Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Cậu có hiểu, có những vết thương, không thể lành lại hai lần không."}

PART 5

Zhang Yixing mơ màng mở mắt ra, liền thấy một ụ lông màu vàng, chớp chớp mắt cho tỉnh táo, phát hiện Park Chanyeol đang ôm con chó nhỏ tựa vào nửa giường của cậu.

"Nó không có việc gì, nhìn xem."

Zhang Yixing bật phắt dậy, cẩn thận ôm con chó nhỏ, chó nhỏ toàn thân vẫn đang quấn gạc, mở đôi mắt tròn xoe nhìn cậu chăm chú.

"Xem ra nó rất thích anh, ngoan ngoãn để anh ôm thế cơ mà."

Zhang Yixing mỉm cười, dụi mặt vào con chó nhỏ cọ cọ.

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Yixing, Park Chanyeol cảm giác như được đút vào miệng một ụ mật ong, "À này, con chó này đặt tên là gì? Kêu Sun, ổn không?" Động tác trêu đùa ngừng lại, vẻ tươi cười trên mặt cậu biến mất, ngẩn người, lắc đầu nói, "Không, Sun đã chết, nó không phải Sun, một lúc nào đấy, rồi nó sẽ lại ra đi, nên không cần đặt tên."

Park Chanyeol muốn nói gì đó nhưng lại thôi, im lặng vui đùa cùng chó nhỏ.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Park Chanyeol nhướng mắt về phía Zhang Yixing.

"Mở cửa đi, là HanKyung, bạn tôi."

"Làm sao anh biết?"

"Tiếng bước chân." Vô thức trả lời, không để ý đến biểu tình 'không thể tin nổi' của Park Chanyeol, "Đây là kĩ năng chúng tôi không thể không có."

Mở cửa, Park Chanyeol liền thấy một chàng trai cao ngất, nhã nhặn lịch sự, tươi cười dịu dàng, thật khó có chút liên quan đến hai chữ "sát thủ".

"Kyung hyung, sao quay về sớm vậy? Hà Lan chơi không vui sao?" Zhang Yixing đi ra, vừa cúi đầu vừa nghĩ, cười khẽ, "Hay là, HeeChul hyung lại không ở bên cạnh hyung."

HanKyung vốn đã sớm quen với thói trêu chọc của Zhang Yixing, nhưng vẫn cẩn thận để ý đến Chanyeol bên cạnh.

"Cậu ta là bác sĩ tư nhân Oh Sehun mời về, hiện tại ở nhà của em."

"Bác sĩ tư nhân? Xing, cậu bị sao à? ! !"

"Không sao hết." Phất phất tay, ý bảo HanKyung không cần lo lắng, "Oh Sehun chỉ là muốn tìm một người giám sát em mà thôi." Zhang Yixing nhìn sắc mặt không thể nào đen hơn của Chanyeol, bổ sung thêm, "Đương nhiên, nhân tiện tìm một kẻ kiểm tra em, xem bản thân em có còn năng lực để cống hiến cho sự nghiệp to lớn của cậu ta hay không."

"Không phải vậy." Park Chanyeol lớn tiếng phản bác.

Zhang Yixing tránh đi ánh mắt của hắn, thản nhiên nói, "Vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không cần giải thích với tôi." Quay lại nói với HanKyung, "Hyung, tập đoàn Acadia bên Hà Lan có đồng ý kí hợp đồng không?"

Tập đoàn Acadia, là tập đoàn chuyên về đóng tàu, có lịch sử lâu đời, quay trở lại những năm thế kỉ 17, khi Hà Lan bắt đầu được khai quật. Thế giới tràn ngập thương nhân buôn bán, thời điểm đó Acadia vừa xuất hiện đã nhanh chóng trở lên hùng mạnh. Hiện tại, là tập đoàn hàng đầu thế giới của Hà Lan trong lĩnh vực công nghiệp đóng tàu.

"Yixing, cậu biết?" HanKyung biết rằng, Sehun đã hạ lệnh, không để cho Zhang Yixing trong khoảng thời gian này nhúng tay vào việc của tổ chức.

"Đi Hà Lan để làm gì, ngoại trừ kết hôn chính là đóng thuyền, Đông Kỳ hiện giờ đã mặt trời khuất núi[1], Sehun muốn mở rộng vận chuyển đường biển. Cơ hội tốt như vậy, làm sao anh ta có thể bỏ qua chứ. Hơn nữa, cũng có thể thuận tiện đi đăng kí kết hôn luôn."

"Bọn họ không có đi đăng kí."

". . ." Zhang Yixing cũng không biết nói cái gì cho phải, bản thân đang mừng thầm sao, nhưng vì cái gì trong lòng một chút thoải mái cũng không có. Thật sự là kỳ quái mà."

"Ngày mai Đại Đông đứng ra tổ chức một buổi tiệc rượu, mời rất nhiều kẻ tai to mặt lớn, chuyện ồn ào của Đông Kỳ lần trước, rất có thể lần này sẽ là Hồng Môn Yến[2]. Chúng tôi đã khuyên Sehun không cần đi, nhưng cậu ta vẫn khăng khăng giữ vững lập trường.

"Thế mới là Oh Sehun, không phải sao." Zhang Yixing bỗng nhiên nhớ ra điều gì, thốt lên. "Đại Đông sao? Đại Đông hành động ?"

"Trong tình trạng này thì có vẻ là vậy."

Hai người đều lâm vào trầm tư, Park Chanye đứng bên cạnh, có chút xấu hổ. Đúng lúc này con chó nhỏ chạy ra, Park Chanyeol đưa tay ôm lấy, HanKyung nhìn thấy con chó, lắp bắp kinh hãi, "Con chó này?...Con chó nhỏ này? Yixing, cậu nuôi nó sao?"

"Ừ. Tối hôm qua nhặt được, nó bị thương nặng, giờ đã ổn rồi."

HanKyung cùng Zhang Yixing nói chuyện phiếm vài câu rồi ra về, Park Chanyeol vừa lúc xuống tầng mua đồ, liền theo HanKyung đi xuống. Hai người trong thang máy gần như không nói gì, bầu không khí không hiểu sao có chút ngượng ngùng.

Nhìn bóng Park Chanyeol phản chiếu trong thang máy, HanKyung mở miệng, "Đem con chó đó ném đi."

"Cái gì? ! !" Park Chanyeol mở to hai mắt nhìn.

"Chuyện Sun, cậu hẳn là biết đi."

"Ừ, tôi biết, là do tình nhân của Sehun - Zitao đã giết Sun."

"Đấy chỉ là một phần câu chuyện, Zitao mắc chứng bệnh sợ chó, khi đó là lần đầu tiên Sehun mang Zitao về nhà của anh ta và Yixing, Sun bị bắn chết, sau đó Yixing giống như phát điên, chĩa súng vào Zitao, nếu không phải có Sehun che chắn cho Zitao, chỉ sợ cậu ta đã sớm chết, về sau, Yixing liền dọn ra ngoài ở. Vài năm trôi qua, Yixing đối xử với Zitao không tính là bạn bè tốt, nhưng cũng không đến mức cố ý kiếm chuyện gây khó dễ, bây giờ các cậu nuôi con chó này, tôi chỉ sợ nhỡ may xảy ra chuyện gì, hậu quả khó có thể tưởng tượng được. Cậu có hiểu, có những vết thương, không thể lành lại hai lần không."

"Tôi hiểu." Park Chanyeol gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, như ánh nắng tháng sáu rực rỡ chói mắt, "Nhưng mà, tôi sẽ không vứt con chó kia đi."

"Cậu...!"

"Như lời anh nói, có những vết thương không thể lành lại hai lần, nhưng có những vết thương, phải lấy độc trị độc, tôi là bác sĩ, có lẽ so với anh hiểu rõ hơn."

HanKyung cười cười, "Chỉ sợ cậu không đơn giản chỉ là một bác sĩ." Thang máy xuống tới tầng trệt liền dừng lại, "Cậu có vẻ là một kẻ đáng tin cậy. Có điều, dẫu có như thế nào, nếu đã quyết tâm muốn ở bên cạnh Yixing, thì đừng để cậu ấy bị tổn thương. Đây là yêu cầu của tôi."

"I PROMISE ." Nụ cười nở trên môi, rực rỡ xán lạn.

___

"Taemin, nói cho tôi biết địa điểm và thời gian buổi tiệc rượu Dare tổ chức?"

"Yixing hyung, Sehun hyung ra lệnh trong khoảng thời gian này không được để cho anh can thiệp vào sự vụ."

"Một bữa tiệc rượu mà thôi, tôi có thể gây ra chuyện gì chứ." Một giây trước vẫn còn mang ngữ khí vui vẻ, một giây sau lập tức đanh lại, "Tôi không ngại phải đi tìm đâu."

Taemin đương nhiển hiểu được hàm ý chữ "tìm" trong câu nói kia của Zhang Yixing, không cho vài quả bom oanh tạc đã là may mắn lắm rồi, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi ngoan ngoãn phun ra địa điểm và thời gian của buổi tiệc rượu kia.

Vứt điện thoại sang một bên, Zhang Yixing ôm con chó nhỏ, ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài, rất rất lâu.

___

Chú thích:

[1] mặt trời khuất núi: ý nói đã hết thời, không còn sức ảnh hưởng gì nữa.

[2] Hồng Môn Yến: tiệc Hồng Môn

Hng Môn Yến là mt đin tích có ngun gc t thi chiến quc.

Hng Môn Yến là ba tic được t chc vào năm 206 trước CN Hng Môn (ngoi thành Hàm Dương, kinh đô ca nước Tn thi by gi). Người tham d có : Lưu Bang, Hng Vũ là nhng người có vai trò lãnh đo chng quân Tn, ba tic này có nh hưởng sâu sc ti khi nghĩa nông dân cui thi Tn và cuc chiến Hán - S, nó được xem là gián tiếp thúc đy s dit vong ca Hng Vũ và s thành công ca Lưu Bang lp ra nhà Hán.

Đin tích Hng Môn Yến nói v vic Hng Vũ t chc tic mng công vi ý mun giết Lưu Bang. Lưu Bang dù tri qua nhiu phen nguy him nhưng cui cùng đã an toàn thoát him.

Hng Môn Yến ám ch ba tic m ra đ mượn c hi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro