Chương 50->59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50

Cả lớp dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục ăn, có lẽ nhà trường chịu chi ở đoạn ăn uống này.

Trong khi mọi người còn đang ăn, Abbu đi đến khu các nhân viên đang đứng đưa thức ăn. Sau đó thì trở về với cái hộp trên tay.

-Mọi người ăn tiếp đi nhé, thằng Zun với Quậy ăn chưa bao nhiêu nên mang về cho tụi nó ăn. Cứ từ từ, xong thì về lớp đừng đi đâu nhé.

________________

-Ăn đi.

-Đã bảo không ăn được mà.

-Thế phải có ly mới được à.

-...

Nó im lặng và gật đầu lia lịa. Chịu thôi, hắn phải đi lấy ly lại và cho nó ăn mỳ 1 cách mãn nguyện.

-Ăn nhanh đi, mọi người về mà thấy thì lại ồn ào nữa đấy.

Hắn ngồi nhìn nó ăn mà gương mặt ủ rủ thấy rõ. Làm sao mà có thể cầm cái ly ăn mì như uống nước. Quả là không cần tốn đũa nhưng nhìn mấy hình tượng quá đi mất. Nó thì mỗi khi hút xong một đống mì vào miệng, nhìn hắn cười khoái chí.

-Ngon thật đấy, tại anh không biết thôi, thử rồi là ghiền thôi.

-Ôi, không dám. Mà sao lại nghĩ ra cách ăn này thế.

-À, ngày trước mỗi khi tôi đi học về chỉ có mì gói mà thôi. Mà lúc đó ngày nào cha đi nhậu về cũng đập hết chén đĩa, cả ly tách cũng bị đập nát cả. Lúc đó chỉ còn có cái ly thôi, đành phải nấu mì trong cái ly còn lại đấy... rồi quen dần cách ăn đó.

-Ra là vậy. Cha của cô ngày nào cũng thế hết à.

-Lúc đầu thì vậy, về sau không còn gì để đập phá, chuyển sang đập những thứ khác như tivi, bàn ghế,...

Hắn chỉ biết cười gượng, trông nó không có vẻ buồn vì như chuyện đó thành cơm bữa rồi. Nó bây giờ tuy không còn được thấy cha đập phá, không còn thấy mẹ khóc mỗi khi cha như vậy, nhưng với nó thà là vậy còn hơn là không còn ai bên cạnh mình nữa.

Đường đời còn dài và nó thì vẫn giữ ình bản chất của chính mình, không thay đổi và vẫn xem trọng lẽ phải.

_______________

-... trời ơi ...

-Quậy ơi ... mày ...

-Trời ạ,... ăn kiểu gì vậy hả ...

-Mẹ ơi, ăn được sao...

-...

Cả đám lớp nó như mất đi phương hướng trước cửa lều. Bọn con trai chỉ biết kêu trời, bọn con gái thì gọi đất, đến khi cái bọn bà tám cuối cùng bước vào lều thì ...

Nó vẫn như bình thường, chổng cái ly lên và hút sạch những sợi mì còn lại xong thì trả ly lại cho hắn. Xem hắn cứ như mẹ nó, cho ăn và cả dọn dẹp mớ bề bộn sau khi nó ăn xong.

Cả bọn bị Abbu đẩy vào lều và đóng rèm lại, thả mành trúc xuống để bên ngoài không thể nhìn vào trong.

-Nhỏ thôi. _ Abbu đưa ngón tay lên miệng bảo mọi người giữ trật tự.

-Nó ăn kiểu gì vậy, sao mà ăn được.

-Mày có bị làm sao không mà có tô chén không lại ăn bằng ly thế hả?

-Quái dị thật đấy, tao không biết mày có ghiền uống nước bằng chén hay không thôi, nếu có thì tao thề là gọi mà sư phụ liền.

Cả bọn im lặng và chờ xem nó phản ứng gì.

-... Làm gì có, tao uống nước bình thường mà, tụi bây cứ.

Cả bọn thở ra như trút đi đỡ phần nào, nếu ai mà biết nó sống ngược đời thế này thì khó lòng nào nhìn nó với con mắt bình thường được.

Zun đành lên tiếng.

-Chuyện này cũng có gì to tát đâu.

-Sao mà không hả ? Cả lớp mà cùng nhau ngồi ăn, 1 đứa ngồi ôm cái ly chổng lên rồi hút mì, coi có phải mất mặt không. Ôi trời ạ, quái không chịu được.

-Đúng rồi, hèn gì thằng Zun kéo về lều. Còn thằng Abbu thì lại đi lấy mì hộp về.

Nó hướng mắt nhìn về phía Abbu, cậu ấy còn nhớ thói quen của nó. Nhưng lúc này, Abbu cố né tránh ánh mắt của nó và đi tìm việc gì đó làm. Dù là có cố rời xa nó nhưng mọi hành động của Abbu vẫn không thể che được mắt nó.

Zun nhìn về hướng nó, hắn có vẻ như hiểu rằng nó vẫn chưa quen việc bên cạnh Abbu. Đôi phần lo lắng nếu Abbu không thể kiềm chế, không thể rời xa nó, lúc đấy em gái hắn lại phải thêm một lần đau đớn. Nhưng lý do không chỉ là ở đó, tình cảm của hắn đâu chỉ đơn giản dành cho em gái, tình cảm của hắn bây giờ đã lên tiếng vào bảo cho hắn biết, đừng bao giờ để vụt mất thứ gì đó lần thứ 2.

Sau khi nói chuyện và làm mọi chuyện lắng xuống. Cả bọn lớp nó đi ngủ để có sức cho các hoạt động về đêm. Nó cũng đi ngủ để tối nay có thể trực trại mà không phải ngủ gật. Đêm thứ 1 nó phải trực tới sáng gì là lớp trưởng nên việc quản lí lớp không thể giao cho bất cứ ai được. Đêm thứ 2 thì Boo sẽ thay nó trực, cựu lớp trưởng thì đáng tin hơn ai khác mà.

_________

Baby, I'm your man.. í ê... í ê... ê ê ê ê...

.......................

Please believe me... Please be with me...

________

Chiều tà, trời hạ nắng và không khí như ấm lại. Hắn mở nhạc từ chiếc loa mini sau đó thì bước ra khỏi lều khi mọi người vẫn còn đang ngủ. Abbu thì vẫn đang trực ở trên tầng trên cho cả lớp có được giấc ngủ ngon. Hai thằng từ bữa đến nay ít nói chuyện với nhau hơn, dành mọi thời gian cho người con gái của mình nhưng rồi với hắn, "nhiệm vụ" ấy gần như hoàn thành hoàn hảo, riêng với Abbu, chợt như quên đi mọi thứ và chẳng đi tìm kiếm Zu nữa, Abbu như quên lãng rằng mình cũng có người để quan tâm. Con bé chỉ có thể ở trong lều cán bộ đoàn và ngủ cho hết ngày vì chẳng ai ngó đến mình. Ôm cái laptop để khi giật mình tĩnh giấc thì có ngay mà viết tiếp tập truyện. Thằng Bảo vì thế mà chẳng có người hợp ý mà nói chuyện. Cứ mỗi ngày trôi qua, thằng nhóc này đều gọi điện thoạt và nhắn tin liên tục cho Zu, điều này cũng chỉ để nhận được chập mới của bộ truyện "Lễ cưới trên thiên đàng". Có lẽ vì là người hâm mộ cuồng nhiệt nên chỉ có Bảo mới xem được toàn bộ các chập truyện này...

Chương 51

Chiều tà, trời hạ nắng và không khí như ấm lại. Hắn mở nhạc từ chiếc loa mini sau đó thì bước ra khỏi lều khi mọi người vẫn còn đang ngủ. Abbu thì vẫn đang trực ở trên tầng trên cho cả lớp có được giấc ngủ ngon. Hai thằng từ bữa đến nay ít nói chuyện với nhau hơn, dành mọi thời gian cho người con gái của mình nhưng rồi với hắn, "nhiệm vụ" ấy gần như hoàn thành hoàn hảo, riêng với Abbu, chợt như quên đi mọi thứ và chẳng đi tìm kiếm Zu nữa, Abbu như quên lãng rằng mình cũng có người để quan tâm. Con bé chỉ có thể ở trong lều cán bộ đoàn và ngủ cho hết ngày vì chẳng ai ngó đến mình. Ôm cái laptop để khi giật mình tĩnh giấc thì có ngay mà viết tiếp tập truyện. Thằng Bảo vì thế mà chẳng có người hợp ý mà nói chuyện. Cứ mỗi ngày trôi qua, thằng nhóc này đều gọi điện thoạt và nhắn tin liên tục cho Zu, điều này cũng chỉ để nhận được chập mới của bộ truyện "Lễ cưới trên thiên đàng". Có lẽ vì là người hâm mộ cuồng nhiệt nên chỉ có Bảo mới xem được toàn bộ các chập truyện này...

Zun đi tìm kiếm Zu để xem con bé thế nào rồi. Quả là cả tuần nay chỉ biết ở bên cạnh nó, về nhà thì lại lăn ra ngủ nên hắn chẳng dành chút thời gian hay rãnh rỗi nói vài câu hỏi thăm con bé. Có chút lo lắng, hắn như đang bên cạnh nó vì do hắn muốn chứ không phải vì trách nhiệm, không phải vì muốn Abbu bên cạnh Zu hay sao cả.

Cửa lều đóng màn, Zun lấy tay vén lên và nhìn vào trong. Zu đang ngủ trông rất ngon giấc và không còn ai trong lều cả.

Hắn bước vào và ngồi ở đó, nhìn đứa em gái của mình. Gương mặt ấy rất nét, đủ khiến cho 1 người con trai phải bỏ hết mọi ánh nhìn từ không gian mà hướng về. Nhưng ... hắn vẫn không hiểu vì sao Abbu lại không thể dành tình cảm cho con bé. Hắn tự hỏi rằng nó có gì khiến Abbu phải như thế và khiến hắn trở thành người như thế này. Có lẽ giờ phút này hắn chưa lí giải được nhưng cũng sẽ không lâu nữa hắn sẽ nhận ra thôi. Bây giờ, việc hắn có thể làm là cố gắng 1 lần nữa, 1 lần nữa để Abbu có thể cảm nhận được những gì em gái hắn muốn dành cho Abbu. Việc bên cạnh Quậy, dù Abbu có bảo hắn hay không thì hắn cũng không thể nào làm lơ nó được, ngày trước thì có nhưng bây giờ thì khác rồi ...

Vuốt nhẹ mái tóc Zu, Zun cảm nhận được sự phiền não ấy qua vần trán của con bé. Đôi chân mày như muốn dính vào nhau và những nếp da trên trán khít lại, hình như Zu đang có 1 giấc mơ không đẹp. Chuyện này cũng bình thường đi vì con bé ở nhà thường hay gặp ác mộng mỗi tối. Zun lay nhẹ để con bé có thể thức dậy.

...

...

-Anh hai...

-Chiều rồi, đừng ngủ nữa. Ra cổ vũ cho anh hai và chị Quậy nữa.

-Chiều rồi sao ? Em ngủ cả ngày hôm nay rồi. Bảo đâu rồi nhỉ ?

-Là ai ?

-Thằng trong cán bộ đoàn, trong đoàn có nói chơi chung với em thôi.

-Vậy à... anh hai vẫn lo là không ai chơi với cưng nên mới sang đây.

Hai anh em ngồi nói chuyện được một lát thì tên Bảo về.

-Dậy rồi hả... em chào anh, anh có phải là Zun.

-Ùm.

-Ụa, mày biết anh tao à ?

-Ùm, mới nghe chị Mèo nói thôi.

Zun chợt khựng lại khi nghe đến Mèo. Thì ra tên này là tên mà Mèo nhắc đến lúc ăn trưa. Coi bộ không đến nổi tệ, chắc có lẽ vậy mà cả Mèo và em gái hắn đều có thiện cảm với cái thằng nhóc này.

-Anh hai về lớp, tối rãnh thì sang lều của anh hai chơi nha.

-Dạ, em biết rồi.

Nói rồi, Zun đứng dậy và đi về lều, thằng Bảo cúi đầu chào khi Zun đi ngang qua. Quả thật tên nhóc khó khiến người ta ghét được.

_________________________

Cũng sắp đến giờ thi nhưng hình như mọi người ở các khu lều vẫn còn ngủ. Hắn về lều để đánh thức mọi người nhưng tất cả đã dậy cả rồi. Chắc là do Abbu kêu dậy. Hắn đi lòng vòng tìm kiếm Quậy trong cả "bầy" người lộn xộn xếp lại gối chăn trong lều.

-Quậy đi tìm mày rồi._ Abbu không nhìn về hắn, chỉ nói cho hắn biết về người hắn đang tìm kiếm.

-Tìm tao sao, làm gì ?

-Tao không biết, nhưng chắc là vụ tìm mật thư chút nữa.

Hắn lại lần nữa ra khỏi lều để đi kiếm nó, vừa ngay lúc nó trở về.

-Này đi đâu đấy hả, tìm muốn chết à.

-Có gì không, hay là... nhớ quá, không gặp mặt không chịu được, haha?

-... ơ... hay nhỉ, chuẩn bị thi rồi, không tìm thấy anh thì sao đủ người mà thi.

Nó có 1 chút lúng túng nhưng rồi thì cương quyết hơn, nắm cổ áo hắn lôi vào lều sau đó thì gọi mọi người tập trung lại chuẩn bị cho buổi thi chút nữa.

________________

Nắng thật sự tắt và những tiếng ồn lại lần nữa trổi dậy. Sau tối nay, những kỉ niệm đẹp về buổi trại xuân sẽ được đưa vào kí ức của tụi nó. Có lẽ sẽ có người hỏi tại sao như thế, sao không phải là tối mai hay là vào sáng ngày hạ trại. Lý do là gì thì hãy để hắn trả lời vào buổi tối hôm nay.

________________

Mọi người ra khỏi trại để tập trung ở giữa sân trường, chuẩn bị cổ vũ cho 7 đại diện thi tìm mật thư. Lúc này chỉ còn hắn và nó ở lại trong lều để dọn dẹp vài thứ, Mèo thì sẽ ở lại trực nhưng lúc này con bé đang ở phòng hiệu trưởng để điểm danh cho lớp.

-Tối nay phải trực, vậy nên, thế người đi. Như vậy sẽ mệt lắm.

-Sao mà được, chỉ chờ mỗi cái vòng tìm mật thư này thôi, bỏ là bỏ thế nào.

-Nhưng như vậy thì sẽ đuối sức mất.

-Yên tâm đi, người cuối cùng của lớp còn đủ sức chơi chỉ có thể là đây thôi.

Nó cười và vỗ ngực xưng tên. Hắn chỉ biết lắc đầu cười. Chẳng mấy khi thấy được nụ cười của nó đẹp đến thế này, hắn đi lại và giúp nó dọn mớ chăn gối còn bừa bãi của bọn cùng lớp.

-Về rồi đây, 2 quý vị ra tập trung đi, dành chiến thắng đấy nhé.

Chương 52

Loa trường bắt đầu ồ lên, cuộc thi tìm mật thư sắp bắt đầu. Hắn và nó vội chạy về khu tập trung để kịp chuẩn bị.

.

Tất cả các học sinh như muốn nổ tung lên khi đại diện của lớp bắt đầu hướng về sân bóng đá.

7 đại diện của lớp nó từ từ chậm rãi đi về phía sân bóng. Chẳng gấp gáp cũng không có vẻ lo lắng gì đến cuộc thi này. Sự tự tin vốn có ấy đủ làm cho các đại diện khác cảm thấy lo sợ.

Zu đứng từ xa nhìn theo lớp của nó. Thằng Bảo cũng đứng bên cạnh tìm kiếm Mèo, nhưng Mèo thì không tham gia và trong đám người cổ vũ cũng không tìm thấy.

-Zu à, trong 7 người đó, kể cho tao biết đi.

-Người đi đầu là chị Quậy.

-Người đang ở nhà thờ Aven đấy ư ?

-Ừm, kế bên là chị Boo, lớp trưởng cũ. Ba tên con trai, Tên không có lấy nụ cười và cái mặt lạnh tanh ấy là ...

-Người chị Mèo thích ?

-Sao mày biết hay thế... À tao quên, mày thích cái cặp đôi này nhất mà.

-...

-Người cao nhất và có đôi mắt đẹp đó là ... chắc mày biết rồi. Người con trai còn lại là Zun anh trai tao. Có cả chị Quân, cả hoa khôi của lớp ấy thay cho chị Mèo. Rõ cả chưa.

-Ùm, giờ thì mới biết vì sao, lại có người chết mê chết mệt bởi cái người cao to ấy. Abbu, tên đẹp thật.

-...

Zu cười gượng và hướng mắt theo 7 người mà con bé như thuộc cả lai lịch. Nói đúng hơn là biết rõ từng người trong lớp 12A1, lớp của anh con bé.

Tên Bảo không hỏi thêm gì nữa, chỉ biết nhìn về hướng của Kenty, người con trai với nét mặt lạnh ấy. Câu truyện Lễ Cưới Trên Thiên Đàng của Zu khiến Bảo trở nên muốn khám phá nhiều hơn, không chỉ là Mèo, mà còn là Kenty, người khiến cho Mèo không thể chia sẻ tình cảm của mình cho ai khác nữa.

-Mày thích chị Mèo từ khi nào đấy ?

-Không biết nữa, chắc là đến khi tao không để ý.

-Haha, biết rồi chàng ạ. Tao không chắc chị ấy có thích anh Kenty hay không, nhưng những biểu hiện ấy tao đã viết hết trong truyện. Cứ theo cảm nhận của mày khi đọc truyện mà có thể biết mình nên làm gì.

Bảo cười và gãi đầu, thích một người con gái qua một câu chuyện có thật quả là khó tưởng nổi. Nhưng có lẽ việc lần đầu tiếp xúc với Mèo, chính Bảo cũng cảm nhận được những gì mà khi đọc truyện cậu ấy cảm nhận được.

Lúc này, cả 7 đứa lớp nó đang vừa đi vừa bàn tính gì đó trước khi nhập cuộc. Trong khi đó, tất cả các đội còn lại đang nhanh chóng chạy đến sân cỏ, tranh nhanh tìm kiếm mật thư đầu tiên với hy vọng sẽ là đội dẫn đầu.

-Chúng ta cứ đi chậm thế này sao ? _ Tiểu Quân thấy nóng lòng và hỏi.

-Từ từ thôi, tụi nó có lục banh sân cỏ cũng chẳng tìm ra mật thư nào đâu. Tất cả qua bên sân cát, lục tung lên tìm cho được mật thư._ Nó nói nhỏ đủ cho 6 đứa còn lại nghe.

-Có chắc là sân cát có không đó ?_ Hắn bắt bẻ nó.

-Không thì qua bên sân cỏ mà mò với tụi nó. Trường này không dễ cho cái chỗ sạch sẽ mà tìm mật thư đâu. Ai tìm ra được thì đưa Quậy, Quậy sẽ thông báo lại khi tìm được mật thư.

Tụi nó gật đầu và chạy thật nhanh qua sân cát. Quả thật trường nó có 2 sân bóng đá, một sân cỏ vừa được dựng, sân cát thì hình như không còn được dùng nữa, có lẽ vì vậy ai cũng chẳng muốn mò vào sân cát để hít bụi và làm bẩn người cả. Cả 7 đứa lớp nó lăn xã cả thân mình ra cát để tìm mật thư. Cả bọn bên kia có lẽ hiểu được vấn đề và bắt đầu nhìn về hướng của tụi nó.

-Có tìm được cũng im lặng, tìm hết số mật thư còn lại để loại bớt số lớp có thể loại.

-Tao tìm được rồi Quậy.

-Nói nhỏ thôi, bỏ túi đi, tụi nó sắp mò qua đây rồi.

Chương 53

Quả thật bọn 12A5 cũng đang dần dần mò sang sân cát. Tụi nó tuy đã tìm được mật thư đầu tiên nhưng vẫn đang cố gắng tìm hết số còn lại.

Cho đến khi số còn lại bên sân cỏ bắt đầu nản và đổ cả sang đây, Quậy bảo tất cả lớp nó rút để chuẩn bị tìm manh mối ật thư thứ 2. Nó dùng bộ đàm được phát sẳn và thông báo cho hiệu trưởng.

.

-A1 đã tìm được mật thư thứ 1, các em tiếp tục đi tìm mật thư thứ 2, lớp nào chưa tìm được sẽ không được tiếp tục.

Cả bọn lớp nó như la hú rầm trời cả lên. Tụi nó tìm được 5 phiếu mật thư thứ 1, Abbu không buồn xé tất cả để loại đi 5 đội. Cười khoái chí khi số còn lại đang tranh dành nhanh mấy tấm giấy nhỏ ở sân cát. Áo quần tụi nó dính đầy cát bụi nhưng với sự dẫn đầu đầu tiên này khiến tụi nó lại càng hứng thú hơn.

___________

...

...

...

Cứ thế, lớp nó đẩy nhanh tiến độ khi những mật thư đầu dễ dàng được tìm kiếm.

-Mật thư thứ 6, gợi ý quái lạ thật...

-Vẫn chưa nghĩ ra được "hàng ghế gỗ trải dài nơi ẩm ướt" là như thế nào.

-Trường mình tất cả đều là bàn ghế gỗ thì làm sao tìm ra.

-Vế sau, ẩm ướt,... không lẽ... đúng rồi, hồ bơi, hàng ghế gỗ trải dài.

Tụi nó nhanh chóng chạy thật nhanh đến hồ bơi, trong khi theo sau bọn A5, A13, A7,... dường như cũng biết đó là đâu rồi.

*Tủm* !

Nó và hắn nhảy xuống hồ để tìm mật thư, bọn còn lại thì đi quanh dãy ghế gỗ để tìm kiếm mật thư thứ 6. Con Lan, nguyên là hoa khôi của lớp nhưng vẫn lăn lốc bò xuống gầm ghế để tìm cho ra thứ mà cả bọn đang tìm.

1'...

Nó ngoi lên nhưng không tìm thấy được gì.

3'...

Hắn đã lặn lên lặn xuống nhưng cũng không tìm được.

...

-Đây rồi.

Con Boo la lên khi tìm thấy mảnh giấy được giấu dưới chân ghế. Tụi nó nhanh chóng chạy ra hồ bơi để tìm manh mối ật thư thứ 7 tiếp theo.

________

Trời tối đi và tất cả các ánh đèn trong trường được mở. Người cầm "key" cho "hộp" nhạc đêm nay sẽ là con trai ngài hiệu trưởng. Tất cả ánh mắt nhìn về nơi 2 chiếc loa to đùng được đem ra đặt 2 bên sân khấu. Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên, không khí ấm lại và ồn ào hẳn.

.

Nó đuối người và ngồi bẹp xuống đất dưới sân trường. Tất cả các đội đều cũng đã quá kiệt sức, riêng bọn A5 vẫn đang tiếp tục anh mối mật thư thứ 7.

-Chậm một bước rồi Quậy, đi tiếp thôi.

-Chờ đã, nghỉ mệt đi, càng ngày càng khó tìm, đừng hấp tấp quá.

Zun ngăn mọi người lại, bảo rằng hãy nghỉ mệt hơn là cố sức đi tìm tiếp. Tụi nó ngồi thành cụm ở sân trường và bàn tính tiếp ật thư thứ 7.

-"Nơi không một ai nhìn thấy".

-Nghĩa là nơi không có ánh đèn, nếu thế thì chỉ có thể là các dãy phòng học mà thôi.

-Không thể nào đi tìm từng phòng được.

-Không phải, các dãy lầu đều có đèn ở cầu thang, chỉ có nơi không có cả đèn cơ.

-Thế thì biết ở đâu.

Tụi nó lại phải vắt "óc" ra suy nghĩ. Nếu có Mèo ở đây cũng sẽ đỡ được phần nào nhưng một đội thì không thể dư số người dự thi được.

Nó gục đầu vì nảy giờ đã phải chạy suốt, bò xuống cát và nhảy xuống hồ liên tục. Cũng có lẽ vì vậy mà Abbu bắt đầu lo lắng cho nó, riêng hắn thì cứ mãi lo ngó ngênh ngó ngông ở đâu đó chẳng buồn nhìn nó mà xem nó bây giờ ra thế nào.

-Em có sao không ?_ Abbu mở lời với nó.

-Cũng không bận anh phải quan tâm.

-...

Hắn bây giờ mới thật sự để ý đến nó, nhìn vào ánh mắt của Abbu, hắn thừa biết chẳng bao lâu nữa Abbu sẽ không kiềm chế được mình khi nhìn thấy nó như thế. Dùng tay chạm vào trán của nó, hắn thử xem nó có bị gì không.

-Không nóng, nhưng mà, có thể tiếp tục không ?

-Được mà, tiếp tục đi, ngồi quá lâu thì chậm chân hơn tụi nó đấy.

Loa trường tiếp tục vang lên...

Chương 54

---- CÁI GÌ ----

Nó đứng phắt dậy và nắm tay mọi người đứng lên hết. Cả 7 đứa bắt đầu hướng về nơi mà bọn A5 vừa bước ra, .... Nhà kho của trường.

Không ánh đèn, mù mịt và sâu trong góc trong khu thể thao, cả bọn có vẻ sợ vì nhiều lần nghe kể những điều không hay về cái nhà kho này.

-Tụi nó vào và ra được, không lẽ tụi mình thì không.

Tiểu Quân lên tiếng và bước vào đầu tiên. Tụi còn lại thì không dám tiếp tục, đứng chờ xem Tiểu Quân là được trò trống gì.

___________________

Màn đêm chính thức bao trùm vì nhìn trên những bức tường bao quanh ngôi trường, có những ánh đèn từ các nơi lân cận đã được bật sáng. Gió thổi lớn và nhạc vẫn đang dồn dập như hối thúc mọi người phải nhanh chóng lên.

Cũng đã 5 phút hơn, Quậy lo lắng cho con Tiểu Quân nên đành đi vào nhưng Zun, hắn cản nó lại.

-Ở lại đi, Kenty, Abbu, vào thôi.

Cả 3 thằng bây giờ nhìn nhau không do dự gì hơn nữa, hướng về phía nhà kho.

-Vào làm gì nữa, đợi mấy ông vào tui chết trong đó luôn rồi.

-Tìm được chưa ?

-Sao lại chưa.

-Có ... gì trong đó không ?

-Mấy ông thầy dạy Toán khối 11 năm trước, oải ma cỏ gì ở đây.

Cả đám cười lớn khi thấy gương mặt không còn chút máu của Tiểu Quân. Nó cầm bộ đàm lên và báo cáo.

Hiện tại A13 đã đuối sức và nằm dài ra sân trường khi người ngợm đã nhễ nhoại mồ hôi. Bọn A5 vẫn đang tìm kiếm gì đó theo suy đoán của bọn ấy.

________________

-Mật thư số 8: " con số cuối cùng". Động não, động não đi.

-Phòng 13.

Kenty lên tiếng giải vây mọi thắc mắc của mọi người. Ngay lúc đấy bọn A5 cũng tức khắc chạy lên tầng lầu có căn phòng số 13. Tụi nó cũng nhanh chóng chạy lên để tranh lại vị trí về đầu đang nắm giữ.

Chạy về phía cầu thang, Quậy vẫy tay với Mèo trong khi con mắt của Mèo chỉ dán vào Kenty. Và khi ánh mắt của Kenty thật sự trả lại cho Mèo, nụ cười được hé trên môi con bé ngay lập tức. Kenty ngoảnh đi nhưng chợt không kiểm soát cậu ấy nở nhẹ nụ cười với chính mình, có một người luôn dõi theo dù cậu ấy có đi đến đâu.

AAAAAAAAAAAA!!!

Tiếng thét lớn trên cầu thang. Bọn 12A5 như loạn cả lên khi có một đứa bị té. Xong thì tất cả bọn ấy chạy ngược xuống, đứa bị té vừa nảy đang la ó vì đau.

Gấu, con lớp trưởng 12A5 từng đánh hội đồng nó đi ngang qua mặt cả 7 đứa lớp nó.

-Cẩn thận đấy, hiệu trưởng thật sự chịu chơi tới cùng đấy. Hơ, tụi tao sẽ về nhất.

-Tìm ra mật thư thứ 8 hẳn nghênh mặt với tao.

-Bỏ đi Quậy.

Con Lan kéo tay nó theo, cả 7 đi lên cầu thang. Có chút sợ hãi vì một đứa bị té và tình trạng không mấy đơn giản. Tụi nó chậm rãi đi để không mắc phải thứ gì đó.

-Dừng lại đã.

Zun rọi đèn về phía bức tường bên cầu thang...

... ...

-Cái quái gì đây, cái này là học sinh ghi hay Hiệu Trưởng thế ?

-Có kí hiệu logo của trường, là Hiệu Trưởng ghi rồi. Cái này thì dễ thôi, tất cả 7 đứa đều phải lên trên đó nhưng không được thấy 3 đứa kia.

-Nhưng bằng cách nào ?

-Lúc nảy có nghe con bị té than thở không ? Có ai lôi chân nó làm nó té xuống sàn. Vậy nên làm sao chỉ 4 đứa được đi thôi.

Cả bọn im lặng và nuốt nước bọt. Tụi nó thừa biết rằng bây giờ phải làm gì rồi và không chờ lâu, 3 thằng con trai nhanh chóng bế 3 đứa con gái đang đứng gần mình nhất sau đó cùng đứa con gái còn lại bước lên cầu thang.

Chương 55

Bước qua ánh đèn dưới cầu thang, màu đen của bóng đêm bao trùm lấy tụi nó. Nổi sợ hãi vì lo sợ sẽ có 1 đứa nào đó bị vướng phải chướng ngại vật mà Hiệu Trường cố tình đặt ra. Những dòng người mặt đồ trắng lướt qua các hành lang và cả các phòng học khiến tụi nó ớn lạnh cả người. Dù thừa biết rằng đó chỉ là đội giáo viên của trường thôi, nhưng trời tối thế này có Chúa trời mới không sợ thôi.

Những bước chân chậm rãi khi đi qua được phòng 11, sau đó thì từ từ đi ngang qua phòng 12. Tất cả như nín thở, bọn con gái trên tay 3 thằng con trai như xiết chặt áo, xiết chặt bờ vai của 3 tên con trai đại diện ớ con trai của lớp mình. Chỉ còn mỗi Boo đi bộ một mình đằng sau, canh chừng để không phải gặp những thứ không may khác như lớp 12A5.

Cho đến khi tụi nó đã thấy được phòng 13. Bình thường quả thật cái phòng này không được dùng để dạy học, nó được bỏ hoang để chứa các bàn ghế hư cũng như những thứ gãy vỡ. Nhà trường mỗi 3 tháng mới đem những thứ này đi bỏ. Và giờ thì chưa đầy 3 tháng để căn phòng này trở nên trống hơn.

-Như thế này thì biết tìm thế nào, chúng ta lại không thể đi, đứa đi được thì chẳng có tay mà tìm. Còn mỗi Boo thôi.

-Vậy để tao tìm.

Cả 6 đứa đứng bên ngoài chỉ riêng Boo bước vào trong căn phòng và tìm kiếm.

AAAAAAAA!!

... Nhạc chợt tắt rồi mở lại ... có lẽ người chỉnh nhạc cũng phải mất cả hồn...

AAAAAAAA!!

-Có sao không đấy Boo ?

-Không sao... chỉ là hết hồn với mấy con ma giã này thôi, hít.

Cả bọn cười thầm. Con Boo thấy thế thôi nhưng tính ra nhát hơn cả Tiểu Quân. Nhắc đến Tiểu Quân, con nhỏ im hơi lặng tiếng tỏ ra không có gì bây giờ thì thở không nổi vì sợ đến xanh cả mặt. Con nhỏ tựa vào vai người con trai đang bế mình mà nhắm chặt mắt lại. Ừ thì có lẽ người ta chỉ nghĩ cả 2 là bạn bè thôi, nhưng với Tiểu Quân thì hình như không phải như thế, hiếm khi và phải nói đây là lần đầu tiên, con nhỏ không bỏ qua ình một cơ hội được xiết chặt người mà con nhỏ đã để ý đến lâu nay.

Riêng nó bây giờ thì không nói lên được lời nào nữa rồi. Bỗng chợt với khoảng cách này, nó không ình được phép nhìn hay choàng tay vào cổ người đang bế mình. Nhưng rồi thì không còn cách nào khác để đỡ vướng bận, nó đành phải đưa tay qua sau cổ để người con trai đó có thể tự nhiên bước đi mà không cảm thấy khó chịu.

AAAAAAAAAA má ơiiiiiiiiii cứu con !

Lúc này tiếng nhạc ở phòng Hiệu Trưởng tắt ngụp vì tiếng thét xé tan không khí và vùi dập luôn tiếng nhạc. Con Boo bỏ chạy ra khỏi phòng và cắm thằng hướng xuống cầu thang.

Cả bọn cũng sợ hãi và bỏ chạy theo. Tụi con trai buông tay thả 3 đứa con gái xuống để chạy cho thật nhanh. Chẳng biết con Boo tìm được mật thư thứ 8 chưa nhưng có vẻ là thở không nổi nữa rồi.

Không gian sân trường bỗng tĩnh lặng, cả 7 đứa tụi nó đã xuống được sân trường nhưng vẫn chưa biết được gì. Con Boo vẫn còn ôm ngực thở liên tục.

Nhạc không mơ nữa vì hình như không còn tâm trí mà chỉnh nhạc, Boo cũng vì thế đỡ nhức đầu sôi óc hơn với những bài nhạc "dance" nhức cả đầu.

-Tìm được chưa ?

-... để... tao thở...

-Ừ, từ từ thôi.

Được một lúc, khi Boo đã thở đều nhịp rồi thì cầm lấy bộ đàm trên tay của Quậy...

... ...

Cả đám lớp nó như thét lên vì quả thật ai mà chẳng sợ phải đi vào chỗ tối đã báo trước ác sẽ có ma trực chờ sẵn như thế.

Có lẽ do vậy, một người nào đó lại nhóm lên tia hy vọng, hy vọng rằng ở đoạn cuối cùng sẽ gặp được người mà người đó cần gặp. Khoảng cách quá xa và đây là cơ hội để có thể rút ngắn.

Sau cái hồi ăn mừng ấy của lớp nó, 12A5 quay lại và tiếp tục với mật thư thứ 8. Để có thể đuổi kịp lớp nó, bọn 12A5 nhanh chân hơn với đội hình chỉ còn 6 đứa.

... ...

-Các em có thể thế người.

... ...

...

Cả trường như hướng về hiệu trưởng vì bất chợt ông ấy dừng lại nhìn về phía con trai của mình. Tên Gia Huy lắc đầu và phớt tay ý bảo không đồng ý.

-Gia Huy không tham gia được vì chịu trách nhiệm về âm thanh.

12A5 bắt đầu rối lên trong khi lớp nó thì vẫn tiếp tục với mật thư thứ 9.

____________________

Không khí trong trường như căng thẳng hơn khi chỉ còn 2 lớp trụ được đến mật thư thứ 12. Nó bây giờ thì mồ hôi toát ướt cả áo, ngồi bệt xuống đất vì mệt. Cả Kenty, Abbu, Zun đều cũng đã đuối vì phải lăn lộn ở vườn trường, ở bãi giữ xe, cả thư viện và nhà vệ sinh, chẳng nơi nào sạch sẽ và tốt đẹp cả.

Lan cầm bộ đàm với gương mặt phờ phạt ...

... ...

Manh mối cuối cùng của tụi nó đang nằm trên tay Boo. Con nhỏ gương mặt ngờ nghệt ra khi chỉ thấy mỗi con số 13 to tướng trên tờ giấy.

-Tụi bây nghĩ đi, tao hết não mà suy nghĩ rồi.

Zun cầm lấy tờ giấy và nhìn xung quanh.

-Nếu đã là 13, phòng 13 đã được dùng đến ở mật thư số 8. Nếu là lớp 12A3 thì cũng không hợp lí vì biết tìm thế nào, không thể lục lọi lớp tụi nó được.

Zun cố gắng tìm kiếm xung quanh xem có chi tiết nào liên quan đến số 13 này hay không. Con số mệnh danh của sự xui xẻo đen khiến tụi nó trở nên nản lòng.

12A5 vẫn chưa tìm ra mật thư thứ 12 vậy nên tụi nó thì cứ thanh thản ngồi nghỉ ngơi ở sân trường.

Rồi mọi thứ cũng phải đi vào hồi kết để cuộc thi nhảy hiện đại co thể được diễn ra chứ.

-Kia rồi, chỉ có thể là nó thôi.

Zun chỉ tay về phía sân khấu, tất cả nhìn về hướng tên con trai đang ngồi gác chân lên bàn, tay thì gõ liên tục trên chiếc laptop xịn.

-Không thể nào Hiệu Trưởng làm vậy, như thế thì 12A5 chẳng phải sẽ thắng sao ?

-Trước khi 12A5 nó tìm đến thì mình phải nhanh lên.

Nói rồi Abbu đứng dậy và chạy về phía sân khấu. Cả bọn theo sau để giải quyết cho cái mật thư cuối cùng này, danh dự của lớp đi đầu về phong trào không thể mất đi dưới tay 12A5 được.

Chương 56

-Làm gì thế ?

-Tụi này tìm mật thư cuối cùng, có phải cậu giữ không ?

-Ừm, là tôi, nhưng không phải muốn chạm vào người ai cũng được. Nếu muốn lấy được mật thư cuối cùng thì trong 4 đứa con gái, ai có khả năng thì lục đi, còn 3 người các cậu thì dễ dàng để chiến thắng quá rồi.

Cả Kenty, Abbu và Zu đều phì cười và đi xuống bậc tam cấp ngồi, để lại ở chỗ tên ấy 4 đứa con gái ngơ ngác không biết phải làm gì. Quậy lên tiếng cáo lui trước khi ai đó đẩy nó vào.

-3 đứa bây xử lý đi nhé, tao đã mệt lắm rồi.

Nó bỏ đi xuống và về lều với Mèo, có lẽ nó mệt vì tốn quá nhiều sức cho vòng thi này.

_________

Chẳng ai có dũng khí mà chạm vào cái thằng con trai nghênh ngáo này, mặt hắn cứ hướng thẳng lên trời mà ngắm sao, chân thì nhịp nhịp lắc lư theo những điệu nhạc. Ở lại sân khấu lúc này chỉ còn mỗi Boo, đã từng là lớp trưởng và hiểu cảm giác nếu để thua sẽ như thế nào, Boo không thể bỏ xuống như tụi kia được.

-Sao, có nên bắt đầu không. Tôi sẽ vui vẻ hợp tác mà. Lớp tôi cũng sắp tìm ra mật thư 12 rồi, chậm tay thì chấp nhận về nhì nhé.

-Còn lâu...

Boo nhìn Gia Huy với ánh mắt lúng túng vì thật sự đối diện với 12A5 không phải niềm vinh dự hay tạo nên niềm vui với Boo.

Con nhỏ chậm rãi chạm vào từng túi áo túi quần của thằng này. Rồi từ từ nhanh dần tìm kiếm ở cả 2 chiếc giày của Gia Huy. Chẳng thấy gì cả trong khi tên này thì vẫn cứ ung dung ngắm sao, miệng thì nhóp nhép với mớ kẹo cao su.

Cả bọn 12A5 đang hối thúc đại diện của lớp mình, mật thư cuối cùng quá dễ dàng để tìm kiếm và mật thư thứ 12 thì tìm mãi vẫn không ra.

-Cố gắng đi, không khó tìm đến thế đâu. Đụng chạm cơ thể như thế tôi sẽ đòi lại đấy.

-Hỏi bố của anh đấy.

Boo không trả lời nhiều tiếp tục tìm kiếm cho đến khi tên Gia Huy cảm thấy khó chịu và cởi chiếc áo thun có hình số 13 to tướng trước ngực.

-Như thế này thì dễ tìm hơn nhỉ ?

Cả trường như hét lớp lên khi tên ấy cởi chiếc áo thun ra, để lộ bộ ngực trần chẳng thua kém ai. Ở dưới Tiểu Quân và cả nhỏ Lan đều che mắt lại, Boo cũng vội quay mặt đi để không phải nhìn thấy gì cả.

-Boo ơi, tìm tiếp đi, tụi 12A5 tìm ra mật thư thứ 12 rồi kìa.

Tiếng nói vang vọng dưới khu tập trung, Boo nhìn về phía vường trường, bọn 12A5 đang chạy về để tìm mật thư cuối cùng. Còn cách nào khác cho con nhỏ lựa chọn sao, quay mặt lại và cố gắng tìm tím lại chiếc túi bên hông chiếc áo thun có mùi nước hoa đầy nam tính. Cố gắng chạm vào 2 túi quần của tên Gia Huy một lần nữa để có thể tìm được cái mật thư cuối cùng.

" Phải làm sao đây. Mình đã bảo là sẽ chẳng kiềm chế được trước bọn con trai sao. Đến khi chuyện trai gái hết quan trọng trong suy nghĩ của mình thì cái tên điên khùng này lại làm những trò chẳng được tĩnh táo. Làm sao đây khi cả trường đang nhìn mình ? Phải làm sao nếu tụi 12A5 bước lên đây và xoè bàn tay ra và nghênh ngao chờ đón cái tờ giấy cuối cùng mà từ đầu đến giờ cả lớp mình hướng đến. Mình thật sự cảm thấy ghét cái thằng điên này đến nổi muốn đấm cho hắn một cái vào mắt.".

Boo lần mò trên người Gia Huy vừa lẩm bẩm chửl rủa cho hã tức.

Và rồi cuộc chơi chuẩn bị ghép lại. 7 đứa đại diện của 12A5 đã đứng sẳn trên sân khấu.

-Đưa đây đi Huy.

-Luật của trường, tụi mày cũng phải tìm. Bọn con gái tìm đi, tao sẽ không nói gì đâu.

Vẫn để cả thân trần ấy mà nhìn về hướng lớp của mình. Boo lúc này vừa chợt hụt hẫng đi khi bọn 12A5 bước lên. Nhưng rồi không phải như thế nữa, không phải như Boo nghĩ nữa, tụi 12A5 vẫn phải tìm chứ không dễ dàng đón nhận cái mật thư cuối cùng này được.

Đấy rồi thì 2 đứa con gái của 2 lớp đang tranh nhau "lùng sục" khắp người một thằng con trai. Nếu bảo hắn "láo" thì cũng không phải rồi, cái tên Gia Huy này gấp đôi gấp ba lần hắn.

Hiệu Trưởng không thể chờ đợi hơn nữa...

-Nếu vẫn không tìm ra chúng ta sẽ huỷ ở vòng cuối và điểm về nhất sẽ chia 2 cho 2 lớp.

Cả bọn 12A5 đang la hét và chửl bới Gia Huy ở dưới sân khấu. Thằng này thì vẫn nhởn nhơ như mình không nghe thấy gì.

-Không tìm nữa.

Boo đứng phắt dậy khi moi banh cả chiếc giày của Gia Huy. Quay lưng bỏ đi về hướng ngược lại.

Nhưng có lẽ cái người nhiều lần tắt nhạc khi nghe tiếng la của sự sợ hãi, người mà gần như đứng tim khi nghe tiếng thét lớn và sự nhốn nháo bỏ chạy hồi mật thư thứ 8, người ấy sẽ chẳng dễ dàng để cuộc thi kết thúc mà không tìm ra người thắng cuộc.

Gia Huy đứng dậy và nắm vai của con Boo, kéo con nhỏ ngược lại và đặt lên tay của con nhỏ sợi dây chuyền mà tên ấy đeo trên cổ.

-Báo cáo đi.

Boo mở cái nắp đồng hồ của sợi dây chuyền ấy ra và lấy ra tờ giấy nhỏ.

...

Boo im lặng đi và ngước mặt lên nhìn vào ánh mắt của tên ấy. Gia Huy, cậu ấy nhường phần thắng cho lớp Boo mặt cho đội của mình đang đứng ngay bên cạnh cậu ấy.

-Kết quả đã rõ, 12A1 thắng trong phần thi tìm mật thư. Dành trọn điểm phần thi và có quyền chọn thứ tự thi trong phần thi nhảy hiện đại trong khoảng 2 tiếng nữa, các em về lớp nghỉ ngơi và nhận cơm tối từ phòng ăn của trường, chúng ta không ăn tập trung như lúc trưa nữa.

Chương 57

Mọi người giải tán khi cuộc thi gây cấn này kết thúc. Không mấy ai vui vẻ vì cái kết của cuộc thi không trong sự mong đợi, có sự căng thằng giữa 2 lớp khi phải đối đầu với nhau.

Sauk hi tắm, Boo trở về lều trại và vùi mình vào mớ chăn gối để suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Đây là lần đầu tiên con nhỏ phải trải qua cái hoàn cảnh như thế này, khó phân trần và giải thích nổi vì sao tên ấy là nhường phần thắng lại cho lớp của con Boo.

Có lẽ biết Boo đang cần sự yên tĩnh nên lớp nó cùng nhau ăn tối ở trước cổng lều. Tụi nó trải những tấm bạc ra và bày bừa thức ăn ra. Nó thì mệt như người ra nên vào trong nằm ngủ trong khi Boo nhắm mắt mà tâm trí khiến con nhỏ cứ lăn qua lăn lại chẳng thể nào ngủ được.

Cũng đã 9 giờ hơn và 11 giờ tối nay cuộc thi nhảy hiện đại sẽ bắt đầu...

Không khí về đêm lại như mọi ngày, bắt đầu lạnh dần. Tụi nó vì do hoạt động nhiều nên không cảm thấy cái lạnh của màn đêm, riêng Mèo thì đã chui vào trong lều và đắp kín chăn.Chẳng mấy khi tụi nó quây quần bên nhau như thế này, vậy mà cả 3 đứa nó, Mèo và Boo thì lại vào lều nằm quấn chăn.

Kenty vừa ăn tối xong thì đã leo lên tầng trên và nằm trên đấy đánh một giấc ngon lành. Chỉ còn lại ở đó bọn con gái, Abbu cũng đã sang lều cán bộ đoàn để tìm Zu. Chẳng mấy khi cậu ấy nhớ đến Zu như thế.

Hắn vì đói quá nên ngồi vào ăn tối trước khi đi tắm thay cái bộ đồ ướt mem của mình ra. Trong khi đó tụi nó thì đã tắm xong cả rồi.Vậy nên khi vừa ăn xong hắn đã chạy ngay về hướng nhà vệ sinh mang theo cái ba-lô để có thể tắm gội lại cho thật sạch sẽ.

...

.

Nhỏ Lan ngồi tường thuật gián tiếp cái cuộc đi tìm mật thư đầy gian khổ của cả đám tụi nó. Ai cũng đuối cả rồi chỉ còn mỗi con nhỏ lắm chuyện này ở lại, thừa biết tối mai là tới vòng Miss Duyên Dáng cơ mà vẫn không giữ giọng cho tốt để mai lỡ có lọt vào vòng ấy mà còn có thể ứng xử tốt.

Tiểu Quân, con nhỏ cũng mệt và cũng vào lều nằm bên cạnh Quậy đánh một giấc thật say. Quên đi những gì vừa xảy ra, có gì đó khiến Tiểu Quân không muốn mình tiến xa tình cảm hơn với ai khác. Có lẽ rằng người này chẳng dễ mà có thể bắt chuyện được, điều này hẳn ai cũng rõ cơ mà.

____________

"Live show" của nhỏ Lan đến đoạn la hét gào thét của Boo ...

-Lúc ấy tối mù mịt, tao cũng chẳng thấy gì. Chỉ nghe mỗi tiếng con Boo thất thanh trong cái căn phòng đó. Xung quanh thì lâu lâu lại vụt qua vụt lại cái gì đó. Chắc do vậy mà con Tiểu Quân nó sợ ôm cứng lấy Kenty. Mà tụi bây cũng biết là Kenty hiếm khi chịu tham gia phong trào, đằng này thì tình nguyện bế con Tiểu Quân lại để nó ôm chặt như thế, tao cũng thấy nghi nghi.

-Ờ vậy thế Zun với Quậy thế nào, có phải là Zun bế Quậy không ?

-Không, Abbu cơ. Nhưng mà có vẻ Zun không được vui. Lúc ở cầu thang, Zun hắn đã nắm lấy tay Quậy nhưng rồi Abbu lại bế Quậy lên. Tao không hiểu nhưng hình như lớp mình có vài chuyện tình cảm sắp xảy ra. Tụi mày chẳng thấy Zun với Quậy ngày trước bị bác bỏ sao, có lẽ giờ Quậy đã có tình cảm với Abbu rồi. Tao nghĩ vậy.

Tụi ấy cứ mãi bàn về vấn đề ấy, trong khi đó ...

Nước mắt ai đó rơi trong vô thức. Con bé tự hỏi đây có phải là ghen hay không, nhưng rồi cũng không cho phép mình cái quyền đó. Mèo gạt đi nước mắt và đi ra ngoài ...

-Đi đâu đó Mèo ?

-Hóng gió thôi à.

-Chẳng phải bảo lạnh sao ?

-Giờ thì hết rồi.

Mèo trả lời ngắn gọn và lẫn trong đám học sinh cũng đang đi lòng vòng quanh sân trường ...

_______________

Ở trên cao, tên con trai này thừa biết rằng mình đã làm ột vài người không tự giữ được cảm xúc. Ừ thì tên ấy biết, nhưng phải làm sao, cậu ta biết cách đẩy mọi người ra nhưng không thể che đậy được tình cảm của những người ấy.

Có lẽ bây giờ, ai đó đang đau khổ, đau khổ theo đúng nghĩa của chữ "yêu". Quá lâu để nhận ra mình thích một người và người đó chỉ đơn giản dùng cái từ "đơn độc" để giải quyết mọi vấn đề. Một mình không ai bên cạnh, Mẻo lê từng bước chân qua từng gốc cây, hướng dần về nơi không có tiếng ồn và hoang vắng để có thể tự mình suy nghĩ về chính tình cảm của mình.

Bao lần tự dặn lòng sẽ chẳng hy vọng quá nhiều vào cái tình cảm này. Nhưng khi đã gạt bỏ được, người ấy lại xuất hiện và trao cái ánh nhìn bình thường mà lại đủ khiến con bé không thể quyế tâm một cách chắc chắn được.

Rồi thời gian cũng sẽ trôi qua, rồi Chúa sẽ trả lời cho Mèo biết dù rằng Mèo không thờ phụng Chúa...

"... Cậu ta quan tâm mình cũng như mọi người thôi..."

Suy nghĩ ấy đi ngang qua tâm trí con bé. Mèo dừng chân bên ghế đá và ngồi một mình. Tự hỏi vì sao mình lại khóc, cậu ấy chưa bảo thích chưa bảo rằng sẽ chỉ quan tâm một mình mình, nhưng rồi Mèo tự ình đáp án, cái đáp án mà con bé đã biết từ cái ngày ở biển, hoàng hôn buông và cái tiếng đàn ấy đã đánh thức cái cảm giác giữa một người con gái với một người con trai. Rồi thì sao, con bé cũng chẳng làm được gì, mở lời hay hơn thế nữa còn chưa rõ được.

Nó lúc này thì vẫn say giấc, nó chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, cả cái việc Abbu đã bế lấy nó ở cầu thang đã được nhân hoá, thêm các chất xúc tác vào làm nên vài câu chuyện hay để cả bọn trong lớp truyền tai nhau.

Một ngày sắp trôi qua, 11 giờ cũng đã đến, tất cả đã chuẩn bị và giờ chỉ còn chờ đợi đến phần thi của lớp mình. Vì quá mệt cho cái hoạt động tìm mật thư vậy nên lớp nó đã chọn thi cuối cùng, cũng để cho bọn con trai lớp nó có thời gian mà tập luyện lại. Zun, Abbu và Kenty, cả 3 tên nhức mỏi cả người vậy nên đang ngồi tự mát-sa cho nhau. Bọn con gái thì không giúp được gì chỉ biết ngồi đó đốc thúc và cổ vũ hết mình thôi.

Màn dự thi cũng sắp bắt đầu. Nó vẫn còn ngủ và không ai đánh thức nó, do nó đã mệt lắm lắm rồi. Cả Boo thì cũng không còn hứng thú đi đâu nữa, có lẽ một phần nào đó bị sốc trước những hành động cử chỉ của tên con trai hiệu trưởng.

............

Buổi diễn cuối của bọn con trai 12A5. Tất cả như đổ dồn về sân khấu. Một tên được tuyển từ môn bóng rỗ, 1 tên được tuyển trong đội nhạc của trường, còn 1 tên thì ngày trước tuyển do chơi Piano đỉnh và giờ thì thêm cả việc bơi lội chẳng ai bằng. Lại đặt câu hỏi sao cái bọn này tài như thế, cái đó thì phải bảo ông trời không công bằng chia vật chất lẫn tinh thần không đồng đều cho nhân loại.

-Quậy chắc mệt lắm._ Abbu đứng trước cổng lều vén tấm rèm lên nhìn vào trong.

-Mày ra trước đi, tao mang giày rồi ra sau.

Zun nói rồi vào trong và kéo rèm lại. Hắn đi tìm đôi giày trong chiếc ba-lô của mình.

Khi đã mang vào hẳn hoi, hắn bước ra cổng và chuẩn bị tinh thần cho phần diễn, nhưng rồi hắn lại bước vào để nhìn nó.

-Cô ngủ ngon thật đấy.

Hắn mỉm cười và ngồi ở đấy ngắm nhìn gương mặt nó, ngắm nhìn từ đôi mi đến sóng mũi rồi xuống cả bờ môi của nó. Hắn chợt như cảm thấy mình đã từng một lần rơi vào hoàn cảnh không trọng lượng và lần này điều ấy như lặp lại khi hắn chăm chú nhìn nó như thế. Đến giờ phút này, nếu hắn bảo hắn chưa có gì với nó thì hắn nói dối, còn hắn bảo hắn đã yêu nó rồi thì người ta sẽ bảo hắn vội vàng trong việc kết luận mức độ tình cảm của mình. Ấy vậy nhưng khi hắn nhìn nó, gương mặt hắn như càng ngày càng xít lại theo quán tính của hắn. Đặt môi lên gò má của nó, hắn hôn nhẹ như chúc nó ngủ thật ngon trong đêm nay. Nhưng có lẽ đó là nụ hôn đánh thức nó dậy.

-Ưm...mm oáp....

Hắn chợt hoảng hốt và vội bỏ chạy ra khỏi lều kịp để nó không phải nhìn thấy. Ngồi dậy nhưng mắt thì vẫn chưa mở ra. Nó cứ ngáp liên hồi cho đến khi nhìn kĩ xung quanh, mọi người đều đi cả chỉ còn mỗi con Boo nằm đó ngủ, Tiểu Quân cũng vậy.

-Chết, nhảy hiện đại.

Nó chạy thật nhanh ra cổng lều và thấy cả bọn con trai lớp nó đang bước lên sân khấu. Nhanh chóng chạy về hướng ấy, nó không muốn bỏ lỡ cái cuộc thi nhảy đầy sự mong đợi này.

-Cũng may là thức dậy đúng lúc.

Chương 58

Màn diễn hơn cả mong đợi của bọn con gái lớp nó. Động tác mạnh mẽ với những bước chân khiến mọi người đều phải tập trung cao độ mới hình dung được mức độ khó của những điệu nhảy ấy. Hắn trông rất tự tin và ánh mắt hắn có niềm nào đó từ những người đang đứng cổ vũ cho lớp hắn. Hắn chợt nhận ra nhiều điều rằng không chỉ là nó mà những đứa con gái khác đều đáng yêu vào cái giây phút này. Cả bọn la hét và thậm chí là nhảy theo bọn con trai lớp mình tuy động tác còn vụng về và trông rất buồn cười.

Kenty hôm nay lột bỏ được cái mặt nạ chỉ biết ngủ và lặng thầm một mình. Cậu ấy có vẻ không nở nụ cười nhưng vẫn tập trung vào bài hát và những điệu nhảy khá chuẩn. Abbu cũng vậy, từ khi nó đứng dưới sân nhìn lên, Abbu đã tìm thấy hình ảnh của nó trước khi nó hướng mắt về Abbu. Dường như ai cũng biết người đầu tiên nó quan tâm và để mắt đến chỉ có thể là ai đó mà thôi.

Màn diễn tạo nên một không khí hào hứng cho từng có trước giờ. Quả là đội chơi nhạc không chỉ biết hát và đàn, hơn thế nữa là nhảy cũng chẳng thua kém ai. Có lẽ sau đợt trại này, bọn con trai lớp nó sẽ được nhiều cặp mắt để ý đến hơn, nhất là hắn, người nhảy chính trong đội hình chữ V.

...

Như bình thường, nó có thể hét lên và nhúng nhảy theo nhưng giờ thì không như thế. Nó đứng lặng và nhìn về hắn, có lẽ là do ánh mắt của hắn chỉ dành cho nó mà thôi. Nó không hiểu sao lại như thế, hắn căng thẳng khi ở trên sân khấu hay hắn nhìn nó để có thêm niềm tin. Ánh mắt ấy cứ như thế cho đến khi buổi diễn kết thúc. Cá đá mắt nhẹ và một nụ cười không e ngại dành tặng cho nó để kết thúc màn biểu diễn.

Nó như không còn biết mình là ai, mình đang ở đâu và tâm trí này dành cho ai cả. Bóng đêm bây giờ vẫn bao trùm và dường như chỉ có ánh sáng từ sân khấu. Nó như định hình lại và đi lại bên gốc cây gần đó mà ngồi xuống.

...

-Chị Quậy.

-Zu, em ngồi ở đây lúc nào thế ?

-Không phải chị lại ngồi gần em sao. Hehe, có phải Abbu là nhất không chị ?

-Ờ... ừm... chắc là vậy.

Nó trở nên lúng túng, phải làm sao khi nó chỉ nhìn về hắn mà thôi. Nó chỉ nhìn thoáng qua và trao cho Abbu ánh mắt lạ lẫm mà thôi. Tự trách mình rằng sao lại để khoảng cách này ngày càng rộng ra, tại sao lại giúp Abbu né tránh chính nó. Nhưng rồi nó nhận ra, dù là không bên cạnh Abbu, nó vẫn không cảm thấy trống rỗng bằng khoảng thời gian nó và hắn không còn ở chung một đất nước.

-Chị Quậy, chị đang nghĩ gì à ?

-À không có gì. ... à, Mèo ở đâu rồi không biết, chị định đi tìm nó.

-À, chắc là lại đi hóng gió với thằng Bảo rồi.

-Bảo ? Là ai ?

-Trong cán bộ đoàn, thằng nhóc hay đội nón vàng và giày thể thao màu vàng đấy chị.

-À, mà sao nó với Mèo lại thân nhau thế nhỉ ?

-.. Hihi, hình như, thằng ấy thích chị Mèo, cái này em chỉ đoán thôi nhé. Đừng nói ai nghe không thì lại bảo em nhiều chuyện nữa, hihi.

-Haha, ừ, Mèo nhà ta im lặng nhưng cũng làm mấy anh "té".

Nó chợt quên đi những suy nghĩ vớ vẩn của mình. Ngồi bên cạnh Zu và huyên thuyên về chuyện giữa thằng Bảo và Mèo.

Chương 59

Trời thật sự tối khi đồng hồ đã chính thức điểm 12 giờ. Gió thổi khi những ánh đèn đã tắt, chỉ còn những ánh nến nhỏ trong những túp lều, chỉ còn những ánh đèn nhấp nháy ở cổng trại. Sân khấu trường hạ màn và mở những bản nhạc du dương. Đêm nay sẽ là đêm cho các học sinh gìn giữ sức lực. Để rồi ngày mai, ngày mà sự bùng nổ thực sự sau 2 năm chờ đợi trại xuân 12 này. Cây cối như rì rào cùng những tâm sự giữa những người bạn thân, giữa những ai đang yêu và cả những ai đang ở một mình để cảm thấy sự yên tĩnh của màn đêm.

...

-Chị Mèo.

-... Bảo.

-Chị sao thế ? Sao lại khóc ?

-À, không có gì, chỉ là gió lớn, bụi làm mắt chị cay thôi.

-Có phải chị đang buồn chuyện gì đó không?

-... Không có gì đâu em. Chỉ là muốn có không gian yên tĩnh thôi.

-Thế em có làm phiền chị không ?

-À không đâu, em cứ ngồi với chị.

Bảo ngồi xuống bên cạnh Mèo, những giọt nước mắt lại rơi dù rằng Mèo đã giải thích đó là do bụi bay vào mắt mà thôi. Bảo không biết vì sao Mèo như thế, nhưng đâu đó trong suy đoán, ắt hẳn chỉ có thể là Kenty mới làm cho Mèo ra như thế.

-Nếu có chuyện buồn, chị có thể nói, hãy nói với em, em sẽ giúp nếu em có thể.

-...

-Đừng khóc nữa.

Bảo vỗ nhẹ vai Mèo, phải làm sao khi con gái khóc, đấy chỉ còn cách này mới giải quyết được tình huống như thế thôi. Mèo vẫn không nói, chỉ ngồi đó và rơi những giọt nước mắt không biết bắt đầu từ nguồn nước nào mà lại tuôn rơi trong vô thức.

Có những lúc con người ta biết rằng mình khó có thể nắm lấy những gì mình muốn, nhưng cũng có những lúc người ta biết mình nên dừng lại vì biết chắc chắn rằng có cố gắng cũng chẳng làm được gì. Vậy thử hỏi Mèo đã làm được gì để Kenty có thể để mắt đến. Câu trả lời là không, chưa có gì cả ngoài việc để cho cậu ấy chăm sóc mỗi khi Mèo xảy ra chuyện gì. Nếu đã không làm gì thì không có quyền được ghen tuông, không có quyền được khóc vì người đó, chỉ có thể kiềm chế và giấu riêng cho chính bản thân mình biết mà thôi.

-Chị có cần mượn vai em không, nhìn chị như thế em không chịu được...

Mèo không do dự và tựa ngay vào bờ vai của Bảo, tiếng nấc bắt đầu cùng nước mắt khiến cho sự xót xa tràn ngập vào trái tim của Bảo. Ừ thì Bảo chỉ là người mới quen biết, chỉ là người biết Mèo qua một bộ truyện tình cảm, nhưng rồi thì sao, chẳng phải có tiếng sét ái tình, việc thích một người qua câu truyện đủ dài hơn cái gọi là "tiếng sét" cơ mà. Không có gì vô lý cả, vậy nên Bảo có quyền và có đủ tình cảm để có thể an ủi Mèo.

-Chị buồn vì ai đó phải không?

-Chị cũng không biết nữa. Nhưng mà... đã lâu lắm rồi. Chị quen cậu ta là một người cô đơn và không quan tâm đến một ai. Nhưng cuối cùng cậu ấy cũng đã biết quan tâm đến một người con gái, người đó ... không phải là chị.

-Chị thích anh ấy ?

-...

Mèo im lặng và nước mắt lại càng thay cho lời nói để trả lời cho câu hỏi của Bảo.

Bên hành lang, người con trai đang đứng ở ngôi vị thứ 3 trong câu chuyện giữa Mèo và Bảo đang hướng về chiếc ghế đá ấy. Bờ vai để Mèo nương tựa không phải là người con trai này mà là một người con trai khác, lạ lẫm nhưng sẵn sàng vì Mèo.

...

Những bước chân hướng về lều trại, Kenty bỏ vào trong lều và chọn một góc chẳng có ai có thể quấy rầy được, đắp kín chăn và vùi mình vào khoảng không gian yên tĩnh vốn có của cậu ấy.

...

" Em mượn bờ vai của một người khác để trút bỏ những nổi buồn về anh. Em sợ anh đã tìm được một người con gái để thích ? Hình như anh đã hiểu ra phần nào đó trong chuyện này...

Có phải anh đã làm em không thể xoá bỏ hình ảnh của anh? Nếu cái lần đầu tiên ta gặp nhau, anh không quay lại nhìn em và vẫn không để mắt đến em thì em đã không phải chôn vùi tình cảm của mình chỉ để chờ đợi anh...

Em sẽ chẳng chịu được một người như anh và rồi em cũng sẽ thấy anh nhàm chán mà thôi... Đã như thế, hãy cứ tựa vào bờ vai của người đó, anh sợ một ngày khi anh gục ngã trước mọi thứ, anh lại phải mượn chính bờ vai của em... "...

..." Anh có phải như người ta nói không? Anh chịu đón nhận thế giới nhưng sao em lại cảm thấy buồn. Nếu thật sự ngày mai, anh vui vẻ với mọi người, vui vẻ với người ấy thì em sẽ cố nén mọi thứ mà nở nụ cười với anh như một người bạn từ trước đến nay...

Kenty... người đầu tiên khiến em biết mình cần gì và cũng là người cuối cùng em biết mình nên chấp nhận những gì ...

Có lẽ là vậy, sự thật không thể chối bỏ. Chỉ đơn giản anh bế một ai đó và để người đó ôm chặt lấy anh, thì em đã trở thành thế này. Thú nhận thôi, tình cảm này dường như thuộc về anh rồi..."...

Mèo thôi khóc, gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại. Rời khỏi bờ vai của Bảo, Mèo nở một nụ cười gượng để cảm ơn Bảo. Bảo cũng thế, cũng nở một nụ cười để an ủi Mèo, du biết cái thời gian bên cạnh Mèo chỉ là thoáng qua, nhưng đó cũng là một niềm vui. Niềm vui vì tên nhóc này biết được mình cũng đã rung động trước một người.

-Hihi, đã đỡ buồn rồi phải không ?

-Ừm... cảm ơn em nha.

-Không có gì đâu ạ. Em thật sự quý chị và muốn cùng chị chia sẻ buồn vui, vậy nên chị đừng ngại khi ở cùng em nhé.

-Hihi.

Bảo đưa Mèo về lều rồi tạm biệt. Con bé phải ngủ trước khi ngày bận rộn chuẩn bị đến. Bước vào lều với ánh mắt không dành cho nơi nào khác, con bé thấy Kenty, cả Kenty cũng vậy, hai ánh mắt nhìn nhau rồi rời đi. Mỗi bên hiểu vấn đề theo một hướng khác nhau, chợt có một bức tường chắn ngang, sẽ khó để cả 2 có thể gần như những ngày trước.

Màn đêm đưa không gian trở nên lãng mạn, phần thi nhảy hiện đại đã kết thúc thành công hơn mong đợi. Nó lại vẫn nhớ cái đá nheo ấy của hắn, vẫn nhớ cái bàn tay nắm lấy tay nó khi nó đang nhặt mớ kim chỉ ớ lông vũ và cả cái nụ cười nhẹ với nó trong cả một bài nhạc nhảy hiện đại. Và cái ánh mắt không mấy vui khi Abbu lại là người bế nó trong cái vòng tìm mật thư.

Như thế có nghĩa là gì, là gì khiến nó xao xuyến. Chuyện 1 năm trước vẫn còn trong tâm trí nó, trên tay vẫn còn cầm quyển nhật kí, nó buồn chán khi bị phân công trực đêm nay và không được ngủ. Cả đám lớp nó thì vui vẻ la cà rong chơi chỗ các tiểu trại khác. Mặc khác còn lại tham buổi hát karaoke ngoài trời từ ban tổ chức, làm lớp trưởng quả không sung sướng gì cả.Lại lật quyển nhật kí của mình ra một lần nữa, nó giết thời gian bằng cách suy nghĩ về những điều mà nó nghĩ mãi vẫn chẳng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro