Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian sau đó, Lan Khánh quả nhiên không tìm tiểu Tam gây phiền toái nữa, tiểu Tam lại chỉ cả ngày trốn trong trù phòng tu luyện "Thập toàn thực đơn".

Ngẫu nhiên hắn cùng Lan Khánh không hẹn mà gặp trên hành lang trúc phòng, tiểu Tam sẽ trước kêu lên một tiếng đại sư huynh, tiếp theo sẽ đưa cho Lan Khánh vài hạt đậu mặn trên tay hắn.

Lan Khánh cũng liền "Ừ" một tiếng mà thôi, nhặt một ngụm đậu bỏ vào miệng nhai nhai.

Đậu mặn là món ăn vặt ưa thích của sư phụ, đừng xem thường mấy hạt đậu xanh lè này, thứ này gọi là thạch đậu, cứng rắn vô cùng, nhưng thực sự rất tốt, tiểu Tam lúc trước xuất cốc đã phải kiếm người mua một ít, sau đó ngồi xổm phòng bếp suy nghĩ cả nửa ngày, mới nấu được món này.

Thập toàn thực đơn thu nạp từ cung đình, dân gian, tư gia thành mấy ngàn phương pháp chế biến món ăn, nhưng rất nhiều món trong bí kíp chỉ đề nguyên liệu cùng mô tả hương vị mà thôi. Còn củi lửa thế nào, đường, muối, hương liệu nêm nếm bao nhiêu cho đủ, đều phải dựa vào tiểu Tam chậm rãi ngâm cứu thử nghiệm mới có thể nấu ra thành công.

Giống như có một món ăn, tên là "Óc Phượng Hoàng". Tiểu Tam còn tưởng rằng phải tìm Phượng Hoàng bổ đầu ra lấy óc nấu, ai ngờ xem xuống dưới lại thấy: Lấy thượng hủ ướp sơ, rửa sạch rồi phơi khô, ngào với đường, ngâm vào rượu thế là được.

Tiểu Tam đoán đến đoán đi mới đoán được cái "thượng hủ" kia chính là ý nói thượng đẳng đậu hủ, tẩy sạch sau phơi khô này hắn hiểu, còn "ngào đường" này là làm sao đây? Cũng không viết là loại đường gì, càng không biết ngào làm sao, quan trọng "ngào" bao lâu, độ đường nhiều thế nào cũng không nói!

Tiểu Tam nghĩ, dầm đậu hũ với đường có được không? Mà nếu đã dầm nát ra rồi thì làm sao "ngâm rượu", ngâm vào đậu hũ nát ra thì làm sao vớt lên đây?

Nhưng tiểu Tam qua năm cũng chỉ lên bảy tuổi, bỏ thời gian mười năm chậm rãi học cũng không sao.

Cứ làm thử nhiều lần, dù có làm hư mà vẫn ăn được thì hắn vẫn dọn ra bàn, không thể ăn liền đem làm phân bón rau, cho nên tiểu Tam cứ nấu, nấu đến cuối cùng Lan Khánh cũng không thể chê được đồ ăn hắn nấu, chỉ là ngẫu nhiên nói một câu: "Sắc, hương, vị chưa đủ!"

Chữ "sắc" nhấn mạnh, giống như là có ý bảo màu sắc cách trình bày thức ăn vẫn cần được cải thiện thêm.

Bất thường là tiểu Tam không hề phát giận với Lan Khánh, bởi vì những lời Lan Khánh nói đều là sự thật.

Nhưng hắn cũng chỉ vừa ăn vừa trả lời : "Ngươi cũng không ngẫm lại xem ta mới mấy tuổi, để cho ta vài năm, ta "sắc" cho ngươi xem !"

Sư phụ nghe được nở nụ cười.

Dùng xong cơm, tiểu Tam liền nằm lên trên ghế để thở.

A Nhị phụ trách đem bát đũa đến phòng bếp rửa.

Sau đó Lan Khánh lại thản nhiên nói: "Ngày mai ta muốn ăn da đầu heo cùng lỗ tai heo."

Tiểu Tam trả lời: "Hôm sau đi! Hôm trước vừa ăn thịt heo rồi."

Lan Khánh khẽ nhíu mi: "Sao lại nhanh vậy chứ?"

Tiểu Tam thở dài nói: "Đại sư huynh a, một cái đầu heo nặng bao nhiêu ngươi có biết không? Khiêng một cái trở về ta đã muốn bị đè chết, ngươi không thể để ta nghỉ ngơi một chút sao?"

Bách Lý Huyền Hồ nghĩ nghĩ, liền nói: "Thạch đầu, có muốn ngày mai cùng tiểu Tam lên trấn trên mua đầu heo hay không, như vậy tối mai ngươi liền có da heo cùng lỗ tai heo để nhai rồi."

Lan Khánh tĩnh lặng trong chốc lát, rồi sau đó khoé môi hồng nhạt khẽ nhếch, buông mỗi một từ: "...... Hảo."

Ngày hôm sau rời cốc, Lan Khánh cùng tiểu Tam sáng sớm đã vội vã lên đường.

Đợi đến lúc hoàng hôn mới trở về, giỏ đeo sau lưng Lan Khánh nhét đầy căng, vậy mà không phải là thịt heo, tất cả đều là đầu heo.

Tiểu Tam hai mắt vô thần nhìn trúc ốc càng ngày càng gần, nói: "Thật sự là ngươi thích ăn đầu heo đến thế nào đây?"

Lan Khánh trả lời: "Ồn chết, ngươi ngoan ngoãn nấu ăn cho ta là được !"

☆☆☆

Ở trong Thần Tiên Cốc cơ hồ không cảm thấy được ngày tháng trôi qua, tiểu Tam tu tập "Thập toàn thực đơn" , thời gian nhàn rỗi sẽ ngẫu nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ mà xem, nhìn bốn mùa thay đổi, nhìn nhật nguyệt chuyển dời, nhìn thời gian bất lực in dấu trên khuôn mặt của Bách Lý Huyền Hồ, nhìn Lan Khánh càng ngày càng cao càng lúc càng đẹp, nhìn A Nhị trưởng thành hơn, chững chạc hơn.

Mà chính hắn cũng béo ra, không hề giống như lúc trước, gầy đến mức da bọc xương như vậy.

Có một ngày, từ ngoài cốc đột nhiên bay vào một con bồ câu, bồ câu lại đậu ngay trên vai Lan Khánh lúc hắn đang luyện võ, rồi sau đó nó thư thái giải quyết nhân sinh đại sự.

Lan Khánh tức giận lôi con bồ câu xuống, trước rút mật hàm từ móng vuốt ra, sau đó đem bồ câu vào chỗ tiểu Tam đang nấu nướng.

Lan Khánh nói: "Nấu nó luôn, dám thải trên vai ta, muốn chết !"

Tiểu Tam nghẹn cười tiếp nhận bồ câu, trước nhét nó vào lồng trúc chuyên dùng nuôi nhốt gà vịt trong bếp, sau đó lại trở về vườn rau làm đồ ăn.

Lan Khánh xem mật hàm, hai hàng lông mày nhăn lại, đợi một hồi lâu sau mới đến đại sảnh tìm Bách Lý Huyền Hồ.

"Sư phụ, cha muốn ta trở về !" Lan Khánh có vẻ không vui.

"Hở?" Bách Lý Huyền Hồ còn đang nâng trà lên uống bèn dừng lại.

"Ta đã mười tuổi, muốn trở về đọc sách. Cha nói chờ ta đỗ Trạng Nguyên, ta muốn đến chỗ nào đều có thể. Nói cách khác phải chờ ta đỗ Trạng Nguyên, mới có thể trở lại." Lan Khánh nói xong mím chặt môi.

"Trạng Nguyên?" tiểu Tam dựa cửa. "Rất khó đi !"

"Ngươi coi thường ta?" Lan Khánh dương cằm nói: "Hai ca ca của ta đều đỗ Trạng Nguyên năm mười tám tuổi, cha ta nói ta có tư chất, chỉ có thể thành công sớm hơn, không thể muộn hơn."

Bách Lý Huyền Hồ lưu luyến không rời nhìn Lan Khánh, mà Lan Khánh cũng là lưu luyến không rời nhìn Bách Lý Huyền Hồ.

"Lúc nào phải đi?" Bách Lý Huyền Hồ hỏi.

"Lập tức khởi hành." Lan Khánh nói.

"Nhanh như vậy?"

Tiểu Tam cau mày, nói: "Lúc này trời đã về chiều rồi, hành lý còn chưa chuẩn bị, rừng trúc cũng tối. Đợi ngày mai đi !"

Bách Lý Huyền Hồ cũng gật gật đầu. "Đợi ngày mai đi, ngày mai sư phụ cùng A Nhị sẽ đưa ngươi trở về."

Lan Khánh cúi thấp đầu. Kỳ thật hắn cũng không muốn đi khỏi nơi này, Thần Tiên Cốc là một nơi thanh khiết an nhàn, còn có sư phụ, nơi này sở hữu hết thảy những điều hắn thích.

Đương nhiên ngoại trừ tiểu Tam!

Buổi tối, tiểu Tam phát thiện tâm, làm một bàn đồ ăn thật ngon, gọi là yến tiệc cũng không quá lời.

Khai vị là mười món ăn nhẹ, có món chua, có món cay, còn có món Lan Khánh yêu nhất là Thủ bì trư cùng Lỗ tai heo. Mỗi món một ít, như là điểm tâm, chỉ là quá ít, Lan Khánh ăn xong còn thòm thèm: "Như thế nào mà ít vậy chứ......"

Món thứ hai là heo sữa quay, gọi là Chích Đồn. Heo sữa rửa cho sạch, lấy thân trúc cùng than hoa mà nướng, quay thanh xiên không ngừng, cùng lúc thoa mật ong cho đều, một lớp lại một lớp, phải có tính nhẫn nại. Đến khi ngoài da heo có màu mật giòn, lại xé ra để riêng rồi thoa mật nướng chín thịt bên trong.

Món thứ ba, Gà Tam Tơ, là món tiểu Tam làm lần đầu. Vậy mà Lan Khánh rất thích, cơ hồ cả đĩa đều là hắn ăn hết.

Thứ năm là món Trúc Sênh Chung. Lấy hoa trúc cùng nhân sâm, cá muối, ngó sen tuyết, xay thành bột trân châu, cùng canh gà mái tơ, chưng cách thuỷ đến lúc thịt xương rã rời, canh thành cháo trắng tuyết mới dọn ra. (Trúc Sênh Chung : từng bước thăng đến cùng)

Dọn món này, tiểu Tam nói: "Trúc sênh chung, đại sư huynh từng bước thăng chức."

Lan Khánh hiếm thấy nhếch môi cười với tiểu Tam.

Món thứ sáu, là món chính, Khứu Nhũ Cáp (Bồ câu thối tha). Bồ câu làm lông sạch sẽ rồi tẩm ướp với đậu tương lên men, dùng lá sen bọc lại, liên tục nhúng dầu sôi, nhúng đến khi ngoài giòn trong non mềm. Sau đó mở lá sen lấy thịt chim ra, lại để cả con vào lòng tuyết liên. Lúc này, vị đậu tương thối biến thành một loại hương vị khó mà hình dung được, còn mang theo thanh hương của sen.

Tiểu Tam nói: "Để đại sư huynh báo thù!"

Sau đó Lan Khánh lại nhếch nhếch khóe miệng.

Món thứ bảy làm mọi người nghi hoặc, trên mặt sứ Thanh Hoa bày một quả trứng trơ trọi. Quả trứng còn dựng đứng, không vì bước chân của tiểu Tam mà lăn xoay.

Tiểu Tam trực tiếp đến trước mặt Lan Khánh, muốn Lan Khánh ăn.

Lan Khánh nghi hoặc tiếp nhận trứng như bạch ngọc, đập nát, đem vỏ trứng lột xuống.

Trứng này rất kỳ quái, không cứng như trứng luộc bình thường, nó hơi mềm, để lên mũi ngửi, chỉ nghe một cỗ hương vị.

Lan Khánh bỏ vào trong miệng cắn một phát, nhất thời mắt sáng rực lên, hắn chưa từng nếm qua trứng ngon như vậy, cảm giác như là đầu lưỡi bị lay động, không chỉ mềm mại ngon miệng, mỗi một lần nhai đều cảm thấy hương vị lạ lùng thoát ra, càng ăn hương khí càng tăng, tuy rằng mùi vị không giống nhau, nhưng xen lẫn cùng nhau lại thần kỳ hòa hợp.

Lan Khánh nhìn về phía tiểu Tam, tiểu Tam hai tay khoanh trước ngực dâng cho Lan Khánh xem, nói: "Trứng này trước đục lỗ, lấy lòng đỏ cùng lòng trắng ra, sau đó chỉ dùng lòng trắng trứng, lại dùng nước hầm nêm nếm vừa miệng pha cùng lòng trắng rồi đổ vào vỏ trứng, tiếp theo đem trứng để vào trong lồng hấp chưng từ từ, đợi một lúc là có thể ăn."

"Trứng này gọi là gì?" Lan Khánh ăn một quả có vẻ còn thèm.

Tiểu Tam gia khóe miệng tà tà cười nói: "Các loại hương vị xen lẫn trong trứng, hỗn hợp tự nhiên gọi 『 hỗn đản 』 đó !"

Lan Khánh sửng sốt một chút, mới nghĩ ra tiểu Tam chỉ làm một trái như vậy, hơn nữa cũng chỉ cho mình ăn, vậy chẳng phải là đang mắng mình khốn kiếp sao?

Lan Khánh phẫn nộ chụp bàn, đứng lên hô to một tiếng: "Bách Lý Tam, ngươi không muốn sống có phải hay không !"

Tiểu Tam sau khi nói xong liền nhanh chóng chạy về phòng bếp , lúc rời đi còn cười to đắc ý, thật sự chọc cho Lan Khánh muốn tự tay bóp chết hắn.

Bách Lý Huyền Hồ kéo Lan Khánh ngồi xuống, vỗ vỗ tay Lan Khánh nói: "Tam nhi nghịch ngợm, ngươi đừng giận."

A Nhị vừa ăn vừa nói: "Không có quy củ, ngày mai phạt hắn ngồi một canh giờ trung bình tấn."

Tiểu Tam thân thể yếu ớt là chuyện mọi người đều biết, nửa canh giờ có lẽ hắn còn có thể chống đỡ một phen, một canh giờ tuyệt đối sẽ làm hắn ngất xỉu. Lan Khánh bĩu môi, lúc này mới tạm thời nguôi giận.

Món thứ tám cùng thứ chín, tiểu Tam làm cá viên cùng tôm viên. Hai món đều phải dùng đao pháp đặc biệt để thái cho nhuyễn thịt, trụng trong nước sôi liền co lại tròn vo. Lại phải tuyển chọn, nêm nếm phối thái các loại thành tương đặc, chấm một viên thịt vào tương sẽ thấy hương vị tăng cao.

Hai món này làm dịu đi những món trước dầu mỡ, ăn vừa thấy nhẹ nhàng khoan khoái, vừa đã răng lại thanh mát.

Cuối cùng tiểu Tam đem bánh nếp gói lá lên, khẩu vị rất bình thường, cách chế biến rất bình thường, không hoa hoè hoa mỹ trang trí.

Tiểu Tam đặt đồ ăn ra bàn, rót trà, cung kính nâng chén kính Lan Khánh: "Chúc đại sư huynh đỗ nhất bảng, ta cùng sư phụ, nhị sư huynh tại Thần Tiên Cốc luôn chờ ngươi, chờ ngươi đề tên bảng vàng rồi trở về."

Lan Khánh nhấp môi dưới, cũng rót trà, cùng tiểu Tam chạm chén một cái, nói: "Nhận lời chúc của ngươi." sau đó mở lá gói, ăn bánh nếp, hốc mắt thoáng chốc đỏ au.

Sáng hôm sau, tiểu Tam chưng mấy sạp màn thầu xong, liền bị A Nhị bắt đến tiền viện ngồi trung bình tấn.

Tiểu Tam rầu rĩ nghĩ, hôm qua cơ hồ lấy hết đồ ngon vật lạ ra làm đồ ăn cho mấy người, hiện tại lại còn bị phạt, thật sự là không có thiên lý mà.

A Nhị chờ màn thầu nguội, thu vào hành lý, sư phụ cùng Lan Khánh thì chờ tại tiền viện, Lan Khánh tựa tiếu phi tiếu nhìn tiểu Tam, một nửa sung sướng khi người gặp họa, một nửa là cảm giác buồn cười. Khuôn mặt của Tiểu Tam kia lại có thể rối rắm thành như vậy, hắn cũng coi như không chịu thiệt.

Bách Lý Huyền Hồ đi qua sờ sờ đầu tiểu Tam, thấp giọng nói: "Đợi sư phụ cùng các sư huynh đi rồi ngươi cũng đừng đứng tấn nữa, còn có vài viên thuốc ta đã làm, nhớ rõ mỗi ngày ăn hai viên."

Tiểu Tam khịt khịt, tỏ vẻ đã biết.

Hôm nay A Nhị biểu tình thập phần nghiêm túc, xuất cốc tiền đối với Lan Khánh nói: "nhớ rõ sau khi trở về, dù bất cứ cách nào cũng đều phải khiến cha ngươi báo nhầm tuổi cho ngươi, nhiều một tuổi thiếu một tuổi đều tốt, ta có dự cảm bất tường, lại tính không ra, chỉ có thể dùng phương pháp này hi vọng có thể thay ngươi tị kiếp."

Nhìn sư phụ cùng A Nhị đưa Lan Khánh trở lại kinh thành, bọn họ mới xuất cốc, tiểu Tam liền lập tức ngã xuống đất, đầy mặt mồ hôi, chân cũng co rút trong chốc lát.

Hắn xoa xoa trán, nói: "Thật muốn chết mà!" sau đó lại ngã trái ngã phải đi vào phòng bếp, tiếp tục luyện trù nghệ đại nghiệp của hắn.

Gần cuối năm, Bách Lý Huyền Hồ cùng A Nhị mới trở lại.

Tiểu Tam vừa nghe động tĩnh liền chạy ra, miệng hô lên: "các ngươi như thế nào đi lâu như vậy!"

Liền nhìn thấy Bách Lý Huyền Hồ ôm hai hài tử, mặt tỏ vẻ mỏi mệt, A Nhị dùng thanh gỗ làm thành cái giá, trên đó cũng vác một nam một nữ hài tử.

"......" tiểu Tam ngẩn người, nói: "Sư phụ, ngài lại nhặt người về rồi !" còn một lần nhặt bốn......

"tiểu Tam, trước đi nấu nước, hai đứa này thương thế nghiêm trọng, sư phụ muốn xem qua."

Tiểu Tam bất đắc dĩ chạy đi nấu nước, giúp A Nhị đem một bồn lớn nước nóng đến sương phòng cho đôi nam nữ hài tử kia, sau đó cùng Bách Lý Huyền Hồ ôm hai hài tử ra, nói: "Hai đứa trẻ này bị bệnh đậu mùa, sư phụ trên đường đã chữa gần hết, nhưng bệnh lại bởi vì ngứa ngáy cùng mồ hôi mà bong tróc không ít lở loét. Ngươi ra phòng thuốc tìm xem có loại nhựa của hoa Hoàng Khổ Tuyến, nghiền nát bỏ vào trong nước ấm cho bọn họ tắm rửa, tiếp lấy thương thuật cao chà xát qua chỗ bị thương một loạt. Sư phụ và sư huynh muốn cứu tính mạng hai hài tử kia, phiền ngươi chiếu cố hai đứa này."

"Vâng." tiểu Tam lên tiếng.

Nhưng lúc A Nhị đem hai hài tử đến, tiểu Tam đưa tay muốn dắt chúng đi, hai đứa kia lại đột nhiên sợ hãi trốn vào phía sau A Nhị, nắm chặt y phục của A Nhị mà dứt khoát không chịu đi ra.

A Nhị nói với hai hài tử: "Đây là tam sư đệ của ta, các ngươi đi cùng hắn, hắn sẽ chiếu cố các ngươi !" sau đó đẩy hai hài tử đến trước mặt hắn rồi liền bận rộn đến giúp Bách Lý Huyền Hồ .

A Nhị đi rồi, hai đứa nhỏ so với tiểu Tam chỉ nhỏ hơn một chút liền tránh khỏi bàn tay của tiểu Tam, chạy trốn ngay lập tức.

Tiểu Tam hai tay chống eo nghiêng đầu nhìn bóng dáng hai đứa, từ trong ngực áo rút ra Thằng Phiêu vụt về phía trước, trói hai nhóc vào làm một, kéo vào trong phòng.

Thí Long Tác buộc ở trên giường, Ngư Trường kiếm sắc bén vô cùng lại chỉa thẳng vào bụng của một trong hai đứa, làm chúng nó sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người phát run.

Tiểu Tam cũng không quản, ra phòng thuốc tìm A Nhị nói vị thuốc mình cần, lại đi nấu nước ấm nhất rồi từng chút từng chút khiêng trở về phòng tắm, sau đó nghiền nát cái giống hoa vàng vàng có vị gay mũi rồi đổ vào bồn, tiếp đó là cởi trói cho một đứa, lột trần nó sạch sẽ rồi quăng vào bồn tắm, đứa còn lại vẫn bị trói, trên bụng vẫn lủng lẳng Ngư Trường kiếm.

Tiểu Tam nói với đứa nhóc trong bồn tắm: "Ngoan ngoãn đừng lộn xộn, chỉ cần ngươi giãy dụa, khiến ta làm không tốt chuyện Nhị sư huynh nói, ta không dám cam đoan sẽ đối phó huynh đệ của ngươi như thế nào."

Hài tử nguyên bản còn giãy dụa trong nước liền lặng im, hoảng sợ nhìn tiểu Tam.

Sau đó lại quay đầu về đứa trẻ có bộ dạng giống nó như đúc, thảm thiết gọi: "Ca ca......"

Hài tử bị Thí Long Tác trói trụ kia tương đối bình tĩnh, hắn hướng đệ đệ gật gật đầu, muốn đệ đệ đừng lộn xộn.

Tiểu Tam nhìn nhìn đứa trong bồn tắm, lại xem xem cái đứa bị trói kia, tuy rằng trên mặt đều là sẹo của bệnh đậu mùa, nhưng vẫn có thể phát hiện hai đứa này bộ dạng giống nhau như đúc.

"Song sinh tử a, rất hiếm thấy." Nói xong liền bắt đầu cầm khăn dùng lực chà xát thân mình cho đứa em, sau đó gội đầu cho nó, lau mặt sạch sẽ, lại vớt ra khỏi bồn tắm, dùng khăn sạch lau khô dược thuỷ trên người nó, lấy thương thuật cao ra lau qua một lần, còn lấy quần áo của chính mình ở trong tủ ra cho nó mặc.

Đứa nhỏ mặc y phục xong, tiểu Tam lại cởi trói cho đứa lớn, Thằng Phiêu ném bỏ ở trên giường, sau đó lặp lại một lần những động tác đã làm với đứa đầu, cuối cùng mới thở hổn hển mà nói: "Hảo!"

Hai hài tử này nhận ra tiểu Tam không có ý xấu, bèn cam chịu bó gối trên giường, bốn con mắt to tròn mở lớn trừng trừng nhìn tiểu Tam dọn dẹp mọi thứ.

Tiểu Tam cầm chăn bông duy nhất trên giường ra cho hai huynh đệ, chính mình cũng mệt mỏi muốn ngủ nên hắn bèn mặc kệ, lấy chăn bông cũ mà dùng.

Tiểu Tam chôn mình ở trong chăn, mệt mỏi hỏi: "Hai người các ngươi năm nay là mấy tuổi?"

Im lặng một lúc lâu, hai đứa nhóc cuộn tròn ở cuối giường mới trả lời: "...... Bảy tuổi."

"Hả, chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi. Tiểu Tam gia ta năm nay chín tuổi." tiểu Tam lại hỏi: "Tên gọi là gì?"

Nhưng hai hài tử này chung quy vẫn không nói gì, vì thế tiểu Tam gia không kịp đợi đáp án, đã ngủ mất rồi.

Sáng sớm tiểu Tam đứng dậy nấu cơm, hắn dọn một mâm đồ ăn thịnh soạn, lại trông chừng bốn cái tay nho nhỏ đang rón rén quanh sạp màn thầu nóng.

"Làm gì? Dám trộm cái gì trong bếp của ta đó! Các ngươi không biết phòng bếp là lãnh địa của ta, bất luận kẻ nào cũng vậy, ta không cho phép thì không được tự ý xuất nhập à? Hai người các ngươi không muốn sống đúng không!" tiểu Tam dùng thìa gõ nhẹ vào bát, vờ cả giận nói.

Hai huynh đệ kia liền rút tay về, kiêu căng lại quật cường nhìn tiểu Tam.

"Tên bọn ngươi là gì? Xưng danh tự mới cho các ngươi màn thầu ăn." tiểu Tam gia quay đầu tiếp tục hầm cháo.

Hai đứa song sinh mím môi không chịu nói, mãi đến khi tiểu Tam bưng một mâm gỗ ra gồm có chén cháo, thuốc và một chút thức ăn, nhẹ nhàng đá hai tiểu hài tử kia một cước. "Không nói thì đi ra ngoài, ta muốn khóa phòng bếp !"

Đứa lớn vẫn tương đối bình tĩnh, vẫn nhìn tiểu Tam, đứa nhỏ lập tức liền sốt ruột khóc rống lên: "Chúng ta không cần danh tự trước kia, bọn họ nghe đại phu nói chúng ta đoản mệnh, sống không thọ, còn có thể hại nhân, liền ném chúng ta tới bãi tha ma. Chúng ta rất đau lại rất đói bụng, toàn thân đều nóng, thiếu chút nữa là chết, là bọn người các ngươi đem chúng ta mang về, cho nên ngươi phải cho chúng ta ăn cơm."

Tiểu Tam hỏi: "Ai ném các ngươi tới bãi tha ma?"

Đứa nhỏ khóc không ngừng, một phen nước mũi một phen nước mắt.

Đứa lớn mắt cũng ngân ngấn nước, nói: "...... Vứt bỏ chúng ta...... Là cha...... Cùng mẹ......"

Đứa nhỏ vừa nghe đứa lớn nói những lời này, oa một tiếng khóc càng thương tâm hơn.

Tiểu Tam nhìn hai huynh đệ trong chốc lát, trước đem mâm gỗ để lên bên cạnh bếp lò, sau lại múc cháo cho bọn chúng, xoay người suy nghĩ một chút lại lấy thêm đường quấy vào cháo, cầm mấy thứ lót dạ vừa làm để lên bàn.

Tiểu Tam nói: "Danh tự không muốn thì không cần nói, không có thì sao chứ. Tiểu Tam gia ta lúc trước cũng có danh tự vang dội, còn có danh hào ai nghe cũng phải kinh hãi, nhưng khi đến nơi này thì tất cả cũng đều bị ta vứt bỏ. Mấy chuyện kia không cần nhớ đến nữa, trước dưỡng tốt thân thể rồi tính."

Tiểu Tam còn nói: "Cháo có cả thuốc nên hơi đắng, ta thêm đường, các ngươi ăn xong lại ăn bánh bao, đừng ăn màn thầu. Bánh bao có thịt tươi làm nhân, các ngươi ăn nhiều thịt một chút mới mau lớn được."

Sau đó tiểu Tam bưng mâm đi, để lại hai tiểu huynh đệ tự chiếu cố nhau.

Tiểu Tam đem mấy bát cháo đến sương phòng, hắn không còn tay để gõ cửa, liền ở ngoài cửa gọi: "Nhị sư huynh !"

A Nhị một thoáng chốc liền mở cửa đi ra, hỏi: "Chuyện gì?"

"Ta có nấu kèm vài loại thảo dược trong cháo cho các ngươi, ngươi giúp ta xem xem ta có dùng sai dược thảo hay không." tiểu Tam nói.

Tiểu Tam cùng A Nhị đi đến trúc ốc nhìn vườn thảo dược. A Nhị hỏi: "Ngươi đã hái loại nào?"

Tiểu Tam vốn dĩ không giỏi nhớ tên thuốc, chỉ biết là vài loại trân quý hiếm lạ nấu cùng thức ăn cũng không tệ, cố bản bồi nguyên, nhưng những loại dược thảo còn lại hắn chịu thua, không thể nhớ.

Tiểu Tam dùng cằm chỉ: "Cái kia, cái kia, cái kia, còn có cái kia !"

A Nhị gật đầu tiếp nhận mâm cháo của tiểu Tam. "Được, ngươi chọn không sai." Rồi liền đem thức ăn bưng vào trong phòng.

Tiểu Tam quay đầu đi về mà vẫn nghĩ mấy ngày nay nên nấu những món gì, cho sư phụ sư huynh còn có kia hai hài tử xém chết kia bồi bổ. Thập toàn thực đơn thật sự có vài món Dược thiện, bất quá người như tiểu Tam gia, Cẩu Kỷ Tử cùng Thảo Quyết Minh còn không phân biệt được, vẫn là đừng nên dùng bậy, sử dụng mấy thứ hắn biết rõ sẽ an tâm hơn.

Trở lại phòng bếp, toàn bộ phòng bếp giống như bị bão lớn thổi qua, thứ gì có thể ăn cơ hồ bị quét sạch, chỉ có mấy thứ cần nấu như gạo trắng, lạp xưởng, vây cá, cá muối cùng hoa quả khô cắn là bất động, không bị sờ vào.

Tiểu Tam gia tức giận đến mức hai tay chống eo.

Ta thao! Bị cướp đoạt gần một tháng lương thực a, này hai tiểu gia hỏa động tác thế mà nhanh như vậy, hiển nhiên là cơm nước xong tay chân liền ngứa ngáy! Nhưng lại để lại bát bẩn đĩa bẩn trên bàn mà không chịu rửa!!!

Trời biết tiểu Tam gia thích nhất chính là nấu ăn, nhưng chán ghét nhất chính là rửa bát đĩa.

Cho nên đồ ăn cho mọi người trong Thần Tiên Cốc đều là hắn làm, nhưng bát đũa lại là A Nhị rửa.

Tiểu Tam từ từ lấy Thí Long Tác trong ngực ra, hai tay cùng động, sợi gân rồng liền cuồn cuộn phát tiếng. Hắn chuyển chuyển cổ tay, thả lỏng bước chân, chạy ra khỏi phòng bếp, đi tìm hai cái tên gia hoả muốn ăn đòn kia.

Tiểu Tam vài năm nay trừ bỏ ngẫu nhiên luyện Thần Tiên Cốc tâm pháp cùng công lực cơ bản, cơ hồ không dụng võ.

Nhưng khinh công của hắn lúc cùng Lan Khánh đấu nhau kia đã học được nhuần nhuyễn, bế khí chi pháp cũng luyện thành. Cho nên nếu không phải hắn cố ý hiện thân, cho dù hắn cách người từ hai mươi đến mười bước chân, ngươi cũng không tìm thấy hắn.

Chuyện này trong mắt hai đứa song sinh kia chính là tiểu Tam xuất quỷ nhập thần.

Lúc hai huynh đệ đem tất cả đồ ăn giấu đi, rồi từ trên đỉnh núi đi xuống, cũng không biết như thế nào mà còn chưa nghe động tĩnh đã thấy bóng dáng tiểu Tam tay phải cầm Thí Long Tác, tay trái chụp a chụp a, y như quỷ thần mà xuất hiện rồi bay đến trước mặt bọn chúng.

Hai huynh đệ hít sâu một hơi, bị dọa đến mức hai chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể đứng yên một chỗ.

Tiểu Tam khóe miệng tà tà nhếch lên, lộ ra tia cười âm trầm, nói: "Cho các ngươi tắm rửa, cho các ngươi xoa dược, cho các ngươi giường cùng chăn bông ngủ, cho các ngươi ăn này nọ còn chưa đủ, cư nhiên dám trộm trắng cả phòng bếp của ta," tiểu Tam lớn tiếng la: "Các ngươi, hai đứa tiểu quỷ, trộm toàn là nguyên liệu nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn là cái gì các ngươi có hiểu hay không? Không có nguyên liệu trưa nay ta biết nấu gì hả? Nấu cháo hoa à!"

Cùng Thí Long Tác thoáng vút, cát bụi đột nhiên bay lên đầy trời, Thí Long Tác màu xám tro kết hợp với Ngư Trường kiếm bạc óng, không cần gió, lại quỷ dị bay lên quanh người tiểu Tam.

Hai huynh đệ thấy rồi hoảng sợ không thôi, tay nắm tay muốn lui về phía sau, lại phát giác hai chân đều nhuyễn, không thể cử động.

"Ca ── ca ── người này có yêu pháp ──" đứa nhỏ thật sự kinh hãi mà hét lên.

Đứa lớn đột nhiên ôm chặt lấy đứa nhỏ, quay lưng lại với tiểu Tam mà hô: "Yêu quái, ngươi đừng hại đệ đệ của ta! Lấy trộm đồ ăn là ta, không liên quan đến đệ đệ."

Chỉ trong nháy mắt, Thí Long Tác quăng lại, trói chặt hai huynh đệ kia một vòng thật nhanh, mà Ngư Trường kiếm lúc này liền để ở chỗ mà tiểu đệ đệ chỉ biết là để dùng tiểu tiểu, về sau sẽ phải dùng để sinh hài tử.

Hai huynh đệ bị hù chết, nước mắt nước mũi chảy tràn lan.

Tiểu Tam chậm rãi kéo Thí Long Tác, đem hai gia hỏa vong ân phụ nghĩa kia kéo đến trước mặt.

Cát bụi vừa tan, chung quanh núi non trùng điệp, cỏ cây mịt mù.

Tiểu Tam âm trầm nhìn đứa lớn, hỏi: "Nguyên liệu nấu ăn giấu chỗ nào?"

Nó mím môi không muốn lộ ra.

Tiểu Tam lại âm âm nhìn về phía đứa nhỏ, nói: "tiểu Tam gia ta là người có thù tất báo, vô luận là ai đắc tội với ta, lão tử liền đuổi tới chân trời góc biển cũng sẽ chém chết hắn. Ca của ngươi không nói, vậy được thôi, Tam gia ta có thời gian, liền chờ các ngươi đến sáng ngày mai, buổi sáng phòng bếp trước khi nổi lửa mà còn không có đồ ăn để nấu, lão tử liền nấu luôn hai ngươi, một nửa chiên, một nửa xào, một nửa hầm, một nửa nêm canh !"

Nhìn thần tình nghiêm túc kia của tiểu Tam, hai hài tử bị hù chết, tiểu Tam kéo hai đứa nhỏ về trúc ốc, dùng Thí Long Tác ném lên cây, sau đó đem hết sức kéo bọn chúng treo lên...... Từng chút một...... Bởi vì tiểu Tam gia không đủ khí lực......

Tiểu Tam tay chống hông, hừ hừ cười lạnh hai tiếng. "Thật sự không nói? Bây giờ nói ta còn có khả năng bỏ qua cho các ngươi !"

Đứa nhỏ đã định mở miệng, nhưng mới phát ra âm thanh, liền bị đứa lớn ngăn lại. "Đệ, ngươi đừng trúng kế, chúng ta nếu nói chỗ giấu nguyên liệu cho hắn, hắn về sau không cho chúng ta ăn nữa. Trừ chính mình, ai cũng không thể tin tưởng! Thức ăn chúng ta tìm ra thì là của chúng ta, không thể tiết lộ địa điểm!"

Tiểu Tam lúc trời vừa sáng đã dậy, đi đến dưới tàng cây, liền thấy hai huynh đệ đang cáo trạng.

"Nhị ca ca, ngươi mau thả chúng ta ra, cái tên tiểu ca ca kia xấu lắm, treo chúng ta ở trên cây cả một đêm." Đứa lớn mở to hai mắt vô tội, đáng thương hề hề nhìn A Nhị.

Tiểu Tam có chút buồn ngủ, mắt còn chưa mở hết, hắn ngáp một cái rồi đi đến bên người A Nhị đứng.

A Nhị hỏi: "Hai đứa chúng nó đã làm gì?"

Tiểu Tam dụi dụi con mắt nói: "Đứa lớn ra chủ ý, cùng đứa nhỏ giấu hết thức ăn trong bếp đi. Giờ này rời cốc ra trấn mua thức ăn cũng không tiện, sợ sư phụ cùng ngươi bận rộn, liền treo hai đứa nó lên cây để bức cung a."

"Ừ, hai đứa nhóc này tuỳ ngươi xử lý, ta còn phải đi giúp sư phụ." A Nhị dứt lời xoay người lập tức bỏ đi.

Hai huynh đệ thấy A Nhị thế nhưng lại bỏ đi, vội vàng hô lớn: "Nhị ca ca chớ đi a, hắn nói muốn nấu chúng ta, ngươi mau cứu chúng ta a !"

A Nhị vẫn đi thẳng, chỉ còn thanh âm xa xa truyền đến. "tiểu Tam không có ý gì, chỉ cần chớ chọc hắn nổi giận là được."

Huynh đệ hai khóc không ra nước mắt, vấn đề là, bọn họ đã chọc người này nổi giận, hơn nữa còn là rất tức giận mà.

Tiểu Tam đi đến bên cây, thả hai huynh đệ xuống, nhưng hắn chỉ là nới lỏng Thí Long Tác, mông của hai đứa kia cũng sắp nở hoa rồi. Nhưng mà, đáng sợ còn không chỉ như vậy, Ngư Trường kiếm sắc bén vẫn để gần đứa nhỏ, một chút sơ sẩy, Ngư Trường kiếm sẽ liền thẳng tắp cắm vào trong đũng quần cắt đi tiểu tiểu của nó.

"Đứng lên, đi !" tiểu Tam nắm dây thừng kéo hai huynh đệ đi.

Chỉ nghe phía sau thanh âm khẩn trương nói: "Đệ ngươi cẩn thận chút, đừng để cho dao cắt vào người."

"Ca ta biết, ta sẽ cẩn thận !"

Tiểu Tam trợn trắng mắt, đó là Ngư Trường kiếm, mới không phải cái gì dao! Là thần binh lợi khí, sắc bén vô cùng, phân kim đoạn ngọc, này hai tiểu gia hỏa tại sao lại nhìn không ra a!

Tiểu Tam kéo hai đứa vào phòng bếp, đẩy đến góc ngồi.

Hắn một bên nhóm lửa nấu nồi lớn, một bên đổ mỡ vào một nồi khác thật to.

Tiểu Tam vừa làm vừa nói: "Nếu các ngươi hiện tại không có danh tự, ta đây liền cho các ngươi một cái." Hắn vừa lẩm nhẩm vừa rót nước vào ấm đun.

"Song sinh bình thường nghe nói đều là điềm xấu, cho nên phải lấy danh tự thật tốt." tiểu Tam tạm dừng một chút, nghĩ nghĩ, sau nói: "Đứa lớn liền gọi là tiểu Hành, đứa nhỏ gọi là tiểu Hoa. Ghép vào chính là hành hoa (hành lá), tên ta đặt quả là đẹp mà!"

"Chúng ta mới không gọi là Hành Lá !" hai huynh đệ đồng thanh cả giận nói.

"Có danh có tự, chết rồi đầu trâu mặt ngựa mới đến đón a! Hay là hai ngươi muốn trở thành cô hồn dã quỷ...... Ừm...... Nói không chừng chết rồi các ngươi liền bay đi lung tung ...... Cho nên có danh tự, nếu về sau bị dẫn đi, kiếp sau còn có khả năng gặp duyên phận làm huynh đệ cũng nói cũng không chừng." tiểu Tam miễn cưỡng nói.

Thừa dịp tiểu Tam làm việc, hai huynh đệ liền vô thanh trò chuyện.

Ca ca bên này nhúc nhích khóe mắt, đệ đệ bên kia hiểu ý gật đầu.

Bởi vì không ra thanh âm, tiểu Tam cũng không nghĩ tới sẽ có sự tình phát sinh.

Hành lá huynh đệ chậm rãi đứng lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu Tam đang cúi người khiêng bó củi. Bọn họ mới không cần chết ở chỗ này, cho nên đả đảo người xấu, trốn thoát khỏi đây.

Hai huynh đệ trước đứng vững rồi hít một hơi, cuối cùng hai người nhìn nhau, đọc thấy kiên quyết trong ánh mắt đối phương, liền cùng nhìn phía tiểu Tam, rồi sau đó liều mạng cố gắng hướng về phía trước, dùng lực đẩy tiểu Tam té nhào.

Tiểu Tam bị mất thăng bằng, thân thể chúi về phía trước, đầu nặng nề va vào cạnh bếp lò. Tiếp đến hai mắt hắn trắng dã, trước mặt bỗng tối đen, liền ngất đi.

Hai huynh đệ hành lá mãnh liệt thở phì phò, tiểu Hoa có chút lo lắng nhìn tiểu Tam: "Ca, đầu hắn chảy máu rồi, có thể chết không đây?"

Tiểu Hành lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cố gắng tiết chế thanh âm đang dần phát run nói: "Người có võ công như hắn sẽ không dễ dàng chết đâu, hắn muốn nấu chúng ta, chúng ta phải đào tẩu a! Hơn nữa chờ một chút hắn không bưng điểm tâm đi ra ngoài, nhất định sẽ có người tìm hắn !"

Tiểu Hành sau khi tự an ủi mình, cũng phải dỗ đệ đệ. Hai đứa lắc lắc thân thể rã rời đã rớt hết một nửa khí lực vì bị trói hôm qua, còn bị Thí Long Tác quăng ném, tiểu Hành lập tức nói: "Trước lên đỉnh núi lấy hết thức ăn, sau đó rời đi khỏi nơi quỷ quái này !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro