Chương 110->119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 110

Giò ăn trưa kết thúc nhanh chóng và dường như tất cả đều không còn muốn ra biển nữa. Nắng gắt và sự việc căng thẳng lúc nảy khiến ai nấy bên lớp 12A5 đều không được vui.

Lớp nó thì lại bắt đầu họp ở trước sân các khu phòng khách sạn lớp nó. Cuộc họp không phải do nó tổ chức mà chính bọn lớp nó tự ý mở như một cuộc điều tra công khai.

-Nói đi, thế là thế nào ? Nói...

-Này là ...

-Im, tớ là tớ không hỏi cậu, tớ hỏi con Quậy.

Thằng Phương được giao trọng trách chủ trì cuộc thẩm vấn hai "bị cáo". Bọn con gái có vẻ hào hứng nhưng vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị khiến cho không khí căng thẳng hơn.

-Này, làm gì dữ vậy, thì là ôm nhầm người, không được sao?

-Nhầm người là nhầm thế nào. Trong phòng đó có thằng Zun, Kenty, Abbu và tớ, nếu cậu bảo nhầm thì nhầm với thằng nào?

-Thì là ... với... Abbu.

-Mời nhân chứng.

Cả bọn bắt đầu phì cười nhưng cố che miệng để mọi chuyện vẫn tiến triển tốt như cái không khí toà án thật sự. Nó và hắn bị ép ngồi ở giữa cái hình chữ U từ cả lớp, thằng Phương thì lại được ngồi ghế cao có cả bàn trông oai nghi không đỡ được.

Abbu lên tiếng...

-Thưa, tôi và bị cáo Lâm Quậy không có quan hệ nào khác ngoài quan hệ người dưng._ Cả bọn bắt đầu cười hi hí, cố gắng che miệng lại để không cười trước cái gương mặt hết sức nghiêm túc từ Abbu.

-Này anh nói gì vậy Abbu...

-Trật tự, nhân chứng chưa nói xong. Abbu, cậu cứ tiếp tục._ Thằng Phương lại chặn ngang nó, không cho nó một cơ hội nào để bắt đầu cái trò nói dối.

-Thưa toà, lúc trước tôi và bị cáo Lâm Quậy có quan hệ khá thân thiết nhưng chỉ kéo dài một thời gian ngắn, sau đó thì bí cáo Đinh Zun đã thay vị trí đó.

-Thế tình cảm của cậu và bị cáo Lâm Quậy trước đó tiến triển tới đâu?_ Thằng Phương uống xong cốc nước, khà hơi "làm màu" và tiếp tục nói.

-Không tiến triển tới đâu hết vì Đinh Zun luôn là vật cản lớn, từ cái hôm trận bóng rổ ở trường năm trước, chắc ở đây mọi người đều chứng kiến. Vậy nên hiện tại, tôi và Lâm Quậy không thể nào có quan hệ đặc biệt cả.

Abbu nghiêm túc nhưng nói hoàn toàn là sự thật, cả chuyện cậu ấy từng rất quan tâm chăm sóc cho nó nữa.

Không biết phiên toà chừng nào kết thúc nhưng chẳng mấy khi bọn lớp nó mở hội "chém gió" nên mọi chi tiết phải được liệt kê kể lại chi tiết.

Nhỏ Lan ngồi cùng bàn với thằng Phương, giả vờ cầm quyển vở ghi ghi chép chép như thư kí còn mấy thằng con trai còn lại thì mở điện thoại "đập đá" lên quay phim. Nó như muốn nổ tung lên vì cái bọn điên khùng lớp nó nay mới có dịp mà quậy.

-Theo như lời nhân chứng nói, việc ôm nhầm này không thể chấp nhận được. Cho tôi hỏi bị báo Đinh Zun, bị cáo nghĩ sao về chuyện này, có phải do bị cáo Lâm Quậy nhầm lẫn hay không?

-Chắc là nhầm lẫn vì hầu như ai cũng biết hai đứa ...

-Hai đứa luôn kìa .. – Gọi là hai đứa như thế thì cần gì phải biện hộ – Haha, chết chắc rồi, càn biện hộ càng lộ ...

Cái bọn nhiều chuyện bắt đầu xì xào không ngớt...

-Trật tự để bị cáo Đinh Zun nói tiếp.

-Thật ra cả hai đều không hợp ý nhau, hay cãi vã nên không thể nào có tình cảm được. Toà cũng biết mà?

-Tránh sự dài dòng không đáng có. Thân là chủ toạ, tôi xin nói giải quyết mọi chuyện ngắn gọn hơn bằng cách tự đưa bằng chứng và luôn cả phán xét.

Cả bọn bắt đầu vỗ đùi bốp bốp, khoái chí cười ngất ngất vì thằng Phương ngày càng "lầy".

-Lẹ đi rồi tui xử ông sao._ Nó lầm bầm.

-Thứ nhất, từ chuyện quen nhau từ một năm trước, mọi người đều biết và có lẽ do áp lực từ những lớp lân cận, không muốn hai người tiếp tục nên hình như hai người đã chia tay và Đinh Zun rời Việt Nam để đến Mỹ lánh nạn. Sau khoảng thời gian đó, như mọi người thấy sức học của Lâm Quậy đã giảm đi rõ rệt, bằng chứng là đã rớt xuống học sinh trung bình vì môn Văn.

Nói đến đây thì nhỏ Tiểu Quân té xuống ghế và ôm bụng ra đó mà cười không ngớt.

-Bảo vệ, lôi con nhỏ này ra ngoài cho bình tĩnh lại coi.

Thằng Phương vừa dứt câu thì cả bọn bắt đầu té ghế theo, từng đứa một, chỉ còn lại 7 8 đứa còn bình tĩnh mà kéo tụi cười không biết trời đất kia lên ghế ngồi.

-Trật tự nghe tiếp. Thứ hai, trong khoảng thời gian đó dù Abbu có cố gắng tiếp tục nhưng đều bị Lâm Quậy từ chối không thương tiếc. Cho đến mãi khi cách đây vài tháng, bị cáo Đinh Zun trở về và dậy lên một làn sóng mới trong trường. Lâm Quậy từ đó học Văn khá hơn.

Rồi thì tới hắn bắt đầu cười tít cả mắt, chẳng hiểu sao nó thì lại kìm chế nổi trong khi ai nấy cũng sắp chết bì đau bụng bởi cái lí luận môn Văn của thằng Phương. Chuyện học Văn của nhỏ Quậy không ngờ cũng bị ảnh hưởng bởi việc máy bay bay từ Việt Nam sang Mỹ rồi lại trở về Việt Nam ấy nhỉ.

-Và cuối cùng là hiện tượng vừa xảy ra lúc nảy, mọi người đã thấy và với hơn 30 nhân chứng ngồi tại đây, hai bị cáo còn gì để chối cãi nữa không?

Nó lên tiếng...

-Thế thì xử thế nào?

Cả bọn bắt đầu cười rầm rộ cả lên, nghĩa đã thế thì nó đã không phủ nhận chuyện này rồi, hắn chỉ còn biết nhìn nó mà cười nhẹ, phải làm sao đây. Nó chấp nhận để mọi người biết và hắn thì không còn phải hạn chế việc ở bên cạnh nó nữa, nghĩ đến thế thôi hắn đã cảm thấy cuộc sống hắn bỗng dưng như đang ở trên thiên đàng vậy.

-Bị cáo đã nhận tội vậy nên toà xin tuyên án....

... Vì đã có tình cảm lâu nay nhưng lo sợ bị lời trong tiếng ngoài nên việc yêu đương giữa hai bị cáo đã có phần bị hạn chế. Về việc theo thống kê của các lớp khác mà từng thành viên đã dò thám được trước đó, cả hai không được yêu nhau chỉ vì lí do bị cáo Đinh Zun có quá nhiều thành tích tốt nên cần một người bên cạnh cũng phải tràn ngập những thành tích cao. Nhưng trong thời gian vừa qua, tuy là có tham gia những cuộc thi bơi lội của thành phố, đạt những thứ hạn cao nhưng có lẽ vì ganh tị nên các lớp khác đã không công nhận tài năng của bị cáo Lâm Quậy. Vì vậy, suy cho cùng, việc nảy sinh tình cảm giữa hai bên có thể chấp nhận được, nếu như những ý kiến xung quanh không đồng thuận thì nguyên là người chủ trì phiên toà này xin cam kết, tập thể 12A1 sẽ ra sức bảo vệ từ lời nói, hình ảnh, thông tin, thậm chí là hành động để có thể bảo đảm được chuyện tình cảm giữa hai bị cáo được tiến triển tốt đẹp. Điều cuối cùng mà cả hai cần phải làm là phải thật lòng yêu thương nhau, không được có mối quan hệ thân thiết quá mức nào khác với những người khác phái xung quanh, nếu vi phạm khiến bên kia bị tổn thương, toà sẽ được mở lần thứ hai để xét xử với những mức hình phạt rất rất và rất nghiêm trọng. Tôi xin tuyên bố, phiên toà kết thúc...

Bốp !! Bốp !! Bốp !! Bốp !!

Cả bọn võ tay rần rần cả lên vì lời phát biểu của thằng Phương quá chi là pháp luật và đầy tính pháp lý.

Nó chỉ vừa kịp đứng lên thì bọn con trai đứng dậy chắn đường nó tiến đến chỗ thằng Phương, vội lôi thằng Phương về phòng không thì không biết sống nổi với nó không, bọn con gái cũng vì thế mà kéo nó về phòng. Hắn cũng bị lôi về phòng để tra hỏi về cái sự thật trong chuyện tình cảm giữa hai đứa nó.

Một ngày dài sắp trôi qua, Tiệc chưa mở nhưng sự ồn ào từ cả hai lớp bắt đầu dậy lên.

........

Phòng của bọn con trai...

Ai nấy cũng đang tìm chỗ ngồi để có thể bắt đầu cuộc trò chuyện giữa bọn con trai, mỗi Kenty là lăn ra đấy nằm đọc sách mà thôi. Abbu bắt đầu trước...

-Kể đi chứ, tụi này đang rất muốn biết đấy.

-Tao có biết kể gì đâu.

-Quá trình khiến cả hai tự dưng nhận ra mình yêu nhau. _ Thằng Phương nôn nóng.

-Tao không muốn kể

Chém !! Giết !! Bắn chết !!...

Cả bọn đồng loạt nói khiến hắn cũng không đường nào mà che giấu nữa.

-Sự thật này, nếu đã nghe thì đừng để cho cả trường biết, tụi bây hứa nhé.

Cả đám con trai gật đầu lia lịa chắc chắn rằng là sẽ không nói ột ai, rồi thì hắn yên tâm kể tiếp câu chuyện.

-Abbu... vì mày không để mắt gì đến Zu, vậy nên tao lo lắng con bé sẽ khó lòng nào học hành cho đàng hoàng lại có khi lại làm những chuyện điên rồ không ngờ trước được, nên tao đành phải ép buộc Quậy phải là người yêu tao, để mày và Quậy không còn thời gian gần nhau nữa...

... Trước đó khoảng hơn hai tuần, tao thấy Quậy đang nằm ở giữa đường khi trời tối và mưa đang tầm tã. Đó là lần cha mẹ Quậy ly thân, vì không ai chăm sóc nên tối hôm đó, tao là người ngủ chung để có thể chắc chắn rằng Quậy sẽ không bị gì cho đến khi tĩnh lại...

Chương 111

Ngủ chung !! Trời ơi !! Chuyện lớn như thế cơ mà !! Hèn gì giấu kĩ thật !!

Hắn kể tiếp trước sự tò mò của bọn con trai...

... Đơn giản chỉ là nằm cùng một giường và chăm sóc Quậy như một người bệnh, tụi bây đừng có mà nghĩ gì xa xôi. Đó là cái lý do khiến Quậy không thể từ chối việc yêu đương giả giữa cả hai. Nhưng rồi sau đó thì mọi chuyện kết thúc nhanh chóng, tao không biết kể thế nào nhưng ngày tao trở về Mỹ với ba mẹ, ngày ấy tao nhận ra Quậy thật sự đã thích ..... tao...

Hắn ngập ngừng nhưng điều đó là sự thật, cũng vì lẽ đó mà một thời gian dài khi ở Mỹ, hắn không thể ngồi yên mà chờ đợi ngày được ba mẹ chấp thuận cho quay lại Việt Nam.

... Việc chuyển trường qua lại gây khó khăn cho hồ sơ học bạ của tao, nhưng ba mẹ vẫn đồng ý giúp chỉ để cho tao có thể học hành thật thoải mái. Lý do về Mỹ lần đầu là vì không thích nghi được khi sống ở Việt Nam và lý do để rời Mỹ quay lại đây lần nữa là vì muốn lập nghiệp tại Việt Nam, cả việc muốn được cùng bên cạnh hai thằng Abbu và Kenty, nhưng tụi bây biết, đó không phải là nguyên nhân chính...

-Rồi thì vào vấn đề đi, khi nào mà cả hai chấp nhận thừa nhận ấy.

Thằng Phương quả thật nôn nóng muốn biết cái chính yếu hơn là biết những cái hắn kể vòng vo.

... Là hôm ... sau trại xuân ...

-Trời, là mới đây thôi à?

Hắn kể tiếp khi bao ánh mắt càng ngày càng muốn nuốt lấy cả cuống họng của hắn.

... Cái ngày tao bị sốt xuất huyết, khi nghe báo tin, Quậy đi bộ sang nhà tao. Sau đó thì cả hai ngồi nói chuyện thật lâu cho đến khi tao quyết định sẽ nói ra và điều mà trước giờ chưa từng nói. Kết quả là từ một năm trước đến lúc đó, Quậy hình như vẫn không thể quên ... tao...

Cả bọn con trai im lặng không hỏi thêm gì nữa, lý do ở đây là để suy nghĩ xem việc nảy sinh tình cảm ấy bắt đầu từ việc gì chứ không phải là khoảng thời gian nào.

-Nhưng làm thế nào mà Quậy lại thích mày cơ, từ sự việc nào mới được? _ Thằng Phương có vẻ như muốn đi theo ngành tâm lý học hay sao mà điều tra rất kĩ trong việc này.

Không phải vì đây là chuyện tình cảm đầu tiên của lớp, mà là việc hai đứa nó luôn đối đầu với nhau lại vô tình yêu nhau trong khoảng thời gian dài thầm lặng mà số ít đứa trong lớp đoán được việc đó.

-Làm sao tao có thể biết được, có lẽ do đêm mưa hôm đó, cũng có thể là do Quậy quen được đối xử tệ trong thời gian về sau. hì...

-Cái thằng, nói thế mày hay đối xử tệ với Quậy lắm à? _ Abbu hỏi.

-Chắc là vậy, vì tao không biết làm thế nào để bày tỏ tình cảm.

-Thế mày nhận ra mày thích lớp trưởng từ khi nào? _ Một thằng khác hỏi.

-Cũng không biết nữa, chắc cũng là cái lần đêm mưa hôm ấy, lần đầu tiên tao nhìn thấy một đứa con gái khóc nhiều đến như vậy nhưng có lẽ do tao quen hình ảnh một đứa con gái với tính cách ngang bướng, nên sự lạ lẫm ấy khiến tao muốn hiểu nhiều hơn. Thôi đừng hỏi nữa, đừng có tra khảo tao như tội phạm như thế chứ.

Cả bọn con trai vẫn tiếp tục dù biết đây là chuyện riêng tư nhưng để bảo vệ tình cảm giữa hai đứa nó, tụi lớp nó phải biết nhiều hơn để có thể hiểu và che chở cho tụi nó bởi những bọn lớp khác. Chí ít thì bọn 12A5 đã biết chuyện này và đằng nào thì cả trường cũng biết, đợt sóng thứ hai lại bắt đầu như một năm trước và không biết lần này sẽ có phản ứng mạnh nào hay không từ bọn học sinh trong trường.

..................

Trong khi bọn con trai tích cực khai thác thông tin từ hắn thì nó cũng không thể tránh khỏi hàng chục con mắt của bọn con gái đang trông đợi nguồn tin tức khác từ nó.

-Tụi bây biết để làm gì?

-Thế mày giấu để làm chi, trong khi mày kể ột người sẽ cảm thấy nhẹ lòng một phần, kể cho nhiều người thì tình cảm giữa hai tụi bây sẽ được công nhận.

Nhỏ Lan đang thay mặt cả bọn đối thoại với nó để nó có thể khai hết.

-Nhưng chuyện này không vui vẻ gì đâu.

-Nếu vui thì đó là chuyện cười chứ còn gì là chuyện tình yêu.

Nó thờ dài và bắt đầu khai hết mọi chuyện y như hắn đã kể. Cả bọn con gái chăm chú lắng nghe và không ngờ chuyện giữa nó và hắn lại phức tạp đến như vậy.

... Có lẽ tao thích tên ấy là do bản chất con người hắn không xấu xa như tao nghĩ. Hôm trời mưa tao ngất ở giữa đường, ngày mà cha tao mất, cả những khi tao cảm thấy trống rỗng và cô đơn nhất, hắn xuất hiện như dành lấy mọi thời cơ khiến tao khó lòng nào tránh khỏi việc... thích hắn ...

-Rồi thì hiện tại, mày thích Zun ở mức độ nào?

... Cũng không biết nữa,... nhưng có lẽ một phần tao lo sợ mọi chuyện lại rắc rối nên chỉ biết mình thích hắn, còn ở mức độ nào thì cũng không rõ...

-Như thế thì sao gọi là đã thích cơ chứ, đã thích thì ai nói gì mày cũng chỉ biết một điều mày đã thích hắn rồi, đơn giản thế thôi, làm gì phải sợ người khác phản đối. Con nhỏ này thật là ...

- ... Mèo à, tao vừa tìm được mẹ...

-Thật sao?

Mèo ngạc nhiên và đứng bật dậy đi lại ngồi cạnh nó. Nó chuyển chủ đề để không phải nói những điều không muốn nói nữa. Quả thật hắn gây cho nó nhiều rắc rối và nỗi buồn, nhưng khi nhắc lại, nó chỉ muốn nhớ đến hắn với những kĩ niệm đẹp mà thôi.

-Đầu bếp ở khách sạn, lúc sáng, tao vào và thấy mẹ.

-Có phải hắn đã tìm được...

-Ừm...

-Lý do mày không kiềm chế được và đã ôm hắn phải không? _ Mèo trêu chọc nó.

-Này, mày đừng thế chứ... Đoán ra hết chẳng còn gì cho tao kể cả.

Một buổi trưa dài đối với cả bọn con trai và bọn con gái. Chuyện giữa nó và hắn gần như đã tạo nên một cái kết đẹp cho chuyến du lịch này.

_________________

Yêu một ai đó là một niềm tự hào ...

Từ hào vì dám đối diện với chính cảm xúc của mình ...

Mọi bí mật đã được nói ra...

Cả hai nhẹ nhõm và sẵn sàng cùng nhau chống lại mọi thứ...

Không chỉ riêng sự không đồng thuận của những bọn lớp khác ...

Mà còn là việc phá vỡ cái rào cản giữa cấp bậc xã hội...

Một câu chuyện như đã quen thuộc ...

Không phải tình yêu do "môi trường" quyết định...

Tình yêu chỉ có thể do "con người" quyết định mà thôi...

Chương 112

9 giờ đêm ... Đèn được mở khắp khu khách sạn. Hơi lạnh nhẹ nhàng của mùa xuân không như mùa đông, gió thổi mạnh nhưng chỉ đủ cho những mái tóc dài tung bay. Có 3 khu được chia ra rõ rệt để mọi người được ăn chơi thoải mái vào cái ngày cuối cùng này.

-Các em chú ý, ở chỗ thầy đang đứng là khu vực karaoke, chúng ta không thể hát "live" vì phần sâu khấu gặp trục trặc nhỏ. Nhưng dạng karaoke thế này cũng gần như live rồi mà phải không, haha. Ở khu tiệc đứng, các em cứ ăn uống thoả thích vì rất nhiều món ăn ngon và tốt cho sức khoẻ. Còn ở khu bàn tròn, những ai có khả năng hãy đến nhé, ở đấy mọi việc sẽ do trưởng khu tiếp tân của khách sạn quản lý, em nào muốn đấu sức với nhau cứ đến đấy. Và lưu ý chúng ta chỉ có thể đấu giữa hai lớp khác nhau, không được cùng một lớp đâu đấy. Rồi vậy nhé, đứa nào karaoke lên đây thầy tiếp hết, haha.

Sau khi bắt loa và nói một đợt khan cổ, ông thầy tu ngay lon bia bên bàn và bắt đầu chỉnh bài hát, cầm micro bên cạnh là đó là Abbu, người sẽ mở hàng đầu tiên cho buổi đại chiến tiệc tùng của ngày hôm nay.

Hai lớp lúc đầu vẫn có vẻ không được ưa nhau nhưng sau khi nhập cuộc thì do sự thách thức hai bên, một số đứa trong hai lớp bắt đầu nói chuyện và quên đi hiềm khích giữa hai lớp.

Nó chỉ mãi ở trong khu bếp với mẹ mà chẳng màn đến hắn đang ngồi một mình ở khu bàn ghế trước mặt là cái sân khấu karaoke ồn ào. Boo vẫn không ra khỏi phòng cho đến khi Tiểu Quân quyết định phải lôi con nhỏ ra cho bằng được.

-Abbu có đề cử một người lên cùng song ca, Mèo, Ái Ái đúng không, lên đây nhanh nào em.

Ông thầy cầm micro và gọi tên Mèo, con bé hoảng hốt quay mặt lại nhìn, Abbu cười rạng rỡ và đưa micro lên cao như mời con bé lên hát cùng.

-EM KHÔNG HÁT ĐƯỢC ĐÂU.

-Mọi người, có thể ột tràng pháo tay không nào?

Lốp Bốp !! Lốp Bốp !! Lốp Bốp !!

Đám đông vỗ tay nồng nhiệt cho tiết mục đầu tiên, Mèo vẫn không chịu lên cho đến khi Abbu phải đi xuống sân khấu và kéo con bé lên.

-Alô, bài hát đầu tiên Abbu và Mèo xin gửi tặng mọi người đó là bài hát " Không như lời anh nói". Xin mời mọi người cùng lắng nghe.

Lốp Bốp !! Lốp Bốp !! Lốp Bốp !!

Chương 113

Đám đông hò reo vì đây là lần thứ hai Abbu với tư cách là người đại diện cho đội âm nhạc trường lên hát mở màn như thế này. Quá lâu để nghe lại giọng hát của cậu ấy. Còn Mèo, đó lại là một giọng hát mới, Mèo có phần lo lắng vì chưa ai từng con bé hát ngoài nó ra.

Bài hát bắt đầu với giọng hát của Mèo, con bé rụt rè chỉ biết cầm mi à hát mà thôi. Abbu thay vì tập trung vào bài hát thì ánh mắt của cậu ấy lại tìm kiếm Kenty và quả thật Kenty đang mãi nhìn về hướng của Mèo. Một phần vì sự bất ngờ và một phần là vì Abbu sao lại thân thiết với Mèo như thế, chẳng may cậu ấy lại thay đổi tình cảm từ nó sang Mèo thì thế nào, những suy nghĩ điên khùng lần đầu xuất hiện trong tâm trí tên Kenty.

....

Đám đông lại càng reo hò mãnh liệt hơn, Mèo bắt đầu có vẻ thích nghi hơn vì Abbu phần nào cho tất cả biết, giọng hát của cậu ấy xứng đáng để làm đại diện cho đội âm nhạc của trường. Mèo cũng vì thế mà bớt run hơn, nhập tâm vào bài hát, Abbu và Mèo như hiểu mình nên xử lý các giai điệu bài hát như thế nào để đi vào lòng người nghe.

........

....

Bài hát kết thúc và bọn lớp nó la hú như chó sói ở rừng hoang, Mèo đỏ cả mặt lên và đưa ngay micro cho thầy giám thị, con bé nhanh chóng đi xuống sân khấu. Rồi thì bỗng dưng con bé đứng sựng lại khi ánh mắt của Kenty đang đâm thẳng vào sâu các dây thần kinh trong ánh mắt của con bé. Kenty đá mắt sang cái chỗ trống kế bên cậu ấy như ra hiệu con bé nên lại gần đấy.

...................

-Gọi mình có gì không?

-Chuyện đấy, có kể ai nghe không vậy?

-Không có.

-... Abbu ...

-Không có gì đâu, chỉ là anh ấy muốn mời mình hát chung thôi.

-... Tôi không ghen tuông như cô đâu...

Cả hai cùng ngồi nói chuyện với nhau, có lẽ chuyện ấy không có gì lạ với Mèo nữa, vậy mà bao ánh mắt lấy làm ngưỡng mộ con bé, chẳng biết cách nào mà mở được miệng cái thằng ấy ra.

-Sao, không ghen ? Có phải là cậu ... có gì đó... nên mới ...

-Không... ờ không ... nghĩa là, tôi không bị ảnh hưởng.

Gạt nhầm người rồi Kenty ạ, nếu đã bảo không ghen thì phải có gì đó rồi mới dám bảo là có hay là không như thế chứ. Đã bảo không mà có vẻ không được vui khi con nhỏ cứ loay hoay với thằng Abbu trên sân khấu.

-Ờ ...

-Đấu không?

-Đấu gì cơ?

-Khu bàn dài bên kia kìa.

Con nhỏ đỏ cả mặt lên khi nhìn về hướng đó, đang có vài đôi giữa hai lớp đang chiến đấu với nhau.

-Nhưng chỉ khác lớp mới có thể đấu mà?

-Đừng nói là chung lớp là được chứ gì.

Cậu ấy đứng dậy và đi về hướng khu vực cấm, nhưng nay lại được thẳng cẳng khi ông thầy hào hứng hết chỗ nói rồi.

_______________

-Chào hai em, muốn đấu sao, phải khác lớp đấy nhé?

-Vâng, tụi em không cùng lớp.

Kenty nói xong thì vào dãy ghế bên kia ngồi, còn Mèo thì về phía đối diện.

-Luật rất đơn giản, mỗi bên sẽ liên tục uống, bên nào say trước sẽ thua, bên thắng sẽ được những món quà trên kia, được tự chọn. Nào ai đi trước.

-Dạ em.

Kenty xung phong uống trước, cuộc đấu bia bắt đầu với hai đứa ấy, chưa từng dùng bao giờ thì lầu đầu uống sẽ biết ai hơn ai.

Chương 114

Mọi người bắt đầu đổ dồn về phía khu của Kenty, nhiều đứa thắc mắc với cô phục vụ sao lại cho hai người cùng lớp đấu với nhau. Cô ấy chỉ ngỡ ngàng bảo hai em ấy không cùng lớp cơ mà, nhưng nhập cuộc rồi, còn lâu mới chịu rời khỏi bàn.

-Này, nếu không nổi thì cuộc đi, đừng có cố đấy.

Zun lo lắng cho Kenty vì Kenty đó giờ chưa dùng bia, đằng này không phải để uống không mà còn là đấu với một đứa con gái nữa.

-Mèo à, mày được bao nhiêu ly rồi.

-3, nhưng mà có vẻ, tao...

Con bé bắt đầu quay vòng vòng cái đầu rồi cố gắng chịu tay xuống bàn để không phải té.

Đến khi được đến ly thứ 5, Mèo cầm ly không nổi nữa rồi, cả Kenty cũng bắt đầu quay.

Rầm !!

-Bạn nữ thua, chúc mừng em, em có thể chọn quà ình.

Boo và Tiểu Quân chưa quậy phá được gì thì đã phải rinh còn Mèo về phòng, thằng Kenty bắt đầu chân nọ đá chân kia đến nơi lấy quà. Abbu phải theo sau để chắc rằng cái thằng điên khùng này không làm gì quá hơn nữa. Mọi người có vẻ hứng thú vì lần đầu tiên lại có thể nghe được giọng nói của Kenty rõ ràng như vậy.

-Abbu à, cậu ấy sao vậy, sao hôm nay lại thành như thế vậy?

-Em đi hỏi Mèo thì nên, anh cũng chẳng biết giữa hai đứa nó xảy ra chuyện gì.

Abbu trả lời câu hỏi của nhỏ Lan xong thì quay mặt đi nơi khác cười mỉm, cậu ấy thừa biết thằng Kenty bị đá động đến rồi. Làm sao ngồi yên cho được khi con nhỏ luôn tò tò theo mình hôm nay lại cứ đi cùng Abbu, mặt khác còn chơi cái trò yêu đương của thầy giám thị, nay còn hát chung với nhau nữa.

-Mày say rồi à Kenty.

-Làm gì có.

Kenty choàng tay qua vai của Abbu để Abbu có thể cậu ấy đi mà không bị té, cả hai đi về hướng nơi karaoke vẫn đang ồn ào náo nhiệt nhờ thằng Phương.

-Ngồi xuống đi. _ Abbu đang có vẻ sẵn sàng cho việc moi móc suy nghĩ của Kenty rồi, khi không lại đâm đầu vào uống cái thứ ấy làm gì, có muốn giấu cái chi cũng bị khó vào hoàn cảnh này.

-Abbu... uu... à !

-Sao?

-Mày với... Mèo.o... thế nào với nhau vậy.

Giọng của Kenty bắt đầu lựa nhựa và mắt cậu ấy nhắm lại vì có mở cũng khó lòng mở ra.

-Hỏi làm gì, sợ rằng Mèo không còn thích mày sao?

-... Không phải thế mà...

-Mày biết con bé thích mày chứ?

-... Ờ, hình như là biết.

-Biết thì là biết, còn hình như gì nữa, cơ mà sao mày lại không nói rõ, mày có phải là cũng thích... đúng không?

Abbu bắt đầu vào vấn đề nhằm khai thác thông tin tối đa trong việc này. Bắt đầu mở máy ghi âm trong khi bài hát của thằng Phương gần kết thúc.

-Tao .... Hình như... cũng vậy... Mà không, không có đâu.

-Sao cơ, mày đã chẳng bảo là cũng vậy, sao còn trả lời không nữa, nói thật đi, sao mày thích Mèo thế ?

-... Nhỏ ấy có phải là... đặc biệt không?

-Với tao thì không, với tao thì Quậy đặc biệt hơn, thế Mèo đặc biệt ở điểm nào?

-Đôi mắt ... cả lẫn khi khóc cũng rất đẹp...

Bốp !!

Abbu cười lớn rồi đánh vào vai Kenty, thằng ấy loạng choạng té xuống đất làm cho Abbu hốt hoảng kéo thằng ấy ngồi lại ghế.

-Haha, tao xin lỗi, thì ra là mày vì sắc đẹp sao?

-Không hẳn... tao cảm thấy... cần... che chở nhỏ ấy ...

-Thế tại sao lại đòi đấu vậy?

-Vì ... tao không ... *ất* được vui...

-Vì chuyện gì... này, tĩnh lại coi, đừng có nằm đây ngủ.

-Tao chưa ngủ mà... nhưng mà... tao... về phòng nhé...

Kenty đứng dậy và hướng về phía khách sạn, Abbu đi theo nhưng tên ấy không cần sự giúp đỡ, cả đám con gái nhìn theo cười tít cả mắt khi lần đầu thấy cái cảnh tưởng này của Kenty. Bình thường cái dáng đi của cậu ấy phong độ bao nhiêu, thì nay nó lại chẳng ra thể thống nào cả.

Khuất dần, mọi người không nhìn theo nữa mà lại tập trung vào cái mình đang chơi. Nó trở về sau khi đã ở cạnh mẹ nó một khoảng thời gian khá lâu. Nó tìm kiếm hắn như một thói quen khi nó đứng trước một đám đông thế này.

-Tìm anh à?

-Dạ không ! À mà có, anh có thấy Zun đâu không?

-Em tàn nhẫn thật đấy. Bảo là có rồi thì chỉ để tìm thằng Zun thôi sao?

-Hi, em xin lỗi, nhưng mà...

-Thôi được rồi, nó ngồi ở khu karaoke đấy.

Nó cười thầm rồi vẫy tay với Abbu nhảy chân sáo đến khu hát karaoke, ngay tại cái lúc mà thằng Phương chuẩn bị làm tăng hai với bài hát "Sorry Sorry". Ông thầy có vẻ chịu chơi nên cập nhật cả nhạc Hàn để hát karaoke cho thoả thích nữa.

-Ê, Quậy, lên hát cùng không?

-Không biết hát bài này.

Nó xua tay và chạy lại chỗ hắn đang ngồi.

Chương 115

Buổi tiệc ồn ào và mọi người vẫn đang hăng say làm những gì mình thích, đêm cuối có lẽ sẽ đem lại nhiều kỉ niệm mọi người, vui hay buồn, mọi người đều chơi hết sức để không phải bỏ phí 1 ngày trong 7 ngày tại biển.

-Từ chỗ mẹ anh trở về à?

-Mẹ anh gì cơ chứ?

-Mẹ vợ.

-Này, ai bảo là sẽ kết hôn mà gọi là mẹ vợ.

-Không xa mà.

-Còn khuya.

-Giờ khuya rồi còn gì.

-Này, em không muốn chiến tranh đâu nhé.

-Hehe, anh xin lỗi, đã ăn gì chưa?

Chúng nó lại bắt đầu nói chuyện với nhau, ngày qua ngày, mọi thứ lại gần hơn và tụi nó cảm thấy cần nhau hơn bao giờ hết. Về mức độ thì cũng chẳng ai có thể đoán chắc được mức độ tình cảm của tụi nó ở đây, cũg đã quá lâu cho những chuyện tình cảm, từ ép buộc sang đóng giả và bây giờ là chuyện thực. Nó thấy cuộc sống không u tối như nó đã từng nghĩ, nó tìm được cánh cửa đến với ánh sáng, cánh cửa ấy như chính là Abbu còn hắn chính là ánh sáng ấy, nó đã mở và bước qua khỏi cánh cửa ấy. Rồi thì ánh sáng bao trùm, ánh sáng ôm lấy nó và bảo vệ nó như một xứ mệnh mà Chúa đã giao cho, thiên đàng chờ đợi một tình yêu đẹp và để có thể trở về thiên đàng với Chúa, nó và hắn phải sống thật tốt và không bao giờ làm cho đối phương cảm thấy khó chịu bởi những chuyện không đáng xảy ra. Rồi thì cánh cửa khép lại, Abbu không cho phép nó trở về với bóng tối nữa, nhưng phải làm sao, nó lại càng tham lam hơn khi muốn cánh cửa ấy được khoá lại, khoá lại với ổ khoá là một cô gái nào đó yêu cánh cửa một cách thật lòng. Và chỉ có như thế thì sẽ chẳng có chìa khoá nào có thể mở ra, sẽ không cho ổ khoá rời xa cánh cửa và cả ánh sáng cũng không cho nó bước ra. Một vòng vây như được dựng ra, chỉ chờ mọi chuyện kết thúc, kết thúc để mở ra một bắt đầu mới mẻ đầy tốt đẹp...

12 giờ hơn ...

Mọi thứ không còn ồn ào náo nhiệt nữa khi cuộc chiến đấu nào đó đang chuẩn bị bắt đầu. Cả hai lớp đổ dồn về phía ấy một lần nữa, không phải để đấu mà để chứng kiến một cuộc chiến đấu biết trước sẽ xảy ra.

Đối phương nhìn nhau như đã thù hận nhiều năm và sẽ giải quyết trong ngày hôm nay nữa mà thôi, chỉ trong tối nay nữa mà thôi. Sự căng thẳng làm cho phần kịch tính được nhân đôi, cô phục vụ bắt đầu đẩy 2 ly về hai phía.

Từng ly một bắt đầu ...

....

-Đã hết 5 ly, 2 em có muốn tiếp tục?

Cô phục vụ thăm dò ý kiến nhưng sự im lặng của cả hai bên như trả lời "mọi chuyện đâu dễ kết thúc"...

...................

-10 ly ...........

.................

........................

...................

-15 ly.......... Các em nên dừng lại.

Ngay khi vừa dứt lời, Boo gục ngay xuống và nôn cả ra. Mọi người bắt đầu xì xầm vì chuyện này thật không dễ giải quyết.

-Tiếp tục đi cô.

Boo ngồi dậy và quyết tâm không để thua tuy con nhỏ đã không còn tĩnh táo nữa.

-Ly thứ 16....

-Cô, em bỏ cuộc.

Cả bọn lớp bên kia hốt hoảng khi gương mặt tên Gia Huy còn tĩnh như ruồi nhộng mà lại mở miệng bảo bỏ cuộc.

-... Vậy, phần thắng thuộc về bạn nữ, mời em chọn quà.

-Không cần đâu cô, bạn ấy không đi nổi đâu.

Gia Huy nói rồi thì nắm tay Boo kéo con nhỏ đi ra biển, thật xa để những ánh mắt nhìn theo không thể thấy gì nữa.

Chương 116

-Buông ra đi... anh đừng có chạm vào người tôi.

-Boo à...

-Im đi.

-Nhưng ...

-Anh còn muốn nói gì nữa HẢ? TÔI KHÔNG PHẢI KẺ ĐỂ ANH ĐÙA GIỠN.

-Anh không đùa giỡn.

-Thế thì sao, HẢ?

Boo đứng không vững nhưng vẫn cố gạt tay Gia Huy, con nhỏ không muốn tên ấy chạm vào mình trong khi Gia Huy cố sức nắm lấy vai của con nhỏ để con nhỏ không phải té nhào xuống cát.

-...

-SAO HẢ?

Con nhỏ hét lớn lên và rồi bàn tay ấy ôm qua eo, ghì chặt con nhỏ vào lòng mình. Gia Huy cố ôm chặt nhỏ Boo mặt dù con nhỏ đang cố gắng thoát khỏi, đánh liên tục vào lưng cậu ấy.

-...

-Anh buông ra... buông ra dùm tôi đi...

Con nhỏ ào khóc, bất lực trước cậu ấy. Gia Huy còn quá tĩnh táo để có thể khống chế một đứa đang say mèm như thế này.

-Xin lỗi, Boo à.

-Hít... anh xin lỗi tôi bằng cách như thế này sao?

-Anh ... thích em.

-...

-...

-...

-Đó là sự thật.

-Đừng có giỡn nữa, không vui đâu.

-Nếu là giỡn, thì anh đã không phải bỏ quá nhiều công sức thế này.

-Thế được mấy ngày anh sẽ chán, nói cho tôi biết đi, tôi sẽ chuẩn bị tinh thần.

-Sẽ khá lâu.

-Thế là có kết thúc,.. đúng không?

-Anh cũng không chắc.

-Ừ, thế tôi chấp nhận.

-Em nói sao?

-Tôi chấp nhận để cho anh thích tôi, anh vui rồi chứ, giờ thì buông tôi ra đi.

Boo đẩy Gia Huy ra và trở về nơi ồn ào, cậu ấy quá ngỡ ngàng trước chuyện này. Làm sao mà Boo có thể nói chấp nhận một cách dễ dàng và không đắng đo như vậy cơ chứ.

-Có lẽ em vẫn còn hận anh. Nhưng em đã nói chấp nhận cho anh thích em rồi đấy, anh sẽ không tha cho em ngày nào đâu, Boo à.

Tiểu Quân chạy thật nhanh lại khi thấy bóng của Boo từ xa đang hướng về phía của con nhỏ. Tiểu Quân chưa từng cảm thấy lo lắng thế này, có lẽ đây là lần đầu nhỏ Quân thấy Boo không tự chủ như thế này.

Dìu ngay cái đống nặng nề này về phòng trước khi nó bắt đầu quậy banh cái khu tiệc tùng của người ta.

Xung quanh mọi người đã bắt đầu lắng xuống dần vì chuyện giữa Gia Huy và Boo khiến ai nấy không khỏi thắc mắc rằng chuyện gì đã xảy ra ở ngoài biển.

_____________

Số phận đưa đẩy đẩy đưa thế nào phải khiến cho Tiểu Quân lại chứng kiến một cảnh động trời thế này...

Ôi !!

Thả ngay con Boo xuống giường, Tiểu Quân như không còn tin vào mắt mình nữa, tại sao Kenty lại xuất hiện trong phòng của bọn con gái cơ chứ, đằng này lại còn nằm cạnh bên Mèo...

-Đừng bảo là ... hai người này ... đã...

Vừa lúc ấy, nó trở về phòng để lấy điện thoại, nó bỏ quên trên giường và giờ thì lại thêm 1 người đủ tĩnh táo để chứng kiến cảnh tượng này.

-Ôi, Chúa ơi !!

Tiểu Quân không nói nên lời bỏ ra khỏi phòng trước ánh mắt chưa khỏi ngỡ ngàng của nó. Nó mở to miệng ra như không thể thở nổi lúc này, cái quái gì đang xảy ra đây. Nó cầm ngay điện thoại trên chiếc bàn và gọi cho Zun.

-Anh ... qua... phòng em ... gấpppp....

Nó cúp máy và rồi thì đi tới đi lui, đóng vội cửa và kéo cả rèm lại co đến khi hắn qua đến.

-Ôi, trời!

-Tụi nó đang làm gì vậy?

-Có lẽ do thằng Kenty đi lộn phòng, hai đứa nó không thể nào đốt cháy giai đoạn thế này đâu, mà nếu có đốt cũng chẳng đốt luôn giai đoạn kế cuối mà đến luôn cái mức cuối cùng. Này là, em còn chờ gì nữa, phụ anh rinh thằng Kenty ra.

Cái thằng ấy đi nhầm phòng còn rất chi là khôn, đã nằm nhờ thì nằm cho yên, đè cả tay cả chân lên người con Mèo, cũng không hiểu sao con Mèo có thể thở nổi với cả thân hình của thằng ấy nữa.

-KHOAN.

-Sao vậy, anh không nhanh thì cả bọn về tới sẽ đốt cả khách sạn luôn đấy.

-Chụp hình đã lấy máy ra, chụp nhanh, mọi góc độ.

Hắn hối thúc nó, rồi thì hai cái Iphone có cơ hội hoạt động rồi đây, nó chụp theo quán tính và theo mọi góc độ, cả cận cảnh gương mặt của Kenty và Mèo. Hắn còn bảo nó ngồi vào giường để làm bằng chứng sống cho sự việc này.

-Tạo dáng đi, hehe, ít khi thằng Kenty nổi giận, mà giận thì phải cho hoành tráng.

Nó cũng chẳng ngờ hắn lại thủ đoạn ác tâm đến như vậy. Nó đành ngồi cạnh giường và tạo dáng trước ống kính của hắn. Ấy rồi không dừng lại ở đó, nó còn sẵn tiện đặt tay của Mèo lên eo thằng Kenty để tìm thêm hình ảnh mới đủ để gây chấn động dư luận.

Sau khi hắn và nó đã thoả mãn rồi thì bắt đầu hì hục lôi tên Kenty ra khỏi giường, sau đó thì hắn phải cõng tên ấy về trước khi có ai đó đi ngang qua và thấy hết.

Chương 117

Tiệc sắp tàn, cả bọn hai lớp không loi choi nữa mà bắt đầu ngồi lại khu đấu. Không phải để uống mà là để có thể nói chuyện với nhau một cách tử tế, nó và hắn ngồi cạnh nhau và bên kia bọn 12A5 cũng ngồi vào ghế như có một vài chuyện cần nói.

Nó bắt đầu trước...

-Lớp trưởng bên ấy đâu?

-Nó không muốn ra.

-Vậy là không muốn hoà.

-Có lẽ, nhưng bọn này đã ngồi vào bàn tức đã đồng ý hoà, còn về con Gấu thì, không biết.

-Thế tại sao, lại chịu hoà với bọn này.

-Chẳng phải hai người đang ở cạnh nhau sao, bọn bên đây có làm gì đi nữa cũng vậy thôi.

-Nhưng tại sao, lại phản đối, tôi làm gì sai à?

-Vì tụi tui nghĩ cậu không xứng với cậu ấy.

-Lại là không xứng, thế phải là ai trong các bạn mới xứng với tôi._ Hắn bắt đầu lên tiếng khi nó im lặng sau khi nghe hai cái từ ấy, hai cái từ mà chính nó cũng đã dùng cho nó.

-...

Hắn nắm tay nó và đặt lên bàn...

-Đừng đem những chuyện không đáng thế này mà ảnh hưởng cả lớp, cả chuyện của Gia Huy, cậu ấy thích ai và quen ai cũng không do mọi người quyết định. Chuyện tình cảm của các cậu, tôi được quyền quyết định chắc?

Hắn bức xúc dù đây là một cuộc làm hoà. Nó thì lại bắt đầu im lặng khi đề tài được đổi.

-Là ngày trước thôi, tụi này có lẽ do xem phim Hàn nhiều quá cho nên, hihi. Nhưng mà chẳng phải do vậy hai người gần nhau hơn sao. Nghĩ lại, trong chuyện tình cảm không có khái niệm xứng hay không xứng. Tụi này xin lỗi và mong được làm bạn.

-Nếu mấy bạn hiểu được cho tụi này thì lớp tụi này sẵn sàng hoà dù các thành viên khác có đồng ý hay không. Thay mặt cả lớp, xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra._ Nó kết thúc "thủ tục" để mọi người có thể cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng.

Hai bên bắt đầu nói chuyện với nhau, tất cả đều cố gắng gạt hết chuyện cũ, mong rằng sẽ cùng nhau học tập tốt cho kì thi học kì hai sắp tới. Nhưng có điều rằng, nhỏ lớp trưởng lớp ấy và nhỏ Linh thì lại không hứng thú với chuyện làm hoà như thế này.

___________

Không gian trở nên yên lặng hẳn, chẳng còn bao lâu nữa, vài giờ đồng hồ nữa thôi, tụi nó phải trở về nhà rồi. Xuân đến trong thầm lặng, tụi nó được nghĩ gần hai tuần Tết và sau khi vào học sẽ thi học kì hai. Nghĩ đến thôi đã thấy hơi nản nhưng trước mắt phải ăn Tết thật là ngon mới được...

.......................

Sóng vẫn vỗ vào bờ...

Nhưng cuộc vui đã ngừng lại ...

Dù ở hoàn cảnh nào đi chăng nữa...

Sóng vẫn là anh và bờ vẫn là em...

Có ai có được tình yêu mạnh mẽ như Xuân Quỳnh hay không nhỉ?

Có lẽ do vậy nên mọi thứ đều trở nên phức tạp với tụi nó...

Kết thúc một chuyến đi...

Ánh mắt buồn của sóng và cả tiếng gọi ...

Mọi thứ cứ như một giấc mơ...

Một giấc mơ đẹp mà không ai muốn thức dậy cả...

................................

________________________________

Hết chập 23 !

Chương 118

Chập 24 "TÔI ĐÃ TRƯỞNG THÀNH"

Đường vắng ...

Tiếng xe cộ nhỏ dần bên tai và không gian như hoá thành màu trắng ...

Nắng và gió ...

Những bước chân không tìm đến đích ...

.................................

Boo đang trên đường qua nhà Quậy, nó đã trở về nhà được vài ngày kể từ ngày từ Nha Trang trở về. Các seur đã được chuyển nơi làm việc và giờ nhà thờ đã có các seur mới dọn về. Nghe lời mẹ, nó trở về để sống cùng dì và cả em của nó, có lẽ không quen nhưng hằng ngày bọn lớp nó vẫn hay ghé để nó không cảm thấy chán.

-Dì à, để con đưa em đi học.

-Thôi để dì, con lo ôn thi đi.

-Nhưng mà còn đang được nghĩ tết, cỡ mồng 5 rồi con bắt đầu học. Vậy nha dì, con đi đây. Cà Rốt à, nhanh đi.

Thằng nhóc mang chiếc cặp trên vai chạy lon ton và leo lên chiếc xe đạp cũ kỉ của nó, ôm eo nó như đây chính là hai chị em ruột vậy. Có lẽ thằng bé mau thích nghi, chỉ vài ngày ở đây thôi mà thằng nhóc đã thân thiết với nó hơn mức tưởng tượng của vợ cha nó.

-Chị hai, chiều nhớ đón em về nhé.

-Sao thế, chẳng phải ngày thường em phải đi bộ về sao, hay là có chịu rồi làm biếng.

-Không phải, hít, hôm qua, em đánh thằng trong lớp á, cái nó bảo là chiều mai sẽ kêu anh nó đến đánh em, hít hít.

-Trời, sao em lại đi đánh nó làm gì?

-Tại vì nó ăn cắp cây bút mực của em, hôm qua bài kiểm tra em không có bút để làm, huhu, mẹ sẽ đánh em chết, huhu.

-Thằng đó, sao nó dám, được rồi, chiều nay chị đi đón em, coi thằng anh nó dám làm gì em.

Nó lại cái thói giang hồ coi việc đánh nhau là lẽ thường tình. Thằng em của nó nay thì chí ít cũng có cái máu giang hồ giống nó rồi.

_________

-Chào cô, Quậy đâu rồi cô?

-Nó đưa thằng nhóc đi học, con vô nhà chơi, nhà cửa cô dọn dẹp xong cả rồi, tụi con không cần sang giúp nữa đâu.

-Dạ, gọn gàng hơn cô ha, mà Mèo hay tụi con trai đều chưa tới hả cô?

-Ừa, tối qua, tụi nó phụ dọn dẹp đến khuya nên nay chắc còn đang ngủ nướng.

-Dạ.

Boo vào ghế ngồi với cái túi xách trên tay. Con nhỏ hôm nay ăn mặc trông nữ tính gớm, chiếc đầm ngắn màu tím như vẻ nên một hình ảnh khác về Boo. Con nhỏ dường như đã chịu nhiều nổi uất ức nên tinh thần không được thoải mái.

Tiếng xe ngoài cổng, Boo thay dì của nó ra mở cửa.

-Zun à, đâu cần phải tỏ ra là rễ ngoan đâu.

-Đừng nói thế chứ, Quậy có chịu lấy Zun đâu, mà cũng dọn dẹp xong rồi nên hôm nay sang định xin chở con nhỏ ấy đi chơi đâu đó.

-Thế ném Boo đi đâu?

-Cái đó hả, để 12A5 lo, haha.

-...

-Zun xin lỗi, đừng giận nhé.

-Ừm, không có gì, vào nhà đi.

Zun cười khẽ vì trông hôm nay Boo xinh quá, có ai đó ở đây ngắm thì hay biết mấy. Rồi thì hắn lục danh bạ sau đó thì gọi cho thầy giám thị.

....

-Gọi cho ai thế Zun?

-À, cho Abbu đó mà, nó còn ngủ.

-Ờ

Hắn bịa chuyện khác để tránh sự tò mò của nhỏ Boo, con nhỏ cứ loay hoay đi lòng vòng trong nhà xem đã có chỗ nào chưa được dọn dẹp hay chưa. Nhà cũ của nó tuy nhỏ nhưng bây giờ thì trông đẹp hơn cũng nhờ vào bọn lớp nó rãnh rỗi sang giúp một tay. Mẹ kế của nó rất chi là thích hắn, vậy nên nó cảm thấy khó chịu khi mỗi lần hắn sang thì dì chỉ niềm nở chào đón mỗi hắn mà thôi, tụi kia cứ tự động vào, tự động mở cửa tự động đóng cửa.

-Zun tới rồi đó hả con, tối qua ngủ ngon chứ?

-Dạ, ngủ ngon thưa dì, nhưng mà Quậy đâu rồi ạ?

-Đưa Cà Rốt đi học rồi, con ăn sáng chưa?

-Dì à, sao dì không hỏi con, hít, cậu ấy có không ăn sáng cũng đâu có xuống kí đâu ạ._ Boo bắt đầu ganh tị.

-Haha, con rễ của dì mà._ Hắn tự tin tự nhận tự đặt ình cái hiệu là "con rễ" không cần sự cho phép của ai cả, cả nó cũng không.

-Haha, chắc là vậy đấy Boo.

Nhỏ Boo trề môi không thèm ganh với hắn nữa... Tin nhắn từ máy hắn.

Hắn cười khẽ rồi bắt đầu bấm liên tục lên cái màn hình.

[ Gia Huy à, có thấy nhớ ai không?]

Tít tít !!

...

...

[ Zun, 12A1, giờ thì cậu biết tôi nói ai rồi chứ?]

Tít tít !!

[ Cậu ra công viên đi, tôi sẽ lôi nhỏ ấy ra trong vòng 30 phút nữa, vậy nhé]

Tít tít !!

.

-Này Zun, nhắn tin gì lắm thế, nhức cả đầu này.

-Thế thì chờ Quậy về, ra công viên chơi không, hôm nay trời mát mẻ lại không có gì làm.

-Oải, hai người đánh lẻ tui chơi với ai.

-Làm gì có, chắc chắn không rời Boo nữa bước, chịu không.

-Cũng được, ... Quậy về kìa.

Hắn ra mở cửa và cười tươi vì tiếp tay cho giặc thành công, chỉ chờ nó đồng ý đi chơi công viên nữa thôi.

-Này, anh làm gì cười hoài thế.

-Hả, không có gì, Quậy nè, ra công viên chơi không?

-Thôi, chán lắm, vã lại đang khá là không được vui.

-Sao thế?

Hắn vừa nói vừa đóng cửa và đi cạnh nó.

-Cà Rốt nó đánh bạn, chiều nay anh thằng ấy sẽ lên xử tội nó.

-Trời, mới bây lớn mà đã tập tành đánh nhau, không khác gì nhau là mấy.

-Anh nói gì đấy, ám chỉ em đấy à?

-Em tự nhận đó nhá, không phải anh đâu.

-Đáng ghét.

Nói rồi nó đi vào nhà rồi uống nhanh cốc nước xong thì đi vào phòng thằng Cà Rốt lục lọi gì đó.

Được một lúc nó đi ra với đống tập vở trên tay.

-Trời, 5 điểm, cái gì đây, 4 điểm, cái thằng này, gì đây. Trốn học, thằng này, mày chết chắc rồi con ơi.

Nó vừa xem vở thằng Cà Rốt, vừa lẩm bẩm trong miệng, bực bội mở từng quyển vở ra với lời phê dày đặt của cô giáo, hắn chỉ biết che miệng cười vì không em nó còn dữ dội hơn cả nó nữa.

-Đừng bảo là đánh thằng nhỏ đấy nhá.

-Chứ còn gì nữa, dám chắc là chuyện nó đánh thằng bạn chẳng phải do thằng kia có lỗi đâu.

-Thế rồi có đi đón không?

-Không, cho bị đánh một lần mới chừa.

Rồi thì nó dẹp hết tập vở Cà Rốt trước khi chịu không nổi với những cái lời phê đỏ rực trong từng trang vở của thằng nhóc.

Được một lúc thì Abbu, Mèo, Kenty cũng đã đến, cả bọn rủ nhau đi ăn sáng, sau đó thì cùng ra công viên chơi.

Trời hôm nay quả thật mát mẻ, không có nắng cũng không mây đen, lạnh lạnh làm cho con người ta sảng khoái tinh thần.

-Lần sau, anh đừng đi xe này nữa nhé.

-Sao thế?

-Ở chỗ em, chẳng ai đi xe hơi thế này đâu, chỉ có anh với Kenty thôi.

-Ùm, anh biết rồi, thế lần sau anh đáp trực thăng được không?

-Này, cứ giỡn hoài, mà nghe nói mai là giỗ mẹ Kenty hả?

-Ùm, Mèo nói à, thường thì nó không muốn ai tới, chỉ mình nó thôi, nhưng năm nay không hiểu sao nó lại nhờ Mèo.

-Ừm, không biết Kenty thế nào với Mèo nhỉ?

-Cũng không biết nhưng mà chắc là có thích.

Hai đứa nó lại khoái bàn chuyện thiên hạ, trong khi trước mắt mình thì lại chẳng lo. Nó thì không biết làm sao mới có thế đâu được tốt nghiệp đây, nó giỏi mỗi những môn thể thao, còn các môn học trong trường nó chỉ giỏi mỗi Toán mà thôi, Ngoại Ngữ thì coi như căn bản lớp 6 cũng không có.

Ấy vậy nhưng tụi nó cứ vẫn ăn Tết như không biết rằng vào học là phải thi học kì 2 ngay lập tức để kịp cho việc ôn thi tốt nghiệp.

Chương 119

Công viên...

Boo xuống xe và chờ thằng Kenty gửi xe. Chẳng qua con nhỏ mặt đầm cho nên không thể đi xe của ABbu được, Mèo thì lại ngại nên không dám lên xe của Kenty. Chẳng hiểu giữa hai đứa ấy thế nào mà đến giờ phút này cứ mập mờ mãi chẳng chịu nói ra.

-Mèo à, có vẻ như thằng Kenty vẫn chưa bực bội đến độ ấy nhỉ?

-Là sao anh?

-Thế thì thân thiết hơn nhé, thể nào nó cũng phát khùng cho xem.

-Không được đâu, em sợ.

-Đừng lo.

Abbu nắm lấy tay Mèo và dắt con bé đến chỗ hắn và nó đang đứng. Kenty cũng từ xa đi về hướng ấy cùng với Boo.

" Vậy mà không có gì à?"

Abbu có vẻ rất thích chọc ghẹo vậy nên khi Mèo vừa gỡ tay cậu ấy ra, cậu ấy đã vội choàng tay qua vai Mèo và hối thúc con bé đi, trời sẽ sập ngay bây giờ nếu như thằng Abbu cứ muốn chọc điên ai đó như thế.

Nó đi gần hắn hơn và kéo vai hắn xuống nói nhỏ...

-Abbu có phải đang bày mưu gì đó không?

Hắn cũng quay lại và nói nhỏ vào tai nó.

-Chắc vậy, sắc mặt thằng Kenty càng khó coi thì mặt của Abbu lại rạng rỡ, đã thế thì mình cũng nên giúp một tay.

Nó và hắn đá nheo như "call" chuyện này.

______________

Tụi nó cùng nhau đi vào khu vui chơi sau khu cây xanh của công viên. Nó chỉ vừa chạy vào thì quên bẻn rằng sẽ chung tay chọc điên thằng Kenty, chạy vội vào khu nhà bóng, thậm chí người ta còn chưa trả tiền dư cho nó khi nó mua vé nữa. Hắn chẳng biết làm gì hơn vì hắn chẳng quen những cái trò con nít thế này.

-Zun à, vào đây đi, hehe.

-Anh không chơi đâu, em ở trong đó một mình đi.

-Ừa, cũng được.

Ấy rồi hắn bắt đầu bực mình, tìm ình một cái ghế đá gần đó và quan sát nó đang rất chi là hào hứng với tụi con nít đang ném banh trong đó.

Abbu không thèm để tâm đến thằng Kenty nữa mà lôi Mèo đi vào khu ăn uống, Mèo chỉ biết nhìn theo Kenty với một sự trông đợi nào đó nhưng tên ấy thì cố gắng chẳng nhìn theo, đi quanh quẩn một mình sau đó thì ra ngồi cạnh Zun.

Tít Tít !!

[ Đến rồi, khu vui chơi, cậu tự tìm đi, nhỏ ấy chạy đâu mất rồi ].

Hắn gửi tin nhắn lại cho Gia Huy sau khi vừa nhận được tin hối thúc từ đằng ấy. Hắn vẫn đang không được vui vì nó chỉ mãi ham chơi mà chẳng thèm ngó tới hắn.

Rồi thì từ đâu nhóm con trai nào đó đi vào khu vui chơi, hắn quan sát và nhận ra đó là bọn bạn cùng khối với tụi hắn.

-Gì đây, cái quái gì thế, cái trò con nít thế mà lắm người thích chơi vậy HẢ?

Hắn tự dưng lại nổi giận khi thấy bọn con trai đang mua vé vào nhà banh, nơi mà nó đang chơi cùng bọn con nít.

-Vào đấy đi.

-Không thích.

Kenty phì cười khi thấy hắn không được vui như thế này.

Trong khi đó Mèo và Abbu thì đang rất hào hứng với cá viên chiên. Hiếm khi Mèo được đi công viên thế này, lại còn được Abbu bao trọn gói thức ăn thế này thì thật là thích với con bé.

-Abbu à, em ăn thêm được không?

-Cứ thoải mái, mà quả thật là ngon em nhỉ?

-Hehe, cô ơi, 5 cây nữa nhé.

Sau khi hai đứa ấy đã ăn thoả thích, rời khỏi khu ăn uống về đi tìm trò gì đó để chơi. Bọn con nít thì hăng say ném banh, còn người lớn thì rủ nhau đi câu cá. Abbu dẫn Mèo đi đến khu câu cá bên bờ hồ trong công viên.

-Abbu này, có vẻ như mình tách khỏi nhóm rồi.

-Không thích đi với anh sao?

-Không có, chỉ là sợ mọi người tìm chúng ta thôi.

-Đừng lo, công viên không rộng lắm đâu.

________________

Những bóng cây to ngã xuống mặt đất tạo nên một màu xám che đi những ánh nắng bắt đầu xuất hiện dần. Chiếc ghế gỗ dài bên bờ hồ phía xa, một màu tím hiện ra trông u buồn và tĩnh lặng.

Có ai hiểu cho nhỏ ấy lúc này, lại không biết phải làm sao khi mọi cố gắng vứt bỏ hình ảnh tên ấy lại khó đến vậy. Boo mở chiếc túi xách của mình ra và cầm quyển nhật kí mới toanh kèm theo một cây bút cũng chỉ vừa mới mua đây thôi. Con nhỏ bắt đầu tập tành viết nhật kí...

..........

" Người ta thường nói công viên là nơi yên tĩnh nhất, và hiện tại mình đã tìm được một góc yên tĩnh ình. Suy nghĩ về những chuyện đã qua, khi cố gắng trở thành một người tốt, sao lại khó khăn đến vậy nhỉ. Cứ như ngày trước, một người xấu thì lại rất dễ, thay đổi để làm gì, tình yêu cũng không đến mà chỉ toàn là nổi đau. Một chút gì đó cảm thấy thất vọng sau khi biết tên ấy có bạn gái, một chút hy vọng khi tên ấy nhường phần thắng cho lớp mình. Rồi lại một lần thất vọng khi tên ấy hôn bạn gái của mình. Điều quan trọng nhất không phải do suy nghĩ của mình mà là tên ấy đã làm mình cảm thấy khó loại bỏ được. Thật là ác, ác với mình quá, họ chia tay nhau rồi nhưng sao mình lại cảm thấy nặng nề, có phải là do mình hay không. Thích mình sao, tên ấy chỉ nói chữ thích một ai đó dễ dàng như vậy sao, sự hy vọng nào đó nhóm lên nhưng mình không thể cho phép mình hy vọng gì vào tên ấy cả. Không thể..."...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro