Chương 7: Carot (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THÔNG BÁO
---------------------------------------------------------
BỎ QUA NHỮNG CHƯƠNG CÓ DẤU SAO "*" NẾU MUỐN CÓ TRẢI NGHIỆM BOYLOVE BÌNH THƯỜNG. Còn nếu muốn đọc biến thái kiểu bình dương thì cứ đọc hết tất cả.
---------------------------------------------------------

Joyce đành chấp nhận làm theo yêu cầu của hắn. Chẳng mấy chốc thân thể cậu trần truồng phơi bày giữa khu rừng xanh không khác gì con mồi đang mời gọi dã thú đến ăn thịt mình.

Joyce xấu hổ lấy tay che đi lớp da nhẵn mịn bị gió thổi lạnh.

Sea lượn một vòng sau lưng Joyce rồi đứng đó từ lúc nào. Hắn bất ngờ dùng lực ấn mạnh, kéo Joyce ngồi vào lòng mình. Khiến cậu vấp té, hai chân vì thế mà dang rộng để lộ cái lỗ nhỏ xinh xắn. Cea hào hứng cợt nhả:

-Joyce em nói đúng chứ? Anh quả thật là có nhiều nốt ruồi thật đấy. Không ngờ ngay cái lỗ nhỏ cũng có này.

Hắn nói tiếp:

-Anh Joyce cái lỗ nhỏ xinh này để làm gì ấy nhỉ? Trả lời em đi!

Cea chẳng khác gì con quỷ, thản nhiên buông ra những lời lẽ đầy ghê tởm. Joyce đây là lần đầu tiên nghe được mấy thứ quái gở, kinh khủng như vậy. Đầu óc cũng sắp sửa hồ đồ đến nơi rồi. Cậu nào dám kháng cự hắn thêm nữa trong khi chị Rose đã ở rất gần, Joyce căng thẳng trả lời:

-Không biết! Nó dùng để đi vệ sinh mà.

Một tràng cười kéo dài đầy hả hê của Sea làm cho cậu có cảm giác lạnh lẽo chạy dọc khắp sống lưng:

-Không phải đâu anh Joyce à! Em sẽ dạy anh biết cái lỗ đó được dùng để làm gì. Đừng lo lắng nhé!

Cea giơ cao trái cà rốt to bằng cổ tay được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, hí hửng giãi bày:

-Chẳng phải anh Joyce thích làm con thỏ sao? Thỏ thì nên ăn cà rốt mới đúng chứ nhỉ?

Thấy hắn đã bắt đầu chà xát trái cà rốt đỏ hỏn vào cái lỗ bé nhỏ. Cảm giác ngưa ngứa ở chỗ đó khiến Joyce rùng mình, dường như lấy lại được nhận thức mà hết sức vùng vẫy:

- Đau quá!... Buông ra mau hai tên khốn!...

Không đợi cậu kịp chuẩn bị tinh thần, Cea nhấn mạnh tay thêm nữa làm trái cà rốt bị đẩy vào bên trong hơn một phần ba. Joyce rướn người, hai chân co quắp, nơi cổ họng bật ra thứ âm thanh cực kỳ dâm đãng:

-Ưm...

Điểm mẫn cảm khô khốc bị vật lạ hung hăng tiến vào như dao găm đâm xuyên qua da thịt khiến Joyce đau điếng, hô hấp trở nên khó khăn.Tiếng rên rỉ tỉ tê tràn ngập sắc dục vang vọng giữa đáy vực thẳm:

-Đừng mà! Xin hai người... Ưm... Dừng lại đi!

Cea phớt lờ hoàn toàn lời cầu xin khẩn khiết của người đang phơi bày ra cái lỗ nhỏ sớm đã bị sưng tấy từ lâu.

Cảm thấy chưa thỏa mãn, Cea lại lần nữa thúc hết sức đồ vật trong tay mình vào lỗ nhỏ một cách tàn bạo. Trái cà rốt sần sùi khuấy động dữ dội mọi điểm bên trong da thịt. Âm thanh nhóp nhép đầy ám muội. Máu đã bắt đầu chảy ra trở thành chất bôi trơn. Nhịp độ quá nhanh và gấp rút khiến Joyce không thở được:

-Ư... hức... buô.. ng ..ra...

Tay chân cậu run rẩy chẳng còn tí sức lực mặc cho con quỷ trước mặt muốn cường bạo ra sao tùy thích.

-Ưm...

Phía dưới bị chơi đùa tới mức bắn ra. Dòng tinh dịch ấm nóng chảy dọc khắp đùi. Joyce nhắm mắt thở phào.

Tưởng chừng chỉ đến đây thôi thì Sea đằng sau lưng đã nhấc bổng cậu lên. Tay Cea dựng thẳng đứng trái cà rốt, hướng đến cái lỗ nhỏ bất ngờ thả cậu xuống từ trên cao. Để lỗ nhỏ hoàn toàn nuốt chửng thứ đồ vật to lớn. Đau đớn ập tới khiến Joyce há hốc miệng kêu lên mất kiểm soát:

-Ưm... hức...Đau quá!... Tôi biết lỗi rồi... Xin ngài hãy... Ưm...

Cea liên tục lặp lại động tác. Lỗ nhỏ nhanh chóng nuốt lấy dị vật đến tận gốc rồi lại nhả ra tất cả. Mồ hôi trên trán Joyce đã chuyển sang cảm giác lạnh buốt. Tội nghiệp cái lỗ nhỏ chưa kịp khép chặt đã bị Sea điên cuồng tách đôi. Đau đớn chồng thêm đau đớn, không để Joyce nghỉ ngơi một giây nào. Cậu lã người thở hổn hển đầy yếu rớt. Tiếng khóc nấc đồng nhịp với cú đâm dữ tợn của Cea, cũng nhỏ dần, nghẹn lại ở cổ:

-Ư...ư...hức....

Lần này, Sea thủ thế bế cậu đứng thẳng dậy. Cea vẫn cầm trái cà rốt dựng đứng lên, đợi em mình thả rơi cái lỗ nhỏ xuống đúng điểm. Nhìn đồ vật phía dưới chỉa nhọn, im lặng chờ được đâm xuyên lỗ nhỏ từ độ cao chót vót. Joyce hốt hoảng nhận ra, trút hết sức lực còn sót lại nài nỉ van xin:

-Đừng mà! Sẽ chết thật đó... Không... A!...

Bị thả rơi khiến mông Joyce bầm tím. Nhưng cái lỗ nhỏ đã thành công đâm xuống dị vật từ độ cao "một mét rưỡi", rồi trôi tuột sâu vào tận bên trong không còn thấy gốc rễ. Cơn đau điếng xộc đến tận não làm đôi mắt Joyce mơ màng nhuốm màu dục vọng.

Da thịt bên trong rách vụn thành từng mảnh giống hệt điều mà con quỷ trước mặt đã dự báo. Rằng Cea sẽ chơi nát cậu. Hắn nhàn nhã để mặc cái lỗ phía dưới tự sức ăn trọn thứ đồ vật thô ráp ấy chút lát. Cea nhe cái răng nhọn ra, khóe môi cong lên, chẳng giấu nổi sự thích thú:

-Anh Joyce! Lúc nãy em nói chỉ có em mới đẹp tới mức khiến người khác nhìn em thở thôi, cũng thấy đẹp đúng chứ nhỉ? Không ngờ bây giờ anh cũng có thể đẹp như vậy. Tiếc là anh không thể thấy được dáng vẻ thở dốc đẹp đến mê hồn này của anh rồi.

Sea nghịch ngợm sử dụng ma thuật, làm rơi chiếc khăn lụa mỏng trên túi chị Rose, bay về phía gần bức tường cây. Thành công lôi kéo được sự chú ý của cô về hướng này, muốn dồn ép Joyce sợ hãi tới bước đường cùng.

Trán cậu đổ mồ hôi đầm đìa, tứ chi bủn rủn, cạn kiệt sức lực. Joyce nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt hiền lành của chị Rose, cố nén cơn đau để không phát ra những âm thanh đáng hổ thẹn. Uất ức nghẹn ở cổ, nước mắt cũng trực trào mà tuôn rơi lã chã trên nền cỏ.

Đột nhiên Sea đang ôm eo Joyce từ phía sau yên lặng quan sát nãy giờ, cất giọng nói:

-Ngất xỉu rồi!

Cea nghe thấy thế, lộ rõ biểu cảm chán nản:

-Yếu ớt thật đấy Sea nhỉ?

Sea dịu dàng, bình tĩnh đáp:

-Vì anh Joyce là con thỏ dâm đãng mà.
Tới lúc bất tỉnh vẫn không chịu nhả trái cà rốt ra Cea à.

Cả hai ngay lập tức đứng dậy rời khỏi bãi chiến trường mà hắn tạo ra. Sea và Cea cùng biến mất trước mặt Joyce. Để một mình cậu nằm im bất động dưới nền cỏ, thân thể chưa kịp hồi phục. Cái thứ đỏ hỏn khốn kiếp vẫn còn nằm nguyên vẹn bên trong cái lỗ nhỏ mà mấp máy không ngừng. Joyce như chàng thơ ngủ say giữa khu rừng âm u.

Cậu chẳng tài nào nhận ra được Sea và Cea đã dựng lên ảo ảnh rằng chị Rose đã đến đây. Hắn chỉ đơn giản là muốn dọa để Joyce sợ chết khiếp mà ngoan ngoãn nghe lời thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro