06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi hầm giữ xe, dần xa khỏi quán bar ấy. Trong xe không khí im lặng bao trùm, chỉ có tiếng động cơ êm ái vang lên, hòa lẫn với nhịp thở chậm rãi nhưng có phần gấp gáp của em. Bên ngoài, ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu qua cửa sổ, những vệt sáng lướt qua, lần lượt chiếu sáng rồi lại để bóng tối nuốt chửng khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Từng cành cây, ngọn cỏ ven đường hiện lên như những bóng ma đen tối, nhảy múa trong ánh đèn pha xe. Mưa bắt đầu rơi nhẹ, từng hạt mưa đọng lại trên kính xe, rơi xuống như giọt lệ trôi chảy qua từng khung cảnh. Gemini vẫn chăm chú nhìn về phía trước, đôi tay nắm chặt vô lăng, những ngón tay thon dài nổi rõ gân xanh vì lực siết. Hắn giữ tốc độ ổn định, nhưng trong lòng lại có cảm giác gấp gáp lạ thường.

Fourth ngồi ở ghế phụ, đôi mắt vẫn nhìn vào vết thương trên tay, cảm giác đau không chỉ đến từ vết thương mà còn từ cơn bão cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Cả hai người trong khoảnh khắc đó, như hai mảnh ghép lạc lõng trong đêm, cùng ngồi trên một chiếc xe nhưng lại mang theo những tâm tư khác biệt. Bên ngoài, mưa ngày càng nặng hạt, như muốn xóa nhòa mọi dấu vết của cuộc gặp gỡ định mệnh này, nhưng lại không thể che lấp được những gì đang diễn ra trong lòng họ.

————————————
Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi tiến vào con đường dẫn đến biệt thự xa hoa của Fourth, nơi ánh đèn cổng tỏa sáng lấp lánh như chào đón sự trở về. Em cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm phần nào khi cuối cùng cũng về đến nhà, nơi em luôn coi là chốn bình yên nhất. Nhưng sự bình yên ấy giờ đây lại pha lẫn với một chút hồi hộp và lo lắng không tên.

"Ngồi yên ở đó đi, để anh mở cổng nhà cho"

Xe dừng hẳn trước cổng, định bụng em sẽ đi xuống mở cổng nhà rồi đi vào nhưng hắn lại  thốt ra một câu kèm với ánh mắt như muốn nuốt chửng em, nên em đành lặng lẽ đưa chìa khóa cho Gemini. Hắn nhận lấy mở cổng và chậm rãi lái xe vào bên trong khuôn viên rộng lớn. Gemini dừng xe trước bậc thềm.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, em bất chợt cảm thấy mình nhẹ bẫng hơn vì tự nhiên Gemini bế em lên một cách nhanh chóng. Nếu như với người khác, có lẽ hành động này sẽ mang lại cảm giác yên tâm được che chở, nhưng với em đây đã là lần thứ ba hắn bế em lên. Cảm giác kỳ lạ trong lòng, khiến em không khỏi tự hỏi tại sao hắn lại cư xử như vậy. Những lần trước, em đều cho rằng đó chỉ là hành động ngẫu nhiên và cần thiết, nhưng lần này, sự lặp lại khiến em nghi ngờ nhiều hơn.

Từng bước chân của Gemini đều vững chắc và tự tin, nhưng mỗi bước lại như đẩy em sâu hơn vào sự hỗn loạn trong suy nghĩ của mình. Em không thể lý giải được vì sao trái tim lại đập nhanh hơn. Có lẽ vì trong mỗi lần chạm mặt, mỗi cử chỉ, dù nhỏ bé nhất, đều chứa đựng một điều gì đó mà em không thể nhận ra rõ ràng.

Những suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu Fourth, khiến em không thể tìm ra câu trả lời rõ ràng. Hắn không nói gì, chỉ im lặng bước đi, để lại em với những thắc mắc, không thể giải tỏa. Lần này, em cảm thấy bản thân như đang bị đẩy vào một tình huống khó hiểu, nơi mà mọi thứ dường như không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình.

"Anh thả em xuống ngay, đồ khốn"

Fourth đột ngột lên tiếng, giọng nói của em đầy cảnh giác, pha lẫn chút khó chịu khi cả hai gần đến cửa chính của nhà. Căn biệt thự rộng lớn, tĩnh lặng một cách đáng sợ, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Nanon sẽ về trong đêm nay. Điều này càng khiến Fourth trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết.

Em biết rõ rằng khi Nanon vắng nhà, em trở thành người duy nhất đối mặt với Gemini trong tình huống này. Dù đã lên tiếng cảnh báo, nhưng hắn không hề bị lay động, cũng không trả lời, không thả em xuống mà tiếp tục bế em bước đi. Cử chỉ của hắn thật điềm tĩnh, như thể chẳng hề bị ảnh hưởng bởi em, thậm chí còn có phần ngang ngạnh, cố chấp. Trong đầu em thoáng qua hàng loạt suy nghĩ.

"Liệu anh ấy có ý đồ gì không, tại sao lại kiên quyết không thả mình xuống chứ"

Từng câu hỏi như những mũi kim đâm sâu vào tâm trí, khiến em không thể bình tĩnh. Cuối cùng, khi hắn bước đến trước cửa chính, Fourth không thể kìm nén thêm, em lên tiếng một lần nữa, giọng nói rõ ràng hơn, không còn che giấu sự căng thẳng.

"Gemini, thả em xuống đi đừng có làm những chuyện em không hiểu"

"Chìa khóa nhà đâu, đưa đây"

Hắn nói, ánh mắt không rời khỏi em khi hắn đưa tay ra, chờ đợi em đưa chìa khóa. Fourth dù trong trạng thái bất an, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, với tay vào túi để lấy chìa khóa. Tuy nhiên, vì không muốn tiếp xúc gần hơn nữa với Gemini, em đã không dựa vào người hắn để lấy chìa khóa, dẫn đến việc suýt bị té. May mắn thay, hắn nhanh chóng phản ứng, đưa tay ra đỡ em ngăn không cho em té xuống đất.

Nhưng ngay sau đó, với một động tác bất ngờ, hắn xóc người em lên bế em một cách chắc chắn, không cho em cơ hội phản kháng. Hắn lấy chìa khóa từ tay em, rồi vòng tay em qua cổ hắn, giữ em chặt hơn. Fourth cảm thấy mình bị kéo vào gần mặt của Gemini, toàn bộ cơ thể em áp sát vào cơ thể hắn.

"Để yên đó, anh mở cửa vào"

Gemini nói, giọng hắn trầm ấm nhưng cũng đầy kiên quyết. Đôi mắt hắn không hề rời khỏi cánh cửa, biểu hiện của hắn cho thấy hắn đã quyết tâm không để em xuống.

Hắn xiết chặt em hơn, bất ngờ mặt em chạm vào cổ của hắn. Cảm giác ấm áp từ cơ thể hắn truyền sang, làm cho em cảm nhận được mùi rượu vang hồng nhè nhẹ. Mùi hương này không còn tạo cảm giác khó chịu như trước, mà ngược lại, có một điều gì đó dễ chịu, làm cho em cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm một cách kì lạ.

Khi Gemini mở cửa và bước vào bên trong, không gian căn nhà lập tức bị bao phủ bởi bóng tối. Ánh sáng duy nhất là từ những tia bên ngoài qua những cửa sổ lớn, không đủ để soi sáng toàn bộ không gian. Em bây giờ cảm giác có chút bực bội khi Gemini không chịu thả mình xuống, khiến em không thể tự mình đi bật đèn.

"Anh thả em xuống đi, để em mở đèn"

Gemini không có ý định buông lỏng, thay vào đó, hắn tiếp tục bước sâu vào trong, rồi kêu em chỉ dẫn đường. Cảm giác của Fourth khi bị bế trong tay hắn có chút hỗn loạn. Gemini đã cố gắng tránh các vật cản trên đường đi, nhưng vẫn không tránh khỏi việc đụng phải những thứ quanh nhà. Một tiếng kêu nhỏ đau đớn thoát ra từ Gemini khi hắn va phải một góc tường, tuy chỉ là một tiếng kêu nhỏ nhưng đủ để Fourth nhận ra hắn đang chịu đựng cơn đau.

"Dừa lắm, yếu mà bày đặt ra gió" -Fourth

"Em bớt lải nhải lại đi Fourth" -Gemini

Gemini đáp lại, giọng nói không hề thay đổi, nhưng có chút bực bội. Hắn nhăn mặt và cố gắng gượng chịu đựng, không để lộ sự đau đớn ra ngoài. Cảm giác khó chịu trong lòng càng tăng lên, khi sự cố chấp của Gemini khiến em phải chờ đợi và chỉ dẫn từng bước một.

"Đồ cứng đầu, thả em xuống nhanh lên"

Fourth tiếp tục lẩm bẩm, cảm giác sự bất lực và bực bội càng thêm rõ ràng. Em tự hỏi tại sao Gemini lại nhất quyết giữ mình trong vòng tay hắn, bất chấp tất cả.

Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài tìm kiếm trong bóng tối, Gemini đã tìm thấy công tắc bật đèn. Khi ánh sáng dần dần lan tỏa khắp căn nhà, không gian mờ mịt trước mắt Fourth trở nên rõ ràng hơn, giúp làm vơi bớt phần nào sự lo lắng đang dâng trào trong lòng em.

Tuy nhiên, khi ánh sáng bừng lên, một tai nạn bất ngờ xảy ra. Gemini, không quen với ánh sáng đột ngột, mà không may bước hụt mất thăng bằng. Cả hai bị ngã xuống sàn trong một cú va chạm mạnh, vội vàng và cố gắng hết sức, Gemini vẫn kịp đỡ lấy đầu Fourth bằng một tay, ngăn không cho đầu em đập xuống đất.

Cũng vì lực ngã quá mạnh và nhanh, môi của Gemini vô tình chạm vào môi Fourth trong khoảnh khắc này. Cảnh tượng này là Fourth nằm dưới đất, còn Gemini nằm trên. Em hoảng hốt trước nụ hôn bất ngờ em nhanh nhẹn dùng tay đẩy Gemini ra. Nhưng vì hắn quá mạnh mẽ và to lớn, mỗi lần em đẩy, hắn chỉ trở về tư thế cũ. Một tay hắn vẫn kê đầu em, trong khi tay còn lại đè lên sàn nhà để chống đỡ cơ thể mình.

Cơ thể của Fourth đau ê ẩm vì không thể được đỡ toàn bộ, chỉ có đầu là được bảo vệ, sự va chạm mạnh vẫn khiến em cảm thấy không thoải mái, nhưng ít nhất, sự lo lắng trước đó đã được giảm bớt nhờ sự hiện diện và hành động của Gemini.

Tâm trạng em lúc này đã bắt đầu trở nên bất an. Từ khi ở quán bar cho đến giờ, hành vi của hắn luôn khiến em cảm thấy bất ngờ và không thể đoán trước được. Không gian xung quanh im lặng, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực em. Hắn ở trên em, ánh mắt nhìn xuống với vẻ mê hoặc và thích thú, khiến em cảm thấy bị áp đảo.

Lúc hắn không chú ý, em âm thầm luồn tay xuống dưới, cố gắng lấy khẩu súng từ chỗ giấu. Nhưng em chưa kịp đưa súng ra để tự vệ, hắn đã nhanh chóng phát hiện ra hành động của em.

"Em mà dám bắn thì anh sẽ làm những chuyện mà em không thể tưởng tượng nổi đâu, Fourth"

Gemini cảnh cáo em, ánh mắt hắn hầm hực đầy sự đe dọa. Hắn đã nhận ra em đang cố gắng móc khẩu súng và em không hề có ý định lùi bước.

"Tại sao anh lại làm vậy Gemini, em không hiểu hành động của anh"

"Ưm...ưm....Gemini, anh làm chò đéo gì vậy"

Em la lên trong sự hoảng loạn, đột nhiên hắn lại hôn em một lần nữa, lần này không còn là sự vô tình mà hoàn toàn có ý định. Nụ hôn của hắn rõ ràng hơn, và em cảm nhận được một chút gì đó ước ước từ bờ môi của hắn, sự đụng chạm đó làm em cảm thấy bối rối, nhanh chóng lấy tay chùi bờ môi của mình.

Em cố gắng hết sức để đẩy hắn ra, dùng toàn bộ sức lực của mình. Cuối cùng, với một cú đẩy mạnh mẽ, hắn bị ngã ngửa ra sau, lăn xuống sàn.

"Anh nên đi về ngay lập tức, nếu không đừng trách"

Fourth nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt em sắc lạnh, trong không khí tràn ngập sự căng thẳng, em cảm nhận được nhịp tim đập nhanh hơn, tay cầm súng vẫn chắc chắn, sẵn sàng để bảo vệ bản thân nếu cần, giọng nói lạnh lùng, vẻ giận dữ và bối rối vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt em.

Gemini, bị đau từ cú đẩy mạnh mẽ của em, ngồi nhăn nhó dưới nền nhà. Cơn đau làm hắn không thể ngay lập tức đứng dậy, và hắn nhìn em với ánh mắt đầy khó chịu, không thể tin được rằng mình lại rơi vào tình huống này. Những cử động của hắn trở nên chậm chạp, như thể sự bất ngờ đã khiến hắn hoàn toàn lúng túng.

Cứ tưởng vậy là hắn chịu đi về nhưng không Gemini đứng dậy, ánh mắt hắn thăm thẳm và lạnh lùng như vực sâu không đáy. Hắn từ từ tiến về phía em, mỗi bước đi hắn đều không khoan nhượng. Em lùi lại từng bước để giữ khoảng cách, hắn vẫn bước gần hơn dáng vẻ nhởn nhơ như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tình huống căng thẳng trước đó. Mỗi bước đi của hắn đều chậm rãi và đầy sự tự tin, khiến em càng cảm thấy bất an hơn trong tình huống hiện tại.

"Anh còn tiến lại nữa là em bắn đó"

Cảm giác bị dồn đến bước đường cùng, em cảm thấy lưng mình chạm vào bức tường phía sau. Lúc này Fourth đã bị đẩy vào thế bí, không còn đường lui. Ánh mắt em đầy sự hoang mang nhưng cũng kiên quyết. Em nắm chặt khẩu súng, giữ nó chĩa thẳng vào Gemini.

"Những viên đạn này có thể không làm anh đau, nhưng chúng có thể khiến em phải trả giá đắt đấy Fourth Nattawat"

Gemini không hề bị đe dọa, tiếp tục tiến lại gần với vẻ tự mãn. Nhưng bất ngờ, ánh mắt của em hiện lên sát khí. Em nhìn Gemini bằng ánh mắt lạnh lẽo, sự thay đổi này khiến hắn cảm thấy có chút khó hiểu và bất ngờ.

"Em tôn trọng anh, rồi anh nghĩ cỏ lúa bằng nhau hả Gemini"

Fourth thốt lên, mặt khác của em đã xuất hiện em trở nên nguy hiểm hơn, Fourth dơ khẩu súng lên, ánh mắt không hề run rẩy mà tập trung chĩa thẳng vào Gemini. Trong khoảnh khắc căng thẳng này, âm thanh của viên đạn đầu tiên vút qua không gian, vang vọng khắp căn nhà chỉ có lại hai người. Tiếng súng nổ tạo nên một sự tĩnh lặng đầy kịch tính, làm cho mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.

Hắn đờ ra, ánh mắt mở to chuyển xuống bụng khi cảm nhận được cơn đau. Máu bắt đầu chảy ra, hắn ôm chặt lấy bụng, tay nhìn những vết máu đang nhuộm đỏ. Máu lan ra sàn nhà, tạo thành một vũng. Gemini cảm thấy choáng váng, không thể tin rằng em đã thực sự bắn, hắn cứ tưởng rằng em chỉ dọa chơi, nhưng giờ đây, sự thật đau đớn hiện rõ trước mắt khiến chính hắn ngỡ ngàng và không thể tin nổi.

"Fourth, giúp anh với"

Gemini kêu cứu, giọng nói đầy đau đớn và mặt hắn giờ đã tái mét vì mất máu, vẻ hoảng hốt hiện rõ. Hắn khuỵu gối, ngồi gục xuống sàn nhà, một tay ôm chặt vết thương, tay còn lại chống xuống sàn để giữ thăng bằng. Gemini ngước mặt lên, ánh mắt cầu cứu và đầy sự sợ hãi nhìn em, như thể đang cầu xin một chút sự cứu giúp trong tình huống này. Máu vẫn tiếp tục chảy, nhuộm đỏ sàn nhà.

"A....Gemini, để em đưa anh đi bệnh viện"

Fourth nói giọng em run rẩy và đầy hoảng hốt. Trên khuôn mặt em hiện lên sự bàng hoàng, như thể vừa trở về từ một thế giới khác. Em nhìn hắn, không thể tin vào việc mình vừa làm.

Em quăng khẩu súng sang một bên, nhanh chóng chạy đến chỗ Gemini. Hắn bị thương nặng và cũng khá to lớn, nên việc đỡ hắn dậy là một thử thách không nhỏ. Em phải vật lộn để đưa hắn ra ngoài xe. Sau một hồi khó khăn, em cuối cùng cũng giúp hắn lên chiếc xe của chính hắn, vì xe của em đã ở quán bar.

"Giữ bình tĩnh, Gemini. Em sẽ đưa anh đến bệnh viện nhanh nhất có thể"

Fourth an ủi, em vòng qua xe leo lên ghế lái, thắt dây an toàn và vội vã lái xe ra khỏi căn nhà nơi sự việc vừa xảy ra. Trên đường đến bệnh viện, em lo lắng rằng nếu không nhanh chóng hành động, có thể sẽ ân hận suốt đời nếu điều gì không may xảy ra với hắn. Vì vậy, em phóng xe nhanh như bay, lợi dụng việc đường vắng vào giờ khuya.

"Em chạy từ từ thôi Fourth"

Gemini kêu lên, giọng đau đớn và đầy lo lắng. Hắn một tay ôm bụng, tay còn lại bám vào tay nắm của xe để giữ thăng bằng. Khuôn mặt hắn nhăn nhó vì cơn đau, phần còn lại là do tốc độ của chiếc xe khá nhanh.

"Sắp chết tới nơi rồi, mà không lo"

Fourth thốt lên với giọng đầy căng thẳng, không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục tăng tốc. Em nhanh chóng xoay qua nhìn Gemini, xem xét tình hình của hắn. Trong đầu em, hình ảnh về sự việc trở nên mơ hồ nhưng giờ đây người đang gặp nguy hiểm là hắn, không phải em, chính hắn là người đã khiêu khích em trước cơ mà.

Bệnh viện hiện ra trước mắt em như một ánh sáng cứu rỗi. Em lái xe vào thẳng khu cấp cứu, nơi đội ngũ y bác sĩ nhanh chóng tiếp nhận Gemini. Hắn được đưa vào trong ngay lập tức, và em phải dừng xe lại và vòng ra bãi đỗ xe. Mặc dù cơ thể em mệt mỏi, em vẫn cố gắng giữ bình tĩnh khi bước vào bệnh viện.

"Mình làm gì vậy không biết, hy vọng mọi chuyện sẽ ổn"

Fourth lẩm bẩm, lòng đầy lo lắng khi ngồi trước phòng cấp cứu. Đôi mắt em không rời khỏi cánh cửa, nỗi sợ hãi dâng lên từng phút một. Mỗi giây trôi qua như một thử thách, và sự im lặng xung quanh chỉ làm tăng thêm cảm giác lo âu cho em, xung quanh chẳng có ai chỉ một mình em trước phòng cấp cứu.

Một lúc sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng, khiến tim em đập mạnh như muốn rơi ra khỏi lồng ngực. Ông dừng lại trước em, đôi mắt lộ rõ sự căng thẳng và mệt mỏi.

"Bác sĩ... anh ấy thế nào rồi" -Fourth

"Tình trạng của bệnh nhân rất nghiêm trọng chúng tôi đang làm tất cả những gì có thể, nhưng tôi không thể hứa trước điều gì" -Bác sĩ

"Xin bác sĩ hãy cứu anh ấy, anh ấy phải
sống" -Fourth

"Tôi hiểu chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, hãy tin tưởng ở chúng tôi. Khi có bất kỳ thông tin cập nhật nào, tôi sẽ thông báo ngay cho cậu. Bây giờ cậu nên chờ ở ngoài đừng để bản thân quá căng thẳng" -Bác sĩ

"Cảm ơn bác sĩ" -Fourth

Bác sĩ gật đầu rồi quay lại phòng cấp cứu, cánh cửa khép lại, để lại em đứng đó lòng đầy lo lắng và sợ hãi chỉ biết cầu nguyện mọi thứ sẽ ổn.

Mệt mỏi vì căng thẳng em dần cảm thấy cơ thể mình không còn sức lực. Cuối cùng, khi sự kiệt sức không thể chống cự được nữa, em ngủ thiếp đi ngay tại chỗ, đầu gục xuống tay, những giấc ngủ ngắn chập chờn không thể làm dịu nỗi lo trong lòng em, nhưng cũng là cách duy nhất để em tìm được chút bình yên trong lúc.

————————————
Trong giấc mơ kỳ lạ, em bất chợt nhận ra mình đang đứng giữa một không gian mờ ảo, không có đầu cuối chỉ có một màu xám bao trùm. Không có âm thanh, không có gió, chỉ là sự tĩnh lặng đến ngột ngạt. Đột nhiên từ xa em nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vang vọng khắp không gian, như thể nó đến từ mọi hướng cùng một lúc.

"Fourth... Fourth..."

"Fourth... lại đây..."

Em muốn hét lên để hỏi ai đó là ai, nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể im lặng bước tới gần hơn, khi em tiến lại gần khuôn mặt của người kia hơn. Đó là... một khuôn mặt mà em không thể nhận ra, như thể bị che khuất bởi lớp màn sương mù dày đặc.

"Em đang làm gì ở đây, Fourth"

Giọng nói ấy lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, gần gũi hơn, như thể người đó đang dí sát vào mặt em vậy.

"Anh là ai, tại sao lại gọi tên tôi?"

"Đừng sợ Fourth, em biết anh là ai mà hãy nhớ lại đi..."

Lần này tiếng nói ấy vang lên giường như là gần sát bên tai, em muốn nói nhưng âm thanh dường như nghẹn lại nơi cổ họng, không thể phát ra thành lời. Đột nhiên cơn sốc mạnh mẽ ập đến. Gương mặt Gemini đập thẳng vào mắt em, khuôn mặt hắn tái nhợt, đôi mắt vô hồn, làn da trắng bệch không còn chút sinh khí nào. Điều khủng khiếp nhất là máu. Máu chảy ròng ròng trên người hắn, nhuộm đỏ cả quần áo và mặt đất xung quanh. Cảnh tượng trước mắt kinh hoàng đến mức em như hóa đá, không thể nhúc nhích, không thể dứt ra khỏi nỗi sợ hãi đang tràn ngập tâm trí.

Gemini nhìn em, ánh mắt tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng. Hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng trước khi âm thanh có thể thoát ra, một bàn tay từ bóng tối bất ngờ xuất hiện, thô bạo nắm lấy vai hắn. Trước khi em kịp phản ứng, bàn tay ấy kéo mạnh Gemini về phía bóng tối, nhấn chìm hắn vào sự đen tối vô tận.

"Không... Gemini"

Em kêu lên, nhưng giọng em yếu ớt như gió thoảng. Hắn bị kéo đi một cách tàn nhẫn, bóng hình hắn mờ dần rồi biến mất trong màn đêm lạnh lẽo. Nhưng ngay cả khi đã chìm vào bóng tối, giọng nói của hắn vẫn vang vọng lại, đau đớn và tuyệt vọng, như muốn níu kéo điều gì.

"Đừng... bỏ lại anh, giúp anh với... làm ơn..."

Những lời cuối cùng của hắn như một lời cầu khẩn, nhưng cũng đầy sự oán hận và sợ hãi. Tiếng vang ấy xoáy sâu vào tâm trí em, khiến em không thể quên, em đứng đó, đơn độc giữa không gian mờ mịt, lạc lõng và hoang mang, không biết đâu là thật, đâu là ảo giác.

————————————
Dực mình em tỉnh dậy sau cơn ác mộng, ánh sáng trắng lạnh lẽo của bệnh viện lập tức ùa vào đôi mắt khiến em phải chớp vài lần để quen dần. Cảm giác bất an từ giấc mơ ám ảnh vẫn còn lẩn khuất trong tâm trí, và khi nhận ra mình đang nằm trên chiếc ghế cứng ngắc trong phòng chờ, em khẽ rùng mình. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, chứng minh rằng nỗi sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên, kéo em trở lại thực tại. Em ngước lên, nhìn thấy một chị y tá đứng trước mặt, gương mặt phúc hậu đầy sự quan tâm.

"Fourth Nattawat, em là người nhà của bệnh nhân Gemini Norawit đúng không" -Y tá

"Dạ đúng rồi ạ" -Fourth

Em liếc nhìn xung quanh, phát hiện rằng phòng cấp cứu giờ chỉ còn lại em và chị y tá,
em muốn hỏi thêm về tình trạng của Gemini nhưng lại cảm thấy như cổ họng bị tắc nghẹn. Chị y tá nhận ra điều đó, nên đã nhanh chóng tiếp tục nói trước khi em kịp mở lời.

"Bệnh nhân Gemini đã được chuyển vào phòng hồi sức rồi, phòng số hai mươi"

Y tá thông báo với một nụ cười nhẹ nhàng, như thể muốn xoa dịu nỗi lo trong lòng em nhìn em với ánh mắt đầy cảm thông, rồi như nhận ra điều gì đó, cô cẩn thận chỉ vào vết thương trên tay em.

"Này nhóc trước khi đi, hãy khử trùng vết thương trên tay em đi. Coi chừng bị nhiễm trùng đấy"

Em nhìn xuống tay mình, mới nhận ra rằng vết thương đã chảy máu và bắt đầu đau nhức từ lúc nào không hay. Chị y tá đưa cho em một hộp sơ cứu y tế, ánh mắt vẫn không rời khỏi em, như muốn đảm bảo rằng em sẽ tự chăm sóc bản thân trước khi lo lắng cho người khác.

"Cảm ơn chị"

Fourth thì thầm, nhưng thực sự cảm ơn nhiều hơn chỉ là lời nói. Chị y tá mỉm cười an ủi, như muốn nói rằng mọi chuyện sẽ ổn, rồi rời đi, để lại em một mình trong không gian trắng toát.

Ngược lại nữa một tiếng trước khi Gemini được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, dù đau đớn và mệt mỏi, hắn vẫn giữ cho mình vẻ điềm tĩnh. Ánh mắt hắn ngay lập tức dừng lại ở em đang gục đầu ngủ gật trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương những giọt nước mắt chưa khô.

"Đừng gọi" -Gemini

"Hãy để ngủ ở đó đi" -Gemini

Bác sĩ nhìn theo ánh mắt của Gemini, rồi gật đầu hiểu.

———————————————————————
"Khúc trong giấc mơ của Fourth tui viết lúc một giờ sáng kiểu cũng sợ á🥹🥹🥹"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro