3.Muốn bắt nạt.Nhầm người rồi!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tuần trước:
Trong một lần ra ngoài bà ta thấy Diệc Hàng đi cùng Liên Hoài Vỹ Bà ta đứng ở góc hẻm nhìn ra không tin vào mắt mình.
"Tại sao mày chưa chết chứ'chết tiệt" trương liên ngiến răng nói.
"Được ,mày đừng tưởng có người chống lưng cho mày" ả cười nửa miệng.
____________hiện tại___________
"_Mẹ...không. Đừng bỏ con lại."
_"không..không" Diệc Hàng gặp ác mộng la lớn, trán đầy mồ hôi.
Hoài Vỹ nghe cậu la lên thì vội chạy sang phòng cậu,khi đến phòng cậu thì hắn bắt gặp trên khuôn mặt đáng yêu của cậu đầy nước mắt miệng không ngừng kêu mẹ cậu.hắn nỗi lên một tia đau lòng chạy đến ôm cậu vào lòng trấn an cậu.
*Bảo bối ngoan "không sao, có anh rồi* Hắn giọng ôn nhu vỗ nhẹ lưng cậu đến khi nghe tiếng thở đều của cậu mới nhẹ đặt cậu nằm xuống, hắn cũng nằm xuống ôm cậu vào lòng ngực rắn chắc của mình rồi cũng đi vào giấc ngủ.
Sáng ,vài ánh nắng tinh nghịch chiếu vào phòng làm Diệc Hàng tỉnh giấc.
_'Á...cái tên chết bầm này ' xuống giường tôi mau "cậu hét lớn .đạp thẳng Hoài Vỹ xuống giường.
*phịch ..A..đau* Hoài Vỹ nằm dưới sàn nhà kêu lên .
"*Hàng Hàng a~ em làm gì mạnh tay vậy !?.* hắn nhíu mày đỡ lưng nói.
" Ai biểu anh nằm trên giường tui chứ" hứ*. Cậu tức giận trừng hắn.
*_ đêm qua em gặp ác mộng nên anh mới ngủ với em mà!"*hắn nhìn cậu vô tội.
"*à vậy xin lỗi nha! NHƯNG AI CHO ANH ÔM TÔI!!*". Cậu la lớn rồi chạy wc .
Liên Hoài Vỹ đứng ngơ tại chổ:" bảo bối thật hung dữ a~".hắn thầm nghĩ rồi đi ra đến phòng mình chuẩn bị đi làm.
Lập Hiên và Thiên Hy nãy giờ dưới lầu không khỏi ngạc nhiên,lão đại lạnh lùng của bọn họ đâu rồi."lão đại chịu đựng lão bà tốt ghê" Lập Hiên đầu gỗ lạnh lùng cũng lên tiếng .
Thiên Hy :*gật gật*.
Khi vscn xong thì Diệc Hàng tiếp tục bám theo Hoài Vỹ đến công ty vì ở nhà rất chán a~.
Mọi người thấy cậu ở công ty cũng không bàn tán này nọ nữa vì họ quen với cậu rồi ai cũng quý cậu.
Hoài Vỹ nắm tay cậu di lên phòng tổng giám đốc, khi mở cửa ra thì Diệc Hàng thấy hai con người đang tình cảm như trong phim. người ngồi ăn người thì lau miệng cho người kia. thấy Hoài Vỹ bước vào thì Hoa Sâm và Oánh Hạo quay đầu lại chào rồi nhìn sang Diệc Hàng...
"Hoài Vỹ đây là ai mà dễ thương vậy" Oánh Hạo chạy lại nhéo má Diệc Hàng kéo dãn hai bên.
*_Vợ của tớ* hắn bình tĩnh đáp."
"ai vợ anh chứ!" cậu đỏ mặt .
*À ra là vợ, CÁI GÌ ?? Hoa Sâm ngạc nhiên la lớn.
"Đang ở công ty đó Hoa Hoa Sâm" Oánh Hạo nhìn Hoa Sâm nhíu mày.
*cộc cộc cộc* tiếng gõ cửa từ bên ngoài." vào đi" Hoài Vỹ lạnh giọng lên tiếng.
*Lão đại có chuyện ở bang ạ!!* Lập Hiên bước vào cúi đầu nói.*được ra ngoài đi* hắn nói rồi tiến đến chỗ cậu và Oánh Hạo
"_Oánh Hạo giao em ấy cho cậu* hắn nói với Oánh Hạo rồi quay qua Diệc Hàng "Hàng Hàng một chút anh sẽ quay lại".
"được" cậu đáp
_*Hạo Hạo à anh đi nha* Hoa Sâm luyến tiếc rời đi.
"anh đi đi" Oánh Hạo phất tay bảo đi đi rồi quay sang Diệc Hàng nói chuyện.(Au: tội nó lắm Hoành à).
Khi hai người kia vừa đi thì cậu cùng Oánh Hạo trò chuyện, vì hai người bằng tuổi nên rất thân với nhau.
"Hạo à tớ đói, đi kiếm gì ăn nha" cậu ôm bụng đang kêu nói.
"_ Để tớ lấy cho ở đây đi" nói rồi Oánh Hạo đứng dậy đi ra ngoài.
Diệc Hàng chạy lại bàn làm việc của Hoài Vỹ mở loptop ra rồi kiếm thông tin gì đó.
Một cô gái xinh đẹp nhờ hàng tá phấn son. mặt váy ôm màu đỏ đi hướng về phòng tổng giám đốc.
*Hạ tiểu thư cô tìm giám đốc có chuyện gì ạ? Thư ký Kim chào nói.cô cũng không ưa gì hạ tiểu thư này, cô ta là Hạ Kỳ tiểu thư của tập đoàn Hạ thị, đỏng đảnh không coi ai ra gì. Cô ta yêu Hoài Vỹ muốn đến gặp hắn .
"Vỹ Vỹ" em tới tìm anh đây*.ả õng ẹo đi lướt qua thư ký kim. "Ta khinh" thư ký Kim thầm mắng.
*Cạch* cô ta bước vào thì thấy Diệc Hàng ngồi ở bàn làm việc của Hoài Vỹ vẽ gì đó. ả nổi giận đi đến trước cậu hét lớn.: 'Mày là ai mà dám ngồi ở chổ của Vỹ Vỹ hả.'
"ồ Vỹ Vỹ nữa cơ!! Thật tình cảm". Cậu nhất khoé miệng khinh thường nhìn ả.
'Mày dám' Hạ Kỳ tức tối đi đến trước mặt cậu kéo mạnh tay cậu ra khỏi bàn ,móng tay nhọn của ả đâm vào tay cậu chảy máu. Cậu nhíu mày quật tay ả ra làm cô ta té xuống đất .
"_Tốt nhất đừng đụng vào tôi" Cậu khinh bỉ nhì hạ kỳ ngồi dưới đất nói giọng lạnh nhạt.
*Tại sao tao không dám đụng vào mày chứ, mày là đồ dơ bẩn mẹ mày sinh ra mày cũng vậy* cô ta hét lớn đứng dậy đẩy cậu ngã.
"cô vừa nói cái gì ?ai dơ bẩn?mẹ tôi sao!! Diệc Hàng lạnh lùng tức giận đến cực điểm.Cậu với lấy dao gọt trái cây kề vào cổ ả.
*Á..cứu tôi " Hạ Kỳ mặt không giọt máu kêu lên.nhưng đây là phòng cách âm người bên ngoài không nghe thấy.
"Nói _lại _nữa_ xem" cậu kề dao mạnh vào cổ ả đến rớm máu.gằn từng chữ.
Lúc này Oánh Hạo chạy vào thấy cảnh này không ngừng kinh ngạc là Diệc Hàng sao, không giống cậu ấy chút nào.
Cùng lúc đó Hoài Vỹ cũng từ bang trở về. hắn thấy cậu như vậy cũng hơi ngạc nhiên.
"Vỹ, cứu em cậu ta điên rồi" ả Hạ Kỳ thấy Hoài Vỹ về thì giả yếu đuối kêu cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro