Cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù đã khỏi bệnh nhưng Sherlock vẫn không thể quên được ngày hôm đó, kí ức đó cứ quanh quẩn trong đầu làm anh không thể tập trung vào điều gì. Và từ đó đến nay vẫn không hề có bất kì dấu hiệu nào từ William. Ngồi trên ghế, anh vò đầu bứt tai rồi lẩm bẩm một mình:

- Chết tiệt, mình đã chia tay rồi mà. Sao cậu cứ ám tôi hoài vậy Liam?

Giọng John bỗng cắt dòng suy nghĩ rối bời của anh:

- Ê Sherlock, ăn bánh không? - John bước vào, trên tay cầm chiếc bánh.

- Bánh gì?

- Bánh ngọt vị dâu, tôi mới mua đấy.

Nghe đến từ "bánh ngọt", Sherlock đột nhiên nhớ tới câu chuyện Mycroft kể vài hôm trước. Giọng nói của anh trai cứ vang lên trong đầu: "Phải thưởng thức trong giai đoạn chín muồi chứ không phải chỉ đứng nhìn nó qua đi. Cơ hội chỉ đến một lần thôi, nó chẳng đợi ai đâu, việc mình cần làm là phải biết nắm lấy."

Sherlock liền nhớ về lần anh nói chia tay, tự hỏi liệu anh làm vậy đã đúng chưa, có phải là do quá tức giận nên anh đã kết luận vội vã. Một điều phải chắc chắn là William không hề yêu Emily, tình yêu của anh ấy dành cho Sherlock không hề thay đổi. Cụ thể là cái hôm mà Sherlock gặp hai người họ ở ngoài đường. Cử chỉ và biểu cảm của William cho thấy anh ấy vẫn còn thương chàng thám tử rất nhiều và cố giữ một khoảng cách nhất định với Emily. Sherlock bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện từ đầu đến giờ. Anh cứ nghĩ chia tay là để William được tự do hạnh phúc ở bên Emily nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng như thế. Nếu làm theo cách này thì cả ba người đều đau khổ, hai người họ không thể ở bên nhau, còn Emily thì phải kết hôn với một người không yêu mình, hậu quả mang lại sẽ rất lớn. Vào khoảnh khắc ấy, Sherlock ngộ ra rằng William vẫn luôn hạnh phúc khi ở bên mình mà không cần đứa con nào cả. Nếu anh ấy càng muốn có con thì họ sẽ cùng tìm cách, thời buổi công nghệ hiện đại để làm gì cơ chứ. Có lẽ William vẫn chưa nhận ra điều này nhưng Sherlock sẽ là người giúp anh ấy hiểu. Vì vậy phải nắm bắt cơ hội này để cứu vãn tình hình trước khi quá muộn. Anh sẽ cứu mối tình của hai người họ, cũng như giải thoát Emily khỏi sự kìm kẹp.

- Thì ra là vậy, đó là ý mà Mycroft muốn nói.

- Nói gì?

Sherlock phá lên cười, đã lâu lắm rồi anh chưa được cười thoải mái như vậy. Trông anh vui sướng không khác gì những lần thí nghiệm thành công hoặc gặp các vụ án phức tạp.

- Ôi John, cảm ơn anh nhiều lắm.

Sherlock bước đến ôm John thật chặt.

- Ờ... - John bày ra vẻ mặt khó hiểu.

- Anh cứ ăn đi, bây giờ tôi phải đi rồi.

- Đi đâu?

- Đi bắt lấy cơ hội của mình.

- A...anh nói gì nãy giờ vậy?

Sherlock không trả lời, anh chộp lấy áo khoác rồi chạy ra khỏi phòng. Một lúc sau anh quay lại chỉ để nháy mắt và nói với John một câu:

- À mà đừng có để dành cho tôi, anh cứ ăn hết đi, để lâu sẽ hết ngon đấy.

- Đ...được rồi.

Dù sao thì John vẫn không hiểu nổi cái nết dở dở ương ương này của anh ta. Mấy hôm trước còn rầu rĩ mà hôm nay lại vui cười bất thường. Anh lại gãi đầu:

- Lúc đầu tưởng do có người mời ăn bánh nên cảm động, bây giờ thì cứ như đang kiếm cớ để không ăn vậy. Thật khó hiểu.

Sherlock đang bước xuống cầu thang thì đột nhiên dừng lại một chút. Sau đó lại lắc đầu, hai tay nắm chặt, anh nói mà không hề do dự:

- Vì hạnh phúc của Liam, và cả Emily nữa.

Anh quyết định gọi cho William trước, nhưng không nghe bắt máy. Chưa dừng lại ở đó, Sherlock liền gọi thêm vài cuộc nữa, nhưng anh không biết rằng ở đầu dây bên kia không phải người mà anh cần gặp.

- Cái tên Holmes này, đúng là phiền phức mà. Sao anh ta vẫn không chịu buông tha cho anh hai chứ?

Cầm điện thoại của William trên tay, Louis nhấn từ chối cuộc gọi thêm lần nữa rồi tự nói với bản thân mình:

- Anh đừng lo, em sẽ làm mọi thứ để giúp anh thoát khỏi anh ta. Cho dù có khiến Holmes phải biến mất đi chăng nữa, em nhất định...

______________________________

Vài tuần trước, Louis đã nghi ngờ có chuyện gì đó không ổn với William. Hành động kì lạ của anh ấy dạo gần đây khiến Louis chú ý. Cậu ấy cho rằng anh hai bị áp lực công việc và luôn cố gắng hết sức để chăm sóc cũng như động viên anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này. Cậu còn chủ động giúp anh dọn phòng hàng ngày, William cũng khá cảm kích bởi điều đó.

Vào một hôm nọ, đang giúp anh trai sắp xếp lại giá sách, đột nhiên cuốn nhật kí của anh ấy bị Louis không cẩn thận làm rơi xuống đất rồi bị bung ra. Cậu liền cúi xuống nhặt thì thứ đập vào mắt là những dòng tình cảm của William dành cho hai người anh em của mình. Louis rất cảm động khi đọc nó, cậu biết rằng đọc nhật kí của người khác là sai nhưng để dứt ra khỏi những dòng văn dễ thương và ý nghĩa này là điều không thể. Cậu liên tục lật qua các trang khác rồi đến một trang giấy vẽ rất nhiều trái tim, vô tình đọc lướt qua dòng đầu tiên khiến cậu vô cùng hoảng hốt.

"Ngày **/**:
Hình như mình yêu Sherly mất rồi, phải làm gì đây? Không biết em ấy nghĩ gì về mình nhỉ?"

- Gì đây? Nhật kí của anh hai... sao lại...?

Louis bỗng chột dạ, cậu nhìn quanh rồi lắng nghe xem có tiếng động nào phát ra không. Lỡ có người phát hiện thì cũng khó mà giải thích. Cuốn nhật kí đã thành công thu hút sự chú ý của cậu, cậu tò mò muốn đọc tiếp, biết đâu lại tìm được lí do mà dạo này William cư xử kì lạ. Nếu biết để có thể giúp anh ấy thì cậu rất sẵn lòng.

"Ngày **/**:
Mình đã tỏ tình với Sherly, mong là em ấy giải được câu đố.

Ngày **/**:
Không biết Sherly đã trà trộn vào lớp học từ lúc nào, dù sao thì em ấy cũng hồi đáp rồi. Mình hạnh phúc quá, từ giờ chúng ta sẽ là một cặp.

Ngày **/**:
Ngày đầu hẹn hò ở khu vui chơi, tụi mình đã chơi rất nhiều trò. Mình thích chơi đu quay cùng Sherly, thích cái cảm giác em dựa vào người mình. Tuy Sherly có chút ngại ngùng và rụt rè hơn hồi trước nhưng em vẫn rất dễ thương. Em còn dễ thương hơn khi cột chiếc nơ đỏ mà mình tặng. Hơn nữa, tụi mình đã trao nhau nụ hôn đầu tiên vào đêm hôm đó, thật không uổng công mình chờ đợi bấy lâu nay."

- Khoan, khoan đã, họ đã hẹn hò từ lâu rồi sao? Sao anh hai không nói gì? - Louis vừa đọc vừa thì thầm.

"Ngày **/**:
Mình vui vì Sherly đang dần cai thuốc lá và ít bỏ bữa hơn.

Mình vẫn đang đợi thời điểm thích hợp để nói chuyện với Albert và Louis về mối quan hệ này. Mong họ có thể chấp nhận em ấy như người trong nhà."

- Còn lâu. Anh yêu ai cũng được nhưng sao lại yêu cây thuốc lá di động vậy? - Louis bày tỏ sự bất mãn.

"Ngày **/**:
Mình tặng Sherly một bó hoa ly trắng, trông em ấy có vẻ vui.
Chắc em thừa biết là mình kiếm cớ để được ngủ lại nhà em. Tụi mình đã có một đêm tuyệt vời. Nhìn khuôn mặt hồng hào của em, lắng nghe từng nhịp thở rồi cảm nhận cơ thể mềm mại ấy..."

Đang đọc giữa chừng, Louis thật sự sốc. Sự tức giận tăng lên qua từng trang nhật kí, cậu không dám đọc hết mà chỉ đọc lướt qua, tay không ngừng run rẩy đến mức không chịu nổi mà thốt lên:

- C..c..cái gì thế này? Ch..chắc là không phải vậy đâu. Anh hai mình trong sạch.

Cho dù cậu có cố gắng an ủi bản thân ra sao thì sự thật đã rất vẫn rõ ràng ngay trước mắt.

- Holmes! Thật đáng ghét. Vậy là họ đã làm thật à? Có nghĩa là hôm đó anh hai đã nói dối là ở lại nhà đồng nghiệp...

"Ngày **/**:
Tuy mình không thích vụ mai mối này chút nào nhưng mình thật sự muốn có con. Mình sẽ không trách Sherly, em ấy không có lỗi.

Ngày **/**:
Mình biết là không thể giấu được lâu nên đã kể hết mọi chuyện cho em ấy rồi. Em hỏi mình quyết định thế nào, mình thật sự không biết phải nói sao cả. Mình làm em khóc rồi, thật là một con người tệ bạc, ngay cả cuộc đời mình cũng không định đoạt được."

Cuốn nhật kí kết thúc ở đây, tất cả các trang sau chỉ toàn là một màu trắng. Chứng tỏ đã được vài tuần rồi William không viết gì vào đó. Mọi chuyện là quá đột ngột, phải nói là một cú sốc quá lớn đối với Louis. Cậu ngầm hiểu được lí do anh ấy hành xử rất lạ, ăn rất ít và thường hay khó ngủ. Từ từ cất cuốn nhật kí vào tủ, càng thấy thương anh trai, cậu càng cố vắt óc suy nghĩ xem mình cần phải làm gì lúc này. Từ hôm đó trở đi, một lòng căm thù nổi dậy trong lòng Louis, cậu đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu Sherlock, cho rằng chính anh ta đang phá hủy cuộc đời anh trai cậu. Thêm chuyện trùng hợp là sáng nay lúc đang dọn phòng cho anh trai lại tình cờ nhìn thấy Sherlock gọi đến.

Trong lúc đó, Sherlock vì mãi không liên lạc được với William nên đã chủ động tìm đến nhà anh ấy. Đứng trước cửa, anh không ngần ngại mà bấm chuông. Một lát sau, con người đó lại hiện diện trước mắt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro