Chương 90 ->99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 90

KENTY À!

Tiếng thét lớn từ Mèo, con bé chạy thật nhanh lại và ôm chặt lấy cậu ấy từ đằng sau, rồi thì cái ghế gỗ trong cả hàng ghế gỗ dài ở biển đập thẳng vào lưng con bé.

Kenty quay mặt lại và đỡ ngay lấy Mèo. Người như Mèo thì đã ngất ngay tại chỗ rồi. Cái thằng khốn nào bên lớp ấy cũng sẵn tay đập luôn cái ghế vào đầu thằng Kenty trong khi cậu ấy mở miệng gọi tên Mèo như sự cầu xin con bé tĩnh lại.

Ở biển và hoàng hôn buông xuống, bóng tối từ hai bờ mi khép lại với cả hai đứa ấy. Kenty gục xuống và máu từ trán cậu ấy chảy xuống. Mọi người thôi không tiếp tục nữa mà quay lại nhìn hai đứa ấy đang nằm đó mà mắt nhắm nghiền lại rồi. Nó hoảng loạn và chạy thẳng tới đẩy Kenty ra khỏi người Mèo, nó lay người Mèo nhưng con nhỏ thì vẫn không có động tĩnh gì là nhận thức được. Hắn cũng từ đó mà chạy lại đỡ lấy Kenty, cả Abbu cũng thế. Zun nhanh chóng cõng Kenty về phòng còn Abbu thì thay nó đưa Mèo về phòng của tụi nó. Tiểu Quân cũng hoảng loạn mà chạy theo vì Kenty, cậu ta chảy khá nhiều máu.

Khi mọi chuyện đã rồi thì thầy giám thị mới từ ngoài trở về, có lẽ do cả bọn nhanh chóng giải tán nên ông thầy không hề hay biết gì, chỉ những người phục vụ ở khách sạn mới biết chuyện đã xảy ra mà thôi.

.........

-Chuyện này chưa xong đâu.

Con Boo nói với cái ánh mắt đầy nỗi căm tức cái bọn bên ấy, nhất là cái con người đó, cái con người gây ra chuyện này. Nhưng tên ấy thì chỉ biết nhìn đáp trả với ánh mắt nuối tiếc gì đó, như sự xin lỗi thầm lặng vì vô tình gây ra chuyện như thế này.

________

Hoàng hôn đã thật sự lộ diện và hôm nay không có tiếng đàn từ ai đó nữa, cũng không còn ánh mắt nào đó từ khách sạn nhìn ra nữa. Mọi thứ trở nên vắng vẻ thật sự sau khi cái "sự kiện" căng thẳng vừa diễn ra. Tất cả đều trở về phòng và không một ai dám bước chân ra biển một mình, nhất là tụi bên 12A5 ấy...

Trong khi bọn lớp nó đang thầm lặng và nhanh chóng gọi bác sĩ nhờ sự giúp đỡ của các cô tiếp tân, hắn thì lại lo cho cái sự việc này bị thầy giám thị phát hiện. Hắn dặn dò những người phục vụ ở đây là đừng nói gì với thầy ấy nhưng việc này không biết có giấu được không khi ở đây cả trăm người chứng kiến.

_________

Bên phòng của bọn 12A5...

Không khí ở đây thật sự căng thẳng và cái thằng vừa gây ra tai hoạ kia thì chỉ biết lẳng lặng núp sau bọn con trai lớp ấy. Con Gấu lên tiếng...

-Mày nghĩ thế nào mà dùng ghế đập vào đầu nó vậy, nếu có chuyện gì xảy ra mày giải quyết được chắc.

-...

-Có gan làm thì ra đây đi chứ.

Tên Gia Huy không xen vào và lẳng lặng kéo tay con nhỏ bạn gái của mình ra khỏi phòng trong khi con nhỏ lớp trưởng lớp ấy chưa nói xong.

________

Biển lúc này vắng vẻ và chỉ có hai con người ấy mà thôi.

-Chuyện gì đã xảy ra, nói cho anh biết.

-Anh phải biết rõ hơn em chứ.

-Anh không thích nói nhiều...

-Thì anh cứ qua lại với con nhỏ đó, em không thích nên ...

-Nên mới kiếm chuyện với người ta chứ gì?

-... ừ thì, ... thì thế nào, anh cảm thấy khó chịu à, anh thích con nhỏ đấy rồi à?

-... em thôi cái kiểu vớ vẩn ấy đi.

Tên Gia Huy gằng giọng rồi quay mặt bỏ đi...

Từ xa, ánh mắt của ai đó nhìn ra và trông thấy, Boo cười nửa miệng rồi cầm vội những thứ mà Tiểu Quân bảo con nhỏ đi lấy bỏ vào phòng.

" Dù chuyện gì có xảy ra thì tình cảm của mấy người vẫn đậm đà vậy sao. Thật là nực cười khi mình phải thích cái tên như vậy".

Suy nghĩ của con Boo đủ cho thấy rằng từ sâu trong tâm can, con nhỏ hận cái tên con trai Hiệu Trưởng rất nhiều. Mà chắc là vì trước kia con nhỏ có chút gì đó nên bây giờ khi biết tên ấy như thế, con bé lại càng khó chịu hơn.

....

" Chắc là cô ghét tôi lắm rồi... Nếu bắt đầu là ở cái mức này, tôi sẽ phải chạy một quãng đường khá dài để cô nhìn về phía tôi"...

Những suy nghĩ ấy bị dập tắt khi tay con nhỏ ấy nắm lấy tay mình.

-Anh nổi giận với em đấy à?

-Thế em muốn thế nào?

-Anh có bao giờ như thế với em đâu. Có phải là anh thích con nhỏ ấy rồi không?

-Nếu đã nghĩ được như thế thì sẵn đây em cũng nên nói luôn đi, trước khi anh không chịu đựng được và phải mang danh là một thằng đểu đấy.

-Ý anh nói là... anh muốn... chia tay sao?

-Em nói xong rồi đấy. ANH ĐỒNG Ý!

Tên ấy gỡ từng ngón tay của nhỏ ấy ra, bỏ về phòng và khoá luôn cửa. Quan hệ giữa hai đứa này không đơn giản như con Boo từng nhìn thấy đâu, nó phức tạp hơn nhiều và giờ thì kết thúc chỉ trong chốc lát.

_______________

Mọi người lo lắng nhưng sự việc không mấy nghiêm trọng, Mèo, con bé tĩnh lại...

-Quậy, Quậy à, Kenty... cậu ấy có bị gì không, không bị gì phải không Quậy?

Con bé cuống cuồng cả lên và muốn chạy ngay sang phòng bên ấy.

-Tên đó không lạnh lùng đến nổi mà mày thế này lại không sang đây. Điều duy nhất là phải có gì rồi mới không ở đây.

Mèo thôi không cần biết gì nữa và chạy ngang sang phòng bên ấy.

________________

Những lý do để cả hai gần nhau hơn...

Những lý do đơn giản vô tình gắn kết và vô tình chia đôi...

Khi hoàng hôn vẫn chưa biến mất...

Một cặp nào đó chia tay nhưng...

Sẽ lại thấy một cặp khác cùng nhau ngắm hoàng hôn...

_________________

-Không sao, chỉ là thương tích nhỏ, không cần lo đến thế đâu Mèo à, haha.

Abbu cười to khi thấy Mèo hớt hơ hớt hãi mà tung cửa chạy vào. Con nhỏ ứa cả nước mắt khi Kenty ngồi ở giường với miếng băng trên trán.

Mọi người giải tán đi không rõ lý do nhưng nếu muốn biết lý do gì thì khỏi cẩn phải nghĩ nhiều, ngoài việc chừa khoảng trống lớn và không gian rộng cho cái cặp đôi "lãng mạn" này thì còn gì khác nữa.

Mèo ngại ngùng và không biết phải làm thế nào vì dáng bộ hớt hãi kiểu ấy đủ làm cho cả thế giới này biết con bé lo đến mức nào.

Đứng cứ như trời chụp hình ở đấy, con bé không dám tiến lại gần mà chỉ nhìn về hướng của Kenty, cậu ấy chợt phì cười rồi đứng dậy mở cửa và đi về hướng biển. Con bé đi theo sau...

Chương 91

Cậu ấy ngồi bên gò đá và không mang theo đàn, cũng không gì lạ vì chuyện vừa xảy ra như thế lại tĩnh táo cầm đàn mà đánh thì bọn bên kia sẽ tận dụng đợt sau đánh ạnh hơn không chừng.

Mèo vẫn đứng phía sau và không lên ngồi cạnh, con bé sợ cảm giác và cái ánh mắt tức giận của cậu ấy vào ngày hôm trước...

-Lại đây đi.

Những từ ngữ nhẹ nhàng nhất có thể của Kenty, cậu ấy biết là cái việc hôm trước vẫn chưa khỏi làm Mèo mau quên đi.

-...

-Một người bị thì không muốn, muốn cả hai thế này mới vui sao?

Một cuộc nói chuyện thật sự chính thức bắt đầu khi giới hạn từ ngữ một lần nữa bị phá bỏ. Mèo cười gượng ...

-Nếu là Quậy hay Zun hay Abbu, mình cũng làm thế thôi.

-Lưng không sao chứ?

-Không sao, trán của cậu...

-Không sao, đừng có mãi lo cho tôi như thế.

-... không phải là lo mà.

-...

Kenty không trả lời và nhìn về phía mặt trời đang buông xuống, vẫn rõ nét từng màu sắc một hơi ấm bao trùm nơi này.

-Có nhớ là sẽ giúp tôi gì không?_ Cậu ấy hỏi.

-Nhớ, giỗ mẹ cậu.

-Ừm.

Cuộc nói chuyện không kéo dài lâu khi mặt trời lúc này đang tạo nên một bức tranh đẹp trước mặt cả hai. Sẽ chẳng hay ho nếu mãi nói chuyện mà bỏ qua cái khoảnh khắc này. Mèo cũng vì thế mà quên đi mình đang ngồi cạnh cậu ấy, mãi đắm chìm vào mặt nước biển, màu sắc rực rỡ và làm lòng người nhẹ lại.

________

Quá lâu cho cái cảm giác này...

Quá lâu để thấy một năm thật là nhiều kỉ niệm...

Những kỉ niệm ban đầu thật đẹp...

Bây giờ cũng vậy...

Nắng, gió, biển,... hoàng hôn trên biển vắng...

Tự hỏi tình yêu đã đến chưa...

"Hoàng hôn" trả lời rằng: " Đừng vội vã"...

_________

Một ngày khép lại với một buổi chiều đẹp. Mọi chuyện xảy ra không mấy vui nhưng khiến tụi nó nhận ra mình cần gì và cần ai. Hạnh phúc là gì? Và cả nỗi đau là như thế nào?. Những ngày cuối cùng cho buổi đi chơi xa, xuân đến trong lặng thầm và cảm xúc cũng chậm chạp bước từng bước vào trái tim của mỗi con người.

Hoàng hôn đẹp không có nghĩ hoàng hôn luôn ấm áp... Nhưng buổi chiều hôm ấy thật sự ấm áp đối với con bé. Hãy cảm nhận khi có thể và hãy cầu nguyện cho những giây phút này chậm lại. Con bé đang dần mở cánh cửa băng giá ấy ra, để hoàng hôn thật sự tràn ngập trong cậu ấy và tình yêu của mọi người sẽ làm cậu ấy thay đổi.

Chương 92

chập 22 " CÓ NHỮNG YÊU THƯƠNG NÀO"

Đêm đến với những nỗi niềm khác nhau... Bên bờ biển vẫn còn bóng dáng mập mờ từ cả hai đứa ấy. Mọi chuyện may mắn thay không rắc rối và nghiêm trọng nên bọn 12A5 như vừa thoát được nạn. Ấy vậy nhưng vài chuyện lớn đã xảy ra bên lớp ấy, mà cái sự kiện lớn nhất đã xảy ra sau cái trận đánh nhau ấy là việc chia tay giữa tên Gia Huy và bạn gái của tên ấy.

Sự ồn ào bắt đầu gây cho lớp nó và cả bọn lớp nó thêm khó chịu. Đã gần tối và nay chẳng có hoạt động gì vui nên tụi nó muốn ngủ sớm, vậy mà...

-Chuyện này không liên quan đến tụi mày...

Bọn con trai lớp ấy đang làm um xùm trước cửa phòng của Gia Huy.

-Mày ra đi, phải giải thích mọi chuyện chứ, con Linh nó đang khóc la ở phòng bọn con gái kìa. Mày đã làm gì con nhỏ vậy hả?

-Tao không thích nói nhiều và tao không muốn nói chuyện với ai hết.

Cửa phòng lúc ấy bỗng mở ra, bọn con trai đi vào với chiếc chia khoá trên tay. Gia Huy mở mắt ra và rồi tiếp tục nhắm nghiền đôi mắt lại.

-Tụi bây ra ngoài đi, để tao nói chuyện với nó.

Một thằng trong cả đám ấy bảo tụi còn lại lui đi và ngồi cạnh giường mong là tên Gia Huy chịu nói chuyện gì đã xảy ra.

-Chuyện này không liên quan đến mày, tao đã nói rồi mà.

-Nhưng mà giữa hai tụi bây đã có chuyện gì?

-Muốn biết đến thế à. Ừ thì tao nói, nhỏ ấy chia tay tao, được rồi chứ gì?

-Chia tay mày à? Chia tay mày mà nó gục mặt khóc từ chiều đến giờ còn mày thì nằm trong đây ngủ ngon giấc, mày có nói ngược không đấy.

-Không tin thì đi hỏi nhỏ ấy thì biết, đi ra ngoài cho tao ngủ.

Rầm!

Tiếng xô cửa mạnh và cả bọn con gái lớp ấy đi vào cùng nhau, phía sau có bàn tay con Gấu nắm lấy cổ tay nhỏ Linh và kéo vào, nước mắt con nhỏ ướt cả đôi gò má.

-Chia tay là thế nào, Linh, có phải vậy không, mày chia tay Gia Huy?

-... không có...

-Em đừng có nói ngược như thế chứ. Em nói ra hai từ đó và anh tôn trọng em còn gì.

-Em không nói câu ấy, chỉ là em muốn hỏi đó có phải là suy nghĩ của anh hay không, em không có ý nghĩ sẽ chia tay.

Con nhỏ ấy nói trong nước mắt vì không phải từ cái ngày Gia Huy về trường mà trước đó, cả hai đứa ấy đã là người yêu của nhau. Việc chuyển về ngôi trường này cũng chỉ vì con nhỏ Linh mà thôi, ấy vậy mà bây giờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp hơn mức tưởng tượng. Nếu như nhỏ Boo có ở đây mà chứng kiến thì cũng không thể nào tưởng tượng ra được cảnh này trước đấy đâu.

-Vậy chỉ là hiểu lầm mà phải không. Gia Huy à, chẳng phải tình cảm giữa hai người tốt đẹp lắm sao? _ Con Gấu nói thêm vào chỉ để mọi chuyện tệ hại nhất đừng xảy ra mà thôi.

-Có lẽ mọi người không ai tán thành việc này nhỉ. Nhưng Gia Huy này đã nói thì không rút lại lời nói. Còn nếu mọi người cho đó là hiểu lầm thì để tớ đây khẳng định lại nhé.

Tên Gia Huy thôi nằm ở giường một cách tự nhiên ấy nữa mà đứng dậy đi về phía của nhỏ Linh. Lại gần gương mặt đầy nước mắt ấy hơn, dùng những ngón tay lau đi những giọt nước mắt cho con nhỏ ấy...

-Mình chia tay nha em...

Cười nhạt, tên ấy bỏ ra ngoài mặt cho những tiếng gọi níu chân từ cả lớp. Con nhỏ ngồi bệt xuống và ôm lấy đầu gối, tiếng oà khóc nghe xót xa lòng người vi dường như ai cũng biết rằng, khi đã trót phải lòng tên con trai này, khó lòng nào mà rứt ra được. Tên ấy không quá đẹp trai như Abbu, không quá lạnh lùng như Kenty, hay thậm chí là lãng tử như Zun, nhưng mỗi thứ một ít như thế đủ khiến cho con người ta điên đảo, mất cả phương hướng rồi.

_______________

Màn đêm bao trùm không gian, những ánh đèn mờ nhạt từ khu khách sạn không đủ làm cho bờ biển trong sáng sủa hơn. Gió mỗi lúc càng lớn và những bước chân đi trên cát bỗng mỗi lúc chậm lại.

Tiểu Quân dừng lại và thôi không muốn bước thêm bước nào nữa. Dù Mèo có che giấu đi chăng nữa nhưng tình cảm của con bé quá to lớn và quá mãnh liệt, những hành động ấy đủ ọi người biết con bé thích Kenty đến mức nào dù rằng vẫn chưa ai đoán ra Kenty thì như thế nào với con bé.

" Đã ngồi cạnh nhau như thế, ắt hẳn tình cảm của họ không đơn giản là bạn.."

Tiểu Quân hiểu rằng muốn tiếp cận với Kenty không phải là chuyện đơn giản. Một người kín tiếng và thậm chí là vờ như mình không nghe thấy gì từ mọi nơi trên thế giới, trừ khi hai tên bạn thân của cậu ấy xảy ra chuyện mà thôi, ấy vậy nhưng cũng có một người con gái nhẹ nhàng đơn giản bước từng bước chậm vào cuộc đời cậu ấy. Và nếu đã có một, sẽ không còn con đường nào rộng hơn để một người nữa bước đến. Bước lùi vài bước, Tiểu Quân quay mặt lại và trở về khách sạn mang trong lòng một nỗi buồn riêng.

Hãy cầu nguyện cho nỗi buồn ấy của con nhỏ mau chóng tan biến, lại vui vẻ và hoà nhập vào niềm vui mà lớp nó đang có.

Chương 93

Mèo bắt đầu co ro vì gió lớn, rồi thì chiếc áo khoát nào đó được choàng qua vai con bé. Như thường lệ mỗi khi cả hai bên nhau, cậu ấy vẫn làm vậy.

-Cậu sẽ lạnh đó.

-...

-Hoàng hôn đã trôi qua lâu rồi. Cậu vẫn thích ngắm biển về đêm sao?

-ừm,... vài chuyện sắp xảy ra.

-... là thế nào, chuyện gì cơ?

-Ba tôi.

-...

Mèo hoảng hốt nhưng lại không thốt nên lời. Chỉ cần nhắc đến cha cậu ấy dù một lần cũng đủ khiến cậu ấy nổi giận, nhưng nay thì chính cậu ấy lại nói ra.

-Giỗ mẹ, chuyện gì có xảy ra cũng đừng can thiệp vào.

-...ờ,... mình .... biết rồi.

Kenty thờ dài rồi đứng dậy đưa bàn tay về phía Mèo nhưng ánh mắt của cậu ấy vẫn hướng về biển, cảm nhận mùi của biển trước khi về khách sạn. Mèo cười mỉm rồi nắm lấy bàn tay cậu ấy, bàn tay cậu ấy không yếu ớt, mang một sức mạnh và lực hút nào đó khiến con bé nôn nao và đứng dậy một cách dễ dàng.

Rồi thì Mèo biết không nên nắm tay cậu ấy vì suy nghĩ của con bé rằng là cậu ấy chỉ muốn kéo con bé đứng dậy thôi.

Bàn tay Mèo buông nhẹ nhưng từ cậu ấy thì không.

-Kenty à...

-Đi thôi.

Cậu ấy trả lời gọn rồi vẫn nắm chặt bàn tay con bé, bước về phía khách sạn. Mèo bước từng bước theo với nụ cười hạnh phúc hiện diện trên môi, gò má con bé như đỏ lên và khắp cơ thể như bị đốt cháy với sức nóng không thể tả được ...

______________

Có những yêu thương nào?

Tình yêu, có phải vậy?

Thôi không hy vọng nhưng hạnh phúc thật sự đến...

Gió và biển...

Hoàng hôn biến mất để lại một hơi ấm mạnh mẽ...

Cậu ấy vẫn để ý đến con bé....

______________

..........

Đã một giờ hơn nhưng Gia Huy vẫn chưa về phòng. Bọn con trai từ cửa sổ nhìn ra ngoài xa, tên ấy vẫn đứng ngắm nhìn biển một cách lặng thầm...

" Xin lỗi em, nhưng cảm giác ấy dường như đã được chia sẻ cho người khác. Cái khoảnh khắc đó, sự cân bằng tình cảm ấy đang vẫn có một chút nghiêng về em, nhưng rồi khi anh vô tình xô cô ta, anh nhận ra phần tình cảm anh dành cho "người khác" ấy bỗng nhiều hơn anh dành cho em. Một người ích kỉ và chỉ nghĩ cho bản thân, sẽ không làm cho em hạnh phúc được đâu"...

Tên ấy độc thoại nội tâm một mình vì dù có mang danh là một thằng đểu thì trong tâm can tên ấy, tình yêu và đi đều có nguyên do và có cả nỗi buồn khi buông tay nhau ra.

Đêm ở biển cô quạnh, chỉ có gió, có tiếng sóng biển, có cái lạnh giá từ bên ngoài và cả bên trong lòng con người đang đứng ở đây. Hướng nhìn ra xa từ lan can trước một căn phòng thuộc khách sạn biển, nỗi hận và cả sự nuối tiếc gì đó... tình yêu sao phức tạp quá, một phần rất căm ghét nhưng một phần nào đó lại không thể cầm lòng được.

Những bước chân của tên ấy hướng về khách sạn, trời đã khuya và không còn một ai ở đây cả...

.................

Stand by me ... and I'm sorry ....

_______________

Dừng chân, nơi tên ấy đứng cách phòng của nhỏ Boo không quá xa, ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt còn lại ở đây và vào lúc này. Ắt rằng cả hai hiểu đối phương đang nghĩ gì nhưng có lẽ rằng chính bản thân không chấp nhận những suy đoán của chính mình mà thôi. Boo thôi không nhìn tên ấy nữa mà đưa ánh mắt về phía biển, cảm giác khó chịu nhất mà con nhỏ từng trải qua.

Hãy để Boo, con nhỏ nhớ lại cái khoảng thời gian chuyển đổi tính cách của mình từ một đứa chuyên ganh tị, đố kị, quá cuồng nhiệt trước bọn con trai... nhưng giờ thì đã khác. Con nhỏ không còn hứng thú và bộc lộ cảm xúc của mình, cũng không cảm thấy ganh tị với Quậy hay Mèo. Nhưng không phải vì thế con nhỏ trở thành hoàn hảo, một chút ganh tị vẫn còn đó vì con nhỏ nhận ra mình có gì đó rồi, không phải là cái "cuồng" vốn có trước đó mà là cảm xúc mãnh liệt nào đó khiến con nhỏ trở nên lặng lại và nghĩ về bản thân mình hơn. Có gì hơn người kia không, về sắc đẹp, tài năng hay cả tính cách, rồi thì con nhỏ nhận ra, mình không đẹp bằng hoa khôi nhà ấy, cũng không hẳn tài năng hơn và tính cách thì lại càng không rõ. Nhưng chắc rằng về cái vẻ bề ngoài của mình, Boo tự ình một vé thua và thôi không trông mong vào cái cảm giác của mình với bọn con trai nữa. Đã ganh tị rồi nhưng con nhỏ vẫn không nhận được gì từ tên ấy ngoài cái xô vai khiến con nhỏ té xuống cát. Ấy vậy nhưng đừng vội kết luận mọi chuyện, thông minh cũng có thể bị hoá ngu ngốc, xinh đẹp cũng có thể phút chốc trở nên xấu xí thì việc không xinh đẹp cũng có thể trở nên dễ thương trong mắt "người khác" mà.

Trong khi Boo mãi nghĩ những điều vớ vẩn nhất mà con nhỏ cho đó là những lập luận đúng thì tên ấy đã ngồi cạnh bên lan can lúc nào không hay biết.

-Này !!!

-...

-Mất hồn rồi à?

Gia Huy, tên ấy lay nhẹ con Boo khi con nhỏ cứ mơ màng nhìn về phía biển đang đánh từng đợt sóng.

-HẢ?

-Này là tôi hữu hình đấy nhé.

-Sang đây làm gì, mọi chuyện như thế chưa đủ sao?

-Chắc là chưa._ Tên ấy nở một nụ cười nửa miệng để lộ cái "dimple" từ đâu ra mà bây giờ ở gần thế này, nhỏ Boo mới phát hiện ra.

-Tôi... không thích nói nhiều.

-Này, câu nói đó độc quyền của tôi mà.

-Mình anh có miệng chắc.

-Haha,...

-...

Tên ấy cười lớn rồi chợt im lặng đi khi ánh mắt con nhỏ ấy như vô hồn trước cái "lúm đồng tiền" "vô duyên" ấy. Có lẽ tên ấy thừa biết rằng chính con Boo cũng dễ chết ngất với cái "dimple" ấy, thôi cười và nhìn vào ánh mắt nhỏ Boo, chút gì đó khiến cậu ấy cảm giác như khoảng cách này sao mà gần quá.

-Sao nhìn tôi mãi thế.

-... ờ... thì... không có gì. Anh về phòng đi, cứ ở đây thì tôi không chắc chắn nhỏ Quậy sẽ để yên nếu nó thức giấc đâu.

-Sao lại là Quậy, tôi thì đang chờ cô đấy chứ.

-Tôi chẳng hơi sức đâu mà đánh anh.

-Hay rằng là không thể đánh... có phải... vậy không._ Ánh mắt dò xét ấy làm cho Boo bối rối, đừng có như thế mãi, không thì chưa hết tuần chơi biển, con nhỏ đã ngã gục trước cái cách đối xử với con gái của cậu ấy.

-Tôi không muốn dính dán gì đến anh cả, đừng có cái kiểu nhìn ấy, rợn cả người.

-Sao lại không dính dán, đã chẳng phải nói, con dâu của mẹ tôi rồi còn gì.

-Con dâu của mẹ anh ở khách sạn bên kia đấy.

Nụ cười trêu ghẹo của Gia Huy không hiện diện được lâu thì tắt ngụm. Boo nhắc đến nhỏ Linh và Gia Huy như vừa được nhắc lại một nỗi buồn và một sự cắn rứt.

-...

-...

-... ngủ ngon nhé... tôi về phòng đây. Xin lỗi vì những gì đã xảy ra, tôi không cố ý làm như thế với cô.... Gửi lời xin lỗi của tôi đến lớp cô và hai người bạn bị thương của cô...

Ánh mắt buồn bã của cậu ấy làm mất đi cái "dimple" giết người, rời khỏi lan can và bước từng bước về phía khách sạn. Ánh mắt luyến tiếc nào đó đang hiện diện nơi này...

" Mày sao vậy... phải kìm, mày phải kìm được chứ"...

Thôi đi Boo à, quá muộn vì tên ấy đã để ý đến nàng rồi!

Những bước chân gần về đến phòng của cậu ấy, bỏ tay ra khỏi túi quần, sợi dây chuyền nằm trong lòng bàn tay của cậu ấy... nắm chặt lấy, có lẽ là một thử thách mới, một sự chinh phục mới mà chính Gia Huy cũng không biết rằng có bền lâu hay không. Tên ấy nhặt được sợi dây chuyền ấy ngay cái lúc con nhỏ vừa bỏ đi, con nhỏ cũng không nhớ rằng mình có giữ sợi dây chuyền ấy hay không. Chỉ biết rằng tên ấy đòi thì ắt con nhỏ đang giữ, nhưng rồi cũng do vậy mà việc rứt ra khỏi Gia Huy là một điều không dễ dàng cho con nhỏ rồi.

Chương 94

Chỉ mới đây đã trải qua bốn ngày, không có gì đặc sắc nhưng cũng do trận đánh nhau hôm qua làm cho việc này đọng lại gì đó mạnh mẽ trong tụi nó.

Nay là một ngày mới ngày thứ năm trên biển. Thầy giám thị dường như giải quyết xong mọi chuyện và bắt đầu trở lại với việc quản lí bọn học sinh nghịch ngợm và phá phách này rồi.

Teeeeeeeeeeeee !!!!

Tiếng còi lớn, mọi người tập trung xếp hàng lại sau khi đã tập xong bài thể dục buổi sáng.

Kenty có lẽ còn đau đầu nên chỉ đứng đấy chờ cho việc tập thể dục này kết thúc. Mèo thì mỗi lần xoay hông lại nhăn nhó nhưng không dám la lên vì sợ thầy giám thị phát hiện. Đấy thì bọn bên 12A5 thừa biết dù không có gì nghiêm trọng nhưng cũng chẳng nhẹ gì. Cái thằng hôm qua lên máu "anh hùng" nay thì bị cả chục ánh mắt từ lớp nó hướng thẳng vào. Nhất là bọn con gái, chuyện gì thì bỏ qua chứ chuyện đánh lén thế này thì thù có mà dai lắm.

Nó thì lại chẳng thèm nghĩ đến những chuyện ngày hôm qua nữa, tập trung tinh thần và lắng nghe thầy giám thị nói.

________________

-Đã tập trung đủ chứ hai lớp trưởng?

-Vâng thưa thầy! – Vâng thưa thầy!

-Ừm, tốt. Nay sẽ có vài hoạt động kéo dài cả ngày. Các em nên có tinh thần tập thể hơn. Tuy rằng mấy hôm nay chúng ta đi du lịch biển nhưng thầy thì chưa tổ chức gì liên quan đến biển cả. Bởi vậy hôm nay, nhiệm vụ khó khăn nhất và có lẽ tốn nhiều sức lực nhất, mỗi lỗi sẽ đi nhặt vỏ ốc, to nhỏ không nói, sau 12 giờ trưa chúng ta sẽ đem cân, lớp nào có số lượng vỏ ốc nhiều hơn sẽ được dùng cơm trưa, luật vẫn như cũ, đội còn lại sẽ ăn phần mà đội kia chưa dùng tới. Bắt đầu nào, các em có 5 tiếng, hãy tranh thủ.

Cả bọn nhất trí rồi rời hàng cùng nhau chạy xuống biển. Nó và Boo thì nhanh chóng chạy về phòng kiếm được vật gì to to để có thể đựng được nhiều vỏ ốc. Riêng bọn con trai thì đã lột hết áo và chạy thẳng xuống nước với bọn con gái còn lại. Riêng Kenty thì không thể xuống vì trán cậu ấy đang băng một miếng băng to đùng.

-Em sao thế Kha, trán của em bị sao thế?

Chương 95

Bọn 12A5 đi ngang qua bỗng dưng xanh cả mặt vì sợ Kenty sẽ nói những điều mà bọn ấy không mong muốn.

-... không có gì... thưa thầy...

-Chuyện gì, em nói đi chứ?

-... THẦY! Bạn ấy bị té rồi bị đập đầu vào cạnh giường nhưng chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ.

-Em ở cùng phòng hay sao mà biết rõ thế?

-Không ạ, bạn Zun kể cho em nghe.

Nó nhanh miệng ứng biến hộ cho Kenty rồi nháy mắt với bọn con trai dưới biển mau lên kéo Kenty đi, nó thì tiếp chuyện...

-Thầy ơi, tụi em phải tranh thủ đi nhặt vỏ ốc nữa, thầy cứ hỏi như thế thì lớp em mất đi một người rồi, em đi đây, buổi sáng nóng nực nhé thầy, haha.

Nó cười lớn rồi nhanh chóng cầm nguyên cái thùng nước to của lớp nó đã uống hết. Con Boo cũng nhanh chóng chạy theo sau không quên đá mắt chọc ghẹo ông thầy, cách đây hai bữa có trận dìm nước ngoạn mục mà, hehe.

___________

Kenty muốn trở về phòng nằm nghĩ...

-Ở lại với cả lớp đi, chỉ còn ba ngày, cậu không thể ngủ mãi như thế được.

Mèo gọi theo và Kenty dừng chân lại.

-ĐÚNG RỒI ĐÓ! CẢ HAI NGƯỜI NGỒI TRÊN ĐẤY MÀ ĐÀO ĐẤT TÌM VỎ ỐC ĐI, KHÔNG CẦN XUỐNG ĐÂY ĐÂU._ Nó từ xa hét lớn vào trong khi con Mèo nói đâu có lớn, công nhận là nó thính thật, hay là do đoán mò giỏi cũng không biết.

-Ừ, Ở ĐÂY ĐI KENT... NÀY RA XA TÌM ỐC LỚN KHÔNG?_ Hắn cũng châm thêm.

-ĐƯỢC, VỎ ỐC NÀO LỚN HƠN THÌ ĐƯỢC QUYỀN NHẤN NƯỚC NGƯỜI CÒN LẠI, Ô-KÊ.

Hắn và nó lại cái trò cá cược, đấy rồi lại đủ chuyện xảy ra cho xem.

.........

Cả bọn hăng say mò ốc, lâu lâu lại ném cát vào mặt nhau. Ở từ xa nhìn về phía biển ai cũng thấy rõ rằng lượng học sinh tắm biển được chia làm hai và tách xa nhau. Một bên là lớp nó còn bên kia là 12A5.

...

..

.

Rồi khi hai tiếng đồng hồ trôi qua, trời lên nắng đã lâu và tụi nó như kiệt sức. Lớp nó công nhận là lực không tả được. Nhìn về bên kia chỉ mới 2 bình nước còn lớp nó thì đã được gấp đôi rồi. Chẳng qua nhờ mấy con ốc lớn của nó mang về làm cho thể tích tăng đáng kể. Nói đến đây thì ai chẳng biết dụ cá cược kia của tụi nó thế nào rồi, hắn bị dìm nước đến xanh cả mặt còn nó thì cũng kiệt sức vì nhấn nước hắn quá khí thế, haha.

-Này, tha cho anh đi chứ.

-Suỵt, sao lại xưng như thế, bị phát hiện thì sao?

-Ờ thì... KHÔNG CHƠI VỚI CÔ NỮA.

-NÀY, SAO LẠI LỚN TIẾNG VẬY HẢ, VẪN CÒN THIẾU MỘT LƯỢT, LẠI ĐÂY, ... NHANH LÊN...

Hắn bắt đầu bơi ra xa hơn để chạy trốn nó, nó thì dư sức đuổi theo, sống công bằng sòng phẳng quen rồi nên phải đòi được nợ mới chịu.

_______________

-Này, hai đứa nó bơi ra xa thế lỡ có chuyện gì thì sao?

Con Boo lo lắng vì chỉ ra xa, nhỏ Tiểu Quân cũng gật đầu nhưng biết làm sao khi nhìn ra xa chỉ thấy 2 chấm nhỏ bên tận vách núi bên kia cơ chứ.

Mèo cũng vì thế mà đứng dậy chạy ra nhìn xem nó và hắn đang ở đâu. Riêng Kenty lúc này, chẳng ai để ý đến cậu ấy nên cậu ấy chẳng buồn suy nghĩ mà đứng dậy bỏ về phòng, tắm và lại tiếp tục ngủ.

Mèo quay lại và không thấy cậu ấy đâu, nhìn về hướng phòng của Kenty thì cánh cửa ấy vừa đóng.

Boo đi lại và vỗ vai Mèo:

-Này là đừng có tỏ vẻ nuối tiếc vậy chứ, người ta phát hiện hết đấy.

-Có tiếc nuối gì đâu, mà tại vì,.. là...

-Cô ạ, ai mà chẳng biết cô thế nào với cậu ấy. Cố gắng lên nhé, ngoài cô ra thì không ai làm cậu ấy lung lay được đâu, hehe.

Con Boo cười hiểm rồi lại tung tăng chạy ra biển. Mèo thôi không nhìn về hướng ấy nữa, chuyển ánh mắt ấy về bên lớp bên kia.

Nắng gay gắt và bọn bên kia không muốn thua nên hăng say và nhiệt tình vô cùng với chuyện đi mò tìm vỏ ốc. Mèo bỗng mỉm cười khi thấy lớp bên ấy cũng vui không kém lớp của con bé. Nhưng đâu đó, những ánh mắt buồn và những đôi môi không hé nụ cười dù rằng xung quanh rất nhiều niềm vui. Con nhỏ đã gây chuyện với Boo buồn bã bỏ về phòng trong khi tên Gia Huy thì không quan tâm tới, mãi ngồi đắp cát lên chân sau đó thì để sóng biển rửa sạch.

-Boo, cái tên ấy "body" chẳng thua gì bọn con trai lớp mình nhỉ, hihi?

-Mày thôi đi, đẹp để làm gì, đểu cũng thế thôi.

-Chẳng phải trước kia mày thích loại con trai có nhan sắc lắm sao, nay lại phản ứng mãnh liệt thế.

Tiểu Quân chẳng mấy khi có chuyện gì đó đáng để chọc tức nhỏ Boo.

-Trước khác, giờ ... khác... đừng nhắc nữa.

____________

Mèo chợt phì cười khi nhỏ Boo bảo không quan tâm ấy vậy mà lâu lâu lại nhìn về hướng ấy. Rồi đến khi con nhỏ đánh vào đầu mình mấy phát rõ đau, tập trung cao độ vào việc mò vò ốc thì lúc này đến lượt bên kia...

" Chẳng hiểu hai người này thế nào nữa. Lúc thì người này nhìn, lúc thì đến người kia ngắm. Chẳng nhẽ vì chuyện này mà bạn gái của tên ấy mới gây chuyện với Boo nhỉ. ... Chắc lại vậy, lập luận duy nhất có thể và không cần chứng minh, hèhè".

Mèo cười rồi gật đầu đắc ý, con bé ít khi để ý đến chuyện của người khác ngoài trừ Quậy, nhưng nay lại để chút sự quan tâm ấy bạn cùng phòng, Mèo phát hiện có nhiều điều thú vị sau khi khám phá ra.

" Quả là ánh mắt của cậu ấy không mang tính chất đểu. Nếu tình cảm có thể định nghĩa được thì nó cũng trở thành môn Toán hay Lý hay Hoá gì rồi, đằng này thì mình thấy cậu ấy cũng không đến nổi bị nhỏ Boo gọi là đểu"...

____________

Trong khi nhỏ Mèo "thần kinh" này rãnh rỗi không có người để quan tâm thì tự mở chiến dịch bình luận tự do trong suy nghĩ về người khác. Một tiếng đồng nữa lại trôi qua và cũng không lâu nữa đến giờ dùng cơm trưa rồi...

___________

Hắn và nó lên bờ rồi, nhưng bờ ở đây không phải là chỗ bọn lớp nó tập trung mà là tận cái nơi mà mỗi sáng hắn thường lôi nó ra để mở những trận cãi nhau cho đỡ phải quên hình ảnh của nhau.

-Này là anh vào bờ trước, tới lượt em rồi đấy, haha.

Nó ngượng cười để tạo không khí hoà thuận, chẳng dễ gì hắn lại bỏ qua cơ hội dìm nước nó.

Kéo tay nó xuống biển lần nữa nhưng nó thì cố chống cự cho đến khi cả hai té xuống cát, nó thì cố bám vào cát biển mềm nhũn, còn hắn thì cố gắng kéo chân nó để lôi cho bằng được nó xuống nước.

-EM ĂN GIAN MÀ LẠI CÒN CỐ CHẤP NỮA.

-LÀM GÌ CÓ, EM CHỈ CÁ VỚI ANH VỤ BẮT ỐC THÔI, AI LẠI CÁ CƯỢC VỤ BƠI VÀO BỜ TRƯỚC ĐÂU.

Hắn không đôi co nữa mà tiếp tục lôi nó xuống nước cho bằng được. Nhưng rồi do cái việc bị dìm nước nảy giờ, hắn kiệt sức và thôi không cố gắng nữa.

-Này, đã thế thì bù cái khác đi chứ, em ăn gian thật đấy.

-Anh mới ăn gian đấy.

-Được rồi, bỏ chuyện này, vụ cá cược trước của em, anh vẫn chưa đòi.

-Chẳng phải sáng nào em cũng ra biển cùng anh à?

-Hay nhỉ, ngay cái lúc ai cũng ra biển cả thế này, không tính.

Nó không thèm cãi lí với hắn nữa mà chạy dọc bờ biển rồi mới xuống nước bơi về chỗ bọn lớp nó đang mò ốc. Hắn cũng phì cười và bơi theo sau cho đến khi bơi ngang hàng với nó.

-Chắc là, mọi người biết cả rồi nhưng không nói thôi.

-Không biết đâu, mọi người vẫn nghĩ đơn giản là hai đứa đang bơi đua với nhau thôi.

-Ừm... mà anh chỉ vừa hết bệnh, em nở đối xử với anh thế đấy hả, dìm nước như thế anh có bị gì thì ai ... yêu em... hả?

Nó chợt bị sặc nước khi vừa chuẩn bị lặn xuống. Ấy rồi thì nó vùng vẫy theo kiểu là không bơi được nữa, nhưng cũng chỉ có như thế mà hắn vội vã kéo nó lên vào ôm nó lại.

-Em có sao không, Quậy?

-Không sao,... **ặc**, chỉ là bị sốc thôi, haha, ai yêu anh đâu mà lo là anh bị gì.

-Thật không?

-Thật mà.

Hắn buông nó ra rồi bơi ra thật xa với bờ hơn, buông lỏng cả hai tay hai chân để có thể chìm xuống dưới.

Riêng nó lúc này thì cười khoái chí vì cứ nghĩ hắn đang làm lẫy.

-ZUN À, EM CHẲNG CỨU ANH ĐÂU.

-...

-LÊN ĐI CHỨ, CHẲNG VUI GÌ CẢ...

-...

-ZUN ...

Nó gọi hắn và hắn thì không trả lời, cứ như thế được chừng mười giây, nó hoảng loạn và lặn xuống tìm hắn.........

Chương 96

-Zun à, tĩnh lại đi, đừng có giỡn như vậy chứ.. Zun à ... ZUNNNN....

Hắn nằm ngay đơ ra đấy chẳng trả lời,...

-Này là em không muốn làm cái kiểu như lúc mới gặp đâu đấy, mặc kệ anh chết anh sống đấy, Zun à.

Nó cứ ngồi đó mà lay người hắn, hắn thì vẫn bất động không trả lời hay có biểu hiện gì cho thấy sự tĩnh lại.

Nó đành áp sát tai vào lồng ngực hắn để xem tim hắn còn đập hay không, nhưng rồi thì bàn tay ấy ôm lấy nó...

-Này, chơi gì kì vậy hả.. này...

-Cảm ơn đã cứu tôi.

-Gì vậy, có buông ra không cái tên giun đất này.

-Haha, anh chỉ muốn "preview" lại cảnh hôm ấy thôi, có phải là từng nghĩ anh sẽ thế này không?

-Oải, cái vế trước thì có chứ cái cảnh ôm này thì không có đâu, người ta thấy bây giờ.

Hắn buông nó ra trong khi nó thì cố vùng vẫy để thoát khỏi hắn. Ấy rồi thì hắn ngồi cười khoái chí không tả được, may rằng nó thông minh không để hắn lừa đến mức phải hô hốp nhân tạo, haha.

Hắn cười khi nhìn gương mặt bực bội của nó, cái cảnh nó kéo hắn vào bờ nhìn thật nực cười, chẳng hiểu sao nó lại lôi chân hắn như kéo lướt ấy.

-Nhắm mắt lại đi, mắt em dính cái gì kìa?

Nó đang cáu giận thì thấy mặt hắn có vẻ nghiêm túc, ừ thì cũng đang thấy khó chịu ở khoé mắt nên nhắm lại để hắn lấy giúp cái gì đó ra.

... ... ... ... ... ...

Hắn lại gần hơn và lấy cái gì đó ra ở khoé mắt của nó, xong thì bàn tay hắn không vội vàng rời khỏi gương mặt của nó. Nó mở mắt ra và thấy hắn vẫn đang mãi nhìn nó...

... Bàn tay hắn đưa dần xuống cổ nó, nó bắt đầu lạc vào cõi vô thức và tiếng *teee* mà nó từng nghe được lúc ở nhà hắn, cái lúc mà hắn gần sát nó đến thế này... xuất hiện một lần nữa.

Dần dần mắt hắn nhắm lại, gương mặt hắn xoay nghiêng dần rồi thì chạm vào môi nó. Nó như không còn biết mình đang nghĩ gì, cảm giác khó tả dù một lần hắn từng để nó cảm nhận cái cảm giác này.

......................

.... Lại một lần nữa hắn hôn nó......

..........................................................

Thời gian như không còn trôi nữa, không gian như dừng lại, như một bức tranh đẹp, có nó và hắn. Gió biển như không thay đổi lực và chuyển hướng nào cả, chỉ riêng hắn vẫn đang thay đổi tư thế mà thôi, hihi.

Rồi khi bàn tay hắn rời khỏi cổ của nó, hắn ôm nó nhưng mắt hắn vẫn không mở ra.

-Không ai phát hiện và em thì không được nổi giận với anh đấy.

-...

_____________

" Mình sẽ luôn bên nhau nhé em, cho dù bao gian nguy khó khăn...

Một tình yêu sâu trong trái tim, anh dành cho riêng em biết không?... "...

________________________

AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!

Tiếng thét thất thanh từ thằng Phương,..

-Gì vậy?_ Abbu giật cả mình và quay sang nhìn thằng Miss đang hoảng loạn bơi ra xa hơn.

-Abbu ơi... chết tao rồi... tao bị... bị...

-Bị gì, đừng bảo hăng say giỡn quá làm mất cái quần rồi nhé, haha.

-...

-Gì thế, im lặng như vậy đừng bảo là tao nói đúng rồi đấy nhé.

-AAAAAAAAA, mày đừng có chọc tao nữa, về phòng lấy dùm tao cái khác đi Abbu, tao xin mày đó, Abbuuuuuuuuu...

-Hahaha, cái gì ..... mày nói thiệt đấy hả,.... Haha, trời ơi,... đau bụng... haha....

Cả bọn lớp nó cũng cười lớn làm cho cái lớp bên kia đưa ánh mắt không mấy thiện cảm mà nhìn. Cả bọn làm lơ và bơi xa chỗ thằng Phương hơn, chỉ còn mỗi tên ấy bơ vơ không dám lại gần bờ... bó tay.

-Tụi bây sao lại đối xử với tao như VẬY? HẢ?... AAAAAAAAAA

-... Này Phương à, có chuyện gì thế?

Mèo đứng dậy khi thấy có chuyện gì đó có vẻ vui đang xảy ra. Rồi thì mặt thằng Phương mếu máo chuẩn bị cho tiết mục năn nỉ.

-MÈO, VÀO TRONG ĐI, KHÔNG CÓ GÌ ĐÂU...

-MÈOOOOOO !!! GIÚP PHƯƠNG ĐIIIIIIIIII....

-Ờ ờ, Phương bị làm sao?

-VỀ PHÒNG PHƯƠNG LẤY GIÙM PHƯƠNG CÁI... cái... cái......

-Cái gì nè?

-...

Abbu cười lớn rồi đi lại gần Mèo hơn và nói nhỏ, sợ rằng cứ tiếp tục thế này thì thằng Phương sẽ oà khóc giữa biển không chừng. Nhưng rồi thì Mèo cũng không nhịn được cười và ra dấu hiệu "Ok" với thằng Phương khiến cậu nhỏ thở mạnh như vừa cầu xin ơn trên ình một thiên thần hộ mệnh, không ác như cái bọn ma quỹ lớp nó.

_____________

Cũng đã gần 11 giờ và chỉ còn 1 tiếng nữa để hoàn thành nhiệm vụ "Cơm trưa". Sẽ tội cho tụi nó nếu hôm nay lại không được ăn.

Mèo đi về hướng phòng của bọn con trai để lấy hộ thằng Phương vật quý nhất với cậu ấy lúc này. Cái người mà hạng nhất trong cuộc thi Miss mà để lộ hàng thì cuộc đời cậu ấy sẽ chẳng còn gì, haha.

Mèo quên rằng là Kenty về phòng nên trông con bé không có gì lo lắng, ung dung mở cửa phòng từ chìa khoá của Abbu đưa, ấy vậy nên có thêm một chuyện động trời động đất nữa xảy ra.....

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!. Dạo này tụi nó cứ thích luyện giọng.

Bàn tay ai đó nhanh chóng bắt lấy cổ con bé và tay còn lại thì bịt ngay cái miệng đang hét hết "volume" có thể, mắt con bé mở to và tim con bé lúc này ai biết nó đập cỡ nào không, xem nhịp tim con thỏ thì biết nó nhanh cỡ nào, haha.

Suỵt !!

Chương 97

Suỵt !!

Kenty cũng hoảng hốt và chụp vội lấy miệng con bé, nhưng chắc vì quá gấp gáp nên cậu ấy vô tình để rơi cả chiếc khăn xuống đất. Rồi thì việc thấy thân trên của cậu ấy đủ khiến con bé hét lên như thế, thủ hỏi nếu luôn thân dưới cũng phơi bày thì con bé thế nào...

... ngất ngay tại chỗ...

Phải là phải giải thích rằng cậu ấy cũng may là có "underwear", lỡ như không có thì chắc..... ôi cái tảng băng bị đập nát và banh chành mất. Kiểu nào thì cũng may rằng tên Kenty còn chụp ngay lại cái âm thanh ấy, không thì sẽ không biết còn bao nhiêu người thấy được cảnh lúc này nữa.

-Này, tĩnh lại đi...

Cậu ấy sau khi mặt lại quần áo đàng hoàng thì lay người nhỏ Mèo vậy, con bé cứ nằm ngây đơ ra đấy chẳng nói cũng chẳng mở được con mắt nào...

______________

Cái tên này cũng chẳng hiểu nổi vì sao mà cái nhà vệ sinh đâu có nhỏ đâu, lại không thích mặc đồ trong ấy, lại cứ muốn ra ngoài thay đồ. Rồi thì số trời đưa đẩy đẩy đưa con bé vào phòng và rồi thì sự kiện "kinh khủng" nhất với cậu ấy trong ngày hôm nay là chuyện này đây.

...

-Này, đừng có khóc nữa...

-Không đấy...aaaaa........

-Thế vào đây làm gì?

-Bộ muốn à...

-...

Kenty không muốn đôi co vì đó giờ cậu ấy cũng không thích như thế. Mà cũng một phần là do Mèo đang khóc lóc bực bội, trông con bé khó chịu và cọc cằn với cậu ấy.

-Lỡ như cả bọn con gái vào thì thế nào, bình thường à...

-...

Kenty thở dài vì cậu ấy thừa biết con nhỏ khó chấp nhận được chuyện này, trong mắt con bé cậu ấy là một người con trai kín đáo, cẩn thận và không muốn một ai có thể hiểu mình. Thế mà hôm nay thì coi như thấy sạch cả rồi, chừa vài chỗ không được phép thấy thôi. Kenty, cậu ấy ngượng nhưng càng nói nhiều hơn thì cái sự ngượng ngùng ấy càng tỏ rõ, vì vậy im lặng luôn là giải pháp tốt nhất.

Mà suy đi tính lại, chẳng ai lại "vô duyên" như nàng Mèo cả, tự dưng lại khóc um xùm cả lên, sốc đến thế cơ đấy.

-Này là đừng có khóc nữa, người thiệt thòi có phải là cô đâu.

-Này là sao không thiệt thòi, người ta chưa bao giờ nhìn một ai sạch sẽ từ đầu đến cuối như vậy đâu.

-Ờ thì... ... ...

Mèo thôi không muốn nghe nữa vì có lẽ chuyện này ngoài sức tưởng tượng của con bé, bất chợt mất hình tượng đẹp từ cậu ấy, Mèo bỗng bực bội và cầm ngay cái quần của thằng Phương bước ra khỏi phòng,...

Kenty nắm tay con bé lại...

-Đừng nói cho ai về chuyện này đấy.

Mèo không thèm trả lời và đưa ánh nhìn đầy bực tức cho Kenty sau đó thì cậu ấy đành buông tay cho con bé đi ra.

Đấy rồi sau khi Mèo đi rồi, tên ấy đập tay vào trán mình, có vẻ như chuyện này cũng ngoài sức tưởng tượng của cậu ấy chứ huống gì con bé.

Làm cách nào để xây dựng lại hình tượng đây, chắc có lẽ nhờ chuyện này mà "bạn" Kenty khó lòng nào mà chọc giận nhỏ Mèo.

_____________

-MÈO, em sao thế...

Abbu đi về hướng con bé khi thấy mặt con bé đỏ bừng, lại còn đi lâu như thế. Nhìn từ xa thì mặt thằng Phương sáng rực lửa khi thấy cái quần của mình đang trên tay của nhỏ Mèo.

Cơ mà việc hỏi thăm của Abbu chỉ dạng xã giao thôi, thực chất thì...

...

-BOO À, DẪN MÈO VỀ PHÒNG ĐI, CÓ VẺ MÈO MỆT RỒI.

Cậu ấy giật phắt lấy cái quần và nói vòng vo với Boo, con Boo cũng hiểu và nhanh chóng lôi Mèo về phòng trong khi thằng Abbu hướng về phía của thằng Phương.

-Này Phương, cần cái này hả?

-Ừ ừ, đưa cho tao nhanh lên.

-Sao được. Lên đây lấy, mày còn "under" ở đó mà lo gì, haha.

-Này... Abbu... Này... mày ác vậy hả?

-Thế thì giúp tao đi, chuyện hôm trước ấy.

-Thôi, không được đâu, tao hứa với thằng Zun rồi.

-Vậy thì thôi.

Ấy rồi thì Abbu cười đểu và ném ngay cái quần ra xa bờ hơn, te te la cà với bọn cùng lớp dọc bờ biển. Thằng Phương mếu máo và như muốn khóc luôn tại biển ấy, đường nào thì lặn tìm cái quần kia đã khó, mà lên bờ lấy cái quần này cũng không dễ dàng, thân hình thằng ấy mà phô bày cho thiên hạ thấy thì thiên hạ sẽ còn nóng giận hơn cả con Mèo lúc này nữa cơ là, haha....

Ngày vui không hẳn kết thúc vào một buổi trưa đơn giản như thế, và cũng chỉ vài tiếng đồng hồ, vài chuyện đáng ghi vào lịch sử đã xảy ra, ôi trời...

Chương 98

12 giờ trưa.........

Mặt trời đứng bóng và tụi nó không muốn nướng cho chín thịt của mình nữa nên rủ nhau lên bờ cả, cả nó và hắn cũng về đến nơi.

-Không cần đem cân đo gì cả, kết quả đã rõ phải không nào. 12A1 đã thắng với số lượng gấp đôi 12A5. Cơm trưa hôm nay, thuộc về, 12A1...

Cả bọn lớn nó đá mắt với nhau như hiểu bây giờ thì cái tinh thần đoàn kết mới đáng được đem ra mà dùng đây.

Nó vỗ tay mời tất cả vào ghế, Mèo cũng vào ghế với ánh mắt hình viên đạn dành cho thằng Kenty. Cậu ấy thì phì cười vì biết rằng nhỏ Mèo sẽ khó lòng quên đi cái "body" của cậu ấy, đằng nào thì có mơ con bé cũng không tưởng tượng được cái hình dáng đủ để giết cả "bầy đàn" con gái thuộc phạm vi ảnh hưởng này.

Nó có vẻ nghi ngờ chuyện gì đó giữa hai đứa ấy, nhưng rồi thì chỉ cười thầm và dùng cơm. Con Boo không chừng chờ, đi lại và đem từng lượt những đĩa cơm bên bàn bên kia qua lớp mình. Đằng nào thì cũng không chừa lại một đĩa.

-Hết nhé mọi người, chiều nay sẽ bận rộn lắm đấy, vì chúng ta còn một số việc cần đòi lại trước khi rời biển.

-Ô-kê !

Cả bọn cùng ăn một cách không chờ đợi, liên tục, không ngừng nghỉ, mãnh liệt hơn cả là ăn những món ngon mà cái bọn học sinh trường Ngũ Vương ít nhiều cũng là con nhà "không được nghèo".

-Này ăn từ từ thôi, bên kia lại gặm cả bàn bây giờ.

Tiểu Quân vừa ăn vừa nói, ánh mắt ngây thơ, gương mặt tĩnh như ruồi và nụ cười khoái chí. Nhưng điều đáng quan tâm hôm nay là Mèo nhà ta ăn không còn tiếc cho những cái bao tử lớp bên kia. Đến cả nó còn phải đơ mặt ra nhìn cái kiểu ăn "cực chất" của Mèo cơ mà.

Abbu ngồi cạnh Kenty và thì thầm...

-Mày đã làm gì thế, làm gì mà Mèo mất cả tự chủ như thế thế?

-... k.. không... có gì.

Rồi thì cả thằng Kenty bình thường chẳng hứng thú với việc ăn uống thế này cũng lao vào mà ăn không thương tiếc.

Cũng gần 15 phút trôi qua....

-Còn lại 10 phần, ai đăng kí nè?

Con Boo lớn tiếng kêu giá chót trước khi ông giám thị chính thức chuyển phần ăn cho bọn bên kia.

Những cánh tay đưa lên và cả làng lớp nó đều hoảng hốt.

-MÈO... chắc không *gật*... ờ... KENTY nữa sao? ... *gật*... QUẬY, mày được bao nhiêu phần nữa ...

Nó đưa một ngón tay vì trông nó cũng đuối sức vì một phần cơm cũng không được ít. Cả hắn cũng giơ tay lên để có cái gọi là theo phong trào.

-MÈO... bao nhiêu ...... CÁI GÌ... 2... 2 phần sao, phải hết đó nha... nè...

Thế là 3 phần đã ra đi nhanh chóng, hắn cũng đặt một phần như nó, vì vậy Abbu cũng muốn tham gia cuộc vui, một phần nữa lại ra đi.

-Đã hết 5 phần, KENTY, cậu lấy bao nhiêu... ...... You say what?? What??

Cả Tiểu Quân cũng phải tròn xoe mắt nhìn gương mặt điển trai ấy, không có lấy nụ cười, chỉ nhẹ nhàng đưa ba ngón tay lên sau đó thì lại tiếp tục ăn.

.........

Cả ông thầy giám thị cũng mắt chữ A miệng chũ O mà điên đầu với bọn này. Cũng là vì sợ lớp bên kia không có phần ăn nên đặc biệt chuẩn bị một phần khá nhiều để lớp thắng cuộc ăn không hết, nhưng rồi thì bọn chơi nổi lớp nó, cộng thêm một vài cá nhân đang "hận thù riêng tư" và mở cuộc "chiến tranh lạnh" với nhau.

-Còn hai phần,... Haha, này Phương, đã vào được bờ, chúc mừng... còn hai phần này... sao, một phần thôi à. Haha,...

-Đừng có cười coi con kia, đây không được vui đâu, đúng là gà một chuồng cũng giết nhau.

-Thôi mà, đùa thôi mà... Còn một phần duy nhất, lớp mình ai muốn xử lý nốt luôn nè....

Cả bọn im lặng và cả mấy chục ánh mắt rực lửa kia đang hướng về Boo, không ai trong lớp nó đủ sức chứa mà ăn tiếp, một phần vì những hình tượng lúc này đang làm huỷ hoại một khung cảnh đẹp. Mèo đang căn cả bụng ra xử trọn hai phần, Kenty thì vẫn cố gắng xử hết ba phần của mình để không phải chịu lép vế với Mèo. Nó và hắn thì vẫn đang bình thản vừa ăn vừa ngắm nhìn sự cuộc như mình vô tội, như là "Cả hai chúng ta không tham chiến", vậy mà cũng đi tong hai phần chứ ít.

-Thiên Nhã à, còn một phần như thế, có phải là ép bên kia quá không?

-Thầy ạ, em vẫn còn đói, đằng nào cũng phải ăn để giải quyết hết mọi chuyện ngày hôm nay chứ. Báo cáo, lớp em "full" nhé.

Con nhỏ không thèm hỏi thêm gì nữa, cầm chiếc đĩa còn lại và đi thẳng ra bàn ngồi cạnh Tiểu Quân, chẳng mấy khi có chuyện vui thế này, cả những người làm bếp cũng phải ngỡ ngàng trước sự việc đang xảy ra.

Bọn 12A5 rời bàn ăn và trở về phòng với sự giận dữ chưa từng có. Nhưng rồi thì làm gì được lớp nó, lớp nó không quá ác nhưng cũng không quá hiền khi có cơ hội trả đũa. Vay ít trả nhiều, luật là vậy mà...

______________

Buổi trưa trôi qua nhanh chóng và các phần cơm hết dần theo thời gian. Mèo ngồi ra đấy mà đỏ bừng cả mặt, mắt con nhỏ như ứa cả nước mắt vì sự căng đầy từ bụng của mình. Nó không còn cách nào phải dắt con bé về theo dạng dìu người đang "mang" ý. Cả tên Kenty gần như đứng cũng không nổi, Abbu và Zun có ý giúp đỡ nhưng cậu ấy thì phớt lờ, chứng tỏ rằng mình vẫn ổn trong chuyện này. Chiến tranh lạnh kết thúc, hoà bình chưa chắc đã được lập nhưng những thiệt hại để lại cho hai phe tham chiến có vẻ không nhẹ nhàng gì cả.

__________________

AAAAAAAAAA !!!. Cứ như thế, chúng nó tiếp tục luyện giọng.

-Mèo à, từ từ thôi, coi chừng nôn ra đầy áo quần bây giờ.

Trong khi con Boo thì đang chịu đựng cảnh trả lại những gì đã lấy từ Mèo thì Quậy cũng bắt đầu buồn nôn. Nó không ăn nhiều như Mèo nhưng với 2 phần tổng cộng, cả luôn cái phần nhìn con Mèo giải toả thì nó cũng muốn đi theo Mèo.

-Này... này ... Quậy... đừng nha.

AAAAAAAAAAA!!!. La hét có lẽ là một niềm vui.

Con Boo và Tiểu Quân đành bỏ chạy ra khỏi phòng để không phải nghe cái mùi kinh tởm từ phòng vệ sinh bốc lên. Nó và Mèo thay nhau ..., cảnh tưởng này không mấy đẹp mắt nếu để thầy giám thị trông thấy, đã vậy bên phòng cạnh cũng không thua kém gì.

-Abbu, sao thế?

-Thằng Kent với Zun đang thay nhau...

-Cái gì, cả hai đứa bên đây cũng đang thay nhau... ôi Chúa ơi, chuyện gì xảy ra với cả bốn người ấy vậy.

-Quậy và Zun, hai đứa ấy như rửa hận thôi, còn thằng Kenty với Mèo thì hình như chuyện phức tạp hơn nhiều, tuy là Abbu không biết.

Abbu đỏ bừng cả mặt khi nảy giờ phải chịu đựng cảnh tựng ấy của Kenty.

Trả thù không biết bên kia thế nào mà sự kiện trước mắt đang khiến ọi chuyện phức tạp hơn...

Chương 99

Chiều đến và mọi chuyện gần như bình thường trở lại. Cả bọn 12A5 đã ra chờ sẵn vì thật sự rất đói bụng sau khi tắm biển. Tụi bên ấy phải uống nước thay cho cơm, bọn lớp nó cũng không vui vẻ vì cả lớp nó đã phải ăn quá nhiều trong khi bao tử lại không cho phép.

Mọi người đã tập trung đủ chỉ mỗi Kenty và Mèo là không ra thôi. Mèo bơ phờ và đã ngủ một giấc khá dài, Kenty cũng thế.

Nó thì đã bình thường vì có tật là bị lây thôi, chứ nó cũng không muốn bỏ phí phần cơm đã ăn của mình. Tung ta tung tăng về phía nhà dùng cơm ở biển, hai lớp lại đối đầu với nhau một lần nữa.

Tất cả cùng dùng cơm...

...............

Tên Gia Huy có vẻ không được vui vì nhỏ bạn gái của tên ấy đang trong tình trạng suy sụp nặng sau sự việc chia tay đột ngột ấy. Boo thì vẫn chưa biết và thậm chí còn không thể nghĩ ra việc chia tay ấy một phần bắt nguồn từ mình nữa là. Trong mắt con nhỏ lúc này, tên Gia Huy như một kẻ sở khanh, đã có bạn gái nhưng vẫn cố tán tĩnh những đứa con gái khác.

Khi tất cả vẫn đang dùng cơm chiều, thầy giám thị thông báo một vài việc mà ai cũng lắng nghe, chỉ riêng Boo là không quan tâm đến.

-Các em cứ dùng cơm, thầy xin thông báo những hoạt động cho buổi chiều này. Theo như đề nghị của các quản lý, tiếp tân, cả những cô phục vụ phòng và phục vụ bữa ăn tại khách sạn, có lẽ chúng ta cần mở một cuộc thi lại để so tài với nhau. Vì các cô ấy có bảo rằng ở cả hai lớp đều có những học sinh trông rất xinh đẹp, cảnh biển chiều nay cũng rất thơ mộng, chúng ta sẽ tổ chức lại cuộc thi duyên dáng theo đề nghị ấy, các em có quyền lựa chọn người dự thi của lớp mình. Và ban giám khảo sẽ là hơn 50 người phục vụ ở đây, chỉ cần biểu diễn, bữa ăn ngày mai sẽ không cần phải thi mà cả hai lớp đều được dùng cơm trưa, tất cả các em thấy thế nào.

Cả bọn lớp nó giơ tay lên, việc này không được dặn dò trước nhưng vì do sự không công bằng trong cuộc thi Miss Duyên Dáng, nhiều ý kiến cho rằng vì nhỏ Linh thuộc 12A5 là bạn gái của con trai Hiệu Trưởng nên được ưu tiên hơn. Vậy nên việc tổ chức thi lại thế này quả là cơ hội cho lớp nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro