Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có những người có bệnh mới được chăm sóc đặc biệt.

Tiêu Chiến bất chợt nhận ra, mùa hè thực sự đã qua rồi, thời tiết nóng bức cũng có chút khởi sắc, tiết trời đều đang mang hơi thở của mùa thu. Vậy mà lòng anh vẫn cứ nhộn nhạo, nóng như lửa đốt. Vương Nhất Bác không coi anh là bệnh nhân nhưng hắn chăm sóc anh từng li từng tí sẽ làm anh nghĩ bản thân mình chính là một bệnh nhân.

Bé con trong bụng cũng  được hơn tám tháng, địa phương kia dần dần nhô cao lên làm anh cảm thấy có chút khác thường. Anh dù sao cũng là nam nhân... mà nam nhân sao lại có hình dáng như thế được. Khủng hoảng tinh thần chưa dứt, vùng da ở phía bụng dưới tự dưng bắt đầu dạn nứt làm anh càng hoang mang hơn. Ngày trước khi có hai đứa song sinh, bụng cũng thật lớn nhưng không có dấu hiệu này, bây giờ chúng tự dưng phát sinh ra làm anh không biết nên phải làm cả. Vết dạn rất to còn loang lổ khắp bụng, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác thấy anh xấu xí sẽ lại ghét bỏ. Thỏ nhỏ càng nghĩ càng rùng mình, đắn đo vài ngày cuối cùng quyết định dấu hắn đi mua mấy loại thuốc trị dạn da.

Về phần Vương Nhất Bác, hắn gần đây không vô tâm như trước nữa. Tiêu Chiến có chuyện buồn, hắn nhất định sẽ phát hiện ra ngay. Hắn cũng không còn đi sớm về muộn nữa, đôi khi hắn còn nghĩ, thà để công ti khủng hoảng còn hơn là để hắn nhìn thấy anh khủng hoảng. Vả lại ở công ty còn có cả Uông Trác Thành và chị hắn chứ Tiêu Chiến ở nhà chỉ có một mình hắn mà thôi. Suy đi tính lại thêm một chút, việc gì không cần hắn động tay vào, hắn sẽ bỏ qua một bên rồi về nhà sớm luôn.

Nhưng sớm ở đây vẫn là giờ tan tầm quy định dành cho nhân viên được quốc gia đặt ra. Thời gian hắn ở nhà vẫn quá ít ỏi thành ra có nhiều lúc hắn vẫn sơ sảy, không biết Tiêu Chiến đang buồn lòng về chuyện gì nữa.

Tiểu Vương còn nhớ, hôm ấy Bánh Bao đang lên lớp, Bánh Ú cùng Bánh Kem thì bị hắn một tay bế qua nhà Vương Như Hân luôn. Mục đích thì quá rõ ràng rồi, tất nhiên là để thỏ nhỏ có thể nghĩ ngơi một vài ngày. Lúc hắn về đến nhà, ngoài trời cũng vừa vặn đổ mưa lớn, gió thét một cái thành bão luôn. Trong lòng hắn thầm cảm thán, bản thân mình vô cùng may mắn, có thể tránh được một cơn bão về nhà với đại bảo.
Thực ra hạnh phúc cũng chỉ giản đơn thế thôi, có khi là tan tầm không tắc đường về nhà sớm năm mười phút. Có khi là lúc trời đổ mưa kịp ghé qua cửa hàng tiện lợi trú tạm mà khi đó, bản thân lại kịp mua cái ô duy nhất còn sót lại.

Thật sự rất giản đơn...

- Tán Tán, em về rồi.

Vương Nhất Bác vừa mở cửa phòng ra, đã thấy đối phương ngồi co ro trên ghế sô pha, bên cạnh anh là rất nhiều vỏ của những tuýp thuốc lạ.

- Nhất Bác...

Tiêu Chiến vừa thấy hắn về đến, cả người lập tức giật bắn lên, anh ngơ ngác một giây sau đó đem mấy loại thuốc bôi kia giấu về phía sau lưng, vùng bụng bị dạn cũng bị anh dùng áo che đi luôn.

- Anh đang làm gì thế?

Vương Nhất Bác càng hiếu kỳ tiến lại gần hơn, thử xem anh rốt cuộc là đang làm gì mà phải thấp thỏm giấu giấu giếm giếm như vậy.

- Anh... anh...

Tiêu Chiến thấy hắn càng ngày càng áp sát mình, đã vậy đối phương còn không ngừng đặt ra câu hỏi cho anh. Thỏ nhỏ không biết đáp lại thế nào, anh cũng không biết nói dối hắn mà những lúc anh nói dối, đối phương nghe đến câu thứ hai nhất định đoán ra rằng anh đang không thật lòng. Rốt cuộc anh sợ đến nỗi không dám mở miệng ra luôn.

- Nhất Bác...

Tiểu Vương sững sờ một chút, ơ... sao lại khóc nữa rồi? 

Hắn nhanh chóng chạy lại ôm anh vào lòng, Bác đệ vừa mới về nhà, hắn thề là mới hỏi anh mấy câu thôi chứ chưa nói gì sai trái cả. Đến cả hành động cũng vô cùng nhẹ nhàng không quá phận, vậy mà thỏ nhỏ lại bị làm cho ủy khuất đến rơi nước mắt. Hắn đưa ngón tay, gạt gạt đi mấy giọt nước trên khóe mi anh, mặt mũi cũng được hắn dùng khăn thấm sạch sẽ.

- Bụng anh bị dạn, rất xấu xí.

Vương Nhất Bác rốt cuộc hiểu, thì ra là anh đang lén lút bôi thuốc mà hắn lại làm anh giật mình nên anh mới phản kháng kịch liệt như vậy, hắn cũng biết thêm, Tiêu Chiến sợ hắn ghét bỏ nên mới giấu hắn mấy vết dạn da này.

Hắn kéo áo anh lên, vô cùng ôn nhu xoa xoa mấy vét xẻ ngang dọc trên bụng, hai lần có đứa nhỏ anh đều không bị sự này. Bây giờ có đến tận mấy vết loang lổ lan khắp bụng, Tiêu Chiến không lo lắng mới lạ.

- Không sao, em giúp anh bôi thuốc, sinh xong đứa nhỏ sẽ bình thường trở lại.

Tiêu Chiến tròn xoe mắt nhìn hắn.

- Thật không?

Tiểu Vương buồn cười, hắn ôm lấy bụng anh còn hôn hôn lên đó. Bỗng chốc hắn cảm thấy lòng mình thật ấm áp, có thể ở bên cạnh anh là mọi mệt mỏi trong đầu hắn đều bay đi hết.

Thực sự rất bình yên.

- Em sẽ không nói dối.

Bác đệ cầm lấy tay anh, đầu óc hắn chỉ còn suy nghĩ đến, sau này tất thảy mọi thứ tốt đẹp trên thế giới hắn đều sẽ dành hết cho anh, sẽ không để anh chịu đau khổ, dằn vặt nữa. Vương Nhất Bác, hắn cố gắng hết sức mình, cuối cùng cũng chỉ để săn sóc, bảo hộ cho Tiêu Chiến mà thôi.

- Để em xem, em bôi thuốc cho anh nha?

Tiêu Chiến thấy hắn trân thành, tâm cũng mềm nhũn ra, mấy tuýp thuốc dấu sau lưng đều đưa cho hắn hết. Thật không giống như tưởng tượng của anh, người này không những không bài xích ghét bỏ mà còn ân cần giúp anh bôi thuốc. Trong lòng tự dưng nảy sinh một cỗ hạnh phúc to lớn, Vương Nhất Bác có thể vì anh mà chấp nhận, chịu đựng ư? Hắn bày ra dáng vẻ tươi cười như vậy, có lẽ là không cảm thấy anh phiền phức đi. 

Mấy ngày sau đó, Tiểu Vương đối xử với anh càng ân cần, cẩn thận hơn, Tiêu Chiến làm cái gì cũng thấy hắn  tiến lại gần hỏi han này nọ. Ví dụ điển hình nhất là lúc anh đi tắm, đối phương chẳng hiểu sao lại kéo kéo ống tay áo anh lại, bàn tay hình như không biết giấu ở đâu đành đưa lên gãi gãi đầu.

- Tán Tán, em tắm với anh nhé?

Thỏ nhỏ thấy hắn kì lạ, trong lòng còn đoán già đoán non, tưởng hắn sợ anh đến cả đi tắm cũng có thể phát bệnh. Cứ nghĩ đối phương coi mình là bệnh nhân mà đối đãi, Tiêu Chiến lại có chút không can lòng, anh thở dài một cái, đã vậy còn thẳng thừng lắc đầu từ chối hắn.

- Lúc đi tắm, anh sẽ không phát bệnh, đừng lo.

Vương Nhất Bác chuyển từ ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn sang trạng thái lúng túng không biết làm gì, cuối cùng là sợ hãi đến nỗi nói lắp luôn.

- Em.. em không có ý đấy. Em sợ.. bên trong trơn ướt.. anh đứng sẽ không vững..

Tiểu Vương thấy mình thực ngốc, đến cả ngỏ ý chăm sóc người ta mà cũng làm đối phương sinh khí được, hắn quả thật là không có tài cán gì cả. Đồng nghiệp nào trong công ty cũng chắc chắn, vợ mấy người đó đều thích đàn ông mồm mép tép nhảy, biết cưng chiều, biết chia sẻ. Nhưng về phần Tiêu Chiến... hắn không biết anh có giống họ không, nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Chiến cũng là nam nhân nha.

Nghĩ đến đây, Tiểu Vương lại có chút chột dạ, ba Tiêu đã từng hét vào mặt hắn như thế này.

- Cả hai đứa đều là đàn ông, tại sao con ta lại phải sinh đứa nhỏ?

Trong tình thế cấp bách kia, Tiêu chiến còn dám đứng ra bảo vệ hắn, anh nói có bốn chữ mà bây giờ nghĩ lại hắn cảm bản thân mình thật không xứng với anh.

- Do con nguyện ý.

Không vì tiền tài danh phận cũng chẳng vì địa vị xã hội hay bất cứ lý do nào khác, chỉ vì hắn là Vương Nhất Bác mà thôi.

- Nhất Bác, anh cũng đã gần bốn mươi tuổi... em đừng đối với anh giống như với trẻ con nữa.

Tiểu Vương giật mình, dù là anh có bao nhiêu tuổi hắn cũng sẽ bảo hộ anh thật tốt.

- Em có mua cái này.

Tiêu Chiến hướng về phía hắn tích cực xem xét, đối phương hôm nay lại bị sao thế này? Mặt mũi của hắn so với quả cà chua chín còn muốn đỏ hơn nữa.

Vương Nhất bác vừa dứt lời, đã chạy thật nhanh ra ngoài, lúc chạy còn không cẩn thận vấp vào thành giường, hắn buột miệng kêu lên một tiếng sau đó quay lại quan sát sắc mặt của anh. Thấy anh vẫn bình ổn đứng đợi hắn, Tiểu Vương mới nuốt nước mắt, nhảy lò cò ra bên ngoài.

- Tada Tán Tán, anh xem, đây là miếng lót chân không thấm nước, em mới đặt trên taobao đấy.

Hắn nói một câu, tay chân nhanh như chớp đem tấm lót kia giải xuống nền phòng tắm.

- Lúc anh tắm, đứng ở đây sẽ không sợ trượt nữa. Tán Tán, anh xem em có giỏi không?

Tiêu Chiến nghe hắn một câu Tán Tán hai câu Tán Tán, chẳng hiểu sao lại thấy vui tai, áp lực trong lòng bỗng dưng cũng được giải tỏa hết. Đối phương đối với anh toàn là nâng niu trân trọng, không phải vì hắn xem anh là bệnh nhân, Tiểu Vương hao tâm khổ tứ thành dạng này chỉ để chứng minh, anh là người hắn thương nhất.

- Cảm ơn em.

Thỏ nhỏ đã thật lâu không phát sinh cảm giác rung động này, hôm nay  lại bị một hành động nhỏ nhặt của hắn làm cho ngại ngùng đến nỗi không biết trốn đi đâu, khuôn mặt bé bé cũng đỏ ửng hết cả lên.

- Có thể hôn hôn lên má không?

Tiểu Vương ghé sát tai anh thì thầm một câu, Tiêu Chiến vừa nghe xong đã đánh rơi hết cả quần áo xuống mặt đất. Hắn nhanh tay nhặt hết lên cho anh, đã vậy còn không quên ôm anh vào lòng.

- Không thể hôn má sữa của em sao?

Tán Tán rụt rè nhìn hắn, môi mỏng cũng dần áp sát lại, ai ngờ còn chưa động vào má hắn, Vương Nhất Bác đã dành xong thế chủ động, thơm lên môi anh một cái. Làm xong xuôi việc xấu, Tiểu Vương còn chẳng ngại ngùng chút nào cả, hắn bày khuôn mặt dày ba thước của mình về phía anh, giọng nói càng lúc càng hăm hở.

- Anh còn chưa hôn em nữa mà đã định chạy rồi hay sao?

Tiêu Chiến quay người, bước nhanh về phía phòng tắm, tai thỏ chưa đầy một phút đã biến thành màu hồng rồi.

- Em.. em không có nghĩ khí. Lúc đầu còn nói chỉ thơm má.

Lúc anh đóng xong cửa nhà tắm vẫn thấy tiếng của Tiểu Vương từ đằng sau vọng lại.

- Em bán mười phần nghĩa khí đổi lấy một nụ hôn, anh còn không chịu sao?















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro