Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dưỡng thương được mười hai ngày, vết thương của tiểu Tam cơ hồ đã bình phục.

Tuy rằng Bách Lý Huyền Hồ đã nói lần này quả thật nguy kịch, chỉ cần chậm một chút nữa là không thể cứu được hắn, nhưng tiểu Tam lại hoàn toàn không tin lời sư phụ mình.

Bách Lý Huyền Hồ là thần y, điểm ấy từ sớm hắn đã tỏ tường.

Ngày ấy bị Dược Vật gây thương tích chỉ là trầy da nát thịt thôi, cùng lắm là nứt xương, cũng không phải què tay cụt chân gì, thêm phần A Nhị lúc lên đỉnh núi lại có cảm giác không đúng bèn vội vàng chạy tới rừng trúc, vừa vặn cứu hắn đến chỗ sư phụ. Một người vẫn còn thở mà cứu không được sao? Vậy thì thần y Bách Lý Huyền Hồ này liền không gọi là Bách Lý Huyền Hồ nữa, mà sẽ gọi là Bách Lý Hồ Đồ mất thôi.

Buổi sáng tỉnh dậy, tiểu Tam miễn cưỡng nằm trên xích đu A Nhị làm riêng cho hắn mà phơi nắng.

Tiểu Hành tiểu Hoa thì đang cầm chổi quét rác, cả hai thoạt nhìn đều rất nghiêm túc.

Quét xong, tiểu Tam lại sai bọn nó vào phòng đem chăn ra giặt.

Đổ nước vào bồn tắm, rồi lại pha thêm thuốc sát trùng, ném hết chăn bông đậm mùi máu tanh vào rồi bắt hai đứa nhỏ nhảy vào dẫm dẫm, dùng lực mà dẫm cho sạch.

Tiểu Tam nhìn bộ dáng hai huynh đệ nghiêm túc, sờ cằm nghĩ, hai con khỉ con này nhận chủ rồi lại thật ngoan, nếu thu phục được bọn chúng thì sau này hắn hẳn là có người để sai bảo rồi.

A Nhị bưng mâm gỗ từ trúc ốc đến, trên có hai chén thuốc, trong đó một chén là cho hắn.

Tiểu Tam bưng lên, một hơi uống hết chất nước đen như mực trong chén, sau đó cau mày đặt bát không xuống mâm gỗ của A Nhị, lại nhón lấy một miếng mứt hoa quả để trong chén kế bên, nhai vào miệng át đi vị thuốc.

A Nhị nhìn hai huynh đệ Hành Lá vừa lau mồ hôi vừa đạp chăn, sau đó nhìn phía tiểu Tam.

Tiểu Tam ngáp một cái, giật giật thân mình nói: "Tận thu lao công đó mà."

A Nhị nói: "Ta nguyên bản muốn cho bọn chúng rời đi, chung quy tính mạng của ngươi kém một chút đã mất trên tay bọn chúng rồi."

Tiểu Tam ngược lại không thèm để ý. "Sinh tử do thiên mệnh, là do chính ta hạ quyết định cứu bọn nó, không phải do bọn nó làm."

A Nhị lặng im một lúc lâu. "Tính tình của ngươi tốt vậy từ lúc nào."

Tiểu Tam cười không ra hơi: "Không phải sao? Ta sống đến tuổi này còn muốn cùng hai đứa nhóc so đo, là cho thiên hạ cười chê sao?"

Lúc này Hành Lá huynh đệ đang giặt chăn lại cùng lúc lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn thấy A Nhị thì giật mình một chút, nghĩ đến lúc tiểu Tam vẫn chưa tỉnh kia, A Nhị lẳng lặng đứng bên Đại ca ca phát ra hàn khí, bọn chúng bèn sợ hãi hô to: "Nhị ca ca !"

A Nhị không để ý tới bọn nó, xoay người bưng bát thuốc còn lại bỏ đi.

☆☆☆

Tiểu Tam lúc này không còn cách nào xuống bếp, bèn chỉ dựa vào mớ mì khô đã làm từ trước.

Vốn dĩ hắn đã muốn xuất cốc mấy ngày, nên mới làm một đống đồ ăn đặt trong ngăn tủ, nếu sư phụ cùng A Nhị muốn ăn, chỉ cần nấu nước trụng mì là được, hơn nữa bỏ chút dầu cải vào trộn trộn còn ngon hơn.

Lúc ấy Hành Lá huynh đệ trộm hết phòng bếp lại không thấy đống mì khô này, vì thế tiểu Tam sau khi tỉnh lại, đã dạy bọn lao công nhí của hắn thế nào là nhóm lửa, thế nào là nấu nước, khi nào trụng mì khi nào vớt mì, bỏ mì vào bát rồi cho bao nhiêu dầu cải cùng nước tương, trộn như thế nào mới để cho cọng mì sánh đều với gia vị mà dậy hương, hai đứa nhóc vậy mà y lời làm ra ngô ra khoai lắm.

Sau đó tiểu Tam sai bọn chúng đem mì đi mời sư phụ, Nhị sư huynh, tiểu cô nương đang thụ thương cùng bọn tuỳ tùng ăn, rồi cuối cùng mới cho phép bọn chúng dùng bữa cùng hắn trong phòng bếp.

Huynh đệ Hành Lá từng ngụm từng ngụm nuốt sợi mì, thô lỗ nhồi hết vào miệng, sau đó dụng lực nhai nhai thật mạnh, lập tức ăn hết cả mì trong nồi.

Tiểu Tam nhẩm: "Quỷ đói đầu thai sao! Ăn nhanh như vậy, nghẹn chết rồi ai lo!"

Hai huynh đệ buông bát đũa, mở to ánh mắt ngập nước, giương cái miệng đầy mỡ ra, nhìn tiểu Tam.

"Tam ca ca, còn đói." tiểu Hoa nói.

Tiểu Tam trợn trắng mắt. "Hai bát mì bự thế vào bụng là đủ rồi, ăn quá nhiều sẽ nghẹn chết đó!"

Nhưng hắn lại vẫn đi đến bếp lò, ngắt vài vắt mì, thuần thục trụng vào nước sôi, rồi sau đó không biết là bỏ thứ gì vào khuấy, rồi lại vớt mì cho vào trong bát.

Vốn dĩ thịt khô tẩm ướp tốt đã để dành cho trưa mai dùng, nhưng hắn cắt một ít bỏ vào nước trụng, còn bỏ thêm chút hành lá vụn, rồi quấy thêm chút tương vào, sau đó dùng canh thịt đang hầm chan vào bát cùng ít tiêu.

Canh thịt cùng tương và tiêu theo đôi đũa khuấy của tiểu Tam liền toả ra hương vị ưu nhã thong thả khắp gian phòng, làm cho người thèm ăn.

Tiểu Tam còn định tự bưng mì lên cho bọn nhỏ, ai ngờ quay người lại đã thấy Hành Lá hai huynh đệ đứng ngay sau hắn, chảy nước miếng mà nhìn chằm chằm bát mì.

Tiểu Tam sửng sốt một chút, hai đứa liền nhanh chóng đỡ lấy hai bát mì trong tay tiểu Tam, vội vàng nói câu "Tạ ơn Tam ca ca !" lập tức trở lại bên bàn, cầm đũa mạnh mẽ nuốt nhai, mắt còn phát lục quang, rất giống hai con sói đói vớ được đồ ăn.

"Ăn chậm lại cho ta!" tiểu Tam cả giận nói.

Hành Lá huynh đệ bị mắng nên tốc độ gắp đũa có chậm hơn được một chút, nhưng mì càng nhai càng thơm, canh thịt khô cùng lạp xưởng lại toả mùi vị mê người, quả thực làm cho bọn chúng ăn đến muốn ngừng mà không được, tốc độ lại bắt đầu nhanh lên.

Tiểu Tam ở một bên nhìn xem vừa tức vừa buồn cười, dứt khoát hai tay khoanh trước ngực, đứng xem hai tiểu gia hỏa ăn mì.

Ăn xong phần mình, hai đứa nó lại nhìn về phía bát mì tiểu Tam chỉ mới ăn được một nửa, sau đó lại ngóng trông nhìn hắn.

Tiểu Tam gia chỉ còn nước trợn mắt lắc đầu, tuỳ ý bọn chúng vậy.

Hành Lá huynh đệ hoan hô một tiếng, trực tiếp đem bát của tiểu Tam bưng qua, ca ca phân cho đệ đệ một nửa, đệ đệ cảm thấy phần của mình nhiều hơn nên lại gắp bỏ cho ca ca, ca ca hốc mắt đỏ au nhỏ giọng nói: "Ngươi đói nhanh hơn, ngươi ăn nhiều hơn." Lại trả cho đệ đệ túm mì vừa được nhường.

Cứ vậy, hai đứa nhìn mặt nhau, mắt mũi đã ướt nhẹp nước từ lúc nào.

Tiểu Tam chỉ còn biết than thầm "Thiên gia ơi, hai đứa này là cái kiểu gì đây, chia nửa bát mì mà cũng khóc." Tiếp theo miệng giật giật, nói: "Ăn xong nhớ đến chỗ sư phụ dọn bàn, đem bát đi rửa hết rồi mới được ngủ đó."

Buổi tối Tiểu Tam lại uống thuốc, Bách Lý Huyền Hồ tự mình bưng tới.

Tiểu Tam ngồi ở trên giường một ngụm một ngụm uống, nghe Bách Lý Huyền Hồ dặn hắn. Sư phụ muốn hắn hảo hảo nghỉ ngơi, cái gì cũng không cần làm, nấu cơm cứ giao cho A Nhị là được, hắn không cần lo lắng.

Tiểu Tam bên ngoài đồng ý, trong lòng lại nghĩ "Không cần lo lắng? Nhị sư huynh làm đồ ăn so với sư phụ còn thảm hơn, sư phụ làm ít nhất còn có thể ăn, Nhị sư huynh làm quả thực không phải để cho người ăn."

Sau đó huynh đệ Hành Lá bưng bồn tắm từ ngoài vào, thấy Bách Lý Huyền Hồ liền nơm nớp lo sợ chào: "Đại ca ca hảo !"

Tiểu Tam vừa nghe, thiếu chút đã phun hết thuốc trong miệng ra.

Hắn dùng lực nuốt ngụm thuốc xuống, ho khan vài hơi, chỉ vào Bách Lý Huyền Hồ nói: "Các ngươi gọi hắn là Đại ca ca?"

Tiểu Hành nói: "Đúng vậy, hắn là Đại ca ca, còn có một Nhị ca ca, ngươi là Tam ca ca, sau đó là Yến Tử tỷ tỷ dưỡng bệnh ở tây phòng, còn có không nói lời nào ca ca."

Tiểu Tam ngón tay run lên, chỉ vào Bách Lý Huyền Hồ, hỏi: "Các ngươi biết hắn mấy tuổi sao?"

Hành Lá lắc đầu.

Tiểu Tam thầm nghĩ, người này sợ đã là dược nhân thành tinh, tuổi tác đời trước của hắn cộng cả đời này chỉ sợ không thể so được với y, nhưng thấy cách Bách Lý Huyền Hồ mỉm cười nhìn hắn, lại thấy y cũng nhìn hai huynh đệ kia như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy, bao nhiêu tuổi có gì quan trọng sao? Trọng yếu chính là, sư phụ của hắn đời này sẽ mãi mãi yêu chiều chiếu cố bọn hắn mà thôi!

"Bọn nó gọi lâu như vậy, nhất thời cũng không sửa lại được, cứ cho bọn nó tiếp tục gọi như vậy đi !" Bách Lý Huyền Hồ ôn hòa nói.

Tiểu Tam gật đầu, một hơi uống xong chén thuốc, sau đó cầm mứt hoa quả nhét vào miệng chính mình.

Bách Lý Huyền Hồ nhìn Hành Lá hai huynh đệ, hỏi: "Có ra hiệu thuốc lấy hoàng khổ tuyến trở về pha nước tắm không?"

"Có ──" hai huynh đệ đồng thanh đáp.

"Mấy ngày nay đều tự mình nấu nước tắm rửa phải không?" Bách Lý lại hỏi.

"Vâng ──" hai huynh đệ lại nói.

Hành Lá đối với người cứu vớt bọn chúng từ bãi tha ma đã thập phần tôn kính, thêm ngày đó khi tiểu Tam bị thương, cả người máu chảy không ngừng, bọn họ trở về nhìn thấy sợ đến mức phát run, vậy mà chỉ cần nhờ đến vài mũi kim châm của Đại ca ca lúc đó cũng mặt trắng bệch phát run không kém, máu của Tam ca ca đã lập tức ngừng chảy.

Trọng thương đến mức thấy được cả xương cốt vậy mà chỉ chữa có hơn mười ngày đã tốt! Kính ý của bọn chúng với Đại ca ca cũng vì thế mà thắng cả thần tiên, ngang ngửa thượng thiên rồi.

Bách Lý Huyền Hồ ấm áp cười nói: "Đi xách nước nấu cho nóng rồi mang về đây đi, đợi lát nữa ta giúp các ngươi tắm rửa, thuận tiện xem xem thương thế các ngươi khép lại được mấy phần rồi."

"Được ──"

Hành Lá huynh đệ đồng thanh đến mức làm tiểu Tam buồn cười, đợi bọn chúng đi ra ngoài xách nước, tiểu Tam mới nói: "Sư phụ, Nhị sư huynh không nói với ngươi rằng cả hai đứa này không thể sủng sao?"

"A Nhị chưa nói. Vì cái gì không thể sủng?" Bách Lý Huyền Hồ có chút nghi hoặc.

"Hai đứa này rất hư. Đứa lớn thông minh, đứa nhỏ lại chỉ nghe lời đứa lớn, nếu không nhân lúc bọn nó còn nhỏ mà dạy dỗ đàng hoàng, trưởng thành thế nào cũng gây chuyện." tiểu Tam nói.

Bách Lý Huyền Hồ ôn nhu sờ sờ đầu tiểu Tam. "tiểu Tam hiện tại thật sự là người biết nghĩ rồi!"

Tiểu Tam gia lập tức trợn trắng mắt, sư phụ này lại đối đãi hắn như hài tử rồi.

Bách Lý Huyền Hồ lại nói: "Bọn chúng còn nhỏ, không hiểu chuyện thì dạy từ từ là được. Hài tử vốn dĩ là để nuông chiều mà, ngươi a, lúc ở cùng đừng la rầy bọn chúng nữa, đối xử tốt một chút, thể nào bọn chúng cũng ngoan."

Bách Lý Huyền Hồ lại giảng xem thế nào là sủng hài tử, nói rất nhiều với tiểu Tam, cho đến khi hai đứa kia xách nước ấm quay lại, Bách Lý mới kết thúc bài giảng thao thao bất tuyệt của hắn.

Đổ vài lần nước, bồn tắm đầy bảy phân. Bách Lý Huyền Hồ bước đến bên Hành Lá huynh đệ, cầm lấy thuốc bột trong tay bọn chúng rồi pha vào nước, sau đó tự mình giúp bọn nhỏ tắm rửa, bôi thuốc, thay quần áo.

Tiểu Tam vẫn nằm nghiêng ở trên giường nhìn, sau đó chỉ mơ hồ thấy Bách Lý Huyền Hồ cùng hai tiểu hài tử nói nói cười cười rất là cao hứng, hai hài tử kia thế mà cũng sẽ cười, hơn nữa còn là khúc khích, cứ như cải thảo rau thơm nhiễm đầy sương buổi sớm lay động trong gió, nghe vào tai thật thích.

Tiểu Tam mông lung nhắm mắt lại, ngủ.

Nuông chiều hài tử? Nghe ra còn có vẻ khó hơn cả thông làu binh pháp, luyện thành Thập toàn thực đơn.

Vốn dĩ hắn chỉ biết doạ người, là đánh là mắng người ta.

Sủng hai đứa nó...... Đó là muốn sủng như thế nào?

Sư phụ nói, lúc nói chuyện ngữ khí ôn hòa, bao dung một chút, không nên tức giận, không cần la hét, không được dùng Thí Long Tác đánh vào mông bọn nhỏ. Nhìn thấy hài tử thì nên tươi cười, làm nhiều món ngon cho chúng ăn, tìm nhiều thứ hay cho bọn nó ngắm, cứ thế kiên nhẫn, hài tử sẽ thật sự được sống trong yêu chiều.

Nấu này nấu nọ cho bọn chúng ăn cũng dễ thôi, đi thăm thú này nọ thì nhờ Nhị sư huynh dẫn đi là được, thế nhưng muốn mặt lúc nào cũng tươi cười, giống như sư phụ cười......

Tiểu Tam ở trong mộng run run...... Hắn có học cả đời cũng không học được cách cười như vậy......

Đang ngủ, đột nhiên nghe tiếng động kỳ quái vang lên, tiểu Tam mở mắt, nhìn quanh gian phòng tối đen.

Thanh âm là từ góc tường truyền đến, chỗ đó có hai thân ảnh nhỏ nhắn, miệng đang phát thứ âm thanh kì quái mà tiểu Tam vừa nghe được.

Hai hài tử này sau khi được hắn cứu ra khỏi móng vuốt lợi hại của Dược Vật về sau liền không trở về phòng ngủ riêng nữa. Từ hôm hắn hôn mê, hai đứa nó dành một tấm chăn rồi cuộn trong góc ngủ, đến tối cũng không dám rời khỏi gian phòng này.

A Nhị từng có một lần mang bọn nó về phòng ngủ, kết quả hôm đó nghe nói cả hai đứa đều gặp ác mộng, trong lúc ngủ mơ vừa la hét vừa kêu khóc, gọi thế nào cũng không tỉnh, hại sư phụ phải vội vàng dùng châm, bọn chúng mới dần bình tĩnh lại.

Sau đó A Nhị cũng không đuổi bọn nó đi nữa, bọn nó liền ở lỳ trong phòng này luôn, ngoan ngoãn ngủ một góc, cứ như chỉ ở đây bọn chúng mới thấy an tâm.

Tiểu Tam không ngủ nữa, đi đến trước mặt bọn chúng nhìn, tiểu Hành miệng thì thào không biết nói cái gì, khóe mắt phiếm nước, tay tiểu Hoa lại cầm chặt tay tiểu Hành, nắm chặt đến mức đầu ngón tay trắng nhợt vẫn không buông, còn gọi: "Ca ca, ca ca cứu ta......"

Sau đó tiểu Hành bắt đầu run rẩy, hắn co người lại, tay cũng nắm chặt lấy tay tiểu Hoa, bắt đầu rấm rức khóc.

Tiểu Tam ngồi xổm trước mặt bọn họ mà gọi: "tiểu Hành, tiểu Hoa, tỉnh lại, đừng ngủ !"

Nhưng hai đứa này chẳng những không nghe thấy, khóc lại càng dữ dội hơn.

Tiểu Tam gọi vài tiếng, lại lay bọn chúng vài lần, nhưng bọn chúng đều không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hắn lúc này nhíu mày, nhờ ánh trăng bên ngoài mà nhắm chuẩn xác vào hai má tiểu Hành, giơ tay dụng lực tát mạnh, làm mặt nó từ phải lệch qua trái, hắn vừa tát vừa gọi: "Tỉnh lại cho lão tử! Rên rỉ trong đây là không muốn cho ai ngủ đúng không?"

Tiểu Hành vẫn chưa tỉnh, tiểu Tam lúc này ra tuyệt chiêu, nhéo mạnh hai má của nó rồi banh ra, tiểu Hành đột nhiên hét to một tiếng, mở hai mắt, thở gấp gáp cho đến khi nhìn rõ tiểu Tam đang nhìn nó.

Tiểu Tam không đợi tiểu Hành trả lời, chỉ sờ sờ đầu nó, để nó nhìn cho rõ, sau đó thản nhiên nói: "Không có việc gì mà, chỉ là ác mộng. Tam ca ca ở đây mà !"

Hắn lại đi tới gần tiểu Hoa, dùng cách thức tương đồng gọi tiểu Hoa tỉnh dậy.

Tiểu Hoa sau khi tỉnh lại nhìn thấy tiểu Tam liền vừa khóc vừa nháo, tiểu Tam lại sờ sờ đầu tiểu Hoa, nói: "Lên giường ta ngủ đi, ta sẽ trông chừng các ngươi."

Vì thế đêm đó, tiểu Tam lấy khăn dấp chút nước ấm, thay hai huynh đệ lau mặt lại lau tay, rồi gọi chúng lên giường.

Tiểu Tam ngủ ở giữa, hai huynh đệ ngủ hai bên, một cái chăn ba người đắp, hai người ôm cánh tay hắn, ôm chặt không muốn buông.

Tiểu Tam nguyên bản tính rằng chờ bọn nó ngủ, sau đó sẽ rút cánh tay của mình về, nhưng khi hắn đợi được hai huynh đệ đều ngủ, cũng không thể động nhiều, vì chính hắn cũng đã ngủ lúc nào không hay.

Hôm sau, sáng sớm yên bình ở Thần Tiên Cốc, chim chóc ríu rít gọi nhau, sau đó trong phòng tiểu Tam truyền ra một tiếng rống to: "Ta thao, đứa nào dám tiểu trên giường lão tử hả ──"

Sau lại rống:

"Y phục của lão tử ướt hết rồi ──"

Tiếp theo lại:

"Mệt lão tử còn phải cho các ngươi mượn giường, cho mượn cả cánh tay, dám tiểu cư nhiên còn có gan chạy, khốn kiếp, lão tử mà bắt được thì các ngươi chết chắc rồi ──"

Bách Lý Huyền Hồ nghe được thấy thanh âm của tiểu Tam nên tỉnh lại, hắn có chút mơ hồ nhìn Nhị đồ đệ đang đọc sách trong phòng, thì thào hỏi: "tiểu Tam lại tức giận rồi a...... Thạch đầu lại chạy tới trêu chọc hắn sao......"

A Nhị giở một trang sách, hai mắt chăm chú vào văn tự, thản nhiên nói: "Sư huynh về nhà đọc sách còn chưa trở lại, tiểu Tam đây là bị hai đứa song sinh chọc giận. Sư phụ ngủ tiếp một chút đi, khi nào tiểu Tam nấu xong điểm tâm sẽ gọi người."

Bách Lý Huyền Hồ ngây ngốc trong chốc lát, sau đó nói một tiếng: "Ừ......" lại nằm lăn ra giường ngủ.

Tiểu Tam vốn dĩ không phải người kiên nhẫn, kiên nhẫn của hắn chỉ đặt ở những chuyện hắn đặc biệt lưu tâm như: Học tập trù nghệ, lại như: Tìm cho ra hai huynh đệ Hành Lá.

Mà hai huynh đệ kia cũng không chạy được xa, đường lên đỉnh núi đã bị A Nhị bịt kín rồi, nay bọn họ chỉ có chạy quanh rừng trúc bao ngoài Thần Tiên Cốc thôi, trong lòng đồng thời nghĩ đến chuyện Dược Vật đáng sợ hơn hay là Tam ca ca tức giận đáng sợ hơn. Nửa định chạy vào rừng trúc để khỏi bị đánh chết, nửa muốn quay lại trúc ốc miễn cho Dược Vật cắn chết ...

A a a...... Đến cùng nên làm cái gì bây giờ? !

Đáng tiếc không đợi bọn nó nghĩ xong, đang trong rừng trúc bọn nó lại cảm thấy một đợt gió lạnh. Bọn chúng trong lòng run sợ quay đầu lại phát hiện tiểu Tam đã bất tri bất giác chờ ở phía sau.

Tiểu Tam mặt âm âm, ánh mắt hẹp dài tà tà, một bên khóe miệng khẽ nhếch, tay vẫn cầm thứ đã cùng Dược Vật chiến đấu hăng hái Thí Long Tác, ánh mắt nhìn thẳng vào bọn chúng.

"A──" hai huynh đệ đồng thời thét chói tai.

"Ai tiểu ?" tiểu Tam tiếng âm trầm, nghe vào tai khiến người không rét mà run.

Hai huynh đệ nắm lấy tay nhau, vội vàng ngậm miệng, không đứa nào muốn bán đứng huynh đệ của mình.

Tiểu Tam âm hiểm cười cười, khóe miệng lại càng cong . "Tri ân báo đáp chưa học được, đã đem lấy oán trả ơn học hết."

Trên đầu Thí Long Tác của Tiểu Tam là Ngư Trường kiếm, nhưng hắn lại dùng Thí Long Tác như roi, vun vút trong không trung, "vút" trong gió một tiếng, lại "vút" đánh vào thân trúc một tiếng, chỉ vậy mà đã khiến thân trúc xanh phải lộ ra ruột bên trong trắng nõn.

Đây là uy hiếp, trắng trợn uy hiếp !

Tiểu Hành tiểu Hoa đều cảm thấy được, hơn nữa bọn nó biết nếu không chịu nói, ngọn roi đáng sợ kế tiếp sẽ đáp xuống người bọn nó.

Tiểu Hành là ca ca lập tức mở miệng: "Là ta, là ta tiểu! Đêm qua ta uống trà hơi nhiều, lại ngủ được rất sâu, tỉnh lại liền phát hiện đã lỡ tiểu trên giường của ngươi! Ta sợ ngươi giận, liền gọi đệ đệ tỉnh theo cùng ta chạy trốn, ta, ta sai lầm, ta về sau không dám! Tam ca ca ngươi muốn đánh thì đánh ta đi, không cần đánh đệ đệ !"

Tiểu Hoa đã vội vã rống với ca ca nó: "Không cần nói vậy, mới không phải như vậy !" tiểu Hoa chuyển sang tiểu Tam cấp bách giải thích: "Là ta tiểu, ta lại thấy ác mộng cho nên tiểu, ca ca biết nên mới mang ta chạy trốn, không phải ca ca tiểu, Tam ca ca ngươi đánh ta, ngươi đánh ta, thật là ta tiểu !"

Tiểu Tam hai tay khoanh trước ngực, cằm nâng cao liếc nhìn hai huynh đệ này, Thí Long Tác liền từ cánh tay bên cạnh rủ xuống, theo gió rung động, sau đó hai huynh đệ tâm cũng nhảy dựng lên.

"Đến cùng là ai làm?" tiểu Tam nói những lời này rất thong thả.

Tiểu Hành muốn mở miệng, lại trực tiếp bị đệ đệ kéo tay, rồi sau đó nghe tiểu Hoa lớn tiếng nói: "Là ta!"

Tiểu Tam nhìn về phía tiểu Hành.

Tiểu Hành từ ánh nhìn của tiểu Tam, thấy hắn chỉ nhìn đệ đệ là đã hiểu tiểu Tam hẳn là đã biết là ai làm, cho nên đỏ mắt ngậm miệng, không nói gì thêm.

"Rất tốt, thông minh." tiểu Tam nở nụ cười, nói: "Bây giờ cởi quần áo ra, úp mặt vào gốc trúc kia mau."

Tiểu Hoa vội vàng nói: "Vì cái gì, ta đã thừa nhận ta tiểu, không liên quan đến ca ca mà, ngươi đừng đánh hắn a !"

Tiểu Tam nói: "Ngay lúc đầu ta hỏi, các ngươi lại nói dối, tuy rằng cuối cùng ngươi thừa nhận, nhưng người nói dối vẫn phải bị phạt."

Hai huynh đệ lúc này bi thảm nhìn nhau, hốc mắt rưng rưng, nắm chặt tay nhau nói: "Xuống dưới phải chờ ta, kiếp sau chúng ta lại làm huynh đệ." Sau đó lại cùng quay mặt vào gốc trúc, đồng loạt cởi quần, lộ ra cái mông nhỏ trắng trắng nộn nộn, cam chịu ôm lấy gốc trúc.

Hai huynh đệ chợt nhớ ngày đó ngọn roi của tiểu Tam đã khiến cho Dược Vật tróc da tóc thịt thế nào, bọn nó vốn dĩ đã đồng ý là phải ngoan, thế mà lại làm sai, vậy phải chịu đánh là đúng.

Tiểu Tam lắc lắc roi trong không trung, mỗi một thanh âm đều khiến lá gan của tiểu Hành tiểu Hoa teo lại.

Tiểu Tam nói: "Cắn chặt răng lại, tiểu Tam gia nói muốn dạy, làm sao không quản các ngươi làm bừa !"

Tiểu Tam nói xong, thanh âm tiếp theo là tiếng roi phá không vụt xuống. "Roi thứ nhất là muốn các ngươi nhớ rõ, vĩnh viễn làm chuyện ngay thẳng, không có gì là không thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình, chỉ có tiểu nhân mới có thể đi đường vòng, dùng lời nói dối để che giấu hết thảy sự thật."

Tiểu Hành, tiểu Hoa sợ đến mức hai cái mông run run, gắt gao nhắm chặt mắt cắn chặt răng, rồi sau đó là cảm giác nóng cháy do Thí Long Tác đánh lên mông bọn chúng!

Tiểu Hành tiểu Hoa đau đến mức hét ra tiếng, nhảy dựng lên, một roi kia quả thật đánh muốn nát thịt mà, tuy rằng mông chỉ chịu một chút, lại chấn động đến mức toàn thân đều đau.

Tiểu Hoa ai ai kêu không ngừng, tiểu Hành cũng kêu vài tiếng, sau đó ngấn lệ sờ sờ mông.

Tiểu Hành vốn tưởng rằng lực lớn như thế đã làm hỏng mông mất rồi, sau đó da thịt bọn nó sẽ từ từ chảy máu thối rữa, cuối cùng là chết.

Nhưng là tiểu Hành sờ sờ, lại sờ lại sờ, vô luận sờ thế nào, bàn tay đưa ra trước mặt vẫn không thấy có dính máu.

Mặt nó vẫn còn dấu vết sưng đỏ do tiểu Tam nhéo tối qua, còn có hai dòng nước mắt, sững sờ nhìn tiểu Tam.

Tiểu Tam cúi đầu bĩu môi, tiếp tục làm ra biểu hiện khiến người ta sợ hãi. Tuy rằng chỉ là chuyển biến trong nháy mắt, nhưng tiểu Hành lại có cảm giác người này chỉ muốn bọn nó phân rõ đúng sai, chứ không phải thật sự muốn đánh cho nát mông bọn nó.

Tiểu Tam vẫn mang bộ dạng lãnh khốc như trước, vờ cả giận nói: "mặc quần vào, mau chóng đem chăn mền cùng quần áo của ta bị các ngươi tiểu ướt ra giặt giũ đi! Ta sẽ giám sát, không cho lười biếng, bằng không roi không chút lưu tình, biết chưa?"

Tiểu Hành tiểu Hoa nghẹn giọng, gật đầu nói: "Biết !"

Tiểu Tam tiếp tục la: "Biết còn đứng làm cái gì? Không mau đi giặt chăn !"

Tiểu Hành cùng tiểu Hoa mặc quần vào, sau đó chạy về trúc ốc, trên đường còn to nhỏ cái gì đó cũng không rõ nữa.

Hai huynh đệ này vừa chạy vừa quay đầu dùng ánh mắt kì quái mà nhìn tiểu Tam, lại vừa chạy, lại vừa dùng ánh mắt đó nhìn tiểu Tam một cái.

Tiểu Tam gia hừ một tiếng, nhét Thí Long Tác vào trong lòng ngực, sau đó chậm rãi bước về trúc ốc.

Sau khi phát tiết hắn cũng có chút mệt, còn nghĩ hôm nay đã muộn giờ làm điểm tâm mất rồi, mặt trời đã lên cao, lúc này nấu cái gì mới tốt nhỉ?

Khi tiểu Tam chậm rãi bước về trúc ốc, vừa vặn nhìn thấy một cô nương xinh đẹp ước chừng mười sáu mười bảy tuổi đứng ở hành lang trúc ốc, bộ dáng rõ ràng là chỉ mới bình phục sau cơn bệnh, hướng hắn cười cười.

Tiểu Tam cũng không hiểu được cô nương này làm gì cười với hắn, hắn chỉ trừng mắt nhìn, trực tiếp hướng người hỏi: "Muốn uống canh yến xào không đây?"

Cô nương kia đầu tiên sửng sốt một chút, rồi sau đó lại chậm rãi nở nụ cười, gật đầu nói: "Phiền toái vị tiểu ca này rồi."

"Không phiền toái," tiểu Tam nói: "Sư phụ cùng Nhị sư huynh cần bồi bổ, thuận tiện mới nấu cho cô."

Cô nương cười. "Tiểu ca nói chuyện ngay thẳng."

Tiểu Tam trả lời: "Quen rồi, người trong cốc nói chuyện không cần vòng vo tránh né, có gì đều nói thẳng. Cô đừng suy nghĩ nhiều, mặt mũi nặng nề vậy sẽ làm sư phụ phí công!"

Cô nương sửng sốt một chút.

Tiểu Tam ưỡn ngực, hai tay xoa tròn trên ngực. "Cho nên muốn nhẹ lòng, cô phải thả lỏng tâm trí, biết chưa!"

Động tác này vốn dĩ để cho nam tử trưởng thành làm sẽ thật bất nhã, vậy mà tiểu Tam nhìn có vẻ còn yếu ớt làm, chỉ mang hơi hướm hài tử ngây thơ rất đáng yêu.

Cô nương kia lại cười. Che miệng, cười đến mắt vương mị hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro