúng, sư đệ ngươi...... Ngươi...... Đừng để ý......"

Sau đó, Bách Lý Huyền Hồ đỡ hai đồ đệ đứng lên, an tâm nở nụ cười.

Sau đó, A Nhị đỡ sư phụ đi vào nội đường, nói sư phụ lúc này muốn nghỉ ngơi, khiến Lan Khánh cùng tiểu Tam phải rời đi, ở trong phòng, một đoạn đối thoại nhẹ nhàng do Bách Lý Huyền Hồ truyền ra từ cửa sổ.

"A Nhị này, dọa Thạch đầu cùng tiểu Tam như vậy không tốt lắm a...... Ngươi xem vừa rồi Thạch đầu mặt mũi trắng bệch......" đây là giọng nói của Bách Lý Huyền Hồ.

"Hai đứa nó, đứa nào cũng ngoan cố, không dùng biện pháp mạnh tuyệt đối không giữ cho tụi nó yên ổn được. Sư phụ chọn xem đại sư huynh cùng tam sư đệ tiếp tục đánh nhau đến chết mới thôi hay là chọn cách làm cho bọn họ có thể trở thành sư huynh đệ chân chính, hòa thuận chung sống đây?" là giọng nói của A Nhị.

"À ......" Bách Lý Huyền Hồ dừng một lát. "ta chọn cách hòa thuận chung sống......"

Tiểu Tam trốn ở ngoài cửa sổ nghe một chút liền đi, ở lâu tân sư phụ sẽ phát hiện hắn.

Khi đi rồi, điều đầu tiên hắn làm là thấp giọng mắng: "Ta đã biết ngay là có gì đó kì lạ mà."

Tiếp theo lại cười một mình.

Vẫn là trải qua chút ngày an ổn đi, Lan Khánh mới mấy tuổi a, chẳng lẽ tiểu Tam gia hắn còn muốn cùng hài tử so đo?

Thật sự là càng trải đời càng bại hoại !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro