7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wooje mở mắt, lần nữa nhìn thấy bãi cỏ xanh, nhưng lần này có vẻ còn tươi tốt hơn hai cổng trước. Nó ngồi dậy nhìn xung quanh, Wooje phát hiện một chuyện còn kinh khủng hơn cái đầu máu me của Minseok.

Giữa đồng cỏ rộng lớn, chỉ có mỗi mình Wooje.

Nó đứng bật dậy, cũng chẳng có tiếng như động cơ không được tra dầu. Wooje sợ hãi hét lớn, cố níu lấy hi vọng rằng những người anh chỉ đang trêu chọc nó mà thôi. Nhưng ở nơi này thì trốn đâu được cơ chứ?

_ Này, thứ gì đó, làm ơn trả lời tôi đi!!

Gió thổi mạnh, đám cỏ cao quá cổ chân của Wooje ngã nghiêng, nhưng chẳng có gì đáp lại nó ngoài tiếng gào thét của gió. Mặc cho Wooje hét như một kẻ đang phát điên, mà thật sự thì nó cũng sắp phát rồ đến nơi rồi, thứ kia cũng không hề lên tiếng, chưa bao giờ nó nhớ những câu đùa nhạt toẹt của thứ đó đến vậy.

_ Này con yêu

Giọng của một người phụ nữ vang lên sau lưng Wooje khiến nó giật mình quay lại. Người nọ mặc chiếc đầm xanh lá sẫm màu che phủ gót chân, trên chiếc cổ mảnh khảnh là viền áo trắng tinh, hai cánh tay cũng được chiếc đầm che phủ, chỉ lộ mỗi đôi bàn tay khẳng khiu. Gương mặt gầy gò cùng hai má nhô cao, khóe mắt sâu còn đuôi mắt hơi xếch, môi tô một lớp son đỏ. Mái tóc đỏ hung được búi gọn sau đầu, gọn đến mức Wooje nghĩ phải dùng đến keo xịt tóc mới tạo ra được.

Hai tay bà ta đặt trên bụng, người phụ nữ bước từng bước về phía nó trong khi trên môi treo một nụ cười hình trăng khuyết. Bà ta tiến lên một bước thì Wooje lùi xuống một bước, cứ thế được một lúc thì người phụ nữ kia dừng lại.

_ Ta không muốn hại con

_ Làm sao tôi tin bà được?

_ Chắc hẳn con đã sợ hãi lắm, nhưng con yêu, ta sẽ không bắt con phải chết hay chặt bất kì bộ phận nào của cơ thể. Ta chỉ muốn con cùng ăn một bữa cơm với ta mà thôi

Đột nhiên Wooje nhớ đến câu mà lão Hook từng nói, không bữa cơm nào là miễn phí. Vậy nên nó tiếp tục giữ khoảng cách với người phụ nữ lạ mặt.

_ Chỉ vậy?

_ À, tất nhiên là con cũng nên phụ ta nấu ăn nữa. Và sau cùng ta và con và cả những cậu bạn của con sẽ cùng nhau dùng bữa

_ Những người bạn của tôi? Bà đã gặp họ?

Wooje khẩn trương hỏi lại và như thấy được điều đó, bà ta bắt đầu chầm chậm tiến về phía nó. Nhưng lần này Wooje không tránh đi, nó muốn biết những người đồng đội của mình đang ở đâu.

_ Đúng vậy, con đừng lo, họ đang giúp ta chuẩn bị cho bữa ăn tối nay. Vì có tận chín người, ta có rất nhiều việc phải làm và chia việc cho từng người có lẽ sẽ nhanh hơn

_ Làm sao tôi tin bà được?

Wooje hiểu, dù có muốn tin hay không thì nó cũng chỉ có một lựa chọn, nhưng vẫn hỏi lại.

_ Ta chẳng có lí do gì để hại các con cả, ta ở đây cũng vì tình thế ép buộc, đã bao lâu ta chưa được ăn một bữa cơm đoàn viên, ta muốn được ăn cơm cùng mọi người

Chẳng biết từ lúc nào, bà ta đã đứng trước mặt Wooje. Hai tay người phụ nữ vẫn chắp lại đặt ở trước bụng, bà ta không dùng trâm cài tóc và cũng chẳng có thanh kiếm hoặc súng nào giắt ngang hông.

Cuối cùng, Wooje quyết định đánh cược một phen. Dù có rủi ro cao nhưng cũng giống như việc chơi một ván 'xì dách', khi ta rút được mười bảy nút và quyết định không rút thêm, sau đó lại cầu nguyện rằng những người khác sẽ rút được con số nhỏ hơn mình hoặc quắc bà nó đi. 

Chuyện có rủi ro nhưng so với việc không lấy được chìa khóa và quắc như khi tổng con số lên quá hai mươi mốt. Wooje chọn tin người phụ nữ, mong rằng bà ta bốc được mười lăm nút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro