14 - ngày đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

꩜: đổi góc nhìn.

lạnh quá đi.

tháng một, sắp tới tết rồi, nôn nao quá đi. em ước gì bây giờ được nằm trong chăn ấm đệm êm chứ chẳng phải là ngồi chín tiếng đồng hồ tại cái văn phòng này đâu. gần tết nên công việc đến dồn dập hơn hẳn, mệt bở hơi tai.

cũng may có sếp tổng tâm lí với lắm tiền, cứ vài ngày lại bao cả phòng một chầu trà nóng. khuê yêu sếp khương lắm cơ.

đông năm nay lạnh quá, vậy mà chưa có người yêu, biết ôm với nắm tay ai bây giờ.

giờ nghỉ trưa, em ngồi trong căn phòng ấm áp, cạnh cửa sổ trong tiết trời vỏn vẹn 1 độ C. dưới cái lạnh buốt da thịt, người ta lại chợt nghĩ tới những điều ấm áp.

hiện tại em nghĩ tới thái hiền.

hmm, anh thuân nói đúng. chỉ mới một tháng trôi qua mà nhóm lửa cảm xúc đã tới mức không thể dập tắt. à, chưa tới mức đó, vẫn không nên yêu người khác hết mình.

yêu người khác nhiều quá một lần nữa, sẽ lại đánh mất chính bản thân thêm một lần nữa.

"anh không lạnh à?"

người vừa bước vào phòng là thái hiền, cởi bỏ chiếc áo khoác dày đắp lên tấm lưng nhỏ nhắn đang thờ thẫn bên cửa sổ.

ngoài kia chẳng có lấy một tia nắng nào, dù chỉ là một ánh nhỏ nhoi, nhưng lòng em lại ấm áp đến lạ. trước mắt em, nụ cười đó là ánh dương.

"anh sao thế, nhìn em mãi vậy?"

"không có gì."

em không giấu được vẻ ngượng ngùng, mặt dần đỏ lên, đành phải lấy tay che lại khuôn mặt xinh đẹp này. hắn xoa nhẹ mái tóc nâu mềm, cúi xuống ngửi chút mùi hương hoa lavender vấn vương xung quanh mái tóc người lớn hơn. em như bất động, ngồi yên cho người kia dụi chiếc mũi cao tới gần phần gáy cổ.

khoan đã nào, đây chẳng phải đang ngửi pheromone từ tuyến thể sao?

phạm khuê bây giờ mới dần nhận thức được những gì đang xảy ra trước mắt, vội vã đẩy hắn ra, chạy khỏi phòng.

nhìn bản thân mình trong gương nhà vệ sinh, khuê tự mình cảm thấy thật xấu hổ. pheromone thơm ngọt của thái hiền vẫn còn một chút nơi đây, khi nãy đã bị hắn toả ra quá nhiều. thật may mắn vì em đã không phát tình trong tình huống này.

em hất nước lên mặt, vỗ hai bên má để mau chóng tỉnh táo trở lại.

tại sao lại lơ là đến vậy cơ chứ?

۰۰۰

"anh ơi sếp khương tặng, nói là ngại quá nên không dám đưa thẳng cho anh."

hiền nghiêm đưa cho em ly trà hoa cúc nóng.

em vui vẻ nhận lấy, mặc dù em không thích trà hoa cúc cho lắm, nhưng nếu từ tay thái hiền thì tất nhiên em phải nhận rồi.

cậu nhìn theo cái người đáng yêu trước mắt mà chợt cười mỉm, rõ ràng anh ấy vui vì sếp khương chứ có vui vì mình đâu, sao lại cảm thấy trái tim rung động thêm một nhịp thế này?

phải, hiền nghiêm thích phạm khuê. người trẻ, đối với chuyện tình cảm thì dễ dàng nhận ra lắm. khuê vừa giỏi, vừa xinh, vừa tinh tế, ai mà không thích cho được.

không biết sao nữa, nhưng từ ngày đầu gặp nhau, trái tim tôi lại có chút rung rinh vì người ấy.

chẳng phải anh ấy rất tuyệt vời sao, tựa một vầng trăng sáng giữa bầu trời u tối.

tôi thích anh ấy, nhưng tôi chắc chắn rằng tình cảm qua mức đồng nghiệp đối với tôi trong trái tim anh bằng 0. tôi không ngốc tới nỗi nhìn ánh mắt chứa đầy lấp lánh của anh nhìn tổng giám đốc khương mà không biết rằng anh ấy thích vị sếp kia. và tôi cũng nghĩ rằng, vị sếp nọ cũng thích anh ấy.

nói sao giờ, mỗi lần sếp nhờ tôi đưa đồ ăn hay đồ uống cho anh, mỗi lần tôi núp dưới cái tên "khương thái hiền", mỗi lần tôi biết rằng anh ấy cười vì ai, tim tôi lại ánh thêm cảm xúc dạt dào. tôi yêu cái nụ cười ấy, nó đẹp, nó lấp lánh. tôi không biết nên gọi anh là mặt trời, mặt trăng hay ngôi sao sáng, vì vốn dĩ cả ba đều sáng chói.

dù sao tôi cũng chỉ là người thứ ba, tôi tự dặn lòng đừng ôm nặng mối tình đơn phương này, trèo càng cao ngã càng đau, nhưng anh đem lại cho tôi những mơ hồ, những ảo mộng, không thể dứt ra. tình yêu làm cho con người ta khốn khó.

đôi lúc, tôi tự tưởng tượng bản thân là "khương thái hiền", được ở bên cạnh người ấy, được yêu anh và được anh yêu. nhưng tôi kém xa anh ta, tôi không phải tổng giám đốc, chẳng có vẻ điển trai ấy, không phải hội trưởng khoá 52 trường đại học hybuoi,... nói chung, tôi không phải anh ấy.

ôm nặng mối tình đơn phương này làm gì chứ, tự bản thân biết rằng sẽ chẳng có kết quả gì mà.

năm rưỡi chiều, em là người cuối cùng còn ở trong căn phòng, vừa hoàn thành đống công việc chất đống, chuẩn bị về nhà đi ngủ thôi. nhưng hiện tại tuyết dày phủ trắng con đường, thời tiết chạm mức -1°C, ở trong văn phòng ấm áp còn cảm thấy cảm giác lạnh lẽo bên đôi bàn chân.

phạm khuê không muốn về nhà nữa, thà ngủ lại công ty còn hơn! trời lạnh thế này, tuyết dày đặc mà lại đi về bằng xe máy điện, có phải khó chịu lắm không.

"anh chưa về sao?"

hắn cũng vậy, vốn định qua xem ai còn ở lại mà còn sáng đèn, lại gặp gấu con ở đây.

"hong muốn về đâu, lạnh lắm."

"...em chở anh về."

khuê sáng mắt lên, gật đầu lia lịa, ngồi trong xe hơi tránh được hết tuyết lạnh, còn ấm nữa, tội gì mà không theo.

năm phút sau, bé gấu nhỏ yên vị trên ghế lái phụ của khương thái hiền, người kia còn cẩn thận cài dây an toàn cho em cơ.

"anh đúng là em bé, nên cứ để em chăm anh cho."

em phải đấm cho cái tên này vài phát mới được. hắn cứ kêu "oái oái" trông mắc cười lắm.

đường về nhà em nếu đi xe hơi thì gọi là khá xa, vì đường em đi chỉ dành cho xe hai bánh thôi. em lấy điện thoại ra xem live cũ của otp này đáng yêu lắm, dạo này họ đầy hint luôn, nhưng lâu lắm rồi chẳng live chung nữa. :(

| beomgyu ah, taehyunie, uppuz studiooo. |

"hiu hiu dễ thương cá đi."

em cũng muốn một cuộc tình đáng yêu thế này!

───────
24/07/24.

đăng tải: 05/08/24.

bòm bòm với tê hun bao giờ live chung tiếp z 😔


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro