Chương 3: Tên chết bầm này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Thế là cô giúp cô nhóc này tìm đường, gọi khản giọng cũng không có người trả lời. Đúng nơi rừng vắng mà, có chết ở đây chắc cũng không ai biết. 

  Cô bé đi phía trước thì vẫn rất vui vẻ, như không có chuyện gì xảy vậy?! Thế nào mà lại để cô gọi khản cả giọng, còn bản thân thì vui vẻ nô đùa.

   "Tiểu Á, em cũng nên giúp chị chứ?! Em cứ thế này thì làm sao về nhà?" Mộ Tuyết Hy phòng má, hai tay chống lên eo tức giận nhìn cô nhóc.

  Lang Cát Á vẫn rất ung dung, nhẹ nhàng nói:" Chị bị ngốc à?! Bọn em có mũi thính như thế, muốn tìm đường về nhà rất dễ nha"

  Lúc này Mộ Tuyết Hy mới chợt tỉnh ngộ, đúng rồi nhỉ?! Sao mình ngốc thế. Mà khoan đã nào, con  nhóc này rõ ràng biết điều đó mà còn vui vẻ đồng ý khi cô muốn tìm giúp đường về nhà, muốn thử sự thông minh của cô sao?

  Shit! Cô lớn thế này mà bị một con nhóc vắt mũi.

   "Chị ngốc thật đấy, nếu mà anh Nhĩ Dã thích chị thì kiếp trước anh ấy làm nhiều việc xấu rồi" Cô bé nhìn cô cười cười.

   "CMN nhà nhóc, chị đã nói không có cơ mà?!" Cô gào lên với cô bé.

   Ngay sau tiếng gào ấy, một nhóm người liền từ một lùm cây xuất hiện, trên người họ đều mặt da thú, nhìn cô chằm chằm.

  Ôi! Lại cái gì thế này...

  Làng Cát Á nhìn thấy nhóm người ấy thì reo lên:" Aaa... Anh Nhĩ Dã"

  Cô nhóc vui vẻ chạy về phía người đàn ông đang đứng giữa nhóm người.

  Người đàn cũng ngồi xuống ôm lấy thân thể cô nhóc, giọng nói trầm trầm:" Sao lại tách ra rồi?! Có biết trong rừng nguy hiểm không?"

   "  Em không sao. Anh nhìn xem, em thấy chị ấy ở trong rừng. Hơn nữa còn cho em ăn một thứ gì rất lạ nhưng rất ngon,  chị ấy còn muốn đưa em về nhà nữa" Cô bé thành thật khai báo.

  Lang Nhĩ Dã nghe xong mà nhíu mày, nhìn cô gái phía đối diện.

  Cô ăn mặt rất khác lạ, không phải da thú như bọn họ. Anh cũng không biết nó là gì, hơn nữa da cô rất trắng , không giống như người của các bộ tộc.

   "Cô là ai?! Đến từ đâu?!" Anh lạnh giọng nói.

  Cô cũng quan sát anh từ nãy giờ, đúng là rất đẹp trai nha . Mặt da thú đã đẹp như vậy, không biết mặt quần áo sẽ như thế nào?!

   "Tôi đến từ một nơi rất xa, có nói mọi người cũng không biết đâu. Tôi cũng không biết tại sao lại đến đây, chỉ muốn tìm chỗ nương thân sau đó tìm cách trở về" 

  Đám người bên cạnh anh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, có người còn lên tiếng:"Tộc trưởng, không nên tin cô ta. Không chừng cô ta là người của tộc khác gài vào để chiếm đất của tộc chúng ta đấy"

  Câu nói ấy vừa dứt, có nhiều người liền ủng hộ:" Đúng thế, đúng thế"

   "Mọi người, chị ấy không phải người xấu đâu, chị ấy rất tốt với con" Cô nhóc lên tiếng giải thích, sau đó liền thoát khỏi cái ôm của Lang Nhĩ Dã chạy về phía cô.

  Cô không ngờ cô bé này lại bảo vệ cho mình, gương mặt cảm động, khẽ gọi:" Tiểu Á__"

   "Chị xinh đẹp, em sẽ bảo vệ chị" Cô bé ôm lấy chân thon dài của cô, cọ cọ.

   "Cát Á, cháu là gì thế?! Chưa phân rõ lai lịch của cô ta, cháu đừng làm càng" Có người không nhịn được hành động của Lang Cát Á, liền lên tiếng khuyên nhủ.

  Trong làng, người thứ hai bọn họ không thể đụng đến là Lang Cát Á. Cô nhóc là em gái của Lang Nhĩ Dã, ai trong gia tộc cũng biết anh rất thương yêu em gái. Mẹ của anh mất lúc sinh Cát Á, ba anh thì cũng vì chuyện đó mà trở nên ốm yếu, cuối cùng sinh bệnh mà chết. Cho nên Lang Nhĩ Dã rất quan tâm và lo lắng cho em gái chỉ bởi vì... cô là người thân duy nhất còn sót lại của anh trên cõi đời này.

   "Được rồi, cứ theo ý của cô ta đi, cho cô ta ở đây vài ngày, xem tình hình thế nào"Lang Nhĩ Dã không muốn ở đây tranh cãi thêm nữa, liền xoay lưng trở về ngôi làng.

  Những người khác cũng chỉ câm nín đi theo, còn Lang Cát Á thì đang được Mộ Tuyết Hy bế trên tay, hai người cười nói rất vui vẻ.

  Đến ngôi làng, mọi người đều tách ra để trở về ngôi nhà của mình. Cô thì đi theo sau Lang Nhĩ Dã, suốt dọc đường đi, luôn có nhiều ánh mắt nhìn cô chằm chằm khiến cô rất khó chịu.

  DM, có gì mà nhìn chứ?

  Đến nơi, ngôi nhà của anh nằm tận cuối làng, cũng có thể xem là ngôi nhà to nhất ở đây.

  Lang Nhĩ Dã nhìn cô gái nhỏ này, trong mắt hiện lên vài phần phức tạp, giọng lanh lãnh :" Cô sẽ ở chung phòng với Cát Á, nên biết thân phận một chút, cô hiện đang còn nghi ngờ là ngoại tộc đấy"

   "Tôi biết rồi" Cô thả Lang Cát Á xuống cho cô bé đi vào nhà, đang muốn bước theo cô bé thì bị giữ lại...

   " Cô nên nói tên rồi đấy?!" Lang Nhĩ Dã vẫn lạnh giọng như cũ.

  Tên chết bầm này, muốn gì chứ?!

   "Mộ Tuyết Hy" Cô ngắn gọn nói tên mình, sau đó hất tay anh ra đi theo hướng của Lang Cát Á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro