Chương 4: Lễ tuyển chọn bạn đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thấm thoát đã một tuần trôi qua từ lúc cô tới đây, cô cũng dần quen với cuộc sống và những người trong làng. Lúc đầu họ có thành kiến với cô, luôn nhìn chằm chằm vào cô như giám sát vậy, nhưng vì tính cách của cô, việc làm quen người khác không khó. Ba mẹ cô cũng thường dạy cô cách ứng xử với mọi người xung quanh.

  Cô còn quen được một cô gái rất tốt, mặc dù so với thời đại của cô có thể nói là không được đẹp lắm. Nhưng tính cách vui vẻ, đối xử rất tốt với cô. 

  Tên cô ấy Lang Ẩn, dường như ở đây ai cũng họ ' Lang ' cả.

  Hôm nay cũng là ngày Lang Nhĩ Dã chọn bạn đời, Lang Ẩn vì đã có bạn đời là Lang Diệu nên liền kéo cô đi xem náo nhiệt. Hai người họ vừa bước vào liền có nhiều ánh mắt bắn về phía họ. Cô đã thay bộ quần áo của mình thành bộ đồ da thú ở đây nhưng vẫn không khiến người khác không chú ý đến chỉ vì da của cô quá trắng, trắng nõn như da em bé vậy. 

   "Tuyết Hy, Nhĩ Dã tốt như vậy mà cô không thích sao? Hai người cũng đã ở chung một tuần rồi mà, thật là__" Lang Ẩn vừa đi vừa lải nhải bên tai cô không ngớt.

   "Ẩn, tôi với anh ta sống chung nhà thì sao?! anh ta sáng sớm đã ra ngoài tới trưa mới về, chỉ có Cát Á ở nhà, tôi cũng không thích tính cách khó chịu của anh ta" Mộ Tuyết Hy nhìn cô kể lể.

   "Hai người là không hiểu cái gì là chân ái cả"

  Cô bị Lang Ẩn kéo vào trong một căn nhà gỗ, trong đó có hai người là Lang Nhĩ Dã và Lang Cát Á.

   "Nhĩ Dã, đã chuẩn bị xong chưa?!" Vì Lang Ẩn lớn tuổi hơn Lang Nhĩ Dã, bọn họ cũng xem là chỗ thân thiết nên xưng hô cũng rất thân mật.

   "Ẩn, đã xong" Anh nhẹ nhàng trả lời, sau đó liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang đứng sau lưng cô ấy.

  Mộ Tuyết Hy thấy anh nhìn mình thì liền né tránh.

  Mấy ngày trước, trong một bữa cơm tối, anh đang nướng thịt, cô cùng Cát Á đang chơi bài. Cái này cô đem theo để giải trí lúc rảnh không ngờ lại có lúc dùng.

   "Chị Tuyết Hy, chị có định đi xem ngày chọn bạn đời của anh Nhĩ Dã không?!" Cát Á ngây ngô vừa chơi vừa hỏi.

   "Không đi, ở đây nắng gắt thật đấy" Cô trả lời rất hờ hững, không để tâm mấy đến người nào đấy còn đang làm bữa tối cho mình, gương mặt đen hơn đáy nồi.

  Lang Cát Á cũng không để tâm đến anh mình, vui vẻ chơi bài:"Chị trắng thế cũng không được đâu, con gái phải đen một tý mới khỏe mạnh chứ?!" 

   "Hừ!!! Chị không đi, không đi là không đi" Cô nhấn mạnh. Sau đó bổ sung thêm:"Chị đang khó chịu khi mặt loại da này, không dễ chịu chút nào"

   "Cô gái này, nếu đã ở lại đây thì nên làm theo quy định của làng chúng tôi, không thì cô có thể đi nơi khác" Lang Nhĩ Dã lạnh nhạt nói.

   "Anh làm như tôi muốn ở đây lắm vậy, tôi nói cho anh biết, một khi tôi tìm được đường về không chừng anh níu kéo tôi lại đấy. Lúc đó đừng có dream mà tôi ở lại" Cô đứng phắt dậy, hai tay chống lên eo, đôi má phồng to nhìn anh chằm chằm.

  Anh nhìn hành động của cô, không có từ nào diễn tả được. Có lẽ bọn họ còn biết quá ít về ngôn ngữ, có nhiều từ cô nói rất hoa mỹ khiến người khác không kiềm được mà muốn nghe giọng nói êm tai của cô.

   "Này, Lang Nhĩ Dã___" 

  Đang trong suy nghĩ miên man thì giọng nói ấy lại vang lên.

  Anh lúc này mới nhìn thấy cô gái ấy đang gọi mình. 

   "Chuyện gì?!" Anh che giấu biểu hiện hồn bay lên mây của mình lúc nãy, hỏi lại.

   "Không có" Cô xoay mặt đi, anh thật đáng ghét__. 

  Anh vẫn nhìn cô, mặc dù hôm nay cô vẫn mặt đồ da thú nhưng trong cô lại xinh đẹp hơn thường ngày, mái tóc dài tới eo thường được cô buộc lại giờ đã xõa ra. Ngoài ra còn làm một bím tóc nhỏ phía bên phải trong càng xinh xắn và đáng yêu.

   "Anh làm gì nhìn tôi như thế?" Cô buồn bực vì ánh mắt của anh, tại sao lại lộ liễu như thế chứ?! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro