Chương 2: Xuyên qua.......rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bóng tối vô tận, Lãnh Thiên Tuyết bỗng dưng cảm thấy cô đau nhức cả đầu, toàn thân như đứt từng khúc ra, bên tai cô còn có tiếng nức nở của một người phụ nữ, cô cảm thấy quái lạ rõ ràng mình đã chết rồi mà, tại sao vẫn có thể nghe thấy tiếng người khóc thương cho mình? Nhưng Lãnh Thiên Tuyết dần dần mệt mỏi mà lâm vào hôn mê:

- Bác sĩ Từ, xin ông, xin ông cứu lấy con bé, nó nó nó.........

Người phụ nữ khóc càng ngày càng thảm thương, vị bác sĩ cười hiền hậu, ông vỗ vai bà

- Bà cứ yên tâm, Lãnh tiểu thư chỉ bị thương ở tay và đầu thôi chúng tôi sẽ cố gắng hết sức

Vị bác sĩ liền phân phó y tá đẩy 1 cô gái mặt trắng bệch, trán không ngừng chảy máu vào phòng cấp cứu.

Sau 2 tiếng, cô được chuyển đến phòng bệnh

Lãnh Thiên Tuyết dần dần mở đôi đồng tử màu đỏ máu ra, cô khẽ nhíu mày, trước mắt cô chính là trần nhà màu trắng mà cô nhớ rõ là phòng mình là màu xanh cơ mà, mùi thuốc sát trùng bay đến khiến cô khó chịu không thôi. Người phụ nữ bên cạnh tỉnh dậy vui mừng

- Con gái cuối cùng con cũng tỉnh

Lãnh Thiên Tuyết khó hiểu nhìn bà, nhan sắc bà vô cùng xinh đẹp, cô biết chắc rằng dù nhìn bà thoạt nhìn 30 nhưng tuổi tác đã hơn 40. Người phụ nữ vui mừng đứng dậy không quên nói lại 1 câu

- Để mẹ đi gọi bác sĩ

Lãnh Thiên Tuyết hoàn toàn không hiểu, mẹ? Cô là cô nhi cơ mà, cô chợt thấy có gì không đúng. Khả năng sống sót của cô sau vụ đó cũng chỉ còn 0,0081% với cả cô nhớ tóc cô rõ ràng màu đen của phương Đông cơ mà, tại sao từ khi nào trở thành màu vàng kim, tay cô nhỏ nhắn, trắng ngần nữa, cô cầm súng rất nhiều nên đáng lý ra phải có vết chai chứ. Lãnh Thiên Tuyết hoảng hốt, cô vội bật dậy, liền choáng váng đầu, Lãnh Thiên Tuyết cố điều chỉnh lại, cô bước đến trước gương trong WC liền kinh ngạc. Trong gương là một cô gái lai, cô có mái tóc xoăn nhẹ màu vàng kim xoã dài, đôi mắt long lanh màu đỏ tươi, cánh mũi nhỏ nhắn thẳng tắp lai tây, môi hồng nhỏ mềm quyến rũ. Nước da trắng ngần không tì vết dù sắc mặt cô trắng bệch nhưng làm người khác cảm thấy yếu đuối cần che chở. Cô như một thiên thần diễm lệ lạc xuống trần gian, ánh mắt như viên Ruby toả sáng trong bầu trời đêm

Lãnh Thiên Tuyết khẽ sờ lên mặt, cô khẽ nhéo má mình, có cảm giác, cô không nằm mơ. Đến giờ Lãnh Thiên Tuyết mới nhìn tới, trên đầu cô là một dải băng đang quấn quanh, tay phải cô bị thương đau nhức. Một số ký ức ùa tới, trong trí nhớ, cô bị ngã cầu thang từ lầu một xuống lầu trệt liền bất tỉnh.

  Lãnh Thiên Tuyết nhớ đến là người phụ nữ khi nãy trong kí ức đã gọi cô là Tuyết nhi. Lãnh Thiên Tuyết nhíu mày, Tuyết? Cô lại một lần nữa kinh ngạc, cô cư nhiên xuyên vào cuốn truyện não tàn ấy, là trở thành nữ phụ não tàn cùng tên với cô. TMD thật là cẩu huyết, cô lại xuyên đến nhân vật bi thảm nhất trong lịch sử. Trong truyện được bà tác giả nào đó viết rằng Lãnh Thiên Tuyết là cô con gái yếu ớt, chỉ vì cô yêu một trong những nam chủ trong hậu cung mà trở nên độc ác. Nữ chủ trong truyện bề ngoài thanh tú, diu dàng như nước, nhu nhược yếu đuối cô ta luôn tìm cách thu phục từng nam chính và từng người một đều là những con người không thể chọc vào. Cô thở dài, nếu cô đã đến đây thì sẽ thay cô ấy tiếp tục sống. Thiên Tuyết suy nghĩ, từ giờ cô sẽ trở thành Lãnh Thiên Tuyết, đại tiểu thư Lãnh gia.Cô phải tránh xa từng nam chủ cùng nữ chính để có thể không có cái chết bi thảm, các người cứ ở một bên đấu tranh nha, Thiên Tuyết  tôi sẽ ở một bên xem kịch vui. Từ bên ngoài, Lãnh phu nhân bước vào cùng một vi bác sĩ già, bà không thấy con gái trên giường liền lo lắng

- Tuyết nhi con đi đâu rồi?

Lãnh Thiên Tuyết giật mình, cô bước ra khỏi WC, Lãnh phu nhân liền vội vàng đi tới đỡ cô đến bên giuờng một bên càu nhàu. Lãnh Thiên Tuyết thấy ấm áp trong lòng. Lúc trước nàng là cô nhi, không biết tình thân là gì, đến khi đến đây lại được một người mẹ xinh đẹp hết lòng yêu thương, dù cô có lỗi với bà nhưng cô sẽ thay Lãnh Thiên Tuyết yêu thương bà. Cô nằm lên giường, vi bác sĩ kia kiểm tra sức khỏe cho cô liền nói kết quả rằng không còn gì đáng ngại. Bà liền thở phào nhẹ nhõm, vị bác sĩ lui ra

- Mẹ, con con... con quên một số chuyện rồi. Mẹ có thể nói lại cho con không?

Bà kinh ngạc lại thở dài, Lãnh phu nhân à không mẹ cô kể lại tất cả mọi chuyện cho cô nghe

Lãnh Thiên Tuyết  sau khi đến Lãnh gia liền âm thầm cảm thán, trong truyện tác giả có viết Lãnh gia thành lập nên Lãnh thị từ rất lâu rồi, Lãnh thị kì thực là một gia tộc cổ đến ngay cả nữ chính cũng không biết, Lãnh gia giấu chuyện này rất kĩ chỉ có rất ít người biết. Lãnh thị phát triển nhanh chóng trở thành một trong những công ty kinh tế số một số hai toàn nước. Mà Lãnh Thiên Tuyết lại là cô gái không biết gì về kinh doanh nên sau này anh trai cô tiếp quản nó. Lãnh Thiên Tuyết được đỡ lên phòng, Lãnh phu nhân mỉm cười dịu dàng nói:

- Nghỉ ngơi đi, 3 ngày nữa mới tháo băng được

Lãnh Thiên Tuyết khẽ gật đầu, cô nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ, Lãnh phu nhân nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng để lại không gian yên tĩnh cho cô. Lãnh Thiên Tuyết 3 ngày sau đươc tháo băng liền vui vẻ, hiện giờ cô nhìn mình trước gương liền vui mừng, thân thể này tuy yếu nhưng với khuôn mặt thiên thần như thế này mà lại có một thân hình quyến rũ như thế. Ngực 40C, eo thon cùng vòng 3 khiến người khác ghen tị mà cô chỉ mới 18 tuổi thảm nào nữ chính ghen ghét. Chậc chậc vài cái cô leo lên giương ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro