Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu Tam mở mắt ra, một tay che trán một tay che mông, cảm giác cảnh vật trước mắt xoay tròn không ngừng, mông cũng đau đến ghê gớm.

Lúc đầu hắn không thể nhớ đã có chuyện gì phát sinh, sau đó bình tĩnh lại, mới nhớ tới rằng chính mình bị huynh đệ Hành Lá xô vào mông, cho nên trượt chân ngã đầu đập vào cạnh bếp lò.

Tiểu Tam càng nhớ lại, mặt càng đen thui. Hắn cùng lắm nghĩ là dọa dọa hai đứa nhóc con đó, để cho bọn chúng trả lại thứ đã trộm, ai biết huynh đệ Hành Lá quá là hư, xô hắn té như vậy, thiên toàn địa chuyển, đầu quay vòng vòng.

Tiểu Tam vịn tường đi ra bên ngoài, trời chỉ vừa sáng, cho nên hắn hẳn là không ngất đi lâu lắm. Hắn nhặt Thằng Phiêu đã bị ném xuống đất lên, nhét lại vào ngực áo, lập cập đi ra ngoài tìm người.

A Nhị đẩy cửa phòng ra vừa vặn nhìn thấy tiểu Tam đi đến, tiểu Tam che bên trái trán, bên má máu vẫn còn nhỏ từng giọt.

"Làm sao vậy?" A Nhị nhíu mày.

Tiểu Tam nói: "Hai đứa kia sau khi xô ngã ta xong không biết chạy đi đâu rồi, sư huynh ngươi giúp ta đi tìm xem, đừng để cho sư phụ biết, đỡ làm y phải bận tâm."

Tiểu Tam còn nói: "Lần trước là ta kiếm ra bọn chúng ở sau đỉnh núi, sư huynh ngươi trèo lên đó tìm đi, ta hiện nay đầu còn choáng nên chỉ tìm chung quanh đây, nói không chừng có thể phát hiện tung tích bọn chúng."

A Nhị gật đầu, muốn nhìn qua thương thế của tiểu Tam thì hắn khoát tay nói: "Không có việc gì !"

Năm đó đứt tay đứt chân đều có thể tiếp tục đánh nhau, chút xíu máu này ăn nhiều gan heo là có thể khôi phục liền.

Vì thế A Nhị chạy lên núi, tiểu Tam thì lùng sục sau trúc ốc.

Nhưng tiểu Tam càng tìm, trong lòng càng có một loại cảm giác khó nói. Thần Tiên Cốc này rộng bao nhiêu đâu, thế nào mà tìm hai vòng, lại vẫn chưa tìm thấy người?

"Ta thao, chúng chạy vào trong rừng trúc rồi?" tiểu Tam cả kinh nói.

Chính là, sợ cái gì đương nhiên gặp cái đó, lúc tiểu Tam nghĩ như vậy, sâu trong rừng trúc đột nhiên truyền đến tiếng khóc la sợ hãi của hài tử, tiểu Tam vừa nghĩ đến trong rừng trúc có gì đó, vội vàng vắt chân phi nước đại, hướng về phía có tiếng động mà chạy đến.

Tiểu Tam từ xa đã thấy hai tên nhóc đầy người là máu co quắp cuộn tròn bên một khóm trúc cạnh đường mòn, bên cạnh là một đống màn thầu tán loạn, bánh bao, thẻ đường, bột muối, bột mì, thủ bì heo cùng lỗ tai heo, dưa muối, dưa hấu, còn có một bình lớn mỡ heo dùng xào rau.

Ba con Dược Vật vây quanh bọn họ, trong đó có hai con nhặt bánh bao lên ngửi ngửi ngửi ngửi, sau đó mở cái miệng đầy máu ra nuốt ực hết vào.

Con Dược Vật còn lại giương móng vuốt lợi hại lên cào a cào, làm cho hai huynh đệ đau đến khóc la, da thịt bị cào đến mức vừa bầm vừa nhuốm đầy máu.

Tiểu Tam vừa thấy liền có cảm giác da đầu run lên. Đó là cách Dược Vật đùa bỡn con mồi, hắn từng thấy một nhóm Dược Vật chơi đùa con gấu, chờ con gấu thở kịp một hơi mệt mỏi cuối cùng, chúng mới toàn bộ nhào lên, cắn đứt tay chân, kéo nát ruột, cuối cùng nuốt gọn luôn con vật.

Tiểu Tam vào lúc Dược Vật muốn xuống tay với hai huynh đệ liền nhất cổ tác khí chạy vội tới, dùng đà chạy xô té nhào Dược Vật, chính mình thì lăn vài vòng sau đó lại lập tức ổn định, nửa bò nửa chạy trở lại kế bên hai đứa nhỏ.

Tiểu Tam cảm giác chính mình cơ hồ không thở nổi, bất quá hắn vẫn cố gắng che chở đằng trước hai huynh đệ này.

Tiểu Tam lấy tay mò vào thắt lưng, tiếp lại thầm mắng một tiếng "Thao !" Ô mộc lệnh của hắn lúc trước vì sợ tắm cho Hành Lá huynh đệ làm ướt nên đã tháo ra, cất trong ngăn tủ! Không có mùi của ô mộc lệnh, Dược Vật căn bản không nhận ra người, cũng chỉ nhận ra thức ăn mà thôi.

Bọn Dược Vật đầu tóc rối tinh, cả người đen đủi, mười ngón vừa dài vừa sắc bén, trừ những lúc bước đi đều phải hơi khom lưng thì vẫn còn hơi chút nhìn giống như người.

Dược Vật bị tiểu Tam đẩy bay kia là con cao lớn nhất, có thể là đầu lĩnh của cả bọn, hắn nổi giận đùng đùng, ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, sau đó tứ chi chấm đất, nhanh chóng vọt tới hướng tiểu Tam cùng hai huynh đệ phía sau hắn.

Tiểu Tam liền gỡ Ngư Trường kiếm ra khỏi Thí Long Tác, giao cho tiểu Hành, sau đó lập tức đứng lên, vung lên Thí Long Tác, ngọn roi dài quật quanh ba mươi bước chân, chỉ cần có thứ gì dám lại gần liền sẽ bị đánh trúng hết.

Thí Long Tác là lấy gân rồng trong truyền thuyết chế thành, uy lực vô song, lại có khả năng trấn sát bốn phương. Chỉ tiếc tiểu Tam khí lực không đủ, lại bị thương, tuy rằng đánh bay hai con, nhưng con đầu lĩnh kia hắn lại chẳng làm gì được.

Tiểu Tam một bên thở gấp, một bên tự nhủ phải có tính nhẫn nại, chiến trường sinh tử ai mạnh ai yếu cùng ai thua ai thắng cũng không quan hệ, tuy lúc này hắn so với Dược Vật còn yếu, nhưng liều một cái mệnh, hắn cũng không tin chính mình lại sẽ phải thua.

Lúc con đầu lĩnh còn đang né tránh Thí Long Tác, hai con kia từ bên cạnh đã lén lút đến gần.

Bọn chúng cho rằng tiểu Tam không biết, nhưng tiểu Tam đều thấy rõ ràng.

Lúc bọn chúng bước vào phạm vi hoạt động của Thí Long Tác, tiểu Tam hung hăng trái quật một cái, phải quất một cái, đánh cho hai Dược Vật kia bong da tróc thịt ngao ngao kêu đau.

Thế nhưng khi tiểu Tam quay lại muốn đánh luôn Dược Vật còn lại, thứ cường tráng đó đã nhanh chóng vọt đến trước mặt hắn, tiểu Tam thầm kêu một tiếng "Không xong" , liền đã bị năm ngón tay của Dược Vật gim vào ngực, sau đó hắn chớp nhoáng vung roi, con vật kia chịu không nổi đòn đánh ngang lưng liền buông bỏ thân hình tiểu Tam, hắn mất đà rơi thẳng xuống mặt đất, bụi mù xung quanh tung lên mờ mịt.

Tiểu Tam kịch liệt thở gấp, cảm giác đầu váng mắt hoa, miệng vết thương trên ngực hắn vì nhịp thở kịch liệt mà phập phồng, máu chảy ra cơ hồ đã nhiễm đỏ y trang.

Dược Vật ngẩng đầu thét dài, ánh mắt đen sâu nhìn chằm chằm hai huynh đệ kia, nhất trảo liền muốn ngắt đầu bọn chúng.

Nhưng vào lúc này, Thí Long Tác của tiểu Tam vội vàng quất tới, gắt gao chế trụ cổ tay đang giơ lên của Dược Vật.

"Dùng Ngư Trường kiếm, đâm hắn!" tiểu Tam không biết chính mình đứng lên như thế nào nữa, hắn chỉ biết bản thân mình không phải là một kẻ tuỳ tiện gục ngã.

Ra sức chiến đến giọt máu và hơi thở cuối cùng, lấy đầu của quân địch, dù cho biết rõ sẽ chết, cũng muốn tâm bất lay động, chỉ nhìn tiền phương.

Đó là tất cả mọi thứ thuộc về kiếp trước mà Tô Tam Hoành còn lưu lại, độc nhất vô nhị ── tướng quân hồn.

Tiểu Hành kinh hoảng run tay, dùng lực cắm Ngư Trường kiếm vào ngực Dược Vật, rồi sau đó rạch xuống một đường, máu Dược Vật phun mạnh ra, bắn lên hết cả mặt tiểu Hành cùng đệ đệ.

Tiểu Tam dùng lực vào từng nhát roi, như muốn bằng bất cứ giá nào cũng phải liều mạng dụ bọn Dược Vật to lớn đó hướng sự chú ý đến hắn.

Hắn lập tức lại chạy ra đằng trước huynh đệ Hành Lá, hai mắt nhìn thẳng ba con Dược Vật đến giờ đã bị thương không ít, vững vàng nhìn thẳng vào bọn chúng, lại hỏi hai đứa nhóc ở phía sau: "Các ngươi không sao chứ?"

Tay tiểu Hành vẫn giơ ra, kiếm trong tay nó liền đâm vào của cột sống tiểu Tam.

Tiểu Tam phát giác ra sau lưng có một trận đau đớn truyền đến, xoay người nhìn một chốc, nói: "Ấy này này, ngươi giơ ra như vậy, nhỡ đâm sâu vào, ta sẽ chết đó!"

Tiểu Hành lúc này mới bừng tỉnh lại, rút lại Ngư Trường kiếm.

Ba con Dược Vật nhìn thấy tiểu Tam quay đầu nói chuyện liền nhân cơ hội cùng nhau vọt lên, tiểu Tam lại bận rộn tiếp tục ứng chiến, con nào vượt lên liền đánh con đó, đây là chuyện sinh tử, không phải kẻ trước mặt chết, chính là bọn hắn chết.

Hơn nữa đáng sợ nhất là trong rừng trúc bao quanh Thần Tiên Cốc, cứ cách một khoảng sẽ có một nhóm ba hay bốn con Dược Vật trấn thủ. Bọn họ làm ra động tĩnh lớn như vậy ở nơi này, ba con Dược Vật trước mặt cứ một chút lại gào hét lên, nếu không mau giải quyết, sợ rằng những Dược Vật ở chỗ khác sẽ nghe tiếng mà đuổi tới, lúc đó hắn và Hành Lá huynh đệ thật sự hết đường trốn thoát.

Ngọn roi của Tiểu Tam quật xuống càng lúc càng nhanh, nhanh đến tàn ảnh phân thân, cơ hồ dệt thành màng lưới chằng chịt, khiến Dược Vật không thể tới gần.

Nhưng Dược Vật đối với đồ ăn cùng những kẻ xâm nhập là thái độ cố chấp, tiểu Tam không mang ô mộc lệnh, liền bị coi là kẻ xâm nhập cùng với hai huynh đệ kia.

Đại Dược Vật vừa tức giận rống lên một tiếng, lúc này hai Dược Vật nọ liều lĩnh xông vào trong phạm vi roi, thậm chí có một con bị đánh cho tróc da tróc thịt nhưng vẫn lao thẳng lại đây, há miệng muốn cắn tiểu Tam.

Một roi kia của Tiểu Tam đánh Dược Vật lăn ra ngoài, roi rút về lại đánh tiếp con thứ hai không cho lại gần, một con Dược Vật khác nhân cơ hội này dùng hai tay giữ chặt đầu ngọn roi của tiểu Tam, dùng hết sức lực của nó mà giằng Thí Long Tác từ trong tay hắn ra.

Tiểu Tam kêu rên một tiếng. Bởi vì hắn đang nắm Thí Long Tác thật chặt, còn bị Dược Vật kéo lại, làm lòng bàn tay hắn cơ hồ xước đi một lớp thịt, máu nhất thời túa ra, không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất.

"Giương đông kích tây sao?" tiểu Tam hừ một tiếng. "Xem ra các ngươi cũng không đơn thuần như sư phụ nói!"

Bọn Dược Vật hưng phấn kêu loạn, con Dược Vật lớn nhất bị kiếm đâm trọng thương lại mạnh mẽ đánh tới tiểu Tam.

"Đưa Ngư Trường kiếm cho ta !" tiểu Tam vội hô một tiếng, tiểu Hành phía sau lập tức đưa kiếm vào tay tiểu Tam.

Dược Vật tiến lại, tiểu Tam liền liều mạng giơ kiếm chém vào người nó, một kiếm lại một kiếm.

Nhưng Dược Vật lại từng là dược nhân, được luyện bằng những bài thuốc đặc biệt, tuy rằng thất bại, nhưng vẫn có chỗ hơn người, bằng không lúc trước Lan gia cũng sẽ không chọn Dược Vật để bảo vệ Thần Tiên Cốc.

Tiểu Tam mới đâm vài cái đã bị Dược Vật kéo từ trên người nó xuống.

Con Dược Vật cường tráng này niết yết hầu nhỏ bé của tiểu Tam, cùng hắn hai mắt đấu nhau.

"Xem xem xem, có cái gì mà xem! Lão tử liều mạng, dù còn một hơi cũng sẽ không mặc cho ngươi giày xéo vân vê như vậy !" tiểu Tam xoay eo, vẫy vùng hai chân, sau đó một khắc nhảy lên, hai chân đạp mạnh vào miệng vết thương của Dược Vật.

Đau đớn làm cho Dược Vật buông tay, nhưng Dược Vật lập tức lại dùng móng vuốt tấn công tiểu Tam, nhất trảo cào nát vai hắn, thương tổn đến mức lộ ra một vùng xương trắng. Dược Vật tiếp theo lại cào nát đến cổ, cắt qua một bên mặt của tiểu Tam.

Một lượng máu lớn chảy xuống, Dược Vật cầm đầu thực hưng phấn, hắn gầm lên với tiểu Tam, lấy khí chất vương giả của mình khiêu khích tiểu Tam.

Tiểu Tam cảm giác trước mắt tối sầm, trong lòng biết này đã là cực hạn cuối cùng rồi, hắn nhìn hai Dược Vật kia vẫn chú ý trận đấu giữa hắn và Dược Vật, thở hổn hển hai hơi rồi la lớn: "Các ngươi chạy về trúc ốc đi. Ta không bảo đảm tính mạng của mình, nhưng ít ra vẫn muốn bảo vệ các ngươi !"

Tiểu Hành, tiểu Hoa nghe tiểu Tam nói xong vẫn không phản ứng, chỉ đứng tại chỗ phát run. Bọn chúng hai bàn tay nắm chặt vào nhau, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu Tam, sau đó nghẹn ngào gọi; "Tam ca ca ngươi đừng chết, chúng ta về sau sẽ nghe ngươi nói, ngươi đừng chết, ngươi phải mang chúng ta trở về a ──" tiểu Hoa gào khóc, bên trong mắt tiểu Hành cũng đã ướt nước rồi.

"Đi, mau trở về !" tiểu Tam gào thét: "Các ngươi trở về, lại gọi nhị sư huynh tới cứu ta !"

Nhưng tiểu Tam nói đó chỉ là nói dối.

A Nhị đi về phía đỉnh núi, rõ ràng là ngược hướng với hắn, tính toán cho hai đứa nhóc này đi cầu cứu A Nhị, chỉ e rằng người chưa cầu đến hắn đã sớm gặp Diêm Vương.

Tiểu Hoa vốn không có chủ ý, mọi chuyện đều để ca ca quyết, hắn khóc nhìn về phía ca ca, cho đến khi ca ca gật đầu. "Chúng ta mau chạy, gọi Nhị ca ca tới cứu Tam ca ca !"

"Chạy mau !" tiểu Hành lập tức lôi đệ đệ chạy về, thế nhưng hai Dược Vật kia nghe động tĩnh, thấy thức ăn sắp sửa trốn mất liền lập tức đuổi theo.

Tiểu Hành chạy quá mau, không cẩn thận bị mấy mầm măng trúc trên đường làm cho vấp té. Huynh đệ bọn họ níu tay nhau, tiểu Hành vừa ngã sấp xuống, tiểu Hoa cũng ngã sấp xuống theo.

Sau đó hai Dược Vật đang đuổi theo hai huynh đệ liền bắt kịp, tiểu Tam không biết chính mình làm như thế nào mà vẫn còn triển được khinh công, nháy mắt một bước phi thiên. Ngay lúc móng vuốt Dược Vật đã gần động thủ thì hắn đã đuổi tới, nhào lên trên người hai đứa trẻ kia, khiến móng vuốt chệch hướng cứ thế cào loạn trên lưng hắn.

Huyết từ trên đầu dọc theo vết thương nhỏ giọt, từng giọt từng giọt, hoặc là rơi trên mặt hai huynh đệ nhỏ, hoặc là rơi trên mặt đất.

Máu huyết khi nhỏ xuống mặt đất, vang thành âm thanh tí tách khẽ khàng, khuấy động một ít bụi đất, sau đó bọn họ phát giác, người nhào lên lưng bọn họ, từ đầu đến cuối bảo hộ bọn họ, đã bất động ......

"Tam ca ca...... Tam ca ca...... Ngươi đừng làm ta sợ...... Ngươi đừng làm ta sợ a !" hai huynh đệ khóc lớn lên.

Bọn chúng không nghĩ định hại người, thầm nghĩ thế gian này đều chỉ có người không tốt, ai cũng không thể nghe theo, bất luận kẻ nào đều không thể tin được.

Nào biết, cư nhiên có một người vì cứu bọn chúng mà phải hy sinh, một người bọn chúng cho rằng là xấu, lại kỳ thật là người tốt, cuối cùng lại bị bọn chúng hại chết ......

Hai huynh đệ khóc đến thê thảm, lúc nghe thấy tiếng vang dội vì Dược Vật đấm ngực mà rống, bọn chúng liền nép vào người vừa rồi còn bảo vệ bọn chúng, lòng thầm biết, đã đến lượt mình rồi.

Nhưng mà, ngay tại lúc này, có cái gì từ xa bay tới, chính xác đáp xuống trên lưng tiểu Tam. Ba con Dược Vật đột nhiên gầm rú vài tiếng, chầm chậm, không cam nguyện lui về phía sau.

Từ hướng Trúc ốc vào rừng có tiếng bước chân gấp gáp, hai huynh đệ nhìn thấy một đôi giày quen thuộc ở trước mặt mình, sau đó chúng thấy nhẹ nhõm.

Bước chân "Ba" một tiếng ngừng lại trước mặt, cả hai đứa vừa run vừa sợ đứng cả dậy.

Hoá ra là Nhị ca ca đã đến !

Hành Lá hai huynh đệ thấy cứu tinh đến còn chưa kịp vui mừng thì đã bị ánh mắt lạnh lùng cùng biểu hiện vô tình của Nhị ca ca doạ sợ.

Nhị ca ca ôn nhu ôm lấy Tam ca ca, Tam ca ca đầu nghiêng nghiêng tựa vào trong lòng Nhị ca ca, đầu ngón tay buông thõng không ngừng nhỏ máu, mắt vẫn nhắm nghiền.

Thanh âm của A Nhị lạnh như hàn băng. Hắn nói: "Khối ô mộc lệnh kia là của tiểu Tam, cầm nó rồi trở về bên trong cốc. Nhưng nhớ kỹ, nếu tiểu Tam không còn, các ngươi từ đâu tới đây, liền trở về nơi đó!"

A Nhị không nói nhiều, vận khởi khinh công lập tức đem tiểu Tam về cốc luôn.

Hai huynh đệ mình nhuốm đầy máu bị bỏ lại bên bìa rừng trúc, hai tay gắt gao lấy lệnh bài vốn dĩ thuộc về Tam ca, kinh hoàng nương tựa nhau.

Nhưng Dược Vật vừa rồi còn thực hung ác đột nhiên đứng bất động, chỉ có cái mũi ngửi ngửi, phát ra thanh âm bất mãn, không còn giương nanh múa vuốt với bọn trẻ nữa.

Tiểu Hành dìu tiểu Hoa, từng bước từng bước quay đầu, lo lắng rằng Dược Vật sẽ lại lần nữa đuổi theo.

Cho đến khi bọn chúng đi được một nửa đường, mới nhận ra Dược Vật chỉ đứng tại chỗ mà không dám lại gần, bọn chúng mới thét một tiếng chói tai, nắm chặt ô mộc lệnh, quay đầu không dám nhìn nữa mà cứ chạy thẳng về hướng Thần Tiên Cốc .

Tiểu Tam mở mắt ra, hít sâu một hơi, hướng mắt nhìn đỉnh giường, ánh mắt có chút dại ra.

A Nhị canh chừng ở một bên đang đọc sách nghe tiếng tiểu Tam hít thở, liền đóng sách lại, lập tức đến bên giường tiểu Tam.

"Tiểu Tam, tiểu Tam !" A Nhị liền kêu hai tiếng, tiểu Tam lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, tầm nhìn cũng sáng sủa hơn.

Tiểu Tam cảm giác tay bị ai nắm, quay đầu thì thấy sư phụ nhà hắn vẫn nắm lấy tay mình, nửa ngồi trên ghế nửa tựa giường mà ngủ.

Tiểu Tam hỏi: "Sư phụ làm sao lại ngủ ở đây?" hắn cảm giác được giọng nói chính mình khàn khàn suy yếu, vì thế nhíu nhíu mày.

"Ngươi hôn mê mười ngày, sư phụ sợ ngươi giống lúc trước hồn phách ly thể, cho nên kề bên ngươi không dám rời đi." A Nhị tiếp lại hỏi: "Như thế nào rồi?"

Tiểu Tam biết A Nhị đang hỏi tình trạng hồn phách của hắn trong lúc thân thể hắn đang bất tỉnh, hắn chỉ thở một hơi thật dài: "Không có gì, chỉ có cảm giác bị nhốt ở một mảnh tối đen, không thể cục cựa, có khi biết chính mình đang nằm mộng, mộng cố nhân cố sự, hồn phách lại không thể thoát ra."

"Cố nhân cố sự?" A Nhị hỏi thầm.

Tiểu Tam than một tiếng, "Ai, mộng thấy nương tử kiếp trước vẫn chưa kịp cưới vào nhà, ấy dà !"

A Nhị hỏi lại: "Vết thương trên người còn đau không?"

Tiểu Tam cảm nhận một chút. "Không thấy đau, sư phụ chắc là đã dùng chi đông dược rồi. Thôi được rồi, ngươi đánh thức rồi bảo sư phụ về phòng đi! Ta không sao rồi, đừng phiền sư phụ."

A Nhị gật gật đầu, gọi bên tai Bách Lý Huyền Hồ vài tiếng: "Sư phụ !" Bách Lý Huyền Hồ lúc này mới còn mơ màng tỉnh dậy.

Hắn nhất thời nhận ra tiểu Tam đã tỉnh, mắt liền đỏ hoe, mở tay muốn ôm chặt tiểu Tam một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tam chỉ mới có chút thịt nay lại gầy như trước, hơn nữa bởi vì vậy mà hai mắt lại càng to, thêm sắc mặt trắng bệch, thật sự là khiến y đau lòng.

A Nhị đúng lúc giữ sư phụ lại, nói: "tiểu Tam ngoại thương vừa mới kết vảy!"

Bách Lý Huyền Hồ sửng sốt một chút, đau lòng nhìn tiểu Tam. "Đều là sư phụ không tốt, vội vàng chăm sóc trị thương cho Tứ nhi, quên luôn hai nhóc con kia thực sự rất quậy phá. Sư phụ không nên chủ quan như vậy, còn kể ra cả Dược Vật trong rừng trúc nói cho hai đứa nó hay, chính ngươi cũng là hài tử, lại vì cứu người mà thương tích đầy mình. Khi A Nhị ôm ngươi toàn thân là máu trở về sư phụ quả thực bị hù chết , cho rằng lúc đó đã hại chết ngươi rồi."

"Không có việc gì." tiểu Tam tà tà khóe miệng, ngay thẳng mà tỏ vẻ không để ý. "Lúc đó nếu đổi là sư phụ, sư phụ cũng sẽ liều lĩnh cứu người thôi !"

Bách Lý Huyền Hồ trìu mến sờ sờ đầu tiểu Tam.

Tiểu Tam nói: "Sư phụ trở về phòng ngủ đi ! Nhìn hai mắt ngươi đều thâm đen rồi, ngươi đến cùng là đã bao lâu không chợp mắt ?"

"Hở?" Bách Lý Huyền Hồ nghe tiểu Tam hỏi, lập tức nhíu mày cố gắng tính toán.

A Nhị trực tiếp lôi tay Bách Lý Huyền Hồ kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Sư phụ đừng tính nữa, mười ngày nay ngươi mới chỉ ngủ có hai canh giờ."

Trước khi A Nhị đóng lại cửa phòng, tiểu Tam hỏi: "Đúng rồi, hai con khỉ kia đâu rồi nhỉ?"

Ánh mắt A Nhị nhìn về hướng góc phòng của tiểu Tam, tiểu Tam nhìn theo tầm mắt A Nhị liền phát hiện hai tiểu gia hỏa cuộn lấy nhau ở trong góc, ngủ thật sự rất say !

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm, đại để cũng là thời gian tiểu hài tử phải ngủ, cho nên mới vừa rồi mấy người bọn họ nói chuyện cũng không đánh thức được hai đứa nhỏ này.

Tiểu Tam muốn trở mình, lưng hắn hơi ngứa, nhưng sư phụ nhà hắn cơ hồ đem toàn thân hắn băng lại, làm cho hắn không có cách nào có thể tự xoay người, càng không thể tự gãi ngứa.

Tiểu Tam đột nhiên nổi giận, hắn hét vào góc nhà: "Này, ngủ chết a, cả hai đều tỉnh cho ta!"

Tiểu Tam dùng toàn lực hét như thiên lôi giáng xuống tai Hành Lá huynh đệ, đứa lớn tỉnh trước, ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn xem chung quanh, sau đó thấy tiểu Tam trên giường đã tỉnh, trên mặt nó hiện lên nét vui còn gấp mười lần lúc trộm sạch phòng bếp.

Đứa nhỏ thì lại ngơ ngác, chưa tỉnh ngủ bèn dụi dụi mắt, sau đó thấy được tiểu Tam đang nhìn liền giật mình, thanh tỉnh hoàn toàn.

"Tam ca ca !" Hành Lá huynh đệ vui vẻ đứng dậy từ đống chăn bông trên mặt đất, chạy đến bên người tiểu Tam cao hứng nói: "Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại, chúng ta rất lo lắng ngươi !"

Tiểu Tam liếc hai huynh đệ một cái, trong lòng nghĩ này hai đứa này không hổ là song sinh, nói chuyện cũng giống nhau như đúc, nhưng ngoài miệng hắn vẫn giả vờ tức giận: "Lo lắng cái gì, lo ta chết, Nhị sư huynh ném các ngươi cho Dược Vật ăn đúng không? Ta nói cho các ngươi, làm người phải biết tri ân báo đáp, cho dù không biết tri ân báo đáp, cũng không thể lấy oán trả ơn! Các ngươi lúc còn nhỏ không được dạy bảo, muốn cái gì thì trộm cái đó, không ai dạy dỗ đạo lý căn bản, không ai nói cho biết cái gì gọi là cốt khí, cái gì gọi là hành xử chính trực, nhìn thẳng thái dương lòng không thẹn hay sao hả?"

Tiểu Tam khi nói những lời này, mắt sắc bén nhìn thẳng vào đứa lớn, hắn biết nó mới là đứa quyết định, nó nói cái gì, đứa nhỏ sẽ làm cái đó.

Tiểu Hành bị tiểu Tam dùng cặp mắt tinh anh trong trẻo như nhìn thấu tâm can dò xét, chịu không nổi bèn rụt cổ, có vẻ kinh hoảng, nhưng nó nhớ hắn ngày đó vì cứu bọn nó, thiếu chút nữa là mất mạng rồi. Hồng trần một đời này, nó trả sao cho đủ.

Tiểu Hành cắn môi đến trắng bệch, ném hết tự tôn cùng xấu hổ mà thanh minh: "Không có ai dạy chúng ta, lúc trước chúng ta cũng không được gia tộc nhìn qua, bọn họ cùng Tam ca ca đều nói giống nhau, nói ta cùng đệ đệ là song sinh tử, sẽ gây tai hoạ, cho nên sau khi chúng ta bị bệnh liền lập tức vứt bỏ chúng ta. Thực xin lỗi, Tam ca ca, ta thật sự cái gì cũng không biết, cũng không biết sẽ hại ngươi thiếu chút nữa bỏ mạng!" nói nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi.

Tiểu Hoa đứng cạnh nhìn thấy ca ca khóc, nhớ lại nỗi ủy khuất khi bị ném ở bãi tha ma chờ chết, cũng gào khóc theo. "Ta cùng ca ca sẽ không gây tai hoạ! Chúng ta không phải sao chổi xui xẻo !"

Tiểu Tam lẳng lặng nhìn bọn chúng khóc, để bọn chúng tùy ý phát tiết, cho đến khi tiếng khóc biến thành tiếng nấc nho nhỏ mới nói: "Ta không thích lải nhải, liền hỏi các ngươi một câu:『 muốn lưu lại đây, hay là rời đi?』 Nếu chọn rời đi ta liền gọi Nhị sư huynh mang bọn ngươi xuất cốc, lại cho các ngươi một ít bạc, từ nay về sau không còn liên can; Nếu muốn lưu lại, từ nay về sau ta nói cái gì các ngươi làm cái đó, không cho phản kháng, không cho giương oai, hơn nữa những điều người khác không dạy các ngươi, ta sẽ dạy!"

Tiểu Tam tuy rằng chính mình cũng chỉ mang bộ dáng tiểu hài tử, nhưng lúc hắn cùng Dược Vật đối đầu liền lộ khí phách không giống như những hài tử bình thường.

Trận chiến mười ngày trước ấy, sớm đã khắc sâu dấu ấn trong lòng bọn trẻ.

Khi bọn hắn bị bọn quái vật đáng sợ không biết là gì vây quanh, chỉ chờ bị ăn thịt, tiểu Tam lại giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống, không chút nào sợ hãi mà đánh với bọn quái vật kia đến cùng. Trong mắt bọn chúng, tiểu Tam chính là cứu tinh, chính là quang minh, chính là Tam ca ca thượng thiên ban riêng cho bọn họ.

Cho nên tiểu Tam lên tiếng, hai huynh đệ căn bản không cần thương lượng, trực tiếp trăm miệng một lời: "Chúng ta muốn lưu lại !"

Tiểu Tam gia khóe miệng tà tà nở nụ cười. Rồi sau đó hắn giật giật thân mình, muốn xoay người mà không được, tiểu Hành lập tức nhích lại gần nói: "Tam ca ca có phải muốn nằm sấp ngủ hay không?"

Tiểu Tam mũi xuất khí "Ừ " một tiếng.

Hành Lá hai huynh đệ lập tức hỗ trợ, chậm rãi lật tiểu Tam lại, hơn nữa thực cẩn thận không có động đến vết thương nghiêm trọng trên lưng hắn.

Vừa lật được người, tiểu Tam vừa lòng thở ra một hơi, đưa tay muốn gãi lưng.

Tiểu Hành lập tức hỏi: "Ngứa lưng sao?"

Tiểu Hoa nghe vậy liền khẩn trương, vội vàng hỏi: "Tam ca ca ngứa chỗ nào?"

Tiểu Tam nhắm mắt lại, vùi mặt vào nệm giường, thật mệt mỏi, tay quơ trên lưng thế nào cũng không đến được chỗ ngứa. "Ngươi nói xem, miệng vết thương lúc liền lại, sẽ ngứa chỗ nào nữa?"

Tiểu Hoa suy nghĩ một chút mới trả lời: "Là chỗ bị thương à?"

Tiểu Tam lười mở miệng, hắn thật sự mệt mỏi.

Tiểu Hoa lập tức vươn tay phải giúp tiểu Tam gãi ngứa, tiểu Hành liền thấp giọng nói: "Không thể gãi như thế, gãi như vậy sẽ lưu sẹo như mặt của chúng ta mất. Xoa nhẹ thôi, thật nhẹ nhàng !"

Vì thế tiểu Tam gia liền được Hành Lá huynh đệ thật cẩn thận hầu hạ, giống như mèo được gãi lông, vừa lòng ngủ mất.

Trong lúc mông lung, hắn lại nghĩ tới vị hôn thê hữu duyên vô phận mới vừa trong mộng gặp lại kia, miệng thì thào niệm một tiếng: "tiểu Nhu......"

"tiểu Nhu là cái gì?" tiểu Hoa thấp giọng hỏi ca ca.

"Lão bà......" tiểu Tam ngữ khí mơ hồ.

Hai huynh đệ mở to hai mắt.

Cái gì, Tam ca ca cư nhiên có lão bà ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro