Nếu có thể... em sẽ yêu anh nhiều hơn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em muốn giữ trong anh một ký ức

Phơi đầy mầu " hi vọng" của tình yêu

Em muốn để Mưa thì thầm với Gió

Đùa với Mây vuốt đôi má em hồng

Em muốn để Nắng tràn vào đôi mắt

Để Sớm Mai ôm ấp vai em gầy.



Nếu có thể ... em sẽ yêu anh nhiều hơn!


1.


- Tại sao em không thể yêu anh? Tại sao? Tại sao?

Lần đầu tiên từ lúc quen nhau, chàng to tiếng với nàng. Chàng đã quá mệt mỏi với cái kiểu im lặng của nàng. Sao nàng không khẳng định một câu: Em yêu anh?!

Nàng im lặng, mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không ngoài cửa sổ. Vô hồn. Nàng không muốn trả lời câu hỏi này của chàng, nó quá khó để xác định một câu trả lời. Tại sao? Tại sao? Nàng cũng không biết là tại sao nữa!?

- Anh cần em nói cho anh biết em có yêu anh không?!

Chàng dọng mạnh cái ly xuống bàn, mọi người trong quán đều quay lại nhìn. Chưa bao giờ chàng tức giận như ngày hôm nay và cũng chưa bao giờ chàng thất vọng như thế! Ngày hôm nay chàng muốn nghe rõ câu trả lời của nàng, chàng cần phải biết rõ tình cảm của nàng đối với chàng là như thế nào!?

Lại một thoáng im lặng, nàng không biết phải trả lời chàng như thế nào nữa?! Nàng hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của chàng.

- Anh à! Nếu có thể em sẽ yêu anh nhiều hơn... Nhưng xin lỗi...

Nàng nói từng chữ một rành rọt, nhấn mạnh những chữ cần nhấn mạnh. Nàng chạy vụt ra khỏi quán. Nàng biết khi ra khỏi đó, nàng sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa, mối quan hệ giữa hai người sẽ chấm dứt.

Nàng đã có thể yêu chàng như bao người con gái khác, đã có thể hiến dâng cho chàng những gì tốt đẹp nhất. Nhưng trong thâm tâm, nàng biết rằng mình không thể cho chàng một cuộc sống hạnh phúc vì nàng cũng chỉ là một con đĩ không hơn không kém. Nàng có thể đòi hỏi điều gì từ chàng khi nàng đã không giữ trọn vẹn tình yêu của mình, không giữ trọn cái quý giá nhất của bản thân mình. Cuộc chơi trong quá khứ của nàng là rào cản khiến nàng không thể bình thường được.

***

Ngồi quán bar và nốc rượu là sở thích của nàng. Được đàn ông ôm ấp lại là một sở thích khác của nàng và tiền là sở thích lớn nhất của nàng. Nàng thích được đàn ông chiều chuộng mình. Thích được nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của những con chó đực khi phải tốn công tán tỉnh mình. Bạn bè ai cũng ganh tị với nàng, được xe hơi đưa đón, xài toàn hàng hiệu, ví lúc nào cũng ắp tiền. Nàng biết rằng mình đang sai nhưng nàng lại không muốn từ bỏ nó, có con đĩ nào chê tiền đâu chứ?! Huống hồ chi nàng là một con đĩ tham lam, vừa thích tiền vừa mê đàn ông!!!

- Cô em! có thể uống với anh một ly không?

Một gã đàn ông ngồi đó tiến gần về phía nàng, khuôn mặt ngà ngà say của hắn khiến nàng cảm thấy khinh, trông gã cũng đã ngoài tứ tuần. Trên tay hắn là ly rượu màu đỏ đô, sóng sánh như chờ chực đổ ra ngoài. Xem chừng hắn đã say lắm rồi! Cũng được, một con chó đực muốn tán tỉnh gái đẹp, mà hơn thế nữa lại là một con chó già. Thật thú vị!

- Tôi có đủ tiền để trả một ly rượu không túng thiếu đến nổi phải nhờ bố thí của một ... con chó già!

Nàng đủ ác ý và dã tâm để nhấn mạnh ba chữ " con chó già", nhìn cái bản mặt đỏ dừ lên vì rượu và vì tức giận của hắn, nàng cũng đã hăm hở trong lòng ít nhiều.

- Mẹ mày! Bố mày không dạy mày cách nói chuyện với người lớn sao?!

Men say cùng với cơn tức giận khiến hắn buông một câu chửi thề, tiếng chửi của hắn làm náo động cả sàn nhảy.Mọi người bu lại xem có chuyện gì xảy ra, ai cũng nhìn gã say kia như thằng điên nào đó mới xuất viện. Nàng cầm ly rượu vang hoà với ba viên đá rồi uống một ngụm, tiến lại gần gã kia, nàng nhanh tay hất ly rượu vào mặt gã, gằn giọng:

- Nếu ông có tự trọng thì sẽ không đi tán gái tơ như tôi rồi! Mà người lớn
- nàng quay sang nhìn khuôn mặt của từng người trong đám đông, giọng lạnh lùng - với tôi cũng chỉ là những đứa trẻ con to xác thôi.

Nàng đặt ly rượu xuống bàn rồi bước ra khỏi quán, dáng đi yểu điệu của nàng cuốn hút biết bao ánh mắt khác ngước nhìn. Không ngoái đầu lại phía sau, nàng bước thẳng ra cánh cửa quán bar, mọi thứ nhạc xập xình giờ chỉ còn nghe loáng thoáng. Hôm nay ăn trúng thứ gì mà xui thế không biết? - nàng tự nhủ.

Tuổi 16 nàng là một playgirl chính hiệu, xài hàng độc, điện thoại đời mới, xe hơi tấp nập. Nàng tự hỏi mình có đang hạnh phúc hay không?! Ngồi trên xe, cho tài xế chạy một vòng Sài Gòn, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đượm buồn của nàng nhìn những ánh đèn trên phố. Sài Gòn luôn mang trong lòng nhịp sống bất tận, dù đêm hay ngày, dù mưa hay nắng, đường phố lúc nào cũng đông người, tấp nập trong nhịp sống bon chen của những con người nơi đây. Trong cái thành phố tám triệu người, nàng cần một hơi ấm, một vòng tay chở che những khi nàng bất giác thấy lạnh nhưng có bao giờ nàng tìm được, ngay cả quán bar mà nàng hay ghé tới cũng chỉ là chỗ dừng chân tạm bợ của nàng khi cảm thấy chán chường, mỗi lần bước ra khỏi đó là mỗi lần nỗi buồn một dày lên, tích tụ trong tim hằn lên những vết cắt sâu đậm. Nàng cần đàn ông, thật sự cần nhưng lại chẳng có ai ở bên nàng, ngay cả người đàn ông ở bên nàng mười mấy năm nay cũng không thực sự cần nàng. Ngoài những khoản tiền ông ta cho nàng mỗi tháng, nàng còn có thể đòi hỏi được điều gì hơn nữa, suy cho cùng nàng cũng chỉ là một đứa con gái không hơn không kém.

- Cô chủ hôm nay không vui sao?!

Chú hai là tài xế đã theo gia đình nàng từ ngày còn trẻ, từ nhỏ nàng đã coi ông như người trong gia đình. Tiếng nói của chú hai vô tình đánh thức nàng khỏi dòng suy nghĩ, nàng quay lại nhìn chú, nở nụ cười:

- Tôi thì có bao giờ vui đâu mà buồn!

- Cô lại đùa, có bao giờ tôi thấy cô như vậy đâu!

Chú hai ngồi sửa lại kính chiếu hậu trong xe, nở nụ cười đáp lại. Nàng lại đưa mắt ra bên ngoài, hạ cánh cửa xe xuống, một làn gió đêm lùa vào, mơn trớn mái tóc nàng rồi hất tung nó lên ... khiến nàng cảm thấy mát mẻ, dễ chịu.

- Về thôi!

Nàng tựa người vào thành cửa sổ tận hưởng cảm giác khoan khoái được làn gió khẽ chạm vào. Chiếc xe chạy vào một con đường nhỏ rồi dừng lại trước cánh cổng màu đen. Nàng đẩy cửa bước ra, vẫy cho người tài xế chạy đi rồi rút chùm chìa khoá nhỏ mở cổng. Về đến nhà rồi! Với nàng cái chữ nhà sao mà xa lạ đến thế!

Bước vào căn phòng thân quen, kéo chiếc váy tuột xuống sàn để lộ vết xăm nơi bả vai, nàng nằm dài xuống giường, nhắm mắt chờ chực cơn buồn ngủ kéo tới. Nửa tiếng sau ý thức được rằng mình không thể cứ nhắm mắt mà ngủ trong khi hai con mắt nàng cứ mở thao láo nhìn lên trần nhà. Có lẽ men rượu không giúp được gì cho giấc ngủ của nàng. Quá nửa đêm, mọi thứ trong con đường nhỏ chìm vào giấc ngủ, một sự yên lặng đến lạ kì, chỉ còn những cơn gió đêm sẵn sàng lùa vào bất cứ lúc nào. Đã quá trễ để nàng gọi điện đánh thức một ai đó mà có lẽ giờ này người ta cũng chẳng còn biết nàng là ai nữa?

***

2.


Nàng đã sống một cuộc sống chỉ có rượu và đàn ông trong suốt quãng đời thiếu nữ của mình. Tuổi 18, nàng bỏ đi hai sinh linh bé bỏng đang dần hình thành trong người, người đàn ông mà nàng yêu ruồng rẫy nàng chạy theo nhân tình mới, để rồi trong đau khổ nàng quyết định kết liễu con người mình nhưng nàng không chết, rõ ràng là Ông Trời không muốn nàng chết. Thay vào đó nàng lại đánh mất đi hai giọt máu quý giá của mình. Nàng yêu hai đứa trẻ ấy lắm, nó là con của người ấy cơ mà?! Sao nàng lại có thể đang tâm mà huỷ hoại hai mầm sống ấy chứ?! Nàng hận bản thân mình, tại sao lại dại dột để đánh mất đi thứ quý giá nhất của mình?!

Hai tháng vùi đầu trong đau khổ, nàng đứng dậy, trang điểm thật đẹp rồi bước ra phố, ánh nắng chói chang khiến đôi mắt cứ nhắm tịt lại, từ bao giờ nàng đã quen với việc sợ ánh sáng, nàng đưa đôi tay gầy gò của mình lên che cho đỡ chói mắt, những làn gân xanh nổi lên đôi bàn tay xương xẩu của nàng.

Như trong một cuốn sách nào đó mà nàng đọc được: Đau rồi khóc, khóc rồi đứng lên và làm lại từ đầu. Nàng biết rồi, cuộc đời nàng đau nhiều quá khiến nàng quên đi rằng mình phải khóc rồi sau đó đứng dậy và bắt đầu lại. Nếu như trong cuộc sống mới đó, nàng lại gặp trở ngại tương tự thì lúc đó nàng cũng đã tìm được vắc xin để miễn dịch với trở ngại đó. Nàng bật cười rồi tung tăng bước đi trên phố, chiếc đầm trắng tung bay trong gió khiến nàng trông như một tiểu thiên thần.

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is now online


Buzz

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Nhóc ơi! Cho anh làm quen với

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_gilvip_khoaizon_honiu: Ai zdạ? Quen không?

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Ặc!!! Thì không quen thì bây giờ mới làm quen nè!

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_gilvip_khoaizon_honiu: Uhm! Nhưng mà sao anh biết nick em mà add ???

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Thì bạn của em cho anh

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Bạn em là ai? Em có nhiều bạn lắm

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Hì! Em nhớ nhỏ Hồng hồi đó cặp với thằng Phong không? Nó cho anh nick chat của em đó. Mà anh chỉ muốn làm quen thôi mà, sao hỏi dữ vậy???

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Con Hồng học lớp 10B hả? Con đó nhiều chuyện quá!

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Mà nè, em phải hỏi anh kỹ chứ, lỡ anh tạo nick ảo vô chửi em thì sao??? Bị hoài hà nên phải đề phòng.

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Hì! Anh hỏi nó mới nói mà. Với lại em cũng add nick anh rồi, như vậy có coi là em chấp nhận anh không nhỉ?

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Mà nè, em xinh như vậy mà sao đanh đá thế không biết?

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Anh lại nhiều chuyện nữa rồi! Mà chat nãy giờ em chưa biết tên anh đó nha? Khai mau

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Mà em đanh đá hay không anh chưa gặp mà phán một câu như vậy kể cũng hơi bị có duyên đó.

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Haizzzzzz, buồn ghê vậy đó.

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Anh gặp em mấy lần rồi đó, mà chắc em không nhớ anh là ai đâu

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Anh tên Nhật Vĩnh, cao 1m83, nặng 54 kí

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Bó tay.com

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Em đâu có cần chi tiết đến vậy, bộ anh nghĩ em chiêu mộ người mẫu hay sao???

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Tại thấy em điều tra kĩ quá nên phải khai như vậy thôi

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Dẻo miệng gớm! Kiểu này mà đi tán gái thì em nào em nấy dính quắc cần câu.

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: hic! Sao em lại nói thế?

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Tội nghiệp anh!

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Mà em khôn thía mồ, ai mà tán dính em được

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Vậy mà có người đang có âm mưu tán dính em cho bằng được cơ đấy

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Who? Ai mà gan quá vậy????

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Còn ai trồng khoai đất này nữa

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Là sao? Hiểu mới sợ

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Tự hiểu đi nha. Thôi bye anh nha, bữa khác nói chuyện tiếp.

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: pp anh!

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu has sign out at 11:03 pm.


boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Khoan, anh chưa xin số điện thoại của em mà.

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: pp em vậy!

Nàng off máy, cười thầm, lại có một đối tượng sắp tán tỉnh nàng. Nàng từng sống một cuộc sống trong men rượu, để tự thấy rằng mình vẫn còn hạnh phúc trong cơn say, nàng giết chết hai đứa con của mình cũng chỉ vì một người đàn ông. Và giờ sắp có một người đàn ông khác chuẩn bị làm nàng đau khổ.

Thu đến mang trong mình những cơn gió lạ, Sài Gòn chẳng có lá đỏ, lá vàng bay phất phới trong những bài thơ mà nàng từng đọc, chỉ có những cơn gió chờ chực làm nàng lạnh, nhè nhẹ hất tung mái tóc đen nhánh của nàng. Sài Gòn - mùa thu và những cô đơn trong trái tim nàng. Quá buồn tẻ trái ngược với nhịp sống tấp nập của cái thành phố 8 triệu người này!

Nàng đã từng mong muốn " hạnh phúc", ước ao có một ngày nàng chạm vào nó nhưng càng đeo đuổi càng thấy những ước mơ màu hồng, màu trắng hoá thành tro bụi, phơi màu xám xịt. Cái lăng kính màu hồng ngày nào giờ cũng chỉ còn là vệt đen của quá khứ đau thương với những viễn cảnh của tương lai đầy ngao ngán, càng đeo đuổi càng mệt mỏi, càng thấy đau khổ chồng chất, càng thấy cuộc đời này thối tha, chán ngán. Nàng từ lâu đã không còn tôn thờ kiểu tình yêu sét đánh như Romeo và Juliet, lại chẳng còn đủ can đảm để hứa hẹn với ai đó một tình yêu lâu dài, bền vững bởi nàng biết chẳng có tình yêu nào vượt qua nỗi cái phạm trù " thời gian". Chính vì đời thực không hề tồn tại kiểu tình yêu nào linh thiêng và đẹp đẽ nên người ta mới cần tiểu thuyết để ảo tưởng rằng tình yêu vẫn còn tồn tại đâu đó. Nàng thì không, khi đau khổ cứ vây quanh cắn xé tình cảm của nàng thì lúc đó " tình yêu" đã vĩnh viễn biến mất, nó bốc hơi ra khỏi trái tim của nàng và đã bay đâu đó xa lắm rồi như cái cách mà hai đứa con của nàng biến mất vậy. Yêu cũng được, không yêu cũng chẳng sao - có lúc nàng đã nghĩ như vậy.

Tháng 11, trời không nắng cũng không mưa, những cơn gió vẫn dai dẳng bám đuổi theo nàng, không rời. Nàng gặp lại tình cũ của mình trong một shop thời trang. Kẻ đã bỏ đi theo nhân tình mới và kẻ đã gián tiếp giết chết đứa con của nàng. Hận, đau nhưng không hiểu vì sao tận trong tâm nàng muốn ôm người ấy, muốn khóc một trận cho thoả thuê. Người ấy bảo tự nhiên thấy nhớ nàng nên đến những nơi trước đây hai người hay đến để ôn lại kỷ niệm, nàng hờ hững với những câu nói vô tâm, đại loại như: đến làm gì, giữa hai ta đâu còn gì nữa, nhớ làm chi

Bề ngoài nàng cố tỏ vẻ mình vô tâm, lạnh lùng nhưng bên trong thì yếu đuối, mỏng manh vô cùng, nàng chưa thể vứt bỏ được những cảm xúc của mình. Bấy lâu nay nó mải mê vui chơi nơi ngoại biên của nỗi nhớ nên sao nhãng kẻ tội đồ, giờ mệt mỏi trở về và đánh thức những cảm xúc bấy lâu nay ngủ vùi của nàng. Nàng lao vào ôm chầm người đó, không do dự như chưa từng có cuộc chia xa.

Có lẽ thiếu hơi đàn ông quá lâu, bản năng trong người được đánh thức, nàng quên hết mọi thứ lao vào kẻ phản bội mình như một con mãnh thú. Quên hết những quy tắc mình tự đặt ra, nàng chỉ cần biết mình đang yêu, đang được yêu và đang được chiều chuộng. Không cần biết trước đây nàng hận con người này ra sao, không cần biết tương lai như thế nào, nàng chỉ biết rằng hiện tại nàng có người ấy. Vậy là đủ ...

- Em vẫn cuồng nhiệt như ngày nào.

- Anh bắt đầu biết hối hận rồi sao

- Không những anh hối hận mà còn tiếc nuối nữa.

- Tiếc nuối điều gì?

- Vì đã bỏ em mà đi.

Phụ nữ là loài yếu đuối, dù cho có cay độc và thâm hiểm cách mấy, đứng trước ải đàn ông đều bị đánh đổ. Phụ nữ vốn là loài cả tin nên mới có đàn ông xấu xa. Đúng vậy, thế giới này vốn rất công bằng, có đàn ông đốn mạc mới có con đĩ, có sở khanh thì phải có tú bà. Nàng là đàn bà, dù cho chưa trưởng thành nhưng rõ ràng nàng là đàn bà nhất trong những người đàn bà. Mà đã là đàn bà rồi thì sẽ có lúc nhẹ dạ, cả tin.

- Đồ khốn, cô gặp thằng nào rồi mới đối xử với tôi như thế!

- Anh tưởng anh có giá lắm hả?

- Mẹ! Cô là con đĩ, đụng thằng nào cũng cho nó chơi...

Hai tháng, ngọt nhạt có đủ, nàng không đáp ứng được lại bảo nàng thay đổi, dằn vặt chuyện nàng tiếp xúc những người đàn ông khác. Chịu hết nổi, nàng vứt hết đồ đạc của tình cũ ra đường, như một con chó bị bỏ rơi, hắn quay lại chửi rủa. Có lẽ nàng đúng là con khốn nạn thật gặp thằng nào cũng dạng chân ra cho chơi. Nhưng mà phải suy nghĩ lại, phải có những thằng đàn ông hạ đẳng, đê tiện mới có những con đĩ khốn nạn như nàng. Tình cũ tặng nàng những câu nói sõi đời, chua lè tận nơi cổ họng, đã quá quen với những câu chửi ấy, nàng đóng sập cửa lại. Hai tháng quá đủ cho kẻ bạc bẽo như tình cũ của nàng, sai lầm khi nàng yêu đàn ông.

Tháng 2, buồn tẻ chán ngán, nàng đem lên blog những lời than thân trách phận, kể chuyện tình cũ đối xử với nàng. Vài người bảo số nàng khổ, vớ phải thằng không ra gì, số khác lại bảo nàng dễ dãi trong chuyện tình cảm nên mới có kết quả này. Nàng im lặng nhận hết vào mình, số nàng khổ, nàng dễ dãi phải chăng đều do nàng mà ra?!

***

3.


Bạn có 5 tin nhắn offline

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: hey, mình quen nhau nha.

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: chỉ một thời gian thôi

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: anh rất thích em

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: làm bạn gái anh nha

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: anh chờ câu trả lời từ em.

Lâu rồi nàng không vào yahoo, vừa mở ra thì hộp tin nhắn offline hiện chình ình trước màn hình. Năm tin nhắn từ một nick vừa lạ vừa quen với nội dung muốn nàng làm bạn gái của hắn. Thật hay đùa?! Từ lúc tiễn tình cũ ra đi, nàng không còn mối liên hệ với bất cứ đàn ông nào. Và giờ thì đùng một cái, có người bảo muốn nàng làm bạn gái.

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: cũng được

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: nhưng phải xem anh có xứng đáng hay không?

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: mà bao giờ thì mình hẹn hò đây?

Năm phút sau, nick boyxinh_boychanh_khongranhcuaem sáng rực trên màn hình chờ, hồn nhiên với dòng status: Yeah!

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: cuối cùng em cũng đồng ý

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: anh chờ câu trả lời của em được một tháng rồi đó.

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: cũng lâu dữ ha

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: vậy anh tính bao giờ cho em thấy mặt đây???

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Hì, nếu em muốn bây giờ cũng được.

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: 11 giờ rồi đó, anh định cho em gặp mặt anh ở khách sạn à???

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Trời, em nghĩ anh tồi tệ đến vậy hả???

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: đàn ông nào chả vậy

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: anh rất trong sáng, vả lại em chỉ mới nhận lời quen anh thôi mà.

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: uhm, cũng đúng

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: thế em chịu gặp mặt không?

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Bây giờ á?

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: ừ, anh đến đón.

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: anh biết nhà em?

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: tất nhiên, biết em lâu thế rồi mà không biết nhà thì coi sao được.

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: biết em? Ơ em đâu biết anh

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: nhưng anh biết em

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu is typing

girlxinh_girlvip_khoaizon_honiu: Ok, em chờ, tới lẹ đi

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is typing

boyxinh_boychanh_khongranhcuaem: Ừ


boyxinh_boychanh_khongranhcuaem is now offline at 11:13 pm


Mười phút sau, chuông cửa reo, nàng chạy ra mở cửa. Trước mặt nàng là một chàng trai khôi ngô, cao to, khuôn mặt vừa lạ vừa quen, vừa thân thương nhưng cũng vừa xa lạ. Nàng nheo mắt hồi lâu rồi leo lên xe người nó. Trong vô thức, nàng vòng tay ôm người đó trong khi xe bắt đầu nổ máy. Không hiểu sao ở bên người đàn ông này nàng có cảm giác an toàn, cứ như nàng biết anh ta từ lâu lắm rồi. Có lẽ nàng dễ dãi trong những mối quan hệ thật, đồng ý đi chơi với người chưa biết mặt lần nào.

- Em ăn gì chưa? Trông em có vẻ hơi mệt

Anh ta cất giọng trầm khàn, đi kèm một nụ cười rất chi là độ lượng. Nàng lắc đầu, thú thực là nàng đang rất đói, chiều giờ có miếng gì trong bụng đâu nhưng vì mới gặp mặt lần đầu nên nàng cũng hơi sợ. Lỡ anh ta bỏ thuốc mê vào đồ ăn của nàng rồi đợi nàng hôn mê sau đó bắt cóc nàng đòi tiền chuộc thì sao? Nàng vốn giàu có cơ mà!

- Mình ra quán Băng Thành uống trà sữa nha, sẵn tiện kêu cho em vài món lót dạ luôn.

- Em không đói. Nàng cất tiếng phản kháng một cách yếu ớt.

- Cái bụng em đang biểu tình tập thể kia kìa. Em mà không ăn, lát nữa chúng nó lật đổ chính quyền thì khổ!

Quỷ tha ma bắt, anh ta nói đúng. Cái bụng xấu xa của nàng đang kêu ột ột, chống đối nàng dữ dội. Nàng đành im lặng, cũng chỉ vài món ăn, anh ta không thể thuốc nàng dễ dàng như vậy được. Xe dừng cái két trước quán trà sữa Băng Thành, ngay chính cái nơi mà nàng từng cùng bạn bè vào uống, nơi có những kỷ niệm thân quen thời trung học. Chàng ra hiệu cho nàng lên trước đợi trong khi chàng chạy xe vào bãi. Nàng đi thẳng lên cái bàn mà nàng từng ngồi, ba năm vẫn không hề thay đổi, nơi góc tường là những dòng chữ được viết một cách nguệch ngoạc " Best friend 4ever" của nàng. Người phục vụ đem thực đơn tới cho nàng, nhã nhặn mời nàng gọi món. Cầm tờ thực đơn, nàng đọc đi đọc lại những món ăn có trong đó, tưởng tượng ra mùi vị của những loại trà sữa, những loại thức ăn. Mùi thơm thơm, béo ngậy của món trà sữa chocolate với đủ loại thạch, vị đăng đắng của lục trà nơi đầu lưỡi hay mùi thịt bò xào chín tới của món Nui xào bò vẫn còn hiện rõ như in trong tâm trí của nàng, không hề phai mờ.

- Chờ anh lâu không?

- Không lâu bằng chờ một món ăn.

- Em đã gọi món đâu mà chờ

- Xí, toàn nói móc em thôi

- Đâu dám.

Ngày hôm đó đã đi vào lịch sử của nàng, người đàn ông đó vô tình bước vào cuộc đời nàng như một sự sắp đặt của thượng Đế. Là ngẫu nhiên hay hữu ý?

4.

- Tại sao em không thể yêu anh? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra giữa hai chúng ta em vẫn không tin rằng tình yêu là có thực sao?


Câu nói của chàng dai dẳng bám theo tâm trí của nàng, không lúc nào nàng không nghĩ về nó cả. Nàng muốn yêu chàng lắm chứ nhưng nàng thừa biết rằng nàng không xứng với chàng, nàng tự cảm thấy xấu hổ vì nàng không còn đủ trinh trắng để có thể tự hào, hãnh diện với chàng. Cho dù chàng có tha thứ cho nàng thì bản thân nàng cũng không thể nào tha thứ cho nàng được. Huống hồ chi chàng không hề biết chút gì về quá khứ đáng kinh tởm của nàng. Nếu biết chàng đã không yêu nàng điên cuồng đến thế! Cái gì càng mạnh mẽ, tưởng chừng như khó có thể tách rời thì càng mỏng manh, dễ vỡ. Nàng biết điều đó và nàng không đủ sức để gượng dậy nếu như chàng cũng như những người đàn ông trước làm đau trái tim nàng một lần nữa.

Nàng:

Anh à! Anh không thể coi em như tình nhân sao? Không thể chơi đùa bên em sao? Em vốn sinh ra không phải để dành cho đàn ông yêu mà chỉ dành cho những cuộc chơi. Thế nên đừng đặt quá nhiều hi vọng vào em để rồi bị chính sự kì vọng đó phản bội anh. Đời em - đời anh vốn đã quá khác biệt nhau rồi nên đừng nên tạo thêm nhiều sự khác biệt nữa. Hãy cứ coi em như tình nhân bé nhỏ của anh thôi nhé! Em yêu anh nhưng em không muốn đối diện với cảm giác mất anh thế nên chúng mình dừng lại ở đây đi! Hãy cứ coi em như người ta vẫn gọi em là " nhân tình". Tự nhiên em muốn mình yêu anh nhưng chỉ là yêu anh trong giấc mơ hằng đêm em vẫn mơ, dẫu có là mộng tưởng nhưng ít ra em vẫn hạnh phúc với nó, vẫn thấy có anh trong cuộc đời mình. Chỉ là em muốn yêu anh nhiều hơn, nếu có thể ... em sẽ yêu anh nhiều hơn, được không anh?

Anh à! Nếu có thể ... em sẽ yêu anh nhiều hơn nhưng xin lỗi ... em cũng chỉ là một con đĩ không hơn không kém.



Chia sẻ:

Bài viết:

Nguồn 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro