Chương 80->89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80

........................ 1.... 2.... 3.... 4..... 5.....6..... 7.....8 .................................

..........................2....2........3........4...........5.........6.........7..........8........

Nó quơ qua quơ lại chẳng thèm tập cho đàng hoàng, trong khi bọn còn lại thì đang hào hứng và phấn khích tập đúng nhịp.

Mèo trông không được vui nhưng không tỏ vẻ là đang buồn. Con bé chỉ làm những gì mọi người đang làm, chẳng nhìn quanh để tìm kiếm ai cả, dù là có người muốn bắt lấy ánh mắt, muốn tìm kiếm ánh mắt từ con bé để nói lên điều gì đó.

Rồi thì cái trò tập thể dục buổi sáng cũng kết thúc. Ông thầy tập trung mọi người theo hàng, theo 2 lớp và bắt đầu phổ biến những gì tụi nó cần làm trong ngày hôm nay. Giải trí và nghịch phá đúng chất của một học sinh.

-Cứ coi thầy như là bạn. Và dù là bạn nhưng phải nghe lời thầy, nên suy cho cùng thầy vẫn là thầy của tụi em, haha.

... ....

Cả bọn xì xào khi nghe cái lời phát biểu chẳng mấy có vốn từ ông thầy. Lại bắt đầu huyên thuyên về cái chuyện phải tập trung đúng giờ dù đây là đi chơi chứ không phải trong trường học.

-Hoạt động của hôm nay sẽ là ... mỗi lớp, hãy chụp một trăm tấm ảnh về cảnh biển, đồi núi, bầu trời, mọi thứ, cũng có thể là ảnh chụp của lớp em. Cho đến trưa nay, thầy sẽ nhận lại máy ảnh từ hai bên. Sẽ có một cuộc chấm điểm. Đội thắng sẽ được dùng cơm trưa, đội còn lại rất tiếc, chỉ có thể ăn phần còn lại mà thôi. Vì vậy hãy cố gắng nhé các em.

Ông thầy lấy ra trong túi 2 chiếc máy ảnh đưa cho hai lớp trưởng của hai lớp rồi sau đó giải tán đám đông. Cả bọn mỗi lớp tụ họp lại để bàn tính cho kế hoạc từ sáng tinh mơ đã được giao và điều lo ngại nhất rằng là tụi nó sẽ chẳng được dùng tiền mua đồ ăn nếu thua cuộc, mà phải ăn những gì đội kia ăn còn dư lại. Quả thật dù là đi chơi thì cũng tàn nhẫn chẳng kém gì là thi thố tại trường, Hiệu Trưởng thật biết "nghĩ" cho học sinh đấy, haha.

Tất cả giải tán để vui chơi, lớp nó cái công việc chụp ảnh giao lại cho bọn con gái. Bọn con trai thì đã sẵn sàng lột áo và bay thẳng xuống nước rồi.

............. ............ Á...... Này.... Dừng Lại................

Bọn con gái lúc này cũng bị lôi xuống biển và không còn gì để từ chối việc tắm biển như thế này. Nó thì vẫn không muốn xuống vì bây giờ nó thấy được sự khác lạ gì đó từ hôm qua cho đến hôm nay. Nó gọi Abbu lại trong khi thằng ấy đang bị cả bọn nhấn nước trông tội không đỡ được.

-ABBUUUUU !!

-ANH NGHE, CHỜ CHÚT,.... Tụi bây tha cho tao...

Abbu nhanh chóng né tránh và xô bọn còn lại té xuống nước, rồi chạy về hướng nó.

-Zun, đừng bảo là hắn lại ngủ nhé?

-... Ờ... ừm... chắc là nó ngủ chưa dậy rồi. Chút nữa nó ra bây giờ đó mà.

Con Boo từ sau đi về hướng của Abbu và nó...

-Giấu làm gì nữa, nếu cứ thế này thì Zun sẽ nặng đấy._ Con Boo quay mặt về hướng nó_ Zun bị sốt xuất huyết, mày biết mà phải không, bảo là hết nhưng tao thấy là đang nặng lên đó.

-...

Nó chợt như đông cứng lại và ngừng thở đi vì chợt nhớ ra rằng hắn đang bệnh chứ chẳng phải do hắn không muốn vui chơi cùng mọi người và gặp nó. Abbu cắn môi vì một phần cũng rất muốn nói ra, nhưng Zun thì một mực không cho cậu ấy nói.

Nó chạy về phía khách sạn theo quán tính, nó giận chính mình rằng là chẳng một lần chịu "xuống nước" để sang phòng hắn. Dù gì thì bây giờ ai nói gì thì nói, nó vẫn thấy lo dù nó biết nếu cả hai cứ gần nhau thế này thì mọi người cũng sẽ biết chúng nó đã có gì với nhau rồi.

Boo đặt tay lên vai Abbu như bảo cậu ấy yên tâm, Quậy cũng không đơn giản chỉ biết chơi đùa và nghịch phá mà không biết quan tâm đến mọi người xung quanh.

-Chắc là đã hiểu đôi phần rồi. Zun không muốn cho Quậy biết, và ánh mắt của Quậy chứng tỏ nó đang rất lo lắng.... hình như ...

-Không cần phải hình như đâu. Là sự thật.

Abbu nuốt nghẹn dù rằng cậu ấy đã tập chấp nhận nhiều lần rồi. Nhưng kể từ bây giờ, chứng kiến hằng ngày như thế chẳng biết rằng cậu ấy có thể chịu đựng được hay không.

________________

Rầm !!

Hắn nhíu mày vì âm thanh lớn từ cánh cửa phát ra nhưng mắt hắn vẫn không mở nỗi vì hắn thật sự chẳng còn sức lực nào cả. Nó đứng và quan sát hắn trong sắc thái vô hồn. Gương mặt người con trai nhợt nhạt, đôi mày cứ dính vào nhau và vùng da trên trán nhăn lại. Chăn đắp kín người dù trời lúc này chẳng còn lạnh nữa. Lo lắng, nỗi lo lắng đang xâm nhập vào sâu trong tâm trí nó.

Nó đi gần lại với hắn và sờ trán hắn.

-Nóng quá !

Cửa lại một lần nữa được mở ra, nó chạy thật nhanh ra quầy để có thể giải quyết tình hình lúc này.

____________

Để hiểu được một ai đó khi yêu thì hãy xem nó lúc này thế nào hẳn rõ. Cả bọn lớp nó thôi không muốn tắm nữa vì bọn con gái cũng đã về phòng thay đồ cả rồi.

Mọi người tập trung trước cửa phòng của hắn vì bác sĩ đang ở bên trong để khám bệnh cho hắn, cả thầy giám thị cũng đang loay hoay chẳng biết phải làm thế nào. Có lẽ đây là trường hợp ngoài suy nghĩ của ông ấy vậy nên mọi chuyện tồi tệ nào đó cũng không được xảy ra.

Trong khi tụi lớp nó đang thật sự lo lắng cho tình hình sức khoẻ của hắn thì bên lớp 12A5 vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra ở bên đây, vẫn tung tăng tắm biển và chụp những bô hình để có thể nộp lại vào trưa nay.

-Thế có sao không bác sĩ ?_ Thầy giám thị lo lắng vì sợ rằng chuyến đi sẽ không được trọn vẹn với hắn nếu như tình trạng của hắn thêm tồi tệ.

-Vì thời tiết ở đây không thích hợp với cậu ấy. Mọi người từ xa đến đây vậy nên với người đang bệnh thì khó lòng nào mà hết được.

-Thế nghĩa là em ấy phải về?

-Không hẳn. Theo tôi nghĩ thì nên cứ để ở đây chăm sóc, thời tiết ở đây dạo này rất đẹp. Ắt vài ngày nữa sẽ khỏi, tôi đã có ghi đơn thuốc và cứ theo toa này là được.

Người bác sĩ sau khi đã khám cho hắn thì ra về. Thầy giám thị có vẻ không được vui vì hắn đã bệnh mà vẫn còn muốn đi, đằng này lại không thông báo tình trạng của mình.

Chương 81

-Em làm như thế là ảnh hưởng các bạn có biết không?

-... Em xin lỗi... nhưng chẳng còn lần nào nữa để lớp có thể tụ họp đông đủ thế này, em không muốn bỏ lỡ.

-... Đã thế sao không thông báo cho thầy biết mà còn lại trốn trong đây hơn 2 ngày trời rồi.

-... Em đã bảo xin lỗi rồi mà.

Hắn vì đang bệnh nên hơi bực nhọc và nói chuyện hơi cọc cằn. Quay người sang hướng khác, hắn đắp chăn kín đầu như không muốn nói thêm gì với thầy giám thị nữa.

Ông ấy đành phải bước ra và dặn dò bọn con gái nên chăm sóc hắn cẩn thận hơn.

____________

Mới đó cũng đã mười giờ, sau một buổi sáng chưa được đùa giỡn nghịch phá bao nhiêu thì lại có chuyện xảy ra. Cả bọn con gái lớp nó quyết định là chỉ đi chụp ảnh thay vì là tiếp tục tắm biển, bọn con trai cũng thế. Cả Abbu hay Kenty cũng không muốn gây ồn ào nên cùng đi theo bọn con gái, chỉ còn nó, Mèo và Boo ở lại để chăm sóc cho hắn.

Boo và Mèo đang loay hoay ngoài quầy để chờ có người mang cháo đến, còn phải đi lấy thuốc theo đơn mà bác sĩ đưa. Riêng nó thì lúc này đang bị hắn hành hạ...

-Nói làm gì thế hả?

-Anh bệnh như thế, thì làm sao mà không nói, để cho chết à?

-... cả 2 ngày vẫn không biết sang đây, đợi khi có người nói thì mới biết là thế nào.

-NÀY ! Đừng nghĩ đang bệnh là bên đây nhịn đâu nhé. Còn hơn là có người đã bệnh còn ham vui.

Nó nói trổng và không thèm nhìn hắn, đứng dậy khỏi giường và rồi hắn nắm tay nó lại.

-Ở đây đi.

Nó nhìn hắn với sự bối rối, ừ là không sai rồi, chính cái tên này hôm trước khi chưa được cho phép thì đã "cưỡng hôn" nó. Mà thật sự việc ấy lại khiến cho nó cảm thấy được mình đang có được hạnh phúc, dù rằng nó chưa định nghĩa được, hạnh phúc là gì...

Nó ngồi xuống và lại tiếp tục sờ lên trán hắn. Da trán nó lại nhăn lại, hắn vẫn còn sốt dù rằng đã dùng ít thuốc từ bác sĩ.

-Xin lỗi nhé ! Chẳng mấy khi ở cạnh nhau mà không làm được gì khiến bên đó thấy vui, lại còn làm phiền...

-... Bên này đã chẳng bảo là ở nhà sao. Vẫn muốn đi để giờ bệnh còn nặng thêm.

Từ đâu chúng nó lại đổi cách xưng hô kiểu gì mà "bên này", "bên kia" nghe sao ngượng ngùng quá. Mà nếu ai ở trường hợp này thì cũng sẽ như thế thôi. Lâu rồi quen cái cách xưng hô cũ, nay lại cảm thấy cần nhau và tìm được cảm giác lạ từ đối phương, cứ như cũ thì có lẽ chiến tranh lại diễn ra.

Hắn cười nhẹ khi thấy được nỗi lo hằn rõ trên đôi mắt của nó. Mái tóc được cột cao nay lại được buông dài hai bên vai, trông không còn giống con nít nữa, thay vì là bây giờ giống người con gái của hắn hơn.

-Cười gì ?

-Bỗng dưng, thích được con gái quan tâm thế này. Nếu đông thêm nữa thì chắc sẽ thích hơn, haha.

Hắn cười lớn để tỏ như mình vẫn không đến nỗi là yếu sức. Nó bỗng thay đổi sắc mặt vì câu nói trêu chọc từ hắn.

Tạch !

Cửa lại mở và hai con nhỏ kia mang cháo đến.

-Này ! Zun đang bệnh đấy, người bệnh bây giờ là vua biết không?

Con Boo hí hửng khi thấy Zun vui vẻ hơn, hơn cái ngày hôm qua trông hắn ủ rủ và mệt mỏi tột cùng.

-Bệnh thì đã sao chứ?... _ Nó nói rồi quay lại nhìn hắn lần nữa_ Kìa, đông hơn rồi đó, có thích hơn không?

Chưa gì đã biết ghen vớ vẩn. Mèo cười thầm và rồi nói nhỏ với Boo gì đó, cả hai cùng che miệng cười tít mắt trong khi nó thì đang bực bội câu nói của hắn, cả những cái nhìn chọc ghẹo từ hai con bạn cùng phòng của mình.

Mèo đem cháo sang cho hắn, rồi thì ánh mắt hắn hướng về nó. Nó không nói gì và lơ lơ như mình không hiểu ý của hắn. Nó bỏ ra khỏi phòng với lí do là tập trung lớp lại để nhắc nhở mọi người vài điều. Mèo đành phải đút cháo cho hắn vì giờ hắn chẳng còn nhiều sức mà thoát khỏi cái chăn, hắn thấy lạnh.

-Sao thế, có phải hai người đã ...

-Ờ... chuyện này khó nói lắm... chỉ là... đút cháo cho tôi đi.

-Ùm, không phải muốn Quậy chăm sóc sao?

-Không phải, chỉ là nhìn xem Quậy thế nào thôi. Hồi nảy có nói mấy câu, chắc là không được vui.

-Ý cậu nói là ghen đó phải không, haha?

-Chắc là không phải, nhưng mà... thôi đừng nhắc nữa.

Hắn nhắm mắt lờ đi vì mệt mỏi. Mèo tiếp tục giúp hắn giải quyết xong tô cháo trong khi Boo thì đang xếp chăn lại cho ngay ngắn vì bọn con trai để gối chăn chẳng ngăn nắp gì cả.

Ngày dài vẫn cứ thế trôi qua, cũng không có gì đặc sắc vì chúng nó chỉ mãi cùng nhau bu quanh cái máy chụp hình. Chẳng mấy khi được chụp ảnh, lại vừa phải hoàn thành nhiệm vụ được giao nên cả bọn chẳng còn nghĩ đến những trò vui khác.

Trời lên nắng nhẹ và nó đi dọc bãi biển để có thể ngắm nhìn mặt nước với một màu vàng tươi như thế này. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ trở thành người trưởng thành và phải đối diện với cuộc sống khó khăn hơn. Sau khi rời khỏi trường, nó không còn được học với phần giảm phí nữa, đại học chẳng hạn, sẽ chẳng ai đóng phí cho nó học, hay thấp hơn là cao đẳng, nó không biết mình có thể xoay nổi không nhưng hiện tại nó cảm giác không có gia đình quả là một khoảng trống lớn.

Bước những bước chậm hơn và nó đứng lại nhìn về phía khu khách sạn. Như có một chỗ dựa lớn nào đó ở đấy, nhưng trong nó bây giờ, đó không phải là điều nó quan tâm nhất. Tình yêu khiến nó cảm thấy yêu đời hơn và hạnh phúc hơn, nhưng thay vào đó nó phải vượt qua mọi cái nhìn bên ngoài, về gia thế và cả việc nó có xứng đáng với hắn hay không so với hàng trăm đứa con gái khác.

Quả thật rằng sau thời gian hắn học ở trường, chẳng ai có thể tiếp cận hắn nhưng nếu hắn thật sự mở lòng với mọi đứa con gái xung quanh, thì giờ, chắc gì nó có thể ở đây và được hắn quan tâm đến. Vội thôi bỏ đi những suy nghĩ và tiếp tục bước những bước chân dọc theo bờ biển.

Những con sóng chạy vào bờ và làm ướt chân nó, nó lại nhớ mẹ, không có kỉ niệm nào với mẹ ở biển nhưng có lẽ nó cảm nhận được gì đó ở đây.

Chương 82

-Bữa trưa hôm nay thuộc về 12A5, các em đã hoàn thành xuất sắc. Chia buồn cho 12A1 vì hình của các em không đạt chất lượng bằng 12A5.

Bọn nó ngồi đấy chống cằm mà chờ đợi từ bên lớp bên kia. Dù gì cũng là con nhà chẳng mấy nghèo khó, thế mà phải chờ bên kia ăn xong, còn lại bao nhiêu phần thức ăn thì chia cho cả lớp.

-Mày nghĩ bọn nó ăn hết hay chừa lại?

-Tổng cộng có tới 70 phần ăn. Lớp nó ăn chừng 40 cao lắm là 50 thôi, nếu ăn hết thì để xem bữa chiều nay ai sẽ ác với ai.

Con Boo có vẻ bức xúc cao độ vì chuyện gì cũng bỏ qua được, trừ việc bỏ đói một đứa cần rất nhiều năng lượng trong khi năng lượng mỡ trong người con nhỏ không được ít.

Tên Gia Huy không ăn nhiều vì chỉ mãi dán mắt vào cái điện thoại , lâu lâu thì lại cười thầm sau đó thì lại nhìn về phía con Boo chẳng biết có ý gì.

-Thằng đấy mà còn nhìn lần nữa thì cái đĩa cơm ấy bay ngay vào mặt cho xem.

Cuộc chiến tranh bằng mắt đang diễn ra căng thẳng cho đến khi đến lượt lớp nó ăn những phần cơm còn lại.

-Còn khoảng 10 phần, mày đoán hay quá Boo nhỉ, nó chẳng tốt như mày nghĩ đâu. Giờ thì 40 đứa chia ra thế nào đây?

Nó đứng đó với 10 đĩa cơm mà xung quanh có tới 4 chiếc bàn đầy người ngồi để chờ nó giải quyết, quả thật thì cảm giác đói khiến chúng nó mới hiểu việc ăn mà để thừa thì thật là phí phạm.

Bọn con trai lên tiếng rút nhường lại cho bọn con gái. Còn bọn con gái ăn cũng thấy chẳng ngon vì bọn con trai có vẻ đói nhưng cố bảo là không để nhường phần cho con gái. Nó ngồi vào nhưng ăn không nổi, nó lo rằng hắn cũng đang đói.

-Ăn đi, hắn đã có phần rồi. Thầy giám thị không ác đến nổi bỏ người bệnh đói đâu.

Nó gật gật rồi đành để mọi người ăn, đi về phòng của mình để có thể ngủ một giấc trưa. Nó cũng không hiểu tại sao nay lại buồn như thế, nhưng nỗi buồn đó không hoàn toàn do hắn đang bệnh. Nó cảm giác như sắp tìm lại được người thân của mình nhưng vẫn còn thấy gì đó xa xôi lắm.

................

Hoạt động cho chiều nay không có gì khó khăn lắm ngoài việc chuẩn bị tiết mục văn nghệ cho đêm lửa trại đầu tiên ở biển. Bọn con gái cứ hí hắc trong phòng để bàn kế hoạch, nó thì vẫn ngủ chưa dậy, Mèo thì ...

...

...

Nay cũng vậy, tên ấy lại ra biển ngồi chờ đợi hoàng hôn buông. Nay tên ấy không mang theo đàn, chỉ ngồi đó và nhìn ra xa xôi, tìm kiếm những màu sắc mà bầu trời đang tạo nên trên mặt nước biển.

Có lẽ tên ấy biết ai đang nhìn mình, không phải là một mà là hai. Quay mặt lại để nhìn về khu khách sạn, ngoài hành lang,...

Mèo quay mặt lại và mở cửa bước vào phòng, với 2 cực chỉ im lặng thế này thì chẳng biết bao giờ cái câu chuyện tình cảm tẻ nhạt này có thể kết thúc.

Tiểu Quân từ biển trở về phòng khi mọi người gọi con nhỏ. Tối nay có lửa trại vậy nên ắt sẽ vui và cái việc hai lớp phải ngồi lại cùng với nhau thì thật là không vui cho bọn nó.

..........

-Đã đỡ hơn rồi đấy, mày gắng ngủ thêm đi, chắc nay mai sẽ khỏi bệnh thôi.

Abbu sờ trán hắn rồi đắp kín chăn cho hắn hơn.

-Ừm, nghe nói tối nay có lửa trại à?

-Ừ, văn nghệ gì đó, nhưng chắc là tao với thằng Kenty không tham gia nếu không có mày.

-Ừm, từ giờ đến cuối tuần cũng sẽ có vài đợt văn nghệ nữa. Rồi cũng có dịp để trình diễn xã "xtrét" mà.

Abbu cười vì thấy hắn có vẻ khá hơn. Cậu ấy dạo này có vẻ thoải mái hơn vì chuyện giữa Quậy và hắn phần nào đã được sáng tỏ. Nhưng cậu ấy không biết nó hiện tại đang có những rối bời mà chính hắn cũng không thể hiểu được.

Cũng phải chờ àn đêm buông xuống thôi...

Lửa trại được đốt và mọi người đang tập trung dần.

Nó mệt vì ngủ ban chiều và giờ thì cũng cố gắng ra ngồi cùng mọi người.

Buổi diễn văn nghệ bắt đầu khi 12A5 bắt đầu cử đại diện. Bọn bên ấy cũng chẳng thua kém nên có phần chơi ghita cực hay của thằng nhóc nào đó trong lớp. Lớp nó cũng phải vỗ tay theo vì thật sự là rất hay.

Ngay sau đó thì bọn con gái lớp nó lên để thi thố. Nó thì chỉ biết chết cười vì bọn lớp nó cũng chẳng được bình tĩnh hơn nó là mấy. Cũng muốn chạy vào chung vui nhưng rồi vẫn không cảm thấy bớt chán nản. Cố gắng ngồi lại để chơi cho hết buổi tối với cả lớp.

Tựa cằm lên đầu gối và nhắm hờ mắt, nó như mệt mỏi không như nó mọi ngày. Bàn tay ai đó nắm lấy tay nó vào kéo nó đứng dậy.

Cả bọn nhìn về phía nó và tự hỏi "Hắn đã khoẻ lại rồi sao?".

-Đi nào !

Nó bị hắn kéo đi dù là hắn không có đủ sức để ép nó phải đi theo. Rồi thì biết hắn hẳn có chuyện muốn nói nên mới thế, đành đi theo về phía xa với khu lửa trại.

Khu gò đá to và vắng vẻ, hắn ngồi đấy cùng nó nhìn về phía bóng tối ở biển. Nó lạnh cả người nhưng trông hắn bây giờ thì lạnh gấp trăm lần nó, hắn vẫn quen mặt áo rộng cổ vậy nên nó cảm giác như nếu cứ ngồi mãi thế này hắn sẽ ngất ở đây mất.

-Có chuyện gì sao?

-... Ừm.

-Chuyện gì?

-Có phải, em đang né tránh.

-...

-Chẳng phải việc hiểu được tình cảm của nhau là không hay sao?

-Ừm.

-...

-Nếu cứ như bình thường thì có vẻ hay hơn.

-...

-Em sợ mọi người biết tình cảm giữa 2 chúng ta. Một năm trước, chuyện xảy ra với 12A5 cũng chỉ vì chuyện tình cảm này.

-Chuyện ấy chẳng liên quan.

-Sao lại không liên quan, anh phải thừa biết bọn ấy không muốn bọn con trai các anh thân thiết với những đứa như em mà.

-Đứa như em là đứa như thế nào?

-Không xứng.

-........

Hắn bỗng quay lại nhìn nó với ánh mắt khó chịu. Nó cũng cảm giác được sự khó chịu ấy từ hắn, nhưng biết làm sao được, vì truyền thống rồi, dù là ngoài đời hay trong những câu chuyện được viết thành phim, những bọn con gái nhà nghèo đều bị bọn con gái khác ghét khi đi cạnh bọn con trai hoàn hảo như thế này.

-Hãy cứ như anh ngày trước, đừng đối xử tốt với em hay đi cùng em, như thế thì em mới có thể học hết năm mười hai này một cách bình yên được.

Hắn thôi không đôi co nữa vì nó thật sự đang buồn và đang chán nản mọi thứ. Hắn không biết lý do nhưng điều hắn có thể làm bây giờ cho nó là làm những gì nó muốn mà thôi.

-... Ừm, nếu điều đó tốt cho em.

-Xin lỗi nhé, vì hiện tại cảm thấy không được vui.

Hắn vòng tay sang và ôm lấy vai nó, để nó tựa đầu vào vai hắn như muốn nó hiểu được rằng, dù là không công khai tình cảm thì hắn vẫn muốn che chở cho nó.

-...

-Anh đang bệnh, về phòng nhé?

-Ngồi đây một chút nữa đi, về đấy thì lại không được như thế này.

Hắn nắm lấy tay nó, cũng chỉ không quá một buổi chiều mà hắn thấy mình thật sự nhớ nó, thậm chí rằng cái đêm hôm ở nhà hắn, khi nó chỉ vừa trở về nhà thì hắn đã cảm thấy nhớ nó đến phát bệnh rồi.

-Sao anh lại thích em?

-Hỏi Chúa của em đấy._ Hắn cười mỉm_ Xưng bằng em như thế đấy à, không phải lúc mới gặp chỉ toàn đòi làm chị thôi sao?

-Nếu đẻ sau em thử đi, còn lâu mới gọi bằng anh.

Nó cười khi hắn nhắc lại cái ngày ở Housestar, cú sốc lớn đến với hắn khi gặp phải đứa con gái hung dữ như thế này.

-Dù sau này có thể nào, cũng đừng nói là em không xứng với anh, có biết không?

-Không biết.

-Em thật là cứng đầu đó ...

-Anh có khác sao...

Lại cãi nhau dù rằng chúng nó đang ở bên cạnh nhau, tìm kiếm cảm giác ấm áp từ đối phương.

Thật khó hiểu vì sao nó lại không muốn công khai tình cảm giữa nó và hắn ọi người biết. Thừa biết rằng nó chẳng sợ đứa nào cả nên chuyện viện cớ sợ bị gây chuyện đủ khiến hắn hiểu và không muốn làm khó nó, hắn chấp nhận để nó có thể thấy thoải mái.

Có lẽ đối với nó, tình cảm được che giấu thì vui hơn và cảm thấy trân trọng hơn.

Một ngày nữa sắp trôi qua và một lần nữa những "thoả thuận" mới được đặt ra. Dù là thế nào thì đối với nó, mọi chuyện xung quanh nó đều bị vây chặt bởi những thoả thuận, những sự sắp đặt tính toán khiến nó chợt nhận ra rằng mình đã yêu từ lúc nào không hay biết.

Chương 83

Đêm lửa trại ở biển rất vui và ai nấy cũng quên đi chuyện hiềm khích giữa hai lớp mà tạo nên bầu không khí lúc này. Có lẽ vì như thế nên thầy giám thị an tâm hơn và mong những ngày sắp tới sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Rồi cho đến khi lửa trại tàn dần, một vài người đã trở về phòng trước vì không thể thức nổi nữa, số còn lại thì vẫn chưa muốn đi ngủ vì đêm nay bầu trời với đầy sao như thế, bỏ lỡ thì thật là tiếc.

Hắn trở về phòng trước vì sức khoẻ hắn hiện tại thì không được tốt cho lắm. Mà cũng vì lẽ đó nên bọn phòng hắn cũng trở về để xem hắn thế nào rồi.

__________

Biển vắng, chỉ còn đống tro tàn với những mảnh than hồng cố gắng biến thành tro. Mọi người đã về phòng và tắt đèn, phòng của nó cũng thế.

-Quậy à, lúc nảy hai đứa mày đi đâu thế, bọn nó cứ mãi nhìn theo.

-Bọn nào nhìn theo ?

-12A5, mày thừa biết chuyện hiềm khích giữa hai lớp cũng từ chuyện hai đứa mày bị đánh mà.

-Ừm, không có gì, chỉ là rãnh không có gì để làm nên kiếm nhau để gây chuyện đó mà.

-Thật không, tao không nghĩ chuyện đơn giản vậy, hehe.

Con Boo cứ mãi huyên thuyên trong khi nhỏ Quân và Mèo thì đã ngủ cả rồi, mỗi nó thì gắng gượng để cho con Boo bắt đầu tiến trình điều tra.

-Chứ mày nghĩ chuyện đến đâu nữa.

-Chẳng phải hai đứa bây đã có gì đó với nhau sao?

-Gì đó là gì. Mày thôi đừng nhắc nữa về tao với hắn như thế được không. Cứ như vậy thì từ giờ đến cuối tuần bọn con trai lớp mình vẫn còn cái khao khát được đánh nhau một trận đấy.

-Chi mà căng thẳng vậy, ùm thì tao không nói nữa, ngủ đi.

Con Boo nói lơi rồi trùm chăn mà ngủ, nó vẫn nằm đó nhưng mắt thì vẫn dán chặt trên trần nhà. Cánh tay phải đặt lên trán để có thể suy nghĩ về mọi chuyện.

.... " Zun sợ mình khó xử, cậu ấy nỗi giận khi nghe mình nói 2 từ không xứng ấy. Nhưng rồi thì cố ngọt để mình an lòng. Có phải vậy không? Mình thừa biết chuyện đánh đấm chẳng ảnh hưởng đến, nhưng không biết vì sao lại không muốn công khai tình cảm. Hay thật sự... mình tự thấy mình không ... xứng thật với Zun. ...

Chúa ơi, con có xứng đáng để đón nhận tình cảm của một người con trai không Chúa? Con vẫn chưa hiểu hết về hắn và thật sự với thân phận của con bây giờ khác xa hắn Chúa ạ... Chỉ mới bắt đầu, con đã cảm thấy những áp lực dù con biết rằng chính con không ình được gục ngã trước mọi chuyện, Chúa của lòng con... hãy giúp con"...

Ở phòng bên, hắn cũng như nó, hắn lo sợ rằng chính nó không vượt qua được suy nghĩ của chính mình. Như ngày trước, đó là những thoả thuận ột tình yêu không có thực, như vậy thì dễ dàng cho tụi nó hơn là bây giờ. Quả thật nếu là nó, điều đó rất khó để nó chấp nhận được.

............

.

-Có chuyện gì sao?_ Abbu như hiểu tâm trạng của hắn lúc này.

-Ừm...

-Quậy thế nào?

-Không muốn mọi người xung quanh biết được tình cảm giữa hai đứa. Điều đó có nghĩa rằng là tao không thể làm gì cho Quậy, thậm chí là chỉ đi bên cạnh.

-... Mày biết vì sao Quậy muốn thế không?

Abbu đắp kín chăn cho Kenty khi tên ấy cứ co người lại vì lạnh.

-Nhỏ ấy nói là không muốn hai lớp lại có chuyện xảy ra vì chuyện giữa hai tụi tao.

-Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện tình cảm.

-Ừm, là cái cớ thôi. Quậy chưa thực sự sẳn sàng để trở thành người với nghĩa là thích tao.

-Điên! Rất thích nên không biết phải làm sao để có thể mang lại những điều tốt đẹp ày.

-Mày nghĩ vậy sao?

Zun quay mặt sang tìm kiếm ánh mắt từ Abbu, nhưng cậu ấy mãi nhìn lên trần nhà, tuy rằng tâm ý đang vẫn chia sẻ với Zun.

-Ừm, mày có thể là hiểu Quậy nhưng hiểu hơn tao thì chắc là không rồi. Nghĩ xem, có phải mày với Quậy có một khoảng cách về cấp bậc xã hội quá lớn không? Dù là rất thích mày nhưng Quậy không thể bước một bước một là có thể đến với mày được, có sự mặc cảm, mày hiểu chứ?

-Ừm... thế... tao phải làm như thế nào?

-Làm những gì mày có thể làm, mày phải biết rõ điều này hơn tao, vì Quậy cần mày chứ không phải tao mà.

Abbu quay mặt qua cười với Zun, đã lâu, với vai trò là một người bạn thân, Abbu có thể giúp Zun giải quyết mớ chuyện rắc rối trong suy nghĩ của hắn. Rồi thì vài ngày nữa, ắt rằng cậu ấy sẽ tiếp tục giải quyết xong chuyện này... với cả bọn lớp mình.

__________

Tiếng sóng biển vẫn kêu gào không ngơi suốt đêm dài, gió ngoài trời rất lớn nhưng tụi nó vẫn đang bên nhau cùng cái sự ấm áp bạn bè vốn có, với bốn người cùng một căn phòng nhỏ, khách sạn gần biển... Và dù khi thuỷ triều xuống hay lên, tiếng sóng biển vẫn giữa âm thanh như thế. Có hay tiếng lòng của tụi nó đang thay đổi, thay đổi vì tụi nó đã biết suy nghĩ của mình đã thuộc về ai ở hiện tại và cả trong tương lai nữa.

.

.

.........

Ánh sáng lại hiện ra trước mắt, ai đó đang chạy về phía con bé, bàn tay nắm lấy bàn tay, ai đó kéo con bé chạy về phía mặt trời, nơi bình minh đang dần dần hé sáng...

.........

-Mèo à, dậy ĐIIIIIIIIIIIIIIII................

Nay nó thức dậy sớm và gọi mọi người cùng nhau đi tập thể dục buổi sáng theo ý của thầy giám thị.

Mà cũng vì vậy, cái giấc mơ đẹp ấy của Mèo đã bị nó cắt ngang mất rồi. Con bé thức dậy và ngồi thừ người ở giường, lại là người con trai ấy, người con trai mà mỗi lần khi có những giấc mơ về một vùng đất đẹp, tên ấy đều xuất hiện cả.

Mèo lẩm bẩm nguyền rủa nó vừa chân bước xuống giường để chuẩn bị cùng mọi người tập thể dục buổi sáng. Trong khi bọn cùng phòng vẫn đang còn lề mề chuẩn bị hiện diện chào bình minh của một ngày mới, nó đi ra biển trước để hít thở không khí buổi sáng.

Nó cảm nhận được gì đó ở đây, không phải là tình cảm nào cả, mà là sự thân thuộc gì đó mà nó vẫn chưa thể nghĩ ra. Nó nhớ lại những ngày vừa qua ở đây, dường như có ai đó luôn dõi theo nó, nhưng nó thì không thể bắt gặp được hình ảnh của người đó. Rồi thì nó nghĩ rằng chắc là do nó ảo tưởng thôi, ảo tưởng về việc mình vẫn còn một người thân bên cạnh.

Chương 84

Hắn từ phòng mình đi về quầy tiếp tân để lấy thuốc uống cho cả ngày hôm nay. Trông hắn khoẻ hơn hôm trước nhưng gương mặt vẫn không được hồng hào như hắn mọi ngày.

Ây da !

-Xin lỗi, cô có sao không ạ?

-Không sao, xin lỗi.

Người phụ nữ cuối đầu xin lỗi theo quán tính và vội đi về phía khác. Còn hắn thì đứng lặng ở đấy để nghĩ cho ra người này hắn đã từng gặp ở đâu rồi.

Sau khi lấy thuốc, hắn trở về phòng và dùng bữa ăn sáng mà Mèo vừa mang qua cho hắn. Con bé vẫn không quên việc chăm sóc hắn thay cho nó.

-Mèo à, mai không cần mang cháo nữa đâu, Zun khoẻ rồi.

-Ờ, Zun mau khoẻ nhé, mà có chuyện gì xảy ra với Zun và Quậy à?

-Chuyện gì? Quậy nói gì với Mèo sao?

-Không có, chỉ là từ hôm qua đến nay, nó không được vui nên ít nói hẳn, cả lúc nảy, sau khi gọi mọi người dậy thì đi luôn ra biển một mình.

Zun gật đầu rồi hướng mắt nhìn ra biển, quả thật nó chỉ mãi ở ngoài đó ngắm nhìn bầu trời và không biết rằng nó đang suy nghĩ gì nữa.

Trong khi bọn học sinh 2 lớp vẫn chưa thức dậy, hắn vội đi ra biển để tìm nó, còn Mèo thì lại mò về phòng nằm vì quả thật nó dậy sớm đến bất ngờ. Chỉ mới 4 giờ rưỡi cơ mà, nếu ông thầy có bảo tập thể dục thì cũng không phải giờ này nữa.

Mặt trời vẫn chưa thức dậy và nó thì cứ đứng đấy nhìn về bầu trời để tìm kiếm ánh sáng vàng.

-Quậy !

Nó quay mặt lại và vội quay đi lau vội những giọt nước mắt.

-...

Hắn hốt hoảng và chạy lại đứng đối diện với nó. Quả thật nó đang khóc.

-Sao vậy?

-Không có gì.

-Sao lại không có gì?

-Đã bảo là không có gì, anh đừng có hỏi nữa.

Nó to tiếng rồi gạt hết đi những giọt nước mắt. Riêng hắn thì chỉ biết đứng ở đó nhìn nó, chẳng lẽ vì chuyện giữa hắn và nó khiến nó có nhiều áp lực đến thế sao?

Hắn nắm lấy tay nó.

-Buông ra đi, mọi người sẽ thấy đó.

-Thấy thì thế nào, đi thôi.

Hắn kéo nó chạy về hướng dọc bờ biển, nơi nào đó để nó có thể yên tâm rằng mọi người sẽ không thấy gì cả.

Chương 85

Bàn tay hắn nắm chặt như chưa từng muốn nó rời xa hắn, mọi thứ chỉ mới bắt đầu và hắn không muốn những gian nan khó khăn lại đến quá nhanh như vậy. Ai cũng thừa biết việc hắn và nó có tình cảm với nhau là không thể và bây giờ thì hắn cố gắng muốn chứng minh rằng điều đó là sự thật dù nó vẫn còn chưa tin vào những gì vừa xảy ra.

Nó bị lôi theo và quán tính ấy nó vẫn phải chạy để hắn không phải nổi cọc khi dừng lại và nhìn nó với ánh mắt khó chịu. Nó vẫn khóc như thói quen mà chính hắn đã gây ra cho nó. Ừ thì nó cứng rắn nhưng rồi hắn chẳng phải bảo khóc là sẽ nhẹ nhàng hơn sao, đã như thế thì ngại gì nó phải cố kiềm chế mọi thứ chỉ để thể hiện mình.

Tụi nó chạy đi cũng khá xa và nhìn về phía khách sạn, những ngôi nhà dường như chỉ bằng 1 đốt tay nhỏ mà thôi. Hắn dừng lại khi cả hai đã mệt và bắt đầu thở để lấy lại sức.

Nó thì vẫn chưa kịp tĩnh táo lại, hắn đã nắm lấy tay nó 1 lần nữa vào kéo nó chạy về hướng mặt nước biển.

-Này, anh làm gì thế?

-Phải tắm biển một lần cho ra trò chứ. Ở đây thì sẽ không ai thấy chúng ta, phải không?

Hắn nở nụ cười đậm chất con trai và tiếp tục lôi nó xuống nước, nó cố chạnh lại để không phải tắm biển khi mặt trời vẫn chưa mọc lên như thế này.

-Này là em không muốn, có biết trời lạnh lắm không hả?

-Anh ở đây thì nước biển cũng sẽ ấm lại thôi.

______________

Biển lạnh ...

Trời vẫn chưa sáng ...

Mặt nước biển lập lờ một màu xanh dương đậm...

"Cá" nào lại bơi giờ này cơ chứ.

______________

-Haha, em đừng bảo rằng là lạnh đến nổi bơi không được nhé, tuyển thủ mà thế ư?

-Này là có tuyển thủ nào điên khùng bơi vào lúc này không hả, chỉ có anh thôi.

-Có em nữa mà.

-Ai lôi kéo hả?

-Ai bảo khóc làm gì?

-...

Hắn lại gần nó hơn vào bất thình lình ôm lấy nó, gương mặt nó áp vào bờ ngực của hắn. Nhịp đập ấy nó cảm nhận được, hơi ấm dần cũng khiến nó hiểu rằng hắn không nói dối. Có hắn ở đây thì nước cũng sẽ ấm lại mà thôi.

-Người ta dễ phát điên lên nếu em cứ khóc vô cớ như vậy đấy.

-...

-Nếu không muốn mọi người biết, mỗi sáng anh sẽ vẫn kéo em ra đây cho đến khi mặt trời lên...

-Nhưng ...

-Cá cược, em vẫn còn nợ anh dụ cá cược phải không?

-Này, đừng có ép người khác chớ?

Nó đẩy hắn ra rồi lên giọng. Dù gì thì đó giờ nó không quen bị lệ thuộc với hắn thì lại càng không.

-Này là ai mà ép, cái này chẳng phải là cá cược sao?

Đấy rồi bình yên không được lâu thì lại cãi nhau. Mà quả thật không cãi nhau thì chuyện đâu mà có cho chúng nó nói.

-Ừ thì là cá cược nhưng mà cứ trời chưa sáng thế này một trai một gái đánh lẻ như thế người ta thấy thì thế nào.

-Hay ha, hay là muốn ọi người biết luôn khỏi phải giấu như thế này.

-Anh dám...

Hắn cười lớn rồi đẩy nó té xuống nước, lại cái trò dìm nước nhau. Nó chẳng có yếu để hắn thừa cơ mà dùng sức, đấy rồi hậu quả cuối cùng hắn uống cũng muốn sạch nước ở cái biển Nha Trang này.

________________

5 giờ hơn...

Mặt trời bắt đầu lên và mọi người cũng gần như thức dậy cả. Mèo uể oải đi lại giường của con Boo và Tiểu Quân để gọi cả hai đứa ấy dậy. Rồi thì con bé mở cửa và ra biển trước khi nghe tiếng loa càu nhàu của thấy giám thị.

............

Trong suy nghĩ của Mèo, bình minh vẫn luôn đẹp và làm cho lòng ta nao núng chờ đợi. Có chăng sự chờ đợi ấy chẳng "hay ho" bằng sự nuối tiếc khi mặt trời buông xuống, hay rằng con bé đã quen về hình ảnh của một buổi chiều hoàng hôn, nay lại là hoàng hôn trên biển. Rồi thì vài chuyện đã xảy ra và hoàng hôn chẳng còn khiến con bé tìm được cảm giác ấm áp nữa, con bé như sợ hãi khi phải nhìn thấy tên con trai ấy dù chỉ là cái nhìn từ xa mà thôi.

Nếu như có một điều ước và điều ước ấy biến thành sự thật ngay lập tức ắt rằng con bé sẽ ước rằng con bé sẽ không bị cậu ta làm cho rối bời như bây giờ nữa.

Nhưng rồi thì Chúa như đã vạch ra một con đường, một đường khiến cậu ta không thể lựa chọn rằng mình sẽ đi vào nơi tăm tối mãi được. Ở ngã ba đường một lần nữa, cậu ấy không được quyền chọn con đường không có ánh sáng trong khi ngã còn lại với những bàn tay rộng mở, với một trái tim đang dành cho cậu ấy. Kenty, tên gọi ấy sẽ không còn được hiểu với cái gọi là "lạnh giá của hoàng hôn" nữa.

Chương 86

Mèo thôi nghĩ suy và đi dọc bờ biển nghịch nước, chẳng mấy khi con bé được đi chơi xa và được đi cùng bạn bè động vui như thế này. Con bé vẫn còn đang lo cho tình trạng sức khoẻ của ba mình, căn bệnh khó chữa trị và mẹ con bé vẫn chỉ biết làm ra thật nhiều tiền để có thể kéo dài sự sống ấy.

Những bước chân tiến về biển, con bé vô tình quay lại và thấy bóng dáng của tên con trai ấy đang đi về hướng biển, nhưng không phải là hướng con bé đang đứng. Kenty, cậu ta dù không khép mình với thiên nhiên đi chăng nữa, nhưng với mọi người cậu ấy vẫn luôn giữ khoảng cách, cả Mèo, dù ít cũng không gần gũi.

Mèo thôi nhìn và lại tiếp tục nghịch nước, ánh mắt hướng đi xa xôi hơn để không phải để tâm đến người con trai này. Rồi thì cũng thấy, chúng nó đang làm gì loi choi tận ngoài xa như thế. Nó và Zun, đường nào cũng bị thấy, biển có rộng nhưng với sức nhoi của nó thì có lấy vải cũng không che được mắt thánh.

-Sáng tinh mơ, dậy sớm chỉ để tắm biển cùng Zun à, haha.

Mèo cười rồi vội che miệng lại khi mọi người đang dần dần đi ra biển. Chẳng biết đứa nó sẽ thế nào khi cả trăm ánh mắt nhìn thẳng ra hướng ấy. Cũng không biết cách nào gọi hai đứa ấy vào, Mèo vội chạy về phòng...

-Quên mất, nếu đã tắm biển thì Zun làm gì mang theo điện thoại.

Mèo lúng túng không biết làm thế nào, con Boo thì cứ mắt nhắm mắt mở nhìn Mèo đang cứ lòng và lòng vòng ở trước mặt.

-Gì thế ?

-Zun với nhỏ Quậy tắm biển vào lúc sáng sớm mà chỉ có hai đứa nó, đường nào mà để cho cả bọn thấy thì lại ầm cả trường lên.

-CÁI GÌ? Hai đứa nó đánh lẻ á... Nghi đúng mà, không lẽ là sự thật.

-Sự thật ?

-Mày là bạn thân nó mà không biết à, hai đứa nó như thế thì rõ quá còn gì.

Cả Tiểu Quận và Mèo, Boo cùng chạy ra biển thì ngay lúc cả hắn và nó đang đi về hướng cả hai lớp đang chuẩn bị tập thể dục buổi sáng.

Thầy giám thị như không tin vào mắt mình và đứng chờ đợi xem chúng nó làm gì tiếp theo.

-Chào thầy.

Nó chào với cái cách bình thường nhất và cứ như chúng nó vẫn đang bình thường như mọi ngày vậy.

-Hai em vừa...

-Sao thầy, chẳng phải sau khi thi tốt nghiệp sẽ có đợt thi bơi lội thành phố sao. Tụi em tỉ thí thử đấy mà.

Nó trả lời ngon lọt rồi vẫy tay chào buổi sáng bọn lớp nó, Zun thì cũng chẳng ngờ nó lại tĩnh được đến như vậy. Rồi thì hắn cũng gật đầu chào thầy giám thị sau đó về phòng để thay bộ đồ khác. Nó cũng thế nhưng trông nó thì tung tăng hơn, có ai nghĩ rằng nó theo ngành diễn viên không nhỉ?

Đấy rồi mọi chuyện trôi qua êm đềm như chẳng có gì. Bọn 12A5 quả thật không thích như thế vì mang tiếng rằng ghét nó vậy nên nó sẽ chẳng nhận được gì tốt đẹp. Suy cho cùng trong cái vòng vây tuổi học trò này nhiều chuyện vô lí xảy ra lắm và chuyện trước mắt là cái chuyện tình cảm rối như tơ này đây.

Sau khi tập thể dục buổi sáng, cả bọn được tự do bay nhảy vì chẳng có hoạt động nào sẽ được tổ chức, lý do gì thì không biết nhưng chắc là lão giám thị bận việc gì đấy mà cứ ôm mãi cái điện thoại.

Chương 87

Hắn không ra biển, ngồi bên chiếc bàn gỗ và nhìn về hướng của nó. Suy nghĩ về những gì lúc nảy nó nói. Việc khiến nó khóc rằng là nó chợt nhớ mẹ, nó nói rằng nó có linh cảm rằng mẹ nó chỉ gần đâu đây thôi nhưng nó thì không tìm ra.

Hắn suy nghĩ mãi và rồi hắn cố gắng lục lại những kí ức ngày trước, cái ngày mưa bão mà nó vô tình đi vào trong kí ức của hắn. Cố gắng suy nghĩ thật chậm để không để trôi qua một chi tiết nào vì chính hắn, dường như rằng cũng cảm nhận được gì đó như nó.

Kenty cứ ngủ mãi suốt thời gian đi chơi biển thế này. Cả việc đọc truyện cũng không hứng thú với cậu ấy nữa. Có lẽ thời gian trôi qua nhất khi ta chìm vào giấc ngủ...

Bộp !

Hắn đập bàn rồi đứng dậy.

-Đúng rồi !

Hắn mở toang cửa và chạy thật nhanh về hướng quầy tiếp tân.

...

Nó lúc này tung ta tung tăng cùng cả bọn ở biển nhưng cũng lòng vòng mà không xuống biển tắm. Đồ của nó không nhiều vậy nên nó không muốn khi chưa hết tuần mà nó đã chẳng còn bộ đồ nào để có thể mặt.

-Quậy à, có phải là ...

-...

-Mày với Zun có gì với nhau không?

-Có gì là có gì?

-Chẳng nhẽ chỉ đơn giản vậy thôi sao. Chuyện một năm trước và bây giờ...

-... không có gì thật mà.

Con Boo thôi không hỏi nữa vì thấy nó cũng không muốn nhắc đến.

Rồi thì Mèo nắm tay nó và kéo nó về phòng.

_____________

-Quậy à...

-Mày lại như con Boo thì tao đi ngủ luôn bây giờ.

-Có coi tao là bạn thân không?

-... mày nói gì vậy, sao lại không?

-Có phải mày giấu tao rất nhiều chuyện rồi không?

-Không phải là tao không muốn kể nhưng toàn là những chuyện nhỏ nhặt thôi.

-...

Mèo thôi không hỏi nữa và im lặng quay mặt đi hướng khác. Có lẽ Mèo cảm thấy khó chịu khi nghe câu nói lúc nảy từ nhỏ Boo " mày là bạn thân của nó mà không biết gì à?".

-Tao xin lỗi, mày muốn biết chuyện gì?

-Nếu mày đã không muốn kể thì thôi cũng được mà.

Nó cười nhẹ rồi khoát vai Mèo.

-Mày muốn biết chuyện giữa tao và Zun, có phải vậy không ... Tao không biết nên nói thế nào nhưng tao và hắn không thể để mọi người ở đây biết. Mày hiểu mà phải không?

-Như vậy là có à?

-... ừa thì...

Mèo cười lớn và bẹo má nó.

-Con nhà người ta biết yêu rồi cơ đấy. Nhanh thật, quả là chuyện không ngờ phải không, có phải rằng mày đã không ngờ rằng mình thích Zun, một tên mà mày đã mở miệng bảo sẽ không đội chung một trời, haha.

Nó thôi khoát vai Mèo và sẵn tay bốp vào trán của con nhỏ một cái.

-Chắc có lẽ quá ghét hắn nên bây giờ không gặp thì lại có nhiều cảm giác... hỗn độn lắm mày ạ.

Mèo lại cười trong khi mặt nó đỏ dần lên khi nghĩ về hình ảnh của hắn. Dần rồi nó cũng phá lên cười khi thấy Mèo vui đến vậy.

Nụ cười ấy không kéo dài được lâu, nó chợt nghĩ đến Mèo và hỏi.

-Còn mày thì sao?

Mèo thôi cười khi câu hỏi của nó khiến hình ảnh tên con trai ấy hiện ngay trong tâm trí của con bé.

-...

-Sao vậy, mày nói rằng tao không kể gì ày nghe ấy vậy mà đôi lúc mày buồn vô cớ nhưng tao thì lại không biết lý do gì...

-...

-Có phải là ...

-Mày đừng nói... đừng nhắc gì cả. Tao vẫn là tao, tao vẫn bình thường và đang cố gắng học.

-Mày đã giỏi quá rồi, mày không cần phải cố gắng cũng có thể đậu vào đại học, đừng lấy cái cớ ấy chứ.

Rồi thì cả hai đứa nó bắt đầu một cuộc nói chuyện, nói đúng hơn đây là lần đầu tiên cả hai cùng nhau tâm sự về chuyện tình cảm. Có lẽ như hai đứa nó chưa biết rằng mình đã lớn và đang bước vào cái độ tuổi biết yêu là gì, nhưng vẫn với cái suy nghĩ mình còn là một đứa con nít, tụi nó vẫn không chấp nhận việc mình để ý đến một ai và không muốn chấp nhận tình cảm thật của chính mình.

Chương 88

Một ngày dài trôi qua với những thứ bình thường và đơn giản nhất. Mây vẫn trôi, nắng vẫn chiếu sáng và sóng biển vẫn cứ chạy vào bờ như một thói quen lặp đi lặp lại.

Hắn đang ở khu bếp của khách sạn...

-Cô không muốn gặp Quậy sao?

-...

-Cô đã biết chuyện gì đã xảy ra chứ?

-Chuyện gì?

-Chồng của cô ...

-Ông ấy thế nào?

-Vậy là cô vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra sau khi cô ra đi và Quậy phải sống thế nào.

Hắn ngồi ở ghế trong khi người phụ nữ thì đang cố gắng né tránh mọi câu hỏi từ hắn.

Hắn nhớ ra người phụ nữ trong ảnh hôm nó ngất ở ngoài đường mưa và hành lí của nó hắn đã ném tất cả vào sọt rác, cả những tấm hình ướt và gần như bị rách.

Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má người phụ nữ này khi nghe hắn kể mọi chuyện. Hắn kể lại như chính hắn là người trong cuộc, hắn thuộc từng chi tiết về nó và hắn cảm nhận được nỗi đau từ nó.

-Rồi thì bây giờ, Quậy đang ở nhờ tại nhà thờ gần đó.

-Nó vẫn sống tốt chứ?

-Những gì con vừa kể, cô nghĩ Quậy sống tốt sao?

-Ít ra thì tốt hơn khi con bé ở cùng cô và ba nó.

-...

Hắn im bặt khi nge những lời nói nghẹo ngào cùng với nước mắt.

-Con và Quậy là gì của nhau.

-Bạn cùng lớp thưa cô.

-Cô không dám về gặp nó vì con thấy đấy, cô cố gắng để kiếm thật nhiều tiền nhưng những việc cô làm thì không đủ để có thể cho nó một cuộc sống sung túc.

-Quậy cần cô hơn một cuộc sống sung túc.

-...

Hắn thôi không nói nữa vì hắn sợ rằng mỗi khi hắn kể, nước mắt của người phụ nữ này sẽ cạn dần. Rồi thì hắn không muốn kéo dài cuộc nói chuyện này hơn, điều hắn muốn...

-Đã như thế này, cô hãy trở lại và sống cùng Quậy, con nghĩ rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ được giải quyết.

-Sẽ sống ở đâu khi cô chẳng có đủ tiền để sống qua ngày.

-... chuyện đó... con có thể giúp...

-Con và Quậy không đơn giản... là bạn phải không?

-...

Hắn lại một lần nữa im lặng. Hắn dường như muốn nói ngay cho người phụ nữ này biết rằng là hắn đã thích nó và nó cũng thích hắn, nhưng rồi thì hắn nghĩ rằng nó không thích như thế. Như Abbu đã nói rằng nó chưa thật sự sẵn sàng để đón nhận tình cảm của hắn. Thay vì là như thế, hắn nghĩ mình nên làm gì cho nó hơn là mãi nghĩ về chuyện tình cảm giữa hắn và nó lúc này.

-Không cô ạ, tụi con chỉ là bạn.

-Ùm...

-Cô không định là sẽ gặp Quậy sao?

-Không con ạ, đừng nói với nó cô đang ở đây.

Hắn ngỡ ngàng vì điều đó.

-Tại sao? Quậy đã như thế cả 1 năm qua, cô không thấy xót sao?

-Sao lại không xót hả con. Nhưng cô sợ rằng sẽ chẳng đủ sức lo lắng cho nó.

-Cô nghĩ cuộc sống bây giờ là hạnh phúc với Quậy sao?

-Con không hiểu được hoàn cảnh của cô lúc này nên con mới nói như thế thôi. Thương cô thì đừng để Quậy biết cô đang ở đây, cô xin con.

Hắn không còn biết nói gì hơn, chỉ còn biết câm lặng mà nhìn những giọt nước mắt của mẹ nó mà thôi. Cũng như nó, nó đã khóc vì nó nhớ mẹ, hắn không thể để nó bắt đầu quên đi sự vô tư của mình, bắt đầu nghĩ về một quá khứ đau buồn nữa...

Rồi thì cuộc nói chuyện kết thúc, hắn trở về phòng mà không hứa với mẹ nó rằng sẽ giấu kín chuyện này. Điều đó thì ai cũng hiểu hắn chắc chắn sẽ cho nó biết sự hiện diện của mẹ nó ở đây.

_____________

Cuộc nói chuyện giữa nó và Mèo cũng kết thúc, chúng nó cảm thấy nhẹ nhõm khi tâm sự cho nhau nghe. Có như thế mà lâu nay cả hai đều giấu riêng những cảm xúc mà không chia sẻ với nhau.

-Này là tao biết hết rồi đó nha, hehe. Rồi thì khi buồn tao đem điều này ra đe doạ mày.

-Dám không, chị đây cũng có bí mật của cưng cơ mà, tên Kenty sẽ ngỡ ngàng vì vô tình khiến một đứa con gái trở nên "thất điện bát đảo", haha.

Nó cười lớn để chọc Mèo, chẳng mấy lúc tụi nó có chuyện vui thế này, mà chuyện gì chẳng nói, đằng này chỉ là việc thích một tên con trai cùng lớp.

Chương 89

Khi cả hai đứa nó tung tăng rủ nhau ra biển vào giữa trưa để tắm biển theo ý kiến của nó mà ai cũng biết. Mèo đành nghe theo vì trông nó vui vẻ hơn lúc sáng. Nó cũng mau quên thôi nhưng mỗi lần nhớ thì cảm xúc trong nó mãnh liệt lắm, nhất là mẹ, một điểm tựa lớn đã xa cách nó hơn 1 năm dài rồi.

MÀY NÓI GÌ ! BỐP!!!

Con Boo nổi giận và tát một cái vào mặt con nhỏ lớp 12A5, mà đây thì không ai khác là con nhỏ xem chuyện gắn chặt môi với thằng Gia Huy là chuyện bình thường ấy.

-MÀY DÁM ĐÁNH TAO À CON KHỐN KIA!

-MÀY LÀ THÁ GÌ MÀ TAO KHÔNG DÁM ĐÁNH CHỨ.

Cả hai bắt đầu xô xác nhau dữ dội, con Boo chưa bao giờ nóng giận đến thế, hơn cả cái lần mà đánh nhau với nó nữa là.

Cả bọn lớn 12A5 bắt đầu chạy ra xem có chuyện gì, nó thì đứng lặng ở đó vì không biết nên làm gì lúc này, mọi chuyện chưa biết đúng sai vậy nên nó đi lại mà chưa vội nhúng tay vào.

-CON KHỐN!!!

BỐP! CHÁT! BỤP!!

Từ đằng xa, tên Gia Huy đi lại và can ngăn. Tên ấy cũng thừa biết chuyện này xảy ra ít nhiều cũng liên quan đến mình, nhưng khi chưa biết là chuyện ai đúng sai, tên ấy cũng không vội bệnh vực ai cả.

Mặc dù như vậy nhưng bàn tay tên ấy chẳng làm như thế, vô tình chỉ để bảo vệ con nhỏ bạn gái của mình, tên ấy đẩy vai con Boo ra, không quá mạnh nhưng con Boo bỗng bị rối chân và té xuống.

Ai hiểu được chuyện gì sắp xảy ra không?

Bàn tay tên ấy cảm thấy như mất tự chủ, trở nên vụng về hơn, chỉ biết dán mắt nhìn về hướng con Boo một cách theo quán tính. Những bước chân từ xa đi lại gần hơn.

BỤP!!

Abbu không buồn đấm cho tên ấy một cú và đỡ con Boo đứng dậy. Gia Huy, tên ấy không đánh trả mà ôm lấy mặt của mình, riêng con nhỏ bạn gái thì la toáng lên gọi bọn con trai 12A5 ra.

Chuẩn bị ...

Kenty từ xa cũng chậm rãi đi bộ lại đứng bên cạnh Abbu, bọn con trai lớp nó cũng bắt đầu đi bộ ra một cách thong thả. Giờ thì nó có ngăn cản cũng chẳng ngăn cản được. Bọn con gái hai lớp cũng cùng nhau chạy ra một lúc, nó cũng bước ra và kéo tay Abbu lại.

-EM BUÔNG RA.

Nó khựng lại rồi thì cũng buông tay Abbu ra, chuyện này không dễ dàng để giải quyết đâu. Lúc này cả tên Zun cũng đi ra.

-Mày về phòng đi, mới hết bệnh nên chuyện này mày đừng xen vô.

Abbu như ra lệnh cho hắn đừng nhúng tay vào chuyện này. Hắn cười khuẩy...

-Sỉ số hai lớp bằng nhau, nếu bớt đi một đứa thì phải làm thế nào.

Rồi thì vụ cuộc đã rõ, có cả giám thị ra cũng chẳng làm được tích sự gì ở đây đâu.

_____________________

Nó bảo Mèo ra sau đứng và đừng xen vào chuyện này. Ngay lúc đó thì hai bên bắt đầu xông vào và ....

...

Biển đang về chiều đẹp biết bao, chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa là hoàng hôn buông xuống. Không vắng vẻ như những ngày qua hay những ngày sau, chỉ biết rằng nay sẽ là một buổi chiều đông đủ nhất, đông đủ nhất đối với bọn học sinh hai lớp.

Nó vào cuộc và không thèm ngó đến bọn con gái của lớp bên ấy, chỉ đứng cạnh bọn con trai và đòi lại công bằng cho hắn. Với nó, món nợ giữa nó và bọn con gái đã giải quyết cả rồi, giờ thì nó rãnh rỗi để được đánh con trai một lần, quá lâu rồi cơ mà, nó biết chuyện này chẳng tốt lành gì và chẳng hay ho gì, nhưng tâm trí nó bây giờ là để mọi chuyện mau kết thúc, nó phải nhúng tay nhúng chân mình vào thôi.

Không ai phân công, nó thẳng tay xử lý thằng Gia Huy một cách không thương tiếc. Thằng ấy không phản kháng thậm chí chỉ biết nhìn về hướng con Boo, nét mặt con nhỏ ấy dù đang căng thẳng đánh lộn và cáu xé tụi con gái lớp 12A5 nhưng đâu đó có một nỗi buồn nặng nề.

-Sao không đánh trả hả?

-Nếu đã đánh thì tập trung mà đánh cho xong đi.

Tên Gia Huy trả lời câu hỏi của nó một cách ngắn gọn và ngước mặt lên nhìn vào mắt nó. Nó như không còn biết làm gì tiếp theo, gương mặt tên Gia Huy đã bắt đầu bầm tím và có một chút máu ở khoé miệng.

-MÀY TRÁNH RA.

Nó không buồn xô con nhỏ bạn gái của tên Gia Huy ra và tiếp tục nhìn vào ánh mắt của tên ấy. Như hiểu tên ấy chỉ đang nhìn một người, nó thôi không muốn đánh nữa và nhìn về hướng của Zun.

-Đã bệnh còn ham vui, gương mặt xanh xao như thế mà đánh lại ai cơ chứ.

Nó lầm bầm rồi đi lại chỗ hắn đá vào bụng tên đang đánh hắn một phát xong thì coi như mọi chuyện được giải quyết, thằng ấy chỉ biết khuỵ gối mà ôm bụng.

Bọn con trai 12A5 ngừng lại vì cái thằng đầu gấu nhất lớp ấy bị nó đạp ột phát đủ làm cho cả bọn hoảng hốt mà nhìn nó với con mắt kinh hoàng.

Con Gấu bên lớp ấy cũng thôi không đánh nữa, dù gì thì kết quả cũng rõ là bên nào mạnh hơn bên nào mà nhưng bọn con gái lớp ấy thì vẫn chưa chịu dừng.

-Tụi bây làm gì đấy, đánh tiếp cho tao.

Thằng cầm đầu mạnh miệng bảo tụi con trai tiếp tục. Ừ thì tiếp tục và mọi chuyện lại bắt đầu như nảy giờ và tên cầm đầu ấy cũng cố gắng đứng dậy để giữ cái bộ mặt của mình.

-Sao, nếu muốn đánh thì đánh với "tớ" nè. Cậu không thấy cậu khoẻ mạnh thế mà lại đi lựa cái người đang bị bệnh mà đánh à. Nếu đã thế thì cho cậu kêu thêm vài đứa lớp cậu đấy, tớ đây bao hết.

Nó nói giọng nhẹ nhàng và ngây thơ hết sức nai tơ. Hắn như quá lâu không thấy lại được cảnh này vậy nên có phần ngạc nhiên.

Rồi thì bọn bên ấy cũng nghe được và cũng muốn thử nó là đứa nào mà lại mạnh miệng đến như vậy.

Bọn con trai bước ra đứng cạnh thằng cầm đầu trong khi con Gấu thì níu tay từng thằng lại mong là cứu được thằng nào hay thằng nấy.

Tiểu Quân phì cười và ...

-Để tóm tắt lại đã. Vô địch các loại võ của các cuộc thi trong quận và một số ở thành phố. Cha là huấn luyện viên võ thuật của câu lạc bộ võ thành phố ngày trước. Từ nhỏ đến lớn chưa bị đánh ngoài trận bị đánh lén và trói dây rồi bị bọn khốn nào đấy mặc sức mà hội đồng. Đằng ấy có dũng cảm thì cứ bước vào.

Con Tiểu Quân nói xong thì cả bọn con trai bên ấy mở miệng cười lớn hết mức có thể để chọc quê nó.

Nó nhoẽn miệng cười và nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

-Xin phép các bạn ình một bữa được xã stress nhé.

Nó cười rồi thì cả bọn bắt đầu nhào vô dù biết nó là con gái và việc một bọn con trai đánh một đứa con gái là không hay chút nào.

Trận đánh nhau kinh hoàng nhất của Ngũ Vương đã thực sự diễn ra và không nằm trong phạm vi trường. Như giám thị đã nói có đánh nhau thì ra ngoài trường mà đánh và giờ thì ổng có ở đây cũng chẳng còn tài nào mà cản lại. Mặc khác lão ấy cứ đi ra ngoài miết với cái điện thoại.

Trong khi cái cuộc đánh nhau nảy lửa này đang diễn ra quyết liệt, hắn thôi không muốn quan sát nó nữa mà hướng mắt về phía khu tiếp tân, người phụ nữ ấy đang hướng mắt nhìn về phía nó.

Mẹ nó đang nghĩ gì ?

" Vẫn như thế, con không bao giờ thay đổi, vẫn y chang như cha của con".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro