Chapter 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trông nó thật đẹp."

"Thích không?"

"Đương nhiên là thích."

"Vậy đây sẽ là phòng cô."

Vừa nhận ra mình vô thức trả lời, tôi nói

"Nhưng mà tôi...."

Lý Thiên Hàn bỗng nhiên lấy tay hắn chặn miệng tôi lại, khuôn mặt có chút hắc ám

"Tôi không cho phép cô từ chối, tôi không cần cái sự mang ơn vô nghĩa của cô. Chỉ cần im lặng và tiếp nhận, rõ chưa?"

Rõ ràng đây không phải là một lời mời mà là một mệnh lệnh.

Khi thấy tôi gật đầu đồng ý hắn mới bỏ tay ra khỏi miệng tôi

"Vậy đồ đạc của tôi...."

Khi tôi quay ra nói với Lý Thiên Hàn tôi bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn tôi, mặt anh ta khá gần. Đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta. Hai mắt chạm nhau khiến tôi bối rối. Tôi nhanh chóng quay mặt đi.

"Đồ đạc của cô sẽ đưa tới sau, đây là phòng cũ của tôi, đồ của tôi chuyển đi rồi nên phòng có hơi trống trải. Tôi nghĩ đây là phòng thích hợp nhất vì nó có giường nhưng nếu cô không thích thì có thể đổi."

Nghe vậy tôi trộm nghĩ

'Phòng cũ của anh? Anh bảo tôi ở phòng cũ của anh á? Sao tôi có thể ngủ trong này chứ?'

Cơ mà đành chịu thôi, ở nhờ vậy là tốt rồi... Tôi không nên đòi hỏi quá nhiều.

"Ủa, ba mẹ anh đâu?"

"Đây là nhà riêng của tôi.  Thỉnh thoảng họ đến thăm tôi, nhưng giờ ba mẹ tôi đang công tác ở Mỹ..."

"Tôi hiểu rồi."

"Cô nghỉ ngơi đi, có việc gì thì gọi tôi."

Khi Lý Thiên Hàn định bước ra khỏi cửa thì tôi gọi lại

"A...um Cảm ơn anh."

Thật khó nói tiếng cảm ơn với anh ta, tôi không nghĩ là một ngày người mình ghét lại giúp đỡ mình tận tình như vậy.

"...Ừm.

Nói rồi anh ta đi mất, đột nhiên tôi lại thấy Lý Thiên Hàn dịu dàng hơn hẳn. Trước tôi vốn nghĩ anh ta là tên công tử hống hách, kiêu ngạo đáng ghét... Nhưng tiếp xúc lâu lại thấy anh ta ân cần, chu đáo. 

Bản thân tôi cũng không biết đâu mới là con người thật của anh ta.

----------------------------------------------------------

Trôi qua mấy ngày ở nhà Lý Thiên Hàn, tôi bắt đầu thích nghi với cuộc sống mới.

Ban ngày tôi làm thư ký cho anh ta, đến khi về nhà tôi phụ trách nấu nướng và dọn dẹp. Công việc làm người hầu cũng khá nhàn nhã, Lý Thiên Hàn khá ngăn nắp gọn gàng, lại không phải người kén ăn nên công việc cũng dễ dàng hơn.

Nhưng điều đó không làm tôi quên đi cảm giác khi sống với Minh Trạch. Đêm nào tôi cũng khóc, tôi thấy cô đơn, căn phòng lạ lẫm khiến tôi không ngừng sợ hãi.

Sự thật là tôi nhớ Minh Trạch. Tôi nhớ căn nhà đó.

Mỗi khi đóng cửa phòng tôi lại phải đối mặt với bóng tối, đối mặt với nỗi nhớ anh ra riết. 

Nhiều lúc tôi chỉ muốn đến nơi có anh, nhìn anh từ xa, ngắm anh một lúc rồi thôi. Nhưng tôi đã không làm vậy, vì tôi sợ... Sợ gặp rồi sẽ không nỡ buông bỏ, không kiềm chế mà chạy lại ôm anh thật chặt.... Sợ nhìn anh hạnh phúc bên người khác.

Khi nhìn thấy những tấm ảnh của anh trên internet, tôi cứ tưởng nó sẽ làm tôi đỡ nhớ anh hơn. Nhưng cuối cùng tôi không thể ngừng khóc được—

"Cạch."

Tôi nghe tiếng mở cửa đằng sau lưng cùng với giọng nói trầm trầm

"Xin lỗi tôi thấy cửa mở, cô pha cho tôi cốc caffee—"

Giọng nói của Lý Thiên Hàn đột nhiên ngừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của tôi, tôi vội vã đứng dậy khỏi ghế nhanh chóng lau nước mắt và đánh trống lảng

"A... Tôi sẽ đi pha ngay, là loại caffee nào vậy?.... Muộn như vậy rồi anh còn uống caffee à? Giờ này vẫn thức làm việc sao?"

Mặc cho câu hỏi hàng loạt của tôi, Lý Thiên Hàn vẫn im lặng, khuôn mặt có chút đáng sợ

Ngay sau đó tôi bị anh ta kéo xuống dưới lầu không nói không rằng Lý Thiên Hàn đưa tôi vào phòng chiếu phim nhà anh ta, bắt tôi ngồi xuống ghế và nói

"Xem phim với tôi."

Tôi bối rối trước biểu hiện lạ

"Sao tự nhiên lại... Cũng gần 11 giờ rồi."

"Tôi bảo cô xem."

Trước biểu hiện đó, tôi đành nghe theo

Nhưng hắn cho tôi xem phim kinh dị, trong căn phòng tối chỉ có hai người(Đúng là ác quỷ mà.)

Không hiểu sao, tôi bắt đầu không còn thấy buồn, mọi suy nghĩ cũng bị cuốn đi mất. Rồi tôi hiểu ra, mục đích Lý Thiên Hàn muốn tôi xem phim cùng là vì anh ta muốn an ủi tôi, và rằng anh ta không muốn để tôi một mình. Cách biểu hiện tuy vụng về nhưng tôi thật sự rất biết ơn.

Tôi cứ xem phim suốt, sau đó cảm thấy rất buồn ngủ, chỉ biết mơ hồ đã tựa vào cái gì đó rất mềm mại,còn rất thơm nữa.

"Thoải mái quá."

Tôi bắt đầu nhắm mắt trong vô thức.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro