Chương 100 -> 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 100

Nhưng với 12A5, đó lại là một việc đáng lo ngại, trận đánh nhau giữa Boo và nhỏ Linh lớp ấy hôm qua chỉ mới lắng xuống nhưng không thể phai mờ trong mắt của các người phục vụ khu vực ở đây. Cả cái việc thi thố lại thế này ắt hẳn sẽ được kể lại thậm chí là quay phim lại để cả trường được một lần nữa xem lại cuộc thi này, với những ban giám khảo là những người không hề quen biết, sự công bằng lại càng nhân đôi.

-Các em có lẽ thắc mắc là việc thi lại thế này có ý nghĩa gì. Không có ý nghĩa gì quan trọng cả, lớp chiến thắng sẽ chẳng cần làm gì trong khi lớp thua cuộc sẽ phải chuẩn bị mọi thứ cho buổi tiệc ngày mai, kết thúc chuyến du lịch biển của trường chúng ta mà thôi. Vã lại các phục vụ ở đây cũng muốn tham gia vào vài hoạt động của chúng ta vào hai ngày cuối cùng.

-Thầy ạ! Thế chừng nào bắt đầu?

-Ngay sau khi các em dùng cơm xong.

- CÁI GÌ?

Ông thầy cười rồi vẫy tay chào sau đó thì đi về quầy tiếp tân để chuẩn bị cho cuộc thi vào buổi chiều này. Ít ai trong số chúng nó biết rằng chuyện này không do đề nghị từ tiếp tân mà là do nhỏ Boo đã mua chuộc từng người, có lẽ một vài đứa đoán ra, một số thì không biết nên trông rất hào hứng.

-Mày ấm ức chuyện ấy đến thế sao?

-Hờ, tao chẳng tốt như tụi nó nghĩ đâu, công bằng vẫn là công bằng mà.

Quậy thôi không giỡn nữa khi thấy nét "đanh đá" ngày xưa của Boo nay lại một lần nữa được bộc lộ. Nó có vẻ lo vì không biết chuyện này sẽ tới đâu nếu con Boo ngày càng quá đà trong chuyện trả thù cá nhân này. Ấy vậy nhưng nếu không có những trò này, chẳng còn gì là vui ột chuyến đi.

__________

Buổi cơm chiều kết thúc và tụi nó trở về phòng của lớp trưởng để họp bàn, bọn con trai không xen vào chỉ về phòng tán chuyện với nhau, một số thì đi ngắm hoàng hôn trên biển. Điều lạ nhất là cái cặp đôi thường xuyên có mặt tại biển vào lúc xế chiều, nay lại lăn ra ngủ không biết mặt trời đã sắp buông.

-... thế nào ?

-Còn thế nào nữa, nhỏ Lan lần này phải thi vì chắc chắn bên ấy sẽ chọn nhỏ Linh ấy đi thôi.

-Ừm, nhưng mà nếu như thế thì bên mình thắng chắc rồi, con nhỏ bên ấy vừa mới đánh nhau với mày, những người phục vụ thấy và khó lòng nào chấm điểm hơn cho nó. Vã lại việc mày mua chuộc các cô ấy tham gia vào hoạt động này nếu lộ ra thì việc mua chuộc điểm từ cuộc thi ắt sẽ được tụi nó suy diễn ra.

-Như thế cũng tốt thôi, tao bây giờ cũng không được xem là người tốt trong mắt bọn bên ấy, đằng nào tao cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi những lời nói của bọn nó. Thi lại lần nữa, ai hơn ai thì nhìn cũng biết rồi, thi chỉ là hình thức thôi.

-Nhưng nhỏ Lan bên ấy thật sự đẹp.

-Đẹp loè loẹt thì chẳng lấy được điểm của những người phục vụ ở đây đâu. Hình tượng kì này, trang điểm thật đơn giản cho nhỏ Lan càng tốt, thế nhé.

Boo không muốn nói nhiều nữa vì Tiểu Quân có vẻ không thích việc Boo đã làm như vậy. Cả nó và cả bọn con gái trong lớp cũng không đồng tình, nhỡ lại thua thì lại càng mất danh dự, mà có thắng thì cũng bị cho là đã mua chuộc.

Cạch ! Cạch ! Cạch !

Tiếng gõ cửa, nó ra mở...

-Chào cô!

-Chào mọi người, cô đến để gửi lại số tiền cho Thiên Nhã, thật sự rằng việc giúp mọi người đòi lại công bằng gì đó không tốn công sức nhiều để phải nhận số tiền lớn thế này. Thầy giám thị cũng đã có trả cho các cô một ít tiền để có thể tham gia giúp đỡ trong hoạt động này. Nhận tiền của mọi người thì việc trở thành ban giám khảo sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa nên cô đại diện đội phục vụ trả lại số tiền này, chúc lớp mọi người chiến thắng nhé.

-Dạ... cô ơi...

Tiểu Quân chạy theo khi cô phục vụ đi ra khỏi phòng.

-Sao nào?

-Em xin lỗi, nhưng vì nhỏ Nhã lớp em nó rất háo thắng, lại hay dùng tiền để giải quyết vấn đề nhưng thật sự nó không có ý mua chuộc các cô, chỉ là muốn các cô bỏ chút thời gian cho hoạt động của tụi em thôi. Cô đừng thấy phiền vì chuyện ấy nhé.

-Thật sự hôm ấy cô có đang dọn dẹp ghế ở biển và trông thấy cảnh cãi nhau giữa Thiên Nhã với cô nàng bên lớp bên kia. Khi Thiên Nhã đến đề nghị thì cô đã đồng ý giúp nhưng rồi thì không hiểu sao con bé lại đưa tiền cho các cô.

-Dạ, có vẻ nó sợ rằng các cô đổi ý không giúp nên lại cái điệu dùng tiền.

-Hì, không sao, vì cô nàng lớp kia quả quá đáng mà.

Tiểu Quân cười rồi chào tạm việc người phục vụ ở khách sạn. Tiểu Quân vẫn chưa nghe kể lại cái cuộc cãi vã đó từ Boo hay bất cứ ai, nhưng chắc là quá đáng lắm nên nhỏ Boo mới căm tức đến vậy.

Tiểu Quân thôi suy nghĩ vớ vẩn nữa mà vội đi theo sau cô phục vụ lúc nãy, mong là sẽ được nghe lại chi tiết chuyện đã xảy ra...

_______________

6 giờ chiều... trời toả sức nóng và mọi người đã tập trung ở biển đầy đủ. Không phải là sàn diễn như ở trường, cũng không có đèn chiếu hay nhạc sôi động, đâu đó tiếng nhạc từ khu khách sạn phát ra tạo không khí ồn ào nhưng không kịch tính bằng ở trường thôi. Hàng ghế dài dành cho 50 người phục vụ đằng sau và hai bên hướng mặt về biển, tạo ra một hình chữ U với học sinh hai lớp, cả những người phục vụ không tham gia trong việc chấm điểm nữa.

Nhỏ Lan đã chuẩn bị xong với trang phục dạo biển trông xinh xắn dễ thương hết chỗ nói. Chẳng những thế, bộ đồ mà cả bọn lớp nó công tình lục tung hết vali của bọn con gái lên để tìm ra lại vừa khít với nhỏ Lan, không những xinh lại còn vẽ nên những đường cong vốn có của con nhỏ. Nụ cười làm cho đôi gò má căng tròn không tì vết nào càng dễ thương hơn, bọn con gái như ngất ngây ra đấy sau khi nhỏ Boo đã hoàn thành việc trang điểm của mình.

-Bén thật !

-Haha, cái gì, mày dùng từ kinh khủng quá Boo ơi.

-Haha, xinh quá, nhìn đã không chịu được, chắc bọn con trai lớp mình chết mất thôi.

________________

Trong khi lớp nó đang ồn ào "mần" nhỏ Lan thì bên kia đang không biết phải làm sao khi nhỏ Linh với vẻ mặt ủ rủ không một tí sức sống, mắt vẫn còn sưng húp lên vì khóc mãi suốt tối qua.

-Linh à, vì lớp một lần đi, thằng ấy chắc chỉ một phút nóng giận thôi.

-Tao không sao mà, cứ trang điểm đi, vì lớp một lần nữa, tao không muốn cả lớp mất vui.

Nhỏ lớp trưởng bên ấy gật gù cùng cả bọn con gái bên ấy lục lọi những bộ quần áo nhưng trông không còn hứng thú nữa. Nhỏ Linh vẫn gương mặt vô hồn nhìn về phía cửa sổ, nơi có tên Gia Huy thường quen với điệu bộ đeo tai nghe và lắc lư theo nhịp điệu bài hát.

________________

6 giờ hơn...

Trời sụp tối và cuộc thi sắp được diễn ra...

Tất cả hướng về phía những con sóng đang chạy vào bờ, từ hai phía dọc bờ biển, cả hai đại diện của hai bên bắt đầu những bước chân đi vào trung tâm và tiến lại gần ban giám khảo hơn.

Nhỏ Lan với chiếc áo thun ba lỗ bó sát màu hồng nhạt, chiếc mũ tròn rộng vành bị thổi bay làm cho tóc của con nhỏ tung bay trong gió biển đêm lúc này. Chiếc váy dài với nhiều màu sắc phủ xuống tận mắt cá và bàn tay con nhỏ nắm lấy chiếc váy xoay một vòng, đưa ánh mắt tặng cho thằng Phương một cái đá nheo chọc ghẹo.

Cả lớp nó cười rầm rộ khi thằng Phương che mặt lại vì sợ hãi. Các cô phục vụ cũng phì cười vì trông cái đá nheo chọc ghẹo ấy thật dễ thương làm sao.

Nhỏ Linh bước ra với gương mặt rạng rỡ, một chiếc đầm ngắn màu đỏ tươi, giày cao gót được gỡ bỏ khi con nhỏ ấy không thể đi trên cát biển được. Nụ cười ấy không nở rộ được bao lâu thì lại trở về trạng thái gượng, Gia Huy không chú ý về hướng nhỏ Linh mà mãi dành ánh mắt đó để quan sát thái độ của nhỏ Boo.

Cái cười khinh bỉ hiện diện ngay lập tức trên môi nhỏ Boo. Con nhỏ đứng khoanh tay lại và dõi theo từng bước đi của cái đứa con gái đã tát vào mặt mình. Sự căm ghét tột cùng vì đó là lần đầu tiên con Boo chịu nhịn nhục cho đến khi không thể chịu nổi nữa.

Và chuyện đấy xảy ra thế nào, lúc này ắt Tiểu Quân đã biết rồi.

Chương 101

Và cái màn thi ai cũng mong đợi, ngoài dự kiến vì các cô phục vụ muốn hoạt động này được kéo dài và thêm phần hấp dẫn.

.......

-Không được đâu, tao không thi.

-Có sao đâu, chẳng phải lớp mình đi bơi cũng hay mặt sao, vóc dáng mày còn ai có thể chê nữa mà ngại.

-Không phải, nhưng dạo này chắc do tao ăn nhiều nên vòng em tao to ra, tao không thi được đâu.

-Không thi cũng phải thi, đã nửa đường rồi.

Con Gấu bên ấy nóng giận và không dùng lời ngon ngọt nữa. Lại càng phức tạp hơn khi cả bọn lớp ấy cũng tỏ vẻ bực bội vì sự từ chối của nhỏ Linh.

______________

Cuộc thi lại tiếp tục diễn ra, bọn con trai hét sức hào hứng, và la hét um xùm khi hai cô nàng chỉ vừa chạm chân qua tuổi 18 thế mà vóc dáng lại chẳng thể chê vào đâu được.

Màn diễn kéo dài cho đến gần 7 giờ thì ban giám khảo bắt đầu chấm điểm cho cả hai phần thi.

Mọi người vẫn đang chờ đợi và Boo trở về phòng cùng nhỏ Lan để thay trang phục khác, trời về đêm lạnh và con nhỏ không thể cứ mặt bộ đồ mỏng manh ấy mãi cho đến khi biết kết quả.

...............

Thù hận...

Đố kị...

Ganh tị...

Mọi thứ đều bắt nguồn từ tình yêu mà ra thôi...

Gió biển lạnh...

Cũng như lòng người cũng có một góc băng giá...

Cát biển mịn...

Cũng như con người cũng có lòng vị tha...

Nhưng ở đâu đó...

Góc băng giá vẫn đang chiếm lĩnh thân nhiệt của con nhỏ...

Boo...

Con nhỏ dường như không biết mình bị tên ấy làm cho hoá điên...

.......................

Bàn tay ai đó nắm lấy cổ tay của con nhỏ và kéo đi, cách xa nơi diễn ra cuộc thi.

-Buông ra !

-Sao cô lại làm vậy?

-Tôi làm gì?

-Cô không cần phải căm thù Linh như thế chứ?

-Hờ, tôi chẳng tốt như anh nghĩ đâu, nên việc tôi làm thế nào anh không cần phải quan tâm?

-Cô ấy làm gì quá đáng mà cô lại dùng mọi cách để hạ nhục cô ấy như thế?

-Vì.... Tôi thích.

-Cô...

-Thế nào...

-Uổng công tôi...

-Anh thế nào?

-...

Gia Huy đỏ bừng cả mặt, sự sắc lạnh và kiêu căng của nhỏ Boo khiến Gia Huy phẩn nộ.

Rồi thì như người ta vẫn thường nói "cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra", "tức nước thì vỡ bờ", Gia Huy như không kiềm chế được mình nữa và...

.........................

..................................

Boo như không còn biết tên ấy đang điên khùng đến cỡ nào nữa, cố đẩy ra nhưng gương mặt Gia Huy gắn chặt vào gương mặt của nhỏ Boo. Con nhỏ chống cự như chưa từng có thế vì chuyện này quá bất ngờ, cả trong suy nghĩ thì Boo vẫn không thể nào nghĩ ra. Trong mắt Boo, tên ấy dù có sở khanh cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể nào thích một đứa như Boo được, nhưng rồi thì sao, tên ấy giải quyết mọi bực tức bằng cái hôn đầu tiên của con bé nhưng lại là cái hôn thứ một trăm hay một ngàn của mình rồi cũng không rõ nữa.

Bốp!

Rồi khi bàn tay ấy tát thật mạnh vào gò má Gia Huy, sự loạng choạng ấy khiến Gia Huy té xuống cát và gương mặt trông không còn biết thế gian này có hiện diện hay không. Boo rơi nước mắt và che miệng để có thể kiềm nén lại, bỏ chạy về hướng xa với khu khách sạn hơn, xa Gia Huy hơn, mọi thứ như không còn theo sự suy nghĩ sắp đặt của Boo nữa. Con nhỏ bị đem ra làm trò đùa... có lẽ sẽ cảm thấy bị làm cho tổn thương.

_____________

Có những yêu thương nào....

Mọi sự rắc rối đang đến...

Một trang vở mới và những nét bút mới...

Câu chuyện của ngày hôm nay không giống ngày hôm qua...

Và câu chuyện vào ngày mai lại sẽ khác...

Có chăng tình cảm của ai đó cũng như những dòng chữ...

Mỗi khi sang trang nó lại thay đổi mà cả người viết cũng không hay biết...

Gió biển...

Cuốn ai đó đi vào nơi chỉ có một mình...

Giữ ai đó lại với cát mịn nhưng mang đầy những cảm giác mông lung.

Chương 102

Chập 23 "Sóng dậy"

Cuộc thi "sắc đẹp" giữa hai lớp kết thúc khi trời đã sụp tối hẳn hoi. Tất cả vì quá mong đợi vào kết quả nên sự biến mất của Boo và Gia Huy không ai hề hay biết.

Cho đến khi hộ ý xong và giám thị của tụi nó nhận được kết quả.

Chẳng còn bàn cãi vì sự gượng gạo của nhỏ Linh, và quả thật là vòng eo của nhỏ ấy có phần không được ổn định như nhỏ Lan lớp nó. Mọi người bên lớp bên ấy có vẻ bất mãn và cũng không trông mong mấy vào kết quả chiến thắng. Và rồi thì...

-Người về nhất với 30 phiếu, hơn hẳn 10 phiếu so với người còn lại... Thầy xin tuyên bố, buổi tiệc tối mai, lớp 12A1 sẽ phải ... ...

Cả bọn lớp nó trợn tròn mắt mà ngạc nhiên, không lẽ rằng nhỏ Lan thua và lớp nó phải chuẩn bị tiệc đứng cùng các cô phục vụ hay sao. Cả sự mong đợi nào đó từ lớp 12A5...

... ... 12A1, các em sẽ phải chuẩn bị ăn mặc thật lộng lẫy để có thể dự buổi tiệc đứng ngoài trời mà không cần phải động tay vào việc gì cả, xin chúc mừng các em.

Nhỏ Linh thôi không muốn nghe nữa và trở về phòng ngay lúc đấy, có lẽ việc thắng hay thua chẳng còn quan trọng nữa, điều quan trọng bây giờ rằng tâm trí của nhỏ ấy không dành cho ai khác ngoài tên Gia Huy.

Cả lớp nó vỗ tay nhưng không hề la hú tạo không khí hào hứng, có lẽ đã có sự bàn tính rằng là dù kết quả ra sao thì tụi nó cũng dường như đoán trước được ai sẽ dành được chiến thắng.

Giám thị tập trung lại mọi người sau khi các cô phục vụ chào tất cả và trở về khu khách sạn, nó mãi lo ổn định lớp mà quên bẻn nhỏ Boo đã mất tăm đâu rồi.

-Các em chú ý, chúng ta hoạt động tự do cho đến 9 giờ nhé, đúng 9 giờ các em tập trung tại biển để tham gia hoạt động đêm. Hứa hẹn sẽ hấp dẫn vì đêm nay, các em sẽ được trải nghiệm một lần với cảm xúc của mình, trái tim mình và những rung cảm nào đó mà các em chưa từng có. Hoạt động đêm thứ năm này sẽ kéo dài đến 12 giờ nên ai không thể thức thì cũng cố làm mọi cách để thức nhé, hehe. Các em có thể giải tán.

Tất cả có vẻ vẫn còn chưa nắm rõ những gì mà giám thị đã phổ biến, nhưng rồi thì biển đêm nay vẫn đẹp như mọi ngày, chúng nó rủ nhau đi ngắm biển, riêng Tiểu Quân thì vẫn đang không vui sau khi nghe câu chuyện ấy từ cô phục vụ. Có lẽ do vậy, con nhỏ không chịu nổi khi chỉ giấu ình mình biết, Tiểu Quân vội đi tìm nó và lôi nó ra nơi xa, nơi có các gò đá yên bình ngồi nhìn những đợt sóng biển.

...................

-Về phòng cũng được mà, ra tận đây lạnh lắm mày ạ.

-Tao sợ nhỏ Lan nghe, cả Mèo cũng đang ngủ cho nên tao mới kéo mày ra đây.

-Có chuyện gì mà không thể cho ai nghe thế?

-Của Boo.

-Chuyện đánh nhau sao?

-Ừm.

-Kể tao nghe liền đi.

Lúc đầu thì nó không mấy quan tâm vì nó muốn về phòng ngủ một giấc trước khi phải điều động cái lớp sao co tham gia đầy đủ các hoạt động mà thầy giám thị tổ chức. Nhưng rồi thì bây giờ mắt nó cũng sáng như trăng rằm để chờ đợi điều muốn kể từ Tiểu Quân.

-... tao nghe cô phục vụ kể lại ...

... Boo, nó định đi dạo biển thì gặp nỏ Linh lớp bên ấy và...

><><><><><><><

-Này, đứng lại đó.

-...

-Mày cũng biết là anh ấy là người yêu của tao, đừng có tò tò theo sau mãi như thế chứ.

-...

-Bộ mày không có lỗ tai và cả miệng à? Có nghe tao nói không đấy hả? Đừng có bám lấy anh ấy nữa, biết không?

-Đừng có ở đó mà nói ngược, đây không thích nói nhiều đâu.

-Hơ hơ, này là có cần phải học luôn cả câu nói của anh ấy không?

-Người như hắn ta, không đáng để tôi phải "tò tò" theo sau.

-Mày nói cái gì?

-Hơ, tôi không nghĩ là cô không có lỗ tai.

-CON KHỐN.

><><><><><><><><><...

... mọi chuyện không kết thúc ở đó, lúc đầu khi nhỏ Linh đánh Boo nhà mình, con Boo chẳng buồn phản kháng, thậm chí là chỉ biết nhìn và nhịn. Chính cô phục vụ nói rằng Boo không muốn làm lớn chuyện nên cứ để cho con nhỏ bên ấy đánh túi bụi...

><><><><><><><><>><

-Mày đánh đủ rồi đấy, coi những cái đánh này như là để mày hả cơn ghen tuông vớ vẩn, tao không chấp.

-Mày nói cái gì?

><><><><><><><><><...

... rồi thì con nhỏ ấy lại tiếp tục đánh nhỏ Boo lớp mình một cách không thương tiếc cho đến khi Boo bắt đầu đánh trả, ngay sau khi Boo đánh trả thì tên Gia Huy xuất hiện, cả Abbu nữa, mọi chuyện sau đó thì mày biết rồi. Tao cứ nghĩ do nhỏ Boo háo thắng hay thích gây chuyện nhưng trong chuyện này mày nghe rồi đó, người gây chuyện không phải nhỏ Boo, vậy nên một người tính tình nóng nảy như nó khó lòng nào hả giận được. Cái cuộc thi lúc này cũng chỉ để muốn lấy lại cho nhỏ Lan mặt khác muốn xem sự thua cuộc của nhỏ Linh ấy mà thôi.

-Con nhỏ bên đó, có bị thần kinh hay không đấy, học ở trường bao năm không biết nhỏ Boo thế nào sao mà dám cả gan đánh như thế.

-Có lẽ biết nhưng khi lỡ tay đánh được một lần, Boo nó không phản kháng nên đà ấy làm tới.

-Hờ, nếu biết trước như thế tao đã không nương tay cho cái thằng Gia Huy ấy. Dù là bạn gái của hắn nhưng cũng phải biết ai đúng ai sai trước chứ.

Tiểu Quân thôi không muốn kể nữa, nỗi buồn vây lấy vì chuyện giữa Kenty và Mèo chưa qua đi, thì chuyện con bạn thân làm cho Tiểu Quân không thể nào yên lòng được.

-Có lẽ nó tìm nơi nào đó để có thể ở một mình, nhưng không hiểu sao nó lại không ở đây để xem kết quả. Thật là...

Cả hai đứa nó thôi không nói gì nữa, im lặng ngắm nhìn biển đêm thế này mà không hề hay biết mọi chuyện đã tiếp tục diễn ra, diễn ra như thể chỉ có trời biết đất biết và hai cái nhân vật trong cuộc ấy biết mà thôi.

Rồi thì sao, không đơn giản như thế khi Gia Huy nghe toàn bộ sự việc ấy khi vô tình đi ngang và dừng chân lại. Nỗi cắn rứt nào đó bắt đầu khiến cậu ấy nao núng muốn gặp ngay nhỏ Boo, không phải để xin lỗi mà sợ rằng nhỏ Boo sẽ chẳng còn đủ tĩnh táo mà trở về khu khách sạn.

Lặng lẽ, Gia Huy đi theo hướng bỏ chạy lúc nảy của Boo trong khi mọi người vẫn không hề hay biết gì cả.

Tiếng sóng vỗ mãi...

__________

Cái âm thanh có muốn thoát khỏi cũng không thể nào thoát khỏi cả, ngay cả khi chặn cái luồng âm thanh đó bằng hai ngón tay trỏ đi chăng nữa...

Thế ai đó có muốn tìm sự yên tĩnh, sự yên bình riêng ình cũng không thể được. Sóng vẫn vỗ và lòng người vẫn rộn ràng, hương gió cuốn theo những nỗi niềm nào đó khiến ta nhẹ bớt đi nỗi buồn, nhưng sự ghê tởm nào đó vẫn vây lấy Boo, con nhỏ không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình lúc này.

...

Thời gian cứ thế trôi...

Chẳng còn bao lâu nữa...

Một vài khoảnh khắc trong lịch sử "tình yêu" sẽ được ghi lại...

Nhưng tốt đẹp hay tồi tệ thì không ai có thể biết trước cả...

Trừ cái người "viết" ra định mệnh của tụi nó mà thôi...

Chương 103

Bóng dáng người con gái cúi gầm mặt xuống và khóc nức nở, tiếng khóc như xen lẫn vào tiếng sóng khiến những bước chân ngày một gần, ngày một cảm thấy đau thắt.

Gia Huy, dù tên ấy biết rằng cái tình cảm với nhỏ Linh đã gắn rất chặt, không chỉ ở giới hạn tình yêu mà còn xa hơn nữa. Rồi thì hình ảnh Boo hiện ra như một vết gạch chéo màu đỏ trên nền chữ xanh của một bài kiểm tra vậy. Dù biết rằng đó là một cái cách yêu "đểu", nhưng phải làm sao khi trong tim tên ấy có những biến đổi quá lớn mà hiện tại tên ấy có muốn thay đổi hay quay lại cũng không thể.

-...

...

Đã đứng trước mặt con nhỏ nhưng Gia Huy không thể thốt nên lời, cái hôn gượng ép và đầy chất "bạo" ấy khiến ột trái tim mạnh mẽ trở nên không còn sức sống, một chút tình cảm nào đó như chợt loé lên lại biến mất ngay lập tức, thay thế vào đó là sự sợ hãi.

.........

Cứ như thế, Gia Huy, cậu ấy vẫn đứng như thế chờ đợi những tiếng khóc ấy nhẹ giọng đi và mất hẳn. Nhưng cậu ấy không thể chờ đợi đến lúc ấy được...

-Boo à...

-... BIẾN NGAY ĐI !

-...

-... TÔI NÓI LÀ ANH BIẾN NGAY ĐI.

Gia Huy ngã đầu gối xuống nền cát và nắm lấy bàn tay đang ghì chặt vào đầu gối.

-Tha thứ cho tôi.

-... anh biến đi cho tôi nhờ, hức... như thế đủ rồi, tôi không đủ sức để đùa với anh cho đến khi anh chán, anh hiểu tôi nói gì chứ.

-...

Tên ấy im lặng và lấy ra từ trong túi quần của mình sợi dây chuyền. Có lẽ tên ấy hiểu Boo đã bị sốc đến mức nào và việc bây giờ có thể xoa dịu là sự im lặng.

Đưa sợi dây chuyền ấy vào lòng bàn tay của nhỏ Boo khi gương mặt ướt lệ ấy như đang van nài sự biến mất của cậu ấy lúc này.

Gia Huy rời đi ngay lập tức vì không muốn Boo thêm khó xử, một phần nếu cứ ở đấy, chắc cậu ấy khó lòng nào gạt đi sự cắn rứt đang ngày một nhấn chìm mọi suy nghĩ của cậu ấy.

Những bước chân ngày một xa hơn, Boo nhìn theo với ánh mắt đau khổ nhất...

" Sao lại đối xử như thế với tôi cơ chứ? Tại sao hả?"

Sợi dây chuyền vẫn nằm trong tay nhỏ Boo, đèn ở khu tổ chức hoạt động bắt đầu sáng, mọi chuyện mong hãy kết thúc nhanh chóng trước khi lại có thêm những chuyện rắc rối khác xảy ra.

__________________

-Quậy à, ổn định lớp đi.

Mọi người tập trung đầy đủ và 4 giỏ phiếu được đặt trên bàn. Tên của bọn nó đã được bỏ đầy đủ trên ấy, một trò chơi không mấy mới lạ nhưng sự bắt cặp vô tình sẽ làm cho sự cuộc đáng để xem hơn.

-Chắc các em cũng biết luật chơi vì sự sắp đặt bốn chiếc giỏ phiếu ở đây đã rõ phải không. Mỗi bên sẽ cử ba đại diện lên bóc thăm, một người chọn hai phiếu để ghép đôi, nhớ rằng cuộc thi mang tính chất giải trí nên nếu có phát sinh những vấn đề nào đó thì mong trách nhiệm ấy không được quy về thầy, ô kế, haha.

Cả bọn cười rầm rộ cả lên vì biết rằng những hoạt động của "lão sư" không mấy bình tĩnh này sẽ chẳng hay ho gì đâu.

Mèo ngáp ngủ và gục lên gục xuống bên vai của Quậy. Cả tên Kenty bây giờ muốn ngủ cũng không được vì bị cả bọn kéo ra. Cũng chẳng hiểu vì lí do gì nhưng chắc lớp nó có những trò hay muốn được thưởng thức ngay lúc ông thầy giải giới cho tụi nó thế này.

Nhỏ Lan lặng lẽ viết viết gì đó xong thì bỏ ngay vào túi quần của mình. Đại diện của bên nó lên gồm có nó, nhỏ Lan và Zun.

Cả ba đứa đều cười nham hiểm rồi thì bóc thăm.

_______________

Hai bên tay của ông thầy gồm 6 miếng giấy nhỏ chia đều hai bên, một bên là ba nam một bên là ba nữ. Nó có vẻ muốn chơi xấu ai đó nên khoái chí không tả được. Còn riêng hắn thì cứ nhếch mép cười như sắp cài xong boom nổ chậm vậy. Mỗi nhỏ Lan là bình thản trở về với sự tình rằng là con nhỏ đã chọn xong cặp chuẩn bị được ghép đôi bắt buộc.

-Đây là phiếu của Lan, cặp đầu tiên của 12A1 sẽ là... Ái và Khang. Mời hai em bước lên.

-CÁI GÌ ???

Mèo mở to cả mắt khi nghe tên mình. Không thể nào là Abbu, kiểu như thế thì con bé sẽ chẳng biết xử sự thế nào trước mặt Kenty. Nhưng có lẽ nét mặt của Kenty chẳng có gì là nghiêm trọng cả, cố giấu hay là không quan tâm thật thì không biết.

Abbu khoái chí liền đi lại và kéo tay Mèo đứng dậy đi về phía của thầy giám thị.

-Cặp thứ hai sẽ là .... Ây chết,... Abbu nhặt lại giúp thầy.

Ông thầy chưa kịp mở ra thì những miếng giấy nhỏ bị gió thổi bay. Abbu phải phủi cát và nhặt lên giúp và rồi thì vô tình thấy tên của những ai trong 3 mảnh giấy bị rơi xuống, Abbu không vội đưa lại hết cả ba.

-Nè thầy, để em giữ giúp hai tờ này cho, thầy mở xong hai mảnh giấy kia rồi em đưa, không thì lại bay.

-Ừ, thằng nhóc này được cái có lý.

Abbu vội đưa mảnh giấy có tên nhỏ Lan cho ông thầy. Chẳng biết đứa nào lại ghép nhỏ Lan với cái mảnh giấy kia.

-Phương và Lan, ôi thật trùng hợp, Miss của làng nhà 12A1, nào mời hai em.

-SAY WHAT?

-GÌ VẬY?

-SAO LẠI THẾ?

Người thứ nhất là thằng Phương, tên ấy la toáng lên khi nghe đến tên mình được bắt cặp với nhỏ Lan. Lan thì không viết tờ giấy ấy, thậm chí còn không biết là Zun hay Quậy vô tình chọn hay là sắp xếp sẵn nữa, tuy vậy nhưng nhỏ Lan có vẻ khoái chí.

Người thứ hai là hắn, hắn la lên chẳng qua là sự sắp đặt của hắn hình như đã vô tình bị hoán đổi.

" Chẳng phải là thằng Phương với Quậy sao?"

Đấy là hiểu hắn rồi nhé, dám đem người mình yêu ra để trêu. Nhưng nó thì cũng đâu có vừa. Cái người thứ ba la lên là chính nó, giọng to và thanh lắm cơ.

" Trời ạ, nhỏ Lan với hắn cơ mà, sao lại là Phương?"

Suy nghĩ ấy vừa kịp chạy qua các mạch thì giọng ông thầy lại lần nữa vang lên.

-Trường và Ly Ly, ây cha, quả là may mắn, thầy rất thích cặp này, cặp tuyển thủ bơi lội của trường cơ mà.

Đấy là cố tình chơi nhau cuối cùng lại gặp nhau. Abbu khoái chí vỗ vai Mèo mà cười, trong khi Mèo thì nhăn nhó nhìn về hướng Kenty, dù rằng cuộc chiến tranh lạnh vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

-Thầy ơi, có chút nhầm lẫn, em nghĩ phải là Trường với Lan chứ ạ?

-Làm sao thầy biết được, em làm sao mà biết lá thăm ấy là tên của ai, trùng hợp thôi mà, em phải chấp nhận thôi, không chừng đây là thăm do em chọn không chừng, haha.

Rồi thì hai ánh mắt liếc xéo thằng Abbu, cậu ấy vội ngậm miệng lại trước khi nó nổi cơn lôi đình mà đè cậu ấy ra đánh ột trận ra trò. Hắn thì lúc đầu có vẻ không đồng tình, nhưng suy cho cùng hắn có chút vui vì sẽ kiểm tra được mức độ ganh tị của bọn gái bên kia thậm chí muốn bày tỏ rằng, việc nó được gần gũi hắn không có gì là lạ cả và cũng không ai có quyền ý kiến chi cả, trừ nó thôi.

Chương 104

Cuộc chơi sắp bắt đầu và ông thầy đang tiếp tục lựa chọn 3 cặp bên lớp bên kia.

Cả 3 cặp bên lớp nó vào ghế ngồi, đặt tay lên bàn và nhìn đối phương với những dạng "mắt" khác nhau. Nó với hắn thì cứ liếc nhau đầy thù hận. Hai đứa nó to nhỏ với nhau.

-Này, anh chơi gì kì vậy hả, dám ghép em với thằng Phương à?

-Em có hơn anh sao, cũng chẳng đã ghép anh với nhỏ Lan sao, cũng may là thằng Abbu nó thông minh đấy. Không thì anh không chắc sẽ kìm chế được với nhỏ Lan đâu.

Hắn cười đểu xong thì bị ngay chưởng ngay trán. Cả bọn ngồi ở dưới cười phá lên vì cú chưởng không mấy mạnh làm trán của hắn đỏ cả lên.

-Này là để xem anh làm gì em.

Cứ cái dạng thì thầm to nhỏ mãi, bọn con gái bên lớp bên kia lại tiếp tục liếc ngang liếc dọc nó. Mà thật thì bên ấy chẳng có duyên gì cả, nếu như ganh tị thế thì cái bọn con trai tựa hắn trở thành "của chung" mất.

_____________

-Này là hợp tác với anh đi, cơ hội này không dễ có đâu, anh phải nhờ nhỏ Lan mới được bắt cặp với em đấy. Làm thế nào mà khiến cái thằng bên dưới ngồi không yên ấy.

Mèo lè lưỡi với Abbu...

-Cần gì ạ, em với anh phải thắng, đường nào thì tên dưới ấy có làm sao thì làm, em ghét.

-Thật là ghét chứ? Đã thế sao lại đỡ "đạn" cho nó rồi cứ mỗi lần đứng lên ngồi xuống lại ôm lưng.

-... trước đó thì khác, giờ khác.

Mèo vừa dứt lời thì ông thầy cất giọng nói.

-Nào mời các cặp bên 12A5 bước lên. Hình như có sự trùng hợp, Gia Huy và Linh mời hai em.

Cả bọn ở dưới vỗ tay nồng nhiệt trong khi hai ánh mắt từ cả hai đứa ấy không biểu lộ được niềm vui nào cả. Gia Huy bước lên với sự đùn đẩy từ bọn con trai trong lớp. Thừa biết ai đã sắp đặt chuyện này mà.

Cuộc chơi bắt đầu nhanh chóng với vòng một khá đơn giản.

-Nhìn vào ánh mắt của nhau, đội nào nhìn nhau lâu nhất sẽ dành được điểm cao. Ở đây có 6 cô phục vụ, các cô sẽ giúp chúng ta kiểm chứng.

Ông thầy đếm ngược và ra hiệu bắt đầu. Những ánh mắt từ ghế đối diện, nó và hắn, Mèo và Abbu, Lan và Phương, cả ba cặp lớp nó có vẻ không có gì là ngại ngùng cả, có thì cũng chỉ có thằng Phương hơi lúng túng thôi.

-Đội 1 của 12A5 đã rời mắt.

Cô phục vụ vừa thông báo cho thầy giám thị biết, Gia Huy không đủ sức để ép mình nhìn về phía nhỏ Linh. Có lẽ rằng cậu ấy đã dứt khoát, lớp bên ấy có cố cũng không hàn gắn được gì cả.

-Đội 2 bên 12A1 đã rời mắt.

Rồi thì thằng Phương cũng chịu hết nổi vì gương mặt nhỏ Lan như giết chết cậu ấy. Một phần nào đó Phương muốn mình thật sự mạnh mẽ, nhưng cũng vì sau cuộc thay Miss ấy, hình ảnh ấy khiến tâm lí của Phương có chút tay đổi, có lẽ do vậy nên nhỏ Lan muốn phần nào lấy lại cái bản chất nam tính cho cậu ấy.

Rồi từ từ chỉ còn nó và hắn, Abbu và Mèo là trụ lại được.

Thử hỏi hắn và nó nhìn nhau thế nào mà đến nổi không rời mắt như thế? Cả bọn ở dưới chỉ biết che miệng cười, có đứa cười nhắm tít mắt đến nổi té ngửa ra đằng sau lúc nào không hay.

Chúng nó vừa nhìn nhau với nửa con mắt và nghiến răng như muốn vồ lấy con mồi vậy. Nó vẫn còn bực hắn và hắn cũng vậy, tính đi tính lại cả hai đều chơi xấu nhau thì huề đi cho rồi, đằng này thì thù hận tăng gấp đôi.

Ấy rồi thì nó đứng lên như chuẩn bị làm động tác gì đó, giám thị đằng xen ngang và dừng vòng một tại đây.

-Thầy quyết định dành phần điểm cho đội một của 12A1. Lý do ai cũng rõ là đội ba không phải trao nhau ánh mắt tình cảm, phải không, haha. Ôi, thầy có chút lo sợ với cặp đôi này, lớp em có muốn đỗi người không ? Có ai đồng ý đổi cặp Trường và Ly không?

KHÔNGGGGGGG !!

-Ờ... ờ ... không thì thôi.

Cả bọn lớp nó phản đối quyết liệt vì mọi chuyện đang vui mà, dù là không hợp luật trong cái trò chơi tình cảm này nhưng cũng phải có một đội phá rối chứ.

Abbu có vẻ khoái chí vì trông Mèo rất lúng túng nhưng con bé vẫn cố gắng không để thua. Rồi thì dò xét cái ngồi ở dưới, Abbu thầm mỉm cười khi ánh mắt tên ấy nhìn về phía Mèo, có chút giận nào đó nhưng khi Mèo nhìn về tên ấy, tên ấy lại lơ đi và nhìn về hướng khác.

Rồi thì trong suy nghĩ của Mèo, con bé chưa quên được hình ảnh ấy, hình ảnh của tên con trai ấy. Biết làm thế nào khi bình thường đã không thể kiềm chế trước một Kenty lạnh nhạt, nay thì lại còn tệ hơn là cái diện mạo bên trong được phơi trần cả. Số phận con bé khó lòng nào lọt ra khỏi bàn tay tên con trai ấy.

-Màn thi thứ hai cũng sẽ rất đơn giản. Mỗi cặp có 3 quả bóng ở đầu bên đây. 6 bạn nam sẽ đứng chờ. Khi thầy thổi còi, 6 bạn nữ phải chạy thật nhanh sang đó cùng với quả bong bóng, các em phải ôm lấy nhau đền nén cho quả bóng bể ra. Không được dùng vậy gì để làm bể ngoài việc các em phải... ÔM NHAU.

Ông thầy nhấn mạnh để không ai phạm luật trong trò này. Gì thì gì chứ lão cũng sợ bọn học sinh sẽ chơi lố, nhưng mấy khi hiệu trưởng kiểm soát, cứ mặc sức mà chơi cho thoả thích vì ngày mốt phải trở về rồi.

________________

Teeeeeeee !!!!

Tiếng còi vang lên, cả bọn la hú để hối thúc bọn con gái nhanh chóng chạy đến và ôm chặt lấy những thằng bên phía bên kia. Trò này thì khỏi cần phải thi cũng biết ai thắng, nhưng rồi thì quả thật nó chứng tỏ sức mạnh của nó không chỉ qua những cú đá cú đấm của mình, sức mạnh của nó được thể hiện ở đây là ở trong phương diện tình cảm. Những cái ôm thật chặt sẽ giúp tụi nó mau chóng dành được chiến thắng hơn bọn còn lại.

Zun chỉ đứng đó chờ đợi, như một bức tường và nó là người chủ động ôm qua eo hắn xong thì nén cho quả bóng bể. Bọn con gái la hào cả lên vì trông thấy hắn cứ cười tít cả mắt khi nó đang hăng say cái trò đè nén thế này.

Mèo thì chẳng đủ sức ôm lấy Abbu mà nén, Abbu cũng phải đành chủ động, choàng ôm lấy vai con bé và làm bể quả bóng một cách dễ dàng. Gương mặt đỏ lên và cả thân người bắt đầu nóng dần, rang rang và khó chịu, Kenty không muốn nhìn nữa mà lấy điện thoại ra bấm.

-Nút mở khoá bên trái kìa, cảm ứng của mày cùi quá hay sao mà kéo hoài không lên thế._ Thằng bạn ngồi cạnh chỉ cho thằng Kenty xài điện thoại của mình, có ai lại để đến nổi thế không.

-...

-Mở nhạc thế này không có tai nghe thì làm sao mà mày nghe được.

Rồi thì cái thằng bạn cứ khoái để ý đến chuyện người khác lại nhắc nhở thằng Kenty là nên làm cái gì cũng cho ra trò hộ cái. Rồi thì Kenty lấy từ trong túi quần cái tai nghe và cắm vội vào.

Mèo mãi lo với mấy quả bong bóng mà toát cả mồ hôi. Abbu chỉ biết cười khi gương mặt thằng Kenty càng ngày càng sắc và căng thẳng hơn.

Chuyển cuộc bình luận sang cái cặp thằng Phương và nhỏ Lan. Tên Phương chứ như người trên trời khi mỗi lần nhỏ Lan chạy lại và áp gương mặt vào vai cậu ấy, ôm lấy cậu ấy thật chặt và chờ co đến khi quả bóng bể.

-Này là hợp tác đi chứ, làm sao người ta tự lực làm bể nó được đây hả?

-... Ờ... hay... hay là... mình bỏ cuộc... ha Lan ha?

-Miễn.

Nhỏ Lan nói nhỏ nhẹ nhưng làm cho thằng Phương nổi hết cả da gà, vịt, thằn lằn, cá sấu.

Rồi thì chỉ có một cặp như đứng lặng nhìn nhau không nói lời nào. Những cặp khác khi đứa con gái tiến đến ắt thì những đứa con trai sẽ mở rộng vòng tay để đón lấy. Nhưng với Gia Huy, tên ấy đứng lặng bỏ tay mình vào túi quần và nhìn về hướng khác. Linh, con nhỏ chỉ biết đứng lặng một mình với quả bong bóng trên tay và không thôi nhìn về tên ấy.

Bọn 12A5 như không còn lời nào để nói nữa cả, như chính nhỏ Linh đã hiểu sẽ chẳng níu kéo được gì trong chuyện tình cảm này. Buông thì không thể nhưng tiếp tục lại càng không... Suy nghĩ của nhỏ ấy lúc này ắt hẳn là "giá như, nhỏ Boo ấy không xuất hiện".

Chương 105

Teeeeeeee!!

-Dừng lại nào! Kết quả đã rõ nhé. Đôi của Tuấn Trường về nhất với sự nhanh nhẹn và mạnh mẽ của Ly Ly, thầy không biết cặp này sẽ thế nào trong vòng ba nhưng coi bộ không căng thẳng như vòng một mấy em nhỉ.

-Thầy ạ, vòng ba phải thế nào co hấp dẫn vào nhé.

-Đơn nhiên rồi. Về nhì là đội của Khang và Ái, cặp này thì ngược lại với cặp về nhất, nhưng dù sao cũng chúc mừng hai em. Và đội về thứ ba là bộ đôi Miss của trường ta. Chúc mừng các em.

Cả bọn lớp nó la hú hết mức vì chuyện này vui không thể nào chấp nhận được. Có đứa cười ra cả nước mắt khi nó cứ chạy thẳng vào hắn và ôm ghì lấy eo hắn trong khi hắn cứ đứng như bù nhìn ở những cánh đồng, như đang bị thầy cô giáo phạt đứng giang tay ra hơn cả là như một sự hiến dâng mọi thứ cho nó, haha.

-Sau vòng hai, 3 đội thấp điểm nhất sẽ bị loại, Bên 12A1 hai đội trụ lại được là đội của Zun, à không là đội của Tuấn Trường.

-Cứ gọi bình thường đi thầy, không cần trang trọng vậy đâu.

Cả bọn ở dưới đề nghị ông thầy thôi gọi tên kiểu ấy vì dài dòng và rườm rà quá.

-Ừ vậy đi cho dễ, haha. Đội của Zun và Abbu. Bên 12A5 là đội của An. Ba đội xếp sau sẽ trở về chỗ ngồi. Đền bù thiệt hai cho tụi em, hai thẻ ưu tiên của giám thị. Đi trễ 5 phút sẽ không bị giữ lại.

-Oải, 5 phút như thế thì không cần cũng được thầy ạ.

-Đòi hỏi nữa à, cái này là lén đấy, hiệu trường mà biết thầy đây chịu chứ có phải các em đâu. Vậy nhé, Mỗi thẻ sử dụng một lần và mỗi em có hai thẻ.

Ông thầy lấy ra 12 chiếc thẻ đưa cho 6 đứa vừa về chỗ. Nó đứng bên cạnh hắn và lâu lâu buồn buồn thì sẵn chân đạp chân hắn một cái.

-Ây da ! Muốn chết hả?._ Hắn lầm bầm trách nó.

-Ừ, muốn chết không chịu được luôn ý, plè...

Hắn bó tay và đá cát vào chân nó, lấp luôn cả bàn chân nó xuống cát.

-Haha.

-Rãnh quá ha, giun đất.

-Ừa, đúng rồi.

Hai đứa nó cứ ba láp ba xàm với nhau miết cho đến khi ông thầy quay lại chỗ của tụi nó.

-Vòng thứ ba sẽ là vòng quyết định đội nào vào vòng trong. Giải thưởng không mấy lớn, nhưng chủ yếu là vui. Hai chiếc I-phone 4 dành cho cặp chiếc thắng. Hai đội còn lại sẽ nhận được áo đôi từ nhà phân phối áo độc quyền của trường mình.

WHAT!!!!!!!!!!!!

Cả bọn bên dưới mắt chữ O mồm chữ O nốt, ngạc nhiên với cái gọi là nhỏ bé của ông ấy. Ở đây đối với tụi trường Ngũ Vương, những thứ thế này không quá mắc nhưng với một cái hoạt động nhảm nhí và ngắn tủn thế này mà phần thưởng như thế thì hơi nhiều rồi.

-Đặc biệt điện thoại này sẽ chỉ có dấu tay của chủ nhân mới có thể mở được. Chỉ cặp đôi ấy mới sử dụng được điện thoại của nhau. Điều đó có nghĩa rằng sẽ không ai có thể xài được nếu có nó trong tay. Cố gắng nhé ! Có lẽ nhờ phần thưởng này mà các em sẽ chơi hăng say hơn.

Hắn có vẻ hào hứng vì thật lòng hắn muốn mua cho nó một chiếc điện thoại để tiện việc liên lạc với nó khi cần. Nhưng qua nhiều chuyện xảy ra, hắn biết nó không muốn dựa dẫm vào hắn nên hắn không thể mở lời được, đây là một cơ hội và dù giá nào, dù là có hứa với nó sẽ không làm gì quá hơn khiến mọi người phát hiện ra tình cảm của tụi nó, hắn vẫn quyết tâm giành được chiến thắng.

Abbu thì thầm với Mèo...

-Nhường thôi Mèo à, anh với em dùng điện thoại cặp làm gì, để cho hai đứa kia kìa, áo đôi cũng đủ cho cái thằng ở dưới phát khùng rồi.

-Em cũng không nghĩ là hai anh em mình thắng, em chỉ đang lo cậu ấy đang suy nghĩ gì thôi.

-Chẳng phải lúc trưa đã chiến tranh gì đó sao, giờ lại lo lắng gì?

-Em ... có chút tức giận... nhưng mà hiện tại, lại thấy... cậu ấy... cậu ấy...

-Được rồi, không sao, mình chỉ cần thua thôi, nếu mà thắng tiếp thì cái thằng ấy sẽ giết anh luôn không chừng.

Mèo phì cười vì hiểu ý của Abbu. Có chút gì đó hy vọng từ ánh mắt của Mèo, chút lo sợ và cả một chút tức giận vẫn còn, Mèo trở nên rối trí và không biết phải làm gì hơn là nghe lời của Abbu.

...........

Vòng 3............

-Ở vòng thứ ba, trò này rất thông dụng ở Hàn Quốc vậy nên nếu các em hay xem các show truyền hình từ Hàn Quốc ắt sẽ rõ. Bánh cây...

Trời !!!!

Cả bọn loi choi ở dưới lại bắt đầu la lên. Cái trò "đo độ dài" này không mấy khó nhưng dễ gây điên đảo cho người xem. Rồi thì mức độ phải được nâng lên , tụi nó phải thi vì giải thưởng vừa được công bố cơ mà.

..........

Gió biển mang cái lạnh lúc đêm khuya, biển vẫn đông người nhưng vẫn có sự cô đơn ở đâu đó...

... Tình cảm... giá như nó có thể dễ dàng đến và ra đi một cách khó khăn, ắt rằng thế giới này sẽ đẹp hơn bao giờ hết...

-Đội của Abbu trước... nào... bắt đầu...

Sự khó chịu có lẽ đã đạt đến tột cùng, Kenty thôi không thể nào không để ý. Cậu ấy vội vã đứng dậy và đi về hướng khách sạn, nơi căn phòng của mình vẫn còn sáng đèn lờ mờ...

Khúc bánh bị gãy ngang bởi Mèo, con bé nhìn theo và một chút gì đó khiến con bé cảm thấy sao mình lại như bị cuốn về hướng ấy.

-Nhanh quá, cây bánh của hai đứa em còn khá dài. Abbu à, chắc là em thua cuộc rồi, haha.

Mèo rời miệng khỏi khúc bánh còn dài, còn đang được ngậm bởi Abbu cũng vừa kịp cắn để đưa lại phần còn dư cho ông thầy giám thị.

-Em sao thế, mình chịu thua như vậy là sớm quá đấy, thằng ấy chỉ là cảm tấy khó chịu một chút thôi, có lẽ nó có chút gì đó quan tâm em nên mới thế. Đừng lo là nó sẽ suy nghĩ gì.

-Không có gì đâu anh, chỉ là em cảm thấy như... mình quen nhìn cái gương mặt lãnh giá ấy rồi.

Ông thầy đem khúc bánh còn dư để lên dĩa và tiếp tục đi qua bàn của 12A5.

-Một ... hai ... ba .... Ôi... từ từ thôi, đừng gấp quá .... Ôi này...

Rồi thì cái cây bánh của 12A5 chỉ còn lại bằng hạt cà phê mà thôi. Cả bọn 12A5 bắt đầu la hú và thét lên vì cái dạng này chắc rằng 2 chiếc I-phone kia không phải dành cho lớp 12A1 rồi.

Hán và nó tròn xoe mắt nhìn cái cảnh tượng mặt gần mặt, mắt đối mắt và môi thì gần sát vào cho đến chỉ còn một khe hở nhỏ thì 2 bên mới bắt đầu cắn cái bánh cây ấy.

Nó nhìn về phía hắn về cười trừ, xua tay và đứng dậy định bỏ về chỗ.

-Này, là I-phone 4 đấy.

-Tớ đây không biết xài điện thoại.

-Nhưng có thể bán, giá cao lắm đấy.

-Không nghe à, chỉ chủ nhân mới xài được, bán ai mua được mà mua.

-Này là cũng phải thi chứ.

Nó đi lại gần và nói nhỏ...

-Đừng có lợi dụng cơ hội, 2 lần là đủ.

-Ly Ly, vào ghế đi chứ, đội nào bỏ cuộc phải dọn dẹp cả cái bãi chiến trường của ngày mai đấy.

Ông thầy có vẻ thấy tình hình căng thẳng nên ban luật rừng "U minh" để ép nó phải thi.

-Oải, thầy có nói trước đâu ạ, em không thi.

-Được, vậy mai em phải dọn cả cái tiệc tàn đấy.

-Thầy đừng có ép em chứ.

-Em ép thầy cơ mà. Mọi người đang hào hứng như thế, em lại bỏ cuộc thì còn gì là vui nữa, phải không, ngồi xuống đi.

Ông thầy đi lại và đẩy nó vào ghê ngồi. Hắn cười mỉm và nhìn về phía Abbu, nhưng có vẻ cậu ấy không cười đáp trả. Zun như quên rằng, người mà Abbu đã từng thích là ai...

-Một... hai ... ba...

Chương 106

Nó là người phải chủ động trước như hai đội kia. Nó ngập ngừng và không muốn tiến tới gần sát hắn hơn. Cứ như thế, nó đứng hình ở đấy như suy nghĩ rằng, mình có nên hay không, những cặp mắt ở lớp bên kia vẫn đang nhìn về phía nó, có chút ganh tị cũng có chút mong chờ sự kết thúc sớm từ nó. Hắn thôi không muốn đợi chờ nữa và bắt đầu đứng dậy nhẹ nhàng, hướng người về gần nó hơn, nó ngước mặt lên theo hắn vì sợ cái bánh bị gãy ngang... Một phần không thể để thua, nhưng để không thua nó và hắn phải giải quyết cả cái bánh ấy.

Hắn tiến đến gần hơn, nghiêng đầu để khoảng cách giữa hai bờ môi chỉ còn được tính từ "milimét" đổ lại.

" Đừng nhé Zun... cầu xin anh đấy... đừng làm mọi chuyện thêm phức tạp..."

Hắn cắn ngay lập tức và ngồi ngay xuống ghế. Nó hoảng loạn nhìn về phía hắn, gương mặt hắn đỏ lên và đôi mắt cứ đảo đi những nơi khác. Hắn ngại sao, hắn có ngại với 2 lần trước đâu, mà lần này cũng chưa chạm cơ mà ?

........................

-Phần thắng trong vòng này thuộc về cặp... cặp...

Cả bọn mong ngóng kết quả vì do hắn không ăn nốt nên bây giờ việc thắng thua chỉ nhìn thôi cũng không biết rõ.

Nó tự dưng cũng trở nên ngại trước hắn, không phải vì việc vừa xảy ra mà là do hắn đang tỏ vẻ ngại ngùng đến thái quá như vậy.

Cho đến khi ...

-Cặp của Zun và Quậy...

AAAAAA!!!! Dà hú......

Cả bọn lớp nó la hét cả lên dù 2 cái điện thoại kia không thuộc chủ quyền của cả lớp. Rồi thì hắn bắt đầu cười mỉm trong khi nó vẫn đang cái chứng bệnh ngại bị lây truyền.

Đêm tràn ngập một màu đen...

Cái cuộc chơi thử thách tình cảm kết thúc nhanh chóng và mọi người giải tán. Cái bọn nhận thưởng thì mãi mê ngắm nghía cái món quà của mình, riêng Mèo thì ngồi một mình ngoài lan can...

-Em sao thế?

-Không sao ạ. Chỉ là muốn ngắm biển thôi.

-Đang suy nghĩ xem thái độ của Kenty thế nào phải không?

-Không có đâu ạ.

-Nếu nó đã như thế chắc rằng nó đã bị ảnh hưởng bởi em rồi. Em biết rồi đó, ngoài Zun và anh ra, chẳng ai mà nó chịu bận tâm đến đâu. Cơ mà bây giờ có chút thay đổi rồi, anh nghĩ không đơn giản mà nó sống một mình suốt cuộc đời này đâu, phải không?

-Em không biết, nhưng em không muốn suy nghĩ nhiều về cậu ấy...

-Thế thì ngủ sớm đi, ngày mai phải chơi cho hoành tráng đấy, đừng có ủ rủ mãi như thế cô nương.

Abbu cười duyên và trở về phòng. Suy nghĩ nào đó trong Mèo lại dậy lên, không phải dành cho Kenty mà cho chính Abbu, cái con người tuy có đôi lúc ồn ào, nhưng luôn hành động lặng lẽ để giúp đỡ mọi người, kể cả việc hy sinh tình cảm của chính mình.

.........

" Tại sao Quậy lại không thể thích anh ấy nhỉ? Cũng không thể hiểu được vì sao anh ấy lại từ chối một người yêu anh ấy đến như vậy?"...

Khi những đợt sóng dịu lại, dịu lại như sự nhịp nhàng trên mặt biển, không còn ồn ào mỗi khi đánh vào bờ, chính lúc đó tâm hồn của mỗi người có thể nhận ra trong những đợt sóng dữ vẫn có những con sóng gợn nhẹ như một sự nhấp nhô làm động lực cho những con sóng khác xô vào bờ. Như chính Abbu, một con sóng thầm lặng trong hàng trăm con sóng khác đang đua nhau chạy vào bờ...

Vậy hắn là con sóng nào trong những con sóng ấy? Nếu là nó, nó sẽ bảo rằng đó là con sóng tiên phong chạy vào bờ, chạy thật nhanh để không ai có thể ôm lấy cát mịn. Hắn tham lam, hắn muốn có nó và không muốn em hắn đau khổ trước tình cảm của người khác. Hắn không suy nghĩ cho Abbu, hắn chỉ nghĩ cho hắn và gia đình hắn mà thôi. Rồi thì sao, nó vẫn yêu hắn, yêu hắn từ cái lần trong nhà kho tăm tối, nó ước rằng người con trai đêm đó là Abbu, để nó không phải yêu một người ngông cuồng như hắn.

..................

Nó mỉm cười một mình, mọi người đã đi ngủ và nó cầm trên tay chiếc điện thoại ngồi bên lan can, nói đúng hơn đó là điện thoại của riêng nó và hắn mà thôi.

-Thích đến thế sao?

-Thích gì cơ?

-Điện thoại của em đấy.

-Oải, có biết cách sử dụng đâu mà thích với chẳng không?

-Thế sao lại ngồi cười một mình, hay là mừng rỡ vì không "bị" hôn.

-Cái gì? Anh dám chắc?

-Nếu như em không phản đối.

-Thế hai lần trước thì thế nào...

-Em có phản đối đâu.

-Sao biết là không?

-Vì em im lặng.

Nó chẳng cãi lại nữa mà đưa cho hắn điện thoại của mình.

-Gì đây?

-Anh xài luôn đi, em chẳng quen dùng.

-Điện thoại cặp mà một mình anh xài là thế nào. Để anh chỉ cho.

Rồi thì hắn ngồi gần lại với nó hơn, đưa điện thoại của mình cho nó, nói đúng hơn hai cái nhưng chỉ như một, hắn chỉ nó cách sử dụng điện thoại, có lẽ là lần đầu nó dùng di động nên chẳng biết bất cứ thứ gì cả, hắn thì chỉ dẫn rất tận tình.

Hai ngày nữa thôi, sẽ chẳng còn nhiều thời gian mà bên cạnh nhau, cùng vui đùa và giải toả mọi căng thẳng phiền muộn. Hắn ngày càng nhận ra nó như trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời hắn. Không phải vì gần gũi với nó quá nhiều nhưng dù nó có nhiều khuyết điểm, hắn vẫn chấp nhận được và xem đó là một trong những điều khiến hắn cảm thấy mình yêu nó.

Như người ta nói...

"Hãy tập yêu những khuyết điểm của nhau"... Có như thế tình yêu mới có thể vững bền được.

Nửa khuya...

Boo trở về phòng khi gương mặt đã bơ phờ không còn tí sức sống. Nó leo xuống lan can và chạy lại phía của Boo, muốn mở miệng hỏi nhưng Boo vội đưa tay lên như ý bảo đừng hỏi bất cứ điều gì. Nó đành im lặng và đứng lại nhìn Boo bước từng bước chán nản vào phòng. Hắn cũng nhìn theo và chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, thế rồi thì hắn cũng leo xuống khỏi lan can và đi lại chỗ nó.

-Anh về phòng đây, chút nữa nhắn tin thử cho anh nhé. Không nhận được không ngủ.

-Gì vậy, có không gặp không về chứ làm gì không nhận được thì không ngủ, chỉ giỏi chế.

-Nói rồi đấy, baii..

Hắn vẫy tay với nó, chẳng mấy khi trông hắn trẻ con thế này, lại chẳng còn cái vẻ láu cá nữa, hay cười hơn và tươi tắn hơn mọi thường.

Nó bước vào phòng và tắt luôn đèn phòng. Mèo với tay bật chiếc đèn ngủ lên và lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.

.................

Hơn 1 giờ sáng ... hắn vẫn chưa ngủ được... nó thì đã thẳng cẳng lâu rồi.

Boo trở mình và lỡ tay va phải cái đồng hồ để bàn. Tiếng động lớn và cả phòng tĩnh giấc.

-Gì vậy? _ Nó nhăn trán và mắt nhắm mắt mở nhìn bâng quơ.

-Gì đâu, ngủ tiếp đi chứ.

Boo có vẻ cọc cằn và tiếp tục trùm kín chăn để chìm vào giấc ngủ. Mèo giật mình ngồi thẳng dậy xong thì lại ngã đầu xuống gối khi con mắt nảy giờ chẳng mở ra xem sự tình. Mỗi Tiểu Quân là loay hoay thức dậy đi vào tolet...

-Quậy à, điện thoại mày sao cứ sáng đèn hoài vậy?

-Cái gì nữa...

-Điện thoại mày kìa, hình như có tin nhắn.

-Hả...

Nó mở mắt và đưa tay lò mò tìm chiếc điện thoại mới của mình.

12giờ..

.... " Này, đừng bảo với anh là không biết nhắn tin đi nhé".

12 giờ 10...

...." Ngủ rồi sao, đã chẳng phải nói nhắn tin trước khi đi ngủ sao"

12 giờ 20...

... " Không nhắn tin lại như thế thì sao anh ngủ đây?"

12 giờ 30 ...

... " "...

Chương 107

-Cái tên điên khùng này, mình lỡ quên thôi cơ mà, đừng nói là giờ chưa ngủ đi nhé.

Nó chạm màn hình và gọi cho hắn...

... ... ...

... ...

Words I don't wanna you hear... Nhạc chờ bài hát kêu mãi...

.............

-A... Alo....

-Chưa ngủ luôn hả?

-Không, anh mới thức giấc, em chưa ngủ nữa sao?

-Cũng mới thức giấc, tưởng anh còn thức nên gọi lại.

-Ừm, anh chờ nhưng không thấy em nói gì, ngủ lúc nào chẳng hay.

Giọng hắn cứ như say rượu, nó cười thầm một mình...

-Ngủ đi, em cũng ngủ đây, sáng mai gặp lại.

-Ừm, vậy thôi hả?

-Chứ sao nữa?

-Không sao, em ngủ ngon.

-Anh cũng vậy...

Nó cúp máy và cười một mình. Cảm giác được nói chuyện với nhau qua điện thoại thật lạ lẫm với nó, hắn nhẹ nhàng và nghe giọng hắn cứ như những bọn đàn ông đã có vợ ấy.

Không biết niềm vui có kéo dài lâu hay không nhưng hiện tại nó cảm nhận được cái hạnh phúc khi có hắn.

-Ngủ đi, đừng có cười hoài như thế, cứ như thế này thì toàn tập thể bên kia biết mọi sự tình đấy.

-Cái gì cơ con này?

-Thì mày với Zun, tụi tao nhìn là biết cả mà, một năm trước thì không chắc, nhưng hiện tại dù không công khai nhưng tao thấy mày có vẻ rất thích đấy.

-Đừng có đoán mò.

-Mò mà trúng tùm lum như thế thì tao thích lắm, haha, ngủ đi.

Tiểu Quân trở về giường và kéo chăn của nhỏ Boo lại. Căn phòng ở khách sạn trông thật đẹp khi về đêm, ánh đèn ngủ mờ nhạt khiến con người ta có thể nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, với tiếng ru của sóng biển với vùng không gian ảo nhớ về một ai đó, lại cười. Có phải ai khi yêu cũng bị "điên" cả không nhỉ?

...............................

Mang lại một niềm vui ột người cũng là mang niềm vui ấy đến cho chính mình...

Nó uể oải thức dậy, ngáp dài và nướng trên giường thêm vài phút nữa.

Mãi ngắm chiếc điện thoại, nó vô tình đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bóng dáng ai đó ngồi bên lan can. Quen thuộc...

........ 15 phút sau ..........

-Sao dậy sớm vậy?

-Chẳng phải đã hẹn rồi sao. Thầy giám thị bảo là em vào bếp của khách sạn để chọn phần cơm trưa cho cả đoàn.

-Sao thầy không đi mà là em?

-Bảo thì đi đi, nhanh, anh ở đây đợi.

-Sao không đi cùng?

-Thầy có bảo anh đi đâu.

-Nhỏ mọn dễ sợ.

Hắn phì cười rồi lại tiếp tục bấm, hắn đang chuyển danh bạ của điện thoại cũ sang điện thoại mới. Không phải vì cái mới đẹp hơn, mà đó là điện thoại cặp giữa nó và hắn.

Nó nhanh chóng đi về hướng quầy tiếp tân để hỏi đường xuống bếp...

...................

-Zun, Quậy đâu, sao lại ngồi đây?

-Quậy vừa đi vào quầy tiếp tân, ngủ ngon không?

-Ừa, ngủ ngon lắm, con Quậy cứ cầm điện, sáng đèn chẳng ngủ được.

-Trời, cầm điện thoại làm gì?

-Đọc đi đọc lại mấy cái tin nhắn gì đó rồi lại cười một mình.

-...

Hắn im lặng và quay mặt đi hướng khác phì cười, sau đó thì với nét mặt bình thường trở lại, nhìn Mèo với vẻ ngây thơ không biết gì.

-Mà này, có phải nhắn tin với cậu không đó?

-... Hôm qua 11 giờ đã ngủ rồi thì nhắn tin đường nào?

-Vậy à, hìhì, Mèo ra biển trước nhé.

-Ừm.

__________________-

Mèo đi về phía biển, trời chỉ mới hừng sáng, mây dày đặc và biển mang một màu xanh lạnh. Suy nghĩ về những gì đã trải qua, nhận ra mình không thể sống thật hạnh phúc nếu không có người đó.

Chuyện hôm qua thật phức tạp với con bé. Dù là có một chút tức giận khi Kenty đã có chút bất cẩn trong việc giữ hình tượng của mình. Con bé không muốn khám phá gì cả, vì con bé thích cái kiểu con trai như thế, rồi thì mọi chuyện thật tệ hại.

Mèo hít thở không khí ở biển trước khi mọi người đỗ dồn ra và tạo nên những âm thanh ồn ào không đáng có. Mà thật ra thì sáng nào cũng thế, người thì huyên thuyên nói chuyện, người thì đuổi bắt nhau la hét om xòm, chỉ có khi chiều tà không gian mới thật sự tĩnh lặng.

Trong khi Mèo mãi chìm mình vào không khí buổi sáng mát mẻ, nó thì lại khác...

Chương 108

Rắc..cc.... !!

Tiếng chén vỡ...

Người phụ nữ nhanh chóng ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ...

-Sao mẹ lại né tránh con?

-...

-Chẳng phải mẹ bảo sẽ về và đưa con đi sao?

-...

-Mẹ không còn thương con à?

Nói tới đây, nó oà khóc như một đứa con nít, bàn tay chống lên chiếc bàn tròn, tay còn lại che lấy miệng và những tiếng nấc thay cho những nỗi niềm đau đớn lúc này.

Nó không nằm mơ và đây cũng không phải giấc mơ nó mong muốn, nó mong muốn rằng đây là thật mà thôi, mẹ nó, đang ở trước mặt nó.

Mẹ nó bắt đầu rơi nước mắt khi nhặt những mảnh vỡ lên...

-Mẹ xin lỗi con.

-Rồi sao nữa?

-... Con hãy cứ coi như chưa gặp mẹ, con cứ sống vui vẻ như bình thường với bạn bè, được không?

-Tại sao con phải làm như thế cơ chứ. Mẹ biết gì về những chuyện sau khi mẹ đi chưa?

-Mẹ có nghe nói,... *hức.*... nhưng mẹ không thể trở về được đâu.

-Vì sao?

-Bà ấy không còn nơi nào để đi, lại còn phải nuôi con nhỏ, hãy cứ để ngôi nhà ở đấy, mẹ sống vẫn tốt mà.

-Thế còn con?

Mẹ nó im lặng và đứng dậy nhìn nó với nước mắt ướt đôi bờ mi, ước cả gò má và chảy xuống tận cằm.

Nó bước những bước thật chậm và đi lại gần sau đó thì ôm lấy mẹ nó, nó lại vỡ oà một lần nữa, cảm giác nhớ như đã đè chặt hai hàng mi, có lẽ rằng nó sẽ không bao giờ để mình rời xa mẹ một lần nào nữa.

-Mẹ xin lỗi, con sống tốt chứ.

-Con ở nhà dòng, các sơ rất tốt với con.

-Học hành thì thế nào rồi?

Nó và mẹ cùng ngồi xuống bàn, sẽ có rất nhiều chuyện để nói và ở trước cửa phòng của nó, hắn vẫn ngồi bấm điện thoại, lâu lâu lại mỉm cười khi tưởng tượng ra cảnh mẹ con đoàn tụ.

........................

Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nó vẫn chưa trở lại chỗ hắn, hắn có vẻ mệt vì tối qua đã thức khuya, sáng nay còn phải thức dậy sớm, nên khi mọi người ra biển tập thể dục, hắn không chờ nữa mà trở về phòng ngủ tiếp.

Mọi người đã tập trung đủ, chỉ có thiếu nó, hắn và nhỏ Boo mà thôi. Nhắc đến Boo thì...

Con nhỏ đang nằm lì trong phòng tuy là đã thức, ngắm nhìn biển bên cửa sổ và không muốn bước ra ngoài đó, con nhỏ sợ phải đối mặt với vài người.

" Cảm giác nặng nề quá, cái tên đó sao lại đối xử với mình như vậy. Sợi dây chuyền này là thế nào, hắn gạt mình sao?"

Boo mãi nghĩ về chuyện tối hôm qua, quả thật khó hiểu và đối với con nhỏ bây giờ, mọi thứ trở nên nặng trĩu, từ ánh mắt bờ môi, đôi vai và khắp cả thân thể. Không phải vì mệt mỏi mà là cái cảm xúc trong tâm hồn khiến con nhỏ cảm nhận như thế.

" Tối nay nữa thôi, sẽ chẳng còn gặp nữa, mình sẽ chẳng cần phải đấu tranh cho chính cảm xúc của mình nữa. Hắn là một tên con trai xấu xa, mình chẳng cớ gì phải bận tâm. Nụ hôn đó, cứ cho đó là "tai nạn", mình không được nghĩ tới nữa"...

_______________

Trưa đến, cũng khoảng mười giờ hơn, mọi người vẫn đang tắm biển vì mai phải trở về nhà rồi. Lại còn thi học kì hai sắp tới, chẳng ai dành thời gian cho việc nằm trong phòng ngủ như hắn cả.

Hôm nay có vài chuyện la xảy ra là bọn con gái bên kia thôi không tìm kiếm nó hay nhỏ Boo với ánh mắt rực lửa nữa, mà bây giờ lại là một con mắt khao khát nào đó dành cho Abbu. Quả là muốn giết người nên bọn con trai lớp nó cỡi hết áo mà tắm biển, nhưng chỉ có thằng Abbu khiến nhiều trái tim tâm hồn điên đảo mà thôi.

-Này Abbu à, mặt áo vào đi, coi chừng chút nữa mình đi mò ốc lại mò được vài con mắt bị rớt đấy, haha.

Tiểu Quân chọc ghẹo và bọn con gái lớp nó cười khoái chí.

-Sao vậy Quân?

Ngây thơ thật hay không thì không biết nhưng cậu ấy cũng phải tự nhận ra cái bo-đì của cậu ấy hơn hẳn người khác chứ.

-Này, cậu đang nai tơ đấy à, haha.

Cái bọn ở biển lại bắt đầu ồn ào, chiến tranh thế giới thứ ba không nên diễn ra ở biển thế này, mất hết cảnh đẹp nữa.

___________________

Nó vẫn ở bếp với mẹ nó, kể về một khoảng thời gian dài khó khăn của mình và cả việc quen được những ai. Nó kể không xót một chi tiết nào và cả việc gia đình Mèo, nó cũng kể lại tất.

-Thế rồi bây giờ cha Mèo thế nào?

-Con cũng không biết nhưng Mèo nói bệnh đó không chữa được, chỉ có thể kéo dài sự sống thôi.

-Vậy con bé phải luôn giữ tâm lý đối mặt, tội cho con nhỏ.

-... Thế, mẹ có về cùng con không?

-Mẹ đã kí hợp đồng tại khách sạn, không thể bỏ việc ngang được con à. Với lại công việc này kiếm được rất nhiều tiền.

-...

-Phải hơn 9 tháng nữa mẹ mới hết hợp đồng, vì vậy mẹ mong con cứ sống tốt như trước giờ vẫn vậy, khi nào hết thời hạn, mẹ sẽ về.

-Mẹ hứa chứ...

-Mẹ hứa.

Chương 109

Nó lại sà vào lòng mẹ để có thể cảm nhận cái mùi cơ thể bấy lâu nó đã lạc mất đi. Nó đã tự ình là một đứa mồ côi, rồi thì bây giờ nó sẽ chẳng nhắc lại từ đó một lần nào nữa đâu. Nó lại khóc, việc khóc với nó bây giờ như không còn lạ lẫm nữa, nhưng chỉ có khi thế này, nó mới không tiếc nước mắt của mình.

-Thế, ai đã bảo con vào đây? Có phải cái cậu con trai...

-Người mẹ nói là Zun đấy ạ.

-Là cậu ta sao, vậy sao cậu ấy bảo chỉ là bạn với con.

-Thế ạ, chắc là không muốn thất hứa.

-Thế là sao?

-Con không muốn ai biết vì con sợ mọi chuyện lại rắc rối.

-Mẹ thấy, cậu ấy có vẻ lo cho con.

-Không đâu ạ, sẵn tiện thấy thì giúp thôi, không tốt như mẹ nghĩ đâu.

-Sao con lại nói vậy?

-Chắc con quên kể ẹ những tội ác mà hắn gây ra cho con.

Mẹ nó lại cười khi nước mắt vẫn còn vương trên mi. Chỉ một năm hơn mà nó đã lớn hơn, biết suy nghĩ hơn và cả biết yêu là như thế nào rồi. Mẹ nó cũng không ngờ rằng đứa nghịch ngợm như nó lại có một thằng con trai như vậy yêu. Có lẽ con mắt của bọn con trai ở nước ngoài thích sự ồn ào hơn, cũng một phần có lẽ do nó chưa thích đã cướp đi cái gọi là tạo xúc cảm cho con người... cái chạm môi không mong đợi từ cả hai.

Rồi thì mẹ nó phải làm việc cho buổi trưa, nó phải trở về trước khi bị thầy khiển trách là không biết lo cho lớp.

Những bước chân chầm chậm hướng ra biển, nó dừng lại và trông ra xa hơn... những suy nghĩ mông lung và lòng nó cảm thấy như tràn ngập yêu thương, những được sóng trong nó như đang nổi dậy để khởi nghĩa, nó tìm được mẹ...

" Một lần nữa, anh làm cho em cảm thấy ấm áp hơn...

... ... có phải do họ ganh tị với mình nên mới như thế hay không?... Người như mình thì không được yêu hay sao? ... Thật là vô lý, dù thế nào, mình cũng phải làm gì đó, mình nợ anh ấy quá nhiều... Zun à, tự dưng lại cảm thấy thật có lỗi với anh..."...

Nó quay mặt lại hướng khách sạn và chạy về hướng phòng của hắn. Bọn lớp nó vẫn đang vui vẻ tắm biển, rồi thì mọi người bắt gặp nó đang chạy về hướng khách sạn...

Cóc !! Cóc !!

...

Không có tiếng trả lời, nó lại gõ...

Cóc !! Cóc !!

...

Tách !!

Cửa mở ...

Nó bước lại vào ôm lấy hắn, cánh tay nó xiết chặt và gương mặt nó áp vào ngực của hắn. Gương mặt hắn vẫn lờ đờ, hắn đang rất rất buồn ngủ mà nó thì lại có những hành động lạ.

-Mẹ bảo là em hãy lấy anh làm chồng phải không? _ Hắn cười mỉm vì thích thú.

-...

-Mọi người đang nhìn kìa, em buông ra còn kịp đó._ Hắn không ôm nó mà cứ đứng như tượng để trắc nghiệm nó.

-...

-Đã yêu anh nhiều lắm rồi phải không?

-Ừm.

-Sao chứ, em nói gì cơ? _ Hắn chợt ngạc nhiên khi nghe nó trả lời gọn lỏn mà không suy nghĩ gì cả.

-Xin lỗi.

-Sao thế Quậy?._ Hắn lại hỏi khi nó đang gần như muốn trào nước mắt.

-Xin lỗi vì không làm gì được cho anh, chỉ làm cho anh khó xử mà thôi.

-Có phải em là Quậy không đấy, anh không quen em triết lý như thế đâu.

-Này, em đang nói thật đấy.

Hắn cười và vòng tay ôm qua ngang vai nó.

-Vậy là em chấp nhận rồi nhé, không được giữ khoảng cách với anh nữa đâu đấy.

Nó mỉm cười và vẫn không buông hắn ra.

Cả lớp nó đang mở cuộc luyện thanh cấp tốc ở biển, một số thì nhanh chóng chạy lên bờ với lấy chiếc máy chụp hình và bắt đầu bấm liên tục. Số khác thì kêu gọi bọn đang bơi ngoài xa nên bơi vào bờ để xem cái cảnh rồ-men-tít nhất ở biển từ trước tới giờ. Cửa phòng vẫn mở và cả hai đứa nó cứ đứng đó mà ôm nhau, ôm nhau như chính hắn từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ nó chịu ôm hắn công khai như thế này trừ cái trò chơi tối hôm qua mà thôi.

Bọn 12A5 cũng bắt đầu loạn cả lên vì cảnh tượng ấy, nhất là con Gấu. Ngày trước chỉ là công khai chuyện quen nhau thì nhỏ ấy đã không khỏi tức giận, huống gì lúc này, cảnh tượng này như đang giáng một đòn vào não bộ của con nhỏ.

-Tao chẳng hiểu nổi vì sao cái thằng Zun ấy có thể thích con nhỏ điên khùng đó.

-Thôi đi Gấu à, đừng có làm mọi chuyện rối như lần trước nữa.

-Rối là rối thế nào, tao không thích con nhỏ đó và tao lại càng không thích nó được một ai đó để ý, đằng này lại là gương mặt đại diện cho đội văn nghệ lại còn đại diện cho đội bơi lội nam. Không chấp nhận được !

-Thế mày định làm gì, lại như lần nữa trước nữa à?

-Tao ...

-Đủ rồi, mày không phải là người sắp đặt tình cảm của con người. Mày không phải là thần Cupid hay là người nối tơ hồng. Tao không muốn thấy cả lớp bị mày ép vào cái cuộc chiến ganh tị ích kỉ này.

Con Gấu như cứng họng vì câu nói của nhỏ bạn cùng lớp. Cũng chính vì chuyện ganh tị đố kị đó mà hai lớp không thể như bình thường được.

Con Gấu bực tức và bỏ lên bờ với vẻ mặt giận dữ nhất trước giờ. Bọn con gái lớp bên ấy cũng cảm thấy bực bội, một phần vì ganh tị và một phần là không muốn thấy sắc mặt không hài lòng của Gấu.

-Tụi bây thôi đi, tao thấy như vậy là đủ rồi đó. Chuyện tình cảm của người ta, tụi bây không phải dùng ánh mắt ganh tị ấy mà có thể bắt người ta thôi yêu nhau đi được đâu.

Đứng dậy và bỏ về phòng, con nhỏ bên lớp ấy có lẽ đã không còn muốn chịu cái cách sống dưới cơ một ai, thậm chí là không muốn mọi người cứ mãi lệ thuộc vào suy nghĩ của con nhỏ lớp trưởng lớp ấy. Từng người một bắt đầu rời biển, nối gót theo con nhỏ vừa phát biểu một cách hùng hồn cái quan điểm của mình. Và sự thật khiến không một đứa nào trong số đó muốn lên tiếng bênh vực chủ nghĩa của con Gấu.

........................

_________

Mọi chuyện có phải đã được giải quyết...

Sóng dậy ?...

Mọi con sóng như đang chứa một nỗi niềm trắc ẩn...

Khi có thể vùng lên tạo bọt sóng...

Mọi mâu thuẫn và khuất mắt ắt sẽ được giải quyết...

Tình yêu...

Không phải lúc nào cũng là một liều thuốc chất lượng ...

Nó chỉ chất lượng khi người uống thật sự được sắp đặt là của nhau...

... mà thôi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro