Chương 3: Shurima rực lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái nắng của Shurima gay gắt như muốn thiêu đốt cả da thịt. Mặt trời như một quả cầu lửa khổng lồ, tỏa ra nguồn nhiệt lượng vô hạn giữa bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.

Đoàn người băng qua sa mạc, vượt qua những cồn cát đỏ quạch đang bị nung chín dưới cái nắng khắc nghiệt. Han Wang Ho có đôi chút khó chịu, cậu đưa tay che đi ánh mặt trời nóng bỏng rát đang chiếu một đường thẳng đứng xuống chỗ mình. Wang Ho phóng tầm mắt về phía trước, phản quang của ánh mặt thời khiến sa mạc biến thành một bức tranh khô khốc, hoang vu, tựa như một trận ảo giác không rõ ràng.

Ngoài cát và nắng, dường như chẳng còn thứ gì khác có thể tồn tại trong không gian quá đỗi gay gắt của Shurima.

Cái thời tiết khắc nghiệt khiến Wang Ho thoáng chốc đã cảm thấy cổ họng mình trở nên khô khốc. Mồ hôi túa ra theo từng nhịp thở đã đượm vài phần nặng nề, những giọt mồ hôi thấm đẫm hai bên gò má đỏ ửng. Cậu có chút mệt mỏi và hoa mắt, tay cầm dây cương cũng đôi phần run rẩy.

Vó của con ngựa màu trắng chậm dần đã thu hút được sự chú ý của Lee Sang Hyeok. Anh kéo cương, ghìm lại hắc kị mã của mình rồi di chuyển chậm dần để bắt kịp người bên cạnh. Mở chiếc túi da đeo bên yên ngựa, anh lấy ra một chiếc khăn choàng màu đỏ, thứ anh luôn đem theo nhưng cũng ít khi đụng tới.

"Cái nắng của Shurima rất khắc nghiệt."

Han Wang Ho quay đầu nhìn người bên cạnh, cậu mỉm cười:

"Ngoài cát và nắng, ta chẳng thể thấy được thứ gì khác."

Ngước lên nhìn bầu trời và xa mạc vô tận không có lấy một cột mốc, Wang Ho lại nói. "Sao mọi người có thể dễ dàng đi đúng đường ở nơi này?"

Lee Sang Hyeok cẩn thận kiểm tra ống tre để chắc chắn nước bên trong không bị dính cát. Anh đưa nó cho Wang Ho rồi chỉ tay về phía kẻ đang đi đầu tiên, một nam nhân gầy gò, trạc tuổi tứ tuần.

"Đó là người dẫn đường. Ông ấy dựa vào la bàn để định hướng. Có đôi khi ông ta dựa vào bản năng và trực giác, vì bộ não của ông ta chính là bản đồ tường tận của sa mạc."

"Có la bàn vẫn là tốt hơn trực giác nhỉ." Wang Ho cười cười.

Nhận lấy ống nứa đựng nước từ tay của Sang Hyeok, Wang Ho ngửa cổ uống một ngụm lớn. Đến lúc này, cái khô khốc trong cổ họng mới được giảm xuống một chút. Cậu thở ra một hơi thở, như để giải tỏa cái nội hỏa bên trong cơ thể.

"Thứ này sẽ làm Hoàng tử cảm thấy thoải mái hơn một chút. Người yên tâm, tòa thành đã ở rất gần rồi."

Lee Sang Hyeok vươn người đến bên cạnh rồi cẩn thận chùm chiếc khăn lên đầu của Wang Ho. Anh quấn vạt khăn quanh cái cổ trắng ngần của cậu, tránh để da thịt tiếp xúc với ánh nắng nhiều nhất có thể. Những ngón tay mảnh khảnh của anh lướt qua làn da trắng mịn, lấm tấm mồ hôi trên gáy Wang Ho.

Trong một giây thoáng qua, cả hai vô tình nhìn thẳng vào mắt nhau.

Họ mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý trước khi cùng hướng theo tiếng gầm rú vang vọng cả một khoảng trời của Shurima. Meleys đã dọn dẹp xong tàn cuộc và bay theo đoàn người với cái bụng no căng. Wang Ho hướng mắt theo Meleys, khóe miệng vẽ lên nụ cười đầy hài lòng.

Thời gian trôi qua. Cuối cùng, tòa thành của Shurima đã hiện lên ở phía trước. Từ xa, Wang Ho đã nhìn thấy tháp chuông cổ xưa đang rung lên từng hồi dài để báo hiệu đoàn quân đã trở về.

Khi đoàn người đi vào trong thành phố, người dân cũng ùa ra đứng ở hai bên đường.

Thành phố Nashramae khoác trên mình dáng vẻ cổ kính và đầy bụi bặm. Những ngôi nhà với mái ngói cũ kĩ đang ánh lên thứ màu đỏ dưới cái nắng chói chang. Đường phố không quá rộng, những con đường lắt léo ẩn hiện giữa lớp cát bụi mù mịt. Mọi thứ đều lạ lẫm và có chút gì đó hoài cổ hơn nếu so với một Nexus phồn hoa, thịnh vượng.

Han Wang Ho đưa mắt quan sát dân chúng, ai nấy đều mang làn da rám nắng đặc trưng. Nam nhân thì cao lớn, vạm vỡ trong khi nữ nhân thì quấn kín người bằng những chiếc khăn to bản, thêu họa tiết cầu kì. Họ không lầm than, hay khổ hạnh, đại loại như những gì Wang Ho đã từng mường tượng về Shurima.

Và đương nhiên, vị hoàng tử nhỏ cũng trở thành tâm điểm với người dân của Shurima. Họ chăm chú dõi theo cậu, khắp nơi đều vang lên tiếng xì xào bàn tán. Wang Ho có thể nghe thấy một phần. Hoàng tử sao lại yếu ớt, mỏng manh hơn những điều đồn đoán. Nghe qua, Wang Ho biết họ đang nhận lầm mình với Song Kyung Ho. Họ chỉ biết đến hắn mà không quan tâm rằng, ở Nexus còn một hoàng tử khác là cậu.

Ngay lập tức, cậu nhăn mày, thẳng thừng tỏ ra sự khó chịu.

Lee Sang Hyeok cũng nhận ra điều đó.

"Hoàng tử, người đừng để bụng. Người dân của Shurima chưa từng thấy người." Sang Hyeok dịu giọng khuyên nhủ.

Mi tâm của Han Wang Ho đã bớt tăm tối. Cậu quay sang nhìn anh, đối với anh mà nở một nụ cười, "Ta cũng quen rồi."

Vào ngay thời khắc này, Lee Sang Hyeok nghĩ là mình hiểu rõ được tâm trạng và suy nghĩ của Han Wang Ho.

"Thần cũng vậy."

Nhưng đúng vào lúc đó, tiếng gầm rú của Meleys khi sải cánh bay ngang qua thành phố đã át toàn bộ lời nói vốn dĩ đã có phần thấp giọng của anh.

Con rồng đỏ thẫm như máu khiến người dân đều phải ngước nhìn. Không ít người tỏ ra hoảng sợ khi lần đầu được chứng kiến tận mắt một con rồng khổng lồ như vậy.

Thậm chí, có người đã quay đầu bỏ chạy. Khung cảnh thành ra có đôi phần nháo nhác.

Cổng lớn của tòa thành đã được mở với sự hân hoan của những người thuộc hoàng gia Shurima.

Wang Ho nhận ra một vài người, đặc biệt là phu nhân của lãnh chúa Lee. Bà ấy tiến về phía chồng và ôm chặt lấy ông ngay khi ông vừa xuống ngựa. Điều làm Wang Ho kinh ngạc là họ thể hiện tình cảm một cách rất tự nhiên. Chuyện mà chưa bao giờ cậu thấy từ cha mẹ của mình. Cậu đứng bên cạnh Lee Sang Hyeok khi bà tiến đến gần và ôm ghì lấy anh với sự mừng rỡ khôn cùng. Ắt hẳn, đó là sự biết ơn vì con trai đã an toàn trở về.

Một người phụ nữ xinh đẹp và nhân hậu.

Bà cũng xuất thân từ gia tộc họ Lee nhưng là ở một nhánh khác và xa hơn với lãnh chúa Lee. Một sự đảm bảo rằng họ đã không kết hôn cận huyết. Mặc dù, đối với một vài gia tộc thì đó là chuyện bình thường. Gia tộc Song cũng vậy, giống như Song Kyung Ho đã kết hôn với Kim Yun Hee người đáng lý ra là chị họ của mình. Mục đích cuối cùng cũng chỉ là để duy trì được dòng máu và huyết thống thuần khiết của gia tộc rồng.

Hơn nữa, đám cưới đó cũng là một quân bài chính trị để củng cố và thúc đẩy sức mạnh của hai gia tộc.

"Hoàng tử." Lee Ji Eun mỉm cười hành lễ. "Thần rất biết ơn về sự trợ giúp kịp thời này."

Han Wang Ho coi bà là trưởng bối, cũng lễ phép gật đầu đáp lại:

"Nexus sẽ không bỏ rơi bất cứ một gia tộc nào trong bảy vương quốc."

Ánh mắt của Lee Ji Eun có chút đăm chiêu, bà cười, "Hoàng tử thật xinh đẹp."

Lời nói của bà làm cả Wang Ho và Sang Hyeok ở bên cạnh đều có chút ngạc nhiên. Anh hắng giọng, nói nhẹ như một lời nhắc nhở, "Kìa mẹ, như vậy là bất kính."

"Không sao." Wang Ho tươi cười nói. "Đây là một lời khen ngợi mà."

Sau một vài câu chuyện xã giao, mọi người được phép về nghỉ ngơi và chờ đoàn kị binh từ Nexus phái tới để bàn bạc kế hoạch tác chiến. Wang Ho đi cùng Lee Sang Hyeok sau khi anh ngỏ lời mời cậu nghỉ tạm ở phòng của mình.

Cậu đi sóng bước bên cạnh anh, băng qua sảnh chính và hướng về phía cầu thang. Khác với tòa lâu đài to lớn và đồ sộ ở Nexus, lâu đài của Shurima nhỏ hơn và mang trong mình nét cổ kính. Đây là nơi đã tồn tại hơn trăm năm nhưng vẫn đứng vững dưới gió cát khắc nghiệt của sa mạc. Từ xa xưa, người Shurima đã nổi tiếng tài giỏi về các công trình xây dựng vững chắc và kiên cố.

Băng qua một hành lang dài, Wang Ho ngắm nhìn những bức tranh treo trên tường. Tất cả đều là những vị lãnh chúa của Shurima từ hồi khai lập thuộc địa.

Cậu dừng lại ở mảng tường trống cạnh bức tranh của lãnh chúa Lee Jong Suk rồi trầm ngâm một hồi.

"Chàng có hy vọng không?" Wang Ho hỏi.

Sang Hyeok không đưa ra một câu trả lời cụ thể mà chỉ hỏi ngược lại:

"Thần có thể hy vọng sao?"

Nụ cười nhợt nhạt lại xuất hiện trên đôi môi khô khốc của Han Wang Ho. Một nụ cười như để chế diễu chính bản thân mình. Cậu hiểu rõ hơn ai hết địa vị của Sang Hyeok và của cả chính bản thân mình.

Những đứa con thứ.

Cả hai tiếp tục bước đi và không ai nói một câu nào.

Phòng của Lee Sang Hyeok nằm ở phía Bắc của tòa lâu đài, vì không chịu những tia nắng chiếu trực tiếp nên khá mát mẻ. Đứng ở ban công, có thể thấy xa xa là eo biển hẹp, một thứ đối lập với đại sa hải xung quanh. Gian phòng khá lớn, tuy vậy đồ đạc lại không nhiều. Ấn tượng nhất vẫn là một giá sách khổng lồ nằm chiếm hết cả một góc rất rộng của căn phòng.

Wang Ho bước đến, chạm tay lên những gáy sách và miết theo một đường thẳng, "Chàng có vẻ rất thích đọc sách?" Thấy Sang Hyeok gật đầu, Wang Ho lại cười. "Một người hiếm hoi mà ta biết thích đọc sách."

Hôm nay, cậu nhận ra là mình đã cười rất nhiều. Cậu nhớ, mình đã không cười nhiều như thế từ khi Ji Hoon rời Nexus và theo cha mẹ về Demacia. Nghĩ về Jeong Ji Hoon, trong lòng cậu lại nổi lên một nỗi giận. Y đã không viết thư cho cậu trong một năm vừa qua.

"Người hãy thay tạm quần áo của thần, thưa hoàng tử."

Lời nói của Lee Sang Hyeok làm Wang Ho giật mình, cậu có chút luống cuống khi đánh rơi quyển sách đang cầm trong tay. Cậu nhận ra, bản thân vừa mới thất thần trong vô thức. Đã không ít lần, Ji Hoon khiến cậu rơi vào tình trạng như vậy.

"Ta xin lỗi." Wang Ho nói rồi cúi người nhặt quyển sách.

Không ai bảo ai, Lee Sang Hyeok cũng vươn tay, toan định cầm quyển sách lên.

Khoảnh khắc anh chạm vào tay của Wang Ho, trong lòng như dội lên một sự can đảm đầy mạnh mẽ. Sang Hyeok nhẹ nhàng nắm lấy tay của Wang Ho, chăm chú ngắm nhìn mu bàn tay trắng trẻo và cả chiếc nhẫn bạc đơn giản mà cậu đeo. Anh mỉm cười. Có thể, cậu không nhớ nhưng anh thì nhớ rất rõ.

Anh quỳ trước cậu, nâng niu đôi tay nhỏ bé như bảo vật rồi cung kính hôn lên mu bàn tay.

"Hoàng tử của thần." Anh nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập sự si mê, đắm đuối.

Han Wang Ho kinh ngạc. Nhưng cậu đã không rụt tay lại.

Dường như, có một điều gì đó vừa xuất hiện trong lồng ngực của cậu. Một cảm giác lạ lẫm, lại có chút gì đó ham muốn. Han Wang Ho nghiêng đầu, cậu nhắm mắt cảm nhận hơi ấm từ đôi môi của Sang Hyeok tru du từ mu bàn tay, di chuyển dần tới cổ tay mảnh khảnh.

Anh hôn lên từng đầu ngón tay thanh mảnh, hôn lên chiếc nhẫn bạc lạnh ngắt. Trong giây phút như có ngọn lửa bùng lên trong thân xác run rẩy, Sang Hyeok đã vùng dậy. Anh đẩy Wang Ho tựa lưng vào giá sách, hai tay túm chặt lấy cổ tay của cậu, ghìm chặt hai cánh tay của cậu lên quá đỉnh đầu.

Tiềm thức gào thét trong ham muốn như ngọn lửa thiêu đốt tâm trí. Lee Sang Hyeok trế trụ Han Wang Ho ở trong lòng, một tay hung hăng siết mạnh xương quai hàm của cậu. Đôi môi tìm tới bờ môi của đối phương mà hôn xuống.

Anh điên cuồng hôn cậu. Một nụ hôn đầy thô bạo, đầy ham muốn. Anh cắn mút đôi môi ấy, cho tới khi đôi môi khô khốc của Wang Ho đã thấm đầy nước miếng của anh mà trở nên mềm mại. Hai chiếc lưỡi vờn lấy nhau như hai con rắn mãnh liệt quấn lấy đối phương. Sang Hyeok dường như mất trí. Hành động trở nên thô lỗ, anh bóp chặt xương hàm, ép cậu phải mở miệng. Anh luồn lưỡi vào trong khoang miệng của Wang Ho, sục sạo không bỏ sót một góc nhỏ nào.

Hoàng tử nhỏ bị hôn tới nghẹn thở. Cổ tay bị áp chế tới đau nhức.

Nhưng Han Wang Ho không hề phản kháng.

Cậu thuận theo Lee Sang Hyeok, cùng anh dây dưa môi lưỡi trong u mê không kiểm soát. Thần trí cậu có một màn sương mù che lấp, cậu như bị một bàn tay vô hình thâu tóm, điều khiển cậu phối hợp theo anh, chìm đắm trong nụ hôn đầy điên cuồng, mạnh mẽ.

Han Wang Ho không thở nổi, nhưng cậu vẫn không buông bỏ. Hai bờ môi ướt đẫm dịch vị vẫn quyện lấy nhau, thanh âm phát ra đầy những ái muội khó cưỡng.

Cho tới tận khi bàn tay lạnh ngắt của Sang Hyeok luồn vào trong lớp áo và chạm lên lồng ngực, Wang Ho mới sực tỉnh. Cậu dãy dụa và cắn nhẹ vào môi anh. Cái cảm giác nhói đau khiến anh cũng hoàn hồn.

Nụ hôn chỉ kết thúc khi anh buông bỏ sự áp chế và ngay lập tức lùi lại.

Lee Sang Hyeok sững sờ và có chút hoảng sợ khi thấy Wang Ho đang xoa xoa cái cổ tay đỏ ửng. Anh sợ vì bản thân đã làm đau cậu trong một thoáng mất kiểm soát. Nét mặt cậu vẫn bình lặng không hề tức giận, chỉ có đôi môi là sưng đỏ lên trông thấy.

Cả hai vẫn đứng đối diện nhưng lại im lặng rất lâu. Cơ hồ không ai dám nhìn thẳng vào mắt của đối phương.

"Thần đã bất kính, thưa hoàng tử." Sang Hyeok cúi đầu. "Thần có tội..."

"Không đâu." Wang Ho cắt ngang lời anh và cậu vẫn chưa thôi xoa xoa cái cổ tay đau nhức. "Không sao đâu. Ta muốn thay quần áo. Chàng có thể ra ngoài được không?"

"Vậy thần lui ra trước."

Sang Hyeok mau chóng rời đi. Anh nhẹ nhàng đóng cửa và ngay tức khắc phải tựa người vào tường để không bị ngã. Trái tim đập hỗn loạn như muốn lồng ngực của anh vỡ tung. Đầu óc của anh chưa thể trở về bình ổn. Vang lên bên tai dường như vẫn là hơi thở gấp gáp của Wang Ho khi anh hôn cậu. Anh không thể lý giải cho hành động đó của mình. Dường như, anh đã bị bản năng khống chế, cái bản năng của một con thú hoang dã.

Cái cảm giác rạo rực đó chưa qua đi nhưng Han Wang Ho nghĩ là mình đã ổn. Cậu miết nhẹ đôi môi, cảm nhận chút ít hơn ấm của Lee Sang Hyeok và đưa tay lau đi chút nước miếng còn sót lại bên mép.

Nụ hôn đầy cuồng loạn đó như tẩm mê dược khiến chính cậu cũng đắm chìm không muốn thoát ra.

Cái khí hậu nóng nực của Shurima làm Wang Ho rất khó chịu. Cậu đứng trước tấm gương và cởi bỏ cái áo sộc sệch trên người. Thân thể gầy gò hiện ra, trên lồng ngực trắng nõn còn hiện rõ vết cào nhẹ vẫn còn đỏ ửng. Cậu chạm tay vào nó, ánh mắt giây phút giao động lại nhìn sợi dây truyền đang đeo trên cổ.

Han Wang Ho đăm chiêu một hồi rồi mới mặc lại quần áo chỉnh tề.

Quần áo của Sang Hyeok khá vừa vặn với cậu, nếu không muốn nói là dài một chút. Vải vóc ở Shurima khá thô ráp, không được mềm mải như tơ lụa thượng hạng ở Nexus nên cậu cảm thấy hơi khó chịu. Wang Ho thấy ngoài chuyện đó ra thì bộ quần áo này có một mùi khá thơm, nó giống như mùi hương được nấu từ các loại dược liệu.

Thứ hương thơm lạ lẫm nhưng cũng có chút gì đó quen thuộc.

Sau đó, cậu cầm con dao khảm ngọc dắt vào dây lưng và cài huy hiệu rồng lên chiếc áo khoác ngoài sẫm màu. Chúng đều là vật bất ly thân của cậu. Con dao từ thép Valyria sắc bén được đích thân Song Kyung Ho rèn tặng cậu. Huy hiệu là được ba tặng lại trước khi ông lên ngôi. Wang Ho trân trọng chúng, giống như cách cậu trân trọng gia đình mặc dù họ không coi trọng cậu.

Sang Hyeok trở về phòng sau khi đã gõ cửa và nhận được sự cho phép. Anh thấy Wang Ho đang đứng bên ô cửa sổ, ánh nắng chiếu vào cậu lại càng làm làn da trắng của cậu nổi bật như một viên ngọc trai tinh xảo. Những lọn tóc xám lộn xộn một cách đẹp đẽ, đôi môi vẫn còn hơi sưng. Cậu giống như một vị thần, hoàn hảo và xinh đẹp không một chút tì vết.

"Sao chàng nhìn ta như thế?" Wang Ho tủm tỉm cười. "Trông ta kì lắm sao?"

"À không." Sang Hyeok hơi ngắt ngứ. "Người đứng ở đó sẽ bị nắng."

Han Wang Ho ngơ ra một chút rồi bật cười thành tiếng. Tiếng cười vui vẻ của cậu cũng phần nào làm cho bầu không khí bớt đi phần khó xử.

Trong khi Sang Hyeok thay quần áo thì Wang Ho đã rời khỏi phòng. Cậu đứng ở dãy hành lang dài, hờ hững nhìn đám người hầu đang cuống quýt đi qua đi lại ở phía đầu hồi bên kia. Họ đang chuẩn bị đồ cho binh lính của Shurima và đội quân của Nexus sẽ tới đây vào khoảng một canh giờ nữa.

Nhìn qua ô cửa sổ, cậu thấy dưới sân đã chất đầy những sọt đồ chứa lương thực. Bên cạnh là những vại nước bằng gỗ kích thước lớn. Có lẽ, lương thực sẽ đủ dùng cho đến khi trận chiến kết thúc. Wang Ho nghĩ là sẽ nhanh thôi.

Khi Sang Hyeok trở ra, anh đã thay bộ giáp trên người bằng y phục thường ngày đơn giản. Nhìn anh trông gầy hơn rất nhiều so với ban nãy, mái tóc cũng không còn rối xù, vương đầy những tro bụi từ trận chiến.

Han Wang Ho mỉm cười, cậu nói khi cả hai cùng đi ra sảnh chính:

"Ta thích chàng như thế này hơn. Bộ giáp thô kệch đó không hợp với chàng."

"Thần cũng không thích chúng. Chúng thật nặng nề và ngột ngạt."

Sảnh chính đã chật kín người khi họ trở xuống. Khi thấy Wang Ho xuất hiện, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía cậu. Họ cung kính cúi người hành lễ theo mỗi bước chân cậu lướt qua. Thi thoảng, Wang Ho cũng sẽ mỉm cười và nghiêng đầu đáp lại khi đi ngang một đứa trẻ hay một ai đó thuận mắt.

Đột nhiên, có một người bất thình lình xuất hiện trước tầm nhìn làm Wang Ho có chút giật mình. Theo phản xạ, cậu bước lùi một bước và nắm lấy tay của Sang Hyeok để kéo anh lại. Nhưng có vẻ như, anh quen ông ta.

"Chú." Anh lãnh đạm cất tiếng. "Người đang đi đâu sao?"

Lee Jun Kyun nở một nụ cười liền lập tức làm cho Wang Ho cảm thấy mất thiện cảm.

"Ta nghe nói hoàng tử của Nexus tới đây nên muốn tới chào hỏi."

Wang Ho gật đầu cho có lệ. Cậu nghiêm nghị nhìn ông ta, tỏ rõ sự thờ ơ khi ông ta muốn chào hỏi bằng một cái bắt tay. Cậu dễ dàng nhận ra ánh mắt không đứng đắn của ông ta cứ dán chặt lên người mình. So với sự đạo mạo, uy quyền của Lee Jong Suk thì Lee Jun Kyun quả là khác một trời một vực. Ông ta đeo đầy trang sức bằng vàng, hai quầng mắt thâm đen, trũng sâu, nước da thì tái nhợt như một xác chết.

Cả hai rời đi ngay sau đó khi người hầu ra báo là lãnh chúa Lee đã chờ sẵn ở phòng họp lớn.

"Ban nãy, ta không thấy ông ta ở trong quân đoàn."

Lee Sang Hyeok cười khểnh và nói bằng giọng châm biếm, "Ông ta ngoài việc đam mê tửu sắc thì giỏi nhất là gây ra họa. Người ngửi thấy mùi rượu chứ? Chắc ông ta vừa chui ra từ một động thổ nào đó."

"Thật khó tin khi đó là em trai của lãnh chúa Lee."

"Thần cũng không tin. Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Ông ta và cha của thần chỉ có chung một nửa dòng máu. Việc khác nhau là chẳng có gì lạ."

"Lãnh chúa Lee để mặc vậy ư?"

Bước chân của Sang Hyeok dừng lại, anh nói trong tiếng thở dài, "Đó cũng là lỗi phiền muộn của cha thần. Người biết đấy, việc ra tay với người thân là đại tội ở Vương quốc."

Bên trong phòng họp, lãnh chúa Lee cùng các vị tư tế của Shurima đã chờ sẵn. Wang Ho quyết định ngồi bên cạnh Sang Hyeok, mặc dù cậu đã được lãnh chúa Lee đề nghị ngồi cùng mình ở vị trí cao nhất. Cậu muốn tất cả sự chú ý và tôn trọng của hội đồng Shurima toàn bộ đều phải thuộc về Lee Sang Hyeok.

Buổi họp bắt đầu khi thủ lĩnh vệ quân của Nexus - Park Jae Hyuk vừa tới kịp lúc.

Sau một hồi họp bàn, cả hội đồng quyết định sẽ tiến công vào rạng sáng mai. Còn đêm nay, đội quân sẽ phòng thủ ở ngoài Shurima đề phòng bọn thổ phỉ tấn công bất ngờ. Một trận chiến vào giữa nửa đêm ở một địa hình xa lạ chưa bao giờ là một phương án tối ưu.

Đêm ở Shurima là một thái cực khác hoàn toàn với ban ngày. Nhiệt độ đã hạ xuống rất nhanh từ khi mặt trời lặn. Cái khí hậu khắc nghiệt đặc trưng của vùng sa mạc làm những người từ phương xa tới vô cùng khó chịu. Han Wang Ho ngồi trong phòng, trên người khoác chiếc áo lông dày cộp nhưng cậu vẫn rất lạnh. Cậu không thể ngủ được và quyết định sẽ đi tìm Meleys, cậu có thể cảm nhận được con rồng của mình đang khó chịu và bắt đầu mất kiểm soát.

Mở cửa và cầm theo ngọn đèn dầu, cậu rời khỏi tòa lâu đài và đi ra vùng đất rộng lớn phía sau. Quân lính rất đông, từng tốp chia nhau đi tuần và canh giữ khắp lâu đài Shurima. Wang Ho có thể thấy ánh lửa trải dài trên khoảng đất bao bọc quanh lâu đài. Tiếng rèn vũ khí, tiếng đám người hô hoán thông báo số lượng vũ khí và ngựa chiến đang được chuẩn bị.

Wang Ho bước ra khỏi cổng thành với sự cung kính hành lễ của những binh sĩ canh giữ. Park Jae Hyuk có gặp riêng cậu và chuyển lời, đức vua đang chờ tin thắng trận của cậu. Wang Ho không đáp lại, cậu chỉ dặn Jae Hyuk cẩn thận trong trận chiến ngày mai rồi xoay đi ra khu đất trống.

Meleys đang ở đây. Con rồng cứ rên hừ hừ, sải cánh rộng lớn thu lại, phủ lên cơ thể như một tấm chăn khổng lồ màu đỏ rực.

Nghe thấy tiếng động, Meleys mở trừng mắt. Nhận ra chủ nhân, nó lắc thân mình rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống.

"Mày khó chịu lắm đúng không?" Wang Ho vuốt ve Meleys rồi thủ thỉ. "Chịu khó một chút."

Một lần nữa, Meleys đột nhiên vùng dậy, nó nhìn trừng trừng vào khoảng tối sau lưng của cậu, gầm gừ như để cảnh báo. Wang Ho nhìn về sau, cậu nhận ra là Sang Hyeok vừa mới tới đây. Tiếng gầm của con rồng đã dọa cho anh giật mình liền vội đứng khựng lại.

Wang Ho phì cười, cậu vuốt ve để làm dịu Meleys và thì thầm với nó, "Không sao đâu. Chàng ấy không nguy hiểm. Chàng là người của ta."

Không gian trở lại với sự yên tĩnh của màn đêm. Một trận tuyết nhẹ bắt đầu rơi, Wang Ho vươn tay về phía của Sang Hyeok, ý muốn anh lại gần mình. Chần trừ một hồi, anh cũng quyết định bước tới bên cạnh cậu và con rồng, mặc dù anh có hơi trùn bước khi nghe thấy tiếng thở hắt ra của con rồng to lớn.

"Chàng có muốn chạm vào nó không?"

"Liệu có được không?" Sang Hyeok hơi ái ngại và đương nhiên là rất sợ.

Wang Ho mỉm cười, "Không sao đâu, đã có ta ở đây rồi."

Ánh lửa chao đảo trước gió sương dần trở nên mờ ảo, cậu vẫn nhìn rõ được ánh mắt đầy háo hức và mong chờ của anh.

Cậu nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đặt tay anh lên con rồng. Meleys có hơi cựa người nhưng cũng ngoan ngoãn nằm yên. Sang Hyeok thấy vậy mới dám cử động ngón tay, anh vuốt nhẹ lớp vảy màu đỏ của con rồng. Nét mặt anh hiện rõ sự thích thú vô cùng. Chưa bao giờ, anh được chạm tay vào rồng. Không phải ai cũng có thể lại gần, huống gì là chạm vào sinh vật hung dữ bậc nhất này.

Lớp vảy của Meleys xù xì, gai góc. Quanh đầu nó là một hàng gai nhọn hoắt, cặp mắt màu đỏ như màu máu. Đứng bên cạnh, Sang Hyeok nhận ra con rồng lớn gấp bội phần những gì mà anh tưởng tượng.

"Nó đẹp thật đấy." Sang Hyeok thốt lên.

Wang Ho gật đầu. Cậu nhìn Sang Hyeok, nhìn Meleys rồi lại ngước lên nhìn bầu trời đêm đầy sao rực rỡ của Shurima.

Trời càng về khuya càng trở lạnh. Wang Ho húng hắng ho lên vài tiếng.

"Ở đây lạnh quá." Wang Ho cằn nhằn, cậu rùng mình khi một cơn gió thổi ngang qua. Lee Sang Hyeok không nói nhiều. Anh chỉ quay sang và chỉnh chiếc áo choàng lông của cậu. Anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa rồi lại áp lên má mình để sưởi ấm.

Han Wang Ho yên lặng. Cậu nghiêng đầu, xuyên qua bóng đêm vô tận, xuyên qua ánh lửa đang dần lụi tàn để ngắm nhìn anh.

Lee Sang Hyeok mang một vẻ đẹp dịu dàng và tri thức. Anh không cao to, vạm vỡ như một chiến binh Shurima nhưng vẫn có nét quyến rũ riêng thật khó diễn tả. Những ngón tay thon nhỏ của cậu khẽ thu lại, từ từ di chuyển tới đôi môi mềm. Cậu vuốt ve khóe miệng cong cong đặc trưng của Sang Hyeok.

Anh ngả đầu về phía cậu, giống như muốn dựa vào tay cậu mà âm thầm nương tựa.

"Người thật đẹp, thưa hoàng tử." Sang Hyeok thì thầm. Giọng anh như hòa theo những cơn gió. "Chưa ai quan tâm đến sự tồn tại của thần và đối xử với thần dịu dàng như vậy."

"Là do chàng đã không mở lòng với họ."

"Giống như người ư? Thần đã nhìn ra sự xa cách của người với gia đình ở buổi công bố người kế vị."

Han Wang Ho cười nhẹ, "Giống như chàng. Chúng ta đều là những đứa con thứ bị khinh thường, bị quên lãng."

Sang Hyeok một lần nữa hôn lên mu bàn tay của Wang Ho. Anh yên lặng, mải mê đắm chìm trong hơi ấm từ đôi tay nhỏ nhắn của Wang Ho.

"Họ không thích chàng. Có lẽ là vì chàng quá trắng ư? Một hoàng tử của sa mạc nhưng chàng không có nước da rám nắng đặc trưng. Chàng giống như một viên ngọc tỏa sáng giữa sa mạc khô cằn."

Câu nói bông đùa của Wang Ho đã khiến Sang Hyeok bật cười thành tiếng.

"Còn người bị xa cách là do vóc dáng nhỏ bé này sao?"

"Ta không lấy gì làm lạ về điều này." Wang Ho nói. Cậu đã nghe hàng tá lần Si Woo nói về việc này. Cái việc mà cậu thấp bé hơn hẳn so với những người cùng gia tộc. Đặc biệt là gương mặt xinh đẹp như một yêu hồ, thứ không nên có ở một nam nhân.

Suốt cả đêm đó Sang Hyeok không ngủ.

Anh nằm trong bóng tối, nhìn chằm chặp lên trần nhà trạm khắc cầu kì rồi xoay đầu nhìn người nằm bên cạnh. Sang Hyeok đã vui mừng biết bao khi Wang Ho đồng ý sẽ ngủ lại cùng với anh. Cậu nằm trong vòng tay ấm áp của anh, trốn tránh cái khí hậu khắc nghiệt của sa mạc.

Những ngón tay của anh luồn vào mái tóc xám, mơn trớn những lọn tóc mềm mại. Han Wang Ho khẽ cựa người, cậu gối đầu trên vai anh, bình yên chìm trong giấc ngủ.

Và rồi khi bình minh ló rạng, đoàn quân bắt đầu xuất phát.

Han Wang Ho cưỡi Meleys bay trên bầu trời. Một buổi sáng ở Shurima rất bình yên. Nhưng giờ đây, cái bình yên này lại mang đầy những chết chóc. Cậu nhìn xuống, hướng về phía hắc kị mã của Sang Hyeok mà âm thầm theo sát.

Đoàn người phi nước đại qua những cồn cát. Tiếng vó ngựa rầm rập, mạnh mẽ như làm rung chuyển cả Đại sa hải của Shurima. Trên tuyến đầu, hai ngọn cờ của hai gia tộc đang phấp phới bay theo chiều gió. Đội quân hùng mạnh, thiện chiến đã tiến ngày một gần tới trận địa.

Từ xa, hang ổ của đám thổ phỉ xuất hiện. Cậu thấy bên đường, trên những cây cột gỗ nhọn hoắt là những cái xác héo khô, keo quắt đang bị đâm xuyên qua bụng. Wang Ho nheo mắt, và rồi cậu bàng hoàng nhận ra khi đó là những đứa trẻ. Những đứa trẻ bị mất tích ở Shurima qua câu chuyện Sang Hyeok đã kể.

Có thể, đây là một nghi lễ hiến tế tàn bạo của đám thổ phỉ.

Nỗi căm phẫn của Wang Ho lên tới đỉnh điểm.

Khi bọn chúng phát hiện ra cuộc tập kích, những mũi tên bắn vụt lên cũng là lúc Meleys gầm lên một tiếng.

Một ngọn lửa rồng phun xuống, trực tiếp phá vỡ bức tường gạch phòng thủ. Đội quân dễ dàng xông vào bên trong. Hai bên bắt đầu lao vào giao tranh, tiếng vũ khí va chạm, tiếng gào thét thảm thương của đám thổ phỉ khi bị lửa rồng thiêu cháy.

Những người đầu tiên ngã xuống.

Han Wang Ho quan sát cẩn thận, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Lee Sang Hyeok mà dõi theo.

Chợt, cậu thấy trong khói lửa mịt mù có một bóng người đứng phía bên kia cồn cát. Hắn cao lớn, khoác trên mình tấm da sói xù xì, đầu quấn khăn đỏ và cầm trong tay một cây rìu rất lớn. Cậu nhận ra, đó chính là tên thủ lĩnh. Và, hắn cũng đã biết về sự phát hiện của cậu. Hắn quay lưng đi vào một cái hang nhỏ, có lẽ là một địa đạo bỏ hoang còn sót lại sau cuộc trinh phạt lần thứ nhất.

Wang Ho nhìn đám đông hỗn loạn phía bên dưới. Cậu biết, đây chính là thời cơ của mình.

Cậu phải tự mình cánh sinh, tự mình chứng tỏ bản thân mà không có sự trợ giúp của Meleys. Cái hang đó quá bé để lọt vừa một con rồng hung hãn.

Điều khiển Meleys xà xuống mặt đất, Wang Ho hét lên để ra lệnh cho nó:

"Hãy bảo vệ đội quân của chúng ta. Hãy bảo vệ chàng, Lee Sang Hyeok."

Meleys đáp trả bằng một tiếng gầm dũng mãnh, một ngọn lửa đầy tàn bạo. Con rồng vỗ cánh, bay trở lại trên bầu trời sau khi Wang Ho đã nhảy xuống khỏi lưng của nó.

Cầm chắc thanh kiếm trong tay, cậu ra tay hạ sát tất cả những tên thổ phỉ lao về phía mình. Nỗi phẫn uất, ấm ức như hóa thành nguồn năng lực vô hạn. Hoàng tử nhỏ lần đầu ra tay giết người. Từng nhát kiếm lạnh lùng, quyết đoán hạ sát bọn chúng không một chút nhân từ. Cậu dần dần tiến về phía cửa hang, đằng sau là xác chết rải rác của đám thổ phỉ.

Là máu và lửa đang nhấn chìm vùng đất cháy của Shurima.

Tiến vào bên trong, cái hang này thật sự rất tối. Wang Ho bước đi từng bước cẩn thận, cậu nhìn về phía trước, xuyên qua bóng tối mù mịt. Cậu biết hắn đang chờ mình, tên thủ lĩnh của đám thổ phỉ. Và khi bước chân khựng lại, đó cũng là lúc một tia sáng lóe lên giữa không trung.

Máu tươi bắn ra xác định nhát chém vừa nhắm trúng đích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro